Thiên Quỹ

Chương 19: Chương 19




Gửi tài liệu đã hoàn thành đi, Kiều Mịch liếc mắt nhìn thời gian, thấp giọng lẩm bẩm:

“Hôm nay là ngày đạo trưởng Tiết đến đây, sao Mạnh thiếu gia vẫn chưa về chứ? Gần đây bận rộn rất nhiều việc à?”

A Hoa nằm trong một góc máy tính giả làm đồ bày mặt bàn nằm ngửa ra, vắt chân lên vung vẩy vài lần cười khẽ:

“Tiểu Kiều, Mạnh thiếu gia có đồ ăn ngốc nghếch như anh cung ứng cho rồi nên vốn không cần vội vàng tiếp nhận đơn hàng nữa, gần đây ngài ấy còn đang bận rộn với bài tập và kỳ thi.”

Nữ sinh trung học lấy cái chết để giải quyết sạch toàn bộ các kỳ thi không khỏi cảm thán:

“Ai nha, làm người đúng thật là khổ sở.”

Ngón tay chọc nhẹ lên người A Hoa mấy cái, Kiều Mịch cười nhạt:

“Đừng lừa mình dối người, nhớ nhung quá khứ thì có thể nói thẳng, ghen tỵ là không nên đâu.”

“Ghen tỵ cái mẹ nhà anh!”

A Hoa rất buồn bực, trừng mắt liếc Kiều Mịch một cái rồi biến mất trong màn hình. Đối diện với tính tình của cô bé nữ sinh, Kiều Mịch bật cười một tiếng rồi mở công việc mới ra xem, bắt đầu suy nghĩ đến việc sắp xếp thời gian như thế nào, việc nhà hằng ngày thì không có vấn đề gì, nhưng có một vị đạo trưởng sắp đến ở nhờ thì không biết có ăn thịt không, ngoài ra Mạnh thiếu gia phải đi thi, nên mua đồ ăn bổ dưỡng hơn về bồi bổ một chút.

Xây dựng nên thời gian biểu trong đầu, Kiều Mịch lại bắt đầu vội vội vàng vàng đi ra ngoài, thuận đường thu dọn lại phòng khách, thật vất vả mới ngủ được một giấc đến lúc thức dậy thì mặt trời đã sắp lặn; khi mùi đồ ăn bay đầy trong sân, Kiều Mịch lại vội vàng thu hết quần áo đã phơi khô trong sân lại, ánh mặt trời buổi chiều tà cũng bị đường chân trời cắn nuốt, sắc trời nhanh chóng chuyển thành tối đen, Kiều Mịch lúc này mới kéo quần áo đi vào trong phòng, chợt nghe thấy cổng viện bị đẩy phát ra một tiếng ‘cạch’ thì không khỏi dừng lại quay đầu nhìn. Hắc Khuyển bỗng nhiên nâng cái đầu lúc trước còn lười biếng đặt trên mặt đất lên, hai con ngươi ở trong bóng đêm chuyển thành màu xanh bén nhọn nhìn chằm chằm ra phía cánh cổng đang mở rộng.

Thanh niên ngoài cửa đeo kính mắt gọng vàng, mái tóc được vuốt keo chải chuốt cẩn thận, đi giày tây, tay xách túi xách đơn giản, thật giống như một vị tinh anh của doanh nghiệp nào đó hạ cố ghé thăm nơi này, gương mặt kia góc cạnh rõ ràng, mũi cao môi mỏng, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai lại không thể che hết vẻ quyết đoán sát phạt, khí chất cương quyết giỏi giang.

Kiều Mịch ngạc nhiên, anh không hiểu sao một nhân vật giống như CEO của công ty lớn lại ghé thăm viện nhỏ này, mà đôi mắt kia lại không hề khách sáo giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm tới, mang theo cảm giác áp bách vô hình, khí thế rất hào hùng. Thấy một nhân vật lớn như vậy ghé thăm viện nhỏ, Kiều Mạch không khỏi suy đoán:

“Phải phá dỡ và rời đi?”

Cắp mắt kia thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi lập tức biến mất, nhưng không hề im lặng mà đứng đắn nói:

“Tôi cũng không dùng sơn đỏ viết chữ phá hủy lên bức tường bên ngoài, tôi đến tìm Mạnh Tĩnh Nguyên.”

“Cậu ấy vẫn chưa về.”

Kiều Mịch vuốt phẳng quần áo ôm trong ngực một chút, cằm hất nhẹ ra dấu về phía căn phòng:

“Vào trong ngồi một lát, cậu ấy sắp về ăn cơm tối rồi.”

Mày kiếm nhướn cao, tăng thêm chút nhiệt độ cho gương mặt lạnh lùng giống như được khắc ra từ băng này, ngữ điệu mang theo hứng thú:

“Cậu giặt quần lót cho cậu ta? Cậu… Là người đã cưỡng ép phá được trận ác kia?”

Biết rõ trận ác trong bệnh viện Khương thị, còn biết sự tồn tại của mình, Kiều Mịch liền suy đoán:

“Hửm? Chẳng lẽ anh là chủ nhân của cái tay kia? Đạo trưởng Tiết?”

Lông mày lại hơi nhíu:

“Cậu biết tôi?”

“Ừm, Mạnh thiếu gia từng nói qua, đây là đạo trưởng Tiết à?”

Kiều Mịch quay sang xác nhận với Hắc Khuyển nãy giờ vẫn trừng đôi mắt chó lên.

Hắc Khuyển từ sau khi người nào đó hỏi có tháo dỡ và di dời không thì đã im lặng giả chết, lúc này không khỏi thở dài, vẫn không nguyện ý như cũ nhắm tịt mắt chó lại bật ra một câu:

[Tên này là Tiết Tư Thương không sai, đừng gọi tên này là đạo trưởng, bằng không đạo sĩ trên đời này sẽ khóc hết đấy.]

“Miệng chó không mọc được răng dài.”

Tiết Tư Thương bỏ lại một câu rồi đi về hướng phòng chính, không thèm bận tâm đến Hắc Khuyển nhe răng trừng mắt cào mạnh móng vuốt xuống đất.

Kiều Mịch vội cất hết quần áo vào trong nhà rồi lấy nước nóng pha một bình trà, hỏi:

“Đạo trưởng Tiết có ăn thịt không?”

“Tôi không kén ăn.”

Tiết Tư Thương nhấp một ngụm trà, hai mắt nhắm lại không khỏi nhìn Kiều Mịch thêm vài lần:

“Pha trà không tệ.”

Kiều Mịch mỉm cười nhận lời khen, từ nhỏ vì muốn được chấp nhận mà anh đã bỏ không ít công sức, trong đó có một người bác yêu cầu vô cùng hà khắc với trà, đương nhiên là không thể làm tệ, Tiết Tư Thương thấy thích anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Phòng dành cho khách đã được thu dọn xong, đạo trưởng Tiết có muốn nghỉ ngơi trước một lát không?”

Chén trà đặt đến bên môi thì dừng lại, Tiết Tư Thương liếc mắt dò xét Kiều Mịch có chút bộc lộ ra tiềm chất của hầu nữ:

“Gọi thẳng tên của tôi đi, ngoài ra tôi cũng muốn hỏi một chút về chuyện của bảy người phụ nữ kia, cậu chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra đúng không?”

Tuy là câu hỏi nhưng không hề mang theo ý nghi vấn, ngữ khí lại rất cường ngạnh. Kiều Mịch không khỏi nhớ đến lúc mình trả lời cho nhân viên cảnh sát ghi chép, vị đạo trưởng Tiết này cũng rất có phong thái cảnh sát bức cung tội phạm, nhưng có vẻ càng có tư chất hơn những người chuyên nghiệp kia, bèn thầm cảm thán, Kiều Mịch cũng rót trà cho mình rồi dứt khoát trò chuyện với Tiết Tư Thương về tình hình ngày hôm đó, đề tài dần dần rời đi đến khắp trời nam đất bắc, Tiết Tư Thương thậm chí còn xem chỉ tay cho Kiều Mịch.

Hắc Khuyển nằm ngoài hiên thì thầm:

[Họ Tiết kia lại xem chỉ tay miễn phí cho người khác, Thẩm Phong, đêm nay trời sẽ mưa à?]

Bóng dáng mày trắng ngồi trên tảng đá lấp miệng giếng hơi đong đưa tay:

[Không có mùi hơi nước.]

Lúc Mạnh Tĩnh Nguyên quay về thì thấy Tiết Tư Thương và Kiều Mịch đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lông mày bất tri bất giác nhướn lên thật cao, đôi chân dài sải bước vào trong phòng chính, dùng ngữ điệu gây sự cắt ngang cuộc nói chuyện của Kiều Mịch:

“Cơm đâu? Tôi đói bụng.”

“A, còn một món nữa, bây giờ phải cho vào nồi.”

Kiều Mịch vội vàng nhảy dựng lên, nói một tiếng với Tiết Tư Thương rồi chạy về phía phòng bếp.

Đón lấy ánh mắt đầy hứng thú đưa sang đây, Mạnh Tĩnh Nguyên nện ba lô lên mặt bàn, ngữ khí không tốt:

“Không phải là ở nhờ sao? Cứ như lúc trước tìm một gian phòng dọn vào là được, đừng có tùy tiện động đến người của tôi.”

Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, mang đến cho Tiết Tư Thương càng nhiều vẻ sống động và sắc mặt ấm áp hơn:

“Cậu canh cậu ta rất chặt?”

“Anh ấy là thức ăn của tôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hoàn toàn không nghi ngờ cái tên đạo sĩ thối trước mặt này đã thăm dò chi tiết từ Kiều Mịch, cái này thì không cần cấm đoán.

“À…”

Giọng nam thấp trong kéo dài vô hạn mang theo đầy thâm ý, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn. Trong mắt Tiết Tư Thương có tia sáng lóe lên, cửa phòng tự động đóng kín lại ngăn cách hết thảy tai mắt bên ngoài:

“Chỉ là thức ăn? Mạnh Tĩnh Nguyên, cậu thật sự không biết mình nhặt được cái gì à? Cậu biết không? Cậu ta không nên còn sống, nhưng bây giờ cậu ta lại sống rất khỏe mạnh.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi xuống cầm lấy cái chén Kiều Mịch đã dùng qua, trực tiếp rót đầy nước trà vào rồi uống một hơi cạn sạch, mí mắt hạ xuống, đầu ngón tay xoa nhẹ theo mép chén:

“Nếu như không gặp tôi thì anh ấy đã thật sự chết rồi.”

“Cậu vẫn không hiểu rõ.”

Ngữ khí của Tiết Tư Thương rất bình thản, cầm ấm trà lên lại rót đầy cho đối phương, còn nói:

“Có lẽ nên đổi sang một cách nói khác – cậu ta vốn không nên sinh ra.”

Đôi mắt đỏ sậm nhìn chăm chú vào nước trà màu hổ phách, Mạnh Tĩnh Nguyên không nói gì. Tiết Tư Thương lấy làm lạ, ngữ điệu cuối cùng cũng có chút thay đổi, lại có thêm một chút ngoài ý muốn:

“Cậu đã sớm biết rõ?”

“Anh ấy từng nói… Lúc anh ấy sinh ra thì có tia chớp đánh xuống… Anh ấy là đứa trẻ trong quan tài.”

“Ồ! Sự sinh ra của cậu ta kéo cả sấm chớp đến?”

Tiết Tư Thương cười nhẹ một tiếng, tâm tình không tệ, giống như gặp được một nghi vấn có thể mổ xẻ nên hiếm có một lần nói thêm được vài lời:

“Cậu biết đấy, trời cao sẽ cảm ứng được chút ảnh hưởng gì đó mà giáng sấm sét xuống, những thần tiên trên bầu trời kia chưa chắc sẽ chú ý đến, nhưng đây chính là một lời nhắc nhở không tệ, như cậu, cha nuôi của cậu có thể đỡ lấy tia chớp kia cho cậu nên cậu mới sống sót. Mà cậu ta… Là mẹ của cậu ta đi? Cậu ta thật sự không tầm thường nhưng lại không có năng lực làm hại nhân gian, không giống cậu. Cậu ta có ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới này, sự sinh ra của cậu ta đáng lẽ sẽ không dẫn sấm chớp đến, khẳng định là có nguyên nhân khác.”

Bàn tay vô thức dùng thêm chút sức, nước trà sánh ra nhuộm ướt ngón giữa, Mạnh Tĩnh Nguyên trầm giọng nói:

“Anh suy nghĩ quá nhiều.”

“Là cậu không muốn tôi nghĩ quá nhiều, yên tâm, hứng thú của tôi dành cho cậu ta chỉ vẻn vẹn dừng ở việc có thể tìm ra lời giản.”

Tiết Tư Thương sắc bén đáp lời, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên mặt bàn, dưới mặt bàn thò ra một cánh tay đưa đến một mảnh giấy:

“Xin được cách của Nguyệt lão, cậu hỏi cho cậu ta đúng không? Có lẽ là cậu nghĩ nhiều quá rồi, với mệch cách của cậu ta thì vốn không thể có được nhân duyên.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhận lấy mảnh giấy, cúi đầu đọc thờ ơ nói:

“Đối phương đã xuất hiện rồi.”

“Hửm?”

Tiết Tư Thương rũ mày trầm tư, ngón tay gõ lên mặt bàn theo quy luật và lực đạo đều đặn, tiếng vang giữ nguyên một lúc cuối cùng cũng dừng lại:

“Sau khi làm xong việc tôi sẽ xem cho cậu ta giúp cậu, giải quyết luôn vụ nhân duyên này, coi như cho cậu giá đặc biệt, chiết đi còn chín phẩy năm.”

“Bây giờ cút ra ngoài cho tôi.”

“Chiết còn tám.”

“Ngay bây giờ.”

“Được rồi, chiết xuống còn năm, không thể giảm nữa đâu.”

“Đưa hóa đơn dự tính đây cho tôi rồi nói.”

Tiết Tư Thương lấy giấy và bút ra nhanh chóng viết xuống vài hàng chữ, đưa cho bàn tay duỗi ra dưới mặt bàn, rất có phong thái của một tinh anh khôn khéo giỏi giang:

“Sẽ được tính xong rất nhanh thôi.”

Đối với toàn bộ công ty chỉ có một người sống này, Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ đưa ra một kết luận:

“Nói tôi làm hại nhân gian? Anh mới là đại ma đầu làm hại tam giới lục đạo.”

“Khen quá rồi.”

Tiết Tư Thương rất khiêm tốn, Mạnh Tĩnh Nguyên lại dứt khoát trừng mắt liếc anh ta.

Kiều Mịch bưng đồ ăn lên bàn, nhìn thấy cảnh cửa đóng kín liền hô gọi Hắc Khuyển nằm trên hành lang trước cửa:

“Hắc Khuyển, mở giúp cửa với.”

Hoắc Khuyển lập tức sôi nổi phi thân nhảy lên, đụng một cái phá cửa xông vào, dưới ánh nhìn chằm chằm của đạo sĩ và chủ nhân rất hiên ngang lẫm liệt đi quanh một vòng rồi ra ngoài cửa ồn ào:

[Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, có nghe thấy không, tất cả ra ăn cơm đi.”

Kiều Mịch ra ra vào vào bưng thức ăn rồi xới cơm, sau đó lại phân phát thức ăn cho yêu và quỷ, Tiết Tư Thương thấy thế thì khóe môi giật mạnh một cái:

“Đám nô lệ nhà cậu từ lúc nào được nâng cao chất lượng cuộc sống thế, còn ăn thức ăn giống như người ăn, đúng là đắt đỏ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên thản nhiên bưng bát cơm lên hừ lạnh:

“Cũng không phải là đắt đỏ đến không chịu nổi, tôi không keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước như tên nào đó.”

“Tiết kiệm là một đức tính tốt.”

Tiết Tư Thương rất bình tĩnh.

“Đúng không? Giáo sĩ nhà anh lại có đức tính tốt là thiếu nợ người khác, hôm trước anh ta còn vay tiền tôi, tôi cho mượn rồi.”

“Mạnh! Tĩnh! Nguyên!”

Tiết Tư Thương không còn bĩnh tĩnh nữa:

“Đưa giấy ghi nợ đây cho tôi!”

“Rất tốt, hóa đơn dự toán đưa thẳng lên tay anh đi nhé.”

“Xem như cậu giỏi.”

Kiều Mịch cuối cùng cũng ngồi xuống cạnh bàn ăn liền thấy sắc mặt Tiết Tư Thương tái nhợt, mà Mạnh thiếu gia lại hiếm có được một lần mang gương mặt tươi cười vui sướng, không khỏi cảm thán:

“Tình cảm của hai người thật tốt.”

Trong cùng một bàn, ba người cùng ngồi thì hai người nhảy dựng lên.

Tòa cao ốc lắp toàn cửa kính ở đầu ngõ đi vào tứ hợp viện rách nát, chủ yếu là xí nghiệp của một tổng công ty lớn, đồng thời cũng là chủ của tòa nhà, phần tầng trệt để cho thuê, hầu hết cũng toàn là mấy văn phòng công ty, là một tòa nhà công sở tên đúng với thực. Từ sau khi gặp chuyện không may kia, trong tòa cao ốc xuất hiện đủ loại lời đồn, để trấn an lòng người, chủ tòa nhà đành phải mời đến đạo sĩ Tiết Tư Thương ba cao (năng lực, danh tiếng, chi phí) để làm lễ cúng bái một hồi, vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn.

Thời gian lập đàn đã định rồi, còn vài ngày nữa mới đến hạn, Tiết Tư Thương thu phí đương nhiên là đắt, nhưng cũng thật sự có tài hơn nữa cách ứng xử nghiêm túc rất biết chịu trách nhiệm, ngày hôm sau liền đến hiện trường nghiên cứu địa hình đến giữa trưa mới về, trên gương mặt lạnh lùng như băng khắc có nhiều hơn một chút hoang mang, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Sáng nay Mạnh Tĩnh Nguyên không phải đi thi nên ngồi ở nhà lên mạng, Kiều Mịch thì đang vùi đầu phiên dịch tài liệu.

Tiết Tư Thương rót một chén nước rồi ngồi xuống cạnh bàn, một lúc lâu sau mới nói:

“Trong cao ốc kia có gì đó cổ quái, không chỉ đơn giản là quỷ đâu.”

Ngón tay đang gõ không ngừng trên bàn phím dừng lại, Kiều Mịch cũng ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đều đặt trên người Tiết Tư Thương chờ đợi những lời tiếp theo.

“Nhìn cái này xem.”

Tiết Tư Thương rất ra một cái túi vải rất bẩn đặt lên mặt bàn.

“Thứ gì đó?”

Kiều Mịch liếc nhìn rồi hỏi:

“Có thể xem một chút được không?”

Tiết Tư Thương có chút suy ngẫm liếc mắt nhìn Kiều Mịch, nhẹ giọng nói:

“Xem đi.”

“Này! Đừng chạm vào!”

Mạnh Tĩnh Nguyên ngăn lại không kịp, Kiều Mịch đã cầm cái túi vải nhỏ qua, trong nháy mắt, túi vải xói mòn trong lòng bàn tay trắng như tuyết, lọt qua kẽ ngón tay chảy hết không còn lại chút nào.

Kiều Mịch chớp chớp mắt, vẻ mặt Tiết Tư Thương không chút thay đổi xoa xoa cằm, hai hàng lông mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu chặt lại.

Mạnh Tĩnh Nguyên hung ác liếc nhìn Tiết Tư Thương, nghiến răng nghiến lợi:

“Đừng lấy anh ấy ra làm thí nghiệm, đó là một cái túi phù thủy, anh kêu cái tên hay thiếu nợ nhà anh đến đây một chuyến đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.