Thiên Quỹ

Chương 57: Chương 57




Đoàn người ướt sũng trèo lên khỏi dòng sông hôi hám, dáng vẻ nhếch nhác nhìn không rõ mặt giống y như quỷ khiến một đám ông bà cụ già tản bộ ở trên bờ nhìn muốn lồi cả mắt. Khương Cố Bình kéo một cái túi nilon trắng trên gáy xuống, mùi bùn của nước sông cùng vị tanh tưởi tràn đầy miệng mũi khiến anh ta cảm thấy may mắn là buổi sáng mình không hề ăn uống gì, bằng không hiện tại nhất định muốn nôn ra cả dạ dày. Sau khi nhìn từng người xung quanh một lượt, anh ta mới cảm thấy chút khí nghẹn trong lòng nhả ra được.

[Mẹ nó, có thể đáng ghét hơn được không?]

Hắc Khuyển cởi áo vest ra vắt, chỉ hận không thể lập tức biến lại về dạng chó để gột sạch một thân nước bẩn này.

Kiều Mịch cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạnh Tĩnh Nguyên lại ít khi cần đến Thẩm Phong, tác dụng này nhìn qua cũng hơi quá mức, nếu như lần nào cũng như thế thì anh cũng rất phiền lòng… Quần áo này khó giặt sạch lắm. Anh nghiêng đầu nhìn thanh niên nhíu mày thật chặt đứng bên cạnh có vẻ như đang im lặng giải phóng tâm tình bất mãn, Kiều Mịch có thể lờ mờ hiểu được phần nóng nảy ấy. Nếu không phải Hạ Tân khó đối phó, thanh niên kiêu ngạo nhường này sao có thể khiến bản thân chật vật đến vậy?

“Là quỷ hồn có năng lực dịch chuyển không gian?”

Thore ưu nhã gạt nước bẩn trên mặt đi, thuận tay giúp Lý Ngộ gạt hết rác rưởi trên người xuống, vẻ mặt tràn đầy chán ghét:

“Năng lực hiếm có nhưng phiền toái lại càng hiếm có, đừng nói với ta rằng lúc quay về cũng phải đi như vậy.”

Hắc Khuyển cuộn áo vest lại vắt lên vai, nhăn mũi lừ mắt nhìn Thore:

[Về thì tự mi bay đi.]

Lý Ngộ kéo một chiếc tất rách vướng trên người mình xuống, sau khi nhìn rõ nơi mình đang đứng thì cau mày:

“Vì sao chúng ta lại ở đây? Đây không phải là thị trấn nhỏ mà chị ở lại lần trước sao? Chẳng lẽ chúng ta không đi tìm chị ấy?”

“Trước tiên thu xếp lại đã, để tôi và quỷ hút máu phụ trách phân loại các khu vực không liên quan, sau khi tập trung mục tiêu lại mới đưa ra quyết định tiếp theo.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cuối cùng cũng mở miệng, quyết đoán sắp xếp kế hoạch.

“Ta đồng ý với đề nghị của con người này.”

Thore rất hợp tác hùa theo, ngay cả lúc này vẫn mang theo chút ý khiêu khích rõ ràng.

Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh lùng nhìn qua, Thore Lasombra vẫn mỉm cười cực kì ưu nhã như cũ, bình tĩnh giữ gìn sự tôn nghiêm của quỷ hút máu quý tộc của hắn, tuy rằng những thứ này trong mắt Mạnh Tĩnh Nguyên đều không là gì cả. Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không định lãng phí thời gian. Cậu cầm ba lô ném cho Hắc Khuyển mang theo, bởi vì Kiều Mịch sắp xếp cẩn thận nên ba lô được dán giấy bọc vô cùng kín kẽ, không bị thấm dù chỉ một giọt nước, đối lập với cái ba lô bị nước bẩn ngâm sũng nước của Khương Cố Bình mà nói thì thật sự là đáng ăn mừng.

Lúc ấy vẻ mặt Hắc Khuyển tràn đầy khoe khoang lại có chút hả hê khiến Khương Cố Bình chỉ hận không thể xé nát mặt hắn.

Thore phụ trách dẫn đường đưa bọn họ đến khách sạn mà Lý Dĩnh ở lần trước, đặt ba phòng đôi trong ánh mắt như gặp phải quỷ của ông chủ, phòng có cả nhà tắm nhưng lại không bao gồm phụ kiện đồ dùng để tắm rửa, điều hòa và TV đều phả ra hơi thở lịch sử đậm đặc khiến người ta vô cùng hoài nghi không biết chúng có thể hoạt động bình thường được không, chiếc giường trắng như tuyết cũng toát lên đầy mùi nấm mốc.

Mạnh Tĩnh Nguyên cau mày, Hắc Khuyển cau mày, Khương Cố Bình cũng cau mày.

Lý Ngộ đã nhìn quen loại sắc mặt này, bật cười:

“Đừng như thế, đây cũng không phải khu du lịch nổi tiếng gì mà chỉ là một thị trấn nhỏ, thỉnh thoảng mới có người thích leo núi đến đây chơi, có thể tìm được một khách sạn như vậy đã rất không tệ.”

Kiều Mịch thật ra không để ý lắm, dù sao một năm trước anh hãy còn ở trong căn phòng cho thuê giống y như cái bãi rác, anh mở ba lô lấy đồ dùng tắm rửa ra đưa cho Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Tắm rửa đi… Ừm, bác sĩ Khương, mấy thứ anh mang theo còn dùng được không? Dùng của tôi này, Hắc Khuyển biến về lại thành dạng chó rồi tắm sạch là được rồi.”

[Bất công.]

Hắc Khuyển xoay người biến từ ông chú về lại chó bự, vèo một cái chạy vào phòng:

[Ai da, ta dùng phòng tắm trước.]

Khương Cố Bình cầm quần áo Kiều Mịch đưa cho, mặt sa sầm:

“Tôi không muốn ở cùng con chó kia, tôi đặt thêm một phòng nữa là được.”

“Đã sớm qua tuổi mười tám, tự quyết định đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đưa tay đẩy nhẹ một cái, người bị đẩy đụng lên bức tường, cậu mở cửa ra rồi xoay người lại kéo người yêu cùng đi vào trong phòng tắm:

“Tắm thôi.”

Khương Cố Bình nhìn chằm chằm cánh cửa rồi nhấc chân lên muốn đạp ra, nhưng nghĩ đến người ở bên trong anh lại nhẹ đặt chân xuống, tự giễu: Khương Cố Bình, đó là em trai của mày đấy, mày còn lằng nhằng cái gì nữa? Đừng ti tiện như vậy có được không? Càng nghĩ càng chán nản, người đàn ông độc thân đẹp trai rạng rời tiêu chuẩn hoàng kim của bệnh viện Khương thị giống như một con gà trống thua cuộc, ủ rũ đi đến quầy tiếp tân đằng trước giải quyết nỗi khổ dùng chung phòng với một con chó của mình.

Đợi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi hết rồi, mọi người lại tụ tập trong phòng của Mạnh Tĩnh Nguyên.

Thore là quỷ hút máu quý tộc có dòng máu thuần khiết, năng lực đương nhiên là không cần phải nói, mà Mạnh Tĩnh Nguyên đương nhiên tự có cách để phân biệt rõ ràng chỗ của bệ đá, cũng chính là cậu tham gia công việc sàng lọc ngay từ đầu, nhưng cậu không có cánh như Thore nên cần Hắc Khuyển làm thú cưỡi. Ba người bọn họ đều ra ngoài hành động nên đương nhiên không thể để lại ba người không có chút vũ lực nào ở nhà không quan tâm, bởi vậy Mạnh Tĩnh Nguyên đặt vài trận pháp trong phòng mình đề phòng yêu quái xông đến, để Kiều Mịch, Lý Ngộ và Khương Cố Bình đứng ở hết bên trong chờ họ quay về, không có chuyện gì cần thiết thì không được rời đi.

Giờ phút này Khương Cố Bình mới hiểu được mình đi đặt thêm một căn phòng nữa là lãng phí cỡ nào nên không khỏi hơi nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nghĩ tới việc mình cướp phòng tắm với một con chó, bị một con chó chọc tức chết thì lại cảm thấy tiêu chút tiền như vậy cũng không có gì oan uổng, sắc mặt tốt đẹp hơn được chút.

Trước khi xuất phát, Mạnh Tĩnh Nguyên túm lấy Kiều Mịch dặn dò vài việc, ví dụ như nếu gặp nguy hiểm, có yêu quái có thể phá tan trận pháp đi vào đây thì phải rút chủy thủ ra phản kháng, vân vân… Kiều Mịch liên tục gật đầu, ghi nhớ từng lời của Mạnh Tĩnh Nguyên vào đáy lòng, cũng chậm rãi hưởng thụ tình ý nồng ấm toát lên qua những lời quan tâm này của cậu, nụ cười rạng rỡ nở bên môi. Giọng nói của Mạnh Tĩnh Nguyên yếu dần, gương mặt tuấn tú cũng từ từ tiến sát lại, sau cùng âm tiết cuối cũng biến mất trong một nụ hôn sâu.

Hắc Khuyển run lên:

[Thật buồn nôn, nhưng mà… Lang băm, mi xem có phải Kiều ngốc dạo này ưa nhìn hơn không? Da dẻ ngày càng trắng trẻo mềm mịn, toàn như như sắp tỏa sáng, chậc chậc, ma lực của tình yêu thực sự vĩ đại như vậy à?]

Người mình thích đang nằm trong ngực người khác, môi lưỡi cũng đang quấn quít cùng người khác, đáy lòng Khương Cố Bình bị giày vò khôn kể nhưng chỉ có thể cúi đầu đau lòng khổ sở, nghe xong lời Hắc Khuyển nói thì lập tức trừng mắt nhìn qua, chỉ hận không thể đập chết con chó thối này.

[Này, ánh mắt đó của mi là gì hả? Muốn đánh nhau sao, nhóc thối?]

Hắc Khuyển nhe răng, thấp giọng uy hiếp.

Khương Cố Bình quyết định không chấp nhặt với chó, quẹt miệng cào tóc tiếp tục đau lòng, đại thiếu gia như anh ta từ nhỏ đã vì có hậu phương vững chắc cùng gương mặt xuất chúng mà giống như ánh trăng được quần sao vây quanh, người anh ta thích có người nào không lộ ra vẻ mặt như trúng số độc đắc, chỉ riêng Kiều Mịch, cái người mà anh thật sự yêu thương từ tận đáy lòng này lại khiến anh phải chịu nhục nhiều lần, hại anh không biết làm gì cả. Có đôi khi Khương Cố Bình thật sự hoài nghi liệu có phải đời trước mình nợ Kiều Mịch rất nhiều nên đến đời này mới phải chịu tra tấn, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mỏi mệt. Anh ta bắt đầu cảm thấy lần này cùng đi theo là một lựa chọn sai lầm, đã phải chịu khổ lại còn phải nhìn người khác ngọt ngào, kêu anh ta sao có thể không khó chịu được?

“Phải cẩn thận, chú ý an toàn, đi sớm về sớm đấy.”

Lúc Khương Cố Bình còn đang ân hận thì Kiều Mịch và Lý Ngộ đã tiễn ba người rời đi, miệng Lý Ngộ còn bĩu lên cong đến mức có thể treo hai ba cân thịt, cậu ta rất bất mãn vì mình là một trong những người bị bỏ lại.

“Mũi của tôi cũng rất thính đó, bọn họ có thể nhớ rõ mùi của chị hơn tôi sao? Sao không mang tôi theo với?”

Lý Ngộ ôm gối nằm vùi vào trong giường, lầm bầm mãi không thôi.

Kiều Mịch mỉm cười đầy bao dung với cậu nhóc, lấy khăn tắm ra:

“Lau khô tóc rồi nằm tiếp.”

“Nha, em mệt lắm, anh lau cho em đi.”

Lý Ngộ ngồi trên giường làm nũng.

“Cũng được.”

Kiều Mịch hào phóng giúp lau tóc, trong lòng lại nhớ đến Mạnh Tĩnh Nguyện, mái tóc bạch kim xen lẫn vài lọn đỏ ấy còn mềm mại hơn nhiều, cảm xúc rất tốt.

Lý Ngộ nheo mắt lại đầy hưởng thụ, miệng còn hầm hừ:

“Ui, thật thoái mái quá, thuận tiện thì xoa bóp cho em chút… Ôi, tay nghề anh Kiều thật tốt, giống như thường xuyên làm cho người khác ấy.”

“Không có.”

Kiều Mịch thầm nghĩ đợi Mạnh Tĩnh Nguyên về cũng phải xoa bóp cho cậu ấy.

Khương Cố Bình trợn tròn mắt, anh ta không thể tưởng được người mình thích đã bị tên khốn kiếp Mạnh Tĩnh Nguyên chiếm đoạt, ngay cả thằng ranh mới xuất hiện chưa được 24 tiếng này cũng dám cướp, lí trí lập tức bay mất mà ồn ào:

“Kiều Mịch, tóc anh cũng ướt, cũng muốn lau.”

Kiều Mịch gật đầu, tìm lấy một chiếc khăn mặt nữa đưa cho Khương Cố Bình, sau đó tiếp tục lau cho Lý Ngộ.

“Hở? Vậy thôi sao?”

Khương Cố Bình há hốc miệng.

Lý Ngộ hầm hừ cười một tiếng khinh bỉ, liếc Khương Cố Bình một cái chọc ghẹo:

“Ông chú đã một đống tuổi rồi, đừng có làm nũng đó.”

Cậu ta đã hoàn toàn quên thực ra mình đã khoảng trăm tuổi, chỉ vì có huyết thống của yêu nên mới khiến bản thân thoạt nhìn trông rất trẻ thôi.

Khương Cố Bình bị chọc tức đến mức suýt nữa đã quay lưng bỏ đi, tự cầm khăn mặt lên hung hăng vò đầu cho hả giận, cũng không biết Kiều Mịch đang đưa ánh mắt vị tha như nhìn đám trẻ con mà nhìn bọn họ, may mà anh ta không nhìn thấy, bằng không chắc sẽ thật sự bị tức chết.

Mệt mỏi thì ngủ, buồn chán lại xem TV, đói bụng kêu đồ ăn ngoài, ba người cứ như vậy ở trong phòng suốt hai ngày, người đi ra ngoài còn chưa về và cũng chưa liên lạc lại một lần nào. Kiều Mịch vẫn bình thản, Khương Cố Bình cảm thấy có thể tiếp xúc với Kiều Mịch ở khoảng cách gần như vậy là cực kì hưởng thụ, nhưng Lý Ngộ lại không cho là vậy. Đến trưa ngày thứ ba, cậu ta cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, quyết định muốn đi vào trong thị trấn dạo quanh một chút hỏi thăm về tin tức của chị gái mình.

Kiều Mịch nghĩ nên ngồi trong phòng đợi đám người Mạnh Tĩnh Nguyên về, nhưng pháp trận này của Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ đề phòng yêu quái đi vào, không có phòng yêu đi ra, vì thế hai con người dù phản đối thế nào cũng không chống lại được một con yêu quái, bị cưỡng ép kéo ra ngoài.

Suy nghĩ của Lý Ngộ rất đơn giản, cậu ta cầm ảnh chụp của Lý Dĩnh, sau đó vào trong thị trấn gõ cửa tất cả các nhà để hỏi thăm xem có người nào chú ý đến hướng đi của Lý Dĩnh không. Phương pháp của Lý Ngộ tuy ngốc nhưng lại không có cách nào thông minh hơn để lựa chọn, Kiều Mịch và Khương Cố Bình đành phải đi theo, dù không có tin tức cũng có thể coi như đi dạo phố một lúc.

Trấn nhỏ này không phải là thánh địa du lịch gì, nhưng chính bởi vì như thế nên có thể bảo tồn nét đặc sắc của trấn nhỏ một cách tốt nhất, trên đường phố ngoại trừ cư dân từ nhỏ đã lớn lên tại đây thì cũng có không ít người dân tộc thiểu số trang phục kì lạ, so với những khu du lịch có khung cảnh hoành tráng mà khách du lịch thường đến thì du ngoạn trong trấn nhỏ như thế này cũng có hương vị riêng.

Đi dạo một lúc ba người cũng dần thả lỏng hơn, vừa hỏi vừa nhìn ngắm những cửa hàng thú vị, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài du khách trẻ tuổi lưng đeo ba lô bự hoặc mặc quần áo thời trang là cực kì hiếm có, đương nhiên, bọn họ cũng là một trong những ‘du mục’ khiến người ta chú ý.

Dựa vào tình huống này, Lý Dĩnh đi vào thị trấn hẳn là cũng cực kì nổi bật, sao có thể không có ai chú ý đến sự biến mất của cô được? Có thể thấy việc này quả thực rất kì quặc, hỏi hết người này đến người khác đều không thu hoạch được gì, ba người cũng nản chí.

“Ồ, cửa hàng kia nhìn không tệ.”

Khương Cố Bình đột nhiên mở miệng.

Lý Ngộ dừng chân, nhìn theo hướng chỉ về phía cửa hàng đồ da nằm ở đối diện với vách núi, mở miệng:

“Đi thôi.”

Đó là một cửa hàng bán phụ kiện bằng da, bên ngoài cửa hàng treo đủ loại chế phẩm từ da, có quần áo giày mũ cũng có những món đồ trang sức nho nhỏ, nhìn từ xa đã nhìn ra có điểm đặc sắc, một cửa hàng be bé lại như thể có được ma lực đặc thù thu hút hết ánh mắt của mọi người, khiến người ta dâng trào ham muốn mua sắm. Đi đến trước cửa hàng có thể thấy rõ vài du khách rõ ràng đã bị hấp dẫn đang đi quanh trong tiệm chọn mua đồ, một người đàn ông trung niên gầy gò đang nhiệt tình quảng cáo, có vẻ rất hi vọng có thể thúc đẩy việc làm ăn.

Khương Cố Bình cảm thấy ngứa ngáy trong lòng:

“Dù sao cũng đã đến đây rồi, vào trong mua ít đồ đi.”

“Không được.”

Đôi mày Lý Ngộ nhíu chặt, cậu ta trừng mắt nhìn Khương Cố Bình:

“Anh đừng nhiều chuyện như thế được không? Cửa hàng này bán mấy thứ rất không tốt, nếu anh dám mua, nói không chừng ngày mai sẽ bị hại chết.”

“Cái gì?!”

Khương Cố Bình kinh hãi:

“Chẳng lẽ mấy thứ đó bị yểm bùa nguyền rủa hay hạ độc gì đó hay sao?”

“Không phải, là do nguyên liệu không ổn thôi. Anh nhìn không ra nhưng tôi đã cảm nhận được chấp niệm rất mạnh mẽ, thứ này…”

Lý Ngộ chép miệng, có ý giải thích nhưng lại sắp xếp ngôn ngữ không được tốt, lời nói không quá rõ ràng:

“Tóm lại là không tốt, đi thôi.”

“Ừ.”

Ngay cả yêu quái cũng đã nói là không tốt, Khương Cố Bình cũng không dám đùa giỡn với mạng nhỏ của mình, lập tức ngăn chặn ham muốn tiêu tiền đang dâng lên trong lòng, chuẩn bị bỏ đi thì chợt chú ý có điểm không ổn.

“Ô?”

“Gì thế?”

“… Kiều Mịch đâu?”

Khương Cố Bình thấp giọng hỏi, giọng nói vì khủng hoảng mà có hơi run rẩy.

“A?!”

Lý Ngộ nhìn bốn phía xung quanh, sợ hãi cực độ:

“Trời đất! Chúng ta vừa mới tập trung nhìn cửa hàng kia có một lúc mà sao anh ấy lại biến mất rồi?! Đều do ông chú thối nhà anh, nếu không phải anh khiến tôi nhìn chằm chằm vào cửa hàng đó, hại tôi phân tán tinh thần thì sao anh Kiều lại mất tích được!”

“Tôi?! Cậu đổ tội gì hả! Không phải cậu đã nói mũi của mình rất thính sao?! Đi tìm đi!”

“Chỗ này khắp nơi là mùi da kia, kêu tôi tìm kiểu gì chứ! Ôi, để tôi tìm thử xem, bằng không cái tên họ Mạnh kia khẳng định sẽ lột da tôi, anh Kiều cũng đừng có gặp chuyện gì không may đó.”

“Cậu làm yêu quái kiểu gì mà chẳng có chút phong thái gì thế, nếu Kiều Mịch xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ lột da của cậu.”

“Anh dám?!”

“Cậu xem tôi có dám hay không?”



Kiều Mịch từ từ tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ di chuyển trên vách tường loang lổ, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, anh nhìn về phía đám cả trai lẫn gái trần truồng bị trói tay xích chân chen chúc ở trong phòng, thu hồi tầm mắt nhìn lại bản thân cũng đã bị lột truồng xích tay một lượt, dựa vào chiếc khăn tay có mùi gì đó gay mũi bịt lên miệng mũi mình lúc ấy, cuối cùng cũng xác nhận được bản thân bị bắt cóc… Bị một người đàn bà béo tốt nhìn có vẻ phúc hậu vô hại hỏi đường bắt cóc, hơn nữa còn bị lột sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.