Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 130: Chương 130: Phiên ngoại: Cứu viện




Năm đó là năm 2047, Ninh Giác Phi 18 tuổi.

Trong lễ quốc khánh, đội Đột Kích Thiểm Điện đang trong giai đoạn trực chiến mức độ hai, tất cả đội viên không được ra ngoài. Sau khi tuẩn lễ vàng kết thúc thì đội mới kết thúc trình trạng trực chiến mà trở lại sinh hoạt bình thường.

Ninh Giác Phi thêm vào đội đột kích Thiểm Điện đã nửa năm, luôn ở trong đội của Lôi Hồng Phi, hắn biểu hiện rất tốt, tiến bộ thần tốc, rất được Lôi Hồng Phi thưởng thức, còn nói muốn thu hắn làm đồ đệ, bình thường đặc biệt gia tăng lượng huấn luyện, có nhiệm vụ luôn mang hắn theo.

Cuối tháng mười, trung đội Lôi Hồng Phi vâng lệnh đi Nam Cương, tiến hành huấn luyện trong rừng mưa nhiệt đới.

Bọn họ vừa đi được hai ngày, Ủy Ban An Toàn Quốc Gia liền ban hành mệnh lệnh khẩn cấp hạng nhất.

Ba năm trước đây, tổ chức Chống Ma Túy Quốc Tế (1) liên hợp với Trung Quốc, Nga và một số quốc gia khác cùng nhau xuất binh, triệt để phá hủy Kim Tân Nguyệt, chặt đứt một nguồn cung cấp ma túy dồi dào, khiến giá ma túy thế giới càng lúc càng cao, cung không đủ cầu. Dưới cái lợi quá lớn, ở Myanmar có người bắt đầu trồng cây anh túc trên diện lớn, chế tạo nha phiến, ma túy và thuốc lắc. Vì thế tổng bộ tổ chức cảnh sát quốc tế yêu cầu Trung Quốc phái người đi vào Myanmar trinh sát tình huống, để lên kế hoạch hành động rõ ràng, hiệu quả.

Bộ Cảnh sát Trung Quốc lập tức hành động, phái ra một nhóm nhỏ lẻn vào Myanmar, nằm vùng trong nội bộ tập đoàn buôn lậu thuốc phiện. Hai năm sau, tổ nhóm đó đã cống hiến rất lớn cho đất nước, nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ, sáu người xuất cảnh, bốn người hy sinh, chỉ có hai người thành công tiếp cận trùm ma túy. Thế nhưng, mới hôm trước, một người nằm vùng phát tín hiệu khẩn cấp, bảo bọn họ đã bị bại lộ, sau đó thì bặt âm vô tín, rất có khả năng đã gặp phải bất trắc.

Bộ cảnh sát lập tức xin Uỷ Ban An Toàn Quốc Gia, yêu cầu Bộ Quốc phòng, Bộ An Toàn Quốc Gia, Bộ An Toàn Tin tức Quốc gia cung cấp trợ giúp, toàn lực cứu hai người kia, bên cạnh đó, không thể rút dây động rừng, tránh cho tên trùm ma túy kia chạy mất, khiến toàn bộ kế hoạch bao năm qua thất bại.

Rất nhanh, các bộ phận bắt đầu phản ứng. Bộ Hành Động Đặc Biệt trực thuộc Bộ Quốc phòng ra lệnh cho trung đội Lôi Hồng Phi tổ chức một đội nhỏ tinh nhuệ, lẻn vào Myanmar, nghĩ cách cứu viện. Bộ Tình Báo Đặc Biệt trực thuộc Bộ An Toàn Quốc Gia ra lệnh cho Lăng Tử Hàn đang một mình chấp hành nhiệm vụ gần đó lập tức phối hợp hành động. Các loại tư liệu liên quan không ngừng mà truyền đến chỗ họ.

Lôi Hồng Phi biết Bộ Quốc An có một nhân viên hành động biệt hiệu “Loan Đao” sẽ đi theo đoàn cứu viện, nhưng không rõ tên thật hay mặt mũi người này, chỉ biến số hiệu an toàn để xác định thân phận.

Nhận được mệnh lệnh chừng năm tiếng sau, Lôi Hồng Phi dẫn một đội 15 người xuất phát. Bọn họ nương theo bóng đêm, bơi qua sông, thông qua biên giới, tiến vào Myanmar.

May bây giờ là cuối thu, nhiệt độ rừng nhiệt đới không quá bức bí, nhiệt độ ban đêm cũng không quá cao, khiến cho bọn họ cũng dễ thở hơn. Các loại thực vật trong rừng rậm rất tươi tốt, lá cành rối rắm, làm cho người ta rất khó đi qua. Rắn rết đỉa nhện độc nhung nhúc khắp nơi, lúc nào cũng có thể tấn công con người.

Đối với những chuyện này, đội viên đội Đột Kích rõ như lòng bàn tay, cũng đã được huấn luyện xử lý từ trước rồi. Bọn họ bình tĩnh chậm rãi đi tới, trang phục chiến đấu màu đen che từ đầu đến chân kín mít, khiến họ hòa vào bóng đêm, hệ thống trong mũ giáp giúp họ có thể hiểu rõ tình huống xung quanh, di chuyển mau chóng hơn.

Nghiêm ngặt mà nói, Ninh Giác Phi trong đội đột kích Thiểm Điện lúc bấy giờ vẫn chỉ là một tân binh, nhưng hắn biểu hiện xuất sắc, đây lại là cơ hội rèn đúc năng lực tác chiến cho hắn nên Lôi Hồng Phi mới không để Ninh Giác Phi ở lại hậu phương mà dẫn theo cùng. Lần đầu tiên Ninh Giác Phi tham gia thực chiến, trong lòng hưng phấn không ngớt, đây là cơ hội mà bao nhiêu quân nhân đều tha thiết ước mơ.

Dọc theo đường đi bọn họ không gặp điều gì bất ngờ, thuận lợi đến được vị trí cảnh sát nằm vùng phát tin tức lần cuối.

Đó là một thôn trang rất nhỏ, nằm ở bên một con sông gần khe núi.

Trong bóng tối, bọn họ dùng kính hồng ngoại trong hệ thống mũ giáp để nhìn, xác nhận người và súc vật trong thôn đều đã ngủ, không còn sinh vật hoạt động, tất cả đều an tĩnh, chỉ có trong rừng thỉnh thoảng còn có tiếng kêu của con thú nào đó không biết tên lúc trầm lúc bổng quẩn quanh trong gió đêm.

Lôi Hồng Phi có chút suy nghĩ rồi ra lệnh cho hai lính xung kích lặng lẽ vào thôn trinh sát.

Ninh Giác Phi nằm ở phía sau một mô đất, nghe muỗi bay vo ve bên tai mà không nhúc nhích, hết sức chăm chú chờ mệnh lệnh.

Một lát sau, hai lính xung kích dùng mật ngữ báo cáo cho Lôi Hồng Phi, không phát hiện phần tử buôn lậu thuốc phiện trong thôn, cũng không có tin tức của mấy người nằm vùng lưu lại. Chẳng qua, trong một ngôi nhà gỗ không ai ở phát hiện không ít vết máu, bên trong không có nhiều đồ đạt nhưng lộn xộn, xem tình hình, hẳn có người dùng nơi này để tra tấn phạm nhân.

Lôi Hồng Phi suy nghĩ một chút, kết luận, tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đã rút, trong đêm đen khó có thể tìm ra vết tích, nên gọi hai người kia về, tạm thời ẩn núp trong rừng, đợi hừng đông.

Ánh bình minh vừa ló dạng, Lôi Hồng Phi nhận được một tập tin cài sẵn chế độ tự hủy. Khi mở ra, chữ viết và hình ảnh bên trong rõ ràng hiện trước màn hình.

Nó đến từ nhân viên hành động bí mật “Loan Đao” mà Bộ Quốc An gửi tới nhằm hỗ trợ cho hoạt động cứu viện. Mặt trên ghi rõ kinh độ và vĩ độ hai địa điểm, song song còn có chữ viết, hình vẽ chi tiết.

Địa điểm thứ nhất là căn cứ vũ trang của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, gã trùm ma túy lớn mà tổ chức phòng chống ma túy quốc tế và cảnh sát quốc tế toàn cầu phát lệnh truy nã đang ở đó, bảo bọn họ đến ngay lập tức, nếu không thể bắt sống thì cứ hạ gục. Theo tin tức còn có hình ảnh chụp từ vệ tinh, và tư liệu bên trong căn cứ vũ trang đó. Căn cứ thấp thoáng trong rừng rậm, vệ tinh phải dùng kỹ thuật quay chụp đặc thù rồi xử lý mới cho ra hình ảnh rõ ràng, nhất là nhân lực trong đó, và hoạt động của tay trùm ma túy.

Gã ta bị toàn cầu phát lệnh truy nã, thế nhưng tướng mạo gã thì ngay cả cảnh sát các quốc gia cũng không biết. Gã nắm giữ đường dây vận chuyển ma túy từ Châu Á sang Mỹ và Châu Âu, nếu có thể bắt gã, vậy là có thể nhổ tận gốc tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, từ đó cắt đứt nguồn cung cấp cần sa, cứu được vô số sinh mạng.

“Loan Đao” xác nhận, hai người nằm vùng, chỉ có một bị bại lộ, một người khác còn ở bên trùm ma túy, muốn bọn họ để ý hơn trong lúc tấn công.

Hai người nằm vùng đã phẩu thuật thay đổi khuôn mặt, hình dáng tướng mạo hiện tại của bọn họ do Bộ Cảnh sát bí mật cung cấp cho Bộ Quốc An cùng Quân Đội. Lôi Hồng Phi đưa cho cả đội xem hình mục tiêu cứu viện, chỉ cần nhìn thấy thì phải lập tức bảo vệ.

Địa điểm thứ hai là làng nơi giam giữ tra tấn cảnh sát nằm vùng.

Kế hoạch của “Loan Đao” là trong đêm đó nghĩ cách cứu viện cảnh sát nằm vùng kia, bọn họ có thể phái người đi trước tiếp ứng, nhưng không cần nhiều người, trọng điểm tiến công là căn cứ tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.

Không cần hắn nói, Lôi Hồng Phi cũng sẽ bố trí như thế. Người của họ không nhiều, đương nhiên phải dồn sức vào trọng điểm.

Y suy nghĩ một hồi, rồi ra lệnh, yêu cầu Ninh Giác Phi và tay súng bắn tỉa Hứa Kiệt vào làng giam giữ cảnh sát nằm vùng, tiếp ứng cho “Loan Đao”, những người khác thì chạy đến điểm đầu tiên, tranh thủ màn đêm mà tấn công.

Ninh Giác Phi nhận lệnh, cùng Hứa Kiệt xuất phát. Bọn họ thay đổi tần số, “Loan Đao” đã hẹn bọn họ năm giờ chiều liên lạc, còn những lúc khác thì vô tuyến điện không hoạt động.

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt vất vả di chuyển trong rừng mưa nhiệt đới, không chỉ phải cẩn thận kẻ địch mà còn phải đề phòng các loại địa hình hay động thực vật ở đây thương tổn họ.

Ninh Giác Phi rất có thiên phú trong lĩnh vực quân sự, còn tuổi nhỏ đã lộ ra khí chất đứng đầu. Lôi Hồng Phi nhìn thấy tiềm chất đó của hắn nên luôn cố ý bồi dưỡng, rất tín nhiệm Ninh Giác Phi. Tiểu tổ hai người này chỉ định do Ninh Giác Phi phụ trách.

Hứa Kiệt là một người trầm mặc ít lời, tính cách tay súng bắn tỉa dường như đều là như vậy, lúc Ninh Giác Phi chưa tham gia quân ngũ đã biết đại thể, sau khi vào quân ngũ thì càng thêm hiểu rõ, vì vậy cũng tương đối thích ứng. Hắn ở phía trước mở đường, Hứa Kiệt luôn đi phía sau hắn, không cần nói chuyện, hai người cũng có thể phối hợp ăn ý.

Bọn họ nghỉ ngơi vài lần trên đường đi, ăn xong cơm trưa, thời gian khác thì đều di chuyển. Tai nghe luôn trong trạng thái tĩnh, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Năm giờ chiều, “Loan Đao” đúng giờ bắt liên lạc.

Âm thanh “Loan Đao” trầm thấp, không mang theo tình cảm gì, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe không ra giọng địa phương, đơn giản rõ ràng mà nói ra kinh độ và vĩ độ địa điểm gặp nhau, địa hình nơi nào đặc thù, tình huống nào phải chú ý, hẹn Ninh Giác Phi sáu giờ gặp mặt rồi sau đó kết thúc trò chuyện.

Trong lòng Ninh Giác Phi bỗng nhiên sinh ra vài phần kính nể với con người chưa gặp mặt này. Những đội viên Đột Kích bọn họ đều bị yêu cầu khống chế tâm tình, bình tĩnh xử lý nhiệm vụ, như vậy mới không dễ dàng phạm sai lầm, thế nhưng cả bọn đều còn trẻ, đầy nhiệt huyết, lại ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, thời đại vật chất phong phú, muốn vô dục vô cầu, vô sân vô si thì quả là trắc trở, mà người kia tuổi tác dường như không lớn nhưng đã làm được đến mức đó, điều này làm cho hắn không thể không bội phục.

Từ vị trí của họ đến chỗ gặp nhau, chỉ cần không gặp kẻ địch, không bị mãnh thú tập kích, bốn mươi phút là đã đến được nơi, dùng hai mươi phút quan sát động tĩnh, là có thể đảm bảo vạn vô nhất thất. “Loan Đao” khẳng định cũng suy nghĩ như thế, mà Ninh Giác Phi quả nhiên làm như vậy.

Sáu giờ, ba người bọn họ đúng giờ hội hợp trong rừng.

“Loan Đao” quả nhiên là một người đàn ông trẻ tuổi, ngoại hình bình thường, ánh mắt ôn hòa, cảm giác tồn tại rất yếu, hoàn toàn không làm người ta chú ý, thế nhưng lời hắn nói ra rất có uy thế, làm cho người ta không tự chủ mà tuân theo.

“Loan Đao” nhìn bọn họ, hỏi rõ ràng bọn họ thì biết một người chuyên đột kích, một là tay súng bắn tỉa, thì liền lên kế hoạch hành động. Ninh Giác Phi cùng hắn vào thôn cứu người, Hứa Kiệt ở trên sườn núi ngoài thôn yểm hộ.

“Trong thôn phần tử vũ trang mang súng không nhiều, khoảng chừng mười một người, đầu lĩnh chính là một trong các trợ thủ của trùm buôn thuốc phiện, thân thủ không sai.” “Loan Đao” kể rõ cho cả hai. “Bốn phía ngôi làng đều có hệ thống theo dõi, đến lúc đó tôi sẽ hack toàn bộ…”

Ninh Giác Phi cùng Hứa Kiệt ngưng thần lắng nghe, sau đó cùng nhau gật đầu: “Yes.”

Loan Đao không nói gì thêm, ăn tối cùng bọn họ rồi ngã đầu ngủ một giấc.

Ba người thay phiên nghỉ ngơi, hai tiếng đồng hồ đổi ca một lần, bao giờ cũng để một người thức canh. Đến mười giờ tối, mỗi người đều đã ngủ được bốn tiếng đồng hồ, tinh thần cùng thể lực đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

“Loan Đao” vươn tay nhìn đồng hồ, cúi đầu nói: “Bắt đầu hành động.”

Cái thôn kia không lớn, bốn phía đều là rừng rậm, bên cạnh có một con sông nhỏ chảy qua. Trong thôn có hơn mười hộ gia đình, đều là nhà gỗ, vách tường mỏng, thấp, vừa nhìn liền biết không giàu có. Lúc này đã nửa đêm, tuyệt đại bộ phận nhà ở đều không thắp đèn, tất cả mọi người đang ngủ.

Bởi cơ sở bạc nhược, công nghệ cao không thể sử dụng, hệ thống quản chế ở đây cũng là loại nguyên thủy nhất, “Loan Đao” lấy một cái máy vi tính ra, ngón tay linh hoạt ấn vào các phím. Vài phút sau, hắn gấp lại máy vi tính, lấy tay ra dấu cho Ninh Giác Phi, ý bảo có thể vào thôn.

Hứa Kiệt đã mai phục sẵn trên cây, ngắm Ninh Giác Phi qua kính hồng ngoại, để trợ giúp bất cứ lúc nào.

Tốc độ “Loan Đao” vô cùng nhanh, từ rừng cây bên cạnh thôn đột nhiên lao thẳng đến nhà gỗ trung tâm làng.

Ngôi nhà có ba cửa, trước cửa sổ có ánh đèn lờ mờ, bên trong hiển nhiên còn người chưa ngủ.

Ninh Giác Phi đi theo phía sau “Loan Đao”, nhanh chóng chui vào sau nhà, kề sát mái hiên. Bọn họ đều mặc trang phục chiến đấu màu đen, trong thôn cũng tối đen, nếu chỉ dựa vào mắt thường, rất khó phát hiện bọn họ.

Bọn họ mới vừa dừng bước thì đã nghe những âm thanh hỗn loạn phát ra từ trong phòng, tiếng kẽo kẹt của giường gỗ, tiếng cười đùa dâm ô và thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ thống khổ.

“Loan Đao” có chút hơi trầm ngâm rồi hiểu ngay tình hình bên trong. Ninh Giác Phi thì còn chưa hiểu. Nhưng kính hồng ngoại của hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua vách tường bằng gỗ mỏng mà thấy tình hình bên trong.

Trong phòng tổng cộng có bốn người, xem vị trí bốn người, hẳn là ba người đang luân bạo một người trên giường.

Ninh Giác Phi khẽ nhíu mày, khiếp sợ, quay phắt lại nhìn về phía “Loan Đao”.

Lẽ nào người kia … là cảnh sát nằm vùng?

“Loan Đao” dường như biết nghi vấn trong lòng hắn, ra dấu khẳng định, rồi bình tĩnh nói cho hắn, trợ thủ trùm buôn thuốc phiện ở tại trong phòng bên trái, trên giường tổng cộng có hai người, trong phòng bên phải có ba người, hai căn nhà gỗ đối diện có tất cả năm người, đều đang ngủ, chỗ này “Loan Đao” sẽ giải quyết, còn phía đối diện để cho Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi lập tức ra dấu cho biết mình đã hiểu.

“Loan Đao” cường điệu, nhất định không thể tạo tiếng ồn, tránh nguy hiểm sinh mạng cho người nằm vùng. Ninh Giác Phi nắm chặt tay, cam đoan làm được.

“Loan Đao” vung tay lên, hai người liền song song chạy đi.

Qua kính hồng ngoại, Ninh Giác Phi nhìn rất rõ ràng, gian phòng bên trái có ba người, gian phòng bên phải có hai người. Hắn không cần gấp, nắm mã tấu trong tay, nhảy vọt một bước, nhảy từ cửa sổ vào phòng.

Năm người ngủ rất sâu, một đao một mạng, tất cả đều một kích trí mạng, không có chút âm thanh nào.

Ra ngoài nhìn một lần nữa, xác nhận không bỏ sót đối tượng nào, Ninh Giác Phi mới chạy đi, dự định trợ giúp “Loan Đao”.

Trong phòng bên kia lại rất im ắng, không có lấy một tiếng động nào, hiển nhiên “Loan Đao” đã đắc thủ. Ninh Giác Phi dè dặt dò xét, ba giam phòng chỉ có gian ở giữa còn hai nguồn nhiệt hình người, những người khác đã chết cả.

Ninh Giác Phi nhìn thoáng qua cửa sổ, rồi vòng qua cửa, đi vào.

“Loan Đao” đang bôi thuốc, băng bó rồi thay quần áo sạch sẽ cho người trên giường. Động tác của hắn rất dịu dàng mà bình tĩnh vô cùng, bộ quần áo nọ hơn phân nửa là lấy từ phòng bên cạnh. Dưới tình huống khẩn cấp như thế, hắn vẫn cân nhắc chu đáo đến vậy thật khiến Ninh Giác Phi bội phục sát đất.

Người đàn ông nằm trên giường chưa đến ba mươi tuổi, mặt mày bình thường, thân thể gầy gò trơ xương, mình đầy thương tích, nhìn không ra hình người. Anh ta nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích, tùy ý “Loan Đao” sắp xếp. Trong lòng Ninh Giác Phi cũng rất kính nể anh, nhưng cũng có phần thương xót, không nói thêm gì, Ninh Giác Phi muốn đi qua giúp đỡ.

“Loan Đao” nhẹ giọng nói với hắn: “Anh ra ngoài cảnh giác, tôi ở đây là được rồi.”

Ninh Giác Phi gật đầu, nhanh chóng ra ngoài, ẩn trong bóng đêm, cảnh giác nhìn động tĩnh bốn phía.

Một lát sau, “Loan Đao” cõng người nọ đi ra, nói vào kênh liên lạc: “Rút.”

Ninh Giác Phi dựa theo đường rút lui dự định trước đó, chạy đi.

Đúng lúc này, trong trung tâm thôn vang lên tiếng kêu to, sau đó, có tiếng bản địa đang hô to. Không bao lâu sau, đèn nổi lên, có người vọt ra, cầm đèn pin chiếu khắp nơi. Sau đó, tiếng súng vang lên.

Trong thôn loạn thành một nùi.

Trong bóng đêm Ninh Giác Phi theo “Loan Đao” đến chỗ gặp mặt ở ngoài thôn. Hứa Kiệt cũng đã trèo khỏi cây, chạy vội tới. Ba người lập tức lui về phía rừng.

Ban đầu, “Loan Đao” đã ở chỗ này trinh sát được hai ngày, xác nhận ngoại trừ mười người bị bọn họ giết ra, những người khác đều là dân làng bình thường, không phải người của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, ai biết đêm nay có chuyện xảy ra, phần nhiều đều là nhân viên vũ trang. Nếu như bọn họ vẫn tiếp tục mang kính hồng ngoại, có khả năng đã sẽ bị dò ra.

Điều đáng được ăn mừng là bọn họ đã cứu được người ra, nhiệm vụ hoàn thành hơn phân nửa, mà muốn thoát khỏi truy binh trong rừng mưa nhiệt đới như thế này cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Bọn họ chạy về phía tây bắc, trèo đèo lội suối, đi qua những rễ cây chằng chịt, chém đứt những dây mây to lớn chặn đường. Có một con hoẵng bị bọn họ quấy nhiễu, hoảng loạn lủi vào rừng, vài con chim đêm cũng bay loạn cả lên.

“Loan Đao” cõng người nhưng tốc độ di chuyển cũng không kém Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt, điều này làm cho hai người kính phục vô cùng.

Mãi cho đến khi ánh bình minh lên, rừng mới bắt đầu sáng, bọn họ đi chậm lại, đánh giá bốn phía, sau đó trốn vào một sơn động.

Ninh Giác Phi ôm người trên lưng “Loan Đao” xuống, dè dặt đặt lên mặt đất. Hứa Kiệt lấy ra túi thực phẩm dã chiến, nấu canh thịt bò, chậm rãi đút cho anh ta uống.

“Loan Đao” ngay lập tức lấy máy vi tính, tìm vệ tinh, quan sát động tĩnh xung quanh và tình hình đường lui của họ.

Ninh Giác Phi sờ sờ trán anh ta, nói với “Loan Đao”: “Anh ta sốt rất cao, chúng ra phải chạy ngay về nước để anh ta được chữa trị sớm.”

“Loan Đao” đi qua, kiểm tra tình huống của người nọ một chút rồi lấy từ trong bao ra thuốc chích, chích cho anh ta một mũi. Nhìn Ninh Giác Phi, “Loan Đao” bình tĩnh nói: “Từ nơi này về nước có một con đường tắt rất gần nhưng rất hiểm, người bình thường đi không được. Nếu như đi đường vòng, phải hai ngày mới có thể đến biên giới. Tình hình của anh ta không tốt, chúng ta không thể làm lỡ thời gian. Chỉ có thể mạo hiểm đi tắt thôi.”

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt không chút do dự gật đầu.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là cứu sống người này trở về, nhiệm vụ hiện nay đã hoàn thành phân nửa, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nước, đưa anh ta vào bệnh viện.

Lúc này, người đang nằm chậm rãi mở mắt, nhìn về phía bọn họ, con ngươi dần dần tập trung lại. Giọng nói của anh còn yếu ớt: “Đường đó… quá nguy hiểm… đừng đi…”

“Loan Đao” cúi xuống cười cười với anh, dịu dàng nói: “Anh yên tâm, không sao đâu.”

Đây là lần đầu tiên Ninh Giác Phi thấy Loan Đao cười thì ra khuôn mặt vốn rất bình thường lại có thể ấm áp động nhân như nắng trời đến thế, không chỉ hắn, ngay cả Hứa Kiệt vốn trầm mặc ít lời, không quan tâm chuyện gì cũng phải ngây người một lúc.

Nét mặt “Loan Đao” trở nên rất nhu hòa, lại đút cho anh ăn thêm vài muỗng thức ăn lỏng, sau đó mới cùng Ninh Giác Phi, Hứa Kiệt cùng nhau ăn sáng.

Bên ngoài càng ngày càng sáng, nắng bắt đầu xuyên qua cành cây rơi xuống đất, tựa như những dải lụa mỏng, tô điểm thêm màu sắc cho hoa cỏ nơi này.

“Loan Đao” nhìn phong cảnh như thi như họa bên ngoài, khẽ khàng ra lệnh: “Xuất phát.”

Đội hình vẫn như cũ, Ninh Giác Phi tiên phong, “Loan Đao” cõng người bị thương theo sát hắn, còn Hứa Kiệt ở phía sau bảo vệ cho họ.

Đường rất khó đi, lại hao thể lực, huống chi còn phải cõng một người đàn ông trên lưng. Chừng một tiếng sau, Ninh Giác Phi dừng lại, xoay người hỏi: “Để tôi cõng cho.”

“Không cần.” “Loan Đao” ôn hòa đáp. “Trên người các anh có mang theo nhiều đồ dùng, sẽ cấn đến anh ta. Tôi cõng là được rồi, không thành vấn đề.”

“Loan Đao” nói rất qua loa, nhưng khiến Ninh Giác Phi vừa kính phục vừa cảm động. Trên người Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt quả là mang rất nhiều loại trang bị, gập ghềnh, khẳng định cấn đến người khác, người khỏe mạnh thì không sao, nhưng người này lại là người mình đầy thương tích, khẳng định đau khó chịu nổi. Trên người “Loan Đao” dường như không mang theo trang bị gì, cho dù là đi chơi thì người ta cũng phải vác cái balo để đựng hành lý, còn “Loan Đao” hầu như chỉ có bộ quần áo mà thôi, điều này khiến Ninh Giác Phi cảm thấy kỳ quái. Cũng vì vậy, người bị thương nằm ở trên lưng, sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Con đường này đến biên cảnh không tính là đường lớn, đi lại khá nguy hiểm. Có một đường lùa gia súc nhỏ, còn những chỗ khác đã sụp xuống, đại thụ che trời mọc lên ở khắp nơi, chỉ sợ tuổi của chúng đã tới trăm ngàn năm tuổi.

Ninh Giác Phi dè dặt dò đường ở phía trước, từng bước một từng bước một mà đi. “Loan Đao” đi theo vết chân hắn, đi rất ổn. Hứa Kiệt mắt nhìn sáu phía, tai nghe tám hướng, đồng thời phải chú ý hướng đi của người phía trước, lúc nào cũng phải chuẩn bị ra tay giúp nếu “Loan Đao” trượt chân.

Phía trước có một khối đất bằng phẳng, ẩn giữa hai ngọn núi, cây cối rậm rạp, rất bí mật. Ninh Giác Phi nhìn một chút rồi quay đầu trưng cầu ý kiến “Loan Đao”: “Chúng ta ở chỗ này nghỉ một chút nhé.”

“Loan Đao” gật đầu: “Được.”

Trên mặt đất có một tầng lá mục dày, bọn họ thả người bị thương xuống để anh nằm thẳng. “Loan Đao” lấy thuốc chích cho anh ta một mũi, thấy anh ta vẫn mê man thì cũng không quấy rầy, đứng dậy đi sang chỗ khác, ngồi bên cạnh Ninh Giác Phi, cùng bọn họ ăn cơm trưa.

Ninh Giác Phi nhìn một chút người nằm bên kia, nhịn không được nói: “Bọn buôn ma túy thực là không có nhân tính, cho dù là kẻ địch thì muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, cũng không sao. Lăng nhục một người như vậy, thực sự là cầm thú không bằng.”

“Loan Đao” nhàn nhạt đáp: “Ma túy làm hại hàng vạn người, bọn họ vốn đã không có nhân tính rồi. Làm nhục như thế, cũng chỉ là một loại khốc hình mà thôi, kỳ thật cũng không phải không chịu được. Tôi nghĩ, các anh cũng đã được huấn luyện đối kháng thẩm vấn, loại chuyện này cũng là một trong số đó nhỉ.”

Ninh Giác Phi trầm mặc, uống hết canh thịt bò, rồi rầu rĩ nói: “Nếu là chính mình bị tra tấn thì cũng không có gì, cắn răng chịu thì qua thôi, nhưng nhìn người một nhà chịu loại làm nhục này, có phần không chịu nổi, rất phẫn nộ.”

“Loan Đao” cười cười, ôn hòa nói: “Tôi hiểu, tất cả mọi người ai cũng vậy. Chúng ta cứu anh ta ra, đây là chuyện tốt nhất chúng ta có thể làm cho anh ta. Về phần trị liệu và phụ đạo tâm lý sau này thì cần đến chuyên gia. Tôi nghĩ, anh ta khẳng định là một người kiên cường, trị lành thương rồi, vẫn là một hảo hán.”

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt đều bị câu cuối của Loan Đao chọc cười, lòng cũng nhẹ đi phần nào, không còn đè nén như trước nữa. Kỳ thực, chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút, bọn họ liền biết “Loan Đao” nói không sai. Người nọ có thể được chọn để nằm vùng trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện thì hẳn phải là người ưu tú, đương nhiên anh ta cũng đã nghĩ tới hậu quả của chuyện bị phát hiện ra, cho nên cũng phần nào chuẩn bị tâm lý. Cho dù bị tra tấn tàn khốc, anh ta vẫn sẽ đứng lên một lần nữa, nhất định không mất hết ý chí.

Bốn người họ tuy thuộc ba hệ thống khác nhau nhưng bản chất không khác nhau là mấy. Nếu như Ninh Giác Phi gặp phải chuyện như vậy, nhất định cắn răng chống đỡ, tuyệt không ngã xuống.

Ăn xong thức ăn, “Loan Đao” lại lấy máy vi tính ra, mượn vệ tinh, tỉ mỉ quan sát tình huống. Ninh Giác Phi cũng dùng hệ thống từng binh sĩ kiểm tra tin tức bên Lôi Hồng Phi.

Bọn họ đánh bất ngờ căn cứ vũ trang của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lúc trời tối, hành động rất thành công, chẳng qua trùm ma túy lớn và người nằm vùng còn lại thì không biết ở đâu, bọn họ đang lùng bắt. Chính phủ Trung Quốc đã cùng chính phủ Myanmar liên lạc với nhau, cả hai phái quân đội, vây quanh khu trồng cần sa, cảnh sát vũ trang và bộ đội phong tỏa biên cảnh, bọn tội phạm có chạy đằng trời.

Bọn Ninh Giác Phi cách biên cảnh rất gần, chỉ cách một ngọn núi là đến một chiếc cầu treo có thể đi vào biên cảnh Trung Quốc, nếu như thuận lợi, khoảng chừng năm, sáu giờ nữa là họ có thể trở về Trung Quốc rồi.

Một lát sau, “Loan Đao” thu máy lại, dự định cõng người bị thương đi tiếp.

Anh ta nhẹ nhàng kêu khẽ: “Nước…”

“Loan Đao” vội vã nói với Ninh Giác Phi: “Lấy nước lại.”

Chậm rãi cho anh ta uống nước, “Loan Đao” đút anh ta ăn thêm vài muỗng canh thịt, sau đó cõng trên lưng, tiếp tục đi.

Người nọ đã tỉnh táo nhiều, hỏi gián đoạn: “Bên kia … thế nào?”

“Loan Đao” nhẹ giọng nói: “Đội đột kích đã tấn công nơi đó, anh yên tâm đi.”

Người nọ dường như yên tâm, im lặng một hồi lâu rồi yếu ớt nói: “Cảm ơn các anh … cứu tôi…”

“Là chuyện đương nhiên.” “Loan Đao” mỉm cười: “Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ?”

Người nọ rốt cục cũng cười, trên khuôn mặt trắng bệch cũng có thần thái hơn. Đường núi hiểm trở, thực sự không thích hợp phân tâm nói chuyện, anh ta không còn nói gì nữa, dần dần mê man.

Một đường vượt mọi chông gai, càng đi càng thêm khó. Ninh Giác Phi vài lần đề nghị, dỡ bỏ trang bị, thay “Loan Đao” cõng người bị thương nhưng đều bị hắn từ chối.

Hắn nói rất qua loa: “Chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là tới nơi rồi, không cần phiền phức như vậy.”

Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của hắn đầy mồ hôi, trong lòng rất cảm động, không nói thêm gì nữa, chỉ là càng thêm kỹ càng khi dò đường, để đảm bảo an toàn cho cả bọn.

Tới lúc hoàng hôn, bọn họ rốt cục đến biên cảnh.

Con sông biên giới nhẹ nhàng chảy xuôi, hai bên bờ là rừng núi xanh ngắt, mặt trời chiều treo ở nơi xa, ánh chiều tà đỏ mặt nước, cây cầu treo lung lay lúc lắc nối liền hai bờ sông. Ở đây không phải bến cảng biên cảnh, nhưng hai bên đầu cầu đều có binh sĩ hai nước canh giữ như cũ, chỉ là kiểm tra không nghiêm ngặt như vậy.

Bọn họ ẩn thân trong rừng, nhìn phía bên kia, nhưng không hành động gì.

“Loan Đao” bình tĩnh nói: “Chúng ta không thể làm người khác chú ý, buổi tối qua tiếp.”

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt không nói gì. Bọn họ có chút khó hiểu với việc “Loan Đao” vẫn tắt vô tuyến điện không mở, rõ ràng hành động của bọn họ đã thành công, hiện tại đi tới cửa nhà rồi, còn e sợ cái gì nữa? Chẳng qua, nếu “Loan Đao” đã quyết định làm như vậy, bọn họ sẽ chấp hành theo.

“Loan Đao” nhìn đồng hồ, cẩn thận tỉ mỉ trị liệu cho người bị thương, sau đó để anh ta nghỉ ngơi.

Màn đêm buông xuống, bọn họ mới nhích người, nhưng không qua cầu mà đi đường thủy.

“Loan Đao” cõng người đi phía trước dẫn đường, Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt đi hai bên hộ vệ, ba người đi sát mép rừng, dọc bờ sông.

Đi khoản chừng 6km thì có một chiếc canô nho nhỏ neo lại bên bờ sông, “Loan Đao” dẫn họ lên thuyền, rồi cho chạy đến bờ bên kia. Động tác “Loan Đao” mau lẹ, dứt khoát, không chút do dự. Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt đều biết, chiếc thuyền này là người một nhà của là bọn họ đặt ở chỗ này.

Hệ thống động lực của thuyền đã trải qua cải tạo, âm thanh động cơ cực kỳ bé nhỏ, tựu như tiếng muỗi kêu, xa vài mét là không nghe được nữa. Trăng vừa mới lên, cả dãy núi đều chìm trong bóng tối, che khuất mặt nước.

“Loan Đao” điều khiển ca nô, linh hoạt lướt qua bóng núi, không chút tiếng động lướt qua sông giáp ranh, về tới đất Trung Quốc.

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã thả lỏng.

Tới bờ bên kia, Ninh Giác Phi lên bờ đầu tiên, kéo dây, neo canô, Loan Đao cõng người bị thương xuống thuyền, Hứa Kiệt xuống cuối cùng.

“Loan Đao” nói với Ninh Giác Phi: “Không cần để ý con thuyền, sẽ có người thu xếp, chúng ta đi.”

“Loan Đao” nhanh chóng bước đi, Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt theo sát đó, nhanh chóng ra khỏi nơi đó.

Còn chưa đi đến một km, phía trước bỗng nhiên xuất hiện vài người. Dưới ánh trăng có thể rõ ràng thấy, bọn họ đều mặc đồng phục cảnh sát vũ trang, đi đầu là một thượng úy, trong tay cầm súng.

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt ngẩn ra, thấy đối phương là người một nhà, liền không hành động gì.

Thượng úy kia khoảng ba mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, da ngăm đen, vừa nhìn liền biết đó là người địa phương. Gã cười nói: “Chúng tôi tới tiếp ứng.”

“Loan Đao” “À’ một tiếng, chậm rãi thả người đang cõng xuống, đột nhiên nói: “Ánh trăng hôm nay rất tốt.”

Thượng úy kia không hiểu gì cả, vừa dẫn người đi đế phía họ vừa cười phụ họa: “Đúng vậy, ánh trăng rất sáng.”

“Loan Đao” quay đầu nhìn Ninh Giác Phi một cái, nói bâng quơ: “Cứ như vậy đi.”

Đây là tiếng lóng “Loan Đao” đã giao ước trước với bọn họ, ý nghĩa “Chuẩn bị tấn công”. Ninh Giác Phi với Hứa Kiệt rùng mình, âm thầm cảnh giác, ngón tay lặng lẽ để ở cò súng trường.

Thượng úy đi tới gần, thuận miệng hỏi bọn họ: “Chỉ có ba người thôi sao?” Sau đó cúi người dò xét người nằm trên mặt đất.

“Loan Đao” đột nhiên khẽ quát một tiếng: “Lên!”. Một chưởng bổ tới tới cổ thượng úy, rồi lập tức úp sấp che cho người bị thương, tay rút súng, nhanh gọn lưu loát.

Thượng úy kia còn chưa nói được chữ nào đã ngã ra đất.

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt cùng nhau chia hai hướng, bắn vào người hướng đối diện.

Những người đó không phòng bị, theo bản năng vẫn bóp cò nhưng đạn bay ngang, không chính xác, rồi chính họ lục tục trúng đạn ngã xuống, rất nhanh không còn tiếng động nào.

Ninh Giác Phi tiếng lên dò xét, Hứa Kiệt ở tại chỗ canh chừng, lúc này “Loan Đao” mới mở vô tuyến điện, bắt đầu gọi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, một đoàn xe chạy lên, có cảnh sát, có cảnh sát vũ trang, đều là vũ trang hạng nặng.

Trên xe đầu tiên có một người đàn ông trung niên, nét mặt có chút kích động.

Lúc này “Loan Đao” mới cõng người từ trong rừng đi ra, người đàn ông trung niên lập tức ra đón, nhìn thoáng qua người “Loan Đao” đang cõng, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng, liên thanh nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã cứu cậu ấy.”

“Loan Đao” người thả xuống, nhàn nhạt nói: “Đừng khách sáo, người thì xin giao cho ông.” Sau đó xoay người đi liền.

Người bị thương được người đàn ông trung niên đỡ lấy, tuy rằng lung lay muốn ngã nhưng vẫn cố gọi “Loan Đao” lại: “Chờ một chút.”

“Loan Đao” xoay người lại, bình tĩnh nhìn anh ta.

“Loan Đao” đi tới, lẳng lặng nói: “Mời nói.”

Anh ta cười: “Xin lỗi, vì vẫn luôn hoài nghi các anh nên chưa nói rõ chuyện này. Trùm buôn thuốc phiện kia cho người tra tấn bức cung tôi, kỳ thực là muốn hỏi ra tài liệu ghi lại giao dịch của chúng được giấu ở đâu. Tôi đã đem USB giấu ở một gốc cây, anh có thể lấy nó không? Địa điểm là…”Anh ta nói ra kinh độ và vĩ độ chuẩn xác.

Người đàn ông trung niên nhìn về phía “Loan Đao”, thành khẩn nói: “Đó là đường dây buôn lậu thuốc phiện lớn toàn cầu của gã, rất quan trọng.”

“Tôi hiểu.” “Loan Đao” gật đầu. “Tôi sẽ đi lấy.”

Ngôn hành cử chỉ của “Loan Đao” đều rất lạnh nhạt, không có lời nói hùng hồn, không có lời thề son sắt nhưng lại làm cho người ta đặc biệt tin tưởng, dường như chuyện gì hắn cũng có thể làm được, tuyệt không cần lo lắng.

Người đàn ông trung niên nhiệt tình cười nói: “Vậy xin nhờ anh.”

“Loan Đao” gật đầu một cái, nói với Ninh Giác Phi: “Nhiệm vụ của các anh đã xong rồi, về đơn vị đi, tôi đi.”

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt đứng nghiêm, đưa tay chào “Loan Đao”: “Yes, sir.”

“Loan Đao” không nghĩ họ sẽ làm vậy, giật mình một chút rồi đưa tay chào lại họ theo nghi thức quân đội, sau đó đi ngay. “Loan Đao” đi rất nhanh, biến mất trong rừng rậm, không hề quay đầu lại.

Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt nhìn theo đến khi bóng của “Loan Đao” biến mất, rồi cả hai ôm người bị thương đứng không nổi lên xe.

Không ai hỏi gì họ, lãnh đạo Sở cảnh sát nhiệt tình cảm ơn, sau đó phái xe đưa họ đi. Ninh Giác Phi cùng Lôi Hồng Phi liên lạc với nhau, rồi chạy tới địa chỉ bọn họ sẽ gặp nhau.

Từ tổng bộ, Hồng Phi đã biết, Bộ Cảnh sát đánh giá rất cao Ninh Giác Phi và Hứa Kiệt và rất cảm ơn quân đội. Lôi Hồng Phi cực kỳ thích đệ tử của mình, vừa thấy họ đến đã mạnh mẽ vỗ vai, cười khích lệ vài câu.

Ninh Giác Phi lại nói: “So với “Loan Đao”, tụi em còn kém lắm.”

Lôi Hồng Phi ngẩn người, rồi cười khen ngợi: “Vậy tiếp tục nỗ lực, trở nên càng giỏi hơn đi.”

Ninh Giác Phi trịnh trọng gật đầu.

Sau đó, bọn họ tiếp tục cuộc huấn luyện chưa xong, đến tận tháng ba mới trở về căn cứ ở Bắc Kinh.

Một năm sau, Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi đều có ngày nghỉ, hai thầy trò liền cùng nhau trở về Bắc Kinh. Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng: “Đồ đệ, cậu biểu hiện không sai, đi, tôi mời cậu ăn.”

Ninh Giác Phi cười tủm tỉm: “Đó là sư phụ giáo dục tốt, phải là đồ đệ mời sư phụ mới đúng chứ.”

“Ai mời cũng vậy thôi.” Lôi Hồng Phi hài lòng vô cùng. “Tôi thường nói với cậu là tôi có một người anh em tốt, đã lâu không gặp nhau rồi, tôi gọi cậu ấy ra đây cùng ăn, để cậu biết.”

“Vậy thật tốt quá.” Ninh Giác Phi vui vẻ.

Lôi Hồng Phi đi vào phòng trong quán lẩu, lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại: “Alo, Tử Hàn, em có ở Bắc Kinh không?”

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, một người tuổi còn trẻ đi vào. Vóc người cao gầy, mặt mày thanh tú, cử chỉ ưu nhã, nét mặt dịu dàng, mỉm cười bắt chuyện với bọn họ, rồi cởi áo khoác, mắc lên giá áo, sau đó, đi qua chỗ họ ngồi xuống.

Lôi Hồng Phi vui mừng cười nói: “Nào nào nào, để giới thiệu cho nào, đây là đồ đệ của anh, Ninh Giác Phi. Giác Phi, đây là anh em tốt từ hồi nhỏ của tôi, Lăng Tử Hàn.”

Thanh niên kia cười gật đầu với hắn: “Giác Phi, chào cậu.”

Ninh Giác Phi nhiệt tình vươn tay về phía cậu: “Lăng đại ca, chào anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.