Thiên Sơn Vạn Thủy

Chương 22: Chương 22




Sau Tết dương lịch chính là kỳ thi cuối kỳ căng thẳng bận rộn, tổ chức kỳ thi rồi xáo bài thi rồi nhập điểm rồi tổ chức lễ theo thông lệ, xong hết mới xem như hoàn toàn được nghỉ đông. Từ khi Vạn Thái Thái nói với Đoàn Vũ Xuyên kỳ nghỉ này cô phải về quê thì anh bắt đầu tính tình quái gở, hoặc là không để ý tới cô, hoặc là cứ dán chặt vào cô khiến cô rất bất đắc dĩ, cuối cùng không nhịn được tố cáo anh:

- Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cử chỉ quái đản như vậy, có gì nói rõ ra không được sao?

Đoàn Vũ Xuyên chỉ nhìn cô, vô cùng tủi thân:

- Em thật sự về quê ngày 15?

Vạn Thái Thái nhìn dáng vẻ đó của anh đâu phải là 28 tuổi chứ, còn ấu trĩ hơn cả sinh viên của cô! Cô thở dài:

- Muộn nhất là ngày 25, bằng không mẹ em sẽ tới áp giải em về.

Mắt Đoàn Vũ Xuyên lập tức sáng lên, ra sức gật đầu:

- Không được đổi ý!

Vạn Thái Thái cười bất đắc dĩ, lắc đầu, rốt cuộc là ai dính ai đây.

Tuy cô về quê trễ mười ngày, nhưng Đoàn Vũ Xuyên lại không có thời gian rảnh ở bên cô. Không biết làm sao mà quãng thời gian đó khoa phụ sản vô cùng vô cùng bận rộn, ngay cả về nhà anh cũng không về thường xuyên được, Vạn Thái Thái ở nhà một mình, không kiềm được oán giận:

- Rốt cuộc là ai muốn em ở lại hả? Ở lại làm gì chứ, còn không bằng về quê cho rồi.

Đoàn Vũ Xuyên hết cách, ngoại trừ áy náy thì vẫn là áy náy. Vạn Thái Thái thấy anh mệt mỏi cũng không nỡ trách anh. Cô chỉ có thể cả ngày chạy đến bệnh viện đưa bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cho anh, cố gắng ở bên anh.

Thời gian đến ngày 25, Vạn Thái Thái bị mẫu thân đại nhân thúc giục, hạ thánh chỉ mười tám lần, ra lệnh cô mà còn không về thì khỏi cần về nữa. Cô không trì hoãn được, đành vứt Đoàn Vũ Xuyên lại, ngoan ngoãn về quê. Hôm đó anh vẫn không thể đi tiễn cô, một mình cô cô đơn đến phi trường, một mình làm thủ tục, một mình đăng ký, một mình kiểm tra an ninh rồi ngồi máy bay về quê. Vạn Thái Thái đúng là tức anh ách đầy bụng. Hừ! Bác sĩ thì giỏi lắm à, bạn trai cái khỉ mốc! Không cần cũng được! Đoàn Vũ Xuyên là bất đắc dĩ, lúc đó có sản phụ sinh con, anh chỉ có thể ở bệnh viện, Vạn Thái Thái chất vấn anh:

- Chẳng lẽ bệnh viện chỉ có một mình anh là bác sĩ khoa sản à?

Khi sản phụ thuận lợi sinh xong, anh hoàn thành sứ mệnh, về đến nhà nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng anh không dễ chịu, mới xa nhau một lát mà sao thấy nhớ thế này. Anh biết Vạn Thái Thái chỉ tức giận nhất thời, cơ bản cô vẫn hiểu anh, cô rất hiểu chuyện, chỉ thỉnh thoảng khi anh quá đáng, cô mới giận dỗi mà thôi. Cáu kỉnh qua đi, cô thường luôn xấu hổ nhận lỗi. Anh cảm thấy mình thua thiệt cô rất nhiều.

Vạn Thái Thái năm nay 28 tuổi, nếu không phải đi học nhiều năm thì cô đã kết hôn sinh con từ lâu giống như những bạn học khác, đứa con của bạn thân cô đã sắp lên tiểu học rồi. Haiz, đúng là lạc hậu. Vậy nên, hễ cô về quê là mẹ cô không rõ chân tướng lại sắp xếp cho cô xem mắt. Những cuộc xem mắt ùn ùn kéo đến đè ép khiến cô không thở nổi. Sở dĩ cô không nói cho mẹ biết cô đã có bạn trai là vì cảm thấy thời cơ không thích hợp, dù sao họ mới hẹn hò chưa lâu. Vạn Thái Thái có tính toán của riêng mình. Cô đương nhiên không dám kể với Đoàn Vũ Xuyên chuyện cô đi xem mắt, bằng không anh không lột da cô mới lạ. Người đàn ông đó ghen tuông rất khủng bố.

Nhưng có nghĩ nát óc cô cũng không ngờ sẽ gặp lại anh, không đúng, là gặp lại anh bằng hình thức xem mắt. Trương Duy là bạn học tiểu học của Thái Thái, năm xưa Thái Thái từng ngồi trước mặt cậu. Cậu là thiếu niên ưu tú, thành tích học tập luôn nhất lớp, đương nhiên cũng rất kiêu ngạo. Vạn Thái Thái khi đó chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không chút tiếng tăm, thành tích bình thường, tướng mạo phổ thông, lúc đó tuy cô chưa mập nhưng quá nhỏ gầy, hoàn toàn không để lại ấn tượng cho người khác. Có lẽ mấy năm đó cậu cũng không biết cô tên gì. Sau đó học trung học cơ sở, cậu đi học ở trường tốt hơn trong thành phố, cô học trong thị trấn, sau khi lên trung học cơ sở, họ không hề gặp nhau, tình cờ gặp gỡ trên đường đều xem nhau như người xa lạ. Ngoài danh nghĩa bạn học sáu năm (1), họ không còn bất kỳ quan hệ gì.

(1) Ở Trung Quốc, cấp tiểu học học sáu năm, trung học cơ sở (sơ trung) học ba năm, trung học phổ thông (cao trung) học ba năm.

Sau đó học trung học phổ thông, cậu vào trường trọng điểm, cô vào trường loại hai. Học đại học, cậu vào trường đại học trọng điểm, cô vào trường đại học loại hai. Tuy ở cùng một khu, tuy cô biết vị trí nhà cậu, tuy họ ở cách nhau không xa, nhưng họ rất ít khi tình cờ gặp nhau, càng đừng nói tới trò chuyện.

Nghe người giới thiệu nói, trước đây không lâu cậu đã thành lập công ty của riêng mình, phát triển về mọi mặt đều không tệ, cho nên mẹ cậu bắt đầu cân nhắc đến chung thân đại sự của cậu. Kỳ thực, thứ duy nhất của Vạn Thái Thái có thể đem ra nói chính là nghiên cứu sinh của một trường nổi tiếng, hiện nay công việc ổn định mà thôi. Trong mắt người đời, khoảng cách giữa họ vẫn rất lớn. Nhưng người trước mắt này và người lúc nhỏ không hoàn toàn giống nhau. Thậm chí so với dáng vẻ cậu trước đây không lâu, khoảng thời kỳ trung học phổ thông cũng không giống. Nói đến thật buồn cười, hồi học trung học phổ thông có lần trong thị trấn đổ mưa, ở cửa HBK (2), cậu dùng áo khoác che mưa cho bạn gái vội vã chạy đi. Lần đó, mất hồi lâu cô mới nhận ra được người đó là cậu.

(2) Tiệm bán các thức ăn nhanh như trà sữa, gà rán,… của TQ, tương tự KFC.

Vạn Thái Thái khuấy cà phê, hơi ngượng ngùng nói:

- Chào cậu, cậu còn nhớ mình không? Chắc chắn cậu không nhớ nhỉ, chúng ta là bạn học tiểu học.

Cậu dường như cũng không mấy mặn mà:

- Xin lỗi, đúng là không có ấn tượng.

Cô hơi tự giễu:

- Bình thường mà, ai lại đi chú ý đến một kẻ vô danh tiểu tốt chứ.

Cậu giải thích:

- Lúc đó quá nhỏ, có những chuyện không nhớ rõ. Bạn học tiểu học đã lâu không tụ tập, mình cũng không nhận ra được mấy người.

Vạn Thái Thái nhẹ nhàng tìm đề tài:

- Ừ. Cũng phải. Nghe nói hiện tại cậu thành lập công ty à? Cậu vẫn giỏi như vậy nhỉ.

Trương Duy nghiêm túc nói:

- Không tính là thành tựu gì, vừa mới khởi nghiệp thôi.

- Ừ.

Vạn Thái Thái không biết nên nói gì nữa.

- Nghe nói cậu học sư phạm?

Trương Duy nhớ hình như mẹ nói với cậu như thế, càng nhớ tới lời nhắn nhủ của mẹ rằng người học sư phạm sau này biết cách dạy con, bảo cậu nên nắm bắt, đừng để thất bại, khi đó cậu chỉ hờ hững đáp lời.

Vạn Thái Thái trả lời:

- Ừ. Lúc học nghiên cứu sinh mình học sư phạm.

- Cậu rất thích việc dạy học?

Trương Duy nghiêm túc tìm hiểu người trước mắt cũng hờ hững như cậu này. Hình như cô cũng là bị ép, chứ không muốn đi xem mắt.

- Ừ, học sư phạm thực ra rất thú vị, trò chuyện với học trò cũng rất vui.

Vạn Thái Thái đúng là rất yêu thích việc dạy học. Cho nên, cô mới làm cô giáo.

Trương Duy rất chân thành:

- Cậu hiện giờ rất giỏi. Đâu có vô danh tiểu tốt như cậu nói.

- Con người mà, luôn luôn thay đổi. Tiến về phía trước mà phát triển thôi.

Sao có thể mãi không thay đổi chứ?

- Cũng phải.

Trương Duy nhướng mày đồng ý với quan điểm của cô.

Vạn Thái Thái tìm đại một đề tài:

- Ừ. Thực ra cậu xuất sắc như vậy tại sao không tìm được đối tượng?

- Vậy cậu thì sao? Cậu cũng đâu kém, tại sao không tìm được đối tượng?

Trương Duy tỉ mỉ đánh giá người trước mắt, cô ấy không tính là tuyệt thế mỹ nữ nhưng dung nhan thanh tú, tinh khôi, chỉ là hơi nhỏ gầy một chút.

- Mình ấy mà – Vạn Thái Thái đột nhiên hơi xấu hổ - thực ngại quá, mình có bạn trai rồi.

Cô cảm thấy lừa người khác như vậy hình như không tốt nên quyết định thẳng thắn.

Trương Duy nhìn đôi mắt cô bỗng dưng ngời sáng, cảm thấy hơi không thoải mái:

- Vậy cậu?

- Vẫn chưa nói với người nhà, mẹ mình ép mình đến. Hi vọng cậu đừng để bụng, mình không phải cố ý lừa gạt.

Vạn Thái Thái thực sự không cố ý, xem như là đi kết bạn cũng tốt, với mấy đối tượng hẹn hò trước đó, cô cũng thẳng thắn như thế, cuối cùng còn xin họ giữ bí mật, về nói với người nhà rằng không thích hợp để lừa gạt mà qua ải.

Trương Duy hơi cau mày, gật đầu:

- Là sợ có biến cố gì sao?

Vạn Thái Thái khó xử đáp lời:

- Hì hì, bọn mình mới bắt đầu hẹn hò thôi, sợ sau này có biến cố gì đó, công khai sớm quá dễ chết non mà. Mình muốn đợi bọn mình ổn định hơn rồi mới nói. Mong cậu đừng để bụng.

Trương Duy không nói tiếp nữa, gật đầu.

Sau đó họ tán gẫu những chuyện linh tinh về những điều thú vị trong công việc của đôi bên, bầu không khí rất hòa hợp. Giống như bạn bè lâu năm vậy.

Bất giác nói đến hồi tiểu học, Vạn Thái Thái chợt nhớ đến một chuyện, bèn nói:

- Mình nhớ hồi tiểu học, cậu là tổ trưởng tổ tụi mình, ngày nào mình cũng phải tới chỗ cậu trả bài, có một lần hình như mình học bài “Khỉ vớt trăng” hay gì gì đó, rõ ràng ở nhà mình thuộc rất trôi chảy nhưng đến chỗ cậu lại lắp ba lắp bắp, sau đó cậu bảo mình về, mình quýnh lên khóc, cậu thấy mình khóc, hình như là bảo mình đọc lại lần nữa, may là sau đó mình đọc được, chi tiết cụ thể thì mình không nhớ lắm. Khi đó đúng là đơn thuần.

Vạn Thái Thái tổng kết, không hiểu sao cô lại nhớ đến chuyện này hồi tiểu học, kỳ thực nó cũng rất mơ hồ. Cô nhớ về mình hồi đó, không kiềm được cảm thán, thời gian thấm thoắt thoi đưa, mọi người đều không còn là mọi người thuở ban đầu.

- Còn có chuyện này à, mình hoàn toàn không nhớ.

Trương Duy thực sự không hề có ấn tượng. Ký ức hồi tiểu học, cậu có tìm thế nào cũng không tìm được dấu vết liên quan tới cô. Cậu bỗng hơi ảo não, trí nhớ siêu phàm của cậu rốt cuộc làm ăn kiểu gì không biết!

Vạn Thái Thái chỉ cười. Khi đó cô còn thầm mến cậu, người ưu tú như vậy, hầu như bọn con gái cả lớp đều thầm mến cậu, chỉ là lúc đó Thái Thái không hiểu cái gì gọi là thích, hôm nay thấy người này giỏi thì thích người này, ngày mai thấy người kia giỏi thì thích người kia. Mỗi lúc mỗi đổi, căn bản không tính là thích nhỉ. Đâu giống như cô thích Đoàn Vũ Xuyên. Lúc nhỏ đơn thuần, thích chỉ là đơn giản như vậy.

Trương Duy ga lăng đưa cô về, Vạn Thái Thái vẫy tay tạm biệt cậu, cảm ơn cậu đã đưa cô về. Cậu nói:

- Không có gì, nếu sớm biết có hôm nay, mình nhất định sẽ nghiêm túc ghi nhớ cậu.

Vạn Thái Thái không hiểu ý trong lời nói của cậu:

- Hì hì, bây giờ biết cũng giống vậy mà.

Trương Duy lắc đầu:

- Không giống.

Có những việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

- Có thời gian thì gặp nhau tán gẫu như những người bạn cũ, được chứ?

Vạn Thái Thái gật đầu:

- Chắc chắn rồi, sau này nếu cậu đến thành phố N, mình mời khách.

Trương Duy cười gật đầu, lái xe rời đi.

Mẹ Vạn thấy Trương Duy đưa Vạn Thái Thái về thì hưng phấn đuổi theo Thái Thái hỏi đông hỏi tây, cô chỉ đáp qua loa lấy lệ, phải, không tệ, phải, mẹ à, con biết, phải, con sẽ liên hệ, được rồi, mẹ à, con muốn đi tắm. Mẹ, tạm thời đừng giới thiệu người cho con nữa nhé, con muốn nghỉ ngơi. Mẹ Vạn cảm thấy có triển vọng, bèn vui vẻ đồng ý, ấn tượng của bà với Trương Duy không tệ, hai nhà lại gần nhau, sau này Thái Thái không cần gả đi xa, bà rất hài lòng. Bà đâu biết Vạn Thái Thái đang suy tính điều gì.

Vạn Thái Thái vừa thoát khỏi sự quấy rầy của mẫu thân đại nhân thì Đoàn Vũ Xuyên gọi điện thoại tới. Cô mau chóng trốn vào phòng nghe máy. Anh vẫn như bình thường hỏi cô hôm nay làm những gì. Cô suýt nói ra chuyện xem mắt, may mà kịp thời ngừng lại:

- Hôm nay em gặp một bạn học tiểu học, hàn huyên dăm câu. Không ngờ mọi người ai cũng thay đổi nhiều, nhưng cậu ấy vẫn giỏi giang như xưa.

Vạn Thái Thái tránh nặng tìm nhẹ nói. Cơn ghen của Đoàn Vũ Xuyên lại nổi lên:

- Cậu ấy giỏi hay anh giỏi?

Vạn Thái Thái cố ý nói:

- Chắc chắn là cậu ấy rồi, nghe nói người ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn mở công ty nữa. Chậc chậc chậc, đúng là thanh niên tài giỏi. Ngoại hình trông cũng đẹp nữa.

Đoàn Vũ Xuyên càng mất hứng:

- Anh tốt nghiệp đại học Pennsylvania đấy, cũng xem như rùa biển (3) danh giá, cũng là thanh niên tài giỏi, thế nào, em không thấy à?

(3) Rùa biển: từ lóng dùng để chỉ những người du học ở nước ngoài về nước.

Vạn Thái Thái bật cười lớn, ôi anh chàng này:

- Woa, thật hả, mắt em không tốt, cho em một số khám trong khoa mắt bệnh viện anh nhé. Em muốn khám xem mắt em có bệnh tật gì không, sao lại không thấy thanh niên tài giỏi bên cạnh nhỉ.

Đoàn Vũ Xuyên thấy cô đùa vui, không kiềm được bật cười:

- Được, em về anh sẽ dẫn em đi khám mắt.

Vạn Thái Thái thoải mái khắp người:

- A Xuyên, trong lòng em anh là tốt nhất. Người khác tốt đến đâu cũng không tốt bằng anh.

Vạn Thái Thái bày tỏ tấm lòng, Đoàn Vũ Xuyên nghe cô đột nhiên tình tứ thì cười tít mắt:

- Gì mà tốt nhất trong lòng em chứ, rõ ràng anh là tốt nhất mà?

Vạn Thái Thái cười cam chịu:

- Phải phải phải, anh Đoàn Vũ Xuyên là thanh niên tài giỏi, tốt nhất siêu cấp vũ trụ luôn. Được chưa hả?

Đoàn Vũ Xuyên ở bên này điện thoại lớn tiếng cười:

- Tiểu yêu tinh giỏi lời ngon tiếng ngọt.

Vạn Thái Thái cúp máy, nhớ về quá khứ, cảm thấy gặp được Đoàn Vũ Xuyên mới là vận may chân chính của cô, những người đi qua cuộc đời cô trong quá khứ đều không quan trọng, những uất ức cô gánh chịu đều chẳng đáng là gì nữa.

Lúc Trương Duy về cũng bị mẹ đuổi theo hỏi:

- Con trai à, cô gái hôm nay thế nào?

- Mẹ, mẹ đừng bận tâm có được không, tự trong lòng con rõ mà.

Người ta căn bản không vừa ý con trai mẹ.

- Nói gì vậy hả? Mẹ không bận tâm con thì bận tâm ai?

Mẹ Trương khó chịu, thằng con này cái gì cũng tốt, chỉ là không lúc nào lo tới chuyện chung thân đại sự, đúng là khiến bà sốt ruột mà.

Trương Duy có chút mệt mỏi:

- Mẹ, con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, nhưng bây giờ con thực sự không muốn yêu đương, con muốn lấy sự nghiệp làm trọng.

- Chỉ cần con tìm một cô bạn gái cho mẹ, con muốn lập nghiệp, muốn kết hôn khi nào mẹ cũng mặc kệ con! Nhưng mà, con trai, con thật sự không thích cô gái đó hả?

Mẹ Trương hơi thất vọng, nhà họ Vạn rất tốt, con cái tốt, gia đình trong sạch.

Trương Duy nói với mẹ:

- Con và cô ấy là bạn học tiểu học.

Mẹ Trương tưởng rằng có hi vọng, vội vàng nói:

- Bạn học tiểu học tốt mà! Có nền tảng tình cảm!

- Mẹ, chuyện hồi tiểu học sao con nhớ được chứ, làm gì có nền tảng tình cảm.

Trương Duy rất bất đắc dĩ với trí tưởng tượng phong phú của mẹ mình.

Mẹ Trương nhắc nhở, chưa từ bỏ ý định:

- Tình cảm có thể bồi dưỡng mà.

Trương Duy hơi buồn bực:

- Nói sau đi, bây giờ con bận lắm, cứ thế nhé. Gần đây mẹ cũng đừng sắp xếp xem mắt gì cho con nữa, để con về nhà yên tĩnh hai ngày nhé?

Mẹ Trương đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Dù sao mẹ cũng nhắc con, nếu có cảm giác thì phải nắm chặt đấy. Đã trưởng thành rồi!

- Được được được, lại nữa rồi.

Tai cậu sắp chai luôn đây này:

- Con đi tắm.

Mẹ Trương nhắc nhở:

- Lại ghét mẹ con. Không nói nữa. Nếu không biết nắm chắc thời gian, không biết kẻ hối hận là ai đâu!

Trương Duy không muốn tiếp tục dây dưa, cậu vào phòng tắm tắm rửa nhưng trong đầu không gạt đi được ánh mắt rạng ngời của cô khi nhắc đến bạn trai, cậu cười khổ, cậu sao còn cơ hội chứ, ánh mắt ấy rõ ràng cho thấy cô cực kỳ yêu bạn trai mình. Nếu cậu có thể gặp cô sớm hơn, nhưng vậy thì sao chứ, khi đó cậu kiêu căng ngạo mạn, sao có khả năng để ý đến Vạn Thái Thái. Cho nên, tiếc nuối chỉ có thể là tiếc nuối.

Tình yêu thích hợp đúng là quá khó có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.