Thiên Sơn Độc Hành

Chương 22: Chương 22: Ái tình




“Em yêu cậu ta không, Hân Hân?”

“Yêu anh ạ, chỉ là không phải yêu như trong tưởng tượng của em thôi, nhưng để cưới nhau thì dư…”

Triển Hân tựa vào trong lòng anh trai, chầm chậm nhắm mắt lại. Người chị cô tín nhiệm nhất sắp kết hôn rồi, người đàn ông cô từng yêu cũng từng oán cũng sắp kết hôn rồi, tất cả mọi người đều lớn lên, đều biết cái gì mới là hạnh phúc.

Chỉ là, vì sao trong lòng vẫn còn có chút phiền muộn chứ, rõ ràng đã qua khỏi độ tuổi thương xuân bi thu rồi còn gì…

Nếu tình cảm có thể đơn giản dứt bỏ như thế, sao còn gọi là tình cảm. Đời người không phải lúc nào cũng như ý nguyện, đôi khi buông tay được như Hân Hân, cũng cần một sự can đảm và cố chấp lớn lắm…



Chuyện Triển Chiêu đến Vấn Xuyên để làm phóng sự, kỳ thực Bạch Ngọc Đường suy tư rất lâu.

Lý trí bắt đầu nói, Bạch Ngọc Đường rất hiểu sự lựa chọn của Triển Chiêu, không nghi ngờ gì cả, thứ nhất cậu là nòng cốt, công tác của tòa soạn cậu không thể từ chối; thứ hai cậu là phóng viên; đạo đức nghề nghiệp cậu không thể vi phạm; thứ ba cậu là người tốt, lương tri chính trực cậu không thể phủ nhận. Triển Chiêu là người tốt, cũng là một phóng viên tốt, sự chính trực thiện lương của cậu không ai hiểu rõ hơn Bạch Ngọc Đường, một tai họa như vậy, phàm là người Trung Quốc có tình cũng không ngồi yên không quan tâm đến.

Nhưng về mặt tình cảm, Bạch Ngọc Đường cảm giác mình không cách nào dẹp ích kỷ qua một bên. Hắn rất sợ, cũng rất lo lắng, những thứ như thiên ý đều không nói trước được, dư chấn tại Tứ Xuyên vẫn chưa ngừng lại, không ai có thể dự liệu sau một khắc liệu tai họa có thể một lần nữa hủy diệt tất cả hay không. Làm người yêu, hắn không thể ngồi yên nhìn người trong lòng thời khắc đối mặt với nguy hiểm như vậy.

Cho nên hắn phải theo cậu.

Bạch Ngọc Đường sắp xếp mọi việc rất nhanh chóng, giao công ty cho Phó tổng giám đốc xử lý, mình thì báo danh làm người tình nguyện. Đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, việc này căn bản không gặp khó khăn, ở đại học, hắn chính là một nhân vật làm mưa làm gió, tham gia tình nguyện cũng không phải lần đầu tiên. Năm xưa vì theo nghiệp tình nguyện, cũng vì có hứng thú và cần thiết dành cho chuyên ngành, Bạch Ngọc Đường đã cố tình tu học thêm tâm lý học. Tuy rằng không đến mức chuyên nghiệp, nhưng làm người tình nguyện, hỗ trợ người khác, vẫn là dư sức.

Biết được quyết định của hắn, Triển Chiêu rất bất đắc dĩ, nhưng phần nhiều hơn là cảm giác ngọt ngào và kiêu hãnh, người đàn ông này bất kể là đời nào kiếp nào, vẫn là xuất sắc như vậy, thiện lương như vậy.

Mà hắn còn toàn tâm toàn ý yêu thương cậu.

Việc này, vì để tránh cho trong nhà lo lắng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không báo cho người nhà biết, chỉ nói hai người đều có việc phải đi công tác, ước chừng một thời gian không thể về thăm nhà. Nhưng bọn họ giấu giếm được cha mẹ anh chị, lại không thể giấu được Triển Hân thông tuệ khôn khéo.

Bởi vì Lưu Tô đang ở Tứ Xuyên.

Triển Hân cũng sắp muốn phát điên rồi, di động của Lưu Tô căn bản không gọi được, vất vả lắm mới ép bản thân tỉnh táo lại, Triển Hân lập tức gọi cho anh Hổ Tử, gọi mấy giờ liền đường truyền mới thông. Nhưng cậu Hổ bên kia cũng sắp gấp đến độ mất lý trí rồi, thời điểm phát sinh địa chấn, cũng vừa lúc Lưu Tô lúc đang làm việc trong tòa nhà, nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Cậu ta không kịp hứa hẹn một lời nào rằng Lưu Tô sẽ bình an vô sự với Triển Hân mà chỉ căn dặn Triển Hân trông nom thật tốt cha mẹ của Lưu Tô, sau đó liền cúp điện thoại, gần như điên cuồng bắt đầu lao vào tìm kiếm.

Vừa phải xoa dịu lão nhân nỉ non, vừa phải trấn an nỗi hoang mang cùng sợ hãi của bản thân. Triển Hân trong thời khắc sợ hãi kinh hoảng không yên đó, theo bản năng gọi điện thoại cho các anh trai mình.

Sự thông minh của cô bé cũng không phát huy sai thời điểm, cô biết ngay các anh đều đã đến Tứ Xuyên rồi. Triển Hân ép bản thân trở nên trấn định mà mạnh mẽ hơn, trong công việc ở trường, cô kêu gọi quyên góp, thậm chí phát động ba mẹ quyên được rất nhiều tiền; cô về nhà làm cơm cho ba mẹ, vô tình cố ý biện hộ giúp cho tình cảm của các anh, luyện tay nghề bếp đến lô hỏa thuần thanh; chăm sóc và an ủi cha mẹ của Tô Tô, nói với họ rằng không có tin tức chính là tin tức tốt nhất; đêm xuống, cô len lén gọi điện thoại cho các anh và Hổ tử, gởi tin nhắn, căn dặn bọn họ phải chiếu cố tốt bản thân, nỗ lực cứu người…

Lãnh tĩnh đến độ không còn giống cô bé Triển Hân ôn nhu tú lệ kia nữa, thì ra người ta đứng trước bờ vực sinh tử thực sự sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy, cô cự tuyệt tất cả suy nghĩ hay tin tức cho thấy Tô Tô sẽ gặp chuyện không may.

Từng ngày trôi qua, bên dưới vẻ bình tĩnh của Triển Hân chính là sự dày vò và dằn vặt sôi sục bị cô đè nén, cô trước nay vẫn thường đến đền miếu cúng bái, nhưng cũng không hết lòng tin theo Phật giáo, tín ngưỡng nào cũng tin vào một chút, những cũng không thuần túy tuyệt đối. Hoặc là chỉ vì sự mềm yếu của bản thân, cho nên mới có thể kiên trì tin vào một niềm tin lâu như vật. Nhưng lần này, cô chỉ hy vọng thật sự có Thần Phật thấu trời, để tất cả tai nạn đều nhanh chóng kết thúc đi.

Trước uy lực vĩ đại của tự nhiên, sức mạnh của con người có cảm giác nhỏ bé như vậy đấy, sinh mệnh là thứ yếu ớt như vậy đấy, tất cả hạnh phúc cứ như một ảo ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy, sau đó nàng Pandora sẽ mở chiếc hộp cấm, ma quỷ tràn vào thế gian.

Dear God, please give me strength, and make me hold hope.

Lạy Chúa, xin ban cho con sức mạnh, và đỡ nâng niềm hy vọng của con.

Trong thời khắc đêm trắng, cô thiếu nữ mệt rã rời gian nan mà thành kính cầu khẩn.

Trên TV phô thiên cái địa đều là tin tức cập nhật mới nhất về địa chấn, thương vong bao nhiêu người, mất tích bao nhiêu người, sụp đổ bao nhiêu kiến trúc, mỗi một con số đều làm cho người nghe phải kinh hãi mà đau lòng như vậy. Những hình tượng và giai điệu phiến tình kia, những mỹ lệ của con người kia, những kỳ tích của sinh mạng kia, luôn luôn khiến Triển Hân vui sướng, cảm động, choáng ngợp, rồi lại âu sầu lo lắng thật nhiều.

Vẫn chưa có tin tức gì của Tô Tô, trên màn hình TV khắp nơi đều là máu tươi và phế tích.

Bên ngoài trấn định, trong lòng lại đứng ngồi không yên, trong thời sự chưa có tin mất tích của bất cứ phóng viên, người tình nguyện hay giải phóng quân nào, Triển hân tự hào mà lo lắng, trong đó có các anh trai của cô, là những người đàn ông mạnh mẽ không gì sánh được. Cô tín thác vào bọn họ, nhưng cũng không cách nào khống chế được nỗi lo lắng trong lòng.

Nửa tháng sau, Triển Hân nhận được điện thoại của Ngọc Đường, từ giọng nói bên kia truyền tới lộ ra một nỗi lo âu và đau đớn rất đậm đặc, cách sóng điện thoại cũng không thể che giấu.

“Hân Hân, em nghe anh nói đây, anh hai em bị thương rồi.”

“Anh nói cái gì!” Triển Hân đột ngột đề cao giọng, nhưng lập tức nghĩ đến mình còn đang ngồi trong văn phòng. Nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc của các thầy cô khác, Triển Hân áy náy cười cười, cầm điện thoại bước ra ngoài.

Ra khỏi phòng làm việc, vừa tìm được chỗ yên tĩnh, Triển Hân lập tức hỏi dồn: “Vết thương của anh hai có nặng không? Xảy ra chuyện gì? Làm sao anh hai lại bị thương?”

Dưới tình thế cấp bạch, giọng nói của thiếu nữ thập phần cấp thiết, còn có một loại khí thế sắc bén thường ngày cực kỳ hiếm thấy.

“Hân Hân, em đừng gấp.” Thanh âm của Bạch Ngọc Đường càng trở nên ôn hòa, trấn an tâm trạng của em gái: “Yên tâm, cũng không phải bị thương nặng lắm. Triển Chiêu trong lúc đang phỏng vấn đột ngột phát sinh dư chấn, bị ngã trúng gì đó làm gãy cánh tay phải, chỉ là gãy xương mà thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe mà.”

Lúc này Triển Hân mới thở phàn nhẹ nhõm, vừa mới nãy, tim đập dồn dập đến nỗi khiến cô thấy thở cũng khó khăn: “Vậy là tốt rồi, anh chăm sóc anh hai thật cẩn thận nha.” Nói đến đây, cô gái trẻ nhịn không được hỏi: “Bây giờ hai anh vẫn chưa về được sao?”

“Sắp về rồi, nhanh lắm,” Bạch Ngọc Đường ôn hòa cười nói, tràn ngập sức lực giúp lòng người yên ổn: “Chờ thương của anh hai em khá hơn một chút, tụi anh sẽ về ngay. Nhóm tình nguyện bên anh phải về rồi, nhiệm vụ phỏng vấn của anh hai em cũng đã hoàn thành, bên tòa soạn sẽ đưa người đến thay thế công việc của em ấy.”

Triển Hân nhịn không được nhãy cẫng lên: “Tốt quá rồi, mặc dù có hơi ích kỷ, nhưng em vẫn không muốn các anh phải tiếp tục ở đó, nguy hiểm đến phát sợ.”

Tuy nói như vậy, nhưng ban đầu khi hai người quyết định đi, cô bé cũng không ngăn cản, Bạch Ngọc Đường hiểu rõ trong lòng. Chỉ là so với vấn đề này, còn một chuyện nữa quan trọng hơn cần phải nói với em. Chần chờ một thoáng, Bạch Ngọc Đường mới cố hết sức dùng một giọng điệu ôn hòa nhất lên tiếng.

“Hân Hân, người của đội cứu hộ tìm được Lưu Tô rồi.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói: “Bác sĩ nói tình huống của em ấy không phải trong tình trạng quá tốt, con bé bị nhốt dưới đống đổ nát quá lâu.”

Trong một khoảnh khắc đó, Triển Hân đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời vốn đang độ chính nhật lập tức trở nên cực độ tối tăm. Cô nghĩ đến những hứa hẹn cùng bí mật giữa những thiếu nữ với nhau thuở còn bé, bỗng nhiên rơi lệ.

Tô Tô, cậu phải thật tốt, chúng ta là người nhà, phải không chia không rời.

Cúp điện thoại, Triển Hân đứng ngồi không yên, lập tức gọi điện thoại cho cậu Hổ tử. Giọng nói của Trần Hổ chứa một loại bình tĩnh khiến người nghe muốn chảy nước mắt, cậu ta chỉ nói với Triển Hân ngắn gọn: “Triển Hân, em biết không, bọn anh dự định quốc khánh năm nay sẽ kết hôn, Lưu Tô còn nói em nhất định phải làm phụ dâu đấy.”

“Đương nhiên phải là em rồi, phù dâu của bạn ấy sao có thể là ai khác được.” Triển Hân nghe xong, miễn cưỡng cười nói.

“Ừ phải, cô ấy cũng nói vậy.” Trần Hổ mờ mịt cười cười, rất dịu dàng: “Triển Hân, Lưu Tô không sao đâu, em có tin anh không?”

“Đương nhiên em tin!”

“Tốt lắm, chờ Lưu Tô khỏe lại, bọn anh lập tức kết hôn, em nhất định phải tới.”

“Được.”

Tháng năm, dưới ánh mặt trời tươi đẹp, Triển Hân nắm chặt điện thoại di động, ngồi chồm hổm dưới tàng cây bụm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ, cầu mong sợ hại và thương tổn có thể như nước mắt, bốc hơi rồi tan biến dưới ánh mặt trời sáng rực kia.

Đến tận khi đồng sự nam vẫn luôn đối xử với cô rất tốt kia lặng yên không một tiếng động bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô.

Một cái ôm ấm áp như vậy, thực sự không hề có bất cứ cảm giác ngoài ý muốn nào.

Mười ngày sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau trở về, hai anh trai không bị thương tổn nào quá lớn, điều này giúp Triển Hân tốt xấu gì cũng thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa, tin tức họ mang về cho cô cũng không tính là quá xấu. Tuy rằng Lưu Tô vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng biểu hiện đặc thù của sinh mệnh cũng khá an tâm. Biết được Lưu Tô đã được chuyển đến một bệnh viện khác ở khu vực an toàn hơn, Triển Hân không chút do dự xin nghỉ đi tìm bọn họ.

Cô nói với hiệu trưởng rằng: “Chị của em và anh rể em đều đang ở Tứ Xuyên, chị em bị thương, em phải đi thăm chị ấy.”

Từng câu từng chữ, thong thả mà kiên quyết. Trên mặt của thầy hiệu trưởng già ôn hòa toát ra biểu tình thân thiết và đồng cảm, rất sảng khoái duyệt cho cô nghỉ. Chờ lúc Triển Hân ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, chợt thấy anh chàng đồng nghiệp nam kia, không khỏi nhàn nhạt mỉm cười, chẳng hề cảm thấy chút ngượng ngùng nào.

“Thầy Trình.”

Trình Dương nét mặt ôn nhuận mà khiêm tốn hỏi han: “Cô Triển, cô muốn đến Tứ Xuyên sao?”

“Đúng vậy.” Triển Hân từ từ dựa vào lan can bằng sắt, âm sắc dịu dàng: “Chị của tôi đang ở đấy, bị thương, anh rể cũng ở đấy chăm sóc chị, tôi rất lo nên muốn đi xem.”

Thầy Trình hơi nhấp môi, ánh mắt thâm sâu mà nhu hòa: “Cô cẩn thận nhé.”

Triển Hân nhẹ nhàng đưa tay phủi bụi dính trên váy, bỗng nhiên quay đầu đi, dịu dàng cười: “Thầy Trình, tôi không cảm ơn anh đâu, hi vọng anh sẽ chờ tôi trở lại đi.”

Ánh mắt thật sâu, bình thản mà tươi đẹp.

Trình Dương cười cười nói: “Được.”

Triển Chiêu vốn không quá đồng ý chuyện em gái mình đi Tứ Xuyên, nhưng cậu biết Hân Hân và Lưu Tô là bạn bè với nhau từ nhỏ, tình cảm không phải chuyện thường, về tình về lý đều không thể ngăn cản. Bạch Ngọc Đường lòng biết người này lo lắng cho em gái, vì vậy cười khuyên cậu: “Em đây là quan tâm tất loạn đấy, lúc chúng ta đi, Hân Hân cũng không ngăn cản.” Hắn nói đến đây, cẩn thận tránh khỏi cánh tay bị thương của Triển Chiêu, nghiêng người hạ xuống hôn lên trán cậu: “Yên tâm, con bé sẽ bình an, cầu Phật nhiều như vậy lẽ nào lại vô ích chứ.”

Triển Chiêu nhàn nhạt thở dài, cũng không nói gì nữa.

Vì Triển Chiêu bị thương, Bạch Ngọc Đường trực tiếp đưa cậu trở về nhà cha mẹ, để tiện chăm sóc. Ba mẹ Triển Chiêu đến lúc đó mới biết hai thằng con trai nhà mình cư nhiên đến địa phương nguy hiểm như vậy, nghĩ càng sợ hơn, tránh không được trách cứ một phen. Nhưng thấy hai người không gặp chuyện gì lớn cũng yên lòng, chỉ là trải qua chuyện này, ba mẹ thấy được những lúc Bạch Ngọc Đường chăm lo cho Triển Chiêu đều tỉ mẩn từng li từng tí, rốt cuộc thầm chấp nhận mạt tình cảm thâm hậu tương nhu dĩ mạt của hai người dành cho nhau.

Ngoài ra, để được ba mẹ tán thành như vậy còn có một nguyên nhân khác vô cùng quan trọng, chính là một cô bé con mười ba tuổi mà bọn họ mang về từ Tứ Xuyên. Cô bé này tên Tô Tĩnh, vốn là con gái một trong nhà, cha mẹ đều đã thiệt mạng trong địa chấn lần này, mà cô bé dưới sự liều mạng che chở của cha mẹ mình mà chỉ chịu một vài thương tích nhỏ, chỉ có điều vết thương trong lòng, sợ rằng không dễ dàng khép lại như vậy. Lúc đó ở y viện, vẫn là Bạch Ngọc Đường phụ trách trông chừng cô bé, những lần Triển Chiêu đến bệnh viện phỏng vẫn cũng thường xuyên đến thăm cô bé, cho nên rất quen thuộc. Đứa trẻ này vì chịu kích thích nên không chịu mở miệng nói, thẳng đến có một ngày, hộ sĩ vừa đổi thuốc cho Tô Tĩnh xong, Triển Chiêu đã giữ cô bé một lúc lâu, đến đây vừa định đi lấy khăn mặt lau mồ hôi cho cô bé thì cô bé con gầy yếu này bỗng nhiên giữ lấy tay Triển Chiêu thật chặt, nghẹn ngào nói: “Đừng đi… Đừng bỏ con lại… Đừng bỏ con lại một mình…”

Triển Chiêu nhất thời trong lòng giật mình, hoàn hồn ôm lấy cô bé con, vỗ về hết lần này đến lần khác: “Đừng sợ, các chú sẽ không bỏ con đi, các chú sẽ không bỏ con lại một mình, yên tâm ngủ đi con.”

Có lẽ là bắt đầu từ thời khắc đó, tính toán trong lòng Triển Chiêu lại được đưa lên một lần nữa. Cậu nghĩ bọn họ và Tô Tĩnh có duyên phận, hiện nay Tiểu Tĩnh đã trở thành cô nhi, trong nhà cũng không còn ai thân thích, vì vậy thương lượng với Bạch Ngọc Đường, hai người đều rất thích cô bé bất hạnh này, cho nên quyết định nhận nuôi cô bé.

Lần này về nhà, bọn họ cũng đưa Tiểu Tĩnh theo về cùng, vừa chờ thủ tục thu xếp ổn thỏa là về ngay. Ba mẹ Triển Chiêu sau khi biết được tình cảnh của Tiểu Tĩnh, rất đồng tình, hai cụ cũng rất thích đứa trẻ ôn nhu trầm mặc này, biết được hai đứa nhỏ dự định nhận cô bé làm con đều vô cùng tán thành. Bởi vì Triển Chiêu đang bị thương, Bạch Ngọc Đường phải chăm sóc cậu, hơn nữa tình huống hiện tại của Tiểu Tĩnh cũng không thích hợp tiếp thu thể loại gia đình khác lạ như vậy ngay lập tức, cho nên hai người quyết định trước hết giao con cho ba mẹ chăm giúp một thời gian ngắn. Dù sao đi nữa bọn họ tạm thời cũng là ở lại nhà ba mẹ, cũng rất tiện cho việc bồi dưỡng tình cảm.

Cứ như vậy, Tiểu Tĩnh sống trong sự cưng chiều của cả gia đình, dần dần khôi phục cuộc sống bình thường.

Một thời gian sau, Triển Hân cũng từ Tứ Xuyên trở về nhà, nhìn thấy cháu gái nhỏ cực kỳ yêu thích, lập tức phóng tay mua rất nhiều quần áo đồ chơi và sách vở mới cho tiểu cô nương, Tiểu Tĩnh ra vẻ cũng rất quấn quít cô nhỏ này. Người một nhà cứ như vậy ở bên nhau, náo nhiệt sum vầy khó có được, ba mẹ coi như hài lòng đủ rồi, đối với tình cảm của hai người Triển Chiêu cũng không can thiệp thêm gì nữa, chỉ là yêu cầu hai người phải thường xuyên dắt Tiểu Tĩnh về thăm nhà.

“Nói vậy là Lưu Tô không sao?” Triển Chiêu bẻ nửa quả quít đã gọt vỏ hết đưa cho em gái một nửa, cười cười hỏi.

“Ừm, bây giờ đã về nhà nghỉ ngơi rồi.” Triển Hân bỏ một múi quít vào miệng, nét mặt dịu dàng: “Hơn nữa, anh Hổ Tử còn nói chờ Tô Tô khỏe rồi, bọn họ sẽ cưới ngay và luôn.”

Không mảy may ngạc nhiên với quyết định của bạn học cũ, Triển Chiêu thật tâm cảm thấy vui mừng thay cho hai người họ: “Vậy tốt quá rồi, đến lúc đó em phải làm phù dâu đó chứ, Hân Hân?”

“Đương nhiên.” Triển Hân nuốt múi quít trong miệng, nhưng không ăn nữa, chỉ là cầm trong tay thưởng thức, lại đột nhiên cười một cái thật nhẹ: “Anh hai, em muốn cưới chồng rồi.”

Triển Chiêu không khỏi giật mình: “Cưới chồng?”

“Đúng đó.” Triển Hân đưa tay lướt qua mái tóc xõa dài, chậm rãi cười nói: “Năm nay tuy rằng tai họa nhiều, nhưng có vẻ như cũng là năm tốt đó, rất nhiều người làm đám cưới. Trước đây em với Tô Tô hay nói đùa với nhau là sau này hai đứa phải kết hôn cùng với nhau, giờ nhỏ sắp lập gia đình rồi, em nghĩ em cũng phải nghĩ tới chuyện đó thôi.” Cô thiếu nữ bỗng nhiên bình đạm cười, vẫn xinh đẹp nhu thuận như thế: “Dù sao em cũng hai mươi lăm rồi, không thể kéo dài được nữa.”

Triển Chiêu hơi nhíu mày: “Hân Hân? Sao tự nhiêm em lại nghĩ vậy? Trong nhà cũng không có hối em, hay là em gặp phải người động tâm rồi?”

“Coi là vậy đi.” Triển Hân nhét tiếp quít vào miệng, từ từ nói: “Là đồng nghiệp của em, người ta tốt, đối với em cũng tốt, đã ăn cơm với nhau vài lần rồi, em thấy cũng không tệ lắm, rất hợp. Nếu như kết hôn, ảnh sẽ là một ông chồng và ông bố tốt, em cũng sẽ là một bà vợ và bà mẹ tốt.”

“Em yêu cậu ta không, Hân Hân?” Triển Chiêu thần tình ôn hòa mà nghiêm nghị, cất lời hỏi.

Thần tình của Triển Hân cũng là dáng vẻ tự tiếu phi tiếu: “Yêu anh ạ, chỉ là không phải yêu như trong tưởng tượng của em thôi, nhưng để cưới nhau thì dư lắm. Em cũng không phải một đứa con gái tùy hứng bừa bãi, tuy rằng em rất cảm tính, nhưng em cam đoan quyết định lần này rất lý tính.” Cô bỗng nhiên nhìn về phía Triển Chiêu hỏi: “Anh hai, anh không tin em sao?”

“Anh hai đương nhiên tin rằng em gái anh sẽ là người phụ nữ tốt nhất thế gian.” Triển Chiêu giống như mọi khi, xoa xoa mặt của Triển Hân, ôn nhu nói: “Chẳng qua anh hai cảm thấy, bản thân em hạnh phúc là được rồi, những thứ khác không quan trọng.”

“Đúng vậy, em thích cuộc sống đơn giản.”

Triển Hân tựa vào trong lòng anh trai, chầm chậm nhắm mắt lại. Người chị cô tín nhiệm nhất sắp kết hôn rồi, người đàn ông cô từng yêu cũng từng oán cũng sắp kết hôn rồi, tất cả mọi người đều lớn lên, đều biết cái gì mới là hạnh phúc.

Chỉ là, vì sao trong lòng vẫn còn có chút phiền muộn chứ, rõ ràng đã qua khỏi độ tuổi thương xuân bi thu rồi còn gì…

Có đôi khi, tai họa có khi lại khiến cho con người càng thêm tỉnh táo mà đối diện với nhân sinh.

Địa chấn năm này làm thay đổi rất nhiều chuyện, có lẽ duy nhất được coi là thu hoạch chính là tình cảm sau khi trải qua địa chấn càng trở nên cứng cỏi hơn đi. Hôn lễ của Lưu Tô và Trần Hổ được tổ chức rất náo nhiệt, trong lễ cưới, tâm tình đôi bên dành cho nhau khiến rất nhiều người cảm động. Triển Hân làm phù dâu đứng ở một bên dõi theo hạnh phúc của hai người sống sót sau tai họa, an tĩnh mỉm cười.

Ngày hôm đó, cũng chính là ngày ghi trên tấm thiệp cưới mà cậu lớp trưởng mà cô đã từng yêu kia đưa cho cô, bọn họ cũng kết hôn cùng ngày hôm đó. Ai khinh ai trọng, không chút nào khó nghĩ, chỉ có điều Triển Hân cảm thấy, nếu như không phải có hôn lễ của Tô Tô trùng hợp làm bức bình phong, có thể, cô sẽ rất khó tìm ra lý do từ chối tham dự hôn lễ của bọn họ.

Qua lâu như vậy, đây là lần cuối cùng cô không thể từ bỏ hoài niệm đi.

Cũng trong năm này, những lúc hẹn hò với Trình Dương, Triển Hân thỉnh thoảng sẽ nhớ tới chị Nguyệt Hoa. Không biết vì sao, có đôi khi được Trình Dương nắm tay, cô bỗng nhiên lại nghĩ tới chị Nguyệt Hoa, người chị nổi danh lại rất mực khiêm tốn kia.

Các anh trai yêu nhau nhiều năm, cuộc sống mỹ mãn, chị Nguyệt Hoa đến nay lại vẫn độc thân chẳng lẽ không tịch mịch sao? Hay có lẽ chính vì tịch mịch cho nên văn chị ấy viết ra mới luôn luôn tinh xảo tao nhã hoa lệ đến thế, mỗi một quyển sách đều như thể một lá thư tình trao đi. Hối hận không? Không hối hận sao? Vì sao không từ bỏ? Vì sao vẫn đơn độc một thân mình?

Đến tột cùng vì sao?

Trong đầu chứa quá nhiều ý niệm phức tạp hỗn loạn, Triển Hân vô pháp tìm được đáp án, sau đó cô sẽ kéo cánh tay của bạn trai, cười rộ lên thật dịu dàng. Cô vốn không phải chị Nguyệt Hoa, vốn không phải là một cô gái dũng cảm mà quyết liệt như vậy. Cô hi vọng, chỉ là một cuộc sống hạnh phúc, giản đơn mà an ổn, không có sóng gió như vậy thôi.

Trải qua hơn một năm ở bên nhau, Triển Hân cùng Trình Dương đã quyết định thời gian kết hôn. Trước khi xuất giá, Triển Hân dự định dọn dẹp phòng ốc hết một lượt, rốt cuộc dệt thành kỷ niệm cuối cùng trong cuộc sống của một thiếu nữ.

Cô một mình chậm rãi dọn dẹp, dưới lầu, cháu gái Tiểu Tĩnh và con trai của thầy Lô là Lô Trân đang cùng chơi đùa với nhau đến hài lòng, tiếng cười của trẻ con thỉnh thoảng vang vọng đến tận trên lầu hai. Triển Hân đột nhiên cảm thấy phi thường hạnh phúc, cô nhìn những món đồ cũ thỉnh thoảng rơi rớt xuống, từ tốn mỉm cười hoài niệm.

Khi dọn dẹp đến phòng của anh hai, Triển Hân bỗng nhiên thấy được một chiếc hộp rất tinh mỹ trong ngăn kéo bàn học. Cái hộp này làm cô thiếu nữ cười càng ngọt ngào hơn nữa, Triển Hân còn nhớ rõ, đây là chiếc hộp đựng chocolate sữa đường mà anh hai tặng cô lúc cô sắp thi vào đại học. Cô từ nhỏ đã thích đồ ngọt, xưa nay đều chưng từng thay đổi, mà anh hai lại cưng chiều cô, mua cho cô hẳn một hộp lớn nhất cho đỡ thèm. Lúc đó ăn rất rất lâu, vui vẻ khủng khiếp.

Nghĩ đến chuyện xưa thú vị như vậy, Triển Hân không khỏi cười đến càng sâu, không nghĩ tới anh hai còn giữ lấy chiếc hộp này, tốt thật. Cô đưa tay mở hộp ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai quyển vở thanh lịch chỉnh tề đặt bên trong hộp. Nhất thời hiếu kỳ, Triển Hân lấy ra, tỉ mỉ lật xem, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, lại ngây ngẩn cả người.

Xem từng trang, từng trang, giữ lại tiếng cười của bọn nhỏ ngọt ngào mà xa xôi, hoàng hôn dần dần rơi xuống nhân gian. Triển Hân khép trang vở lại, trong hốc mắt bỗng nhiên rơi lệ.

Anh hai thương yêu của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.