-em đây.
Nó nhàn nhạt trả lời rồi chỉ chỗ ngồi kế bên mình ra hiệu. Hiểu ý anh liền vức đống đồ xuống chạy đến kế bên nó đặt mông xuống ngồi cạnh. Cậu hí hửng đến kỳ lạ, liên tục khích nó kể nhanh nhanh. Củng phải thui, có gì lạ đâu nào, từ ngày nó đi anh mất luôn đứa em gái mà anh yêu thương nhất , đi không lời từ biệt mà khổ nỗi một cái là nó cũng nhớ anh lắm chớ nhưng mà nó còn thông thái hơn anh nhiều bởi vậy đừng có coi thường nói quá, nó điềm tĩnh xử lý mọi việc không hợp tác với bất cứ ai chỉ quyết định một mình. Thế nên đừng dại động vào nó, nó mà nóng thì càng thâm hiểm, tâm cơ khó lường được lắm. Suy nghĩ của nó, khó ai có thể nắm bắt được lắm a....
- Từ từ nào, làm sao mà cứ như con lăng oăn thế?- đấy!thấy chưa, mới lạnh như băng mà giờ đã cười cười nói nói móc họng anh rồi, đúng là chẳng giống ai cả.....(vì chị đặc biệt, cả Bảo Bảo củng vậy nữa đó a...)
- cô em gái của mày đúng là khó chịu nhở?- kg biết hắn từ cái xó nào ra mà xóc xỉa nó rồi. Nó củng chẳng tỏ vẻ gì tức giận mà ngược lại là làm mặt hỏi lạii....
-anh nói gì zạ? Tui nghe hông rõ...- nhìn cái mặt nó ngu ngơ làm anh đắc chí, tưởng nó không rõ thật anh mới lại gần cái ghế đối diện nó ngồii xuống gác chân lên bàn, còn tay thì cầm cái iphone bấm bấm, mồm bẩm bẩm(hắn:cái thằng tác giả, ông bẩm cái mà bẩm hả?/yan:thôi đi cha, từ từ thôi, đợi chút biết hà...)
- tôi nói là em khó tính quá đấy.
- hả??? Tôi nghe không được. Anh nói lại được hông?- vẫn bộ mặt đó, vẫn cái dáng đó nhưng nó lại làm cho ai đó dần trở nên mất kiên nhẫn.
-khó tính- hắn chơi game mà muốn nát cái máy luôn rồi, khổ ghê.
Sao?- anh thật chịu hết nổi rồi nha, kg ẽ con nhỏ này bị lãng tai hả trời.
- đồ bà già.- cố chịu đựng lần cuối hắn buông ba từ. Động tác trên máy củng nhanh hơn....
Hết cháp này rồi nha mọi người.