Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Chương 17: Chương 17




Kiều còn chưa tỉnh, gục đầu dựa vào ghế, thoạt nhìn yếu đuối rất dễ ức hiếp, Ngụy Chính Nghĩa dâng lên hứng thú xấu xa, dựa theo kinh nghiệm học được lúc nằm vùng trước đây, cố ý dùng dây thừng trói Kiều lại như hình cái mai rùa, song cuối cùng đến lúc thắt nút sợ hắn khó chịu, thoáng nới lỏng dây, dù sao gã dựa vào thần lực của đạo bùa để áp chế oán linh, chứ không phải dựa vào sức lực.

Ngụy Chính Nghĩa chỉ mải trói người, không chú ý đạo bùa Nhiếp Hành Phong dán sau lưng Kiều theo thời gian trôi, màu vàng phía trên từ từ rút đi, biến thành màu sắc giống các bùa triện khác, không lâu sau, đạo bùa liền rơi xuống mặt đất.

Ngụy Chính Nghĩa tăng thêm lực, thân thể Kiều theo đó hơi ngả về phía trước, cằm tựa lên vai gã, cảm giác được không khí lạnh giá kéo tới, trong lòng Ngụy Chính Nghĩa dâng lên phiền muộn, nhỏ giọng nói: “Là lỗi của tôi, nếu tôi quan tâm cậu nhiều hơn một chút, có lẽ cậu cũng không bị biến thành như vậy.”

“Sư huynh…”

Bên tai truyền đến hơi ấm, Ngụy Chính Nghĩa nhất thời cứng lại, đẩy Kiều ra, liền thấy hắn đã tỉnh, ngửa đầu dựa vào ghế yên tĩnh một hồi, đột nhiên phải ứng lại, giận dữ nói với gã: “Chuyện gì xảy ra? Sao lại trói tôi!?”

“Thực ra…”

“Cởi ra!”

Bởi tức giận, gương mặt trắng nõn của Kiều đỏ bừng lên, mắt bạc trợn tròn, bắn ra ánh sáng thâm độc như rắn, Ngụy Chính Nghĩa biết với tính tình cao ngạo của Kiều, trói kiểu này nhất định rất khó chịu, nhưng thời điểm đặc biệt, bản thân chỉ có thể gắng hết sức trấn an nỗi bực tức của hắn, cố gắng dùng lý trí khai thông hắn.

“Hãy nghe tôi nói, Kiều, cậu bị oán linh Mã Ngôn Triệt bám thân, nếu tôi không làm vậy, hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho cậu, anh họ tôi lập tức tới ngay, chúng tôi sẽ cùng nhau cứu cậu…”

“Nhưng lúc này tôi không bị bám thân nữa!”

Kiều cố sức bẻ còng tay giật dây thừng lại xê dịch ghế ngồi, như muốn mau chóng thoát khỏi trói buộc, hắn giãy dụa làm cái ghế trượt trên sàn nhà tạo ra tiếng ma sát chói tai, hắn hét lớn: “Ngụy Chính Nghĩa, nếu anh không muốn chết, thì lập tức cởi ra cho tôi!”

“Vậy tôi thà đợi sau khi cậu cởi ra rồi giết tôi.”

Đúng là cái tên cứng đầu mà!

Kiều rất bất đắc dĩ, nặng nề thở hổn hển mấy hơi, hòa hoãn hạ giọng nói: “Vậy có thể tháo còng tay cho tôi trước không? Sư huynh, tôi đau lắm.”

Trong mắt bạc hiện lên màu bi thương, giọng nói trầm thấp, như đang trách Ngụy Chính Nghĩa vô tình, Ngụy Chính Nghĩa sợ nhất hắn dùng chiêu này, không kiên trì nổi nữa, dịch đến trước mặt hắn, hai tay đặt lên thành ghế kề sát về phía hắn, thấy Ngụy Chính Nghĩa mắc câu, khóe môi Kiều khe khẽ nhếch lên, ai ngờ một giây sau cằm bị nắm, Ngụy Chính Nghĩa ép hắn hướng mặt về phía mình, nụ cười trên mặt nở rộ, so với hắn còn xán lạn hơn.

“Ngươi căn bản không phải Kiều, diễn xuất sứt sẹo như thế cũng muốn lừa gạt ta sao?”

Mắt bạc Kiều trợn to, hung hăng nhìn trừng trừng Ngụy Chính Nghĩa, thế là Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục đến gần hắn, đôi mắt đối diện hắn, tốt bụng cho hắn đáp án: “Tên kia sẽ không gọi ta là sư huynh một cách ỏn ẻn như thế.”

“Thì ra ngươi không ngu xuẩn như vẻ ngoài nhỉ.”

Màn xiếc bị vạch trần, biểu cảm tức giận vốn thuộc về Kiều thay đổi, chuyển thành nụ cười dịu dàng, Ngụy Chính Nghĩa bị con ngươi bạc của hắn nhìn chằm chằm đến nổi da gà, điệu cười ôn hòa lại tràn ngập tính toán này quả thực chính là bản sao của Kiều, khiến gã không cách nào khẳng định người trước mắt này đến tột cùng là ai.

Cổ tay đột nhiên truyền đến đau đớn, ngay sau đó Ngụy Chính Nghĩa liền thấy cảnh vật trước mắt xoay tròn, gã bị hất ra ngoài, ngã lên bức tường đối diện, Kiều túm lại tay gã tiện thể đè hắn lên tường, môi dán sát vào tai gã, đến mức gần như cắn được vành tay gã, tiếp tục mỉm cười nói: “Ta nghĩ ngươi thích tư thế này hơn, sư huynh.”

“Ngươi…” Ngụy Chính Nghĩa giật mình nhìn còng tay bị gãy cùng dây thừng bị đứt rời rơi dưới đất, lại nhìn tấm đạo bùa còn đang phất phơ trên người Kiều, theo bản năng hỏi: “Ngươi phá giải bùa chú lúc nào?”

Câu hỏi đổi lấy tiếng cười to càn rõ của nam nhân: “Ngươi quên người Mã gia chúng ta chính là cao thủ đạo học rồi sao, thực sự cho rằng thứ đạo bùa hạng ba này có thể trấn áp được ta à?”

Hắn sát lại gần hơn, lần này Ngụy Chính Nghĩa triệt để nếm trải mùi vị vành tai bị hôn cắn, cảm giác kích thích tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, thân thể bị ép chặt giữa nam nhân và bức tường, không cho gã mảy may khe hở để tránh lui, tim đập dữ dội, gã nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc truyền đến bên tai, Kiều như đã quên quan hệ đối địch, liếm rái tai gã, thì thào nói: “Sư huynh, ta muốn thượng ngươi, muốn rất lâu rồi.”

Giọng nói giống mà không giống, trong chớp mắt này Ngụy Chính Nghĩa hoàn toàn bị mê hoặc, cảm thấy môi đối phương dần dần kề sát khóe môi mình, gã chợt thức tỉnh từ trong mê muội, móc đạo bùa ra vỗ về phía Kiều.

Tay khó khăn lắm mới đến gần bị bẻ một cái, sức lực Kiều lớn kinh người, dễ dàng nắm lấy cổ tay Ngụy Chính Nghĩa, vặn sang một bên, đôi mắt khinh thường đảo qua đạo bùa trong tay gã, ngọn lửa dấy lên, đạo bùa trong tay gã nhanh chóng hóa thành tro bụi.

“Đã nói đừng châu chấu đá xe, ngươi xem, ta muốn giết ngươi, cũng đơn giản như thiêu hủy đạo bùa này.”

Kiều nói xong lời chế nhạo, liền thấy trước mắt lóe lên hàn quang, Ngụy Chính Nghĩa thừa dịp hắn không chú ý, rút Câu Minh Hầu ra bổ nghiêng về phía hắn, ánh mắt Kiều chợt lạnh, né mũi dao, lúc lắc mình tiện thể rút một thanh Câu Minh Hầu màu mực khác đón nhận, hai lưỡi dao giao tranh, phát ra tiếng nổ điếc tai, Ngụy Chính Nghĩa không giữ được binh khí, vẽ một đường móc câu phá không bay ra, cắm thẳng vào tường đối diện.

Hai người hai thanh đao, cao thấp thấy ngay, Ngụy Chính Nghĩa tuy rằng thoát khỏi kìm kẹp của Kiều, hổ khẩu lại bị chấn động đến tê dại, gã nắm lấy tay phải, bàn tay bị rách ra, máu theo vết rách chảy xuống.

Gã ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt giễu cợt của nam nhân, giơ Câu Minh Hầu về phía gã, than thở: “Pháp khí tốt, lại lưu lạc đến tận đây, thật khiến người ta ca thán…”

“Đó không phải đồ của ngươi, trả nó lại đây!”

Thấy oán linh dám bôi nhọ pháp khí Kiều yêu thích không rời, Ngụy Chính Nghĩa nhất thời quên mất sức lực hai người khác xa nhau, giơ tay triệu hồi thần khí cắm trên tường, vung lên lần thứ hai xông tới.

Ngụy Chính Nghĩa theo Trương Huyền nhiều năm, pháp lực không nâng cao được bao nhiêu, nhưng lòng quyết tâm và sự dũng mãnh này so với trước kia chỉ hơn chứ không kém, nam nhân liên tiếp bị tấn công, lại có phần trứng chọt đá, Câu Minh Hầu màu mực cảm thấy khí tràng của hắn không đúng, không hề phối hợp, trái lại liên hợp với thanh màu bạc của Ngụy Chính Nghĩa phản chiến, hắn vài lần thiếu chút nữa bị pháp khí làm bị thương, dứt khoát ném nó đi, trực tiếp dùng pháp lực bổ về phía Ngụy Chính Nghĩa.

Âm hỏa theo gió lao đến, trúng ngay bụng Ngụy Chính Nghĩa, gã bị đánh ngã nhào về phía sau, vịn tủ đầu giường sau lưng gắng gượng đứng lại, khóe miệng chảy ra tia máu, thấy oán linh lại theo sát xông tới, gã nhổ búng máu ra ngoài, chửi: “Đệt, ngươi đánh thật đấy à!”

Tiếng chửi vừa dứt, lệ khí oán linh đã lao đến trước mắt, Ngụy Chính Nghĩa đau đến gập người, nhìn lưỡi đao vô hình áp sát về phía mình, định cắn răng nhận lấy, tay đang chống lên cái tủ thấp đột nhiên sờ thấy một vật cứng, gã chẳng nhìn, trực tiếp cầm lên đỡ.

Đó là quà xin lỗi thế thân của Ngụy Chính Nghĩa, cái đầu lâu khô được Kiều coi như bảo bối cứ như vậy bị gã dùng như vũ khí, trong nháy mắt lưỡi đao chạm đến đầu lâu, thần trí Kiều dường như quay lại, trong nháy mắt lệ khí tiêu tan sạch sẽ, bóng dáng lay động, vội vã tránh ra xa.

Ngụy Chính Nghĩa lúc này mới chú ý mình cầm trong tay là cái gì, máu trên bàn tay từ từ chảy xuống, theo khe hở đầu lâu thấm vào trong, như hoa cỏ nắng hạn gặp trời mưa, trong hốc mắt trống hoác của đầu lâu hiện lên tia sáng, có một âm thanh vui sướng rất khẽ kêu lên, đáng tiếc trong tình huống giằng co sinh tử, Ngụy Chính Nghĩa hoàn toàn không chú ý đến sự biến hóa của cái đầu lâu, thấy Kiều không làm tổn hại được nó, nảy ra ý nghĩ, ném cái đầu lâu như ném bóng chày tới, kêu to: “Giovanni, cậu nếu còn là đàn ông, thì tỉnh lại cho tôi!”

Đầu lâu tựa như thông linh đánh về phía Kiều, thế mà lại đụng hắn phải lảo đảo, đầu lâu sắc nhọn để lại một vết máu trên trán hắn rồi bắn xuống mặt đất.

Thừa dịp Kiều ngẩn ra, Ngụy Chính Nghĩa lại vội vã tiến tới, vung quyền đánh, trong quả đấm của gã nắm đạo bùa, sức lực trống rỗng gia tăng không ít, lại thêm cái đầu lâu nhỏ trên mặt đất phá phách, thỉnh thoảng tự động lăn tới làm quẩn chân Kiều, khiến hắn chịu liên tiếp mấy trọng quyền của Ngụy Chính Nghĩa, có điều tình trạng của Ngụy Chính Nghĩa cũng rất gay go, bụng bị thương, không dám dùng sức thở dốc, khóe miệng cũng bị đánh rách, hai người phảng phất như quay về thời điểm mới quen, mỗi lần động thủ đều không thương tiếc như thế.

Hơn mười chiêu qua đi, thấy Ngụy Chính Nghĩa vẫn dây dưa không yên, cơn giận dữ của oán linh bị đốt lên, ánh lửa trong con ngươi càng lúc càng cháy mạnh, lệ khí theo ánh lửa bay ra, cuốn lấy Ngụy Chính Nghĩa, buộc gã phải lùi lại, Ngụy Chính Nghĩa bị vòng lửa vây vào giữa, luống cuống chân tay dùng đạo bùa ngăn chặn âm hỏa, nam nhân nhìn vào mắt, cuối cùng cũng coi như xả được giận, lại nhìn cái đầu lâu còn đang búng loạn dưới chân kia, đạp một cước tới, đá nó văng ra thật xa, sau đó đẩy cửa rời khỏi.

“Đứng lại!”

Ngụy Chính Nghĩa rất vất vả mới dập được phần lớn lửa cháy tán loạn trên người, thấy Kiều muốn đi, gã gấp gáp kêu lên, trong lúc vội vàng bắn ra mấy đạo cương phù, bổ lên cửa trước mặt hắn, phong bế cửa ra, chiêu này thẳng thừng chọc giận oán linh, xoay người cười lạnh nói:

“Ngươi thực sự cho là ta không dám giết ngươi?”

“Có bản lĩnh thì cứ giết!”

Toàn thân Ngụy Chính Nghĩa bị âm hỏa thiêu đốt đau đớn, nói cũng là hữu khí vô lực, nhưng gã chắc chắn oán linh sẽ không giết gã, bằng không với lệ khí của hắn, mình đã sớm mất mạng.

Bị khiêu khích, oán linh trái lại bình tĩnh hơn, thưởng thức dáng vẻ chật vật của Ngụy Chính Nghĩa bị âm hỏa dày vò, phụt cười, đúng là một người thú vị, khiến hắn cảm thấy giết thì quá đáng tiếc, nói: “Ta muốn tới Hạnh Phúc Hải, có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi, ta chờ ngươi.”

Ngữ điệu ôn hòa, thậm chí mang theo vài phần dịu dàng như tán tỉnh, nhưng một khắc sau oán linh giơ tay cắn rách ngón giữa, máu theo động tác bắn của ngón tay vẩy tung tóe ra ngoài, lăn trên sàn nhà xoay tròn khắp nơi, từ giọt máu dần hiện ra hình người, biến thành một đám người tí hon màu đỏ nhạt, ở trong phòng đánh lộn cười đùa.

Không hổ là hậu nhân Mã gia, chiêu pháp thuật vãi đậu thành binh này hạ bút thành văn, triệt để rung động Ngụy Chính Nghĩa, gã quên cả vật lộn với đám lửa, thất thanh kêu lên: “Thật lợi hại!”

Lòng hâm mộ khó có thể che giấu, phản ứng này vô tình lấy được lòng oán linh, hắn mỉm cười nói: “Bắt được ta, liền dạy ngươi chiêu này.”

“Xí, ta có sư phụ, ai thèm pháp thuật của ngươi… Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thấy bóng dáng Kiều biến mất sau cửa, khi hắn đi qua, mấy tờ bùa chú vỗ trên cửa trong nháy mắt hóa thành tro tàn bay xuống đất, Ngụy Chính Nghĩa quýnh lên kêu gào liên thanh, không ngờ oán linh thực sự quay lại, song không đợi gã vui mừng, đã nghe đối phương hỏi: “Sư phụ mà ngươi nói chính là tên thần côn khiến Nhiếp Hành Phong thần hồn điên đảo kia à?”

Vấn đề này trả lời “phải” thì không đúng, mà trả lời “không phải” cũng không đúng, Ngụy Chính Nghĩa không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Ngươi muốn thế nào?”

Oán linh không đáp, rũ mi mắt trầm tư một hồi, lại đột nhiên hỏi: “Chung Khôi là ai?”

“Cậu ta không phải người…” Ngụy Chính Nghĩa theo bản năng cho đáp án, đợi gã nhận ra không hợp lý, bóng dáng Kiều lần thứ hai biến mất trước mặt gã, gã giận dữ vừa dập lửa trên người, vừa gọi to: “Giovanni, mau tỉnh lại, đừng để cái tên biến thái chết tiệt kia chiếm được thân thể cậu!”

Kêu gào không nhận được bất cứ lời đáp nào, trái lại mười mấy tiểu quỷ đỏ màu hồng đang vui đùa ầm ĩ xung quanh Ngụy Chính Nghĩa bị gọi tỉnh, thôi nô đùa, nhất loạt nhìn về phía gã.

Ngụy Chính Nghĩa mới vừa gắng gượng dập tắt hết lửa, cảm thấy âm phong bốn phía kéo tới, gã ngẩng đầu, liền thấy mấy con tiểu quỷ này từ từ đến gần mình, dáng dấp mỗi con đều giống hệt phiên bản mini của Kiều, trên mặt lại tràn đầy nụ cười tà ác, răng nanh nhỏ nhe ra, ánh mắt đảo quanh động mạch chủ của gã.

Cảm giác được nguy hiểm, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng móc móc đạo bùa, ai ngờ bùa vừa cầm đến tay, lũ tiểu quỷ liền đồng loạt nhào tới, cào loạn cắn bậy trên người gã, Ngụy Chính Nghĩa bị đánh trở tay không kịp, dùng đạo bùa đánh rớt mấy tên tiểu quỷ, nhưng sau khi chúng rơi xuống rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng một lần nữa nhào lên, mắt thấy đạo bùa sắp dùng hết, Ngụy Chính Nghĩa đang nôn nóng, cái đầu lâu khô bị Kiều đá vào trong góc đột nhiên lăn tới, nảy lên như bóng chuyền, đánh bay tiểu quỷ đang nhào lên người gã, tiểu quỷ phát ra tiếng kêu sợ hãi, một nửa bay lên không trung liền không thấy bóng dáng.

Đầu lâu nhỏ dường như bắn rất vui vẻ, lại tiếp tục tự đập tự nảy, đánh một con tiểu quỷ khác đang cắn động mạch cổ Ngụy Chính Nghĩa rơi xuống, thân hình tiểu quỷ rất nhỏ, nhưng đầu lâu còn nhỏ hơn, trên không trung bay lộn linh hoạt, đụng vào một con, tiểu quỷ liền biến mất một con, chỉ chốc lát sau, lũ tiểu quỷ đã bị diệt quá nửa.

Ngụy Chính Nghĩa nhân cơ hội thở một hơi, lúc này mới phát hiện tiểu quỷ không bị đầu lâu đụng biến mất, mà là sau khi đụng vào nó, những con quỷ kia bị hút vào trong đầu lâu, hút càng nhiều, nó càng có tinh thần, đảo mắt con tiểu quỷ cuối cùng đã bị nó tấn công đến, thấy tiểu quỷ hóa thành sương đỏ bị hút vào, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng giành lấy, lại chậm một bước, trơ mắt nhìn từng đám sương đỏ đậm bị hút vào miệng đầu lâu khô.

Địch nhân đều đã tiêu diệt hết, đầu lâu khô rất hài lòng nhảy vài vòng trên mặt đất, sau khi phát hiện tiểu quỷ đã bị ăn hết, nó lăn một chút tại chỗ rồi bất động, Ngụy Chính Nghĩa tin rằng nếu không phải gã ù tai, vậy hẳn là gã đã nghe thấy một tiếng thở dài rất thất vọng truyền ra từ cái đầu lâu khô.

Đây là tình huống gì vậy!?

Sau một hồi ác chiến, toàn thân Ngụy Chính Nghĩa vừa đau vừa mệt, chỗ bàn tay bị bỏng nổi lên bọng nước, chỉ đứng thôi cũng cảm thấy tốn sức. Gã dựa vào tường nằm xuống sàn nhà, vừa vặn mắt đối mắt với đầu lâu khô trước mặt.

Nhắc tới cái đầu lâu, Ngụy Chính Nghĩa cũng coi như có rất nhiều duyên phận với nó, từ vụ vĩ giới Trương Huyền dùng nó vây hãm rất nhiều oan hồn, lúc bảo gã mang đi tìm Tiểu Bạch siêu độ, đầu lâu khô vẫn luôn theo gã, lúc đó lo lắng oan hồn trong đầu lâu khô chạy mất, gã trông nom khá lưu tâm, ngay cả ngủ cũng phải đặt cái lọ nhỏ này bên gối, nói đến cũng coi như có tình cảm, bởi vậy sau đó gã không đem nó mai táng, mà lại khắc tên mình, coi như quà tặng cho Kiều, nhưng chuyện đầu lâu khô thông linh này vượt quá dự liệu của gã.

Có lẽ Kiều hạ chú ngữ gì lên nó, chủng loại pháp thuật Kiều hiểu biết quá nhiều quá tạp, Ngụy Chính Nghĩa không đoán được, đưa tay cầm lấy đầu lâu khô tỉ mỉ xem xét, tuy rằng giữ nó rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gã chính thức quan sát, đầu lâu xinh xắn, hốc mặt thật to, miệng hơi hé, như dáng vẻ đang bật cười, Ngụy Chính Nghĩa cho rằng lúc còn sống nó nhất định rất đáng yêu, nhưng lại bị cốt yêu hại chết, phân tán hồn phách, chỉ để lại cái đầu lâu như đồ trang trí, lại nói nó chết kiểu này có phần giống với Mã Ngôn Triệt.

Nơ bướm màu xanh lam trên đầu lâu khô bởi vì nhảy nhót mà bị bung ra, Ngụy Chính Nghĩa lần nữa buộc lại cho nó, lại thấy chỗ vốn khắc tên mình bên trên đầu lâu thêm mấy hàng chữ, gã hoảng hốt tinh thần, nghĩ tới một vài thứ không nên nghĩ, đợi lấy lại tinh thần, phát hiện toàn bộ máu trên bàn tay đều biến mất, tia máu theo kẽ hở của đầu lâu thấm vào trong, thấy nó vẫn đang không ngừng hút máu, Ngụy Chính Nghĩa trong lúc kinh hãi, theo bản năng ném đầu lâu khô ra ngoài.

Xương sọ tròn xoe lăn mấy vòng trên sàn nhà, truyền đến tiếng u u khe khẽ, Ngụy Chính Nghĩa không biết đó là do ma sát trên sàn nhà tạo thành, hay là đầu lâu đang gọi, chỉ cảm thấy nổi da gà, bất chấp đau đớn trên người, vội vàng đứng lên, thu hồi Câu Minh Hầu bị oán linh vứt bỏ, định đuổi theo Kiều.

Ai ngờ gã chân trước vừa ra khỏi phòng ngủ, đã nghe thấy tiếng cộp cộp truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn lại, đầu lâu khô nhảy nhót theo ra ngoài, tuy rằng vừa rồi cái đầu lâu đã giúp đỡ gã, nhưng nghĩ đến nó quỷ dị, Ngụy Chính Nghĩa hoảng sợ trong lòng, quát: “Ngươi theo ta làm gì? Máu chưa hút đủ hay sao?”

Cộp!

Mặt trước đầu lâu khô úp xuống mặt đất, như bộ dạng trẻ con làm sai chuyện cúi đầu nhận lỗi, lại kết hợp với nơ bướm trên đỉnh đầu nó, ngược lại có vài phần đáng yêu, Ngụy Chính Nghĩa không có cách nào nghiêm mặt được nữa, xoay người xuống lầu, tiếng cộp cộp phía sau tiếp tục đi theo, sau đó lăn thẳng một đường xuống lầu, lăn đến phòng khách thì xoay nghiêng một cái, tựa như quả bóng bị đá vào cầu môn, không nghiêng lệch vừa vặn dừng trước mặt Ngụy Chính Nghĩa, ngẩng đầu nhìn gã, như đưa ra lời khẩn cầu về phía gã.

Ngụy Chính Nghĩa mềm lòng, nghĩ đến chuyện mình không phải đối thủ của oán linh, có đầu lâu khô giúp, phần thắng có lẽ sẽ nhiều hơn chút, liền nói: “Mang theo ngươi cũng được, nhưng không được hút máu ta…” Dừng một chút, gã phát hiện nói sai, vội vàng thêm vào: “Cũng không cho hút của người khác, bằng không ta dùng một đạo bùa sát quỷ diệt ngươi!”

Cộp!

Tiếng dập đầu lần thứ hai truyền đến, nhìn đầu lâu khô hướng mặt xuống đất, Ngụy Chính Nghĩa hoàn toàn thất bại: “Ta van ngươi, gật đầu có thể dùng sức nhẹ chút được không?”

Cộp! Cộp cộp! Cộp cộp cộp!

Lúc đầu lâu khô không ngừng thử nghiệm kỹ thuật gật đầu, Ngụy Chính Nghĩa đi tìm một cái ba lô của Kiều tới, cất một nửa Câu Minh Hầu kia của hắn vào, lại đặt ba lô xuống mặt đất, nói: “Vào đây.”

Kỹ thật lăn của đầu lâu thuần thục hơn gật đầu nhiều, rất chuẩn xác lăn vào ba lô, Ngụy Chính Nghĩa khoác lên vai, chạy ra khỏi biệt thự, nhưng thấy sân trống không, gã mới nghĩ đến chuyện phương tiện giao thông duy nhất đã bị Nhiếp Hành Phong lái đi, gã chỉ đành chờ Tiêu Lan Thảo tới rồi mới xuất phát.

“Làm quỷ đúng là tiện lợi ha!” Không biết oán linh dùng Kiều đi như thế nào, Ngụy Chính Nghĩa hậm hực nói: “Ngay cả tiền xe cũng được miễn.”

Cũng may chưa đợi lâu lắm, Tiêu Lan Thảo đã chạy tới, Ngụy Chính Nghĩa xông lên xe trước tiên, thấy trên mặt gã chỗ xanh chỗ tím, Tiêu Lan Thảo phun ra: “Cậu bị bạo hành gia đình?”

“Em để cho hắn đi đấy, nếu không phải hắn bị bám thân, em đã đánh thoải mái rồi!”

Ngụy Chính Nghĩa kể sơ lược chuyện vừa xảy ra xong, liền thấy Tiêu Lan Thảo trên dưới đánh giá mình, vẻ mặt như thẩm vấn trộm cắp: “Cậu khẳng định người bị bám thân thực sự là Kiều?”

Ngụy Chính Nghĩa bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ: “Làm sao vậy?”

“Âm khí trên người cậu không ít hơn quỷ mị bình thường, nếu tôi là yêu loại hoặc oán linh, càng thích bám cậu hơn.”

Ánh mắt Tiêu Lan Thảo chuyển đến ba lô của Ngụy Chính Nghĩa, giống như tay súng bắn tỉa sau khi ngắm được mục tiêu sẽ bóp cò, Ngụy Chính Nghĩa sợ hắn phát hiện ra sự tồn tại của cái đầu lâu, chỉ vào con đường trước mặt kêu lên: “Cẩn thận!”

Xe Tiêu Lan Thảo lướt qua chiếc xe đang chạy đối diện, thấy Ngụy Chính Nghĩa không muốn nói, hắn không hỏi nhiều nữa, nối điện thoại với Nhiếp Hành Phong, nói tình hình Kiều, lúc nghe nói oán linh sẽ tới Hạnh Phúc Hải, Nhiếp Hành Phong theo bản năng giẫm chặt chân ga.

“Biết đâu oán linh để lừa gạt chúng ta, cố ý nói như vậy.” Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh phỏng đoán.

“Tôi nghĩ lời hắn nói quá nửa là thật, đừng quên thân thể hắn bị chôn ở chỗ nào.”

Không thể tưởng tượng nổi sau khi Mã Ngôn Triệt tìm được thân thể của mình trước, linh lực và oán khí sẽ đạt tới mức nào, Nhiếp Hành Phong tăng tốc độ xe đến một trình độ kinh người, nói: “Tôi đi tìm Trương Lạc trước, các anh tới thẳng khách sạn, chúng ta sẽ hợp lại ở hiện trường.”

Cúp điện thoại, Nhiếp Hành Phong tiếp tục tăng tốc, xuyên qua xe cộ như con thoi, trong nháy mắt bỏ rơi chúng ở phía sau. Lát nữa kiểu gì cũng nhận được rất nhiều vé phạt cho xem, nghe phía sau không ngừng truyền tới tiếng còi cảnh cáo, anh nghĩ, có điều đây là xe Kiều, phần tử hắc đạo bão xe, vé phạt hẳn là gửi đến chỗ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.