Thiên Quỹ

Chương 60: Chương 60




Lại nghỉ ngơi hồi sức thêm một ngày thì đoán người mới xuất phát, nhưng vì xảy ra vụ việc bắt cóc nên việc để người lại khách sạn cần phải cân nhắc lại, cuối cùng quyết định là tất cả cùng đi. Mạnh Tĩnh Nguyên phụ trách an toàn cho Kiều Mịch, Thore phụ trách Lý Ngộ, Khương Cố Bình không thể nghi ngờ là ném cho Hắc Khuyển chăm sóc, nghe được sắp xếp như vậy Khương Cố Bình cũng từng phản đối, nhưng cuối cùng tiếng phản đối yếu ớt này hoàn toàn bị bỏ qua.

Lần này xuất phát là do Kiều Mịch dẫn đường, anh để Hạ Ngọc bay bổng ở đằng trước dẫn đường, mình và Mạnh Tĩnh Nguyên cùng cưỡi Hắc Khuyển, Thore xách Lý Ngộ theo sau, mà Khương Cố Bình lại… được yêu quái ngậm trong miệng.

Có Hạ Ngọc dẫn đường thì mục tiêu rõ ràng hơn rất nhiều, đoàn người rời xa khu dân cư tiến vào sâu trong rừng rậm, chỉ thấy màu xanh lục như thể vô biên vô hạn không hề có chút dấu vết của văn minh nhân loại, kiếm linh đang bay giữa không trung chợt phát ra một tiếng hô trầm thấp có chút hơi ngạc nhiên lại giống như rất chắc chắn:

[Có kết giới.]

“Kết giới?”

Kiều Mịch ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Mạnh Tĩnh Nguyên.

“Tìm được rồi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hé miệng nói.

Cậu ra hiệu cho toàn bộ đáp xuống, đoàn người nhanh chóng chìm vào giữa biển xanh lục rồi chạm xuống đất, ánh mặt trời xuyên qua tán lá sum sê tạo thành những vết lốm đốm trên mặt đất, dưới đất là thảm lá khô cùng cỏ, xỉ, rêu đan vào nhau, mấy con côn trùng nhỏ sống ở nơi tối tăm bị quấy nhiễu nhảy lên hết mấy cái hốc trên đại thụ ẩn nấp, mấy chiếc nấm mũ lặng lẽ điểm xuyết bên trên tạo thành sự đối lập rõ ràng. Đây là một khu rừng rậm kiểu mẫu, thứ bọn họ tìm ở nơi đây, nhưng khung cảnh như vậy chỉ khiến họ nghĩ đến ‘thổ dân’, nơi này thực sự có người ở ư?

Khương Cố Bình đánh giá một lượt, miệng há hốc thật lâu sau mới khép lại được:

“Chậc… Thực sự có người tổ chức tế bái trong này à? Nơi này không giống chỗ cho người có thể ở lại.”

“Thuật che mắt.”

Thore duỗi hai tay, trước mắt rõ ràng không có bất kì vật thể nào cản trở nhưng bàn tay lại giống như đang đặt lên vật chất vô hình nào đó:

“Nó đã che mắt cậu.”

Dứt lời, mười ngón tay dài mảnh giống như ngón tay của nghệ sĩ Piano cong lại xé mở vật chất vô hình kia ra, cảnh vật trước mắt rung động méo mó, rừng rậm vốn đang hiện hữu trước mắt bị thay thế bằng từng đống xương trắng hếu, ánh mặt trời xuyên qua tán lá xanh cũng trở nên ảm đạm.

Sự yên bình lúc trước biến thành âm trầm, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Khương Cố Bình bị đả kích không nhỏ, người học y như anh ta sao có thể không biết đây chính là xương cốt của con người, sắc mặt đã tái xanh:

“Đây là nơi quái quỉ gì vậy?!”

[Bãi tha ma.]

Hắc Khuyển bước lên xem xét đám xương trắng dưới đất, đám xương cốt này có chỗ chỉ lộ ra một chút, có chỗ bị vùi lấp một nửa, có chỗ lại lộ hết cả ra bên ngoài, thậm chí trên khung xương vẫn còn mang sắc máu. Hắc Khuyển dùng mũi chân gẩy một cái đầu lâu, khi ánh mắt chạm đến một chút máu thịt còn dính trong đầu lâu thì đôi mày rậm của hắn nhướn cao:

[Ầy, ăn thịt người còn nhả xương, xấu tính quá đi mất.]

Khương Cố Bình sợ run cả người, bất giác nhích đến bên cạnh Kiều Mịch:

“Ai, trong này không nuôi hổ báo hay sư tử gì chứ, chúng ta đứng ở đây có an toàn không? Chi bằng đi báo cảnh sát thôi.”

[Ha ha, mi muốn để đám người đó đến đây làm đồ nhắm rượu chắc?]

Hắc Khuyển xen ngang một câu, cái mũi hếch lên ngửi ngửi, mắt lóe lên một tia sáng:

[Mạnh thiếu gia, gần sát đây có không ít con người, còn có một mùi rất rất hôi thối, là thứ chúng ta đang muốn tìm ư?]

Câu hỏi của Hắc Khuyển không được hồi đáp, mọi người nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên đang chậm rãi đi vào trong rừng rậm. Mạnh Tĩnh Nguyên có vẻ vẫn luôn bất an, giờ đôi mắt đỏ máu lại nhìn về phía xa xa không có chút tiêu điểm nào, giống như tâm tư cũng sắp bay về phương xa đó.

“Tĩnh?”

Kiều Mịch nhỏ giọng gọi khẽ, nghiêng đầu qua dò xét gương mặt anh tuấn của người yêu trẻ tuổi, ánh mắt lại bị hình xăm trên mặt người trẻ tuổi hấp dẫn, chỉ cảm thấy hình như hình xăm này không giống như lúc trước lắm. Nhưng dù sao Kiều Mịch cũng không phải thường xuyên ngắm nghía nghiêng cứu hình xăm kia, mà đám mây màu đen không hề thay đổi màu sắc hay biến thành hình dạng khác nên nhất thời anh cũng không nói ra là có gì khác.

Thần trí của Mạnh Tĩnh Nguyên được gọi về, đôi mày cậu nhíu chặt, ánh mắt tránh né đường nhìn thẳng tắp của đôi mắt đen láy kia:

“Đi thôi.”

Kiều Mịch bị Mạnh Tĩnh Nguyên không nói thêm một lời khiêng đi, mấy người đằng sau thấy cậu dẫn đầu bỏ đi thì cũng vội đuổi kịp, không hề phát hiện ra sự yên lặng khác lạ của bóng hình Hạ Ngọc trắng toát đang lập lờ ở đằng sau.

Đoàn người tránh tránh né né đi về phía trước dần dần nhìn thấy vài căn nhà cây, tuy rằng kiểu dáng có chút cổ xưa nhưng nơi này có hơi thở cuộc sống của con người, giữa ban ngày vẫn không thấy bất kì một ai, không biết là đang bận gì.

“Hình như đang tụ tập ở đằng đó, có mùi máu.”

Thore hơi cau mày, đột nhiên quay đầu nói với Lý Ngộ:

“Chắc là Lý Dĩnh không có ở đó đâu.”

Lý Ngộ đang nhìn thẳng sang chỗ khác ngẩn người, nghe vậy liền gõ nhẹ lên đầu rồi nói với Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Chị tôi có thể đang ở bên đó, qua xem xem.”

“Tự các người đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhìn Lý Ngộ, lạnh lùng nói tiếp:

“Hắc Khuyển, đưa Kiều Mịch đi theo bọn họ, cả anh nữa tên lang băm, cũng đi đi.”

“Vậy còn em?”

Kiều Mịch nhìn thẳng Mạnh Tĩnh Nguyên hỏi:

“Em muốn đi đâu?”

Mạnh Tĩnh Nguyên chuyển mắt nhìn Kiều Mịch, vẻ mặt cậu lạnh như băng không hề có chút nét cười nào:

“Em đi lên trước trinh sát, mọi người đi hết lên chỗ ấy đi, tự em hành động là được rồi, quá nhiều người ngược lại sẽ dễ bị phát hiện.”

Kiều Mịch hiểu rõ sự lo lắng của Mạnh Tĩnh Nguyên, anh và Khương Cố Bình đều là người thường, bán yêu Lý Dĩnh biến mất khỏi thị trấn, có thể họ sẽ phải đối mặt với một đối thủ rất lợi hại, hai người đi theo chỉ thêm vướng víu, nhưng Kiều Mịch không hiểu vì sao đáy lòng cứ mãi bất an, tích tụ lại trong lòng càng ngày càng nặng nề, nó đè ép khiến anh gần như không thở nổi.

“Vậy kêu Hắc Khuyển đi theo em.”

“Không, mọi người cần nó bảo vệ, đợi tìm được Lý Dĩnh rồi chúng ta sẽ gặp lại ở bãi tha ma.”

Mạnh Tĩnh Nguyên dùng ánh mắt ra hiệu cho Hắc Khuyển không được đi theo, sau đó xaoy người nhanh chóng chạy ra xa.

Kiều Mịch chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Mạnh Tĩnh Nguyên ngày càng nhỏ dần, mà bọn họ cũng bắt đầu đi lên tìm kiếm Lý Dĩnh, Lý Ngộ túm chặt Thore đi tuốt ở đằng trước, thái độ cấp bách biểu lộ rõ cậu ấy thật lòng lo lắng cho an nguy của chị gái. Kiều Mịch đi ở đằng sau, anh liếc mắt nhìn về phía kiếm linh yên lặng ở bên cạnh:

“Hạ Ngọc, tôi có dự cảm không tốt, anh biết bệ đá đó là vật gì không?”

[Đó là một pháp khí chứa đựng rất nhiều tà ác.]

Một cơn gió phất qua, linh thể của Hạ Ngọc giống như gợn nước bị gió thổi lăn tăn, giọng nói khe khẽ mờ ảo:

[Đây cũng không phải là mong muốn của chính nó, chỉ là con người tham lam áp đặt mọi thứ lên mình nói.]

“Vậy nó rất nguy hiểm à?”

[Nếu như không giải phóng nó.]

Hơi dừng lại một chút, kiếm linh bổ sung thêm:

[Nhưng kẻ có thể giải phóng nó cũng không nhiều, những kẻ này dùng máu người tế sống chỉ để có thể mượn một ít sức mạnh.]

“Mượn sức manh làm gì?”

Kiều Mịch tò mò, có thứ gì có thể khiến đám người này tổ chức giết người trong rừng rậm nguyên sinh này hòng đổi lấy được.

[Cuộc sống bất tử, nguyền rủa giết người nào đó… Nhiều lắm, chỉ cần dựa vào pháp khí chứa đựng tà ác là có thể thực hiện nguyện vọng của mình, nhưng ham muốn càng lớn thì cái giá phải trả cũng càng lớn.]

“Có thành công chưa?”

Khương Cố Bình xen vào. Nãy giờ anh ta vẫn vểnh tai lên nghe lén Kiều Mịch nói chuyện với kiếm linh, lúc đầu nghe được còn thấy sởn gai ốc, nhưng sau đó lại không nhịn được mà động lòng. Có lẽ anh ta có thể thấy hiểu được cách làm điên cuồng của những kẻ này một chút, dù sao trong lòng mỗi người đều có những khát vọng khác nhau, không ít người cuồng loạn vì muốn thỏa mãn phần khát vọng đó.

Kiếm linh nhẹ lắc đầu:

[Cũng không thể vượt qua phạm vi năng lực của nó, ví dụ như sáng tạo sinh mạng, ví dụ như giết Thần sát Phật.]

“…”

Khương Cố Bình len lén liếc nhìn Kiều Mịch rồi ngo ngoe muốn thử, nhưng ý tưởng đó vừa hình thành thì đã lập tức bị Hắc Khuyển vung tay chặn mất, anh xoa xoa gáy trừng Hắc Khuyển hình người toàn thân tản ra hơi thở lưu manh này, nghiến răng nghiến lợi.

Hắc Khuyển lại vỗ thêm một cái nữa:

[Ngu xuẩn, không nghe kiếm linh trắng toát đang lơ lửng kia nói à? Đó là tích tụ của sức mạnh tà ác, thứ nó đưa cho mi không phải sự thật mà là sự dối trá.]

“Là sao?”

[Có nghĩa là mi muốn bất tử, nó sẽ giam cầm linh hồn của mi trong xác thịt đã chết, khiến mi phải không ngừng tiến cống tế phẩm để giữ được thân thể không rữa nát, đổi lấy sự bất tử đó; mi muốn chiếm được tình cảm của ai, nó sẽ tráo đổi linh hồn người đó để lừa gạt mi, đã hiểu chưa? Đồ ngốc.]

Khương Cố Bình há hốc miệng, anh ta bất giác nhìn về phía Kiều Mịch rồi tưởng tượng ra chuyện mình dùng máu tươi của người khác để đổi lấy một người yêu đã bị thay mất linh hồn thì không khỏi rợn gai ốc, hoàn toàn vứt bỏ ý niệm vừa xuất hiện trong đầu không dám hó hé nữa.

[Hừ.]

Hắc Khuyển thấy Khương Cố Bình đã ngoan ngoãn thì hừ lạnh một tiếng, lại ôn hòa mỉm cười nói chuyện với Kiều Mịch:

[Kiều ngốc, mi đừng lo lắng cho Mạnh thiếu gia, tên đó cũng không phải người thường, cho dù quỷ hút máu quý tộc chết toi thì Mạnh thiếu gia không chết được.]

Câu nói đùa của Hắc Khuyển đổi lại được một cái lừ mắt của Thore, nhưng thật ra không hề bị phản bác.

Nghe được lời khuyên nhủ đầy thiện chí của Hắc Khuyển, Kiều Mịch đưa tay sờ lên mũi lại phát hiện gọng kính mà anh thường xuyên đưa đầu ngón tay lên đẩy nhẹ đã mất, đành buồn bực thả tay xuống.

[Hở? Kiều ngốc, mắt kính của mi đâu? Không phải mi bị cận thị nặng sao?]

Hắc Khuyển kinh ngạc nói, nếu không phải vì động tác nhỏ này của Kiều Mịch thì nó cũng không chú ý đến việc cái kính vẫn luôn giúp cho Kiều ngốc này tăng được thêm vài phần khí chất đã không còn ngoan ngoãn đứng trên sống mũi kia nữa.

“À, đó là vì…”

Kiều Mịch kể lại chuyện vì chăm chỉ luyện tập chủy thủ khiến thể chất cũng thay đổi, nhưng Hắc Khuyển luôn thích lải nhải không ngừng lại im lặng, mà hàng mày kiếm của quỷ hút máu Thore đứng bên cạnh lại nhướn lên thật cao.

“Sao thế?”

Khương Cố Bình cảm thấy không khí rất khác lạ, không khỏi hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Các cơ năng trên thân thể Kiều Mịch đang dần dần được cải thiện không phải là rất tốt ư?”

[Ừ, quả thực là không tệ…]

“Nếu như chỉ là như vậy.”

Thore đột nhiên lên tiếng, môi của hắn nhếch lên thành một độ cung quỷ dị, như thể đang đùa cợt lại giống như cho rằng đây là một chuyện thú vị:

“Trong lịch sử từng có không ít ví dụ, có người vì có linh hồn mạnh mẽ khiến cho thân thể bị ảnh hưởng mà thân thể dần dần thay đổi để thích ứng được với linh hồn, ví dụ như người bạn Mạnh Tĩnh Nguyên của các người, tên kia trời sinh đã có được linh hồn hơn hẳn con người nên thân thể của cậu ta cũng mạnh mẽ khác hẳn với người thường, ừm… Loại người này ở phương Tây thường bị gọi là ma quỷ. A, nhưng có một vài tình huống quả thực cũng sẽ khiến cho một người thường dần dần chuyển đổi, đồng thời linh hồn của bọn họ cũng sẽ dần dần bị một linh hồn mạnh mẽ hơn thế chỗ, sau đó linh hồn của người này sẽ không còn là của chính họ nữa mà là của ma quỷ… Cậu nghĩ xem, liệu có thể có một ngày cậu sẽ không còn là Kiều Mịch nữa mà là một ai khác?”

“A!”

Lý Ngộ cùng Khương Cố Bình chấn động, người trước thậm chí còn loạng choạng sau đó ngã đập mặt xuống đất.

Vẻ hứng thú trên mặt Thore biến thành bất đắc dĩ, hắn vội vàng kéo yêu lai ngốc nghếch luôn phạm sai lầm này lên, vuốt hết bùn đất và cỏ dại trên người cậu xuống, trêu ghẹo:

“Lý Ngộ, em muốn đụng lệch cả mũi thì mới chịu sao?”

Lý Ngộ ôm mũi, nước mắt tuôn rơi nói không nên lời.

“Để tôi xem xem.”

Thore kéo tay Lý Ngộ ra, khi thấy sống mũi cao thẳng kia bị đập đến sưng đỏ rồi chảy hai hàng máu xuống, Thore không khỏi thở dài, ánh mắt nhìn về phía Khương Cố Bình, ngữ điệu không hề có nhờ vả mà chỉ có mệnh lệnh:

“Bác sĩ con người, khám cho cậu ấy.”

Khóe môi của Khương Cố Bình hơi run rẩy, nhưng y đức lại khiến anh ta không thể nào bỏ mặc người bệnh đang chảy hai hàng máu mũi trước mặt, đành phải bước lên giúp cầm máu. Lý Ngộ là yêu, ngã một cái, ngẩng đầu lên không bao lâu đã cầm máu được. Khương Cố Bình xem xét một lúc rồi gật đầu:

“Được rồi, xương mũi không bị gãy, máu cũng ngừng chảy, không sao đâu.”

“Lý Ngộ?”

Giọng nữ rất nhỏ truyền đến, mấy người đàn ông nhìn nhau, còn ngỡ mình nghe nhầm.

“Lý Ngộ?”

Lại một tiếng gọi khẽ nữa, vẫn là giọng nữ, ánh mắt bọn họ đưa ra xung quanh tìm kiếm, Hắc Khuyển cùng Lý Ngộ có được cái mũi thính nên dựa vào mùi để tìm kiếm trước tiên, bọn họ cùng nhắm về phía một cái lỗ nhỏ bị bụi cỏ dại dày che khuất khó có thể phát hiện.

Lý Ngộ chớp chớp đôi mắt đã dâng đầy nước, không dám tin mà thấp giọng gọi:

“Chị?”

Không bao lâu sao, có hai chiếc tai dài thò ra từ một cái hang đất, sau đó một con thỏ trắng bự chui ra chớp chớp đôi mắt đỏ rực, miệng nói tiếng người:

“Lý Ngộ! Thật là em!! Thật tốt quá, em đưa Thore đến cứu bọn chị à? Ô?! Cậu là… Kiều Mịch?”

Kiều Mịch hé miệng kêu lên đầy ngạc nhiên:

“A! Con thỏ này biết nói tiếng người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.