Tần Tâm Điềm nói xong gợi ý lại nằm im trong lá bùa, bọn họ phải đi lên thêm ba tầng mới gặp phải tầng kết giới trong suốt. Kiều Mịch vươn tay chạm vào kết giới, quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Khương Cố Bình rồi mới rút chủy thủ ra, cẩn thận xé mở kết giới. Thấy thế, Khương Cố Bình cũng căng thẳng đến mức toàn tân cứng ngắc, đề phòng lỗ hổng lớn dần kia sẽ có quái vật kinh khủng gì đó nhảy ra.
Nhưng mãi cho đến lúc Kiều Mịch xé mở kết giới thành một lỗ hổng đủ để hai người họ đi qua, đằng sau ngoại trừ con số ‘20’ được sơn đỏ bắt mắt thì vẫn là cầu thang được sắp xếp quen thuộc, không còn gì khác.
Hai người nhẹ chân bước qua kết giới, đang chuẩn bị chạy ra khỏi lối thoát hiểm liền nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền đến từ phía tầng trên. Bọn họ liếc nhìn nhau, đi dọc theo cầu thang lên trên. Khi ước lượng tiếng động càng lúc càng gần, bọn họ cúi thấp người xuống lặng lẽ dò xét, thần kinh căng thẳng tột độ sau khi nhìn thấy rõ tình hình thì lập tức thả lỏng.
“Hắc Khuyển!”
Khương Cố Bình nhảy dựng lên gọi Hắc Khuyển đang không ngừng khoa tay múa chân với không khí:
“Là mày sao? Mày đang làm gì ở đây hả? Phát bệnh chó dại?”
Hắc Khuyển quay mặt lại, gương mặt của loài thú vốn vì giận dữ cùng giết chóc mà ngập tràn sát khí, bởi vì kinh ngạc vui sướng mà nhu hòa hơn không ít:
[Kiều ngốc! Lang băm! Hai người không sao hở?! Mạnh thiếu gia không ở cùng hai người ư? Mẹ nó, ta bị nhốt trong kết giới giao lưu tình cảm với đồ điên này. Kiều ngốc, là mi đúng không? Đúng rồi, chỉ có mi mới có thể mở ra kết giới. Vẫn khỏe chứ?]
Móng vuốt cực lớn của chó ma vỗ vỗ lên vai người đang mỉm cười làm dính một ít máu thịt lên đó, nó xấu hổ rút móng vuốt về:
[Ai nha, quên mất không rửa tay…]
Khương Cố Bình nhìn đám máu thịt kinh khủng kia, mũi cau lại, thật lâu sau mới trở lại bình thường:
“Mày làm sao đó? Giết người?”
[Ừ, gặp một Dương Siêu Nghĩa điên khùng, không biết vui sướng cái gì mà cứ hi hi ha ha không chịu yên, người không ra người, quỷ không ra quỷ, dám khiêu chiến với gia nên diệt nó, hồn phách của Tần Tâm Điềm cũng bay mất, không giữ được.]
Hắc Khuyển thản nhiên quơ quơ móng vuốt, sau đó chỉ về phía kết giới:
[Kiều ngốc, trong này cũng có kết giới nữa, mở ra đi, nói không chừng Mạnh thiếu gia ở ngay đằng sau.]
Kiều Mịch gật đầu, rút chủy thủ ra đi về phía trước, chuẩn bị mở kết giới. Thứ này dù sao cũng không giống một trang giấy, nó chứa linh lực bên trong khiến ngay cả yêu quái lâu năm như Hắc Khuyển cũng không thể phá được, Kiều Mịch mặc dù có năng lực phá hỏng nó nhưng cũng tuyệt không dễ dàng, cho nên quá trình mở ra vừa chậm rãi lại vừa khó khăn, nhưng sắc mặt bình thản ung dung của anh lại khiến hai người bạn đồng hành không chú ý đến bàn tay anh cầm chủy thủ đã bị mài rách da nặng nề, hơn nữa năng lực càng phát ra nhiều thì sắc mặt anh càng tái nhợt hơn.
Gặp lại một bạn đồng hành mạnh mẽ khiến Khương Cố Bình cảm thấy thoải mái hơn không ít, anh ta không khỏi phân tâm tò mò:
“Mày cũng gặp phải Dương Siêu Nghĩa.”
[Ừ, còn cười không ngừng cực kì não tàn, không biết là đang vui mừng cái gì.]
“… Tao gặp phải Dương Siêu Nghĩa bản si tình, Kiều Mịch gặp quỷ thích khóc Dương Siêu Nghĩa, mày lại gặp phải một tên cười ngây ngô, đúng là kì quái. Nói xem, vừa rồi Tần Tâm Điềm kêu chúng ta đi tìm một bức tượng Phật ‘Phiền thiên’ gì đó à, mày biết là gì không?”
Hắc Khuyển trợn tròn mắt:
[Brahma? Là Brahma đó? Brahma cầu được ước thấy?! Không thể nào, sao có thể… Sao thứ như thế lại nằm trong tay Dương Siêu Nghĩa? Không thể nào, loại vật đó hiện thế sao có thể gây ra ảnh hưởng nhỏ như vậy được? Mi có biết Brahma đó từng khiến cho đám Phật tử náo loạn một hồi, suýt chút nữa là khuấy đảo trời đất… Mẹ nó, nếu thật sự là gã thì đúng là quá khốn hạn.]
“Cái gì?”
Khương Cố Bình mờ mịt chẳng hiểu hiểu gì, nhưng dù mặt chó bự đầy những lông thì anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự nóng nảy của Hắc Khuyển, vì thế cũng có chút bất an:
“Brahma đó mạnh vậy à? Rốt cuộc gã là thứ gì?”
[Thứ gì?!]
Hắc Khuyển đỡ trán:
[Brahma ấy, ở nơi này của bọn mi gã được gọi là Phật tứ diện, là vị thần cầu được ước thấy. Nhưng rất biến thái đó, bất kể là tốt hay xấu, chỉ cần mi cầu gã là gã sẽ hoàn thành cho mi, mi thử nghĩ xem, không chỉ là nhà bên cầu con trai, cầu dụ dỗ, cầu không nợ, cầu mong có thứ mới. Nếu như hoàng đế kéo đèn cầu người đẹp, gã sẽ làm; nếu như hoàng triều Kim thị muốn chinh phục vạn vật, gã cũng làm; nếu như ai đó nói muốn dùng bom hạt nhân bao phủ toàn bộ thế giới, gã cũng làm. Gã chính là một vị thần cầu được ước thấy!]
“Mẹ nó! Đây là logic gì?!”
Khương Cố Bình cũng mất bình tĩnh:
“Tìm thấy thứ đó thì lập tức nấu chảy.”
[Nấu ngay khỏi bàn.]
“Đi thôi.”
Nhân lúc bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, Kiều Mịch cuối cùng mở ra được kết giới, tay tùy tiện lau lau một cái lên áo sơ mi đã cực kì bẩn rồi dẫn đầu đi vào.
[Ai, Kiều ngốc mi đừng vội, để ta đi tiên phong.]
Hắc Khuyển lập tức gạt Khương Cố Bình ra, vội chạy lên trước.
“Kiều Mịch cậu đừng gấp, cái tên kia… Mạnh Tĩnh Nguyên tuyệt đối không sao đâu, với dáng vẻ kia của cậu ta thì ai có thể gây tổn thương cho cậu ta?”
Khương Cố Bình rốt cuộc cũng phát hiện sự nôn nóng ẩn dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của Kiều Mịch, thầm mắng bản thân sơ ý rồi vội khuyên nhủ.
Kiều Mịch thật sự không hề làm bừa, anh để Hắc Khuyển đi đằng trước, mình và Khương Cố Bình theo ngay đằng sau.
Móng vuốt của Hắc Khuyển đẩy nhẹ lối thoát hiểm ra, một bóng đen ‘vèo’ một tiếng đánh tới, mặc dù Hắc Khuyển đã sớm có phòng bị nhưng vẫn bị đối phương nhào lên đè xuống, quấn lấy nhau đấu đá cho đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại, lực va chạm mạnh đến mức khiến Kiều Mịch và Khương Cố Bình cùng tin chắc rằng, nếu như không có kết giới thì chỉ e tường cũng không cản được, hai tên kia chắc chắn sẽ biến thành vật rơi tự do từ tầng thứ hai mươi xuống.
“Tĩnh!”
Kiều Mịch kêu lên sợ hãi.
Khương Cố Bình kịp thời kéo Kiều Mịch đang định bất chấp tất cả mà xông lên lại:
“Cậu điên rồi! Không muốn sống nữa à?! Cậu không thấy sao? Mạnh Tĩnh Nguyên rõ ràng đã đánh mất lí trí rồi, cậu ta sẽ tổn thương cậu đấy.”
Vừa rồi Khương Cố Bình đã nhìn rõ là có chuyện gì xảy ra. Lúc bọn họ đi vào, quái vật Mạnh Tĩnh Nguyên kia rõ ràng là đang quất xác, cái đống bị đánh thành thịt vụn kia hẳn là Dương Siêu Nghĩa ở tầng này, mà Hắc Khuyển vừa đi vào đã bị tấn công, giờ hãy còn quấn lấy nhau ở đằng kia, có thể thấy được từ sau khi Mạnh Tĩnh Nguyên hóa thú thì tâm tình càng không ổn định, hiện giờ vốn đã không nhận ra bọn họ nữa rồi, chỉ e cũng sẽ đánh bọn họ thành như đống thịt vụn kia thôi.
Kiều Mịch hao tổn quá nhiều linh lực, thậm chí tình trạng thân thể cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa không khí ở nơi này xung khắc với anh, anh nhất thời suy yếu đến mức không thể giãy khỏi tay Khương Cố Bình được, đành phải lớn tiếng hô lên:
“Tĩnh! Đừng đánh, là Hắc Khuyển đấy, đánh hỏng mất thì không thể giúp làm thức ăn và dọn nhà!”
Hắc Khuyển giật mình, nếu như không phải Mạnh Tĩnh Nguyên dừng tay kịp thời thì có lẽ nó đã đến điện Diêm Vương trình diện rồi; Khương Cố Bình hô lên một tiếng rồi khuỵu xuống, gò má run rẩy không ngừng. Bọn họ đã nguy cấp đến mức không biết làm thế nào, nhưng tiếng gọi người hoàn toàn không đúng trọng điểm lại cực kì đả kích người khác này lại luôn khiến Mạnh Tĩnh Nguyên cực kì hưởng thụ, lúc này cậu ta chỉ yên lặng nhìn Kiều Mịch, không làm gì khác.
Đôi yêu đồng phủ kín sát ý kia dần dần trở nên sáng trong, Mạnh Tĩnh Nguyên toàn thân dính đầy máu đen, tuy có vẻ đáng sợ nhưng vẻ mặt lại vô tội giống như trẻ con:
[Kiều… Kiều Mịch?]
“Là anh.”
Khóe môi Kiều Mịch nhếch lên, nét cười ấm áp như gió xuân:
“Tốt lắm, chúng ta cùng về nhà.”
Mạnh Tĩnh Nguyên hất Hắc Khuyển ra giống như vứt đồ bỏ, bước qua ôm lấy Kiều Mịch, vẻ mặt tràn đầy vui sướng vì mất đi lại có được, động tác của cậu cẩn thận dè dặt giống như chạm vào thứ đồ dễ vỡ rồi lại tỏ ra ham muốn mãnh liệt mà giữ lấy, thậm chí còn dùng ánh mắt cảnh cáo hung dữ trừng Hắc Khuyển và Khương Cố Bình.
Kiều Mịch đã quen thuộc với sự dịu dàng của cậu, khẽ vuốt mái tóc cậu:
“Chúng ta đi tiếp.”
Nhìn thấy một đoạn này, Khương Cố Bình miễn cưỡng đè nén sự chua xót trong lòng, bước lên vỗ vỗ Hắc Khuyển đang chật vật đứng từ dưới đất dậy, cố ý trêu chọc:
“Tao không thể chữa cho chó, nhưng tao quen một bác sĩ thú y không tệ, đợi về rồi sẽ giới thiệu cho mày.”
Khóe miệng Hắc Khuyển nhếch lên:
[Giữ lại chữa chứng thất tình cho mi đi.]
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Khương Cố Bình hận đến ngứa răng.
Lúc này bọn họ vẫn tiếp tục đi lên trên, tìm lại được Mạnh Tĩnh Nguyên khiến sự nóng nảy của Kiều Mịch hoàn toàn biến mất, trên đường đi chỉ lo ân cần hỏi han Mạnh Tĩnh Nguyên, lau lau cái này, xoa xoa cái kia, rớt lại đằng sau một người một chó đi đằng trước một quãng khá xa. Thái độ thanh nhàn không quan tâm lại rất bình tĩnh kia của anh như thể dù phải ở trong kết giới cả đời cũng cam lòng, Khương Cố Bình thấy vậy thì ghen tuông không dứt nhưng không có cơ hội bùng phát, tiếng bước chân cũng ngày càng nặng nề.
Hắc Khuyển đi bên cạnh trêu đùa:
[Trên đời này có một loại đau đớn là thấy được mà không ăn được, đồ cóc cáy nhà mi lại đòi bay lên trời. Đáng!]
“Ngậm miệng chó của mày lại!”
[Gia không ngậm đấy, mi cắn gia?!]
“Hừ, miệng chó không mọc nổi ngà voi.”
[Còn hơn đồ óc heo nhà mi nhiều.]
“F*ck! Chó thối!”
[Đầu heo!]
Đấu miệng như vậy lại leo thêm được mấy tầng, tiếng cãi nhau của bọn họ dần dần chuyển thành phân tích sự kiện xâm nhập lần này.
[Ta đoán, nếu phá vỡ tầng kết giới tiếp theo, chúng ta có thể đi ra ngoài.]
Hắc Khuyển nói:
[Nếu thật là Brahma làm ra không gian này, thứ này Kiều ngốc lại phá được, nói cách khác Dương Siêu Nghĩa vốn không hiểu được chỗ lợi hại thực sự của Brahma, hoặc là không cầu xin quá mức nên chúng ta còn có cơ hội chạy trốn. Tên thần Brahma này ấy, cầu được ước thấy, nó có bốn mặt là vui, giận, yêu, ghét, chúng ta đã vượt qua vui, ghét, yêu… Tạm thời đoán là Mạnh thiếu gia gặp được giận, như vậy chúng ta đã qua hết bốn tầng, hơn nữa chúng ta chỉ có bốn người, vì thế 90% là đã vượt qua thử thách.]
“Ra khỏi đây sẽ là gì?”
Khương Cố Bình cũng bắt đầu phân tích:
“Mày nghĩ thử xem. Dương Siêu Nghĩa cúng Phật đã khiến chúng ta ra nông nỗi này, nếu chúng ta đi ra ngoài, lão lại cầu Phật tiêu diệt chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
[Mi cho rằng cầu thần chỉ nói mà được chắc? Tượng thần này có ý nghĩa như thế nào, có thể nói là không khác mấy hộp điện thoại hiện đại của chúng ta, mọi người cầu nguyện sẽ xuyên qua nó truyền vào trong hộp thư thoại, đám thần tiên ở trên kia sẽ rút ngẫu nhiên ra vài cái, nghe vài lời cầu xin, cho nên trong nhân gian thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thần tích hay kì tích gì đó ấy.]
“Thế mà mi còn nói nó cầu được ước thấy?!”
Khương Cố Bình tìm được cơ hội liền lập tức phản kích Hắc Khuyển.
Hắc Khuyển cũng lừ mắt độp lại anh ta ngay:
[Hiểu biết nông cạn, có từng nghe qua chuyện làm bừa không?! Nếu như con người có thể thực hiện chút hi sinh để thu hút sự chú ý của thần tiên trên trời, biến thành truyền đạt trực tiếp là sẽ xong ngay. Đương nhiên, thần tiên cũng rất cá tính. Nhưng Brahma lại không giống, gã là vị thần cầu được ước thấy… xui xẻo là luôn đi ngược lại logic thông thường. Nhưng dù muốn làm bừa cũng phải có kĩ xảo và tài năng, cho nên sau lưng Dương Siêu Nghĩa chắc chắn có cao nhân chỉ dẫn.]
“… Mà cao nhân đó chính là Hạ Tân?”
[Đầu heo dù sao cũng vẫn có đầu óc, mi rồi sẽ không quá xui xẻo đâu.]
“Mẹ nó, ngậm miệng chó của mày lại.”
Kiều Mịch chợt dừng lại, Mạnh Tĩnh Nguyên cũng dừng, sau đó hai người đang cãi nhau vui vẻ đi đằng trước đập thẳng vào tường ngã dúm dụm vào nhau, Kiều Mịch sờ mũi, nói:
“A, đến kết giới.”
“…”
Sao lại không nói sớm…
Bỏ qua ánh mắt nén giận của cả người lẫn chó quăng đến từ đằng trước, Kiều Mịch cầm chủy thủ tiến lên, Mạnh Tĩnh Nguyên cũng lẽo đẽo theo sát đằng sau.
Giống hệt như mấy lần trước, Kiều Mịch chậm rãi mở kết giới ra. Toàn bộ thần kinh trên người Hắc Khuyển cùng Khương Cố Bình đều căng cứng lại chuẩn bị đón nhận thử thách đằng sau kết giới, nhưng Mạnh Tĩnh Nguyên lại đơn thuần hơn, cậu chỉ toàn tâm toàn ý đặt hết tâm trí lên người Kiều Mịch, cho nên cậu nhận ra được sự khác thường, sau đó cậu vươn tay ra cầm lấy tay Kiều Mịch.
[Đừng, anh đau.]
Mạnh Tĩnh Nguyên cố gắng biểu đạt suy nghĩa của mình, Kiều Mịch không khỏi giật mình, sau đó ý cười giống như nụ hoa chớm nở khắp đất trời giữa ngày xuân xuất hiện.
“Không sao, chúng ta có thể rời khỏi nơi đấy rất nhanh.”
Sơ với chút đau đớn thế này, anh càng để ý đến sự chán ghét của Mạnh Tĩnh Nguyên với nơi này, anh cũng không bỏ qua việc người yêu nôn nóng như thế nào khi bị nhốt trong kết giới. Có lẽ là vì hóa thành yêu thú, Mạnh Tĩnh Nguyên sau khi bị nhiễm dã tính thì càng chán ghét bị bó buộc hơn trước kia.
“… Anh cũng không muốn ở lại đây.”
Nghe nói Kiều Mịch không muốn ở lại đây, Mạnh Tĩnh Nguyên liền im lặng, chỉ là không hề buông tay ra mà phối hợp dùng sức, dựa vào việc này để hỗ trợ Kiều Mịch.
Hiểu được tâm ý của cậu, Kiều Mịch không hề từ chối, bọn họ chậm rãi mở kết giới ra. Có lẽ là nhờ có Mạnh Tĩnh Nguyên trợ giúp, lần mở kết giới này nhanh hơn nhiều.
Khương Cố Bình thu hết tất cả vào trong mắt, từ kinh ngạc đến uể oải, anh ta chỉ hận chính mình không hề phát hiện ra sự đau đớn của Kiều Mịch, lại càng hận sự thân mật gắn bó không ai có thể xen vào giữa hai người kia. Cho dù anh ta cực kì hiểu rõ Kiều Mịch không hề có tình cảm vượt quá tình bạn hữu nghị với mình, nhưng mỗi lần sự thực hiện lên trước mắt lại luôn phơi bày vết sẹo ấy, khiến anh ta thống khổ vạn phần.
Lại thêm một số ‘20’ đỏ tươi xuất hiện trước mắt, nhưng lần này không còn rõ ràng giống như lúc trước, bọn họ nhìn thấy có người lạ mặt nằm lăn lóc trên cầu thang, không chỉ một người, cũng không phải Dương Siêu Nghĩa.
Những người đó… Có lẽ nên nói là thi thể, bởi vì ***g ngực bị xé toang nên để lộ phần ngực trái trống không, bộ phận quan trọng bên trong – trái tim – cũng không cánh mà bay.
Nhìn một lượt mấy người chết xung quanh thì thấy rõ ràng hung thủ là cùng một kẻ, hơn nữa Khương Cố Bình dựa vào kiến thức chuyên nghiệp, phỏng đoán rằng vụ giết chóc này mới xảy ra trước đó không lâu.
“Đi thôi, tìm Brahma và Dương Siêu Nghĩa.”
Kiều Mịch dừng lại một chút rồi bổ sung:
“Hắc Khuyển, mày đi trước, về nhà cho mày thêm pudding.”
Hắc Khuyển im lặng hung hăng trừng mắt, bốn chân di chuyển đi về phía lối thoát hiểm.