Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Lâm Truy thành là đô thành Nam Sở, nhân khẩu trên trăm vạn, là thiên hạ đệ nhất đại thành hiện nay, phồn hoa cẩm tú, không nơi nào sánh bằng. Ninh Giác Phi tà tà dựa vào thành xe ngựa, đưa tay vén rèm cửa nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Quả thật như bối cảnh của một bộ phim cổ trang. Hắn chậm rãi cười, tiếu ý dần mất đi.

Trải qua một tháng nỗ lực, cuối cùng hắn cũng đã có thể đứng dậy đi lại, vết thương trên người cũng dần khỏi hẳn, chỉ còn lại những dấu vết nhạt màu. Trải qua sự điều trị kết hợp giữa thuốc thang và ẩm thực cẩn thận tỉ mỉ của Giang Tòng Loan, vẻ ngoài của hắn càng thêm xinh đẹp mê người, thể lực cũng dần khôi phục.

Chẳng qua, chỉ mới đến mức miễn cưỡng nhúc nhích Giang Tòng Loan đã bắt đầu để hắn tiếp khách.

Ngày hôm nay chính là lần đầu tiên hắn chính thức ra ngoài làm việc với tư cách hồng bài tiểu quan của Thúy Vân lâu. Ra giá bao hắn chính là thái tử Thuần Vu Kích, hơn nữa còn muốn hắn vào vương phủ, biểu diễn tại nhà.

Hắn chẳng biết “Biểu diễn tại nhà” là có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt kinh khủng và thương hại của những tiểu quan khác khi hắn xuất môn, hắn cũng đã biết việc này chẳng phải điều gì tốt đẹp.

Giờ đây, hắn căn bản không có sức để phản kháng, huống hồ, Thuần Vu Càn vì phòng hắn chạy trốn, vẫn luôn phái thị vệ giám sát, hắn căn bản vô pháp chạy trốn với tình huống hiện nay.

Đang cười khổ, xe ngựa ngừng lại.

Có người hất màn xe lên, gọi hắn: “Xuống.”

Hắn chậm rãi nhấc chân bước đi, xuống xe.

Trên cửa là một tấm biển lớn, dùng chữ triện viết ba chữ rất lớn “Tĩnh Vương phủ”, thì ra không phải thái tử phủ.

Một tháng qua, Ninh Giác Phi có nghe các tiểu quan khác nhắc tới những quý nhân quyền to chức lớn trong kinh thành. Tĩnh vương này là tứ hoàng tử Thuần Vu Oát, năm nay hai mươi hai tuổi, vì mẫu thân là cung nhân hèn mọn, vì nhà mẹ đẻ hèn kém nên không được hoàng thượng yêu thương. Bất quá, gã từ nhỏ đã trung thành và tận tâm với thái tử nên mượn hơi mượn thế thái tử, sống cũng rất hoang đường.

Ngày hôm nay Ninh Giác Phi mặc bộ lam sắc y sam Giang Tòng Loan chuẩn bị cho, trên áo có thêu hoa sen cùng uyên ương. Hắn cảm thấy bộ y phục này ẻo lã tới cực điểm nhưng giờ không có khí lực biểu thị ý kiến, chỉ đành mặc cho người ta sắp xếp.

Ngày hôm nay toàn bộ Tĩnh vương tràn ngập vui sướng, gia nhân đều quần áo nón nảy chỉnh tề, vui vẻ vô cùng, vội vàng đi đi lại lại làm việc.

Ninh Giác Phi an tĩnh theo quản gia Tĩnh vương phủ chậm rãi đi vào. Còn chưa đến chỗ, hắn đã cảm thấy tứ chi không còn chút sức lực nào, mệt mỏi rã rời.

Nhà ở cổ đại quả là lớn mà.

Rốt cục, quản gia cũng dẫn hắn vào một gian nhà, bảo hắn ngồi trong sảnh không được đi loạn rồi ông cũng rời đi.

Ninh Giác Phi chỉ đành nhìn bốn phía, ngay cả khí lực đứng lên hắn cũng không có chứ đừng nói đi loạn.

Đang nhìn thì bỗng nhiên hắn nghe được một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến: “Thì ra ngươi chính là kẻ đã quyến rũ tiểu thiếp của đại ca ta, hại đại ca ta nổi trận lôi đình sao?”

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn lại, đứng ở nơi đó là một nam nhân thân mặc hoàng sam, đầu đội ngọc quan. Gã lớn lên không cao to uy vũ như Thuần Vu Càn mà tương đối thanh tú, nhưng gương mặt cũng có nét tương tự, chỉ là trong ánh mắt gã mang theo một loại ánh sáng âm lãnh khiến người ta sợ hãi.

Ninh Giác Phi chỉ nhìn gã, không lên tiếng.

Từ phía sau gã, có một thanh niên khácbạch y, ngọc quan đi đến, kéo Ninh Giác Phi xuống ghế, hung hăng đè lấy hắn, bắt hắn quỳ trên mặt đất: “Thấy thái tử còn dám ngồi, đây là quy củ của ngươi à?”

Ninh Giác Phi cũng không giãy dụa, nhưng vẫn không hé răng.

Thuần Vu Kích ngưng thần nhìn thiếu niên xinh đẹp này một chút, nhìn qua có vẻ là một cậu bé tính tình quật cường, không khỏi nở nụ cười: “Ta thích dạng như vậy, ngày hôm nay thật là có phúc.”

Gã thanh niên đang áp chế Ninh Giác Phi lập tức nói: “Nhị ca, đã như vậy, không bằng thử trước mùi vị của hắn ở đây đi.”

Thuần Vu Kích vừa nghe, tà khí gật đầu: “Tốt.”

Thuần Vu Oát lập tức nắm tóc Ninh Giác Phi, kéo hắn vào hậu đường, ném lên trên giường, sau đó ngăn hắn lại, vài ba cái cởi y phục hắn.

Lúc này, Ninh Giác Phi còn chưa sử dụng thành thạo thân thể này, nên không có khí lực phản kháng. Vì thế, hắn nhắm mắt lại, không phát ra tiếng nào để họ cởi bỏ y phục.

Thuần Vu Kích nhìn thân thể trước mắt, khát vọng tra tấn nhất thời sôi sục trong máu.

Không đợi Ninh Giác Phi thở ra một hơi, một cây roi đã vụt vào lưng hắn. Hắn đau đến run rẩy, cắn lấy môi, chịu đựng không lên tiếng.

Tiếp theo sau, ngọn roi gào thét quất vào vai, lưng, mông, chân hắn. Thuần Vu Kích tựa như thêu hoa, ưu nhã mà quất những vệt roi tàn nhẫn vào da thịt đang chảy máu đầm đìa của hắn. Gã vừa quất roi vừa uống rượu, từng ngụm từng ngụm, trong mắt lộ ra ánh nhìn của dã thú.

Ninh Giác Phi đau tới choáng váng đầu óc, phút chốc, một thân thể nặng nề đè áp lên hắn, lập tức xỏ xuyên qua cái thân thể còn đang bị thương nặng của hắn. Kẻ đó bạo ngược mà đâm vào, vừa làm vừa cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm láp lên những giọt máu chảy ra từ vết thương của hắn.

Lúc này đây, dục vọng Thuần Vu Kích bị kích thích cực độ bởi mùi máu, gã một mực giày vò thân thể Ninh Giác Phi rất lâu, rất lâu. Sau đó, gã cầm lấy một cái trâm cài mà Thuần Vu Oát đưa cho, không ngừng đâm sâu vào da thịt Ninh Giác Phi. Gã đâm lên từng tấc da, từng tấc thịt của hắn, khiến cho cái thân thể trầm mặc ấy run lên, co rút cơ thể khiến Thuần Vu Kích khoái hoạt như đang lơ lửng trên mây. Mỗi lần gã ra tay đâm hắn, tiếng rên rỉ của gã càng lúc càng cao, khoái hoạt tới cực điểm.

Rốt cục, gã vứt bỏ trâm cài, ôm chặt thân thể dưới thân, mạnh mẽ đem dục vọng hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, trong tiếng thét thật lớn phóng thích dục dịch nóng rực.

Lúc này, Ninh Giác Phi đã đau đến hôn mê bất tỉnh.

Đợi cho Thuần Vu Kích khôi phục lại từ đỉnh khoái hoạt, lui xuống tắm rửa thay y phục, Thuần Vu Oát liền khẩn cấp nhào đến.

Tuy rằng biết người dưới thân đã hôn mê nhưng Thuần Vu Oát vẫn tiếp tục làm những chuyện ấy. Nương theo máu tươi và dịch thể đã có, lần thứ hai, gã xé toạc thân thể hoàn mỹ khiến cho người ta tiêu hồn này ra. Nhìn người dưới thân nương theo động tác của gã mà bất lực loạng choạng, gã cảm thấy niềm vui thích điều khiển người khác.

Đợi đến khi gã phát tiết xong, bên ngoài đã lên đèn. Khi bọn họ một lần nữa mặc vào y phục, khoan thai đi vào chính sảnh, quản gia đã bẩm báo: “Võ vương, Thuần vương, Cảnh vương đều đã tới, khách nhân được mời cũng đã đến đông đủ.”

Thuần Vu Kích ngạo mạn ừ một tiếng, chậm rãi đi vào sảnh.

Lập tức, người ở bên trong đều đứng lên.

“Tham kiến thái tử điện hạ.”

Thuần Vu Kích thoả mãn mà nhìn mọi người kính cẩn nghe theo hành lễ với gã, sau đó khoát tay: “Mà thôi, ngày hôm nay là sinh thần của ta, đa tạ chư vị đến đây chúc mừng, chư vị an tọa.”

Lại một màn nịnh hót bát nháo xảy ra.

Ánh mắt Thuần Vu Kích không nhìn những người đó mà nhìn thẳng vào Thuần Vu Càn ngồi phía trước.

Thuần Vu Càn luôn luôn đối đầu với gã, hôm nay, xuất phát từ lễ tiết, phải tham dự yến hội sinh thần của thái tử, trong lòng vốn đã không kiên nhẫn, nay thấy ánh mắt Thuần Vu Kích nhìn lại, y cũng không tránh né, thẳng thắng đón lấy ánh mắt đó.

Thuần Vu Kích bỗng nhiên cười một cách tà khí: “Đại ca, nghe nói tiểu thiếp sủng ái của đại ca tư thông với một con hát, ha ha, một hồi sẽ mời đại ca xem một trò hay, hôm nay, ta thay đại ca xả giận.”

Thuần Vu Càn lãnh đạm nói: “Là ngu huynh gia giáo không nghiêm, khiến thái tử chê cười.”

Thuần Vu Kích cũng không nói thêm, chỉ vỗ tay, tuyên bố khai yến.

Nhất thời, đàn sáo cất tiếng, một ban kịch ca múa tiến lên mua vui, sơn trân hải vị bưng lên như nước chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.