Thiên Quỹ

Chương 74: Chương 74




Lúc đầu Dương Siêu Nghĩa còn do dự, nhưng tình yêu vặn vẹo dành cho Tần Tâm Điềm đã chiến thắng cả lương tri. Ông ta lén giải phẫu thi thể trong nhà xác của bệnh viện rồi lấy đi để cho Tần Tâm Điềm… Ăn.

Đúng, ăn.

Quái vật điều khiển Tần Tâm Điềm nuốt chửng tim người chết mỗi ngày một cái, nỗi thống khổ mà Tần Tâm Điềm phải chịu đựng vào ban đêm sẽ tăng lên, nhưng vẻ ngoài của bà ta mỗi một ngày càng khỏe mạnh tươi sáng, sau đó thậm chí còn có thể xuống giường đi lại. Bà ta trở nên dịu dàng vô hạn với Dương Siêu Nghĩa, bà ta nguyện ý vì Dương Siêu Nghĩa mà từ chức ở nhà làm việc nhà, thỉnh thoảng lúc ánh mắt chạm nhau còn mang theo tình ý tràn đầy, rõ ràng là một người vợ xinh đẹp yêu chồng thắm thiết. Dương Siêu Nghĩa hoàn toàn chìm vào hương ấm dịu dàng, trăm nghe ngàn thuận vợ mình, mỗi ngày đều đánh cắp tim về cung cấp cho bà ta, hoàn toàn không hỏi đến hành vi quái dị của vợ.

Thực chất lúc này Tần Tâm Điềm đã từ từ chết đi, thân thể bà ta bị xơi tái từ bên trong, chỉ còn lại một cái túi da bao bọc vô số trái tim không thuộc về mình. Bà ta chết, nhưng ‘Tần Tâm Điềm’ còn sống, ả ăn bao nhiêu trái tim người chết cũng không đủ, ả muốn trái tim của người sống. Ả đề đạt nguyện vọng với Dương Siêu Nghĩa, Dương Siêu Nghĩa không đồng ý, ả liền dùng cái chết ra dọa.

Cuối cùng Dương Siêu Nghĩa phải làm. Ông ta cố tình gây ra sai lầm trong lúc phẫu thuật khiến một người bệnh tử vong, sau đó lấy trái tim của người ấy đưa cho Tần Tâm Điềm. Sau lần ấy Dương Siêu Nghĩa còn làm thêm mấy lần, nhưng cuối cùng không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, ông ta quyết định tự tử với Tần Tâm Điềm.

Chỉ là khi ấy ‘Tần Tâm Điềm’ đã hóa yêu, cho nên mọi chuyện đã biến thành cục diện ngày hôm nay – ông ta lợi dụng tượng Phật nhốt Tần Tâm Điềm trong cao ốc, ‘Tần Tâm Điềm’ chỉ có thể tiến hành giết chóc trong cao ốc.

Nguyện vọng cuối cùng được chấp nhận của Dương Siêu Nghĩa là vĩnh viễn không phải chia lìa với Tần Tâm Điềm, nhưng chẳng biết vì sao, ông ta chỉ để lại Tần Tâm Điềm giả này cùng mấy hồn phách hư hỏng. Kết giới mà ông ta tạo ra đã nhốt chính mình cùng Tần Tâm Điềm ở tầng hai mươi vĩnh viễn, nhưng không biết vì lẽ gì Tần Tâm Điềm lại có thể đi xuyên qua kết giới mà Brahma lập nên, thông qua thang máy bắt giết người dân sống ở tòa nhà này, đưa bất kì người nào bước vào thang máy lên tầng hai mươi để ả giết hại.

Đám người Kiều Mịch chỉ đoán được một khả năng – Hạ Tân.

Cũng chỉ có tên có sở thích ác liệt kia mới có thể coi những việc kinh khủng này là trò chơi, đến mức hại chết bao nhiêu người vô tội, mà Hạ Tân có lẽ cũng chẳng thèm quan tâm đến mạng của những người này.

Lặng lẽ nghe một lượt từ đầu đến cuối câu chuyện, Kiều Mịch quay đầu nhìn về phía Khương Cố Bình đã chấn kinh, hỏi:

“Bác sĩ Khương, anh có vấn đề gì muốn hỏi không?”

Nghe xong những việc làm của Dương Siêu Nghĩa ở bệnh viện, Khương Cố Bình đã thực sự bị đả kích. Anh ta đồng tình thương cảm cho Dương Siêu Nghĩa yêu mà không được nhưng lại căm giận hành vi vô nhân tính kia, anh ta muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng lại lắc đầu, hiện giờ dù có nói gì cũng đã muộn.

Kiều Mịch gật đầu, trao đổi với linh thể trong chủy thủ một hồi, lúc chuẩn bị ra tay siêu độ cho Tần Tâm Điềm thì nữ quỷ này đột nhiên xoay người đến sát trước mặt Khương Cố Bình, khoảng cách giữa hai người chưa đầy một lóng tay. Khương Cố Bình trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc, tim đập mạnh đến mức gần như vọt lên khỏi cổ, nhìn hai tròng mắt nữ quỷ trợn tròn gần như lọt ra, anh ta quên luôn cả hít thở.

[Khương?]

Nữ quỷ dường như đang nghi ngờ, lại có vẻ như rất kích động:

[Khương Kiến Quốc là gì của cậu?]

Khương Cố Bình tạm thời quên mất sợ hãi, sững sờ mở to hai mắt:

“À, là ông nội tôi, bà biết ông ấy?”

Nữ quỷ chợt cười toe toét, khóe miệng nhếch cao kéo dài đến tận sau tai, nửa cái đầu lúc lắc giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vì nụ cười này. Nó chậm rãi bay lên, gương mặt vốn đã tan nát lại bởi vì vui sướng mà trở nên càng đáng sợ đến kì lạ hơn, nó cũng không tự biết mà chỉ lo nhìn Kiều Mịch chằm chằm, say mê truy hỏi:

[Cậu và họ Khương kia ở cùng nhau? Cậu ở cùng một chỗ với cháu trai của Khương Kiến Quốc, như vậy… Ả đàn bà kia không ở cùng với Kiều Trạch Dân sao?]

‘Ả đàn bà kia’ có lẽ là chỉ Chân Như Vũ, mẹ của Kiều Mịch. Kiều Mịch và Khương Cố Bình không khỏi cùng liếc nhìn nhau.

“Không.”

Khương Cố Bình tốt bụng giải thích sự nghi hoặc của nữ quỷ:

“À thì, bà ấy không ở cùng với cha tôi.”

Vốn tưởng rằng nữ quỷ sẽ kích động, nhưng nó lại không, chỉ là khóe miệng từ từ rũ xuống, tròng mắt lồi to vì hoang mang mà có vẻ ngây ngốc. Nó hơi nghiêng đầu, động tác hoang mang giống như biểu đạt của trẻ con do nó diễn lại có vẻ đáng sợ cực kì, nhưng Khương Cố Bình không bị dáng vẻ này của nó dọa mà lại bị lời nói tiếp theo của nó hù sợ.

[Liên quan gì đến cha của cậu?]

Hắc Khuyển từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng nhướn mày, đầu ngón tay vân vê đám râu, táo bạo suy đoán:

[Chẳng lẽ… Người có gian tình với Chân Như Vũ… Là ông nội của mi?]

[Chân Như Vũ? Không phải, tên ả là Chân Như Vân.]

Nữ quỷ không biết chuyện Chân Như Vũ giả mạo Chân Như Vân nên hiểu lầm như vậy cũng là chuyện đương nhiên, mà phản ứng của nó lại xác thực suy đoán của Hắc Khuyển, chuyện này đã đủ để giày xéo trái tim của Khương Cố Bình.

[F*ck! Vậy Kiều Mịch chẳng phải chính là chú của mi hay sao?!]

Không phải hả hê mà là hoàn toàn kinh ngạc, Hắc Khuyển thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng nhìn về phía Khương Cố Bình mặt xám như tro.

Khương Cố Bình vốn tưởng rằng Kiều Mịch là anh em ruột của mình nên đã chịu đủ đả kích, không ngờ vĩnh viễn không có chuyện đả kích nhất mà chỉ có chuyện đả kích hơn, người mình thầm yêu lại có vai vế cao hơn mình một bậc… Còn phải gọi là chú?

“Không! Không! Tôi… Tôi không biết gì cả.”

Khương Cố Bình bịt tai lựa chọn trốn tránh, đột nhiên cảm thấy vai bị vỗ nhẹ một cái, anh ta quay mặt lại liền nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người mà mình yêu, không khỏi từ từ buông hai tay ra:

“Kiều… Mịch… Tôi…”

Kiều Mịch cười nhạt:

“Bác sĩ Khương, đừng lo lắng, bất kể tôi là con trai của ai thì tôi cũng không định nhận tổ quy tông, không sao đâu, anh không cần gọi tôi là chú.”

Dứt lời, Kiều Mịch quay mặt về phía nữ quỷ đang vui sướng như điên, thầm nghĩ để tránh được phiền toái không cần thiết, anh không nên nói ra chuyện Kiều Trạch Dân là… Chính xác thì là chuyện mình là con trai của Chân Như Vũ rồi khiến tính mạng gặp nguy hiểm:

“Như vậy, giờ bà có thể để tôi siêu độ rồi đúng không?”

Khương Cố Bình hóa đá, bởi vì sự an ủi vừa rồi của người nào đó đã phản tác dụng.

Hắc Khuyển vỗ vỗ vai Khương Cố Bình, chìa một điếu thuốc lá:

[Làm một điếu?]

Khương Cố Bình ngây ngốc rút điếu thuốc, ngây ngốc ngậm vào miệng, ngây ngốc để Hắc Khuyển biến ra lửa châm thuốc, lại ngây ngốc rít một hơi. Chất nicotine gây sức ép lên phổi nhưng không thể nào hút ra được tâm trạng uể oải thất bại tích tụ trong lòng.

Tần Tâm Điềm trước kia từng nghe được từ chỗ bạn học mà biết tin Kiều Trạch Dân đã chết nên sau này mới cắt đứt liên lạc với bạn học cũ, nhưng bà ta chưa từng điều tra rõ sự thật về cái chết của Kiều Trạch Dân, hôm nay lại cho rằng Chân Như Vũ và Kiều Trạch Dân không hề ở cùng nhau nên một lòng chỉ trông ngóng được gặp lại Kiều Trạch Dân dưới Địa phủ, bà ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện luân hồi gì đó nên vô cùng phối hợp với Kiều Mịch mới học được cách siêu độ này. Kiều Mịch chậm rãi làm đủ từng trình tự, dù nữ quỷ có một chút không muốn và cũng có trăm ngàn cách để chạy trốn thì việc siêu độ cuối cùng cũng thành công, chỉ thấy nữ quỷ mang theo gương mặt đáng sợ, dáng vẻ xấu hổ e dè giống như thiếu nữ hoài xuân biến thành một luồng sáng trắng rồi biến mất.

Cùng lúc ấy, một cảm giác biến hóa kì lạ chợt bao phủ lên mọi thứ, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Kiều Mịch cầm điện thoại di động ra xem, phát hiện tín hiệu đã hồi phục:

“Hắc Khuyển, hẳn là kết giới đã biến mất rồi.”

Hắc Khuyển gật đầu, đánh giác cảm giác vừa rồi chính là biểu hiện kết giới được giải trừ:

[Ừ, vậy rời khỏi đây trước đã rồi kêu họ Tạ kia chuẩn bị mọi thứ, cũng kêu Tiết Tư Thương đến đây xử lí, bằng không để đám lão bất tử của Hiệp hội Thiên sư kia hiểu lầm cũng rất phiền phức.]

“Được, để tao gọi điện thoại cho anh ta.”

Kiều Mịch vừa bấm bàn phím vừa dắt Mạnh Tĩnh Nguyên theo sau Hắc Khuyển đi ra ngoài, Khương Cố Bình vẫn ngây ngốc mất hồn như cũ, điện thoại chuyển tín hiệu rất nhanh, bọn họ cũng vừa lúc đi đến phòng khách.

“A lô?! Kiều Mịch, nghe nói các cậu đến chỗ Dương Siêu Nghĩa hả?! Mau chạy đi!”

Tiếng của Tạ Duệ Đường lớn đến dọa người, giọng nói xuyên qua điện thoại truyền đến toát lên vẻ đặc biệt nóng nảy.

“Sao thế?”

Kiều Mịch khó hiểu.

Đoàn người vừa mới bước ra khỏi cửa chính thì một tiếng ‘đinh’ vang lên, cửa thang máy mở ra, mấy người đứng bên trong kinh ngạc nhìn xác chết dưới đất cùng mấy người toàn thân dính máu đứng giữa đống xác chết, cuối cùng tầm mắt rơi lên người Mạnh Tĩnh Nguyên vì đánh nhau mà rách hết quần áo. Hình thể của Mạnh Tĩnh Nguyên to lớn khác thường sau khi hóa yêu khiến mấy người kia kinh hãi quá độ, đồng loạt rút súng lục ra nhằm về phía đám người Kiều Mịch.

“Không… Không được nhúc nhích!”

“Vừa rồi gọi vào điện thoại di động của các cậu mãi mà không được, bên chỗ Dương Siêu Nghĩa xảy ra chuyện, có người báo cảnh sát nói bên đó có rất nhiều người chết, Cục đã phái người qua, các cậu cẩn thận bị nhìn thấy.”

[Chậc.]

Thân hình Hắc Khuyển nhoáng lên một cái liền biến thành một đám khói đen, nháy mắt đã lướt qua chuẩn bị làm mấy vị cảnh sát mặc thường phục này bất tỉnh.

Hành động của Hắc Khuyển không thể nghi ngờ là đã chọc vào thần kinh đang căng thẳng của mấy người phàm tục kia, chỉ trong 0.1 giây, một vị cảnh sát mặc thường phục quá sợ hãi nên bóp cò súng.

‘Đoàng –‘

Kiều Mịch cảm thấy một cơn đau dữ dội ập đến, bên tai nghe thấy tiếng Mạnh Tĩnh Nguyên rống giận cùng tiếng hô sợ hãi của Khương Cố Bình, ý thức nhanh chóng chìm vào hỗn loạn, đến khi tỉnh táo lại thì anh đã không còn đứng trước cửa nhà Dương Siêu Nghĩa, cũng không ở trong bệnh viện mà là đang ở trên bờ cạnh một dòng sông đục ngầu. Anh ngồi dậy giữa biển hoa đỏ tươi như máu, đạp mấy cánh tay muốn kéo mình xuống sông rồi kéo nửa thân thể đang nằm trong nước sông màu vàng lẫn cả máu lên bờ, rung rung ống quần ướt sũng rồi làm lơ mấy gương mặt oán hận không cam lòng dưới lòng sông, nhìn từ đông sang tây đánh giá khung cảnh lạ lẫm này.

Cạnh bờ sông có một chiếc bè trúc, trên bè có một người đang chống một cây trúc dài đang ngoắc tay gọi anh, anh liền đi qua. Đôi mắt đục ngầu của người kia nhìn anh một lúc, cất giọng ồm ồm:

[Lên đây đi, đưa ngươi qua sông.]

Kiều Mịch không lên bè, trái lại còn đành giá ông cụ gầy như que củi mặc quần áo kiểu cổ đơn giản này:

“Thưa ông, nơi này là nơi nào?”

Ông cụ không hề bất ngờ với câu hỏi này, đáp:

[Bờ sông Vong Xuyên.]

Kiều Mịch gật đầu, đáp án này không khác dự đoán của mình lắm, nhưng mà:

“Chẳng phải là cần qua cầu Nại Hà ư? Sao ông còn phải đi chở người?”

Ông cụ giật mình, rất bất ngờ với câu hỏi này:

[Ngươi nhiều lời hơn rồi.]

“Tôi không biết ông.”

Kiều Mịch nói.

Gương mặt đờ đẫn của ông cụ không hề có chút thay đổi nào, có lẽ ông ta chờ đợi ở nơi này quá lâu nên đã chết lặng.

[Không phải ai cũng có thể lên cầu Nại Hà, đều là ta chở ngươi qua Vong Xuyên.]

Kiều Mịch gật đầu:

“Tôi không biết lời ông nói có phải thật không, nhưng hiện giờ tôi chưa thể qua được.”

[… Ngươi nên qua sớm rồi.]

Kiều Mịch như thể không nghe được những lời này, nghiêng người chỉ ra phía sau lưng:

“Tôi quay về có được không?”

[Vì sao còn muốn về? Chẳng phải ngươi đã nói, mỗi một thế đều hi vọng có thể đi qua sớm hơn chút ư… A, ta nhận lầm.]

Ông cụ đột nhiên quay đi, ánh mắt lướt qua Kiều Mịch rơi xuống đằng sau anh.

Kiều Mịch quay lại nhìn người áo trắng phía sau, gương mặt giống như đã từng quen biết mang theo vẻ bi thương nhìn anh – Là Bạch Vu.

“Ô?!”

Kiều Mịch từng gặp người kia một lần lúc thời không giao thoa trong quá khứ, không thể ngờ được là còn có thể gặp lại trong tình huống này nên anh không khỏi có chút hỗn loạn:

“Anh không phải là tôi ư?”

Bạch Vu không trả lời, chỉ dắt anh đi về phía ông già:

[Đi thôi, qua sông.]

Kiều Mịch không chịu đi:

“Làm gì đó? Tôi còn muốn quay về, Tĩnh chưa đến đây mà.]

Bạch Vu quay lưng về phía Kiều Mịch lẳng lặng đứng bên bờ sông, bờ vai thon gầy giống như sắp bị trách nhiệm nặng nề đè gãy, hơi trĩu xuống.

Kiều Mịch lắc lắc tay nhưng không giãy ra được, Bạch Vu này nhìn thì gầy nhưng sức lực thật không nhỏ, anh không khỏi buồn bực, đôi mày cau chặt lại:

“Thả tôi ra.”

Bạch Vu bỗng quay mặt lại, đôi mắt tràn ngập thương xót chảy xuống hai hàng lệ dài, thì thào giống như mộng du:

[Muộn, đã muộn rồi.]

Muộn? Đã muộn cái gì?

Nghi hoặc trong mắt Kiều Mịch vô cùng rõ ràng, vốn không cần mở miệng thì Bạch Vu đã tiếp tục nói:

[Xong cả rồi, Thương… Đã bị ta tinh lọc, Mạnh Tĩnh Nguyên không còn tồn tại.]

“…”

Kiều Mịch không biết lấy được sức lực ở đâu ra mà giãy khỏi tay Bạch Vu. Anh xoay người lại chạy về phía biển hoa mênh mông, tiếng gọi của Bạch Vu truyền đến từ phía sau cũng bị anh mặc kệ. Anh không phải là không tin Bạch Vu, nhưng ngoại trừ làm như thế này thì anh đã không còn lựa chọn khác. Anh không muốn chưa thử làm gì cả đã phải chấp nhận kết cục này, đây không phải điều anh muốn.

[Ai…]

Một tiếng than nhẹ vang lên bên tai, chỉ nghe thấy tiếng nói bi thiết lại như đã chết lặng của Bạch Vu nói tiếp:

[Chủy thủ đang ở đây, ngươi đi đi, đi tìm chủy thủ.]

Lời vừa dứt thì ý thức anh lại trở nên hỗn loạn, Kiều Mịch quay mặt lại nhìn thấy Bạch Vu leo lên bè trúc, lão nhân cầm sào trúc đẩy lên bờ một cái, chiếc bè biến mất trong lớp sương mù.

‘Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc…’

Kiều Mịch mở to mắt ra, nhìn thấy một bàn chân không ngừng đạp xuống mặt đất.

‘Hộc hộc hộc hộc hộc…’

Kiều Mịch lắc lắc cái đầu nặng nề, bên tai vang lên tiếng người thở hổn hển.

Hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt đất không ngừng dịch chuyển, Kiều Mịch cuối cùng cũng xác định được đầu mình đang chúc xuống đất, bị vác lên vai chạy đi. Không đợi anh tìm hiểu xem người đang khiêng mình là ai, một luồng lực cực mạnh đã khiến anh văng ra, ngã xuống bậc thang nhấp nhô rồi lăn xuống dưới, ý thức lại mơ hồ.

“Không! Tôi không phải là Khương Hậu gì cả, tôi không muốn đi, thả tôi ra!”

“Chủ nhân nói ngươi phải là phải, đừng vùng vẫy vô ích, chủ nhân đang chờ ngươi.”

“Cút đi! Thả tôi ra, tôi không muốn gặp đồ điên đó, không! Không!!!”

Kiều Mịch cố gắng lắc lắc đầu, thật vất vả mới tỉnh táo được một chút liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hai bóng người đang tranh chấp. Hai người đó đều là người anh quen, trong đó người bị túm tay kéo lên cầu thang chính là Khương Cố Bình, anh lại quay sang nhìn cô gái đang mặc trang phục cổ đại, bởi vì vật lộn vừa rồi mà quần áo hơi loạn, nhưng sạch sẽ đến mức không hề phù hợp với đoạn cầu thang bẩn thỉu dơ dáy này.

Đó là một bóng lưng rất quen thuộc, chỉ là Kiều Mịch nhớ rõ cô bé ấy có tấm lưng rất xinh đẹp mà không phải như bây giờ, dưới lớp quần áo bị xé rách là một loạt khung xương dính vụn thịt khô héo, một con nhện to bằng khoảng bàn tay di chuyển giữa đám xương, một mẩu thịt chết màu đỏ lủng lẳng trước ngực trái đang nhúc nhích nặng nề, một chiếc mạng nhện treo ở bên trong rung động không thôi.

— Là Kiều Tri Dao.

Nhìn như vậy thì có lẽ cô em họ đã không còn là con người. Kiều Mịch không biết chủ nhân mà cô nói là ai, nhưng Khương Cố Bình là bạn của anh, anh phải cứu người. Trong tay không có bất kì vũ khí nào nhưng Kiều Mịch vẫn bò lên, đau đớn trên thân thể không hề ảnh hưởng đến hành động của anh, anh nhanh chóng chạy lên bậc thang.

Khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa, nhưng bất kể là Khương Cố Bình hay Kiều Tri Dao thì đều không chú ý đến Kiều Mịch, có lẽ bọn họ cho rằng một cỗ thi thể không đáng chú ý đến, bởi vậy khi tiếng bước chân vang lên, khi bọn họ chú ý đến Kiều Mịch thì Kiều Mịch đã nhào về phía Kiều Tri Dao. Lại có lẽ bọn họ thậm chí không ngờ được người Kiều Mịch nhào đến chính là Kiều Tri Dao đã không còn là con người. Chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, tay Kiều Mịch đã cắm vào trong xương sườn của Kiều Tri Dao, túm chặt lấy mẩu thịt chết vẫn còn đang đập.

[A!!!!!!!!!!!!!!!!!]

Kiều Tri Dao bất ngờ bị trúng một đòn trí mạng, thét chói tai lăn xuống bậc thang rồi thống khổ cuộn người lại, con mắt màu nâu trên gương mặt tái xanh tràn ngập oán hận hung dữ nhìn Kiều Mịch, đôi môi màu tím sậm khẽ giật như muốn nói điều gì đó với Kiều Mịch, cuối cùng cổ họng nghẹn thắt chỉ phát ra tiếng ‘khặc khặc’ đầy giận dữ, thần thái trong mắt nháy mắt đã biến mất khỏi hai con ngươi, kể cả oán hận hay gì khác cũng không còn tựa như hai viên ngọc lưu ly mất chất, có một con nhện cực lớn bò ra khỏi đầu cô.

Kiều Mịch ngã ngồi trên bậc thang, ném trái tim dần dần không còn đập nữa xuống bên dưới cầu thang, con nhện to bò ra khỏi người Kiều Tri Dao dùng cả mười chiếc chân phóng đến túm lấy, tiếng khối thịt bị gặm xé xột xoạt vang lên không dứt.

Khương Cố Bình ngây ngốc nhìn Kiều Mịch, người kia lại chăm chú nhìn xác cô gái ở bậc thang bên dưới thật lâu sau mới quay sang, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, nước mắt của Khương Cố Bình lã chã tuôn rơi:

“Cậu… Cậu sống lại ư?!”

“Ừ, tôi sống lại rồi.”

Kiều Mịch gật đầu, anh định dùng tay áo lau nước mắt cho Khương Cố Bình thì lại phát hiện quần áo trên người mình vẫn là quần áo mặc từ lúc trước, bẩn thỉu cực kì nên không dùng để lau được, vì thế bàn tay vừa nâng lên lại đặt xuống.

Khương Cố Bình không bận tâm đến tự trọng hay nước mắt gì cả, lau mặt qua loa rồi dắt tay Kiều Mịch chạy xuống dưới cầu thang:

“Chạy mau, bằng không yêu quái kia lại đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.