Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 162: Chương 162: Phiên ngoại tiểu quỷ, tiểu quỷ (thượng)




Nhìn Lăng Tử Hàn biến mất dưới tàng cây, lòng Ninh Giác Phi trở nên ấm áp, kiên định hơn bao giờ hết.

Ngự y bẩm báo rằng thương thế của Vân Thâm có phần nặng, thời tiết bên ngoài lại hàn lãnh, không thích hợp di chuyển, Đạm Thai Mục lập tức hạ chỉ, Thuần Vu Hoành bắt cóc quốc sư, tội ác tày trời, ngày hôm sau phế thành thứ dân, giao cho Bộ Hình thẩm tra, gia quyến nhập đại lao, nhất nhất không lầm, gia nhân nô tỳ giam vào lao phủ, Lý vương phủ triệt tiêu, giao cho Ninh Giác Phi, phủ quốc sư một lần nữa khôi phục kiểu cũ, Bộ Công định ra kế hoạch sửa chữa hai phủ, năm sau khởi công.

Ngày thứ hai, bảng hiệu Lý vương phủ liền tháo xuống, treo lên tấm biển vàng “Sắc tạo Ưng vương phủ”. Gia nhân trong phủ toàn bộ trống rỗng, Giang Tòng Loan điều người vào phủ hầu hạ, song song cũng chỉ huy người hầu thu dọn đồ đạt, chuẩn bị dọn nhà.

Hiện tại, Ninh Giác Phi đã cảm nhận khác về nơi này. Nó là nơi liên tiếp thế giới kia và thế giới này, là nơi kết nối tình yêu, tình bạn đời này với huynh đệ, thân nhân kiếp trước của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy đặc biệt ấm áp, đặc biệt vui vẻ.

Gần cây đại thụ kia vốn là chính sảnh đãi khách, thế nhưng khi hắn tới thì thay đổi, trở thành nhà giữa của hai người, còn phải xây một vòng tường viện mới, bao quanh sít sao một dặm vuông quanh cây cổ thụ. Công tượng cảm thấy rất kỳ quái nhưng vẫn làm theo ý hắn.

Đợi đến khi công trình kết thúc, có thể dọn vào ở thì đã là hai mươi bảy tháng chạp.

Thương thế của Vân Thâm cũng đã đỡ, có thể rời giường vài bước, Ninh Giác Phi liền dè dặt dỡ y đến gian nhà giữa mới vừa thay đổi để tĩnh dưỡng.

Nhìn gian phòng rực rỡ hẳn lên, dụng cụ, đồ ngủ đầy đủ, Vân Thâm không khỏi cười lắc đầu, “Vậy tân phòng của chúng ta thì sao bây giờ?”

“Hay dùng gian nhà này luôn đi?” Ninh Giác Phi dịu dàng nói, “Bên kia vẫn tiếp tục làm, sau này chúng ta có thể thay phiên ở hai nơi.”

“Ừ, cũng được.” Vân Thâm hài lòng gật đầu.

“Sắp đến năm mới rồi, ta phải gọi bọn họ trang trí một chút, thêm chút không khí vui mừng.” Ninh Giác Phi cười nói, “Ngươi cũng đừng nóng ruột, thừa dịp này mà tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”

“Được thôi.” Vân Thâm thở dài, “Gấp cũng chẳng thể gấp được.”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi an ủi, “Trong triều không có đại sự gì, phòng ngự Lâm Truy do Báo vương phụ trách, Đạm Thai tướng quân và Kinh tướng quân toàn lực hiệp trợ, từ lâu đã sắp xếp thỏa đáng rồi. Trong cung ngoài cung, hoàng thành ngoại thành ta đều đã xem hết, đảm bảo vạn vô nhất thất.”

“Vậy là tốt rồi.” Vân Thâm yên tâm.

Qua hai ngày là đến trừ tịch, toàn bộ Lâm Truy đều giăng đèn kết hoa, vui sướng vô cùng, trong phủ Ưng vương càng thêm vui vẻ, người người dáng cười đầy mặt.

Dựa theo lệ cũ, sáng sớm Ninh Giác Phi liền sớm dặn dò Giang Tòng Loan, đi phủ quốc sư phát lì xì cho toàn phủ, làm mọi người vui vẻ không gì sách được, ngay cả bước chân cũng lân lân.

Buổi tối ăn cơm tất niên, Ninh Giác Phi, Vân Thâm, Giang Tòng Loan, tam huynh đệ Đạm gia cùng Na Nhật Tùng ngồi vây quanh bàn ăn, tất cả mọi người đều cao hứng.

Bên ngoài pháo kêu ầm trời, pháo hoa lả tả khắp trời, bọn họ cơm nước xong, liền ra khỏi phòng đứng trước mái hiên, nhìn bọn nhỏ trong phủ chơi tuyết hay đốt pháo.

Na Nhật Tùng nhìn một hồi, Ninh Giác Phi liền nói với cậu: “Đi chơi đi.”

Na Nhật Tùng lắc đầu. Ninh Giác Phi biết tâm lý của cậu vẫn còn chưa khỏi hẳn, nên mang cậu ra ngoài, cùng Na Nhật Tùng châm pháo, phóng lên trời.

Vân Thâm khoác áo ấm, dựa vào hành lang, hài lòng mà cười nhìn người yêu trên đất tuyết.

Sắp tới giờ tý, tam huynh đệ Đạm gia cáo từ rời đi, Ninh Giác Phi lo cho thân thể Vân Thâm, lôi y đi ngủ.

Ngày thứ hai, Ninh Giác Phi ngủ nướng trên giường đến giờ tị hai khắc mới tỉnh dậy. Nhìn một chút Vân Thâm còn đang say ngủ, hắn nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường, đi ra ngoài rửa mặt chải đầu.

Rướn người vài cái, Ninh Giác Phi chậm rãi bước đi dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn tán cây xòe rộng. Lá cây đã rụng hết, chạc cây hướng lên cao như muốn vươn lên bầu trời xanh xám tựa như một bức tranh tĩnh vật, tạo nên một cảm giác thê mỹ.

Đang xuất thần, hắn bỗng nhiên nghe được những tiếng xì xì nho nhỏ, rồi lại tách tách đùng đùng. Ninh Giác Phi giật mình, rồi chợt hiểu ra, lui về sau hai bước, nhường vị trí.

Rất nhanh, không trung xuất hiện một vệt sáng nhạt, sau đó một người xuất hiện trên mặt tuyết.

Đó là một cậu bé, mặc áo lông màu xanh da trời và quần jean, mang giày chơi bóng, trên mặt tràn đầy linh khí, mắt to đen nhánh nhanh như chớp chuyển động liền nhìn thấy Ninh Giác Phi. Cậu bé nhìn vài giây rồi lập tức vui cười ào đến, “Chú Ninh, chú Ninh.”

Ninh Giác Phi cười đưa tay tiếp cậu bé, nhìn một chút, cậu bé này quả giống Lăng Tử Hàn như đúc.

Thiếu niên nhảy nhót hoan hô, “Chú Ninh, sao chú lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là biết tụi con sắp tới?”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi thuận miệng vui đùa, “Ba ba con có nhắn tin nói mấy đứa sắp đến.”

Rõ ràng là trêu chọc nhưng lại khiến cậu nhóc chần chờ bất định, thì thào tự nói, “Lẽ nào trong lòng tụi con nghĩ gì lão ba cũng biết hay sao?”

Ninh Giác Phi thiếu chút nữa cười ra tiếng, xem ra cậu nhóc rất tôn thờ ba mình, dù chuyện hoang đường thế nào chỉ cần liên quan đến ba ba thì cậu cũng tin. Nghĩ thế, hắn cũng không tiện vạch trần mình chỉ nói xạo, mà chuyển sang chuyện khác, “Con tên gì?”

“Lăng Diêu.” Cậu nhóc lập tức hoạt bát, “Tiêu trong tiêu diêu, con là em.”

Ninh Giác Phi gật đầu, “A, vậy ca ca con đâu?”

“Ở phía sau, ảnh còn đang thao tác máy móc, phải đem cả Viễn Hàng với Tiểu Húc truyền tới đây, rồi ảnh mới tới sau cùng.” Lăng Diêu thuận miệng nói, quay đầu nhìn về phía hắn đang đứng.

Trong lòng Ninh Giác Phi giật mình, “Viễn Hàng?”

“Đúng vậy.” Lăng Diêu cười tủm tỉm, “Cậu ấy cũng nhớ chú lắm, nên tụi con dẫn tới đây.”

Đang nói thì một thiếu niên xuất hiện trên đất tuyết.

Lăng Diêu vui mừng nhảy dựng lên, ngoắc ngoắc liên tục, “Viễn Hàng, Viễn Hàng, mau tới đây, lão ba cậu ở đây nè.”

Thiếu niên quay đầu nhìn qua, chỉ thấy hắn lông mày rậm mắt to, mũi cao, cằm ngay ngắn, ngày thường anh khí bừng bừng. Nhìn Ninh Giác Phi, cậu bất động, đôi mắt đen nhánh ngấn nước.

Ninh Giác Phi có chút chân tay luống cuống, rõ ràng cậu nhóc này giống y hệt kiếp trước của mình, tên cũng là do mình đặt, nhưng lại không dám tùy tiện nhận, chỉ đành hỏi: “Con là Viễn Hàng?”

Cậu nhóc vừa nghe tiếng hắn thì liền tan vỡ, nước mắt tràn mi, kêu một tiếng “Ba ba”, rồi nhào mạnh vào lòng hắn.

Ninh Giác Phi cúi người ôm cậu, nước mắt chảy ra, khẽ thì thào: “Con.”

Hai cha con ôm lấy nhau, không màng đến động tĩnh xung quanh. Ngay sau đó, hai đứa trẻ khác lại lục tục xuất hiện cũng không có người để ý, chỉ có Lăng Diêu đi tới bắt chuyện với chúng, xua tay bảo chúng đừng lên tiếng, đừng quấy rối Ninh Viễn Hàng gặp lại cha.

Một lúc lâu, trong viện lặng ngắt như tờ, phảng phất không ai. Vân Thâm đẩy cửa đi ra, bỗng dưng thấy một màn như vậy, không khỏi ngây người, vài giây sau có phản ứng. Y chậm rãi đi tới, nhưng không nói gì.

Ba đứa trẻ thấy y đi tới, lập tức vui vẻ cười ra đón, lễ phép kêu: “Chú Vân.”

“Chào.” Vân Thâm cười gật đầu, thấy trang phục chúng khác lạ, dường như có phần giống Lăng Tử Hàn mới tới gần đây, thì hiểu ngay, ôn hòa hỏi, “Các ngươi là nhi tử của Lăng đại ca?”

“Cũng không hẳn.” Lăng Tiêu cười hì hì, “Con với đệ đệ thì phải, con là Lăng Tiêu, nó là Lăng Diêu. Nhóc thành thật này là Đồng Húc, là đệ đệ của ba con. Còn tiểu suất ca khoẻ mạnh kháu khỉnh kia là con trai của chú Ninh, Ninh Viễn Hàng.”

“A.” Vân Thâm chấn động nhưng mặt ngoài vẫn nở nụ cười, gật đầu với ba đứa trẻ, rồi nhìn về phía hai cha con đang ôm nhau tha thiết đó.

Ninh Giác Phi ôm con trai, cảm xúc phập phồng, thật lâu không thể bình tĩnh.

Ninh Viễn Hàng nghẹn ngào: “Ba ba, con nhớ ba.”

Ninh Giác Phi dịu dàng đáp: “Ba ba cũng nhớ con.”

Ninh Viễn Hàng nức nở, nói không ra lời: “Bây giờ con… ở chỗ chú Lăng… ma ma kết hôn rồi… ở Quảng Châu… không thường về… chú Lăng nói… ma ma nên theo đuổi hạnh phúc… con muốn ma ma hạnh phúc…”

“Chú Lăng nói đúng.” Ninh Giác Phi hôn lên trán con, “Ở thế giới kia, ba ba đã chết, ma ma con nên có cuộc sống mới.”

Ninh Viễn Hàng gật đầu, “Con hiểu, con không trách ma ma, con vẫn thương ma ma.”

“Nhóc ngoan.” Nhìn đứa con nhỏ của mình đã hiểu chuyện, mắt Ninh Giác Phi lại nóng rát, tâm tình vừa mới bình tĩnh đã kích động lại, trong lòng vô cùng khổ sở, “Con trai, ba ba không thể nhìn con lớn xem, xin lỗi con.”

“Không, ba là ba ba tốt.” Ninh Viễn Hàng nói rất nghiêm túc, “Chú Lăng nói với con chuyện của ba, còn có chú Lôi, chú Lâm, chú Vệ đều nói với con. Ba, ba là anh hùng, con tự hào về ba.”

Ninh Giác Phi nở nụ cười. Hắn đứng lên, dùng vạt áo lau nước mắt cho con, nhẹ giọng nói: “Ba ba không tính là anh hùng, mấy chú của con mới là anh hùng.”

“Không, ba ba cũng là anh hùng.” Ninh Viễn Hàng cố chấp, “Con biết ba là anh hùng. Mấy ngày hôm trước, TV còn chiếu truyện về ba, lúc ba mất cũng là cử hàng quốc táng, con thấy. Chỉ có anh hùng mới có thể như vậy.”

Ninh Giác Phi hiểu lòng con trẻ, lúc còn bé chẳng phải hắn vẫn coi người ông làm tướng của mình là anh hùng đó sao? Hắn xoa đầu con, rồi không phủ nhận nữa.

Đến tận lúc này, hắn mới nhớ tới chuyện khác, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ còn lại.

Hai thiếu niên lớn lên như đúng trăm miệng một lời kêu “Chú Ninh”, còn một đứa trẻ thanh tú khác thì gọi hắn là “Ninh ca ca.”

Vân Thâm mỉm cười: “Bên ngoài lạnh lẽo, Giác Phi, mang bọn trẻ vào nhà đã.”

“Được.” Ninh Giác Phi kéo tay con vào phòng, rồi hỏi ba đứa nhỏ, “Mấy đứa đã ăn chưa?”

Đồng Húc lễ phép trả lời: “Ăn sáng rồi ạ.”

“A.” Ninh Giác Phi mang tụi nhỏ vào nhà, thuận miệng hỏi, “Sao chỉ có bốn đứa con lại đây? Người lớn trong nhà có biết không?”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi, ai dè bốn đứa nhóc đều bắt đầu mất tự nhiên. Nhìn chung quanh một cái, Ninh Viễn Hàng và Đồng Húc không hẹn mà cùng mà cùng nhìn về phía đôi song sinh. Lăng Tiêu, Lăng Diêu liền chạy đến góc tường ngồi xổm xuống, vùi đầu vẽ vòng tròn.

Vân Thâm không rõ bọn nhỏ có ý gì, không hiểu sao cả. Còn Ninh Giác Phi thì đã hiểu, nhịn không được cười ha ha, “Thế nào? Gặp rắc rối?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.