Thiên Sư Chấp Vị (Phần 1) Phiền Lạc

Chương 71: Chương 71: Pn – Chàng Quỷ Ký (1)




CHƯƠNG 1 QUYỂN 8: PN – CHÀNG QUỶ KÝ (1)

Bóng đêm kiều diễm, hương rượu thoảng trong gió.

Biển đêm giữa mùa hạ, một khách sạn năm sao cao cấp nằm ngay cạnh đường ven biển, tầng cao nhất có nhà ăn nhưng cơ hồ không còn chỗ ngồi nữa, một nhóm tình lữ đang ngồi phẩm rượu nói chuyện phiếm, thuận tiện thưởng thức cảnh biển tươi đẹp ngoài cửa sổ, xa xa khi thỉnh thoảng có lên tiếng ca-nô trong sự tĩnh mịch, nhà hàng phối hợp với tiếng đàn dương cầm thật tuyệt vời, tiếng nhạc phát ra tạo nên một cảnh đêm mơ mộng lãng mạn

Dựa vào song cửa ngồi một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam thì tuấn lãng, nữ thì diễm lệ, nam nhân quần áo sang trọng cùng cử chỉ vô cùng tao nhã có thể thấy được gia thế hắn vô cùng tốt đẹp,đích xác, đích xác là ở số tiền mà hắn bỏ ra để đặt chỗ trước ở nhà hàng bên cạnh cửa sổ vào cuối tuần ,đây là một cách khẳng định địa vị . Không giống hắn, cho dù tìm được vị trí, cũng chỉ là một góc khuất. Chỗ ngồi này phía trước còn có một bồn hoa xanh mướt đắt tiền làm hắn có cảm giác trên đầu cũng xanh một màu.

“Tựa vào!” Đang nhìn đến ly rượu đỏ trên tay nam tử tuấn lãng kia, cùng nữ nhân cụng ly, Trương Huyền thầm rống lần thứ N tiếng mắng .

Chiêu tài miêu dám hồng hạnh vượt tường, dù cho hắn có là chủ tịch của mình , cũng tuyệt không tha thứ được.

Trương Huyền đảo đôi mắt màu lam lên đống dao nĩa trên bàn cơm, do dự có nên biểu diễn một màn tiểu lý phi đao đã thất truyền từ lâu, xiên hắn xiên xiên xiên

“Tiên sinh, xin hỏi có thể gọi đồ ăn được chưa?” Phục vụ sinh tiến lại, nho nhã lễ độ hỏi.

Nga, rất sinh khí, chỉ lo xem phía đối diện kia với đôi gian phu *** phụ, đã quên gọi món ăn.

Trương huyền nhìn lướt qua thực đơn, lại ở trong lòng mắng câu Tam Tự kinh.Thực đơn toàn là Tiếng anh, dường như không dùng Tiếng Anh thì không thể hiện được sự sa hoa của nhà hàng. Hiện tại hắn là tới ăn cơm, cũng không phải đến kiểm tra bài, ngắm nghía tên đồ ăn rồi đến giá cả, một phần tôm hùm lên đến mấy chục đôla, thật sự là giết người không dao không kiếm mà.

Bất quá Trương Huyền cũng không chịu thiệt, tiêu tiền của ai không nói? Dù sao tiền kia cũng không phải của hắn, tốt nhất toàn bộ đều gọi hết, có chiêu tài miêu ra tiền, hắn sợ cái gì.

“Một phần tôm hùm , một đĩa bào ngư, một phần điểm tâm sa lát ngọt , cuối cùng. . . . . .” Trương huyền nhìn xem loại rượu , “Mở chai Louis XIII.”(1)

Louis XIII. . . . . .

Phục vụ sinh thầm đánh giá một chút vị khách dễ nhìn này. Nhìn ra ý của hắn, trương huyền đưa số thẻ tín dụng của Niếp Hành Phong đưa cho mình quăng lên bàn , biết giá trị của nó, nhân viên phục vụ không dám nói nhiều, cầm lấy thực đơn rồi khom người rời đi.

Tiền tài quả nhiên là tượng trưng cho thân phận.

Trương Huyền vì chính mình nhân sinh nghèo khổ cũng đồng thời thở dài một cái , X quang không quên quét ngang nữ nhân dám câu dẫn chiêu tài miêu của hắn.

Nàng bộ dạng rất được, tóc đen vấn cao, một ít tóc buông xuống thật giống như những hạt trân châu đen trên nền tuyết trắng, mặc một bộ đầm dạ hội màu đỏ tươi , bên cổ áo có đeo một ít trang sức bằng vàng nhưng không có chút cảm giác dung tục mà ngược lại lộ ra mị lực tỏa sáng ra bốn phía, dù rất ghét màu đỏ nhưng Trường Huyền không thể không thừa nhận bộ lễ phục này được mặc trên người nữ nhân, thực sự rất hoàn mỹ.

Lòng có chút buồn bã, Trương Huyền buồn bực nhìn chằm chằm vào bồn hoa xanh biếc phía trước mình để an ủi: “có lẽ bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường, tuy rằng chiêu tài miêu không nói nói với mình đêm nay định làm gì, bất quá không có nghĩa là hắn sẽ vượt tường, mỗi người đều được giữ lại quyền riêng tư mà thôi”.

Mới vừa mình an ủi xong, sự thật liền khiếnTrương Huyền mở miệng rộng luôn,Niếp Hành Phong cùng nữ nhân sau khi uống xong liền thuận tay giữ chặt tay nàng, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng thì thầm, tuy là không nghe được hắn nói cái gì nhưng chỉ nhìn vào vẻ mặt với nụ cười – *** đãng kia, Trương Huyền đã muốn phát hỏa rồi.

Hoàn hảo, phục vụ sinh đích đúng lúc xuất hiện khiến nhà ăn tránh một cuộc đổ máu, nhìn thấy tôm hùm mỹ vị, Trương Huyền cũng sớm đói bụng, quyết định ăn cơm no trước sau đó mới tìm tên chiêu tài miêu hỗn đản tính sổ .

“Ngươi có nhận biết cô gái mặc đồ đỏ kia?” Phục vụ sinh đang rót rượu khi Trương Huyền hỏi, có thể cùng chiêu tài miêu ăn cơm thì nữ nhân kia nhất định phải có chút thân phận, phục vụ sinh có thể biết nàng là ai .

Phục vụ sinh theo phương hướng ngón tay trương huyền nhìn xem, mặt lộ vẻ mờ mịt, trương huyền không kiên nhẫn , “Chính là ngồi ở cười đến vẻ mặt rút gân đối diện nam nhân kia kìa.”

Ngồi cạnh cửa sổ chính là Tổng tài nên đương nhiên phục vụ sinh phải biết, bất quá hắn ngồi đối diện. . . .

“Ác, ngài là đang nói nữ sinh mặc váy trắng bên cạnh phải không? Nàng là bảo bối thiên kim của ông trùm châu báu Hạ Nguyên Khải , mới học xong đại học vừa từ Mỹ trở về”.

A, nhà hàng này kỳ thật cũng không cao cấp cho lắm, nhân viên phục vụ còn bị mù màu, ngay cả màu đỏ với trắng cũng không phân biệt được, bất quá đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng chính là – nữ nhân kia chính là đỉnh đỉnh đại danh con gái của trùm châu báu , gia thế đầy tiền tài quyền lực, không biết cao hơn mình bao nhiêu bậc nữa, hơn nữa nàng cùng chiêu tài miêu cùng một chỗ, còn. . . . . . Thực con mẹ nó xứng đôi.

Dao nĩa trong tay Trương Huyền sáng loáng hạ xuống, cắm phập vào thịt tôm hùm rồi nhét vào miệng, đang nghĩ chính mình có nên hay không học 8 tiếng mấy bộ phim truyền hình diễn như thế này, chạy tới đem ly rượu hất vào mặt chiêu tài miêu – đáp án là được nhưng với điều kiện đầu tiên là hắn không sợ 3 lần hạ nốc ao.

Nhìn thấy Niếp Hành Phong với nữ sinh đối ẩm cộng ẩm, còn không thì lại nhìn ra xa xa cảnh biển đêm , Trương Huyền tức giận đến hộc máu, miệng ăn một miếng tôm hùm rồi thêm một ngụm rượu, nghiến răng nghiến lợi nhai, tưởng tượng đang nhai chính là chiêu tài miêu.

Giống như lửa cháy đổ thêm dầu, Niếp Hành Phong lại tiếp nhận nữ sinh một điếu thuốc lá, hai người một mặt nói giỡn một mặt hút thuốc, vẻ mặt nhàn nhã làm cho Trương Huyền thật muốn tiến đến hung hăng cho hắn một quyền bay ra biển.

Chết tiệt, biết rõ hắn ghét nhất là màu đỏ, ghét nhất là hút thuốc, leo tường đồng thời còn dám phạm đến điều kiêng kị của hắn, giết không tha!

Trong túi truyền đến tiếng chuông đi động, Trương Huyền làm một ngụm rượu mới hạ xuống, lấy di động ra, phát hiện là Niếp Hành Phong đang gọi, lại nhìn đối diện , thấy hắn đang nghe điện thoại.

Tiếp? Không tiếp?

Do dự một chút, Trương Huyền lựa chọn tiếp nghe, nói không chừng chiêu tài miêu là sợ leo tường bị phát hiện, cố ý gọi điện thoại đến thăm dò, hắn thật muốn nhìn người này nói gì.

“Ngươi hiện tại ở nơi nào?” Nghe điện thoại, Niếp Hành Phong hỏi:

Trương huyền tức giận hỏi lại: “Tìm ta chuyện gì?”

“Ta không phải cho ngươi đem văn kiện đưa đến Bách Kì sao?? Chúng ta hẹn tới đó uống cà phê mà, ta đợi người mấy tiếng rồi cũng không gặp ngươi, gọi điện cũng không thấy ngươi trả lời”

Giao văn kiện?

Trương huyền nhíu mày có chút hơi hồ đồ , cẩn thận ngẫm lại giống như có có chuyện như vậy, cũng không phải văn kiện gì khẩn cấp, quỷ mới biết Niếp Hành Phong tại sao làm cho hắn không nhớ được quá khứ, còn hại hắn vội vội vàng vàng, nửa đường còn làm một gã cao to té ngã . . . .

Được rồi, không nói thì hắn còn không sinh khí, hiện tại càng lúc càng bốc hỏa, hẹn hắn uông cà phê , lại hẹn con gái trùm Châu báu còn ngay tại nhà hàng cao cấp này, hóa ra hắn thật là tốc độ, vẫn chính là miễn phí , gọi đến là đến.

“Ta đang bận việc ở công ty, ngươi muốn xem văn kiện, quay về công ty xem thì tốt rồi, còn cần ta qua đó làm gì??” Tâm tình không tốt, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt, Trương Huyền hừ nói

“Di, ngày hôm qua ta có với ngươi nói qua trước thời gian đem hôm nay chuyện làm xong, ngươi như thế nào còn tại vội?”

Niếp đi phong những lời này quả thực là đổ dầu vào lửa, trên đỉnh đầu trương huyền nhất thời ánh lửa hừng hực thiêu đốt, cười lạnh: “Ngươi bảo ta trước tiên phải làm cho xong , ta đương nhiên phải làm xong? Ngươi thế nào mà không nhìn xem trên bàn ta có bao nhiêu văn kiện?”

” Ta nghe thấy như ngươi không được vui vẻ, xảy ra chuyện gì?”

Không trả lời, Trương Huyền lại làm một ngụm rượu, ngăn chận hỏa khí, hỏi lại: “Ngươi đang ở đâu?”

“Nhà hàng.”

“Một người?”

“Đúng vậy.”

Tên chiêu tài miêu siêu lừa đảo, dám trợn mắt nói dối, được, món nợ này hắn sẽ nhớ kỹ!!!

Trương Huyền hung hãn lườm đôi gian tình phía đối diện, tay xoay cái dĩa bạc, cố gắng thả lõng ngữ khí mà nói: ”Là nhà hàng nào vậy, ta đi tìm ngươi đi.”

“. . . . . . Vẫn nên để ta đến gặp ngươi đi, chúng ta hẹn một nơi nào đó”. Niếp Hành Phong hơi do dự một chút nói.

Không cần phải thế, hiện tại hắn trực tiếp qua đó giết người luôn đi!!

Thực tế khác với suy nghĩ, Trương Huyền thở phì phì đứng dậy, lại nghĩ lại rồi ngồi xuống.

Hiện tại qua đó chất vấn, chiêu tài miêu nhất định không thừa nhận leo tường, mà không chỉ không thừa nhận, nói không chừng còn cắn lại hắn một cái nữa chứ. Người này từ nhỏ đến lớn đều ở trong thương giới hỗn độn, luận tài ăn nói với phản ứng thì mình cũng không phải đối thủ, nhìn hắn hiện tại bình tĩnh ứng phó đủ thấy hắn tâm cơ sâu sắc thế nào.

Kỳ thật Trương Huyền cũng là đi quán cà phê mà không tìm được người, gọi điện thoại hỏithư ký Lí Đình, mới nghe nói Niếp Hành Phong đêm nay có ở trong này đặt chỗ, nếu không phải biết trước thì hắn đúng thật bị tên này gạt rồi, cái tên chết tiệt này!!!

“Vẫn là chờ ta làm xong việc, rồi sẽ gọi cho ngươi đi” vội hoàn, gọi điện thoại cho ngươi đi.” Trương huyền gác điện thoại, trộm nhìn phía đối diện, thấy Niếp Hành Phong cũng buông di động rồi lại cùng nữ sinh đùa giỡn đứng lên.

Dùng bữa xong , Niếp Hành Phong thanh toán rồi cùng nữ sinh rời đi, Trương Huyền vội vàng đuổi theo, xa xa thấy bọn họ vào thang may ra khỏi building , ngồi lên xe thể thao.

Trương huyền cũng lên xe, đáng chết, vừa rồi uống rượu nhanh quá, trước mắt có chút mơ hồ, may mắn là Niếp Hành Phong lái xe cũng không nhanh quá, đi qua mấy khúc quanh thì dừng lại trước một toàn nhà lớn

Trương huyền ngửa đầu nhìn xem, lại là một khách sạn năm sao cao cấp, Niếp Hành Phong lái xe đúng tuyến đường này thì sớm đã đặt chỗ trước rồi, việc này Lý Đình không nói với hắn, xem ra cô cũng không hề biết.

Không dám tiếp cận gần quá, chờ Niếp Hành Phong đi vào khách sạn, một lát sau Trương Huyền mới xuống xe đi vào.Không thèm đợi nhân viên lễ tân chào hỏi, hắn rút thẻ nhân viên nhoáng cái đưa lên một cái, nói: “ ta là cảnh sát thực tập phòng chống ma túy, hiện tại đang theo dõi một vụ bán bạch phiến, mong cô hãy hợp tác.”

Cái chiêu vàng thau lẫn lộn này Trương Huyền vẫn thường dùng, bất quá lần dùng này thật uất ức. Nghĩ đến chiêu tài miêu sau lưng mình cùng người khác lêu lổng, trong lòng cũng thấy chút buồn bực.

Nhân viên lễ tân cao thấp đánh giá Trương Huyền, nói thật, bộ dáng đẹp trai thì cũng đủ đẹp trai, bất quá một thân nồng nặc mùi rượu, ánh mắt thì tán loạn thật như vừa mới hít ma túy xong, vì thế liền cầm lấy điện thoại chuẩn bị kêu bảo vệ đến.

Cư nhiên bị hoài nghi, Trương Huyền không đủ kiên nhẫn , thân thủ ở phía trước cô lễ tân búng tay tách một tiếng, say rượu không có nghĩa là pháp lực hạ thấp thư trước mặt đánh cái vang chỉ, say rượu không có nghĩa là phương pháp lực hạ thấp, quả nhiên cô tiếp tân vừa chạm mắt hắn thì thần trí bắt đầu mơ hồ.

“Đôi nam nữ vừa rồi thuê phòng nào?” Vừa rồi chỉ có 2 người Niếp Hành Phong đi vào khách sạn, Trương Huyền hỏi.

Cô gái suy nghĩ mới hoảng hốt nói: nghĩ nghĩ, hoảng hốt nói: ” Ý ngài nói là vị tiên sinh mặc âu phục màu lam phải không? Ngài ấy thuê phòng 328 , bất quá không có…..”

Trương Huyền đã đi mất rồi.

Chờ thang máy rồi đi thằng lên tầng ba mươi, tiện nhìn lại cái di động của mình, mới nhớ ra di động không có camera, bất quá di động có cấu hình 300 vạn màu ,chụp ảnh thì vô cùng rõ nét. Hắc hắc, Niếp chủ tịch trần truồng, đăng lên mạng thì tuyệt đối là 1 tiếng sét lớn.

Trương huyền ra khỏi thang máy, đến trước cửa phòng 328, bước đi có chút lơ mơ, sớm biết thế sẽ không uống rượu nhiều như vậy.Loại trạng thái này không biết có đánh thắng được chiêu tài miêu không?.

Hắn ở bên ngoài đợi trong chốc lát, không tính sai thì Niếp Hành Phong cùng cô nữ sinh kia đang lăn lộn trên giường, tiếng động vang cả ngoài cửa, đúng thế, là tiếng động, đầu lạnh đi rồi lửa giận bốc lên, hắn không vui vẻ nho nhã gì mà nhấn chuông cửa, chân đã muốn đá cái cửa .

Vài tiếng động vang lên rồi cửa phòng mở, chính là làm Trương Huyền thất vọng, Niếp Hành Phong mặc vẫn là âu phục, thậm chí cà vạt còn thắt trên cổ, tay còn cầm ly rượu đỏ, vừa nhìn hắn liền lộ vẻ mặt kinh ngạc: “ Ngươi thế nào lại đến đây”

Nếu nói Trương Huyền lúc trước còn tồn tại ít lý trí, Niếp Hành Phong hỏi câu này làm cho lý trí trước đó của hắn biến mất sạch, không nói hai lời, chân bước đén trước cửa, một đấm tung về phía trước, kế hoạch bắt kẻ thông *** thất bại, tốt xấu gì cũng phải để hắn xả giận một chút, cùng lắm thì giải tán, ở cạnh chiêu tài miêu bấy lâu cũng cướp đoạt không ít về, chính mình cũng thấy mệt.

Khoảng cách hai người quá gần, Niếp Hành Phong đối với Trương Huyền không chút phòng , bên mặt thật sự trúng một quyền, trong miệng có cảm giác đau, là vị máu.

“Ngươi làm cái gì thế?”

Không thèm để ý câu hỏi của NIếp Hành Phong, Trương Huyền liền đẩy hắn ra, thờ phì phì chạy vào phòng ngủ, đá tung cửa, chiếc giường King size trống không, chưa từ bỏ ý định, hắn xoay người đi đến một gian phòng ngủ khác, thật đáng tiếc, nơi đó còn sạch sẽ hơn, ngay cả đèn cũng chưa bật, không lý do thôi, còn cố ý chạy đến đây thuê phòng, cho dù không lập tức lên giường, ít nhất trước đó cũng phải thân thiết thân thiết, làm nóng người, chiêu tài miêu đối với hắn luôn luôn như vậy mà.

Trương Huyền cảm thấy phòng tắm có tiếng nước chảy, ra là muốn tẩy uyên ương dục trước. Hắn chạy nhanh vào phòng tắm, bên trong toàn dày đặc hơi nước, thoảng mùi hương CK thơm ngát, không nghĩ tới nữ sinh kia cùng mình giống nhau, lại nhìn tinh dầu hoa ngập tràn trên mặt nước bồn tắm , tay Trương Huyền nắm chặt.

Cùng chiêu tài miêu tắm cũng không thấy tinh dầu hoa nào, không cần phỉa nói nhất định là muốn lấy lòng nữ nhân kia, bất quá nữ nhân đâu? Trương Huền nhìn trái nhìn phải, không có ai , ngày cả quỉ ảnh cũng không thấy một con.

“Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì! ?” Vô duyên vô cớ bị đánh một quyền, lại cùng Trương Huyền chạy loạn mấy gian phòng, Niếp Hành Phong thật sự nhịn không được, rống to.

“Nữ nhân kia đâu! ?” Trương huyền còn hô lớn hơn nữa, xoay người quay trở lại phòng khách tìm, rất quái lạ , rõ ràng nhìn thấy bọn họ vào khách sạn cùng nhau, thế nào mà nữa nhân lại biến mất rồi?? hắn bắt quỉ nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy việc nào quỷ quái như thế này.

“Cái gì nữ nhân?”

Niếp Hành Phong vẻ mặt mờ mịt, Trương Huyền tức giận xông lên nhéo áo hắn rống to: “Chiêu tài miêu ngươi đừng giả bộ hồ đồ, ngươi dám sau lưng ta đi leo tường, bị vạch trần thì hãy giác ngộ đi ! Ngươi đem kia nữ nhân giấu ở nơi nào , lập tức giao ra đây!”

“Đủ rồi!” Niếp Hành Phong hất tay Trương Huyền ra m bị đánh đến chảy máu, khóe miệng hiện tại còn đau đớn, hắn không khỏi không giận, quá trưa hắn đều ở trung tâm chờ đợi , gọi Trương Huyền hắn không nghe, nhắn lại không thấy trở về, hiện tại lại say khướt chạy tới đây tìm nữ .

Trừng mắt giận dữ nhắm về phía Trường Huyền rồi đột nhiên bay mất, trong đáy mắt màu lam hiện ra thủy quang, bên trong còn chứa phẫn nộ ủy khuất nhìn một cái không sót chút gì, thân mình khẽ lay động, Niếp Hành Phong vội vàng giữ thắt lưng hắn, giữ chặt hắn, tức giận chuyển thành đau lòng : “ Ngươi uống bao nhiêu rượu rồi mà say thành như vậy? Nơi này chỉ có hai chúng ta, làm gì có nữ nhân nào ?”

Rõ ràng còn có nữ nhân, cho nên hắn mới đến bắt kẻ thông ***. . . . . . Không đúng, vì cái gì hắn không nhớ nổi hình dáng của nữ nhân đó? Vừa rồi ở nhà hàng thì hắn thấy rất rõ ràng mà . . . . .

Trương huyền dùng sức lắc lắc đầu, tác dụng của rượu chậm chạp hiện ra chậm nảy lên, đầu hắn mơ hồ một mảnh hỗn loạn ,nói: “ Chỉ một bình Loui mười ba lúc ta đi vào quán, nhìn thấy ngươi cùng nữ nhi của trùm châu báu ở nhà hàng mà khanh khanh ta ta, ta thực tức lắm……”

” Mắt của ngươi bị viễn thị rồi, ta vẫn chỉ đi có một mình…..”

“Ngươi còn gạt ta! Như thế nào mà người sống sờ sờ ở trước mặt, ngươi cho ta gặp quỷ?” Mười mấy năm làm thiên sư không phải là làm công toi chứ, đến người với quỷ chẳng lẽ hắn nhận không ra, vốn đang phẫn nộ liền thành ủy khất khổ sở, trong lòng còn có sự ghen tỵ, lửa giận trong lòng bắt đầu thiêu đốt, vừa rồi phẫn nộ bất đồng, bây giờ tràn ngập sát khí với phẫn nộ đi.

Cảm giác thật xa lạ, hắn cho tới bây giờ đối với nhân tình thế gian đều không quá chấp nhất, nhưng giờ phút này , hắn biết nữ nhân kia mà thật sự xuất hiện trước mắt mình, hắn sẽ không do dự một chút nào mà giết cô ta luôn, chiêu tài miêu là của hắn, , tử thần cũng đừng nghĩ mang hắn đi, chứ đừng nói đến một phàm nhân bé nhỏ, hắn chưa bao giờ để ý đến sinh mạng của mình, nếu nữ nhân kia dám cướp người của hắn, vậy thì mạng đổi mạng!

“Trương Huyền ngươi bình tĩnh chút! Nhìn ta đi!”

Nhìn thấy đôi mắt màu lam của Trương Huyền dần chuyển thành lạnh lùng, đáy mắt không ngừng biến ảo thành đủ loại ánh quang, Niếp Hành Phong biết là không tốt, giữ chặt vai hắn kêu, lại thấy đôi mắt hắn chuyển thành màu vàng mờ ảo, trong ánh mắt còn có thủy quan lưu động, thỉnh thoảng còn phát ra ánh vàng yêu mị mê hoặc .

Chưa bao giờ gặp qua đôi mắt người nào có thể biến ảo thành nhiều ánh mắt như vậy, Niếp Hành Phong có chút ngẩn người, đã thấy hai tay Trương Huyền ôm cổ mình, ánh nhìn mê hoặc, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười tao nhã, bản năng mách bảo, đây không phải Trương Huyền, ít ra không phải Trương Huyền bình thường mà hắn quen biết.

“Ngươi nói đi, nữ nhân kia so với ta ngon hơn?”

Thanh âm hơi khàn khàn, tràn ngập yêu mỵ! Tim Niếp Hành Phong căng thẳng, cố bình tĩnh nhìn đôi mắt mê hoặc này, không trả lời.

Không cần trả lời, ở trong lòng hắn, không ai có thể cùng trương huyền đánh đồng, hiện tại như thế, tương lai, cũng là như thế.

Trương huyền cũng không có chờ Niếp Hành Phong trả lời, vừa hỏi đồng thời đem tiến lên đem đầu lưỡi ngả ngớn, ôn nhu liếm vết máu khóe miệng của Niếp Hành Phong,có chút ngọt, lại tràn ngập khí phách đường hoàng, là hương vị hắn thích , bất quá còn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn nữa.

Hôn say đắm, đầu lưỡi tham mút trong miệng Niếp Hành Phong, quấn lấy lưỡi của hắn mà triền miên chuyển động. Từ khi biết tình cảm của hắn, rất ít khi thấy Trương Huyền chủ động , Niếp Hành Phong có chút thụ sủng nhược kinh, hương rượu nguyên chất thơm ngát nháy mắt nhóm lên nhiệt tình của hắn, đồng thời đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Trương Huyền, quyến luyến hương rượu trong hơi thở của hắn, hôn sâu đột nhiên thấy đầu lưỡi hơi xót, tự hồ như bị chảy máu, lập tức nơi đó lại bị Trương Huyền dùng lưỡi cuốn lấy, gắt gao mút vào. Hôn nhiệt tình khiến nướt bọt tràn ra cùng máu đồng thời rót vào miệng của Trương Huyền .

Triền miên hôn một lúc rồi ngừng lại, đầu lưỡi Trương Huyền khẽ liếm nhẹ lên môi hắn, nâng mí mắt lên nhìn Niếp Hành Phong, nhẹ giọng mỉm cười nói: “Ta thích của ngươi hương vị.”

Liếm nhẹ tràn ngập dụ dỗ, trong con mắt Niếp Hành Phong có chút khô nóng, cũng cười: “Ngươi cố ý phải không? Hút máu của ta huyết để trừng phạt?”

“Không chỉ có máu, còn có cả linh hồn của ngươi, tất cả hết thảy đều thuộc về ta. . . . . .” Thanh âm hấp dẫn, Trương Huyền đem nụ hôn hạ xuống, tay cởi cà vạt của Niếp Hành Phongm sau đó là áo sơ mi, thắt lưng cũng lập tức cởi ra, bàn tay linh hoạt tham tiến vào trong, cầm cái phân thân đang cương cứng kia lên, bắt đầu cao thấp luật động.( ối!! mẹ ơi!! Xịt máu)

Niếp Hành Phong khó kìm được tiếng thở dốc, dục vọng ở trong tay Trương Huyền nhanh chóng trướng đại, hơi thở trở nên gấp gáp , hưởng thụ bàn tay gây cho nó sự khiêu khích.

——————————————-

(1) Louis XIII: được quý chuộng do ở mùi hương có một không hai và ở cái vị hậu dường như cứ mãi vương vấn sau khi uống. Đây là loại rượu đã từng được Thủ tướng Winston Churchill ưa thích trong buổi lễ ăn mừng chiến thắng đắc cử của mình vào năm 1951 và cũng đã được Nữ hoàng Elizabeth II nếm qua trong chuyến viếng thăm Pháp quốc 1957. Louis XIII càng để lâu càng có hương vị tuyệt vời trung bình sẽ ủ trong những thùng gỗ sồi Limousine từ 40- 104 năm.Giá của nó tính theo VNĐ thì loại trung bình khoảng trên dưới 30m, còn cao cấp thì…..lắc đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.