Thiên Quỹ

Chương 62: Chương 62




Chấm dứt?

Kiều Mịch chấn động, bất chợt xoay người lại nhìn về phía Hạ Ngọc, ánh mắt của anh lộ vẻ lạ lẫm như thể lần đầu tiên quen biết kiếm linh này.

Chỉ cần liếc mắt là anh đã biết rõ con yêu thú cao hơn hai thước ở ngay trước mắt chính là Mạnh Tĩnh Nguyên, anh không biết đã xảy ra chuyện gì khiến một thanh niên hai mươi tuổi biến thành một con quái vật, nhưng anh lại càng không muốn chấm dứt nó theo như lời Hạ Ngọc nói.

Nhưng Hạ Ngọc có vẻ cực kì bất mãn với phản ứng của Kiều Mịch, thân hình hơi mờ ảo của hắn quấn quanh Kiều Mịch một vòng, kiên nhẫn thuyết phục:

[Bạch Vu, đó là một yêu quái tà ác, chỉ có sức mạnh tinh khiết của cậu mới có thể tinh lọc, chỉ cần chủy thủ của cậu đâm thủng trái tim nó thì nó sẽ không thể… hại người nữa.]

Linh thể càng đến gần thì Kiều Mịch càng không thể không nhìn vào đối mắt giống như mặc ngọc kia, anh kháng cự nhưng không làm cách nào chuyển mắt được, chỉ có thể nhìn thật sâu vào trong một mảnh u ám đó.

[Bạch Vu, cậu có biết đó là thứ gì không? Nó là ấu thể của Thương do ngàn vạn oán linh lệ quỷ chí âm chí tà ngưng tụ mà thành, nó sẽ không ngừng nuốt lấy các linh thể, không ngừng mạnh hơn, khi nó lấy được đủ linh lực để lột xác thành thân thể trưởng thành, nơi nó đi qua vạn vật sẽ tiêu điều, sinh linh tang tóc. Giết nó vì tất cả mọi người, chỉ cần giết nó là tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, linh hồn của cậu và tất cả linh hồn khác đều sẽ được an nghỉ.]

Lời nói nhỏ nhẹ bên tai như biến thành những sợi tơ nhỏ luồn vào trong đầu chiếm lấy thần trí, ý thức của Kiều Mịch chìm vào trong sương mù, sương mù trắng xóa đậm đặc đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay đâu, anh không ngừng chạy trốn trong lớp sương mù, tiếng bước chân quẩn quanh trong không gian như thể vô biên vô hạn này, tiếng tim đập của anh cũng xen lẫn chút hoảng hốt, máu trong người lạnh đi, gương mặt tái nhợt phủ kín mồ hôi.

Anh nhịn không được cao giọng gọi: Tĩnh! Tĩnh!! Em ở đâu?!

Nhưng giọng nói của anh bị sương mù cắn nuốt như chìm xuống đáy biển, biến mất tăm tích.

Ai –

Tiếng thở dài này như vang lên trong đầu, tai Kiều Mịch không hề nghe được nhưng anh lại có thể biết rõ là có người thật sự đang thở dài.

“Ai đó?”

Không có người trả lời, Kiều Mịch cảm thấy đầu mình như bị thứ gì đó nặng nề nện xuống, tai ong ong choáng váng, lớp sương mù trước mắt dần biến mất, ***g ngực phủ kín hoa văn màu đỏ gần trong gang tấc, chủy thủ đã đâm vào gần nửa, máu tươi tuôn ra đầm đìa, một bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cần ấn mạnh thêm một lần là chủy thủy sẽ đâm vào lút cán. Kiều Mịch mờ mịt nhìn bàn tay này, ánh mắt hơi nghiêng đi liền thấy kiếm linh giống như bị bức tường vô hình nào đó cản trở nên không ngừng cong tay cào cấu lại không thể đến gần, một luồng sáng trắng bất chợt bao phủ toàn thân gã, linh thể hơi mờ giống như bị quấy nhiễu, thân thể nó vặn vẹo mờ nhạt rồi dần dần biến mất.

Hạ Ngọc căm giận kêu lên thảm thiết:

[A!!! Bạch Vu, ngài lại làm hỏng chuyện tốt của ta, không! Lần này ngài sẽ không thành công nữa, không thể, ngài không còn cơ hội lựa chọn!]

Kiều Mịch dường như lại nghe thấy tiếng thở dài kia, sau đó Hạ Ngọc biến mất trong quầng sáng, nhưng anh không hề có hứng thú với tình trạng của kiếm linh, ánh mắt của anh từ từ di chuyển lên nhìn thẳng vào một gương mặt bị hoa văn đỏ tươi che kín nhưng vẫn tính là đẹp trai, một đôi răng nanh thò ra khỏi đôi môi mỏng quyến rũ, đây không phải là gương mặt của con người nhưng nó lại có một đôi mắt đỏ rực mang đến cho Kiều Mịch cảm giác rất quen thuộc, hiện giờ nó đang giằng xé trong loại cảm xúc nghi hoặc và đấu tranh mà nhìn anh chằm chằm.

Kiều Mịch nhìn chủy thủ rồi lại nhìn vào đôi mắt kia, mang theo thái độ cẩn thận dè dặt mà trấn an:

“Tĩnh, để anh kêu bác sĩ Khương đến, em chờ…”

Kiều Mịch vừa nói vừa quay đầu lại đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Khương Cố Bình nhưng anh bỗng dưng nghẹn họng, cảm giác khác thường trên tay buộc anh phải quay mặt lại hoang mang nhìn về phía chủy thủ dính đầy máu trong tay, vừa nhìn thấy miệng vết thương đang không ngừng trào máu tươi, anh lập tức ném chủy thủ đi rồi dùng cả hai tay che kín vết thương, nhưng bất kể anh cố sức như thế nào, máu tươi vẫn tuôn ra từ giữa những ngón tay, anh bối rối cầu cứu:

“Hắc Khuyển, tìm bác sĩ Khương, gọi anh ta đến giúp cầm máu.”

Ngay khi chủy thủ bị ném đi thì lực cản cũng biến mất, vô số xác ướp ào đến bổ nhào lên người Kiều Mịch, Hắc Khuyển dốc hết sức lực bảo vệ anh nên không rảnh để phân thân. Nếu như Hắc Khuyển là một con voi thì đám xác ướp chính là lũ kiến ăn thịt người khủng khiếp, nơi chúng đi qua trải đầy xương trắng, Hắc Khuyển nhanh chóng bị đám xác chôn vùi không thể nhúc nhích, đám xác ướp còn lại nhân cơ hội xông lên, nháy mắt đã che kín Kiều Mịch.

Đám người Khương Cố Bình ở cách đó không xa nhìn thấy tình cảnh này thì trái tim vẫn đang treo lơ lửng gần như muốn vọt ra khỏi cổ. Kiều Mịch nếu đã bỏ chủy thủ ra thì thân hình gầy yếu bị đám xác ướp tấn công chắc chắn không còn nổi một khúc xương, bọn họ đều cho rằng Kiều Mịch đã xong đời, Khương Cố Bình thậm chí còn liễu lĩnh muốn xông lên, nếu không phải đám người Lý Dĩnh chặn lại thì chỉ e anh ta đã biến thành vong hồn trong miệng đám xác ướp.

Chỗ Kiều Mịch đứng chỉ còn lại một đám xác ướp đông nghịt đang bắt đầu nhúc nhích. Thore nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn kêu Lý Dĩnh và Lại An Bình biến thành hình yêu để đưa đi, sao đó hai tay nhấc Lý Ngộ và Khương Cố Bình rồi xòe cánh bay lên, chuẩn bị thoát ra khỏi kết giới theo con đường đã định sẵn. Ngay lúc Khương Cố Bình giãy dụa muốn đồng sinh cộng tử với Kiều Mịch thì đám xác ướp chất thành một ngọn núi nhỏ kia xuất hiện sự khác thường, mấy xác ướp văng ra giống như nham thạch nóng chảy phun ra khỏi núi lửa, móng vuốt sắc bén phá tan đỉnh núi, khua mạnh mấy lượt không chút nương tay mở ra được một đường đi, Hắc Khuyển cõng Kiều Mịch đang hôn mê nhảy ra, sau đó phi lên giữa không trung hội họp với Thore.

“Kiều Mịch!”

Khương Cố Bình vui mừng quá đỗi kêu lên, không ngừng giãy khỏi tay Thore:

“Buông ra, để tôi qua đó, để tôi xem xem cậu ấy có bị thương không.”

Thore nghe lời buông tay ra, miệng Hắc Khuyển mở to ngậm lấy Khương Cố Bình đang thử nghiệm làm vật rơi tự do rồi hất anh ta lên lưng mình, lại thêm một tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Khương Cố Bình sắc mặt tái xanh nằm trên lưng Hắc Khuyển bò về phía Kiều Mịch, cẩn thận kiểm tra một lượt mới thở phào:

“Hô hấp vững vàng, nhịp tim bình thường, tạm thời chỉ phát hiện vết thương ngoài không quá nghiêm trọng, động mạch chủ cũng không bị ảnh hưởng. Này, yêu quái, chúng ta mau rời đi thôi, phải đến bệnh viện kiểm tra xác nhận lại xem có bị thương tổn gì bên trong không.”

Yêu cầu của Khương Cố Bình không được đáp lại, anh ta hoang mang ngẩng đầu lên thì phát hiện những người này đang im lặng khác thường, vẻ mặt cổ quái nhìn thẳng về một hướng khác, anh nhìn qua theo mấy tầm mắt đó thì thấy một con yêu quái đang ngửa đầu nhìn lên, trong đôi mắt kia tràn ngập thứ cảm xúc không thể đặt tên. Khương Cố Bình sợ đến mức lông tóc dựng đứng, nhưng thứ khiến anh ta hoảng sợ hơn chính là đám xác ướp kia đã yên tĩnh hết lại, toàn bộ nằm rạp xuống dưới chân yêu quái, tư thái hèn mọn như thể tôn yêu quái này làm chủ.

“Chúng nó làm cái gì thế?”

Khương Cố Bình đè nén sự bất an xuống, ôm Kiều Mịch vào trong lòng che chở:

“Này, chúng ta không trốn đi à? Đám quái đó… còn đông lắm.”

Không có ai trả lời anh ta, còn yêu quái mà anh cho rằng sẽ chuẩn bị tấn công thì đột nhiên xoay người, mang theo đám xác ướp trùng trùng điệp điệp bỏ đi, chỉ để lại xác chết trên đất cùng khung cảnh thê lương mà nó đã gây ra trong rừng rậm.

Đến lúc này Hắc Khuyển và Thore mới yên lặng xoay người, rời đi theo phương hướng ban đầu.

Vừa quay về trấn nhỏ thì Kiều Mịch đã tỉnh, trước khi Khương Cố Bình kịp phát ra tiếng reo mừng vì bất ngờ thì anh đã bình tĩnh hỏi:

“Cậu ấy đâu?”

[Đi rồi.]

Hắc Khuyển trả lời, thái độ cẩn thận dè dặt như thể sợ Kiều Mịch không chịu nổi đả kích.

“Ừ.”

Kiều Mịch ngồi xuống, trên mặt không có vẻ bi thiết cũng không thấy nét lo lắng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày. Anh quay đầu cầm lấy thanh chủy thủ bên cạnh gối đầu cùng một đôi khuyên tai bằng ngọc hình song ngư âm dương xa lạ, nhét hết vào trong túi quần rồi xoay người xuống giường, cũng không bận tâm thân thể bẩn thỉu mà ra lệnh cho Hắc Khuyển:

“Chúng ta về nhà… Quay về đại viện đi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Thore thân là quỷ hút máu quý tộc, năng lực cao thâm khiến hắn nhạy bén nhận ra được một chút khác thường trên thân thể Kiều Mịch, mắt không khỏi nheo lại ướm hỏi:

“Cậu không đi tìm người yêu của cậu à? Trên người cậu có thêm… hoặc bớt đi thứ gì không?”

Kiều Mịch cũng không trẻ lời Thore mà thẳng thắn yêu cầu:

“Lần này tôi cần nhờ anh giúp tôi tìm Hạ Tân, hắn là một kẻ thích nhất việc đưa ra lựa chọn cho con người lúc tuyệt vọng, làm khó người khác, vừa ác liệt lại vừa tràn đầy tinh thần nghiên cứu các loại Triết học, là một bán thần.]

“…”

Hắc Khuyển thở hắt ra một hơi:

[Kiều ngốc, giờ ta mới tin tưởng rằng mi thật sự không làm sao. Quả nhiên, thần kinh làm bằng hợp kim titan của mi tuyệt sẽ không ngã gục đơn giản như thế, cho dù là việc Mạnh Tĩnh Nguyên biến thành yêu quái thì thực sự cũng không thể nào đánh bại mi.]

“Cái gì?! Mày nói yêu quái là do cái tên lưu manh Mạnh Tĩnh Nguyên kia biến thành?!”

Khương Cố Bình chợt hét lên.

[Ngu xuẩn, đây không phải là hiện thực rõ ràng đấy sao? Nếu không phải vì cậu ấy thì vừa rồi ta với Kiều Mịch đã muốn làm rõ ở đó, nghĩ đến việc cậu ấy biến thành như vậy thì chúng ta nhất định phải về nghỉ ngơi nghĩ cách giải quyết, tìm Đạo sĩ họ Tiết kia thôi, hắn hẳn là sẽ có cách, tiền cũng không thành vấn đề, A Hoa nhớ rõ password chi phiếu của Mạnh thiếu gia.]

Hắc Khuyển nhiệt tình đề nghị nhưng Kiều Mịch vẫn không hề dáp lại, anh nhìn thẳng vào Thore:

“Thore Lasombra, anh sẽ tìm được Hạ Tân chứ?”

Đôi mày của Thore càng lúc càng nhíu chặt, hắn cảm thấy có một loại ắp lực vô hình trên con người này đang đè ép mình, khiến hắn không kìm được mà gật đầu hứa hẹn:

“Ta sẽ tìm được hắn.”

Kiều Mịch khẽ gật đầy, gương mặt lộ vẻ cảm kích:

“Cảm ơn.”

[Kiều Ngốc, chi bằng hiện giờ ta quay về tìm kiếm Mạnh thiếu gia tiếp? Đợi họ Tiết kia liêc lạc thông qua bồn cầu là được.]

“Không cần,”

Kiều Mịch lắc đầu.

“Tôi biết rõ cậu ấy sẽ quay về, đợi về nhà rồi tính.”

[Hử?]

“Nó nói Tĩnh sẽ quay về mảnh đất mình sinh ra, tìm kiếm cội nguồn.”

[Nó?]

“Là kiếm linh thực sự.”

Kiều Mịch bình thản bỏ xuống thêm một quả bom khiến Hắc Khuyển bị nổ đến ngây ngốc, nhưng anh vẫn tỏ ra thản nhiên nói tiếp:

“Vừa rồi tôi có một cơn ác mộng, đã nhớ lại được một chuyện của Bạch Vu.”

“Chuyện gì?”

Hắc Khuyển cảm thấy đầu mình muốn phình ra gấp đôi, nó ngơ ngác nhìn Kiều Mịch, giọng khàn khàn lên tiếng hỏi.

“Bạch Vu trời sinh đã tồn tại vì cứu vớt thế nhân, tinh lọc các loại tà ác trong thế gian, trong lòng y ngoại trừ sự thương xót với người đời thì không còn thất tình lục dục, nó nói rằng tôi không phải yêu Tĩnh mà chỉ là thương cảm.”

Kiều Mịch cúi đầu, thấp giọng nói, trong lời nói ẩn chứa nghi hoặc cùng sầu khổ nồng đậm.

Lý Dĩnh tuy là người ngoài cuộc, nhưng cô thân là phái nữ nên có thể cảm nhận được sự thống khổ của Kiều Mịch một cách sâu sắc, bèn lên tiếng:

“Vậy cậu cho là thế nào? Cậu thật sự thương cảm Mạnh Tĩnh Nguyên thôi ư? Thương cảm đến mức muốn hẹn hò yêu đương với cậu ấy?”

Trong mắt Kiều Mịch chợt lóe lên một tia sáng, anh nhìn về phía Lý Tĩnh, hỏi lại:

“Cô cho rằng tôi không phải là đang thương cảm cho Tĩnh?”

Lý Dĩnh lắc đầu:

“Tôi không biết, tự cậu hỏi mình đi, tôi chỉ cho rằng thương cảm sẽ không giống như tình hình của hai người, nhưng suy nghĩ của tôi cũng không thể đại diện cho ý chí của cậu, quan trọng nhất là cậu nghĩ đó là cái gì?”

“Đúng.”

Vẻ mặt Kiều Mịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nụ cười nhạt lại hiện lên:

“Tôi cho rằng đây là tình yêu.”

“Vậy đúng rồi.”

Lý Dĩnh mỉm cười cổ vũ Kiều Mịch:

“Nếu như cậu vẫn còn hoài nghi thì hãy nắm chặt nó, khiến nó càng trở thành thứ tình yêu phù hợp với lý tưởng của cậu, chỉ cần cậu muốn.”

Đúng thế, chỉ cần mình muốn.

Kiều Mịch mỉm cười, thật lòng, dịu dàng, vui sướng, cuối cùng cũng buông xuống được tảng đã nặng trĩu trong lòng, tâm tình anh nhẹ bẫng, chỉ thầm nghĩ phải mau chóng đưa được Mạnh Tĩnh Nguyên về rồi cẩn thận bồi đắp tình yêu. Anh không phải Bạch Vu, anh là Kiều Mịch, anh sẽ không ngoan ngoãn đứng trong bức tường thành do sứ mạng dựng lên mà không dám tranh đoạt thứ gì, anh đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, bất kể thế nào anh cũng sẽ không buông tay.

“Hắc Khuyển, chúng ta về nhà.”

Ánh sáng lúc chiều tà dần giảm bớt, chân trời chỉ còn lại một quầng sáng nhạt màu, nếu không nhìn cẩn thận sẽ không có ai phát hiện ra có hai bóng đen xẹt ngang qua bầu trời đêm nhanh không kém gì sao băng.

Bọn họ về đến đại viện lúc rạng sáng, Thore đã hứa sẽ giúp Kiều Mịch tìm kiếm Hạ Tân nên lập tức mang theo đám người Lý Ngộ rời đi. Kiều Mịch vì không có Mạnh Tĩnh Nguyên ở bên nên đi dạo trong sân một lần, sau đó vào phòng chính bật laptop, tốn hơn hai tiếng mới viết xong một bức thư hơn hai ngàn chữ rồi in ra, kêu Hắc Khuyển tìm bùa triệu hoán trong phòng Mạnh Tĩnh Nguyên, gọi con quỷ đưa thư đến rồi gửi bức thư qua bồn cầu.

Không bao lâu sau Kiều Mịch đã nhận được điện thoại, giọng nói quá mức tỉnh táo của Tiết Tư Thương xuyên qua đường tín hiệu truyền vào trong tai còn lạnh hơn cả gió đêm.

“Kiều Mịch, cậu có biết Thương là thứ gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.