Thiên Quỹ

Chương 15: Chương 15




Nằm trong bệnh viện bốn năm ngày, Kiều Mịch đã có thể chạy nhảy cũng không có bất cứ hiện tượng gì khác thường, Khương Cố Bình dù có không muốn thế nào thì cũng không thể giữ người ta ở trong bệnh viện tiếp nữa, đành phải cho về. Xử lý thủ tục xuất viện xong, Mạnh Tĩnh Nguyên cuối cùng cũng dẫn người nằm viện năm ngày về nhà, cõi lòng Kiều Mịch tràn đầy vui mừng quay về lại nhìn thấy trong viện toàn là lá khô, đồ dùng trong nhà bị phủ bụi, thùng rác bị vùi lấp, gián và chuột chạy nhảy vui vẻ khắp nơi, bốn phía chỉ có nhà bếp chứa đầy dầu mỡ là còn sáng bóng, Kiều Mịch không khỏi liếc mắt nhìn sang người cao ráo ở bên cạnh, giống như một cây trụ bị tám ngọn gió thổi cũng vẫn bất động.

“Mạnh thiếu gia, trong viện cũng bị người ta bày trận sao?”

Kiều Mịch hoài nghi lẩm bẩm:

“Hay là tôi bước vào không gian khác?”

“Ngu ngốc.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày quẳng lại hai chữ rồi quay về phòng, có chút hiềm nghi là đang chạy tội.

“Không có à?”

Kiều Mịch đành chịu, xắn tay áo lên tổng vệ sinh, quyết tâm khiến cho đại viện khôi phục lại khung cảnh lúc trước, anh gõ nhẹ lên tảng đá che kín miệng giếng, đặt cái chổi tựa bên cạnh giếng:

“Thẩm Phong phụ trách lá rụng trong sân.”

Nhìn qua người đẹp mặc sườn sám:

“Tiểu Mai phụ trách lau cửa sổ.”

Tiếp đó mở máy tính gọi A Hoa ra:

“A Hoa vệ sinh phòng chính.”

Gương mặt xinh đẹp của A Hoa nhăn nhó giống y như cái bánh bao:

[Hử?! Lúc tôi còn sống cũng không cần phải quét dọn đâu.]

Kiều Mịch mỉm cười dịu dàng nói:

“Làm việc chăm chỉ sẽ được thưởng, tôi sẽ làm món tráng miệng ngọt mà cô thích.”

[Được rồi…]

Nữ quỷ trẻ tuổi chán nản thất vọng mà thỏa hiệp, một là không chịu nổi sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, hai là cô quả thực chưa bao giờ gặp phải người thân thiết giống anh trai như Kiều Mịch, khiến cho tâm tình của quỷ nhẹ nhõm không đành lòng làm trái.

Nghe vậy, Hắc Khuyển lập tức chạy vòng vòng quanh chân Kiều Mịch:

[Vậy ta làm gì? Ta cũng rất giỏi đó, nhưng nếu muốn ta làm việc thì phải có pudding trứng gà, còn cả thịt bò nữa.]

Kiều Mịch gật đầu:

“Đến bữa tối lại nói tiếp, vậy Hắc Khuyển phụ trách ném rác đi nhé.”

Sát bên cạnh cũng không phải là khu dân cư, lần đầu tiên Kiều Mịch dọn dẹp trong đại viện thì đống rác rưởi phải chia ra đem vứt vài chuyến. Rõ ràng là việc đổ rác không phải việc khó đối với một con chó yêu ‘phụt’ một tiếng đã di chuyển trong nháy mắt, Hắc Khuyển lập tức vui vẻ tiếp nhận cho dù loại công việc nhà này làm nhục tư cách của yêu đến mức nào, đáng tiếc vị yêu nào đó đang chìm trong trong ảo tưởng với đồ ăn ngon nên vốn không suy nghĩ đến mức này.

May mắn là mới chỉ rời đi năm ngày nên mức độ bừa bộn của đại viên không thể so sánh với lần đầu tiên, hơn nữa có sự giúp đỡ của ‘Tài nguyên thiên nhiên’ trong viện, chỉ mất một buổi chiều việc quét dọn đã hoàn thành, quần áo bẩn tích tụ lại của người nào đó và Kiều Mịch lúc nằm viện cũng tản ra mùi thơm ngát đón gió tung bay trong sân. Lần trước Kiều Mịch ra ngoài mua sắm thì bị tấn công nên nguyên liệu nấu ăn trong nhà bây giờ đương nhiên là không đủ, vẫn phải ra ngoài, lần này không chỉ có Hắc Khuyển đi theo mà Tiểu Mai cũng nhẹ nhàng lướt ra.

“Tiểu Mai cũng muốn đi dạo phố à?”

Kiều Mịch vẫn tưởng rằng Tiểu Mai thích ngẩn người hơn bất kỳ việc gì.

Dù cho đã thay quần áo xinh đẹp, dáng vẻ cũng đáng yêu hơn không ít, Tiểu Mai vẫn mang bộ dạng ủ rũ kia, đôi mắt cá chết hơi đảo ồm ồm nói:

“Mạnh thiếu gia dặn tôi đi theo.”

Kiều Mịch hiểu rõ, đại khái là sợ có thể có con quỷ nào đó bỗng nhiên xuất hiện gây sự nên không ngăn cản, mang theo một quỷ một chó cười cười nói nói ra ngoài. Dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi chỉ thấy một thanh niên thon gầy nhã nhặn dẫn theo một con chó đen lớn uy vũ, mặt mang theo nụ cười ấm áp vừa đi vừa lầm bà lầm bầm, người đi đường đều chạy trốn, đám quỷ thì chỉ đứng nhìn từ phía xa xa.

Vì nghĩ đến năm ngày liền không nấu cơm, Kiều Mịch quyết định không tiết kiệm dùm Mạnh Tĩnh Nguyên nữa, anh mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị làm một bàn đồ ăn cho người và quỷ ăn đến thỏa thích, lúc về nhà thì trời đã tối dần, đèn đường bật sáng, ngọn đèn đường màu vàng nhạt khiến thế giới u ám trông đẹp hơn, âm hồn lượn lờ trên đường rõ ràng là đang tăng lên, những linh thể gần giống người nhưng đã không còn là người im lặng lẩn quẩn, mờ mịt, dữ tợn, oán hận, hồ đồ, trống rỗng, đau thương, bàng hoàng.

Kinh nghiệm gặp quỷ với mật độ cao trong khoảng thời gian nằm bệnh viện kia giúp Kiều Mịch đã học được cách làm như không thấy đám linh thể này, thực ra ngoại trừ ‘người nhà’ ở trong đại viện thì anh cũng thật sự không quá quan tâm đến ‘người ngoài’, dù sao anh cũng hiểu được mọi chuyện trên thế gian không phải anh ‘muốn’ là có thể giải quyết, không phải anh chấp nhận ‘trả giá’ thì sẽ có kết quả, đã như vậy thì cần gì phải nhiều chuyện. Lúc đang muốn đi vào ngõ nhỏ nhà mình thì ở đầu ngõ có một đống ‘gì đó’ bầy hầy nằm trên mặt đến ngọ nguậy phát ra tiếng vang rất nhỏ, không có hình dạng rõ ràng, người đi đường không nhìn thấy nên không sợ hãi, Kiều Mịch định đi qua mới nghe thấy Hắc Khuyển nói:

[Quỷ vừa mới chết, vẫn chưa biết phải làm thế nào để thoát khỏi bóng ma của cái chết.]

“Vậy à?”

Kiều Mịch nghĩ đến dáng vẻ đó, cũng không biết là đã gặp bao nhiêu chuyện đáng sợ nữa, thở dài:

“Có phải là chết như thế nào thì sẽ đau khổ thật lâu giống như thế đó?”

Tiểu Mai trước giờ luôn không nhạy bén, trên gương mặt tựa như bạch ngọc cũng không có biểu lộ gì, ngược lại Hắc Khuyển lanh lợi chuyển động đôi mắt chó liếc nhìn lên Kiều Mịch, giải thích theo thói quen:

[Loại từ bỏ được bị quỷ sai kéo hồn đi không giống vậy, nhưng nếu không từ bỏ được mà cố ý ở lại nhân gian thì sẽ phải trả giá bằng thứ gì đó.]

“Không từ bỏ được?”

Từ này đối với Kiều Mịch vô cùng lạ lẫm, anh từng rất chờ mong cái chết, nếu lúc trước có thể nhìn thấy được sứ giả bắt hồn thì nói không chừng còn nhướn mày vui mừng nữa. Hiện giờ, nếu như nói hiện tại không từ bỏ được thì đại khái chính là nếu anh chết, ai sẽ làm ‘đồ ăn’ của Mạnh thiếu gia? Ai sẽ quét dọn đại viện này?

Tiếng bước chân quanh quẩn trong con đường nhỏ hẹp, một người một chó giẫm lên cái bóng to lớn trước mặt, cổng viện gần ngay trước mắt, Kiều Mịch cũng đã suy nghĩ kỹ:

“Hắc Khuyển, nếu ngày nào đó tao phải chết thì hãy để tao chết trong viện, biến thành quỷ tiếp tục ở cùng với mọi người.”

Hắc Khuyển vẫy vẫy đuôi nheo đôi mắt chó lại, rõ ràng là tính toán một hồi rồi mới nói:

[Nhóc con, cả đời của con người chỉ có vài chục năm nhưng tâm địa gian xảo lại tuyệt đối hơn hẳn yêu và quỷ, qua vài năm nữa khéo mi lại thay đổi ý định đấy, đợi ngày nào đó mi muốn chết lại nói sau.]

Tròng mắt Kiều Mịch hơi chuyển mỉm cười:

“Cũng đúng.”

Bọn họ vừa nói vừa cười đi qua cánh cổng vào đại viện, liếc mắt một cái liền thấy bóng người trong phòng chính đang gõ bàn phím lộ ra một đoạn bên cửa sổ, mặt trời đã lặn, trong phòng vô cùng u ám. Muỗi trong đại viện rất dữ nhưng không biết có phải tự bản thân Mạnh thiếu gia có sát khí tản ra quanh người hay không mà muỗi cũng không dám trêu chọc, chỉ có Kiều Mịch bị ức hiếp đến tận cùng. ‘Bốp’, lòng bàn tay có một nốt nhỏ màu đỏ, Kiều Mịch vội vàng bật đèn lên rồi bật tiếp đèn diệt muỗi xua đuổi đám sát thủ trong đêm này, sau đó mới bận rộn đi đến phòng bếp.

Đợi đến khi món ăn được bày hết lên bàn, cơm cũng được xới ra tỏa hương thơm nức, Mạnh Tĩnh Nguyên không nói một câu tắt máy tính rồi bưng bát bắt đầu ăn. Mạnh Tĩnh Nguyên không kén ăn, ít nhất Kiều Mịch nấu món ăn như thế nào thì Mạnh Tĩnh Nguyên cũng chưa bao giờ nói là không ngon hay không ăn, cho nên Kiều Mịch cảm thấy vị đại thiếu gia này tuy cáu kỉnh nhưng vẫn còn chưa đến mức khó hầu hạ.

Xới hai bát cơm rồi gắp hai đũa đồ ăn, có lẽ vì bàn cơm quá yên tĩnh nên Kiều Mịch nhớ đến lúc trước, bất kể là trên bàn cơm nhà nào thì tất cả mọi người đều cười cười nói nói, có ai thật sự để quy tắc ‘Ăn không nói, ngủ không nói’ ở trong lòng? Tuy rằng anh từ đầu đến cuối luôn là người ngoài cuộc, cười nói cũng không đến lượt anh, nhưng bây giờ đang ở trên bàn cơm nhà mình, anh liền thử cố gắng tạo chủ đề:

“Hiện tại cậu chỉ chuyên việc trừ quỷ à?”

Đôi đũa vươn ra khựng lại một chút rồi gắp một miếng thịt đút vào trong miệng, Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh nhạt trả lời:

“Không, tôi học ở trường đại học A.”

Kiều Mịch hiểu rõ vuốt cằm, hai mươi mốt tuổi đúng là tuổi nên học đại học, lại hỏi:

“Học khoa nào?”

“Khoa học và kỹ thuật máy tính.”

Nghe câu trả lời thản nhiên như thế, Kiều Mịch chợt cảm thấy trong nháy mắt này mình mới thực sự ý thức được tuy rằng Mạnh Tĩnh Nguyên biết trừ quỷ đánh yêu quái nhưng thực sự vẫn là một con người, có cha sinh mẹ dưỡng, cũng sẽ đi học gì đó, tuy rằng cách ăn mặc của cậu ta vô cùng ‘thoát tục’.

“Vậy… Cậu là vừa đi học vừa đi làm à?”

“Hôm nay anh đặc biệt lắm mồm.”

Cuối cùng Mạnh Tĩnh Nguyên không nhịn nổi nữa, lông mày nhíu chặt:

“Câm miệng, muốn tôi rút lưỡi anh chắc?”

Cho dáng vẻ lưu mạnh, biểu hiện hung ác, nói chuyện cay nghiệt, nhưng với Kiều Mịch lại hoàn toàn không phát ra nổi hiệu quả đe dọa, bởi vì đồ ngốc nào đó đã sớm quyết định coi sự cay nghiệt của người kia là giận dỗi và khó chịu.

“Nói đi, lần đầu tiên tôi đến đại viện có phải là làm rơi di động ở đây không? Cậu nhặt được chứ?”

“…”

“Có hay không?”

“….”

“Có hay không?”

Kiều Mịch vẫn bình thản hỏi, âm lượng không cao lại rất giống một cái máy đang lặp đi lặp lại.

Mạnh Tĩnh Nguyên day day thái dương chịu thua, cho dù mới quen biết người trước mắt không lâu nhưng cậu biết người nào đó can đảm đến ngu ngốc, lúc bướng bỉnh thì còn mạnh hơn cả đồ ngốc:

“… Có.”

Kiều Mịch mỉm cười, mắt cong cong:

“Có thể đưa cho tôi không? Bây giờ tôi nghèo cũng không mua được cái mới, nhưng nếu không có điện thoại thì rất không tiện.”

Sống ở thời này thì việc trao đổi thông tin quả thực rất quan trọng, nếu không có chuyện gì muốn liên lạc thì cũng không liên lạc nổi, Mạnh Tĩnh Nguyên hiểu rõ nên việc này cũng không gây khó dễ cho Kiều Mịch, gật đầu:

“Sau khi ăn xong thì đến phòng tôi lấy.”

Có được đáp án như vậy khiến Kiều Mịch rất hài lòng, nhưng anh cũng không có dự định chấm dứt câu chuyện như thế bởi vì mục đích chủ yếu của anh là nói chuyện phiếm.

“Trận thế trong bệnh viện ngày hôm đó, đã tìm được kẻ giấu mặt ở đằng sau chưa?”

Nếu hai người kia là bị người khác dụ dỗ nên mới ra tay thì Kiều Mịch không khỏi nhớ đến kẻ đã làm ra chuyện đáng sợ như vậy, lúc ấy ở trong trận không chỉ có Mạnh Tĩnh Nguyên mà còn có bọn họ, cũng không biết người mà kẻ thần bí kia chủ định muốn hại là ai.

“Vẫn chưa.”

Vừa nhắc đến kẻ đã vây mình ở trong trận rồi đùa giỡn kia, cái trán của Mạnh Tĩnh Nguyên liền nhăn chặt lại, nhưng dù sao thì cậu vẫn nghĩ được nhiều hơn Kiều Mịch. Là kẻ địch thì mấy năm này cũng nên tìm cơ hội ra tay rồi, cố tình đều là từ sau khi Kiều Mịch xuất hiện, lại cố tình ra tay từ chỗ của Kiều Mịch, hơn thế nữa còn cố tình phải đợi đến lúc người trong vận mệnh của Khương Cố Bình và Kiều Mịch xuất hiện, tất cả giống như một ván cờ, như cái trận đó, đã được lên kế hoạch chu đáo và tính toán cơ quan tường tận. Cậu thậm chí còn hoài nghi việc Kiều Mịch phá được trận đã nằm trong kế hoạch, mục đích của kẻ thần bí chưa chắc đã là muốn mạng của bọn họ, nói không chừng là một loại thử thách, nhưng cũng có lẽ chỉ là một mở đầu, bên trong còn ẩn chứa mưu đồ sâu hơn.

Cậu không định nói những chuyện này với Kiều Mịch, cậu không cho rằng cái tên ngốc bẩm sinh đeo kính mắt hành động như phần tử trí thức ấy sẽ cố gắng suy nghĩ để hiểu được chuyện này ra sao. Nói thế nào nhỉ? Sẽ tăng thêm phiền não.

“Việc này anh không cần phải xen vào, tôi sẽ xử lý.”

Dứt lời, Mạnh Tĩnh Nguyên lại gắp thức ăn tiếp tục dùng bữa.

Có lẽ Mạnh Tĩnh Nguyên không biết tuy rằng Kiều Mịch thường xuyên nói ra những lời rất ‘áp chế’ người khác, có vẻ như ngây ngô đến cực điểm nhưng thực ra tâm tư anh ta rất tỉ mỉ, có đôi khi biết rõ nhưng cũng không nói, giống như lúc này, anh cảm thấy Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn còn lời che giấu không nói, lại hiểu rõ chỉ cần Mạnh Tĩnh Nguyên không muốn nói thì sẽ không mở miệng liền dứt khoát không lằng nhằng nữa, đổi chủ đề nói về việc nhà.

Trên bàn ăn cơm duy trì liên tục màn nói chuyện phiếm về đủ việc nên thật ra cũng không nặng nề lắm.

Kiều Mịch lấy điện thoại về sạc pin rồi bật lên liền nhận được vài chục mẩu tin nhắn, cái sim này cũng không biết đã mở dịch vụ từ lúc nào mà thông báo hết toàn bộ tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, lướt qua một lượt thì thấy gần như đều là thông báo Khương Cố Bình gọi điện đến, từ ngày được Mạnh Tĩnh Nguyên nhặt về cho đến hôm gặp lại ở bệnh viện, gần như mỗi ngày đều có, chỉ là không ngừng giảm dần, có thể thấy được là bắt đầu từ tràn ngập hy vọng cùng nóng lòng đến càng ngày càng tuyệt vọng về sau, gần như đều là Khương Cố Bình, chỉ là gần như vì vẫn còn một người khác, Kiều Mịch nhớ rất rõ dãy số kia, là dãy số mà đối phương chưa bao giờ chủ động liên lạc.

Kiều Mịch hiểu rõ những người kia, anh và bọn họ là người thân có chung huyết thống, cho dù quá khứ anh từng sống nhờ trong nhà bọn họ nhưng lại chưa từng thực sự trở thành người nhà của họ. Bởi vậy khi anh rời khỏi quê nhà cũng không có người bận tâm, anh chủ động liên lạc thì chỉ có qua loa và không kiên nhẫn, thậm chí khi anh ốm nặng sợ mình chết đi sẽ không có ai biết nên mới nói cho từng gia đình kia, kết quả lại bị xem như điện thoại đòi tiền cứu trợ nên từ đó về sau còn từ chối không nhận máy.

Người thân như vậy, vì sao lại đột nhiên gọi điện thoại? Trong lòng Kiều Mịch không có vui vẻ mà chỉ có nghi hoặc, tuy nhiên chỉ là một cuộc gọi lại làm lòng hiếu kỳ của anh dâng lên, vì vậy liền bấm xuống dãy số kia gọi lại.

Đối phương tiếp điện thoại, lớn tiếng đến dọa người:

[Hử? Kiều Mịch? Cháu vẫn chưa chết?]

Thì ra là nghĩ anh đã ốm chết thật… Nghĩ đến người thân truyền ra đủ loại tin tức rằng anh đã chết, đám người kia cũng đủ mặt dày, Kiều Mịch liền mỉm cười, trong giọng nói cũng mang theo ý cười:

“Thím ba, cháu chưa chết, khỏi bệnh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.