Thiên Quỹ

Chương 79: Chương 79




[Thế Hạ Tân đâu?]

Hắc Khuyển đưa ra một câu hỏi kéo sự chú ý của mọi người lại, một lớn một nhỏ đang nói chuyện vui vẻ cùng Mạnh Tĩnh Nguyên đang nghiến răng đều sửng sốt.

Nghĩ đến gã Hạ Tân chết tiệt có hành vi quỷ quái không bận tâm đến sự sống chết của người khác kia, trong lòng Khương Cố Bình lại thấp thỏm, ánh mắt nhìn Kiều Mịch cũng mang theo kinh hãi:

“Đúng rồi, hai người dùng thần thể của Hạ Tân, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người. Không được, tôi cần đi tìm đám Tiết Tư Thương và Liễu Cẩn Diên để bàn bạc.”

“Việc này không gấp.”

Kiều Mịch lắc đầu, kiễng lên đứng trên đầu ngón chân rồi vươn bàn tay nho nhỏ với đến cánh tay Khương Cố Bình, vỗ nhẹ hai cái rất ra dáng, bình tĩnh nói:

“Tôi và Tĩnh đã khôi phục được ý thức từ rất lâu trước kia nhưng Hạ Tân vẫn chưa từng xuất hiện, nếu không phải gã bận rộn nhiều việc thì chính là không đến được.”

Khương Cố Bình nghe câu này xong nhưng vẫn không thể bình tĩnh:

“Nhưng mà…”

“Được rồi, nói không có việc gì là không có việc gì, lải nhải ít thôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không muốn nghe anh ta cằn nhằn mãi, có lẽ chỉ có hai đương sự là cậu và Kiều Mịch mới có thể hiểu rõ cảm giác yên tâm đó. Bọn họ đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện Hạ Tân sẽ trả thù, nhưng không hiểu sao bọn họ lại có một loại suy nghĩ là ‘Hạ Tân sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa’. Cậu và Kiều Mịch cũng từng bàn bạc với nhau, cùng nhất trí là do ngọc âm dương đã tạo ra một loại cảm ứng, dù sao chúng vốn cũng là thần thể của Hạ Tân, chỉ là hiện tại nó chấp nhận thêm linh hồn của cậu và Kiều Mịch mà thôi.

Hắc Khuyển và Mạnh thiếu gia ở chung với nhau lâu ngày nhất, cho dù Mạnh Tĩnh Nguyên trước mắt chỉ là một tên nhãi ranh nhưng cũng không gây trở ngại cho sự thấu hiểu chủ nhân mình của nó, nó lập tức vỗ vỗ vai Khương Cố Bình, tiếp lời:

[Nói như vậy thật không rõ phải kêu hai người là may mắn hay xui xẻo nữa, hoàn toàn chết đi nhưng lại chuyển sang thân thể khác để sống lại, nếu để Hắc Vu biết được chắc sẽ hộc máu mà chết, cậu xem gã phí bao tâm tư chết đi sống lại bao lần thế để làm gì đâu? Đúng là lãng phí.]

“Gã vĩnh viễn không có được cơ hội này.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cộc cằn… Được rồi, là hừ lạnh một tiếng non nớt, vừa nhắc đến Hắc Vu là cậu lại đầy một bụng lửa giận.

Chó lưu manh nào đó xoa xoa cằm khen ngợi:

[Ai da, Mạnh thiếu gia, cậu đây là đang làm bộ moe moe sao?]

“…”

[Âu u!]

Câu chuyện về việc sống lại kết thúc trong một tiếng kêu thảm thiết của Hắc Khuyển, so với việc lẩn quẩn về quá trình sống lại và Hạ Tân, Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch đang ở trước mắt càng chân thật hơn. Khương Cố Bình cẩn thận thăm hỏi mới biết được sau khi hai người khôi phục ý thức thì đang ở trong một khu rừng sâu giữa núi, sau đó họ cùng nắm tay nhau rời khỏi khu rừng, kết quả là bị người dân sống trong núi nhìn thấy coi là linh đồng, hai bọn họ dứt khoát ở lại ngọn núi ấy làm linh dồng bắt quỷ trừ yêu một hồi (nghe nói đây là chủ ý của Kiều Mịch, Khương Cố Bình cảm thấy áp lực rất lớn, Hắc Khuyển lại trợn trừng mắt). Sau khi kiếm đủ lộ phí, hai linh đồng nhân lúc nửa đêm trốn về thành phố A, trên đường đi Kiều Mịch nhận ra xe của Khương Cố Bình rồi lên xe thuận lợi quay về đại viện.

Hắc Khuyển xoa xoa cái mông in một dấu chân nhỏ, ánh mắt đảo qua gương mặt của hai bé con, thở dài nặng nề:

[Nếu như ta không nhầm thì hai người không hề thay đổi gì nhỉ, sau khi sống lại cũng không biến thành người thường.]

“Mày thấy sao?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Tĩnh Nguyên đảo quá, toàn thân Hắc Khuyển phát lạnh.

Kiều Mịch xoa xoa mái tóc đen bồng bồng xù lên của Mạnh Tĩnh Nguyên, cười nói:

“Tóc Tĩnh biến thành màu đen.”

Hắc Khuyển nhìn nhóc con tóc đen mắt đen, lại nhìn sang Kiều Mịch ngồi ở phía đối diện, không biết nói gì.

Khương Cố Bình hơi mím môi, nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Kiều Mịch, nói:

“Ngày mai tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, hiện giờ dù y học chưa thể hoàn toàn chữa khỏi chứng bạch tạng nhưng sẽ không gây nguy hiểm đến tín mạng, kiên trì nhận chữa trị còn có thể cải thiện được.”

Mạnh Tĩnh Nguyên gạt tay Khương Cố Bình ra, lườm anh ta một cái:

“Cút, ông mới có bệnh ấy, lang băm.”

“Cậu nói gì hả? Nhóc lưu manh thối!”

Khương Cố Bình chỉ hận không thể bóp chết Mạnh Tĩnh Nguyên, loại bỏ nhóc lưu manh này như lúc còn thơ ấu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Khương Cố Bình thực sự không có can đảm ra tay, cũng may mà anh ta không dám, bởi lẽ trước mặt anh ta không phải là trẻ con bình thường.

[Có lẽ là vì mảnh ngọc.]

Hắc Khuyển nói gần như khẳng định:

[Không cần thiết phải chữa trị gì cả, ta nghĩ mi đưa Kiều ngốc đi nhuộm tóc, đeo một đôi kính sát tròng màu đen vào thì thích hợp hơn.]

Nghe nói đây là hiện tượng linh dị mình không thể hiểu được, Khương Cố Bình cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng Kiều Mịch lại lập tức lắc đầu.

“Không cần, như này là được rồi.”

“Nhưng cuộc sống của cậu…”

“Không sao, tôi không bận tâm.”

Kiều Mịch ngẫm nghĩ, lại nhìn thẳng vào mắt Khương Cố Bình, hỏi:

“Bác sĩ Khương ghét dáng vẻ hiện tại của tôi?”

“Đương nhiên là không!”

Khương Cố Bình lập tức phản bác.

Kiều Mịch gật đầu:

“Vậy là được rồi. Nếu bạn bè của tôi không để ý, tôi đây cũng không quan tâm kẻ khác.”

“Em đói.”

Mạnh Tĩnh Nguyên xen vào.

Kiều Mịch gật đầu, dùng tay ngắn chân ngắn leo xuống khỏi ghế dựa rồi quen thuộc đi đến phòng bếp, sau khi đi ra ngoài cửa thì ngẩng đầu lên nói với nữ quỷ đang vắt vẻo trên mái hiên:

“Tiểu Mai, chuyển giúp tôi một cái ghế sang đây.”

Tiểu Mai nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Khương Cố Bình nhìn hết từ đầu đến cuối, rất bất an chỉ sợ Kiều Mịch bị ngã hoặc bị dao thái làm bị thương nên muốn chạy theo giúp đỡ, nhưng lại bị một bàn tay nhỏ kéo góc áo:

“Đứng lại, Tiểu Mai sẽ giúp anh ấy, hiện giờ các người nghe tôi nói đây: Không được quấy rầy Kiều Mịch về chuyện sống lại hay Hắc Vu. Nhất là anh, lang băm, không được hỏi anh ấy vì sao lại để anh sống, nếu anh dám lắm miệng, cẩn thận tôi xé miệng anh.”

Tim Khương Cố Bình đập lỡ một nhịp. Đúng thế, anh ta rất muốn gào lên với Kiều Mịch: ‘Vì sao lại muốn cứu tôi? Vì sao lại khiến tôi sống để đối diện với sự thực tàn khốc? Vì sao?!’. Có ai có thể hiểu cho cảm nhận của anh ta? Sau khi anh ta tỉnh dậy phải đối mặt với Kiều Mịch đã nát bấy, anh ta gần như bị đóng băng, anh ta muốn chất vấn Kiều Mịch sao có thể nhẫn tâm xé nát trái tim anh ta thành từng mảnh nhỏ như thế, cho dù không yêu anh ta, cho dù không bận tâm đến cái giá anh ta phải trả thì cũng không thể chết như vậy.

Hôm nay Kiều Mịch quay về, lại xuất hiện trước mặt anh ta, những lời muốn rống giận ra kia lại nghẹn cứng trong cổ họng không thể thốt ra được. Anh ta đang cân nhắc xem nên lên tiếng như thế nào, nhưng lời nói của Mạnh Tĩnh Nguyên lại chặn miệng anh ta lại.

“Vì sao?”

Khương Cố Bình nghiến răng, giọng nói khàn khàn gần như xé nát mấy chữ này.

Mạnh Tĩnh Nguyên mím môi, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên nghiêm túc:

“Vậy, anh cho rằng vì sao Kiều Mịch muốn cứu anh?”

“Tôi cũng không biết nên mới muốn hỏi cậu ấy.”

Khương Cố Bình rít lên gạt bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy góc mình, giống như muốn dốc hết sức lực trong người ra:

“Cậu có thể cho tôi biết vì sao không? Tôi không sợ chết, tôi thà rằng được chết với cậu ấy lúc đó chứ không muốn cậu ấy cứu tôi.”

Đối mặt với sự gây hấn như vậy, Mạnh Tĩnh Nguyên hiếm có một lần bình tĩnh, không hề tức giận:

“Anh có biết về người thân của Kiều Mịch không? Có quen không?”

Khương Cố Bình ngẩn người, đột nhiên nhớ ra toàn bộ tư liệu về cuộc đời Kiều Mịch mà anh ta điên cuồng thu nhặt về sau sự kiện kia, khi ấy anh ta đã tìm hiểu được không ít, bao gồm cả ‘người thân’ mà Kiều Mịch không bao giờ nhắc đến, những người nhà họ Kiều trừ cha mẹ đã mất của anh.

“Anh cảm thấy thái độ của Kiều Mịch với bọn họ như thế nào?”

“Không thân thiết.”

Khương Cố Bình chợt nhớ lại cảnh Kiều Mịch ra tay giết cô ‘em họ’ ngay trước mặt mình, động tác ấy lưu loát không hề do dự chút nào. Vì thế anh ta ngẫm nghĩ, nói tiếp:

“Không quan tâm?”

Mạnh Tĩnh Nguyên gật đầu:

“Kiều Mịch cũng không quan tâm bọn họ. Không phải anh ấy máu lạnh mà là những kẻ đó không cho anh ấy cơ hội, anh cảm thấy vì sao anh ấy lại phí sức để cho anh sống sót? Sau khi sống lại, anh ấy đã kể lại hết những chuyện không may gặp phải sau đó cho tôi, anh ấy nói mình không thích bị trói buộc, thế nhưng giữa những câu nói đơn giản chỉ kể về những điểm quan trọng, anh ấy vẫn biểu đạt rất rõ, anh ấy hiểu tượng Phật Brahma không phải thứ tốt nhưng lại cần phải dùng, anh ấy rất lo lắng việc này sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh nên mới vội vàng kiếm lộ phí trở về thành phố. Khi anh ấy nhìn thấy anh, phát hiện tình trạng của anh không tệ lắm thì tâm trạng mới nhẹ nhõm hơn không ít.”

Khương Cố Bình giật mình, ngây ngốc nhìn vẻ mặt không quá thoải mái của Mạnh Tĩnh Nguyên.

“Cất cái bản mặt ngu ngốc của anh đi, nghĩ rõ ràng xem vì sao anh ấy muốn cứu anh rồi cũng ngậm nốt cái miệng của anh lại, hừ.”

Ném xong những lời này ra, Mạnh Tĩnh Nguyên liền xoay người sải đôi chân nhỏ đi về phía phòng bếp.

“Bởi vì cậu ấy quan tâm tôi?”

Câu hỏi của Khương Cố Bình không hề khiến bóng dáng kia nhỏ bé kia dừng lại. Trong nháy mắt, tâm trạng của anh ta giống như bầu trời sạch mây mù, ánh mặt trời xán lạn, vùng đất hoang vu dần trải rộng màu xanh, trời đông giá rét qua đi để lại một mảnh xuân về hoa nở.

[Ai, ông chú ruột thịt kia của mi tuy rằng luôn nói không muốn nhận tổ quy tông, nhưng thực ra rất quan tâm đến đứa cháu như mi đấy.]

Hắc Khuyển không kìm được mà chế giễu:

[Lại nói, hiện giờ mi phải gọi cậu ấy là chú nhỉ? Phụt, cảm giác thật bi đát.]

“Câm miệng, hiện giờ bọn tạo không có quan hệ huyết thống.”

Khương Cố Bình nghiếng răng trừng mắt nhìn nó:

“Lát nữa tao sẽ nói với cậu ấy rằng muốn làm người giám hộ của cậu ấy. Hừ, nếu như cậu ấy thật là ông chú, nhóc thối Mạnh Tĩnh Nguyên kia hiện giờ mới chỉ là thằng nhóc con chưa mọc đủ lông, tao vẫn còn cơ hội.”

Nói đoạn, Khương Cố Bình cũng xoay người chạy nhanh về phía phòng bếp, chuẩn bị dẫn bé con vào con đường gian tình mà hoàn toàn bỏ qua chuyện shotacon là đáng xấu hổ.

Hắc Khuyển nhìn theo bóng dáng anh ta, thì thầm:

[F*ck! Tình yêu thật sự có thể khiến người ta biến thành đồ ngốc sao? Mi không thử nghĩ xem, trước kia bất kể Kiều ngốc ương ngạnh ra sao, hiện giờ chỉ e cậu ta đã đối xử với mi như chú với cháu rồi, còn chờ đến khi cậu ta trưởng thành đủ để ăn được thì mi cũng đã biến thành ông chú già. Càng đừng nói đến độ thần kinh của Kiều ngốc kia, mi nói muốn làm người giám hộ, nói không chừng cậu ta sẽ lập tức gọi một tiếng ‘cha’, đảm bảo mi hộc máu ngay.]

—— Completed ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.