Thiên Sư Chấp Vị (Phần 1) Phiền Lạc

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 9 QUYỂN 4

Xe thể thao nhanh chóng đi tới biệt thự bên bờ biển.

Biệt thự nằm một mình một mặt giáp với vách núi, bên trong không có ánh đèn, giữa trời mưa to trông âm trầm vắng vẻ một cách khác thường.

Niếp Hành Phong dùng dây thép mở khóa cửa, tự giễu nghĩ, gần đây mấy cái kỹ thuật này mình luyện càng ngày càng quen, xem ra đề xuất làm thám tử của Trương Huyền cũng không đến nổi không có khả năng.

Căn phòng chìm trong bóng tối toát ra hàn khí lạnh như băng, nhờ vào ánh sáng của tia chớp xẹt qua, Niếp Hành Phong đi vào một góc phòng khách, bắt đầu tìm kiếm cơ quan mật thất ở chỗ giá sách.

Lúc trước khi anh xem xét kết cấu căn nhà của Lục gia, thuận tiện cũng tìm hiểu về kiến trúc của căn biệt thự này, căn nhà này có tầng ngầm, cách bố trí đường ống nước đã chứng minh điểm này, dựa theo những điểm đánh dấu trên bản vẽ, chốt mở hẳn là thiết lập tại giá sách.

Thật may mắn, rất nhanh liền tìm được chốt mở, giá sách dịch chuyển, một cái cầu thang tối như mực hiện ra trước mặt Niếp Hành Phong, anh mở di động ra, nương theo ánh sáng mỏng manh đi xuống dưới, cuối cầu thang là cánh cửa có dán giấy niêm phong, trong bóng đêm phong ấn phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

“Chủ nhân, mật thất bị Lục Uyển Đình dùng bùa chú phong lại, nếu mở cửa, nhất định sẽ kinh động đến cô ta.”

Niếp Hành Phong giơ tay lên đến trước lá bùa, do dự một chút, lập tức kéo nó xuống, “Ta chờ cô ta đến!”

Anh đẩy cửa đi vào, bên trong là một căn phòng rộng lớn, bốn vách tường xanh vàng rực rỡ, ánh sáng yếu ớt của đèn treo ánh vào tường phản xạ ra màu sắc rất yêu dị, ngay trước mặt có bày một hương án, Trương Huyền nằm cuộn tròn bên cạnh hương án, hình như là đang ngủ.

Niếp Hành Phong tim đập mạnh, tiến lên ôm lấy cậu ta dùng sức lắc, “Trương Huyền! Trương Huyền!”

“Lắc nhẹ chút, hiện tại đầu tôi rất choáng, anh không cần ‘lửa cháy còn đổ thêm dầu’ được không. . . . . .”

Trương Huyền tay chân lạnh như băng, nghe có tiếng gọi nên hơi hơi mở mắt ra, nhìn đến Niếp Hành Phong, khuôn mặt tái nhợt mỉm cười, “Tới thật là nhanh, tôi còn lo lắng IQ của anh không thể lý giải được ý tứ của tôi.”

Niếp Hành Phong tức giận dìu cậu ta đứng dậy, “Tôi sao lại có thể không rõ? Đừng quên tôi là chủ tịch của cậu!”

Trương Huyền toàn thân hư nhuyễn, chỉ có thể dựa vào người Niếp Hành Phong, cười nói: “Này, anh đừng có lúc nào cũng không quên nhấn mạnh thân phận của mình có được không?”

Sự dựa vào gần gũi làm cho tâm của Niếp Hành Phong thoáng yên ổn, hỏi: “Cô ta làm cậu bị thương ở đâu?”

“Ở đâu cũng không có, là tôi không cẩn thận bị tê đăng chiếu phải, may mà tôi thông minh, kịp thời dùng phép bảo vệ tâm mạch, nếu không thứ anh nhìn thấy lúc này chính là một đống xương trắng.”

“Không được nói bậy!”

Lời Trương Huyền nói đã chứng thật cho suy đoán của Niếp Hành Phong, cũng làm cho anh hiểu được đối thủ rất lợi hại, nơi này không thể ở lâu, anh đỡ Trương Huyền chuẩn bị rời đi ngay lập tức.

Ánh sáng ở cửa đột nhiên tối đi, có người đi vào, bóng dáng yểu điệu chặn ngang đường đi bọn họ, cô ta nhìn Niếp Hành Phong, buồn bả nói: “Anh không nên tới đây.”

“A, tới rất đúng lúc, tên lửa bay cũng chưa nhanh bằng cô đấy.” Cho dù không thoải mái, Trương Huyền cũng không để cho miệng nhàn rỗi.

Người phụ nữ đó không thèm để ý đến lời châm chọc của Trương Huyền, chậm rãi đến gần bọn họ, tay phải cầm sừng tê giác giơ lên, trong bóng đêm sừng tê giác ánh ra ánh sáng xanh âm u tàn ác.

Trương Huyền vội che ở trước người Niếp Hành Phong, nhỏ giọng hỏi: “Những người khác đâu?”

“Cái gì mà những người khác?”

“Ôi trời, anh không phải là chỉ dẫn theo một mình bối hậu linh đến đây chứ?”

Nhìn Nhan Khai đang bay bay giữa không trung, Trương Huyền trước mắt choáng váng, lại nặng nề ngã vào trong lòng Niếp Hành Phong, rên rỉ nói: “Tôi nghĩ anh nghe hiểu những gì tôi nói, ít nhất cũng sẽ tìm mấy vị pháp sư cấp cao đến. . . . . .”

Thời gian gấp như vậy, anh biết đi chỗ nào tìm pháp sư, lại còn cấp cao?

Người phụ nữ dừng lại ngay phía trước bọn họ, nhìn Niếp Hành Phong, cười đến vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ, “Hóa ra những gì thương lượng trong cuộc điện thoại lúc nãy là anh tính kế lừa tôi, còn nói không cần hắn, bây giờ lại vì cứu hắn mà ngay cả mệnh của mình cũng không quan tâm chạy tới đây.”

“Cô không phải cũng một mực tính kế tôi sao? Trình Lăng!”

Dưới mái tóc ngắn màu vàng là khuôn mặt trắng nõn của Trình Lăng, không có bộ dạng suy yếu như khi ở phòng bệnh, mà là vẻ mặt âm lãnh bình tĩnh, “Anh sao lại đoán được Trương Huyền ở đây?”

“Là cậu ấy chính mồm nói cho tôi biết.” Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Cô rất nóng vội, đáng ra không nên đối phó với Trương Huyền, nếu không tôi cũng không thể nghĩ ra người vẫn luôn ở sau thao túng tất cả là cô!”

Trình Lăng ngạc nhiên nói: “Hắn nói cho anh? Khi nào?”

Chính là lúc Trương Huyền mắng anh trong khi nói chuyện điện thoại, có điều Niếp Hành Phong không có ý giải thích, đó là bí mật nhỏ giữa bọn họ, anh không muốn chia xẻ với bất kỳ ai.

Trương Huyền chưa từng kêu tên đầy đủ của anh, lúc tức giận hay lấy lòng sẽ gọi anh là chiêu tài miêu, bình thường thì gọi là chủ tịch, cho nên khi nghe Trương Huyền gọi mình như vậy, anh liền chú ý nghe, câu đầu tiên lập lại hai lần khốn nạn, đó là cố nói anh chú ý chữ thứ hai đếm ngược ở mỗi câu, ghép các chữ đó lại đọc giống như là “hầm ngầm biệt thự Trình Lăng ” .

Cho phép bạn popo cách ngang để giải thích đoạn này. Hán việt câu bạn Huyền chửi anh Phong như sau:

“Niếp hành phong nhĩ giá cá đại hỗn đản, hỗn đản! Vô tình đáo giá chủng trình độ, khuy ngã mỗi thứ cứu nhĩ đô dụng tẫn linh lực, hiện tại nhĩ cư nhiên thuyết yếu hoa biệt nhân, nhĩ yếu chân tố đáo giá cá đích bộ, ngã nhất định lạp nhĩ hạ đích. . . . . .”

Chữ thứ hai đếm ngược ở mỗi câu là: Trình, linh, biệt, đích, hạ. Lăng đồng âm với linh ghép lại rồi dịch ra chính là hầm ngầm biệt thự Trình Lăng

Thời gian không đủ, Trương Huyền đại khái là muốn ám chỉ mình bị Trình Lăng nhốt dưới tầng hầm ngầm tại biệt thự ở bờ biển, anh vốn đã bắt đầu hoài nghi Trình Lăng, sau khi nghe câu nói ám chỉ của Trương Huyền, tất cả những gì không giải thích được lúc trước lập tức đều hiểu được .

Niếp Hành Phong nhìn lướt qua những tượng gỗ đặt trên hương án, nhìn thấy có một cái tượng gỗ trên đó có khắc tên, anh nhẹ giọng nói: “Kỳ thật Lục Uyển Đình đã chết sau khi về nước không lâu, cô ấy cho tới bây giờ căn bản chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, tất cả đều là một mình cô tự đạo tự diễn phải không?”

Anh nghĩ lại, Trình Lăng lúc học đại học thuộc câu lạc bộ kịch nghệ, sở trường không phải là diễn kịch và bắt chước sao?

Kỳ thật nữ quỷ luôn quấy rầy anh sau cái đêm mưa to mà anh bị thôi miên chính là Lục Uyển Đình, có lẽ nói cô ta là nữ quỷ là nói quá sự thật, đó chẳng qua là một đống chấp niệm không thể bỏ đi, mỗi lần cô ta xuất hiện, không phải để giết người, mà là cảnh báo cho bọn họ, cho nên ngày đó cô ta mới có thể liều lĩnh tìm tới anh, bảo anh đi đến Lục gia cứu người, đáng tiếc đến cuối cùng anh vẫn không hiểu được ý của đối phương.

“Đúng vậy, bộ xương trắng cảnh sát vớt từ dưới biển lên mới là Lục Uyển Đình thật.”

“Sau khi cô giết nhân, tại sao còn muốn dùng tê đăng chiếu tán bọn họ hồn phách, làm cho bọn họ không thể luân hồi?”

“Bởi vì tôi cần linh hồn của bọn họ, hơn nữa những người đã có ý hại tôi thì tôi cũng không muốn để cho bọn họ chết thoải mái như vậy!”

“Đừng có tìm lý do cho hành vi phạm tội của cô!”

Trình Lăng sắc mặt trắng bệch, oán hận nói: “Tạ sao anh lại chỉ trích tôi? Cái này căn bản không phải lỗi của tôi, là Lục Thiên An muốn giết tôi trước, ông ta thiết kế tai nạn xe cộ hại tôi, nếu lúc ấy trên xe không có sừng tê giác cổ thì tôi đã chết rồi. . . . . .”

“Cô vốn là đã chết!”

Người cầm tê đăng sở dĩ không sợ pháp chú, là bởi vì bản thân chính là người chết, Lục Thiên An chẳng qua là giết một người chết.

“Tôi. . . . . . Đã chết. . . . . .”

Trình Lăng nhớ tới vụ tai nạn xe cộ đó, trước mắt một trận hoảng hốt, kỳ thật cô cũng không phải là sau khi tai nạn xe đã thoát được ra ngoài, mà là chết ngay tại chỗ, máu chảy lên sừng tê giác cổ giữ ở trong người, nhiễm đỏ cả cổ khí lạnh như băng đó.

Ngay lúc đó cô mông lung nhìn thấy có một người đàn ông thần bí đi về phía cô, lợi dụng linh lực của sừng tê giác cổ một lần nữa cho cô linh hồn, làm cô sống lại, cũng nói cho cô bùa chú ngũ hành nguyền rủa, điểm tê chiếu linh. . . . . .

“Người đàn ông thần bí?” Nghe xong lời kể của Trình Lăng, Niếp Hành Phong nghi hoặc hỏi: “Là hắn dạy pháp chú cho cô, để cho cô giết người lung tung?”

“Không phải giết người lung tung!” Trình Lăng kêu to: “Lục Thiên An muốn giết tôi, thậm chí còn muốn đem tội danh đổ lên trên người anh, Hàn Duy thôi miên anh, Triệu Uyên uy hiếp anh, nếu bọn họ vì tiền mà có thể không chút do dự bán đứng linh hồn của mình, thì những việc tôi làm có gì không đúng?”

“Vậy Lão Uông thì sao?”

“Lão Uông không phải là do tôi giết, là Hàn Duy, mục đích là để cho anh càng tin tưởng rằng mình đã giết người, tôi bất quá chỉ là sau đó nhân cơ hội lấy hồn phách của Lão Uông và đem cúc áo của Lục Thiên An bỏ vào chỗ ông ta chết mà thôi.”

“Vậy còn Lục Uyển Đình? Chuyện Lục Thiên An sẽ hại cô vào bữa tiệc là cô ấy tiết lộ cho cô đúng không? Cô ấy đã hảo tâm giúp cô, tại sao cô còn muốn giết cô ấy?”

Đây là Niếp Hành Phong suy đoán, bởi vì không có Lục Uyển Đình cảnh báo thì Trình Lăng không có khả năng rõ như lòng bàn tay về những hành động của Lục Thiên An, nhưng Trình Lăng lại giết cô ấy, những bức tượng điêu khắc chỉ làm được một nửa kia không phải vì Lục Uyển Đình thực hành kế hoạch mà tạm thời bỏ đó, mà là Trình Lăng căn bản không biết điêu khắc.

“Bởi vì tôi ghen tị!”

Trình Lăng cười ha hả, dưới ánh đèn tối mờ càng làm cho biểu tình của cô ta âm trầm vô cùng.

Lục Uyển Đình đối xử với cô ta đúng là rất tốt, còn vì cô ta mà cãi nhau với Lục Thiên An, cố ý về nước rồi ở lại, nhưng Lục Uyển Đình càng làm như vậy, cô ta lại càng ghen tị, trước lúc tiến vào Lục gia, cô ta chưa bao giờ dám tưởng tượng có cuộc sống như Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình hạnh phúc như là những nàng công chúa trong truyện cổ tích, mà cô ta thì lại mỗi ngày đều vất vả kiếm sống, ông trời căn bản là không công bằng, cho nên cô ta đã thề, những thứ gì vốn thuộc về cô ta thì dù phải tốn bao nhiêu công sức cô ta cũng sẽ lấy lại!

Sừng tê giác cổ cho cô ta sinh mệnh mới, cũng cho cô ta khả năng nguyền rủa, bắt đầu từ khi đó, cô ta đã nghĩ làm như thế nào để đoạt lấy tất cả tài sản của Lục gia. Cơ hội rốt cục đã tới, ngày đó Lục Uyển Đình chạy tới tiết lộ kế hoạch của Lục Thiên An cho cô ta, một kế hoạch thật là hoàn mỹ, cô nghĩ, đây chính là lúc mình động thủ.

Cô ta dùng gậy gỗ đánh gãy cổ Lục Uyển Đình rồi sử dụng tê đăng mộc chú thu lấy hồn phách của cô ấy, đem thi cốt cô ấy giấu trong gian mật thất này, sau đó rất phối hợp mời Niếp Hành Phong và Hàn Duy tới tham gia tiệc rượu, sau đó sự tình phát triển giống như dự đoán của cô ta, sau khi tiệc rượu kết thúc Lục Thiên An bóp chết cô ta, lại dùng thuật thôi miên khống chế Niếp Hành Phong, làm cho anh nghĩ tất cả đều là do mình làm.

Sai khi Lục Thiên An đi quăng thi thể, sai Triệu Uyên quệt máu lên y phục của Niếp Hành Phong, cũng gọi điện thoại đe dọa anh, sau lại cố tình báo tin với cảnh sát, làm cho bọn họ nghi ngờ Niếp Hành Phong, đáng tiếc Niếp Hành Phong xuất ra chứng cớ xác thực nên thoát khỏi bị tình nghi, làm hỏng mất kế hoạch của ông ta.

Trình Lăng vì thế nhân cơ hội đóng giả Lục Uyển Đình làm bộ như vô tình gặp gỡ Niếp Hành Phong, làm cho Niếp Hành Phong nghi ngờ người Lục gia, đồng thời lại lấy thân phận Trình Lăng xuất hiện ở cục cảnh sát, có thể nghĩ, khi nhìn thấy người vốn hẳn là đã chết đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Lục Thiên An đã hoảng sợ như thế nào, mà Hàn Duy và Triệu Uyên chết một cách khác thường càng làm ông ta thêm sợ hãi, khi đó Trình Lăng chỉ cần ở Lục gia đặt mấy cái tương gỗ, giả thần giả quỷ một phen, là có thể dễ dàng bức Lục Thiên An sợ hãi đến đường cùng.

“Cô cố ý lộ ra các loại sơ hở ở trước mặt tôi, chính là vì để tôi nghĩ rằng cô không phải Trình Lăng, mà là Lục Uyển Đình giả dạng, chúng tôi tận mắt nhìn thấy Lục Uyển Đình rơi xuống vách núi đen, sau lại ở trong mật thất phát hiện cô nghiêm trọng mất nước, thực tự nhiên liền cho rằng cô bị nhốt ở đấy, căn bản không có khả năng nghi ngờ cô, Nhưng vì sao tới bệnh viện rồi cô vẫn còn giả vờ suy yếu?”

“Vì giết Trương Huyền mà để không bị hoài nghi, lúc này thứ các người nhìn thấy chỉ là hồn phách của tôi, còn cơ thể của tôi thì vẫn đang ngủ say ở bệnh viện, cho nên mặc kệ sau có phát sinh biến cố gì, cũng không có người nghi ngờ tôi.”

“Hóa ra ngay từ đầu cô đã đem tên của tôi liệt vào danh sách những người phải giết, thật sự là vạn phần vinh hạnh.” Trương Huyền không chịu nhàn rỗi xen mồm.

“Đúng vậy, ngươi chết, ta mới có thể lại một lần nữa ở bên Phong.”

Trình Lăng nhìn Niếp Hành Phong, ánh mắt nhu tình như nước, “Phong, em vẫn còn thích anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không. Giết hắn, làm cho chuyện này vĩnh viễn trở thành bí mật được không? Người của Lục gia đều đã chết hết, cổ phần của Lục Uyển Đình trong công ty rồi còn có một đống tiền bảo hiểm của bọn họ đều thuộc về em, nếu chúng ta cưới nhau. . . . . .”

“Trình tiểu thư, mời xưng hô đầy đủ tên của tôi.” Niếp Hành Phong thản nhiên nói: “Cô giết nhiều người như vậy, lại hao tổn tâm sức đem tội danh đều đổ lên trên người bọn họ, đơn giản là vì tiền, nhưng thực là xin lỗi, tôi đối với tiền của cô một chút cũng không có hứng thú, đối với loại phụ nữ ác độc như cô, lại càng không cảm thấy hứng thú!”

“Nhưng trước kia anh đã nói yêu em!”

“Đó là trước kia!”

Trong phòng tối một trận tĩnh mịch, thật lâu sau, Trình Lăng chậm rãi nói: “Anh sẽ chết đấy, anh thà rằng buông tha tất cả tài phú quyền lực, muốn chết cùng hắn?”

Niếp Hành Phong cười cười, “Không ai không thích tiền, nhưng nếu điều kiện là mỗi ngày đều phải đối mặt cô, tôi nghĩ là thà chết còn hơn.”

Hóa ra lúc chiêu tài miêu trở nên gay gắt thì một chút cũng không thua cậu.

Nhìn đến khuôn mặt của Trình Lăng tối sầm, Trương Huyền nhịn không được cười ha hả.

“Tôi đây chỉ có thể nói thật có lỗi !”

Trình Lăng tức giận đến phát run, lập tức giơ sừng tê giác trong tay lên cao, miệng lẩm bẩm, đã trông thấy sự lợi hại của tê đăng, nhìn thấy sừng tê giác bốc hỏa sáng lên, Trương Huyền cười không nổi , giãy dụa che ở trước người Niếp Hành Phong, lại bị anh kéo ra phía sau.

“Mỗi lần đều là cậu cứu tôi, lần này để tôi cứu cậu!”

Ánh lửa đỏ rực phóng về phía bọn họ, ngay lúc đó chợt lóe lên ánh sáng bạc, Nhan Khai vọt ra che ở trước người bọn họ, miệng niệm tị hỏa chú (bùa chú chống lửa), nghĩ muốn ngăn cản lửa đốt cháy.

Ánh lửa sắc bén xuyên qua thân thể Nhan Khai, lửa cháy trong nháy mắt vây quanh hắn, mái tóc trắng bị lửa bám lấy, phát ra ánh lửa màu xanh, Niếp Hành Phong kêu lớn: “Mau tránh ra!”

Nhan Khai không biến mất, mà là vỗ tay làm ngọn lửa lan khắp toàn thân, chậm rãi bay đến chỗ Trình Lăng.

Thần chú di chuyển càng lúc càng nhanh, bốn vách tường dưới ánh lửa loé ra màu vàng óng ánh yêu dị, thân ảnh Nhan Khai càng lúc càng nhạt, bay bay nhẹ nhàng ở giữa ngọn lửa.

Biết hắn liều mạng xuất toàn lực, Trương Huyền vội nhân cơ hội giơ hai ngón tay, quát: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa như luật lệnh, kì hỏa, tru tà!”

Phù chú đã niệm xong nhưng nửa điểm uy lực cũng không thấy phát huy, mà trái lại Trương Huyền lại bị tê quang bắn trúng, văng về vách tường phía sau.

“Trương Huyền!”

Niếp Hành Phong bước lên phía trước đỡ lấy Trương Huyền, Trương Huyền cười khổ một tiếng với anh, “Chủ tịch, lần này tôi chắn không nổi, tôi và Nhan Khai sẽ ở lại cản đường, anh chạy mau. . . . . .”

Anh sẽ không để lại Trương Huyền một mình chạy thoát thân.

Quay đầu nhìn ngọn lửa hừng hực, Nhan Khai thân hình lay động trong ánh lửa, đã biến nhạt thành trong suốt, xem ra chống đỡ không được bao lâu, Niếp Hành Phong lo lắng, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ, sống chết trước mắt cũng không thể suy nghĩ nhiều, vội dùng ngón trỏ viết hai chữ lên lòng bàn tay trái, xông lên phía trước giơ tay hướng về phía Trình Lăng.

Hai luồng ánh sáng từ bàn tay của Niếp Hành Phong bắn ra, phát sáng khắp nơi, lửa cháy nhất thời tiêu tán sạch sẽ, Trình Lăng kêu thảm thiết một tiếng, sừng tê giác tuột khỏi tay văng ra giữa không trung, phát ra ánh sáng bảy màu, đem cả một không gian rộng rãi như vậy chiếu sáng như ban ngày.

Nhan Khai rốt cuộc chịu không nổi ánh sáng ác liệt của sừng tê giác, kêu lên một tiếng đau đớn ngả văng ra, thân ảnh nhạt nhẽo rốt cục hoàn toàn biến mất ở không trung.

“Anh phá ngũ hành cấm chú. . . . . .”

Trình Lăng phát ra tiếng gào thê lương, mất đi sự bảo vệ, cô ta không thể tái tụ thành thực thể, lập tức hóa thành hồn phách phiêu đãng, trong lúc cấp thiết muốn đi thu hồi sừng tê giác, ai ngờ nó đột nhiên rơi xuống, rớt vào trên tay Niếp Hành Phong, thân sừng có hai luồng ánh sáng đen trắng chạy dọc thân, giống như một thanh đoản đao sắc bén.

“Dùng tê nhận (đao tê giác) phá hồn phách của cô ta!”

Trương Huyền khép hai ngón tay lại giơ lên, nghĩ muốn định trụ hồn của Trình Lăng, ai ngờ hồn phách kia đột nhiên vọt tới phía cậu, xâm nhập vào thân hình cậu.

Trương Huyền vừa rồi bị tê quang chiếu phải, thể chất cực hư nhược vì thế để cho Trình Lăng một chiêu liền đắc thủ, ngã quỵ trên mặt đất.

Cậu lập tức đứng lên, nhìn Niếp Hành Phong, mỉm cười, “Đừng lo lắng, tôi không sao.”

“Lập tức rời khỏi Trương Huyền!” Nhìn ra thần sắc Trương Huyền khác thường, Niếp Hành Phong tâm nhảy dựng, lớn tiếng quát.

“Tại sao?” Giọng nói mềm mại từ trong cơ thể Trương Huyền vang lên, “Anh không phải thích thân thể này sao? Sau này để em thay thế hắn làm bạn anh không tốt sao?”

“Không tốt!” Trương Huyền trước khi Niếp Hành Phong nói đã trả lời: “Không ai thích vật thay thế, đúng không, chủ tịch?”

Cậu đan hai bàn tay vào nhau, hai ngón trỏ giơ lên khép vào với nhau chỉ vào người mình, vẽ một vòng tròn lập thiên la địa võng, đem hồn phách Trình Lăng trói buộc ở trên ngực mình, nói với Niếp Hành Phong: “Động thủ!”

Niếp Hành Phong tay cầm tê nhận đang phát sáng, sững sờ nhìn cậu, lại không có hành động gì, Trương Huyền vội gọi: “Còn không mau ra tay? Tôi chống đỡ không được bao lâu đâu!”

Linh lực của Trình Lăng là đến từ sừng tê giác cổ, hồn phách cô ta có thể tùy tiện chiếm thân thể người khác, nếu để cho cô ta chạy thoát, về sau muốn tìm thì rất khó khăn.

Thừa dịp cô ta ngu xuẩn bám vào thân thể mình, đúng là thời cơ tốt để giết cô ta, đáng tiếc Trương Huyền gầm rú nửa ngày, lại kinh ngạc phát hiện tay nắm chặt sừng tê giác của Niếp Hành Phong cư nhiên lại buông xuống.

“Tôi sẽ không giết cậu!”

Trương Huyền tức giận đến hộc máu, kêu to: “Ai nói anh giết tôi? Tôi là đang bảo anh giết ác quỷ này!”

“Nhưng mà cậu sẽ chết!”

Trước mắt hiện lên vô số hình ảnh mình từng hoảng hốt nhìn thấy, Niếp Hành Phong tay nắm sừng tê giác không ngừng run rẩy, “Nhất định còn có cách khác để tiêu diệt, không đáng vì cô ta mà liều mạng. . . . . .”

“Chiêu tài miêu ngu ngốc, anh không động thủ, thì cô ta sẽ chiếm thân thể của tôi, vậy tôi có khác gì là chết! ?”

Trong cơ thể tựa hồ có tà khí đang không ngừng chạy khắp cơ thể, Trương Huyền che ngực, đôi mắt xanh thẳm vì thống khổ mà trở nên đẹp lóng láng một cách lạ thường, thở dốc nói: “Tôi thật sự chống đỡ không được, sức mạnh của người phụ nữ này còn tà ác hơn những gì chúng ta tưởng tượng được. . . . . .”

“Trương Huyền!”

Không đành lòng thấy Trương Huyền khổ sở, Niếp Hành Phong đi đến trước mặt cậu ấy, thấy cậu ấy nhìn chăm chú mình, gật đầu cổ vũ, nhẹ giọng nói: “Tin tưởng tôi, tôi không có việc gì, động thủ!”

Lời nói bị một thanh âm mềm mại cắt ngang, “Phong, em biết anh không đành lòng động thủ, nếu anh thật sự yêu Trương Huyền, sẽ không nở lòng thương tổn hắn. . . . . .”

“Không!”

Nhìn thấy mắt xanh của Trương Huyền ẩn ẩn hiện lên sắc đỏ, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị, tâm tư đắn đo lưỡng lự Niếp Hành Phong đột nhiên quyết định, lạnh lùng nói: “Xuống địa ngục đi thôi!”

Sừng tê giác giơ lên, không mang theo một chút do dự đâm tới.

Trước mắt đột nhiên sáng chói lên, Niếp Hành Phong hoảng hốt nhìn thấy sừng tê giác cổ trong tay hóa thành một thanh dao sắc bén trong suốt, đâm xuyên qua ngực Trương Huyền, trong khoảnh khắc giống như là ánh sao băng xẹt qua bầu trời đêm, làm cho anh đau lòng.

Giữa tiếng gào thét thê thảm, một đám sương mờ từ trong cơ thể Trương Huyền bay ra, ở trên không trung kịch liệt uốn lượn một hồi rồi hoàn toàn tiêu tán , lưỡi dao sắc bén rơi xuống đất, ánh sáng sau một lúc thì biến mất rồi lại hóa thành sừng tê giác.

Niếp Hành Phong cuống quít đỡ lấy Trương Huyền, trước ngực cậu ấy không có vết máu, ngay cả một chút miệng vết thương cũng không có, nhìn anh, trong mắt hiện lên nét cười thản nhiên, trong giây phút đó, anh cảm thấy tâm rốt cục thả lỏng .

“Thật tốt quá! Cậu không có việc gì. . . . . .”

Niếp Hành Phong còn chưa kịp biểu đạt mình vui sướng, liền hoảng sợ phát hiện ánh sáng trong đôi mắt xanh của Trương Huyền nhạt dần, nét cười trong đôi mắt ngưng đọng lại, cậu ấy dựa vào người anh nhẹ nhàng trượt chân xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.