Thiên Sơn Độc Hành

Chương 9: Chương 9: Tư niệm…




Tôi muốn nói với bản thân mình, nếu như có thể, tốt nhất không gặp, tốt nhất không nhớ. Nhưng trong đêm thanh lương nơi này, đột nhiên tôi lại nhớ đến cậu, Triển Chiêu.



Trong cái đêm bình an này, khi người anh lớn nhà họ Đinh còn đang suy đoán lo lắng về những giọt nước mắt khác thường của em gái, thì cùng lúc đó Triển Chiêu đang ngồi trước bàn đọc sách trong phòng của mình, trần mặc một hồi lâu, đầu ngón tay chạm đến miệng phong thư được dán kín, mở bì thư. Bên trong có hai lá thư, một lá chính là trang giấy lưu bút trước đây Triển Chiêu đã phân phát cho mọi người, tất cả đã được điền đầy đủ, nét chữ tinh tế, ôn nhã mà thanh tú, giống như cô gái tràn ngập phong độ của một nữ tri thức, chủ nhân của bút tích này. Lá thư còn lại rất dài, là bức thư chính thức.

Triển Chiêu không vội đọc thư, mà trước hết đem tờ lưu bút vuốt lại cho ngay ngắn, cẩn thận kẹp vào trang cuối cùng của tập lưu bút, rồi mới từ tốn mở lá thư kia ra xem. Màu xanh cùng màu tím nhàn nhạt mơ hồ vi diệu giao hòa với nhau, trên đó còn có một đóa hoa xinh đẹp vô cùng nhạt nhòa nở rộ, thanh lịch, giản lược, lại có một kiểu tươi đẹp không phô trương, chính là phong cách Nguyệt Hoa thích nhất. Phủ kín mặt giấy là những con chữ viết tay nhỏ nhắn, lịch sự tao nhã ung dung đến không thể diễn tả hết thành lời, trên giấy không có mùi hướng, nhưng lại tạo cho người nhìn cảm nhận được một tia vị đạo nhàn nhã tĩnh lặng của Giang Nam phả vào mặt.

“Triển Chiêu:

Mình vẫn rất muốn, phi thường muốn nói cho cậu biết.

Mình rất nhớ cậu, nhưng cậu sẽ không hiểu được loại tư niệm này sâu sắc đến bao nhiêu, như một trận mưa đêm đầu tiên của mùa xuân. Mình tựa song ngóng nhìn, thế giới đang yên lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi, tiếng tim đập, tiếng hít thở, còn có tư niệm của mình, một cảm tình giống như đến từ một con người của thời không khác, ngay cả chính mình cũng không thể hoàn toàn lý giải, dù sao chuyện tình cảm từ xưa đến nay vẫn luôn là một loại sự kiện kỳ lạ làm người ta khó lường.

Nhưng mình còn muốn nói cho cậu biết, tư niệm tựa hồ đã bắt đầu như vậy đấy.

Chẳng qua lại là một buổi đêm như mọi khi, mình đang ở trong thế giới chân không của mình, tất cả những âm thanh náo động lại hóa thành lặng im như biển như núi. Mình nằm trên mặt bàn ôn lương, để mặc cho mỏi mệt bao trùm lấy lý trí. Bởi vì quá mệt mỏi, cho nên không muốn kiên trì, muốn mình quên đi. Khẽ nghiêng người chớp mắt, chợt nhìn thấy gò má của cậu, có một nụ cười ấm áp trong vắt. Tư thái thản nhiên như vậy để mình hoang mang: Vì sao cậu có thể không câu chấp đến thế? Vậy mà bóng dáng tươi cười đó cứ hết lần này đến lần khác làm cho mình cảm thấy đặc biệt an tâm, lại có chút tham luyến. Mình nghe thấy một thanh âm biến ảo khôn lường từ sâu trong nội tâm cứ nhẹ nhàng quanh quẩn: Mình vì sao, vì sao phải thích cậu?

Mình không biết. Nếu như có thể lựa chọn, mình thà rằng rơi vào mắt mình là bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, mà không phải nụ cười đó của cậu. Như vậy chí ít mình vẫn còn là chính mình, nội liễm thong dong, mi mục trầm tĩnh.

Tiếc rằng đã thấy, tiếc rằng là cậu, tiếc rằng trên đời này luôn luôn có nhiều sự việc không có lựa chọn khác như thế.

Cậu là ảo giác hoa lệ trong cuộc sống của mình, cũng là tư niệm sơ đạm trong đêm mưa không ngủ. Giữa chúng ta, vĩnh viễn là một khoảng cách như núi cao biển rộng. Mình thừa nhận mình đã sợ hãi, chỉ hi vọng sẽ lưu lại ở một khoảng cách an toàn, cậu cùng mình, cuối cùng vẫn không tồn tại trong cùng một thế giới. Cự ly mình phải vượt qua chính là chỉ xích thiên nhai. Cậu là thanh sam quang minh mà ánh mặt trời rực sáng bên bờ sông bỉ ngạn đã tìm thấy, còn mình đứng ở bên bờ thử ngạn lặng lặng nhìn cậu, ánh mắt triền miên như mặt trời mới mọc, mà vĩnh viễn không cách nào rơi vào đôi mắt cậu. Này từng chút vui vẻ từng chút muộn phiền, những nỗi niềm bí ẩn lâu dài trằn trọc, làm sao để cậu hiểu thấu?

Mà mình, mình lại là lưu vân phù yên trong cuộc sống của cậu, thoắt đi thoắt về, không lưu lại một dấu tích nhỏ, là cánh hoa lặng lẽ phiêu đãng rơi trên mặt hồ trong buổi chiều tháng năm, nhanh chóng bị thời gian cuốn trôi mất, không làm rung động nổi một gợn sóng trên mặt hồ. Sự tình trước nay đều không công bình, vân đạm phong khinh của cậu trong mắt mình, lại là khoảnh khắc ấm áp sướng vui mà mình đã đánh đổi bằng tư niệm của cả một mùa mưa. Mình cứ mãi bồi hồi bên ngoài thế giới của cậu, vĩnh viễn không thể tìm được lý do và dũng khí để bước vào. Tất cả những gì mình muốn và mình có thể làm chỉ là dùng ánh mắt nhắn gửi cho cậu. Khoảng cách và vị trí như vậy, từ đầu đến cuối vẫn an toàn, vì cậu không hề có thói quen quay đầu lại.

Cho nên cậu vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ánh mắt của mình.

Mình rốt cuộc vì sao, vì sao phải thích cậu? Mình không biết.

Mình tuyệt đối không có thói quen để một thân ảnh trở thành phương hướng duy nhất níu kéo ánh mắt mình, mình tuyệt đối không có thói quen nhớ nhung một con người chỉ xích thiên nhai vào những thời điểm mệt mỏi phiền muộn, mình tuyệt đối không có thói quen theo đuổi một thứ nhớ nhung tự sinh tự diệt vô ích trong một đêm mưa ảo mộng. Nhưng đối với cậu dần dần lại thành thói quen, mình dùng thời gian một năm luyện tập để viết cho cậu một lá thư.

Mình cho tới tận bây giờ cũng không được xem như một kẻ cố chấp, cho nên mình sẽ tự nói với bản thân, thế giới của mình quá nhỏ, mà trùng hợp làm sao cậu lại thỏa đáng không gian lẫn thời gian bước vào đường nhìn của mình, vì vậy đã ký thác toàn bộ ưu tư cùng nhung nhớ một mùa mưa của mình vào cậu. Tất cả ký ức đều là chuyện của mình, tư niệm của mình, không có quan hệ gì với cậu. Một mai kia khi không gian không còn vụn vỡ, có thể thân ảnh của cậu sẽ không còn là phương hướng duy nhất níu giữ ánh mắt mình.

Mình đã từng hi vọng, thời gian trôi qua, sẽ có một ngày lương thần hảo cảnh, vạn chủng phong tình, sẽ nói với cậu. Nhưng khi lý trí quay trở về mình mới rõ, cậu vị tất sẽ nguyện ý lắng nghe mình?

Vì sao mình lại phải thích cậu, mình không biết, cũng không còn muốn biết. Dù sao lời mình muốn nói, đều đã nói cả rồi.

Nhưng Triển Chiêu à, mình mong đến dường nào, mong cậu có thể hiểu rõ, mình là như vậy đấy, đã dùng hết toàn bộ tình tự và dũng khí của thời thanh xuân thiếu nữ mà quan tâm cậu, để ý cậu, thích cậu như vậy đấy. Mình đem bút lực này, văn chương nhạt nhòa của đôi tay này viết cho cậu, mình đem cảnh xuân tận cùng lưu cho cậu, mình đem cơn mưa bụi trong ngần lưu cho cậu, mình đem thiên ý thẳm sâu nhất, lưu lại cho cậu, đến tột cùng cậu có hiểu hay không…

Triển Chiêu…

Trân trọng.

By Đinh Nguyệt Hoa【Bức thư tình thứ nhất】

Trời mưa

Dòng thư cuối cùng, nét mực bút lông mơ hồ có vết tích loang lổ, run rẩy ở tâm hoa, đau buồn không gì bằng. Triển Chiêu chầm chậm cầm thư ôm chặt vào lòng, hai mắt nhắm lại, tắt đèn bàn. Trong bóng tối, cậu nhìn thấy gương mặt của cô gái trẻ, một dáng vẻ rất quen thuộc, ôn nhã tú lệ không gì sánh được, như đóa hoa xinh đẹp rực rỡ như vậy. Triển Chiêu thấy cô lặng lẽ nằm trên bàn sách, từng chữ từng chữ chăm chú viết xuống tình cảm tinh tế mình ôm ấp trong lòng, theo thói quen đặt hai chân đạp lên thanh gỗ ngang trên ghế, tư thái rỗi rảnh ung dung. Cậu thậm chỉ còn có thể tượng tượng đến thần tình trên mặt cô, nhất định là ôn đạm tán mạn, nhưng ánh mắt trong vắt sáng ngời, kiên quyết mà chăm chút.

Nhưng đến những con chữ sau cùng, nước mắt vô thanh rơi xuống, thấm vào hoa tâm, buồn thương không gì sánh được.

Nguyệt Hoa, chúng ta đều phải tự trân trọng, kiếp này, thực sự phải thật bảo trọng.

Sau khi kỳ thi vào trường đại học kết thúc, cảm giác ứ đọng suốt thời gian dài trong lòng mọi người cuối cùng cũng hoàn toàn an tâm thở ra, ba tháng nghỉ hè thật dài quả thực giống như một giấc mộng đẹp từ trên trời rơi cuống. Tất cả đều lên kế hoạch muốn đi đâu du dịch, hoặc đi làm thêm, thể nghiệm cuộc sốc. Giờ này khắc này, giống như khoảnh khắc tươi đẹp nhất từ khi chào đời tới nay, ngay cả ánh mắt của bác trai bác gái bên cạnh nhìn họ cũng không tự chủ mà tỏa ra một loại cảm giác ôn hòa chiều chuộng.

Cho dù có tùy hứng hơn thế nữa cũng có thể dung túng được đấy, vì dù sao trước khi trả được đại giới, đã hết mấy tháng liền lu bù xác xơ.

Từ dạ tiệc tốt nghiệp, Triển Chiêu không nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa nữa. Từ nơi mẹ mới biết được khoảng thời gian Nguyệt Hoa thi đại học hình như cơ thể không khỏe cho lắm, hơn nữa cô vẫn muốn đi du lịch một chuyến, vừa lúc nhà bà ngoại cô ở Tô Châu, hai ông anh trai cũng đều học tập ở Chiết Giang, cho nên trước khi mấy người anh quay về trường cũng đã đưa cô về đến nhà bà ngoại. Vào bữa trưa, lúc mẹ nói mấy lời đó, cậu thấy bà nở nụ cười nhàn nhạt ôn nhu: “Con bé Nguyệt Hoa này từ nhỏ đã rất ngoan, hiểu chuyện lại hiếu thuận, mẹ nó bảo ông ngoại bà ngoại nhớ cháu gái, nó lập tức chạy về Tô Châu, hai ông bà nhất định rất vui vẻ a.”

“Dạ.” Triển Chiêu húp canh, thần sắc an tĩnh, dừng một lúc mới nói tiếp: “Nguyệt Hoa vẫn rất muốn quay về thăm Tô Châu, nhân dịp này cũng vừa khéo, chắc sẽ rất vui đi.”

Mẹ Triển gắp thêm rau cho con trai, rồi điềm đạm dò hỏi: “Tiểu Chiêu, con có muốn đi ra ngoài chơi một chút hay không con? Lần này nghỉ dài ngày như vậy, vừa hay có thể hảo hảo thả lỏng một chút rồi.”

“Anh hai muốn đi chơi sao? Muốn đi đâu ạ?” Triển Hân ngồi cạnh vừa đỡ chén vừa hỏi.

“Không cần đâu mẹ.” Triển Chiêu nuốt xuống ngụm canh, nhìn mẹ cười cười: “Ngày hôm qua chủ nhiệm lớp có gọi điện thoại cho con, hỏi con có muốn đến trường giúp một tay hay không, coi như công việc tạm thời trong ba tháng hè. Con đồng ý rồi, dù sao đi nữa nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”

Triển Giang ngồi một bên gật đầu, trong mắt ông có thần sắc tán thưởng và kiêu ngạo: “Như vậy cũng tốt, làm việc ở trường có thể học được không ít thứ, chăm chỉ rèn luyện một chút, chờ sau này lên đại học, có khi sẽ có cơ hội đi chơi sau.”

“Vâng, con cũng nghĩ vậy.” Triển Chiêu hơi cúi đầu, biểu lộ thần sắc điềm đạm như mọi khi.

Mẹ Triển đột nhiên hỏi: “Được rồi Tiểu Chiêu, thằng nhỏ Ngọc Đường kia đâu? Đã lâu rồi không thấy nó tới dùng cơm nha, nó nghỉ hè rồi có đến chơi với con không?”

“Không có.” Triển Chiêu ngẩn ra, mãi mới đáp: “Mẹ cậu ấy công tác ở Thẩm Quyến, gọi Ngọc Đường năm nay đến chỗ của bà ấy nghỉ hè, con thấy giống như là muốn có người bầu bạn với bà ấy đấy ạ.”

Mẹ Triển nét mặt càng thêm dịu dàng: “À, ra là vậy. Ha ha, thằng bé này cũng thật không tệ a, đã có bạn gái rồi.” Bà đột nhiên dừng lời, mỉm cười nhìn con trai mình: “Như đã nói qua, Tiểu Chiêu, con ở trường không có cô bé nào con thích sao? Nói với mẹ một chút đi.”

“Mẹ à,” Triển Chiêu chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười. Lúc đi học rất sợ học sinh yêu sớm, vừa tốt nghiệp một cái thì giống như lập tức muốn trông đợi kết hôn vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười: “Mẹ nói gì vậy chứ, con trai mẹ trông giống như người sẽ yêu sớm sao, mới cấp 3 đã yêu có hơi quá sớm đi.”

Triển Giang cũng mỉm cười: “Bà xem bà kìa, nói yêu đương bây giờ hẵng còn sớm đây, lên đại học rồi bàn lại, gấp gáp cái gì.”

“Anh hai và chị Nguyệt Hoa rất xứng a.” Triển Hân một mực yên lặng ngồi bên cạnh ăn cơm bỗng nhiên nói ra một câu kinh người, dáng vẻ tươi cười ngây thơ sáng rỡ, “Mẹ ơi, mẹ xem có đúng hay không a.”

Mẹ Triển sửng sốt, nhanh chóng cười rộ lên: “Hân Hân nói cũng phải đấy chứ, nếu sau này hai đứa học cùng trường đại học, nói không chừng thật sẽ có hi vọng đây.”

“Ai u, anh hai anh làm gì gõ đầu em như thế a!” Triển Hân sờ sờ đầu của mình, bất mãn nhìn về phía Triển Chiêu. Người sau thong thả ung dung thu tay về, nét mặt cười đến ôn hòa: “Hân Hân, lúc người lớn nói chuyện con nít không được tùy ý nói leo, ăn tiếp đi.” (Anh hai giận nha =)))

Cô bé con xinh xắn im lặng đối anh trai mình le lưỡi, sau đó quả nhiên đàng hoàng ăn cơm, cha mẹ xem cảnh này, cùng cười đến dịu dàng sủng ái đầy mặt.

Kỳ nghỉ hè dài lê thê chính thức mở màn.

Đại bộ phận bạn học đều lựa chọn đi du lịch bên ngoài một chuyến, thiên nam địa bắc, hải biên viên lâm, thịnh thế đô thành, chỗ nào cũng đi, thầm nghĩ muốn đi cho đôi chân bị khóa chặt nhiều năm không có dịp tung hoành, đi một trận hả hê vui sướng tràn trề. Mở internet, trên trang chính đều là ảnh chụp mới nhất được post lên, khung cảnh nền hoặc ưu mỹ, hoặc tươi đẹp, hoặc phồn hoa, không hề giống nhau, nhưng những khuôn mặt tươi cười sáng lạn rực rỡ thật lớn trong từng khung hình, lại đều động lòng người như nhau.

Là kỷ niệm cuối cùng, cũng là đẹp nhất, lưu lại cho thời trung học.

Triển Chiêu vẫn điềm đạm như cũ an tĩnh ổn định ở lại trường, chỉ là thân phận vai trò đã hoàn toàn lật ngược, trở thành trợ thủ đắc lực trong phòng làm việc của hiệu trưởng. Chỉnh lý tư liệu tân sinh và bài trắc nghiệm nhập học lớp 10, khóa biểu học bổ túc của học sinh lớp 11, các loại sắp xếp cho học sinh lớp 12, không tính là bề bộn nhiều việc, rảnh rỗi lại vội vã tới phụ đạo một chút cho em gái và Lưu Tô mấy bài tập cấp 2, sinh hoạt vẫn là phong phút đi. Và cả thường xuyên có thể nhận được điện thoại của Bạch Ngọc Đường, Tô Hồng không đi Thẩm Quyến với hắn.

Bạch Ngọc Đường luôn luôn gọi điện thoại cho cậu vào ban đêm, mỗi lần đều trò chuyện nửa tiếng một tiếng, cái gì cũng có thể nói. Hắn nói với cậu rằng Thẩm Quyến nhiệt liệt mà phồn hoa, cùng mẹ đến khu vui chơi giải trí hưởng thụ đãi ngộ của tuổi thơ, nói mẹ hắn vì dắt theo một cực phẩm đẹp trai như hắn ra ngoài mà tự hào không ngớt, nói rằng lo chơi bời quá nhiều bị ăn nắng đen da…

Rất nhiều rất nhiều. Hắn làm như muốn đem cả cuộc sống và cảm nhận trút hết cho cậu, không một chút giấu diếm, tất cả đều thành khẩn thẳng thắn như vậy. Dường như trong lòng Triển Chiêu dần dần vây lên một đầm nước hết sức u nhã. Phong cảnh vên bờ nước thanh khiết mỹ lệ, để cậu lưu luyến quên lối về, không đành lòng rời bỏ, cuối cùng chỉ có thể buông trôi cho bản thân mình chìm đắm vào trong đầm nước kia.

Nguyệt Hoa nói: Mình rất nhớ cậu, nhưng cậu sẽ không hiểu được loại tư niệm này sâu sắc đến bao nhiêu, như một trận mưa đêm đầu tiên của mùa xuân. Mình tựa song ngóng nhìn, thế giới đang yên lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi, tiếng tim đập, tiếng hít thở, còn có tư niệm của mình, một cảm tình giống như đến từ một con người của thời không khác, ngay cả chính mình cũng không thể hoàn toàn lý giải, dù sao chuyện tình cảm từ xưa đến nay vẫn luôn là một loại sự kiện kỳ lạ làm người ta khó lường.

Nhưng Nguyệt Hoa à, cậu không biết đâu, mình hiểu hết tất thảy, thậm chí mình còn hiểu rõ cảm thụ này hơn cậu nữa. Bởi vì cậu nghĩ tới mình bao nhiêu, mình cũng như cậu nhớ nhung dáng vẻ tươi cười của một người, nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

Trong bóng đêm, Triển Chiêu chầm chậm nhắm hai mắt lại, đè xuống ảm đạm chua cay nặng nề trong lòng.

Mà giờ này khắc này, ngoài vùng sông nước Tô Châu cách xa ngàn dặm, sương đêm mênh mông mịt mù, tiếng nước chảy róc rách, ánh trăng hòa hoãn, Đinh Nguyệt Hoa ngồi tựa vào bên lan can trên lầu, trầm mặc nhìn ra bóng đêm mê ly. Phòng riêng trong nhà của bà ngoại vẫn giữ lại cấu trúc tiểu lâu bằng gỗ cổ điển này, chỗ vươn ra lan can đặt các loại bồn hoa cỏ ngăn nắp sạch sẽ, dưới ánh nắng hay bóng trăng đều toát lên ý vị thanh nhã. Ông ngoại là văn nhân truyền thống, làm giáo sư đại học suốt nhiều nay, giảm dạy Trung văn, viết chữ bằng bút lông rất đẹp, quốc họa cũng vô cùng đẹp. Bà ngoại cũng là con gái thư hương thế gia, có thể hát Côn Khúc Lai rất tốt. Hai vờ chồng dưới gối chỉ có một người con gái, chính là mẫu thân của Nguyệt Hoa, lại gả đến quê người. Hai ông bà về hưu từ lâu, rỗi rành thì yêu nhất chăm sóc hoa cỏ, viết chữ vẽ tranh, đọc sách thưởng trà, quả thật là tiêu dao tự tại, giống như thần tiên quyến lữ.

Khí chất thanh ngạo trang nhã tự phụ từ trong xương tủy của Đinh Nguyệt Hoa, hoàn toàn là kết quả hun đúc của ông bà ngoại. Nguyệt Hoa di truyền hoàn mỹ dung mạo ôn nhã tú lệ của mẹ, tính tình vừa nội liễm trầm tĩnh, thông tuệ thanh nhã, thích đọc thơ, yêu viết văn, là tập tính của văn nhân điển hình. Lại thêm còn là ấu nữ (con gái út), vì vậy đơn giản điếm được toàn bộ sủng ái của ông ngoại bà ngoại, lúc còn rất nhỏ thường thường được đưa đến Tô Châu làm bạn với ông bà, theo ông ngoại học được thói quen không có việc liền luyện viết thư pháp, mô phỏng hữu mô hữu dạng (*). Cũng bởi vậy, từ khi còn nhỏ đã đúc kết được bản lĩnh văn học cực kỳ thâm hậu, và cả nuôi dưỡng tình cảm nhiệt liệt của cô đối với văn học, cho nên mới có thể trở nên điêu luyện.

(Hữu mô hữu dạng: đại ý là việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là “ra dáng”.)

Cô ngồi dưới ánh trăng như vậy, cùng hoa lan chưa ngủ làm bạn, một mình trong đêm lắng nghe hô hấp của đất trời. Gió đêm Tô Châu không thay đổi, vẫn phảng phất thổi như những thời Tống Nguyên Minh Thanh, ướt át, thâm trầm. Xa xa không biết là con cái nhà ai đang tập thổi sáo, thanh âm kia gián đọan, khúc chưa thành điệu, hòa cùng tiếng gió, để tinh thần người ta hoảng hốt, thần phách thất lạc.

Tôi muốn nói với bản thân mình, nếu như có thể, tốt nhất không gặp, tốt nhất không nhớ. Nhưng trong đêm thanh lương nơi này, đột nhiên tôi lại nhớ đến cậu, Triển Chiêu.

Cô gái trẻ tuổi ôn nhã tú lệ ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh trăng trải khắp bầu trời, bức lui chua xót trong đôi mắt.

Mà ngoài ngàn dặm lại thêm ngàn dặm, ở Thẩm Quyến, trong một tòa nhà cao tầng khiến người choáng váng, trong căn phòng trên lầu 14, thiếu niên đồ trắng chân trần ôm laptop được mẹ tặng cho không bao lâu, ngồi trên sàn nhà sạch sẽ, cũng trầm mặc nhìn ra cảnh sắc xa xa ngoài cửa sổ. Trong đêm đô thị phồn hoa không ngủ, ánh đèn rực rỡ như ngọc, những quầng sáng tươi đẹp phiêu đãng như một dòng sông nhân tạo, mỹ bất thắng thu, cũng vô duyên vô cớ khơi lên nỗi tịch mịch trong lòng người.

Bạch Ngọc Đường ngừng tay thiết kế trang web đang làm dở, ngón tay chậm rãi vuốt ve điện thoại di động mới màu bạc, dãy số quen thuộc không gì sánh được không ngừng chạy vòng vòng trong đầu, khiến hắn nôn nóng không rõ. Chẳng biết tại sao, giữa đêm khuya an tĩnh bình thường ở nơi này, hắn bỗng nhiên vô cùng nhớ Triển Chiêu, muốn trò chuyện với cậu, muốn nghe thấy giọng nói của cậu. Ý niệm này tới quá đột ngột, làm hắn trở tay không kịp, thậm chí không kịp suy nghĩ vì sao.

Trên màn bản bàn phím bung mở, rồi lại trong cơn chần chờ mạn bất kinh tâm của Bạch Ngọc Đường mà vụt tắt. Do dự thật lâu, Bạch Ngọc Đường cuối cùng vẫn tắt điện thoại, môi mỏng nhẹ nhàng giật giật.

Quên đi, đã trễ thế này, nhất định cậu ấy đã ngủ, vẫn không nên đánh thức cậu ấy thì hơn, ngày mai lại gọi đi.

Tuy rằng rất thích thiết kế website, nhưng lúc này hăng hái tan biết, cũng không cần thiết tiếp tục nữa. Bạch Ngọc Đường đơn giản tắt máy, thẳng tắp trở về phòng ngủ, chờ đợi giấc ngủ tối nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.