Thái Thái từ sau lần trước bị người mình thích chế giễu
thì hạ quyết tâm giảm béo. Kiêng ăn vặt, bớt ăn thịt, gia tăng vận động. Mỗi buổi tối cô đều kéo thân thể nặng nề cồng kềnh đến sân thể thao
chạy nửa giờ. Ban đầu rất vất vả, chạy một vòng là sắp tắt thở, quần áo
như ngâm trong nước vậy. Mỗi lần muốn từ bỏ, cô lại nhớ tới tiếng cười
nhạo ngày ấy, heo, cúm gia cầm, chết hết đi! Bà đây phải gầy! Dần dần,
tiếp tục kiên trì, với một người mập mà nói, cô chạy được suốt nửa tiếng như vậy đã rất giỏi rồi.
Ơ, quên nói, Thái Thái là học sinh nội trú, không thường xuyên về nhà.
Sau khi kiên trì rèn luyện mỗi ngày, trọng lượng của cô không
thay đổi nhiều. Nhưng sức bền lại trở nên rất tốt. Cho nên vào lúc thi
chạy tám trăm mét cuối kỳ, cô đã thuận lợi vượt qua. Bạn bè thực không
dám tin, một người mập như thế chạy tám trăm mét còn nhẹ nhàng hơn cả
người gầy. Họ không chỉ bất ngờ mà còn lén khen cô, cảm thấy cô thật
giỏi. Vì thế quan hệ của cô với bạn bè trong lớp, không kể A Tăng, đều
rất tốt. Còn A Tăng, do thành tích thay đổi nên ngồi cách cô hơi xa một
chút. Rồi các bạn không chạy nổi đều tới xin cô chỉ bảo xem làm thế nào, các bạn muốn giảm béo cũng tới xin cô chỉ bảo làm thế nào. Cô đâu có
gầy, muốn giảm béo sao lại hỏi cô?
Sau đó, cô từ từ nhận ra, con người Đoàn Vũ Xuyên rất tốt. Các ví dụ dưới đây sẽ chứng minh:
Một, quên nói, Vạn Thái Thái cận thị nặng. Đều tại hồi trung học cơ sở cô nghiện tiểu thuyết các loại mà ra. Cho nên nói, tiểu thuyết
hại người mà.
Hôm nọ, Thái Thái đeo mắt kính dày đi toilet, lúc ra khỏi toilet thì bị người khác va phải, làm rơi mắt kính, trên đời này không phải
người nào cũng có lễ độ. Cô ta không sao cả liền bỏ đi. Để lại Vạn Thái
Thái mò mẫm dưới đất trước cửa toilet tìm kính. Mời tham khảo dáng vẻ
của cô qua “Phụ nữ không xấu”, dáng vẻ sau khi làm rơi mất kính sát
tròng do Châu Tấn diễn. May mà Đoàn Vũ Xuyên lúc đó bước ra khỏi toilet, nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô. Cậu tốt bụng nhặt kính lên trả lại cho cô, giải quyết được mối nguy rơi mắt kính của Thái Thái.
Ừ, được 1 điểm thiện cảm.
Hai, nghiêm túc dạy toán có tính không? Tuy lần nào cậu cũng rất hung dữ nhưng rất kiên nhẫn. Cậu giảng là cô hiểu ngay. Hơn nữa, thành
tích toán của cô từ hai ba điểm dần dần đi lên có được chưa? Kéo theo
thành tích hóa học, vật lý và thành tích tổng thể cũng đi lên. Nhân vật
quan trọng như vậy đấy.
Ừ, thêm 5 điểm thiện cảm.
Ba, có một lần buổi tối cô chạy bộ ở sân thể thao nhìn thấy cậu, bèn bước qua tán gẫu. Ví dụ như:
Sao cậu lại ở đây?
Cậu không học à?
Cậu cũng chạy bộ hả?
Ha ha ha ha ha ha. Chúng ta đều phải giảm béo nhỉ.
Cho nên, thường xuyên chạy bộ cùng cậu xem như là có tình hữu nghị cách mạng nhỉ.
Ừ, thêm 1 điểm thiện cảm.
Bốn, con người luôn có lúc bị cảm, lúc bị cảm mà có người quan
tâm sẽ rất biết ơn. Phải, Thái Thái bị cảm, Đoàn Vũ Xuyên mang thuốc cảm cho cô. Tuy cậu hời hợt nói là trong nhà có sẵn, thấy nên tiện tay đem
theo nhưng Thái Thái cảm thấy mình được cưng chiều mà hoảng hốt.
Ừ, thêm 2 điểm thiện cảm.
Chưa đợi điểm thiện cảm lên 10 điểm, nhà trường cho nghỉ đông.
Cô những tưởng học kỳ sau sẽ có cơ hội gom được 10 điểm. Nhưng khi khai
giảng, Đoàn Vũ Xuyên không đến nữa, thầy giáo nói, cậu chuyển trường
rồi. Giọng điệu đầy tiếc nuối. Để lại Thái Thái ngây người như tượng.
Suốt kỳ nghỉ đông, cô luôn nghĩ đến cảnh cậu dạy cô học toán,
mong mau đến khai giảng, không biết từ lúc nào cô lại thích đi học như
vậy nữa. Nghỉ đông cũng không chơi cho tử tế. Nhưng kết quả đổi được lại là tin cậu chuyển trường. Cô đau lòng, mất mát, ủ rũ, buồn bã, mà không biết nói cùng ai. Không ai tin rằng, một người mới học cùng lớp nửa năm sẽ có tình cảm sâu đậm bao nhiêu. Thế nên mọi người vẫn sống cuộc sống
của riêng họ. Cô hơi ghét cậu, 9 điểm của cậu bỗng chốc hóa thành không. Cậu không từ mà biệt. Nhưng về sau nghĩ lại, người ta mắc mớ gì phải
nói với mình, người ta có quan hệ gì với mình? Thái Thái rồi cũng nguôi
ngoai, không còn ghét cậu nhiều như thế nữa, chỉ trừ 5 điểm thôi. Đó là
trừ cho việc cậu bỗng dưng rời đi. Lúc ấy cô mới nhận ra rằng, trong
lòng mình vẫn khó mà nguôi ngoai được.
May là sau khi Đoàn Vũ Xuyên đi rồi, A Tăng lại đến. Họ lại trở
thành đôi bạn bàn trên bàn dưới, tình bạn còn tốt hơn cả trước đây.
Xuân qua thu tới, nóng đến lạnh đi. Lớp 11 sắp kết thúc. Lúc
phân ban, Thái Thái và A Tăng quyết đoán chọn ban xã hội, hưng phấn từ
biệt với khoa học tự nhiên, sải bước vào hàng ngũ học sinh ban xã hội.
Thượng Đế chiếu cố, họ lại là bạn cùng lớp. Từ khi Đoàn Vũ Xuyên bỏ đi,
Thái Thái chưa từng xao nhãng học toán, thậm chí càng nỗ lực hơn cả
trước đây, thành tích toán của cô ngược lại không tệ. Mỗi lần thi, cô
đều có thể đạt được 10 điểm. Thêm vào đó, các môn xã hội của cô vốn đã
tốt, không bị các môn tự nhiên kéo chân, thành tích của cô tốt càng thêm tốt. Trong thời gian ấy, cô vẫn không quên chạy bộ, giảm béo mỗi ngày.
Qua hơn hai năm, thân thể của cô hoàn toàn thay đổi, không còn là cô béo ngày trước nữa. Tin rằng dù là người quen gặp được cũng chưa chắc nhận
ra cô. Con gái mười tám thay đổi, Thái Thái càng thay đổi càng xinh đẹp. Nhưng không biết cậu béo ngày xưa – Đoàn Vũ Xuyên – giờ thế nào rồi?
Thi đại học, không có gì bất ngờ, Thái Thái thi rất tốt. A Tăng
thi cũng không tệ. Do Thái Thái thích khí hậu khô ráo phương bắc nên đi
lên phương bắc, còn A Tăng thích khí hậu ẩm ướt phương nam nên đi về
phương nam. Từ đó, hai chị em trời nam biển bắc, mỗi người một phương.
Thái Thái tắm xong, ra sấy tóc. Cô chợt nhớ mình đã rất lâu
không liên lạc với A Tăng. Bỗng dưng nhớ cô ấy quá. Cô liền cầm điện
thoại gọi cho A Tăng. A Tăng đã kết hôn, con cũng được đầy tháng rồi.
Lần trước cô còn thấy cô ấy đổi avatar mới trong group bạn bè nữa. Họ
tám chuyện điện thoại rất lâu, Thái Thái xoắn xuýt hỏi:
- Cậu còn nhớ Đoàn Vũ Xuyên chứ?
A Tăng không ấn tượng lắm, dù sao Đoàn Vũ Xuyên cũng chỉ là bạn
học nửa năm. Hóa ra thật sự chỉ có Thái Thái là khắc sâu Đoàn Vũ Xuyên
vào ký ức. Cúp điện thoại, Thái Thái ngủ không được. Bất ngờ gặp lại thế này rốt cuộc là tốt hay không?