Thiên Quỹ

Chương 4: Chương 4




Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Kiều Mịch sờ soạng lấy kính đeo lên, lặng lẽ đối mặt với mắt cá chết đang đứng bên giường, anh cuối cùng xác định ngày hôm qua không phải là một giấc mơ – bệnh của anh đã khỏi, anh gặp quỷ, anh bị lưu manh ép phải trở thành đồ ăn.

Nữ quỷ dân quốc ở bên giường là Tiểu Mai, căn phòng này vốn là quỷ ở, rất sợ hãi Mạnh Tĩnh Nguyên.

Kiều Mịch tự nhận mình không phải Kiều Gan To, gặp quỷ cũng không sợ hãi là vì khái niệm về quỷ quá mơ hồ, hơn nữa anh tin rằng Tiểu Mai chỉ là một nữ quỷ thiện lương hay quên.

“Chào buổi sáng.”

Mắt cá chết không hề chớp lấy một cái, Tiểu Mai u ám nhìn chằm chằm Kiều Mịch hồi lâu, cuối cùng mở miệng:

“Anh là ai?”

“… Tôi là Kiều Mịch, đêm qua được cô đưa về.”

Kiều Mịch thở dài, xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt.

Tiểu Mai vẫn đứng nguyên tại chỗ, Kiều Mịch quyết định để lại cho nữ quỷ hay quên này một ít không gian, liền phối hợp đi ra tìm phòng rửa mặt. May mắn khu nhà dù rất cũ nát, lại vẫn có một người sống sờ sờ như Mạnh Tĩnh Nguyên ở, cho nên vẫn dùng hệ thống cung cấp nước sạch, chậu rửa mặt và bồn cầu tự hoại cũng không thiếu, không cần trải qua cuộc sống thời nguyên thủy.

Gương mặt thon gầy tái nhợt bên trong cố bứt lên thành một nụ cười, dường như còn khó coi hơn cả quỷ hồn vài phần, Kiều Mịch xoa xoa măt, sờ lên thân thể gầy trơ cả xương, không khỏi thở dài, quyết định trước tiên không nên quá để tâm đến vấn đề bề ngoài. Mặc quần áo đã hong khô từ đêm qua vào, giải quyết xong vần đề quần áo, tiếp đến là bụng, đêm qua anh chỉ ăn một bát mỳ tôm, hiện tại bụng đã đói đến kêu vang, cần đi kiếm ăn.

Đi ra khỏi phòng rửa mặt, Tiểu Mai bay từ đằng xa đến, mắt cá chết trừng càng tròn đến dọa người, Kiều Mịch rất muốn khuyên cô ta sửa sang lại gương mặt một chút, dù làm quỷ cũng đừng quá lôi thôi, dù sao cũng là con gái mà.

Tiểu Mai bay đến rồi dừng lại trước người Kiều Mịch, giọng nói âm u cao vút hơn vài phần:

“Tôi nhớ ra rồi, Kiều Mịch, thịt của chủ nhân.”

“… Thịt?”

Khóe môi Kiều Mịch giật nhẹ, nghĩ đến mình là đồ ăn của Mạnh Tĩnh Nguyên, tính là một loại thịt cũng không sai, anh đẩy kính mắt lên, tiếp nhận loại định nghĩa này, hỏi lại:

“Cô Mai, có thể dẫn tôi đến phòng bếp không?”

“Tôi tên là Tiểu Mai.”

Kiều Mịch rất biết nghe lời:

“Tiểu Mai, có thể dẫn tôi đến phòng bếp không?”

“Phòng bếp, tôi nhớ được.”

Nữ quỷ bất ngờ xoay người rời đi.

Kiều Mịch bước nhanh đuổi kịp, cho đến khi bóng ánh gầy mảnh của Tiểu Mai đi xuyên qua tường, anh dừng lại gõ gõ vách tường:

“Tiểu Mai, tôi không thể đi xuyên tường.”

Đầu Tiểu Mai lộ ra khỏi vách tường, mắt cá chết vẫn y như cũ, trong giọng nói lại mang theo áy náy:

“Tôi quên mất.”

“Có thể không đi xuyên tường không?”

“Có thể.”

Một người một quỷ lại chọn đường một lần nữa, chú chó lớn dưới mái hiên đột nhiên thở gấp hồng hộc, giống như đang cười nhạo cái tổ hợp người quỷ mơ hồ này.

Đến phòng bếp rồi, Kiều Mịch mới phát hiện nơi này cũng không có ý nghĩa quá lớn, bởi vì cả phòng bếp tản ra hơi thở xưa cũ của lịch sử, xem ra Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không ăn cơm ở trong nhà, đồ gia vị đều phủ đầy bụi, một phần thậm chí đã quá hạn, trong thùng gạo có gạo, cũng có cả rắn, đồ ăn tươi mới không có, nhưng có vài gói thức ăn mặn ăn liền.

“Mạnh Tĩnh Nguyên không cần ăn cơm à?”

Chẳng lẽ là chỉ ăn quỷ ác, sinh linh, uế khí gì đó?

Tiểu Mai ở trong phòng bếp lúc ẩn lúc hiện, nghe vậy liền trả lời:

“Không, Mạnh thiếu gia đều ăn cơm ở ngoài.”

“À… Vậy còn cô? Còn con chó lớn kia nữa?”

“Thứ Mạnh thiếu ăn rồi sẽ cho Hắc Khuyển ăn, tôi không thể ăn, Mạnh thiếu gia nói quỷ ăn cũng như không.”

“Vậy… Chẳng lẽ cô sẽ không đói sao?”

“…”

Tiểu Mai xoa xoa bung, u ám trả lời:

“Mạnh thiếu gia sẽ không cho tôi ăn.”

“À.”

Thì ra là cũng muốn ăn.

Kiều Mịch ốm đau một thời gian ngắn, cũng không nói rằng đời này của anh là cơm đến há miệng, quần áo đến thì đưa tay ra, ngược lại, trong khoảng thời gian phải ăn nhờ ở đậu kia, anh đều cố gắng nhận lấy hết việc nhà, để đổi lại cảm giác tồn tại, tuy rằng không quá thành công, lại luyện được một thân khả năng.

May mắn bếp lò vẫn còn dùng được, Kiều Mịch đuổi rắn lấy gạo trắng ra rửa vài lần rồi cho vào nồi nấu, lựa đồ ăn quá hạn vứt bỏ, rửa đồ ăn lại một lần, trong nồi đã dậy lên mùi cháo.

“Tiểu Mai, trong này chỉ có một quỷ là cô?”

Kiều Mịch lau lau bên này.

“Hình như vẫn còn… Ừm, trong giếng nước có.”

Tiểu Mai lướt sang bên kia.

“Giếng nước? Là quỷ tốt à?”

Kiều Mịch lau lau bên kia.

“Anh ta cũng sợ Mạnh thiếu gia.”

Tiểu Mai lại lướt sang bên này.

“Ồ.”

Thì ra cũng là sợ Mạnh Tĩnh Nguyên, mà anh đã là đồ ăn của Mạnh Tĩnh Nguyên, con quỷ kia chắc cũng sẽ không hại anh.

Kiều Mịch vừa lau vừa nghĩ, cháo đã nấu xong rồi, anh lập tức múc một bát ra, thêm mấy miếng thức ăn đặt qua một bên:

“Tiểu Mai, cô ăn đi.”

Tiểu Mai dừng lại, bay đến phía trước cháo trắng, mắt cá chết ngó ngó Kiều Mịch, lại quay đầu nhìn về phía cửa.

“Của tôi đâu?”

Cạnh cửa truyền đến một tiếng hỏi trầm thấp, Kiều Mịch quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nguyên hình như vừa mới thức dậy, thân trên của cậu ta trần trụi, quanh thân tản ra vẻ quyến rũ không tầm thường, ngay cả Kiều Mịch là người cùng giới cũng không nhịn được hâm mộ: Dáng người thật tốt quá.

Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên lại không vui vì bị xem nhẹ:

“Của tôi!”

Tiểu Mai ngắm ngắm cháo trắng có mấy miếng đồ ăn được đặt ở phía trên bề mặt cháo, giống như đang do dự có nên cống nạp không.

Kiều Mịch lấy lại tinh thần, đẩy kính lên:

“A, cậu đi rửa mặt trước đi, tôi dọn ra.”

Mày kiếm nhướng lên, Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt lại cẩn thận nhìn gương mặt dường như không mang theo một chút oán hận, cố ý khiêu khích:

“Anh sẽ không bỏ độc vào trong chứ?”

Độc? Kiều Mịch hiểu rõ loại người giống như Mạnh Tĩnh Nguyên, có chút vọng tưởng sẽ bị hại, có chút không được tự nhiên, cũng có thể gọi là khó chịu.

“Không có độc.”

Anh quyết định không giải thích quá nhiều, đặt cả nồi cháo lẫn đồ ăn vào trong khay, chuẩn bị hai bộ bát đũa, liền muốn mang về phía phòng chính.

“Anh không oán tôi ép buộc anh?”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng dáng bình tĩnh ung dung, chợt hỏi.

“Ừm, cả đêm qua tôi đã trùm chăn nghĩ kỹ rồi.”

Kiều Mịch rất chân thành nói:

“Cậu nói muốn ăn uế khí trên người tôi, nhưng mà cậu ăn nó, tôi sẽ không ốm đau, với tôi là có ích không hại, cho nên tôi không có lý nào lại oán giận cậu… Tuy nhiên cách thức làm việc của cậu rất cực đoan.”

Phân tích đạo lý tuy rằng không sai, nhưng thất tình lục dục mấy ai có thể thắng được, bị gài bẫy, bị uy hiếp, ai có thể không tức giận? Mạnh Tĩnh Nguyên nhìn Kiều Mịch chằm chằm, ý muốn tìm ra sơ hở, không hiểu nổi người này rốt cuộc là uốn mình theo người, hay là Tom Sue.

“Mặt khác, tôi cũng không muốn chỉ làm đồ ăn như thế, cho nên tôi muốn nói chuyện với cậu, trước tiên cho tôi ở lại đây làm việc nhà, chờ tôi nghĩ kỹ đường ra sau này rồi, chúng ta có thể giữ liên lạc, mà tôi cũng sẽ có được tự do.”

“Hừ, tính toán cũng thật tốt.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh chế giễu:

“Anh cho rằng anh có tư cách bàn điều kiện với tôi à?”

Tính tình của vị thiếu gia này thật khó hầu hạ, Kiều Mịch thầm than, quyết định không khơi mào chiến tranh, anh đẩy mắt kính lại sống mũi, bắt đầu nói liên tục:

“Được rồi, cũng không thể ở không cho cậu nuôi tôi, tôi đây tiếp tục làm việc nhà coi như đền phí ăn uống và tiền thuê. Đúng rồi, muốn nấu ăn ở trong nhà, phòng bếp không thể để mãi như vậy, lát nữa tôi sẽ liệt kê danh sách mua sắm, còn cả cái sân nhỏ kia phải thu dọn lại một lần, ở trong khung cảnh như thế này cũng sẽ dễ đau ốm, nhé? Được rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, tôi dọn cháo ra. À, chó to và quỷ có ăn gì đặc biệt, cần cung phụng cái gì không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên sau khi im lặng hồi lâu, lát sau xoay người, trước khi rời đi vứt lại hai chữ:

“Tom Sue.”

“Hử?”

Kiều Mịch khép miệng lại, nhìn về phía Tiểu Mai đang say mê ngửi ngửi cháo trắng ở trên bàn:

“Tom Sue là cái gì?”

Tiểu Mai nghiêng mặt, trong mắt cá chết dường như có thêm một chút thân mật:

“Tôi không biết, nhưng anh có thể hỏi A Hoa, cô ấy ở trong máy vi tính của Mạnh thiếu gia, hiểu biết rất nhiều.”

A Hoa ở trong máy vi tính là ai?

Trong đầu Kiều Mịch tràn đầy dấu chấm hỏi, bưng khay lên đi về phía phòng chính, ngơ ngác đi vào, ngơ ngác buông đồ xuống, ngơ ngác múc hai bát cháo ra, ngơ ngác bưng bát và đũa lên ngẩn người.

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không thèm nhìn anh, ừng ực uống sạch một bát, đưa ra:

“Thêm một bát.”

Kiều Mịch đón lấy, múc đầy thêm một bát đưa lại, sau hai lần lặp lại hành động này, anh cuối cùng cũng từ bỏ thắc mắc trong đầu:

“Vì sao A Hoa lại ở trong máy tính?”

Uống liên tục ba bát cháo trắng với đồ ăn, tâm tình Mạnh Tĩnh Nguyên không tệ:

“Cô ta sống nhờ quỷ trên mạng, không phải ở trong máy vi tính.”

“Ra vậy.”

Kiều Mịch gật gật đầu:

“Tom Sue kia là cái gì?”

“… Soi gương xem.”

Dứt lời, Mạnh Tĩnh Nguyên móc mấy tờ giấy màu hồng ném lên bàn:

“Muốn mua cái gì, tự mình đi, tôi không rảnh.”

Kiều Mịch nhìn chằm chằm vào mấy trăm tệ, có chút hoang mang:

“Cậu không sợ tôi cầm tiền rồi bỏ trốn?”

Mạnh Tĩnh Nguyên chống bàn xoay người ra, mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng:

“Cái giá của việc đùa bỡn tôi, không chỉ đơn giản là cái chết.”

“…”

Kiều Mịch sâu sắc cảm nhận được cảm giác không rét mà run thật sự, anh biết rõ Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không phải là đang hù dọa, thầm cảnh báo chính mình ngàn vạn lần không thể trêu vào cái tên khó chịu tính tình không tốt này.

“Buổi trưa tôi muốn ăn tôm thủy tinh bóc vỏ với sườn xào chua ngọt.”

“Hử?!”

Quẳng menu xuống rồi, Mạnh Tĩnh Nguyên nhanh chóng rời đi, để lại Kiều Mịch trợn mắt há hốc miệng tự hỏi cách làm hai món ăn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.