« Giang Thành tử »
Ba chữ này phun ra từ miệng Phương Hiếu Lễ, lập tức chữ hóa thành ánh
sáng vàng chói, hiện lên trời cao, sau đó ba chữ này vậy mà không ngừng
bay đến phương hướng Thái học cung, Đông thư phủ.
- Cái gì? !
Con ngươi Liễu Công phóng lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
- Đây là Thái học cung, Đông thư phủ muốn tranh thủ bản quyền của bài « Giang Thành tử », muốn lấy bài thơ này làm vinh dự cửa nhà, nghĩ không
ra, nghĩ không ra a, một bài thơ, vậy mà dẫn tới hai thư viện lớn cùng nhau cạnh tranh, gã Phương Hiếu Lễ này, không ngờ có thể viết ra câu
thơ tuyệt diễm như vậy, một điểm này lão phu mặc cảm. . .
Ánh mắt của lão rơi vào trên thân Liễu Tông Khanh, nhưng không có thất vọng, chỉ thở dài một tiếng.
Bài thơ của Liễu Tông Khanh đã tương đối khá rồi, thậm chí đổi lại so
sánh với những học sinh khác bên trong Hàn Lâm viện, cũng nhất định
thắng được một bậc, nhưng so sánh cùng « Giang Thành tử » của Phương
Hiếu Lễ, lại như gặp khuỷu tay (Làm việc mà có người ngăn trở không được thẳng tay).
Không hề nghĩ tới, Khai Nguyên hoàng triều lại sẽ xuất hiện yêu nghiệt
bực này. . . Phương Hiếu Lễ, đứng đầu tam học sao? Lão phu cao tuổi,
nhưng cũng rất mong đợi, không biết tương lai hắn có thể đi đến vị trí nào đây.
Tính tình Liễu Công lạnh lùng, liêm khiết thanh bạch, là trụ cột triều
đình, vốn đã cáo lão hồi hương, nhưng giờ khắc này bởi vì Phương Hiếu
Lễ, trong lòng của lão lại có mong đợi nhiều hơn.
Lại nói hai thư viện lớn Thái học cung, Đông thư phủ ở trên không, từng
đạo bạch quang hóa thành bàn tay che trời, muốn đoạt lấy quyền sở hữu «
Giang Thành tử ».
Ngay cả Phương Hiếu Lễ cũng trợn mắt há mồm, hắn thân là tác giả của «
Giang Thành tử , vừa nhìn đã thấy ngay hai thế lực lớn đang tranh đấu.
Ở trong đầu hắn, hai phe đều là một lão giả tóc trắng xóa, nhưng tiên
phong đạo cốt, trên thân chảy xuôi một luồng chính khí, nhưng giờ phút
này lại dựng râu trừng mắt, không nhường nhau một chút nào.
Cho dù không cách nào đến gần quan sát, nhưng cảnh tượng tạo ra trong đầu, vẫn để Phương Hiếu Lễ nhìn thấy mà giật mình.
- Hạo nhiên chính khí như thế, thật là đáng sợ. . . Một khí hóa gươm
sắc, một khí hóa mưa gió, một khí hóa núi lớn, thiên biến vạn hóa, mà
hạo nhiên chính khí của ta, chỉ vẻn vẹn có tác dụng uy hiếp yêu tà,
không cách nào chân chính tham dự chiến đấu.
Phương Hiếu Lễ cảm khái trong lòng, nhưng ngay lúc này, một luồng hạo
nhiên chính khí càng thêm mênh mông như nuốt trời che đất mà đến, uy thế hết sức to lớn, để Phương Hiếu Lễ động dung.
Đông thư phủ? Thái học viện?
Hiển nhiên không phải, trong đầu, Trên mặt hai lão giả cũng hiện ra vẻ kinh sợ.
Hạo nhiên chính khí đó vừa xuất hiện, lập tức liền thêm một chữ sau ba chữ « Giang Thành tử ». Là một chữ 'Thánh'.
Cùng thời khắc đó, một giọng nói vang lên trong đầu của ba người.
- « Giang Thành tử » đặt vào điển tịch Thánh Viện, Đông thư phủ, Thái
học viện, Phương Hiếu Lễ cần phải giữ gìn việc này, không được tiết lộ
ra ngoài, mặt khác Phương Hiếu Lễ viết thành tác phẩm kinh thế, Thánh
Viện động dung, ban thưởng ngươi Hạo Nhiên chi kiếm, tru sát yêu ma,
tránh lui yêu tà, càng trông chờ sớm ngày đột phá Thánh đạo, trở thành
thánh nhân, tiến vào Thánh Viện.
Lời nói vừa dứt, tất cả hạo nhiên chính khí vỡ nát từng phần, trên bầu trời đã không còn tia sáng chói mắt nào nữa.
Mà trong miệng Phương Hiếu Lễ lại không ngừng nghiền ngẫm.
- Thánh Viện, không ngờ trên thế giới này thật sự tồn tại Thánh Viện,
trong cổ tịch đã từng ghi chép, ở trên Thái học viện, Đông thư phủ, có
một học viện khác, tên là Thánh Viện, bên trong toàn bộ đều là nhân vật
thành thánh đã lâu, vốn cho rằng không tồn tại, nhưng không ngờ bởi vì
một bài « Giang Thành tử » lại dẫn ra được.
Phương Hiếu Lễ khó mà bình tĩnh, hai lão giả của Đông thư phủ, Thái học
viện cũng cực kì chấn kinh, nhưng cuối cùng hạo nhiên chính khí biến
mất, tất cả ảnh hưởng cũng đều biến mất không còn, hiển nhiên bởi vì
Thánh Viện xuất hiện, để hai người từ bỏ dự định ban đầu.
Cho đến khi hạo nhiên chính khí quanh thân hoàn toàn biến mất, Phương
Hiếu Lễ mới phát hiện, hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Nguyên bản hạo nhiên chính khí như gió mát, khiến tinh thần sảng khoái,
có tác dụng chấn nhiếp yêu ma. Nhưng giờ phút này, mặc dù hạo nhiên
chính khí còn có năng lực ban đầu, nhưng lại nhiều thêm một loại đặc
tính, đó là sắc bén!
Hạo nhiên chính khí trong cơ thể phun trào, ngay lập tức, vị trí ở trước ngực hắn hiện ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng, chỉ dài bằng ngón tay,
nhưng lại áp súc tất cả hạo nhiên chính khí thành một điểm, tràn ngập uy thế.
- Kiếm của văn nhân, nguyên lai là như vậy. . .
Phương Hiếu Lễ yên lặng, đến nay, hắn cho là hạo nhiên chính khí của
mình không cách nào tiến hành công kích, chỉ là bởi vì thiên phú không
đủ, không hề nghĩ tới, ở trong đó còn có quan hệ lợi hại như vậy, cũng
khó trách, người tu võ thì nhiều, người đọc sách lại ít đến thương cảm.
Hạo nhiên chính khí khó dưỡng, văn nhân chi kiếm lại càng như lên trời.
Xua tan hạo nhiên chính khí, Phương Hiếu Lễ hoàn hồn.
Giờ phút này, Liễu Tông Khanh lau vết máu nơi khóe miệng, đi về phía
Phương Hiếu Lễ, vẻ kiệt ngạo trên mặt hắn đã biến mất không thấy nữa,
dưới bài thơ kinh thiên của Phương Hiếu Lễ, dù hắn có là Hàn Sơn tam tử, giờ khắc này, cũng không khỏi không phục, lấy tài hoa của hắn, muốn
viết ra bài thơ như « Giang Thành tử », không biết còn phải bao nhiêu
năm nữa đây. . .
Ngẩng đầu lên, Liễu Tông Khanh nhìn thẳng Phương Hiếu Lễ.
- Từ hôm nay trở đi, chỉ cần 'Tư thục Danh Uyển' còn tồn tại một ngày,
ta chính là một phần tử của 'Tư thục Danh Uyển', vì Danh Uyển mà cố
gắng, sinh tử cùng tồn vong!
Sau đó, Liễu Tông Khanh đi đến trước mặt Liễu Công, trên mặt lộ vẻ áy náy.
- Lão sư, học sinh để ngài mất thể diện.
Liễu Công cười nhạt một tiếng, nói:
- Biết tiến thối, rõ lí lẽ, không mất mặt, như thế mới là đệ tử của ta, ở trong Hàn Lâm viện, ngươi có thiên phú rất cao, không gặp ngăn trở,
trận chiến ngày hôm nay, Phương Hiếu Lễ cho ngươi một bài học, về sau ở
tư thục Danh Uyển, cố gắng cho tốt, thành tựu tương lai chưa hẳn đã thấp hơn Hàn Lâm viện. . .
Trong ánh mắt Liễu Tông Khanh hiện ra một tia phức tạp, không nghĩ đến, ở trong mắt Liễu Công, Phương Hiếu Lễ được đánh giá cao đến thế. . .
Nhưng hắn vui lòng phục tùng, nếu như có một ngày, hắn có thể viết ra
bài thơ như « Giang Thành tử », có lẽ mới thật sự là xuất sư, nhưng ở
trước đó, quân tử nói là làm, sau này hắn sẽ chỉ là tiên sinh của tư
thục Danh Uyển.
. . .
- Hàn Sơn tam tử Liễu Tông Khanh thất bại, Phương Hiếu Lễ rất có khả
năng sẽ là chướng ngại vật trên đường của ta, có lẽ phải nghĩ biện pháp
diệt trừ hắn, đứng đầu tam học, không thể trưởng thành, chỉ cần không
phải văn thánh, bán thánh ra tay, thì có biện pháp tru sát hắn, về phần
võ thánh trong triều, bọn họ sẽ không ra tay trợ giúp văn nhân, đây là
kiêu ngạo, cũng là nỗi thảm thương của loài người, quá mức tự tin, không hiểu đoàn kết. . .
- Hả?
Phương Hiếu Lễ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của hắn tùy ý chuyển động, nhưng vẻ hoang mang trong mắt càng nặng.
- Một nháy mắt vừa nãy, hình như có yêu khí hiện ra, sao một chốc nữa, đã biến mất không còn thấy rồi?
Ánh mắt của Phương Hiếu Lễ vô tình rơi vào trên thân của một con chuột đang chạy, cuối cùng thu hồi tầm mắt.
- Có lẽ chính mình khẩn trương thái quá, Hạo Nhiên chi kiếm vừa mới tới tay, khó khống chế cũng không thể tránh được. . .
Phương Hiếu Lễ cười nhạt một tiếng, những ngày tiếp theo, hắn đem tất cả tinh lực dấn vào 'Hạo Nhiên chi kiếm' và trên việc đọc sách.
Hai ngày thời gian, hắn phát hiện, mặc dù có thể tùy ý sử dụng 'Hạo
Nhiên chi kiếm', nhưng cần tiêu hao tinh khí thần, đồng thời, uy lực
của 'Hạo Nhiên chi kiếm' và việc đọc sách của mình có mấy phần móc nối
với nhau, đọc sách càng nhiều, thì đạo lý càng sâu sắc, đạo lý càng
sâu sắc thì càng tiếp cận chân lý, chân lý tức là Hạo Nhiên, sách tức
là kiếm!
- Thánh Viện có thể cải biến hạo nhiên chính khí thành Hạo Nhiên chi
kiếm, không biết chỗ đó đến tột cùng ở đâu? Nếu có cơ hội, nhất định
phải đến đó quan sát một chuyến, có thể mở mang kiến thức một chút về
thánh nhân cũng tốt. . .
Hai ngày chưa ra khỏi cửa phòng, không biết là những cô học sinh phiền
phức của mình có học tập cho giỏi hay không. Nghĩ đến đây, khóe miệng
Phương Hiếu Lễ hơi hơi nhấc lên, trên mặt hiện ra một tia cười nhạt.
Sau đó, Phương Hiếu Lễ dạo bước đi tới cửa, đẩy cửa gỗ. Thoáng chốc ánh
nắng lan tràn tiến vào, trên mặt đất nhuộm một tầng vàng óng, rồi trong
nháy mắt bò lên trên bàn ghế, chiếu rọi cả căn phòng.
Hàng rào trúc ngoài phong cao chừng một thước, phía trên quấn đầy dây
leo, màu xanh biếc tràn trề, chợt có mấy con bướm bay qua, đậu trên bông hoa, rồi lại nhẹ nhàng bay đi.
Bây giờ là đầu mùa xuân, vạn vật sống lại, quả là thời tiết tốt!
Phương Hiếu Lễ đi lại mấy chục bước, không thấy tiếng đọc sách, trong
lòng cảm thấy nghi hoặc, thân hình lại lần nữa đi về phía trước, rất
nhanh, hắn liền yên lòng.
Bản thân những học sinh 'Không nên thân' kia cũng không đọc sách, nhưng
cũng không có lười biếng, từng người ngồi thẳng trước bàn đọc sách.
Ở trên bàn, bày ra mấy tờ giấy trắng, một nghiên mực, một cây bút lông.
Mà trên bàn dài, Liễu Tông Khanh tự mình giảng dạy, nhất bút nhất hoạ,
nắm chắc đúng chỗ, đem thần tủy, cảm giác, từng chỗ vạch ra sai lầm,
từng học sinh, đều hết sức chuyên chú, nghiêm túc viết chữ.
- Nguyên bản chỉ vì đối phương quá mức bảo thủ không chịu thay đổi nên
mới đưa hắn vào Danh Uyển, nếu như vậy cũng tốt, những học sinh kia tính tình táo bạo, dễ dàng ảnh hưởng bởi ngoại giới, viết chữ dưỡng tính,
rèn luyện tâm tính của các nàng cũng tốt ~
Trong lòng Phương Hiếu Lễ nghĩ như thế, cũng không tiến lên quấy rầy, mà là một mình đi đến phòng bếp, lấy ra hai cái bánh màn thầu từ trong
lồng hấp, gặm ăn, rồi uống một chén nước ấm, lúc này mới trở trở về gian phòng của mình.
- Hả?
Mới vừa đến bên ngoài, Phương Hiếu Lễ đã nghe được trong phòng có động tĩnh.
- Có trộm sao? Nhưng trong phòng ta ngoại trừ sách vở làm gì có thứ khác. . .
Phương Hiếu Lễ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa đi vào, một màn trước mắt để hắn há mồm trợn mắt.
Một con chuột to béo bò trên bàn sách của Phương Hiếu Lễ, chỉ cần là
sách vở bên trong tầm mắt của nó, đều bị khoét ra từng lỗ thủng.
Dù là Phương Hiếu Lễ không thích biểu lộ ra mặt, giờ khắc này, sắc mặt hắn cũng đột nhiên trầm xuống!
Những sách vở này làm bạn cùng hắn đã nhiều năm tháng, tâm sinh tình
cảm, bây giờ từng quyển từng bản đều bị cắn rách, trong lòng của hắn kìm nén cơn giận, ngay lập tức nhận ra con chuột trên bàn chính là con
chuột đã từng thấy ở Nguyệt lâu đài vài ngày trước.
Cùng thời khắc đó, Hạo Nhiên chi kiếm ở chỗ mi tâm ngo ngoe muốn động.
Cỏ cây thành tinh, động vật thành quái!
- Quái chuột!
Ánh mắt Phương Hiếu Lễ lạnh lẽo, thúc dục Hạo Nhiên chi kiếm.
- Chít chít ~
Chuột mập trợn mắt, trong ánh mắt hiện ra một tia sáng đỏ như máu, khiến Phương Hiếu Lễ thất thần trong nháy mắt, sau đó đánh về phía Phương
Hiếu Lễ!