Hoa Hồn ngồi trong đình hóng mát, vừa uống trà vừa ra chiều suy nghĩ. Hắn không phải là kẻ bất phân phải trái, ban đầu đúng là Tiểu Tuyết có lỗi với Nam Tuyệt Thiên trước nhưng hắn để cho nàng suýt nữa mất mạng thì cũng không thể chấp nhận được. Với năng lực của hắn, nếu hắn thực sự muốn bảo hộ Tiểu Tuyết, thì đừng nói là Vĩnh Linh, dù là Hỏa Linh cũng không đụng đến được. Tiểu Tuyết đến Ma Giới chưa được bao lâu mà lại gây cho Hỏa Linh không biết bao nhiêu phiền phức, thật là…
Hỏa Linh nhìn Hoa Hồn thất thần, cũng không muốn quấy rầy hắn, ngồi nhàn nhã uống trà. Nha đầu Tiểu Tuyết này cái gì cũng tốt, nhưng tốt quá cũng là một cái tội. Tiểu Tuyết không nên quản quá nhiều chuyện của Lạc Nhạn. Nó làm thế chỉ khiến cho Lạc Nhạn càng yếu đuối hơn mà thôi. Gả đến đây cũng tốt, tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc với Lạc Nhạn.
- Này, hai người không cho nhận xét gì hả? – Hỏa Linh và Hoa Hồn đã sống mấy chục vạn năm, hai người bọn họ có thể không nói nhiều nhưng U Lam thì không thể nhịn được. Phải biết rằng khiến cho Nam Tuyệt Thiên nổi điên như vậy trước giờ cũng chỉ có Tiểu Tuyết. Chuyện thế này sao có thể nhắm mắt làm ngơ được cơ chứ.
- Ý kiến gì? Ngươi thôi cái thói nhiều chuyện ấy đi, có ngày rước họa vào thân đấy. – Bị quấy rầy, Hoa Hồn không khỏi bực bội, nha đầu này nãy giờ gây rối còn chưa thỏa mãn hay sao, thật muốn đem nàng biến thành khối băng.
- Người ta là đang nói chính sự, hung dữ gì chứ. – Bị mắng vô cớ, U Lam vểnh môi giận dỗi. Tưởng nàng dễ bắt nạt lắm à. Tức giận một mình thì thôi, trút lên đầu nàng làm gì.
- U Lam, lớn rồi, đừng có bày mấy trò trẻ con đó ra. Đi nói lung tung cẩn thận Nam Tuyệt Thiên lột da muội. – Hỏa Linh đối với U Lam cũng như đối với Tiểu Tuyết, quả thật là hết cách. Haiz… nhưng nha đầu U Lam này so với Tiểu Tuyết thì thông suốt hơn nhiều lắm.
- Huynh ấy dám, chẳng phải đã có bùa hộ mệnh biểu tẩu đó sao? – U Lam sống mười bốn vạn năm, chưa từng biết hai chữ chừng mực viết như thế nào. Nhưng nàng biết làm nũng với Hỏa Linh là biện pháp tốt nhất.
- Hừ, chỉ sợ biểu ca ngươi còn chẳng chấp nhận hai chữ biểu tẩu ấy đâu. – Hoa Hồn nãy giờ đang bực bội, bị U Lam đâm vào chỗ đau lại sắp phát tác. Hai tỏ ý nóng nực trong người, quạt trên tay cứ đem ra quạt phành phạch để trút giận.
- Huynh thì biết gì chứ, lão già sống mấy chục vạn năm chẳng biết tình yêu là cái gì, xì. – U Lam cũng chẳng dễ ăn hiếp thế đâu, nàng câu nào câu nấy đều chọc cho Hoa Hồn phát hỏa. Có Hỏa Linh ở đây, U Lam nàng sợ hắn chắc, có gan thì đến bắt nàng thử. U Lam vừa đắc ý vênh váo vừa làm mặt quỷ với Hoa Hồn chọc hắn tức chết mới thôi.
- Ai nói ta không biết yêu đương chứ, bản quân rõ ràng đã có thê tử rồi. – Hoa Hồn bị nàng châm chọc, cái gì nên nói, không nên nói đều tuôn ra hết. Đến khi hắn kịp ý thức được bản thân đang nói cái gì đã thấy Hỏa Linh đen mặt. Lòng thầm kêu hỏng bét.
- Huynh câm miệng được rồi đấy. – Hỏa Linh đen mặt.
- Ta đâu có nói sai, rõ ràng chúng ta đã thành thân rồi mà. – Hoa Hồn chớp chớp hai mắt, vẻ mặt đáng thương vô cùng. Có phu thê nào thành thân rồi lại như người dưng thế này không. Nàng không thương cho thì thôi, lại còn phủ nhận quan hệ. Hoa Hồn quả thật ghen tị với tiểu muội nhà mình, được thê tử thương yêu lại còn khắp nơi bảo vệ.
- Chẳng phải ngươi nói chỉ giả bộ thành thân thôi sao, bây giờ trở mặt. – Hỏa Linh không cho là đúng, lúc trước, Thiên Sơn lão nhân gia trước khi vũ hóa có một ước nguyện duy nhất là được nhìn thấy đứa cháu trai Hoa Hồn này thành thân, suy đi tính lại thì nữ tử Hoa Hồn quen biết chỉ có vỏn vẹn hai người, một người là Tuyết Dao, người còn lại đương nhiên là Hỏa Linh rồi. Tuyết Dao thì chắc chắn không được rồi, cho nên nhiệm vụ cao cả lại rơi xuống đầu Hỏa Linh nàng, hai người vốn thỏa thuận chỉ giả thành thân để lão nhân gia yên lòng. Nhưng sau khi ông về với cát bụi, Hoa Hồn cứ lấy lý do này nọ duy trì mối quan hệ chỉ trên danh nghĩa kia đến mấy ngàn năm. Nhưng Hỏa Linh cũng không phải đồ ngốc, chẳng bao lâu sau nàng biết rõ mình bị hắn lừa lên kiệu hoa, chuyện tiếp theo đó thì ai cũng biết, Hoa Hồn bị nàng đánh một trận tơi tả, từ đó cũng không dám nhắc đến chuyện bọn họ là phu thê. Bất quá, hắn sống chết không chịu viết hưu thư. Mấy chục vạn năm trôi qua, cuối cùng lục giới cũng dần quên mất Thiên Sơn Quân Hoa Hồn và Hỏa Ma Nữ Hỏa Linh từng là phu thê trên danh nghĩa. Hôm nay chẳng biết Hoa Hồn lại ngứa da muốn ăn đòn hay sao mà dám nói ra chuyện này, quả thật là không biết sống chết.
- Thôi mà Hỏa tỷ tỷ, nữ nhân tức giận nhiều sẽ có nếp nhăn đấy. – Thấy Hỏa Linh sắp bốc hỏa đến nơi, U Lam vội làm dịu tâm trạng của nàng, dù sao Hoa Hồn cũng rất đáng thương. Hỏa Linh hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn nữa. Hoa Hồn cười khổ, gấp quạt đứng lên, tỏ ý ra về. U Lam ngạc nhiên hỏi lại:
- Huynh cứ thế mà về à?
- Chứ nha đầu ngươi nghĩ bản quân muốn làm gì? – Hoa Hồn vặn lại.
- Huynh náo loạn cả ngày mà bây giờ bỏ về như thế thật sao? Không định đưa Tiểu Tuyết về à?
- Ngươi nhìn biểu ca của mình ấy, hắn sẽ cho bản quân đưa người đi sao? – Hoa Hồn phe phẩy quạt giấy, ánh mắt sâu xa.
- Cứ tưởng hai người sẽ phải đại chiến ba trăm hiệp ấy, ai ngờ? – U Lam ném nắm hạt dưa trong tay đi, tỏ vẻ tiếc nuối. Trái tim Hoa Hồn vỡ vụn, xú nha đầu, muốn bản quân diễn xiếc cho ngươi coi hả, đúng là không có lương tâm.
- Không lo, hắn nhất định đến tìm bản quân thôi. – Mặc dù trái tim bị U Lam làm tổn thương nhưng Hoa Hồn vẫn thể hiện khí độ anh tuấn tiêu sái của mình, phe phẩy quạt giấy, cười thần bí.
- Ngươi chắc chắn bản vương sẽ đến tìm ngươi nhỉ. – Hoa Hồn còn chưa thể hiện được bao lâu đã bị giọng nói u ám của Nam Tuyệt Thiên làm hóa đá, hôm nay ra đường quả thật là không xem phong thủy.