Thiên Quỹ

Chương 8: Chương 8




Kiều Mịch nhìn thẳng con chó lớn đang bắt chước Spiderman trèo vào từ ngoài cửa sổ, than nhẹ:

“Hắc Khuyển, chỗ này là tầng tám, nếu ngã thì quá tệ.”

[Với bản lĩnh của gia, còn sợ ngã?!]

Hắc Khuyển trừng mắt chó trắng dã:

[Mi đừng ngắt lời vội, nói thật, mi không cảm thấy động lòng với bác sĩ kia à?]

Kiều Mịch cực kỳ khó hiểu:

“Động lòng? Tim có thể không động à?”

[… Mi là ngốc ngàn năm thật hay giả vờ khờ dại? Đây là đang lừa dối ai chứ.]

“Ai.”

Kiều Mịch đẩy kính mắt lên, ánh mắt đưa về phía cửa phòng, than nhẹ:

“Tao không động lòng.”

[Như vậy cũng thật kỳ quái.]

Hắc Khuyển nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, thò người ra tựa lên đầu giường, cẩn thận dò xét gương mặt có chút đăm chiêu của Kiều Mịch, lẩm bẩm:

[Quá kỳ lạ, mi rung động với khắc tinh là Mạnh thiếu gia, lại không hề có cảm giác với một nửa định mệnh của mình? Tại sao lại vậy chứ? Quá kỳ quái.]

Kiều Mịch kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hắc Khuyển tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu, càng thêm tò mò:

“Vì sao nói bác sĩ Khương là một nửa định mệnh của tao?”

[Khi thân thể bọn mi có chỗ tiếp xúc với nhau, ta đã thấy được, mạng của bọn mi gần như là quấn vào với nhau, chỉ có ông trời tác hợp cho bọn mi, bị sợi chỉ hồng kia trói chặt mới có thể sinh ra liên hệ sâu đậm như vậy.]

Hắc Khuyển thấp giọng thì thầm:

[Tên bác sĩ kia ngược lại thì bình thường, nhưng mi lại không có cảm giác với hắn, cho nên mới nói mi kỳ lạ. Nhưng Mạnh thiếu gia cũng rất kỳ lạ, tình trạng như hắn mà cũng có thể luân hồi làm người, thật là kỳ quái.]

“Có liên quan đến nhau chỉ có chỉ hồng mà mày nói sao? Không có thứ gì khác?”

Kiều Mịch rất hoài nghi, nếu thật sự có sự thần kỳ như Hắc Khuyển nói, như vậy trước đây khi anh và bác sĩ Khương quen nhau lại hoàn toàn không có cảm giác đặc biệt nào, chỉ cảm thấy người kia nhiệt tình quá mức, thậm chí còn cảm thấy bối rối.

Hắc Khuyển nheo mắt lại, giống như đang thật sự tự hỏi, một lúc lâu sau giống như nghĩ ra cái gì đó, rồi lại lập tức lắc lắc đầu phủ nhận:

[Không thể nào là thù hận đời trước, bọn mi như vậy là quá hòa bình.]

“Phải không?”

Kiều Mịch day day thái dương, thật sự không nghĩ ra:

“Dù sao tao cũng không hiểu, đúng rồi, bọn mày đã ăn cơm tối chưa?”

Nhắc đến bữa tối, vành mắt Hắc Khuyển lập tức đỏ lên, mũi chó khụt khịt:

[Còn chưa được ăn.]

Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Hắc Khuyển, Kiều Mịch nhịn không được đưa tay xoa xoa lỗ tai chó:

“Được rồi, tao sẽ nhắc nhở Mạnh Tĩnh Nguyên mua đồ ăn cho mày.”

Hắc Khuyển vẫy vẫy lỗ tai, trong mắt giống như chớp lên tia sáng kỳ dị:

[Mạnh thiếu gia là hung khí của nhân gian, mi là đồ ngốc ngàn năm, còn có chân mệnh thiên tử xui xẻo, ta ngửi thấy mùi sóng gió nổi lên rồi.]

“Hắc Khuyển, trình độ tiếng Trung của mày thật sự không tệ.”

Kiều Mịch mỉm cười tán thưởng.

Hắc Khuyển lập tức dựng thẳng tai chó lên đuôi vung vẩy thật mạnh, mũi chó hếch lên trời:

[Đó là đương nhiên! Mấy trăm năm trước ta đã đi đến phương Đông này rồi, so với đám người trẻ tuổi như bọn mi còn nắm rõ cái gì gọi là văn hóa Trung Quốc hơn.]

“Mấy trăm năm, thật dài.”

[Cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.]

Kiều Mịch và Hắc Khuyển đang trò chuyện vui vẻ, Mạnh Tĩnh Nguyên đẩy cửa vào, vẻ mặt nghiêm trọng khiến cho một người một chó không thể không im lặng, trong mắt mang theo hoài nghi.

Mạnh Tĩnh Nguyên lại không hề giải thích, chỉ bước đến bên cửa sổ, đưa mắt ra nhìn khắp khu nhà của bệnh viện, lông mày càng nhíu chặt hơn. Kiều Mịch và Hắc Khuyển liên tục đưa mắt nhìn nhau ngầm hỏi, đang lúc do dự có nên chủ động hỏi thăm không, Mạnh Tĩnh Nguyên đã lên tiếng:

“Kiều Mịch, còn nhớ rõ chuyện bị thương lúc trước không?”

Kiều Mịch sững sờ, cố gắng nghĩ lại tình hình lúc bị thương, không hề giấu diếm kể lại toàn bộ mọi chuyện một lần, cuối cùng bổ sung:

“Nó nói – bớt lo chuyện người khác.”

[Với tính cách của Tiểu Kiều, không giống người sẽ rước thêm chuyện.]

Hắc Khuyển nhìn thẳng Mạnh Tĩnh Nguyên, đi qua đi lại bên giường:

[Có phải là mi mang phiền toái đến không?]

Tiểu Kiều?

Kiều Mịch nhìn Hắc Khuyển, trong mắt hiện lên chút trách cứ, nhưng lúc này Hắc Khuyển dường như lại biến thành một con chó đơn thuần, ngây ngô ngồi xổm dưới mặt đất giơ chân sau lên gãi ngứa, căn bản là không thèm liếc mắt nhìn Kiều Mịch.

Mạnh Tĩnh Nguyên không trả lời Hắc Khuyển, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa sổ, giống như đang suy nghĩ gì đó mà vẻ mặt rất âm trầm nghiêm túc.

Kiều Mịch đột nhiên ôm miệng kêu a lên một tiếng nhẹ nhàng:

“Không, con quỷ này… Tôi đã gặp.”

“Hử?”

Mạnh Tĩnh Nguyên cùng Hắc Khuyển cùng đưa ánh mắt về phía Kiều Mịch đang trầm tư, chờ đợi đáp án.

“Là hàng xóm của tôi trước kia, đúng rồi, vào cái ngày mà tôi về nhà đó, hắn đứng ở ngay phía sau lưng hàng xóm của tôi.”

Kiều Mịch thì thào lẩm bẩm, bừng tỉnh:

“Ồ, thì ra hắn là quỷ.”

Không thèm bận tâm đến việc tên ngốc ngàn năm đã tỉnh ngộ, Mạnh Tĩnh Nguyên vào thẳng vấn đề:

“Đưa địa chỉ cũ của anh đây cho tôi.”

Kiều Mạch dứt khoát đọc địa chỉ ra, lần này anh nhìn thấy thần biểu hiện bừng tỉnh trên mặt Mạnh Tĩnh Nguyên.

“Là danh sách hóa đơn tôi mới nhận.”

“Hóa đơn?”

Kiều Mịch giật mình, từ trước đến nay anh đều không biết Mạnh Tĩnh Nguyên đang làm gì, với bộ trang phục kia, thấy thế nào cũng chỉ có thể tham gia vào xã hội đen, nhưng lại chưa từng nhìn thấy ‘anh em’ của Mạnh Tĩnh Nguyên đi tới. Trong viện nhỏ kia toàn là quỷ, lại biết trừ quỷ, nhưng có ai dám mời vị Sát thần còn kinh khủng hơn cả quỷ này đi trừ quỷ chứ?

Hắc Khuyển lắm miệng nhanh chóng phát huy lòng nhiệt tình của nó, giải thích nghi hoặc cho Kiều Mịch:

[Mi quên mất rồi sao? Mạnh thiếu gia ít đi ăn linh hồn, cậu ta cũng không thể tùy tiện tóm một kẻ trên đường để ăn cho đỡ đói, quỷ hồn bình thường lại không có ‘dinh dưỡng’, cho nên cậu ta kêu A Hoa tìm kiếm trên internet, ăn hết mấy con quỷ ác có liên quan đến mấy vụ việc phiền phức, vừa có thể kiếm tiền, lại được no bụng.]

“Cho nên, lần này cậu muốn đi ăn luôn nam quỷ kia?”

Kiều Mịch đưa mắt nhìn về phía gương mặt không có chút gợn sóng của Mạnh Tĩnh Nguyên, tưởng tượng Mạnh Tĩnh Nguyên ăn sạch một con quỷ còn ‘sống sờ sờ’, lông mày nhíu lại thật chặt:

“Hương vị của thứ kia rất kém đúng không?”

Khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nhếch lên, không hề phủ nhận việc Kiều Mịch có đoán sai hay không, hương vị của quỷ ác quả thực không tốt, nhưng cậu không định trả lời vấn đề cũ rích này, trực tiếp hạ lệnh cho Hắc Khuyển:

“Hắc Khuyển, đi bắt tên kia đến đây cho ta.”

[Hàng xóm?]

Câu hỏi xác nhận đổi lại được một cái trừng mắt, Hắc Khuyển không nói hai lời, ba bước thành hai nhảy ra khỏi bệ cửa sổ, biến mất không thấy đâu.

Kiều Mịch vẫn không quá quen với việc Hắc Khuyển đi ra đi vào bằng cửa sổ, nhìn vào màn đêm một lúc lâu mới quay đầu lại quan sát sắc mặt nghiêm trọng của Mạnh Tĩnh Nguyên, có chút không hiểu:

“Làm sao thế?”

“Nói thì anh có thể hiểu chắc?”

Ngữ điệu của Mạnh Tĩnh Nguyên có chút chua chát, nhưng khi đụng phải đôi mắt trầm tĩnh sau lớp kính thì lại không kìm được nói ra sầu lo trong lòng:

“Cái này không giống chỉ đơn thuần là cảnh cáo, hóa đơn là sau khi gặp anh mới nhận dược, mà vị trí anh gặp chuyện không may, còn có bệnh viện này, không chỗ nào là không cổ quái, đây càng giống một chuỗi liên kết hơn.”

“Chuỗi liên kết?”

Kiều Mịch rũ mắt xuống trầm tư, lại không nghĩ ra gì cả:

“Tờ danh sách cậu nhận có nội dung gì?”

Mạnh Tĩnh Nguyên thờ ơ trả lời:

“Gia đình hàng xóm cũ của anh bị quỷ ác quấn lấy, tính mạng đã bị uy hiếp, yêu cầu tôi trừ ác linh.”

“Quỷ kia hại người?”

“… Bà mẹ thiếu chút nữa bị chậu hoa rơi từ phía trên xuống đập túng, còn có vị hôn thê cũng suýt bị đèn treo đập chết.”

“Người yêu anh ta bị đập?”

Kiều Mịch bị đồ hộp nện xuống phải vào bệnh viện có chút linh cảm, lại lập tức hỏi:

“Vì sao cậu nói bệnh viện này cổ quái?”

“Hồn thể tinh khiết quá mức, theo như lẽ thường thì những linh thể còn quanh quẩn trong bệnh viện khi còn sống từng phải chịu thương tổn quá mức, sau khi chết hơn nửa sẽ tụ lại thành oán khí hiện về.”

Nói đến đây, Mạnh Tĩnh Nguyên nhắm mắt lại, hai con ngươi ẩn giấu dưới bóng của hàng mi hơi chuyển rồi vụt lóe lên tia sáng đỏ rực. Xoay người, cậu nhìn thẳng vào hai mắt xuất thần của Kiều Mịch, thấp giọng lẩm bẩm:

“Dù cho anh sẽ thu hút uế khí đến, nhưng phần lớn linh thể cũng không thể tinh lọc đơn giản được, huống chi số lượng anh thu hút đến hôm nay cũng không nhiều.”

“Nói cách khác, tôi đến bệnh viện ngược lại sẽ khiến bệnh tình nặng thêm?”

Kiều Mịch không khỏi nghĩ đến bản thân mình trong quá khứ từng nhận đủ tra tấn của ốm đau, nếu thật như lời Mạnh Tĩnh Nguyên nói, vậy không phải là anh tự mình chuốc lấy khổ cực à?

Quả nhiên, Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh một tiếng, sự thật không cần nói cũng biết.

“Ai.”

Mọi chuyện đều đã qua, Kiều Mịch vẫn là không nhịn được than nhẹ:

“Khi nào thì tôi mới có thể rời khỏi bệnh viện?”

“Hỏi tên lang băm kia ấy.”

“À thì, bác sĩ Khương không phải người xấu.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không thích Kiều Mịch giải thích thay cho người ngoài, nhíu mày, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

“Cậu muốn đi đâu?”

Kiều Mịch lo lắng Mạnh Tĩnh Nguyên rời đi rồi, quỷ hồn sẽ lại vây đến, ngữ điệu có chút lo âu.

Mạnh Tĩnh Nguyên đương nhiên là hiểu rõ tâm tư của Kiều Mịch, nhưng cậu vẫn không hề dừng bước lại:

“Điều tra bệnh viện, bệnh viện này không có quỷ có lực sát thương, anh cứ nằm đi.”

Cửa đóng lại chặn ngang âm cuối, Kiều Mịch sững sờ nhìn cánh cửa, đói bụng, ánh mắt nhìn sang hướng khác lại trông thấy đầu giường có một cái túi nilon, đó là thứ vừa rồi Mạnh Tĩnh Nguyên xách vào, chuyện này giờ Kiều Mịch mới chú ý đến, đứng lên mở ra, thì ra là cháo hải sản đóng hộp, hơn nữa không chỉ có một phần.

Kiều Mịch có chút hiểu được, lại nhìn nhìn cánh cửa, liền vui vẻ rạo rực cầm lấy một bát ăn cho đỡ đói.

Không biết từ khi nào ánh trăng ngoài cửa sổ đã bị mây che kín, loại mây mù đen đặc xông vào từ ngoài cửa sổ, ngọn đèn thảm đạm mà yếu ớt đến khác thường.

Kiều Mịch bất chợt phát hiện ra có dị thường, đồ ăn đưa đến bên miệng lại buông xuống, ngẩng đầu dò xét lớp sương dày đặc màu đen đang bò vào trong phòng, anh đặt đồ ăn xuống, vén chăn lên xuống giường, lớp sương đen đẩy cửa sổ lên, sương đen bị chặn đứt ngang, còn lại một đoạn rơi xuống mặt đất không ngừng nhúc nhích giống như một loại động vật thân mềm nào đó.

“Vật gì đây?”

Kiều Mịch nhìn kỹ đám sương đen, sương đen bò lại gần, anh lùi một bước, lại bò đến gần, anh lại lui tiếp, cho đến khi lùi đến bên cạnh cánh cửa, anh mới giật mình phát hiện lại có một mảnh nấm mốc lớn màu đen chen từ ngoài cửa sổ vào đây, tin chắc rằng không bao lâu sau căn phòng này sẽ tràn ngập thứ đó. Vốn muốn ở lại trong phòng chờ Mạnh Tĩnh Nguyên quay về, lúc này Kiều Mịch cũng chẳng bận tâm thêm nữa, vội vàng rời khỏi phòng.

Cửa mở ra rồi đóng lại, Kiều Mịch đứng trong hành lang dường như không nhìn thấy điểm tận cùng, ánh sáng trăng lạnh lẽo chiếu sáng từng cánh cửa phòng nối tiếp kéo dài vô tận, xuyên thẳng vào bóng tối xa xôi. Trong sự yên tĩnh lạnh như băng, tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của anh như thể được phóng đại lên cực hạn, gần như có thể vọng lại.

Kiều Mịch tháo kính mắt xuống, dùng góc áo lau lau, lại đeo lên, cảm giác tâm tình hồi phục hơn không ít. Anh nhìn thứ gì đó, lại mở cửa phòng bệnh, nhảy qua đám sương đen, cầm lấy bảng bệnh án treo ở cuối giường, lấy chiếc bút được gài ở trên đầu, lại nhảy ra ngoài đóng cửa lại, bắt đầu vẽ ký hiệu ở trên tường, vừa đi về phía bên trái.

Anh mở cánh cửa bên cạnh ra, trong phòng ngoại trừ sương đen dần dần tràn ngập cũng không còn người nào khác, đóng cửa lại tiếp tục đi về phía trước.

Cơn lạnh lẽo quỷ dị dâng lên rung động, Mạnh Tĩnh Nguyên mẫn cảm phát hiện ra không khí dao động, vùng chân mày căn thẳng, thầm hô to không ổn, lập tức bước nhanh quay về. Nơi đi qua rung lên, ngọn đèn trở nên tối tăm thảm đạm, trong không khí có hơi thở của điềm xấu đang lơ lửng, Mạnh Tĩnh Nguyên đã đoán ra được phần nào:

“Là kẻ nào bày ra trận ác?!”

Tiếng bước chân dồn dập quanh quẩn trong không gian yên tĩnh, Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức dừng lại, bởi trước mặt có một y tá đang co rút giấu mặt chỗ chân tường thấp giọng nức nở. Trong con người Manh Tĩnh Nguyên là tế bào thiếu lòng nhiệt tình giúp người khác, cậu chú ý đến y tá là bởi vì cậu không cảm nhận được sinh khí từ trên người thứ này, mà nó cũng không phải là quỷ mị.

“Ai?!”

Một tiếng quát này dường như đã khiến nó kinh sợ, bóng dáng mảnh mai được bao trong đồng phục y tá trắng nõn duỗi cánh tay đầy máu ra vịn tường đứng dậy, để lại trên bức tường trắng một loạt dấu tay đầy máu. Nó quay gương mặt tái nhợt lai, con mắt tràn đầy sợ hãi tuyệt vọng trợn lên, đôi môi lại bị chỉ đỏ khâu lại, nó cố gắng cong móng tay lại kéo ra, mặc cho một mảnh máu thịt bầy nhầy vẫn như cũ có ý định giãy ra khỏi trói buộc, máu tươi chảy ra rơi xuống cái cằm gầy nhọn, lướt qua cần cổ mảnh mai, nhuộm đỏ vạt áo.

Giống như dã thú đói khát phát hiện ra con mồi, nó thấp giọng nghẹn ngào nức nở, duỗi dài cánh tay đầy máu ra lao về phía Mạnh Tĩnh Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.