Thiên Sư Chấp Vị (Phần 1) Phiền Lạc

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 8 QUYỂN 2

“Chu Nghiêu?”

Không nghĩ tới Chu Nghiêu cũng ở nơi này, nhìn đến hắn, Niếp Hành Phong có cảm giác như đang chui vào ngõ cụt.

Vung tay đấm, chạm vào lại có cảm giác mềm nhũn, Chu Nghiêu ***g ngực lõm vào, hóa giải nắm đấm của anh.

Xác chết Chu Nghiêu từng được tu bổ qua, nhưng tứ chi bị đứt ra rồi nối lại ngược lại càng làm kẻ khác sợ hãi, trên mặt trên cổ đều có dấu vết may lại, huyết nhục mơ hồ trông rất dữ tợn.

Hắn xuất hiện rất đột ngột, phía sau lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của nhóm học sinh, so sánh với những linh hồn phiêu đãng khác thì Chu Nghiêu xem như là nguy hiểm hơn, lực chấn động quá lớn, nghĩ muốn không kêu cũng không được.

Chu Nghiêu bắt lấy bàn tay đánh tới của Niếp Hành Phong, cười lạnh nhìn anh: “Là ngươi hại chết ta, hiện tại tự động đưa lên cửa, có tính là báo ứng không nhỉ?”

“Nếu thế này coi như là báo ứng, vậy Lý Hiển Đình năm đó bị ngươi hại chết thì nói như thế nào?”

“Hắn là tự làm tự chịu!”

Chu Nghiêu thét lên rồi đánh bay Niếp Hành Phong, lực rất mạnh, Niếp Hành Phong không đứng vững được, bị đánh lùi về phía sau, sau đó lại bị Khưu Lý Yên vọt tới giữ chặt, anh vội trở tay vùng ra khỏi người Khưu Lý Yên.

Bên này Tần Ưng và Sở Ca đang triền đấu với quỷ, quỷ ảnh không biết từ đâu theo nhau đến, càng lúc tụ lại càng nhiều, dần dần bức bọn họ tới mép tường, cửa kính như là bị điều khiển đều tự động mở ra, chỉ cần không cẩn thận, tùy thời đều có thể bị ngã ra bên ngoài.

Chu Nghiêu cười khặc khặc đi lên phía trước, La Ngạn còn không biết chết sống cầm kính chiếu yêu xông lên, kết quả sau khi nhìn thấy gương mặt quỷ dị của hắn, kêu to một tiếng, hất văng kính chiếu yêu, xoay người bỏ chạy.

Chu Nghiêu vươn hai tay loang lổ bắt lấy đuôi áo La Ngạn, Niếp Hành Phong vội xông lên kéo La Ngạn ra, nhưng chính anh lại bị Chu Nghiêu thuận thế túm lấy, cảm giác lạnh lẻo thấu xương từ bàn tay đó truyền đến, Niếp Hành Phong cả người run lên, vội vàng né tránh, lại bị gió lạnh hất đụng vào tường bên cạnh.

“Niếp Hành Phong, ngươi đi chết đi!”

Đầu lại bị va chạm, Niếp Hành Phong té rớt trên mặt đất, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, phía sau anh chính là cửa kính đã được mở rộng, thấy Chu Nghiêu lại hướng về phía mình giơ bàn tay lên, trong lòng không khỏi vạn phần hối hận đã cởi mất bùa hộ mệnh Trương Huyền đưa cho mình.

Trước khi đến đây đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, có điều anh cũng không nghĩ chết thế này, nhìn đến di động bị rơi trên mặt đất, đột nhiên nhãn tình sáng lên.

“Chúng ta sẽ không chết, kẻ phải chết chính là ngươi!”

Lấy tay bật nhạc chuông điện thoại, đó là tiếng chuông chuyên dùng để báo Trương Huyền gọi đến.

Di động không thể biểu hiện thời gian nhưng không phải là mặt khác công năng không nhạy, ví dụ như phát nhạc.

Giọng đọc kinh trang nghiêm giòn giã vang lên trong không gian, nhất thời tiếng rầm rĩ kêu gào biến mất vô tung, quỷ ảnh nháy mắt biến mất sạch sẽ, Khưu Lý Yên ngã nhào xuống, Chu Nghiêu mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng không cam tâm đi vào khuôn khổ, ôm lấy đầu dùng sức kêu to.

“Ngươi đã chết, vẫn là nên tuân mệnh đầu thai đi thôi.”

Niếp Hành Phong cầm di động chậm rãi đi về phía hắn, nhìn thấy thân mình hắn càng ngày càng rung, rốt cục chống đỡ không được, cũng ngã xuống, thân thể vốn được khâu lại bị đứt tung ra.

Năm tên đệ tử kinh hồn chưa định, Phùng Tình Tình run giọng hỏi: “Đây là cái gì? Còn lợi hại hơn so với pháp khí của chúng ta.”

“Kim quang thần chú.” Sở Ca lòng còn sợ hãi nói.

Đích thật là kim quang thần chú, là Trương Huyền tự ý đặt làm nhạc chuông di động cho anh. Lên mạng là có thể miễn phí cài đặt, nhưng lại bị Trương Huyền đòi báo đáp bằng hai bửa cơm Tây đắt tiền.

Có điều, anh chưa bao giờ cảm thấy may mắn là Trương Huyền nhiều chuyện như bây giờ.

“Lập tức rời khỏi nơi này!”

Lần này không có ai phản bác, năm đệ tử xám xịt đi theo Niếp Hành Phong, Phùng Tình Tình vốn nghĩ muốn lấy cây nến, nhưng nhìn đến xác chết trên mặt đất, sợ tới mức thét chói tai, nhảy đi ra ngoài.

Mới vừa tiến vào hành lang dài, âm nhạc lại vang lên, Phùng Tình Tình vội hỏi: “Có phải hay không còn có u hồn? Tiếp tục bật, đừng có ngừng.”

Lần này không phải là bật nhạc, mà là tiếng chuông điện thoại, Niếp Hành Phong vội ấn nghe.

“Chủ tịch, anh đang ở đâu?”

Giọng Trương Huyền nghe rất kì quái, như là bị làm biến giọng, cảm giác như bị kéo dài ra thanh âm chậm rì rì.

Bọn họ quả nhiên ở không gian khác nhau, bởi vậy làm cho tốc độ âm thanh cũng bị trì trệ.

“Tôi ở chỗ tòa nhà giải phẫu, còn cậu?”

Thanh âm của anh khi đối phương nghe tới, hẳn là cũng rất chậm, hơn nữa ngày Trương Huyền mới nói: “Tôi đến bệnh viện tìm anh, hiện tại vừa mới vào, xảy ra chuyện gì? Giọng anh sao kì quái vậy.”

“Tôi không biết, nơi này tất cả thời không đều lẫn lộn, có thể có quan hệ đến Lý Hiển Đình.”

“Là rất khác thường, bên người tôi cũng có thiệt nhiều tiền mặt bay lượn khắp nơi.”

Nhìn đến quỷ quái, Trương Huyền lại mắc bệnh nghề nghiệp, trực tiếp bắt bọn nó phân loại thành tiền mặt.

Bất quá lúc này Niếp Hành Phong không có tâm tình truy cứu tật xấu tham tiền của cậu ta, nói: “Tôi lập tức đi tìm cậu. . . . . .”

Một tiếng vang lạnh lẽo vang lên ở đầu bên kia, khác hẳn với tốc độ nói chyện siêu chậm của Trương Huyền, tiếng vang này rất rõ ràng, tiếp theo là tiếng có vật ngã xuống.

“Trương Huyền, Trương Huyền. . . . . .”

Đó là tiếng súng, anh sẽ không nghe lầm, cách đây không lâu anh còn nghe qua tại nhà Chu Nghiêu, là ai nổ súng, Trương Huyền có xảy ra chuyện gì không?

Niếp Hành Phong hướng về phía di động gào nửa ngày, đáp lại anh là sự trầm mặc, sau đó, di động bị ngắt.

Sở Phong sau khi nghe máy theo dõi, vọt vào thang máy trước, còn lại ba người cũng đi sát theo, may là đèn trong thang máy không có vấn đề, cũng có thể hoạt động bình thường.

Đi lên lầu ba, tầng này có đèn chiếu sáng, nhưng hành lang dài trống rỗng, tĩnh lặng làm cho người ta hít thở không thông.

Sở Phong đi thẳng đến phòng bệnh Cố Trừng, cửa phòng mở rộng, bên trong lại không có một bóng người, anh tức giận nắm chặt cái máy theo dõi còn kêu không ngừng trong tay.

“Cái gì mà máy theo dõi đời mới nhất, nửa bóng người cũng không có, kêu cái quỷ gì?”

Anh tắt máy theo dõi, chạy ra khỏi phòng bệnh, Thường Thanh sớm nắm chặt khẩu súng trong tay, quét mắt nhìn quanh, làm đúng tư thế của một cảnh sát.

Chu Lâm Lâm không cam lòng yếu thế, hai tay nắm kiếm gỗ đào, Triệu Tiểu Vi trong tay lại là gương đồng, những thứ dụng cụ này thành viên trong nhóm bọn họ mỗi người có một cái, bây giờ tình trạng rõ ràng không bình thường, cho dù không có quỷ, xuất hiện ác nhân và vân vân, kiếm gỗ gương đồng đều có thể dùng làm vũ khí.

Sở Phong quay đầu lại, nhìn đến tư thế của bọn họ, hoảng sợ, đập cho một phát.

“Các cậu đang làm cái gì thế hả? Nếu để cho y tá nhìn thấy, còn không phải là họ sẽ gọi cảnh sát sao?”

“Anh cảm thấy nơi này sẽ có y tá sao?” Thường Thanh mặt như muốn khóc nói.

Hai sinh viên liên tục gật đầu, Chu Lâm Lâm nói: “Linh cảm của tôi luôn luôn chuẩn, ở đây hẳn là có u hồn, có thể việc này cũng có quan hệ đến việc thành viên trong nhóm chúng tôi mất tích.”

“U hồn?”

“Chính là cái loại này.” Thường Thanh lấy tay làm thành hình dạng cuộn sóng.

Cậu ta chỉ lo giải thích, không cẩn thận va vào một y tá đang vội vàng đi tới, làm thuốc để trên khay trong tay cô toàn bộ rớt xuống đất.

Y tá la hoảng lên, xoay người lại kiểm tra mấy bình thuốc, Sở Phong vội bảo hai người kia nhanh thu hồi kiếm gỗ gương đồng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”

Thường Thanh cất súng lục, ngồi xổm xuống giúp y tá nhặt lại mấy bình thuốc, hình dạng mấy bình thuốc có chút kỳ quái, cậu cầm lấy một cái nhìn nhìn.

“Năm một chín tám. . . . . .”

Phía sau vang lên tiếng Chu Lâm Lâm do dự “Mọi người vừa rồi có nghe được tiếng bước chân không?”

Tay Thường Thanh run lên, lập tức thả bình thuốc xuống.

Gặp quỷ, bay giờ làm gì còn loại thuốc sản xuất hơn một trăm năm trước?

Tay không thuận lợi rút về, bị ý tá nắm lấy, ghé lại gần cậu, vẻ mặt kinh hỉ: “Thật tốt quá, các người đều có thể nhìn thấy ta. . . . . .”

“A!”

Nhìn thấy khuôn mặt một nửa là xương khô, Thường Thanh kêu ầm lên, đứng lên nhanh chân bỏ chạy, con người là động vật phản xạ có điều kiện, khi thấy có người chạy trốn, những người khác cũng theo bản năng chạy theo, chỉ nghe bộ xương khô ở phía sau gọi: “Chớ đi, tôi còn chưa nói xong. . . . . .”

Sở Phong trả lời bằng cách xoay tay lại bắn hai viên đạn.

Tựa hồ có tiếng té ngã, nhưng không ai dám quay đầu lại xác nhận, nhìn đến Thường Thanh chạy vào trong thang máy, ba người khác cũng đi vào theo.

Thường Thanh ra sức ấn phím, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, nhìn đến có cái bóng trắng mơ hồ lại đây, Sở Phong lại bắn một phát, viên đạn bắn ra trong nháy mắt trước khi cửa thang máy khép kín, đem bóng trắng đánh tan.

“Lầu một, ấn lầu một!”

Tất cả mọi người nhìn thấy Thường Thanh ấn chính là lầu một, lại phát hiện thang máy đang đi lên trên, theo dõi ngón tay điên cuồng ấn phím của cậu ta, Chu Lâm Lâm đột nhiên nói: “Tôi trước khi đến đây có tra qua tư liệu, bệnh viện này đời trước là bệnh viện phục vụ chiến trường, có hơn một trăm năm lịch sử .”

Không ai đáp lời.

“Nếu có cameras thì hay rồi, quỷ hơn một trăm năm, không dễ dàng có thể đụng tới.”

Lần này không ai có thể chịu nổi, Chu Lâm Lâm trên đầu nháy mắt bị phát cho hai cú, là Sở Phong cùng Triệu Tiểu Vi đánh, may là Thường Thanh chỉ lo ấn phím, không chú ý đến lời nói ngu ngốc của cậu ta.

Thang máy đi tới đỉnh tầng, sau khi phát ra tiếng đinh dễ nghe thì ngừng lại.

Ngọn đèn tỏa ra thứ màu xanh trắng, mọi người hai mặt nhìn nhau, trừ Chu Lâm Lâm, mỗi người trong mắt đều tràn ngập sợ hãi, Thường Thanh run giọng hỏi: “Làm sao bây giờ? Có nên đi ra ngoài không?”

Sở Phong tỏ vẻ không biết nên làm thế nào, Triệu Tiểu Vi thì liên tiếp lắc đầu.

“Kỳ thật, chúng ta hẳn là nên lựa chọn đi ra ngoài, mọi người đã quên trong thang máy tứ phía đều kín, là nơi dễ dàng gặp quỷ nhất sao?”

Hơn nữa ngày, Chu Lâm Lâm đáp lại.

Lần này không ai đánh cậu ta, không phải không nghĩ đánh, mà là biến cố kế tiếp đột phát làm bọn họ không thể đánh người được.

Thang máy sau khi tạm dừng, đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống phía dưới.

Cùng với tiếng thét chói tai của bốn người, ánh đèn trong thang máy bắt đầu lúc sáng lúc tối, có giọng nói yểu điệu vang lên: “Lá gan đúng là nhỏ nha, không bằng đừng làm người nữa, đến chỗ chúng ta đi?”

Một tiếng nổ, thang máy tựa hồ ngừng lại, Thường Thanh nhẹ nhàng thở ra, mới vừa mở to mắt, liền nhìn thấy cái bộ xương khô y tá vừa rồi đứng ở ngay trước mặt mình.

“Quỷ!”

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, một quyền chém ra, nắm tay lại xuyên qua thân hình nữ y tá, Chu Lâm Lâm đem kiếm gỗ đào đâm thẳng, kết quả lại bị y tá giữ chặt, hất sang bên cạnh, dễ dàng đẩy văng cậu ta.

“Kiếm gỗ đào tại sao lại không dùng được? Chẳng lẽ trăm năm lão quỷ đạo hạnh quá sâu? Nhất định là như vậy, bình thường quỷ chính là hồn phách, như thế nào có thể tụ thành hình thể?”

Chu Lâm Lâm ở bên cạnh than thở làm cho Sở Phong bực mình, nâng súng lên nghĩ muốn bắn con quỷ kia một phát, hơi hơi do dự, lại thả xuống dưới, không gian quá nhỏ, chưa đánh đến quỷ, đã đánh trúng người trước.

Anh trong đầu chợt lóe lên, vội lấy cây thánh giá mà mẹ anh bắt mang từ trong cổ áo ra, hướng về phía nữ quỷ.

“Tiên sinh, ta không phải tín đồ Cơ đốc nha.”

Nữ quỷ mỉm cười với anh, bất quá Sở Phong thà rằng nhìn không thấy, đáng tiếc không như mong muốn, một gương mặt bằng xương khô khác đột nhiên từ phía trên đỉnh đầu ló xuống, nhìn anh nói: “Nam nhân này có vẻ đẹp trai, ta muốn.”

“Là ta phát hiện trước, phải là của ta!”

“Không, là của ta!”

Trong không gian nhỏ hẹp nháy mắt đồng thời vang lên mấy thanh âm, làm thang máy di chuyển mạnh lên phía trên, có quỷ kêu lên: “Sau khi hắn chết ai quơ được trước thì là của người đó.”

Thang máy lên tới một độ cao nhất định lại đột nhiên lao thẳng xuống dưới, Sở Phong đột nhiên hiểu được ý tứ của lũ quỷ này, lần này tuyệt đối không có may mắn phát sinh, thang máy sẽ rơi thẳng tới tầng thấp nhất.

Anh thề, lần này chỉ cần là có thể sống đi ra ngoài, đời này tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngồi mấy cái thứ trò chơi tốc độ nữa.

Mang theo tiếng thét chói tai, thang máy như sao băng rơi thẳng xuống mặt đất.

Thật lâu sau, lại yên tĩnh trở lại.

Bốn người đều ôm đầu ngồi thụp một chỗ, cảm giác như thời gian đang ngừng lại.

Không phải ảo giác, thang máy hình như đã dừng lại , khi nhìn đến một bàn tay bằng xương cốt mò đến, Sở Phong không lưu tình chút nào đấm một quyền.

Sau một tiếng đinh giòn vang, cửa thang máy mở ra , bên ngoài không gian tối om, mơ hồ nghe được có tiếng nói, Thường Thanh lập tức nâng súng bắn về phía bóng dáng đang đi tới kia.

“Không được!”

Viên đạn đã bắn đi ra ngoài trước tiếng ngăn cản của Sở Phong.

Trong bóng đêm có tiếng ngã xuống, cửa thang máy lập tức đóng lại, ngăn cách trong ngoài hai thế giới.

Không gian một mảnh trầm mặc, như thể không nhìn thấy Quỷ Hồn lắc lư trước mặt mình, Thường Thanh tay run lẩy bẩy, súng lục rơi xuống trên mặt đất, nức nở nói: “Sếp, tôi giết người, vừa rồi người nọ. . . . . .”

Vừa rồi cái kia là người, Sở Phong so với ai khác đều rõ ràng, khác với Thường Thanh, anh từng chịu đặc huấn ở đội đặc công, yếu tố cơ bản của một đặc công chính là vào thời điểm nào cũng phải giữ được sự bình tĩnh.

Dưới tình huống bình thường, anh tuyệt đối có năng lực ngăn cản Thường Thanh, nhưng hiện tại là tình huống phi bình thường, sau khi ở trong thang máy giật lên giật xuống, nếu anh còn có thể bảo trì bình thường, thì phải là thần .

“Không phải lỗi của cậu, bất luận kẻ nào dưới tình huống như vậy, cũng sẽ phản ứng như thế. . . . . .”

Không biết lời này có tính là an ủi không, Sở Phong mới vừa nói xong, chợt nghe đến cậu ta phát ra một tiếng khóc kinh thiên động địa, ôm lấy anh, chết cũng không chịu buông tay.

“Sếp, anh giết tôi đi, đền mạng cho người ta. . . . . .”

“Này, ngươi có phải là đàn ông không vậy, giết một người mà đã khóc thành như vậy, nhớ lại năm. . . . . .”

Bộ xương khô y tá chưa nói xong, đã bị Sở Phong một cước đạp đi ra ngoài, đương nhiên, quỷ là không sợ bị đá, cô ta chính là lắc lư giữa không trung, thân hình tạm thời biến nhạt mà thôi.

“Sau khi tôi chết, đem tiền tôi gửi trong ngân hàng đều đưa hết cho người kia, tôi làm việc không được bao lâu, không có nhiều tiền lương, hy vọng người nhà người đó không ghét bỏ. . . . . .”

Đinh. . . . . .

Cửa thang máy mở ra, một thanh niên đẹp trai mặc thường phục đứng ở cửa, quét ngang liếc mắt nhìn bên trong một cái, cuối cùng tiêu điểm dừng ở trên người mấy u hồn.

“Đã qua rằm tháng bảy lâu rồi, nửa đêm chạy đến làm càn, chờ ăn bữa đêm sao?”

Cậu ta chộp lấy kiếm gỗ trên tay Chu Lâm Lâm, nhìn xem hoa văn trên đó “bùa chú sai rồi, khó trách vô dụng.”

Song chỉ vung lên, vẽ vẽ lên thân kiếm, nhìn đến mấy con quỷ đang xông lên, liền giơ tay đánh thẳng, tiếng kêu sợ hãi vang lên, Quỷ Hồn lập tức biến mất ở không trung.

Trong thang máy bốn người đều trong trạng thái ngơ ngác, nhìn thấy người thanh niên đẹp trai ánh mắt màu lam lóe lên, lướt qua trên người Thường Thanh.

“Vừa rồi là cậu bắn tôi?”

Thường Thanh thần trí bị vây trong trạng thái mơ hồ, “Anh, anh không có việc gì?”

“Cậu nên may mắn người ở bên ngoài là tôi, cảnh sát như cậu mà cũng có thể dùng súng, quả thực là uy hiếp nghiêm trọng đối với sinh mệnh dân chúng.”

“Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Đem ‘con sên’ còn ôm lấy chính mình đẩy ra, Sở Phong nhìn kĩ người thanh niên.

Vừa rồi tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng anh thề mình nhìn thấy viên đạn xuyên qua ngực người này bắn ra, Thường Thanh khả năng bắn súng ngược lại với chỉ số IQ, nhất là khoảng cách gần như vậy, sẽ không thất thủ.

Nhưng thường phục của người thanh niên này nửa điểm vết máu cũng không có, anh ta hiện tại vui vẻ đứng ở đây, chính là chứng minh tốt nhất.

Xem ra sau khi trở về, phải một lần nữa kiểm tra lại thị lực .

“Tôi tên là Trương Huyền, là tới tìm chủ tịch của tôi, chủ tịch Niếp thị Niếp Hành Phong, cứ như vậy, gặp lại sau.”

Trương Huyền nói xong liền rời khỏi thang máy, nếu là bình thường, cơ hội và tình hình tốt như vậy, cậu nhất định sẽ tuyên truyền nghề phụ, nhưng đáng tiếc, hiện tại chiêu tài miêu rất nguy hiểm, đó là nguồn tài phú của cậu, tuyệt đối không thể không để ý.

Sau khi Niếp Hành Phong rời đi một hồi Trương Huyền mới phát hiện ra việc khác thường, đầu óc cậu luôn luôn lơ đểnh, càng không nghĩ tới Niếp Hành Phong sẽ tự tiện hành động vào thời điểm nguy hiểm thế này, còn tháo xuống bùa hộ mệnh mình đưa cho anh ta.

May là, bùa chú tìm người dựa vào đồng hồ vàng phát huy tác dụng, cậu liền phát hiện ra Niếp Hành Phong đi đâu, tiền quả nhiên là pháp bảo tốt nhất, dùng đồng hồ vàng tìm hành tung so với dùng sợi tóc linh tinh hữu hiệu hơn.

Trương Huyền bằng tốc độ cấp tốc chạy tới bệnh viện, lại phát hiện tòa nhà sáu tầng đã bị người ta làm kết giới, hơn nữa sau khi cậu tiến vào, cư nhiên phát hiện nơi nơi đều là ‘huynh đệ’, còn tồn tại dưới dạng thật thể, cậu liền biết sự tình khá rắc rối, thật vất vả mới liên lạc được với Niếp Hành Phong, thời khắc mấu chốt lại bị một viên đạn cắt ngang.

“Này, anh đừng đi!”

Vừa rồi hành động của Trương Huyền ở trong mắt bốn người bọn họ thật sự là suất ngây người, hiện tại cậu ta giống như là cái bùa hộ mệnh di động, không ai nghĩ muốn để cậu ta rời đi.

Trương Huyền chạy tới cầu thang, bọn họ cũng đi theo, lầu một không có ánh đèn, nhưng hiện tại cố tình có thể nhìn thấy rõ ràng, trên hành lang nơi nơi đều là bệnh nhân và nhân viên cấp cứu, có rất nhiều người còn mặc quân trang, nhớ tới lời Chu Lâm Lâm nói, tất cả mọi người da đầu run lên.

“Những thứ này nhìn nhiều thành thói quen, chỉ cần không động tới chúng nó, chúng nó sẽ không chủ động quấy rầy mọi người, mỗi người một lá bùa, hai vị cảnh sát, một người một ngàn, hai người các ngươi hình như là học sinh, vậy nửa giá, mỹ nữ giảm thêm nửa giá, sau đừng quên trả thù lao đấy.”

Trương Huyền vừa lên cầu thang vừa buôn bán, bốn đạo phù đưa cho bọn họ, thuận tiện lại bắt đầu gọi điện thoại, di động vang mấy lần đột nhiên truyền được tín hiệu có người bắt máy.

“Anh(cậu) không sao chứ?”

Vừa nối máy hai người đồng thời hỏi ra một câu.

“Tôi không sao.”

Lại là cùng một câu trả lời.

Âm thanh tựa hồ so với vừa rồi nghe rõ hơn một ít , chứng minh khoảng cách của bọn họ khá gần.

“Để tôi nói trước!” Lần này Trương Huyền đoạt lấy quyền lên tiếng, “Anh bây giờ ở đâu? Chớ đi lung tung, tôi đi tìm anh.”

Bên kia truyền đến tiếng cười khổ: “Tôi không biết.”

“Không biết?”

“Ân, nơi nơi đều là tối đen, chỉ có một mình tôi, không. . . . . . Tôi vừa nhìn thấy nó . . . . . .”

“Nhìn thấy ai ?”

“Tiểu Bạch!”

Ngay khi điện thoại bị cắt đứt liên lạc, Trương Huyền nghe được bên kia vang lên tiếng mèo kêu.

“Meo meo. . . . . .”

Di động không biết tại sao lại bị ngắt, Niếp Hành Phong đứng ở trên hành lang dài tối tăm, nhìn con mèo đen đang ngồi xổm đối diện, mắt mèo xanh thẫm, cực kỳ giống ma trơi.

Tiếng mèo kêu khe khẽ ở trong hành lang dài có vẻ hết sức âm trầm, nhất là dưới tình huống hiện tại chỉ có một mình.

Vừa rồi lo lắng Trương Huyền, Niếp Hành Phong vừa gọi điện thoại vừa đi vội về phía trước, sau khi rẽ vào một lối, đột nhiên không gian yên tĩnh làm cho anh kinh ngạc hoàn hồn, quay đầu nhìn thì thấy chỉ có mình anh, đối mặt là hành lang dài u ám, không trung phiêu đãng rất nhiều bóng trắng, mấy sinh viên kia lại không thấy đâu.

Đáng chết, anh nhất định là ở một điểm thời không giao nhau lại đi sang một không gian khác, nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho thời gian không gian hỗn loạn đến vậy?

Cũng may đêm nay linh hồn gặp không ít , tuy có chút âm trầm, nhưng không cảm thấy đáng sợ, Niếp Hành Phong không nhìn bọn họ, chậm rãi tới gần Tiểu Bạch, nhận thấy được dụng ý của anh, Tiểu Bạch đứng dậy chạy lên trên lầu, Niếp Hành Phong vội đi theo.

Trên lầu hai đều là phòng bệnh, hình như là đã quay về bệnh viện, anh mới vừa lên lầu, liền phát giác bả vai nặng nề, một đôi tay lạnh như băng từ phía sau bóp lấy cổ anh.

“Cố Trừng đồ khốn nạn này, ta xem ngươi còn muốn chạy tới đâu?”

Niếp Hành Phong trên trán lập tức toát ra ba đường gân xanh.

Thật sự là cố nhân không chỗ không gặp mà, anh cư nhiên lại đụng tới Dư Thiến ở đây, có điều nếu Khưu Lý Yên và Chu Nghiêu đều xuất hiện , Dư Thiến không hiện ra thì cũng không đúng.

Chính là, làm ơn không cần đem anh trở thành Cố Trừng, anh cũng không muốn thay Cố Trừng chịu tội.

Dư Thiến lực rất mạnh, so với trạng thái nổi điên của Khưu Lý Yên vừa rồi chỉ có hơn chớ không kém, Niếp Hành Phong nhất thời giãy không ra, chỉ có thể bật nhạc của điện thoại, nhưng ấn vài lần, vẫn không thấy kim quang thần chú vang lên.

Không biết nếu bị bóp chết tại không gian hỗn loạn, sau này có tìm được thi thể hay không?

Sống chết trước mắt, Niếp Hành Phong trong đầu đột nhiên toát ra ý tưởng như thế.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu, Dư Thiến sợ tới mức lập tức buông lỏng tay ra.

Tiểu Bạch từ trong bóng đêm lao tới, vọt tới trước mặt Dư Thiến, cong thắt lưng lại gào lên một tiếng, Niếp Hành Phong nhân cơ hội lùi về phía sau, lúc này mới nhìn đến Dư Thiến cả người bay bay ở không trung, đây là linh hồn của cô ta, không phải thân thể, xem ra là khi chết cô ta trong đầu tràn ngập hận ý mãnh liệt, mới có thể tụ thành thực thể.

“Cô nhìn cho rõ ràng, tôi không phải Cố Trừng.”

“Đã nhìn ra, ta vừa rồi đuổi theo Cố Trừng tới đây, không ngờ lại gặp ngươi, bất quá ngươi cũng thế, ta là bị các ngươi hại chết, ta muốn các ngươi đều xuống dưới cùng ta!”

Tiểu Bạch lại hung tợn kêu một tiếng, nhưng lập tức bị gió cuốn đến một bên, Niếp Hành Phong cũng bị gió cuốn chặt, Dư Thiến xông lên, bắt lấy áo anh.

“Thối lui!”

Một tiếng thét sắc bén vang lên, lập tức kim quang xuất hiện, đánh vào trước ngực Dư Thiến, làm cô ta gào thét va người đụng vào mặt tường phía sau, biến mất trong nháy mắt.

” Trương Huyền đại đệ tử thứ bảy mươi hai của Trương gia ở đây, ác linh du hồn còn không mau mau lui ra!”

Trương Huyền đứng ở phía trước, thân mình ngiêng một bên, song chỉ giơ ra, giữa 2 ngón tay kẹp một lá bùa, đôi mắt xanh thẳm hơn nữa dáng đứng rất oai phong rất có khí phách, Tiểu Bạch hơi hơi run lên, nghiêng đầu nhìn cậu, mắt mèo trong suốt phát ra vẻ sùng bái.

Hồn phách bay bay xung quanh nhất thời ngoan ngoãn núp đến một bên, tránh ra một đường cho Trương Huyền, Trương Huyền đi lên vài bước, đột nhiên dưới chân bị vấp, ngã nhào về phía trước, đè trên người Niếp Hành Phong, phát ra rên rỉ.

“Là ai không có đạo đức công cộng như vậy, vứt đồ lung tung!”

Tiểu Bạch vươn chân mèo che mắt lại, không muốn nhìn.

Hiện tượng bề ngoài quả nhiên là gạt người.

“Từ hôm nay trở đi cậu ăn uống điều độ cho tôi!”

Tuy rằng anh hiện tại thực vô cùng hy vọng nhìn thấy Trương Huyền, nhưng tuyệt đối không nghĩ là bằng phương thức này, bay nhào lên người anh, không bị đè cho bất tỉnh thật sự là kỳ tích.

“Chiêu tài miêu. . . . . . Không, chủ tịch, tôi rốt cục đã tìm được anh, anh có sao không?”

“Tôi hiện tại có sao!”

Niếp Hành Phong kéo kéo cái người còn nằm trên người anh không muốn đứng lên, đẩy cậu ta sang một bên, xoa xoa ngực, đang muốn đứng lên, ai ngờ Trương Huyền lại ghé đầu tới, trong không gian u ám Niếp Hành Phong mơ hồ nhìn thấy cậu ta tựa hồ đem cái gì đổ vào miệng.

“Này. . . . . .”

Chỉ kịp nói ra một chữ, liền phát giác môi nóng lên, là bị hôn, tiếp theo mùi vị chất lỏng phi thường quen thuộc nháy mắt tràn ngập trong miệng, Trương Huyền rót thuốc đã có kinh nghiệm, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi ngăn chận lưỡi của anh, khiến cho anh lần thứ hai không thể không đem nước bùa uống hết.

Lần này Niếp Hành Phong xuống tay không lưu tình, một cước đem cái tên uy thuốc xong mà còn không nhả ra đá văng, tiếp theo là tung ra một đấm, Trương Huyền ôm bụng tránh sang một bên, lấy tay khua khua tạm dừng.

“Dừng dừng dừng, tôi là vì muốn tốt cho anh, anh chắc cũng không muốn bị ác linh bám lấy chứ? Anh thể chất cực âm, đầu lại bị thương, thân thể từ trường đều ở trong trạng thái yếu nhất, lúc này còn chạy đến bệnh viện, quả thực chính là dương nhập hổ khẩu (dê vào miệng hổ).”

Mùi vị nước bùa vô cùng căm thù như lởn vởn trong ***g ngực, Niếp Hành Phong có cảm giác buồn nôn, anh dùng lực chà xát môi, mắng: “Chẳng lẽ cậu không có phương thức rót thuốc nào bình thường một chút sao?”

“Có, nhưng đối với anh không thích hợp, bùa hộ mệnh tôi đưa cho anh, anh đều không chịu mang theo, rõ ràng là không chịu phối hợp, tôi đây chỉ có thể cưỡng chế chấp hành .”

Trương Huyền vẻ mặt ủy khuất, làm cho Niếp Hành Phong không biết nói gì mà chống đỡ.

Thấy chiêu tài miêu sắc mặt hơi dịu xuống, Trương Huyền biết chính mình lại lừa dối qua được một cửa, giống như con chó nhỏ chạy tới, lấy vài lá bùa và mấy bình sứ nhỏ từ trong túi quần đưa cho anh.

“Đây là cái gì?”

“Bùa trừ tà và hắc cẩu huyết, khi khẩn cấp nói không chừng có thể sử dụng, tòa nhà này tà khí rất nặng, không xong! Hai cái tên cảnh sát cùng mấy sinh viên kia đâu rồi?”

Trương Huyền bất tri bất giác, hiện tại mới phát hiện mấy người kia đã không thấy đâu.

“Cảnh sát?”

Nghe xong lời tự thuật của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lập tức hiểu được hai sinh viên kia là thành viên câu lạc bộ của Sở Ca, bọn họ nhất định là ở một đoạn giao lộ nào đó đi lầm vào không gian của bệnh viện, về phần hai người cảnh sát kia thì không cần nói nhiều, chỉ hy vọng bọn họ tận trung cương vị công tác có thể tìm được thứ gì có giá trị.

“Meo!”

Bị phớt lờ, Tiểu Bạch vểnh tai đi vòng vòng, không cam lòng kêu một tiếng.

Không ai để ý nó.

Niếp Hành Phong hỏi: ” Kết giới thiên la địa võng của Đạo sĩ các cậu có năng lực thay đổi thời không hay không?”

“Thay đổi thời không? Nếu pháp thuật có cái loại năng lực này, đạo sĩ như chúng tôi chẳng phải mỗi người đều có thể xuyên qua thời không sao?”

Trương Huyền cười nhạt, đột nhiên nghĩ ra cái gì.

“Là tòa nhà này, ở đây bị người làm kết giới, đạo sĩ có thực lực mạnh như vậy không nhiều lắm, phải . . . . . Lâm Thuần Khánh, đúng, nhất định là ông ta.”

Cậu ta suy luận một hồi, đột nhiên căm tức Niếp Hành Phong, bổng nhiên bị trừng, Niếp Hành Phong hỏi: “Sao vậy?”

“Anh thật quá đáng, mặc kệ anh kiếp trước cùng Lý Hiển Đình có cái gì ân oán, đều là chuyện trước kia, hắn không có quyền lợi quấy rầy kiếp này của anh, nhưng anh lại cư nhiên vì cùng hắn chấm dứt ân oán mà chạy đi tìm cái chết, anh đem người thân của anh và công ty đặt ở đâu hả? Hoàn toàn không có một chút trách nhiệm, nếu anh chết , tôi sau này kiếm tiền còn dựa vào ai. . . . . .”

Những câu đầu làm cho Niếp Hành Phong tràn đầy hổ thẹn, nhưng những câu sau càng nghe càng không thích hợp, thấy Trương Huyền vẻ mặt nghĩa chính từ nghiêm, đành phải nói: “Thiếu hắn một cái mệnh, chung quy là vẫn chưa trả.”

“Thiếu mệnh, tôi thay anh trả! Gặp nạn, tôi thay anh chịu!”

Mùi hương CK lan đến, mùi hương thoang thoảng như có như không cảm giác không tồi, Trương Huyền nhìn anh, mắt xanh như nước óng ánh.

“. . . . . . Chi phiếu, trước tiên chuẩn bị cho tốt!”

Tiểu Bạch bốn chân lảo đảo, té ngã trên đất.

Tâm tình tốt bị cơn lốc quét sạch sẽ, Niếp Hành Phong sắc mặt đen lại, thầm mắng mình ngu ngốc, có tiểu thần côn ở, trường hợp đáng sợ thế nào đều có thể bị cậu ta biến thành hài kịch.

“Nếu cậu không nói câu cuối cùng, tôi sẽ cảm kích cậu hơn đấy, này này, cậu làm gì vậy?”

“Đừng nói chuyện cảm kích với tôi, nói về tiền đi!”

Trương Huyền nắm chặt tay Niếp Hành Phong chạy về phía trước.

“Phải nhanh chóng tìm được Lý Hiển Đình và Lâm Thuần Khánh, thiên la địa võng tuy rằng không có năng lực xoay chuyển thời không, nhưng nguyên nhân gây ra sự thay đổi thời không trong đêm nay nhất định là có liên quan đến bọn họ, anh cũng không muốn Lý Hiển Đình bị Lâm Thuần Khánh đánh cho hồn phi phách tán – hồn vía lên mây đúng không?”

“Cậu có thể tìm được bọn họ sao?”

Điểm này Niếp Hành Phong cảm thấy hơi hoài nghi, linh lực của Trương Huyền luôn luôn ngược lại với sự yêu tiền của cậu ta.

“Hoài nghi linh lực của một đạo sĩ là sĩ nhục lớn nhất đối với người đó, mặc dù là ‘nồi cơm’, cũng không thể tha thứ!”

Trương Huyền lấy ra một lá bùa, tiện tay vung lên, bùa đốt, dấy lên một ngọn lửa màu vàng bay đi lên phía trước.

“Nhất là bây giờ, tiền tài trước mặt, pháp thuật của tôi chưa từng có chuyện mất linh, đi theo tôi!”

Cậu ta lôi kéo Niếp Hành Phong chạy theo ngọn lửa màu vàng, Tiểu Bạch meo một tiếng, đứng lên gắt gao đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.