Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Chương 9: Chương 9




“Sư phụ!”

Sau khi hơi hoảng loạn Trương Huyền đã trấn định lại, đứng lên nhìn hai bên một chút, thấy Bé con không có ở đây, vội hỏi: “Con trai con đâu?”

“Không biết.” Thấy sát ý của mình bị phát giác ra, trên mặt Trương Tam lộ vẻ thất vọng, lạnh lùng trả lời.

Trương Huyền đẩy ông ta ra, chạy về phía ngoài cửa, tay vừa chạm đến cửa, chợt nghe Trương Tam ở phía sau nói: “Bên ngoài khắp nơi đều là quỷ, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi ra ngoài.”

Lời nói bị phớt lờ, Trương Huyền ầm một cái đẩy cửa ra, cửa vừa mở âm khí theo đó ập đến trước mặt cậu, bên ngoài còn âm u hơn so với lúc cậu tới, nhìn kỹ lại, là một loạt quỷ hồn đen như quạ, ngoài quỷ chết đói từng truy sát cậu, còn có các loại lệ quỷ chết yểu, thấy cậu, đồng loạt ưỡn người, như dã thú cực đói nhìn thấy con mồi, miệng há to, khai triển thói tham lam và hung ác vô cùng nhuần nhuyễn.

Thấy quỷ chết đói bổ tới, Trương Huyền vội vàng đóng cửa lại, liền nghe thấy ngoài cửa vang rền tiếng va đập, có vài ác quỷ linh lực cao còn xuyên móng nhọn qua cửa, chộp về phía cậu, Trương Huyền bắt chỉ quyết, bắn vào ác quỷ, lại nhanh chóng vẽ quyết phong ấn lên cửa, ai ngờ pháp quyết mới vẽ được một nửa, đã nghe gió lạnh áp tới sau đầu, cậu lắc mình tránh ra, ầm một tiếng, bàn tay của Trương Tam vỗ lên cửa, đánh tan bùa chú cậu vẽ.

“Thứ bùa chú rách nát này cũng có thể trấn được quỷ sao?” Trương Tam châm chọc nói: “Pháp thuật của ngươi thật chẳng khác gì trước đây, có điều không cần phải sợ, cho dù không có thứ này, chúng cũng không vào được.”

Trương Tam như biến thành người khác, bởi không cần che giấu nữa, trên mặt hiện ra tử khí trắng bệch, móng tay dài nhọn thỉnh thoảng gập lại, làm ra tư thế tấn công, đây rõ ràng là bộ dạng của lệ quỷ chết oan, đâu còn vẻ thanh nhã cởi mở lúc còn sống? Cảm nhận được nỗi oán hận của ông ta, Trương Huyền nén lửa giận, hỏi lại lần nữa: “Con trai con đang ở đâu?”

Khóe môi Trương Tam cong lên, đáp lại cậu bằng một nụ cười khinh thường: “Ta vừa mới nói rồi, ta không biết.”

“Sư phụ!”

Người trước mắt nếu đổi thành bất cứ ai khác, Trương Huyền tin rằng mình sẽ chẳng chút do dự mà động thủ, nhưng lúc này cậu lại vẫn không động thủ được, nhẹ giọng nói: “Con biết người ở cõi âm sống không được tốt, lúc trước con đối với người như vậy, mười mấy năm này cũng chưa từng hiếu kính người, người hận con, đối xử với con thế nào, con đều không một lời oán thán, nhưng đừng làm hại Bé con, chuyện này không liên quan đến nó.”

“Sao có thể nói không liên quan chứ?” Trương Tam cười khẽ, ác độc nói: “Lẽ bào nó không phải con trai ngươi? Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên!”

“Nó không phải con ruột con, chỉ là con nuôi…”

“Nó có phải con ruột của ngươi hay không không quan trọng, chỉ cần nó đối với ngươi không thể thay thế được là được, ta muốn ngươi nếm trải đau đớn khi mất đi thứ quan trọng, cái nỗi đau khi ngươi toàn tâm toàn ý yêu thương một người, lại bị hắn phản bội!”

Bởi phẫn nộ, gương mặt Trương Tam hết sức vặn vẹo, bị oán khí của ông ta ảnh hưởng đến, tiếng đập cửa phía ngoài càng dữ dội hơn, cánh tay bạch cốt xuyên qua cửa gỗ quờ quạng chộp vào bên trong, có một cái còn phi đến trước mặt Trương Huyền, cậu lắc mình né ra, ai ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể mất đi kiểm soát, bị bàn tay xương kia hung hãn chụp phải, ngã ra ngoài.

Trương Tam xông lên ngay sau đó đạp thêm một cước, Trương Huyền bị ông ta đá ngã lăn hai vòng trên đất, nhất thời giữa bụng và ngực đau đớn không chịu nổi, cắn răng gập người nằm trên đất, nhìn Trương Tam đến gần, cậu nói: “Sư phụ, đừng ép con ra tay!”

“Ép ngươi ra tay thì thế nào? Mấy năm nay công phu cùng pháp thuật của ngươi có tiến bộ sao? Không có Tác Hồn Ti và đạo bùa, ngươi ngay cả đạo sĩ hạng ba cũng không bằng, ngươi như thế cũng xứng tự xưng là thiên sư?”

Trong tiếng châm biếm, Trương Tam lại phi chân đá tới, quyền cước của ông ta mang theo âm phong, sức lực vô cùng lớn, Trương Huyền bị ông ta đánh cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lộn nhào, hơn nữa đầu váng mắt hoa, chưa qua mấy chiêu đã bị lệ phong cuốn lấy hất ngã ngửa trên đất, Trương Tam lần thứ hai đến gần, nhấc châm giẫm xuống, cười nhạt: “Ngươi không biết thì phải? Tiên tì thảo mặc dù là thứ loài quỷ thích nhất, nhưng cũng là kịch độc, canh nấu bằng hoa và thân của nó chúng ta chỉ dám ngửi mùi, ngươi đã uống phải, ngày hôm nay còn muốn chạy thoát sao?”

Khó trách sau khi cậu uống canh xong vẫn luôn mệt mỏi vô lực, cũng may Bé con ngăn không cho cậu uống nhiều, không thì…

Mắt thấy âm phong lần thứ hai táp đến trước mặt, Trương Huyền đưa tay lên tiếp được, tay bắt quyết đuổi quỷ bắn ra, Trương Tam không đề phòng, bị bùa chú bắn trúng, lảo đảo về phía sau, đây vốn là cơ hội tấn công tốt, Trương Huyền nắm chặt tay, nhưng lại dừng ở giữa chừng, cắn răng gọi: “Sư phụ!”

Cậu biết cậu mắc nợ Trương Tam nhiều lắm, cho nên dù cậu nhìn ra Trương Tam không ổn, lại không hề vạch trần, cậu cũng không sợ Trương Tam trả thù, nhưng cậu không muốn tâm trí Trương Tam bị ngọn lửa báo thù khống chế trở thành ác quỷ, như thế thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội luân hồi, cậu không muốn Trương Tam lần thứ hai vì mình mà chịu thương tổn!

Hậu quả của việc nhất thời do dự là vạt áo trước ngực Trương Huyền bị lưỡi đao chém phải, chưởng phong của Trương Tam hóa thành loan đao theo lồng ngực cậu bổ nghiêng xuống, nhất thời máu chảy ồ ạt, nhiễm đỏ cả bộ đồ Mặt Ngựa vừa mới đưa cho cậu chưa lâu.

Trương Huyền lui về sau hai bước, mùi máu tanh khiến đầu óc cậu càng thêm choáng váng, cúi đầu nhìn vết thương, da thịt theo máu chảy lộ ra ngoài, đủ để nhìn rõ sát khí và hận ý Trương Tam dành cho cậu, cậu cười khổ, lau vết máu bên môi, hỏi: “Kỳ thực ngay từ đầu người đã động sát khí, mới dẫn con tới nơi này đúng không?”

“Ngươi nói xem?”

Xương tay gầy gò của Trương Tam duỗi tới, thỉnh thoảng hóa thành hình dáng loan đao, trong tiếng cười lạnh lần thứ hai lại xông về phía cậu, thân thể Trương Huyền vô lực, chỉ có thể né phải né trái, nhịn đau lớn tiếng nói: “Sư phụ tỉnh lại đi, người chỉ còn hai ngày nữa sẽ luân hồi, thực sự muốn vì một ý niệm giết người mà mất đi kiếp sau sao?”

Câu hỏi đổi lấy một chưởng tàn nhẫn hơn, Trương Huyền bị đánh bay đến cửa phòng, đồng tiền Mặt Ngựa cho cậu bị đánh rơi xuống, lũ quỷ ngửi thấy khí tức người sống, đều rối rít xông lên, rừng tay bạch cốt xuyên qua tường, từ bên ngoài giữ chặt lấy Trương Huyền.

Nếu đổi lại lúc thường, những con âm quỷ này Trương Huyền hoàn toàn không nhìn vào mắt, nhưng bây giờ lại không còn sức để thoát ra, chỉ đành để mặc cho đống xương tay này bắt cậu lại, hòng lôi cậu ra khỏi cánh cửa gỗ kia! Cuối cùng chính là Trương Tam đi tới, túm cổ áo cậu, lôi cậu từ trong tay lũ quỷ ra, lại tiện tay quẳng qua một bên, dùng ngón tay sắc nhọn bóp lên yết hầu cậu, cười khà khà một cách âm hiểm, nói: “Ngươi nói không sai, giết ngươi, ta liền có thể thuận lợi luân hồi, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, có điều trước khi giết ngươi, ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị bị lừa dối là như thế nào!”

Trên người bị âm phong mấy lần tấn công nặng nề, Trương Huyền rốt cuộc không chịu được, bị Trương Tam đánh phun ra máu, hoảng hốt thấy đao phong lại ập tới, cậu đưa tay lên gắng gượng đỡ lấy, đối diện trong gang tấc, ngưng mắt nhìn đôi mắt đỏ máu tràn ngập thù hận, cậu thấy mình không còn tìm được cảm giác ngày trước nữa, cảm giác xa lạ càng ngày càng mãnh liệt, cậu nhịn đau hỏi: “Phải làm sao mới có thể hóa giải oán hận của người?”

“Ngươi chết!” Sống tay Trương Tam tiếp tục áp sát, cười gằn: “Nghĩ lại xem năm đó ngươi đối với ta thế nào? Ngươi có biết những năm này ta sống ở cõi âm ra sao không? Ta đã sớm không còn là ta nữa, ngươi còn kỳ vọng vào thầy trò tình thâm chăng?”

“Con người có thể hóa thành lệ quỷ, nhưng nếu Trương Tam ngay cả một chút thù hận kiếp trước cũng không nhìn thấu, ông ấy dựa vào cái gì tự xưng là người tu đạo?”

Trương Tam ngẩn ra, dường như không ngờ Trương Huyền sẽ phản bác mình như vậy, ông ta vỗ một chưởng xuống, cười nham hiểm nói: “Người tu đạo hóa thành lệ quỷ, sẽ chỉ ác độc hơn, nếu không phải bên trên dặn dò, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã giết ngươi rồi! Ngươi không phải muốn biết con trai ngươi đi về phía nào sao? Đi ra nhìn một chút là biết ngay, những con ác quỷ này đều là ta triệu đến, chúng đói rất lâu rồi, đá còn có thể nuốt trôi, chút thịt này của con trai ngươi chưa đủ nhét kẽ răng cho quỷ!” Đinh đinh…

Hai cái chuông bạc nhỏ được xỏ vào chỉ hồng bày ra trước mắt Trương Huyền, đó là chuông chính tay cậu buộc lên mắt cá chân Bé con, thằng bé nói bất kể lúc nào cũng sẽ không tháo ra, bởi vậy…

Đồng tử Trương Huyền trợn to, gắt gao nhìn trừng trừng chuông bạc, màu xanh thẳm nhất thời tràn ra toàn bộ đôi mắt, khiến ánh mắt cậu lộ ra sát khí quỷ dị, để khắc chế sự phẫn nộ, cậu rũ mi mắt xuống, Trương Tam cho là cậu đã chấp nhận số phận, cách nhau trong gang tấc, nhìn thấy trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cậu, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, lần thứ hai hóa chưởng thành đao, không kịp chờ đợi cắm vào ngực cậu!

Lưỡi đao bén nhọn khó khăn lắm mới tới được gần ngực thì bị giữ lại, loan đao mang theo cương khí hùng mạnh chợt biến mất, chuyển thành bàn tay Trương Tam, không ngờ thân thể Trương Huyền sau khi bị trọng thương vẫn có thể cản được một kích này của ông ta, sau khi kinh ngạc ông ta muốn rút tay về, lại không nhúc nhích được tý nào, chỉ cảm thấy sát khí bốc lên, không chút lưu tình bao trùm lên ông ta.

Trương Huyền nâng tầm mắt, đôi mắt sâu tối như biển khơi, bởi quá mức âm u, gần như không thể nhìn thấy con ngươi bên trong, ánh vàng lưu động sâu trong nhãn đồng, mang theo sát khí không ai bì nổi.

“Ngươi không phải sư phụ ta!”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơn băng giá, hoàn toàn không giống Trương Huyền yếu ớt không chịu nổi một kích vừa rồi, chuông bạc trong tay bị Trương Huyền cướp đi, Trương Tam giật mình nhìn sang, liền thấy trước mắt lướt qua tia sáng, lập tức mắt phải truyền đến đau đớn, máu tươi từ trong hốc mắt tuôn ra, một con mắt ông ta không biết bị thứ gì chọc mù, đau đớn đến mức hét lên thảm thiết, dùng một tay còn có thể hoạt động được bưng lấy mắt.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, như tiếng cười của ác ma phát ra từ địa ngục: “Màn trình diễn của ngươi thái quá, ngược lại rất giả, ta thử ngươi vài lần, ngươi quả nhiên trúng kế.”

“Trương Huyền ngươi lại dám giết thầy, còn động thủ hai lần, ngươi…”

Trương Tam đau đớn kêu lên, trong tay lại đột nhiên tung ra sát chiêu, biến ảo ra mấy đoản kiếm, kiếm quang lấp lánh, đồng loạt chém vào ngực Trương Huyền, lệ khí quá nặng, bản thân Trương Huyền bị trọng thương, không thể dùng lực, chỉ đành buông tay, xoay người về phía sau lùi ra, Trương Tam nhân cơ hội lăn qua một bên, vùng vẫy đứng lên.

Đoản kiếm mất đi khống chế, trước khi đến gần Trương Huyền biến mất trong không trung, cậu lạnh lùng nhìn hình bóng thuộc về sư phụ trước mắt từ từ tan đi, thay vào đó là một người đàn ông tóc đỏ có khuôn mặt dữ tợn, người đàn ông hai mắt đen sì, giữa chân mày dày đặc sát khí, vừa nhìn chính là lệ quỷ chết oan, đâu còn dáng vẻ tao nhã nhàn tản ung dung.

“Sao ngươi nhìn ra được?”

Lệ quỷ hung dữ nhìn chòng chọc cậu, dường như không cam lòng vì con mồi rơi đến bên miệng rồi còn chạy thoát ra ngoài, lệ khí uốn lượn quanh thân, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành phi đao tấn công tới.

Trương Huyền lau đi tia máu chảy xuống khóe miệng, phát ra tiếng cười khẽ.

“Sư phụ có thể hận ta ghét ta thậm chí giết ta, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ trút sự tàn nhẫn lên người người khác, cho dù ông ấy có hóa thành lệ quỷ, ông ấy vẫn là Trương Tam, ngươi có biết hai chữ Trương Tam này có ý nghĩa như thế nào với ta không?”

Trên đời này không ai có thể bắt chước được sức hấp dẫn của Trương Tam, vẻ tao nhã cởi mở cùng độ lượng trong mắt Trương Huyền, đều là hoàn mỹ nhất, cậu chẳng qua ngay từ đầu bị kinh hãi bởi đột nhiên gặp lại, hơn nữa xuất phát từ lòng hổ thẹn, mới không nghĩ kỹ càng, có điều một loạt phản ứng của Bé con sau đó khiến cậu cảm thấy không ổn, còn thực sự khiến cậu dám khẳng định ác quỷ chính là câu nói sau cùng kia, sư phụ là người thế nào? Người cao ngạo đến vậy, cho dù muốn báo thù cũng sẽ công khai, sao lại nhỏ nhen đối phó với một đứa bé?”

Trầm tĩnh đánh giá lệ quỷ trước mắt, thứ quỷ mị nặng nề nghiệp chướng này vốn nên chịu khổ trong luyện ngục, chắc chắn có người lén thả nó ra, nói không chừng còn nhận lời sau khi hoàn thành nhiệm vụ, để nó đi luân hồi, nghĩ đến mấy con quỷ chết đói đuổi theo mình cả một đường, Trương Huyền cảm thấy nguyên nhân mình rơi vào cõi âm tuyệt đối không đơn giản, lạnh giọng hỏi: “Là ai phái ngươi tới giết ta!”

“Ngươi chết rồi sẽ biết!”

Ngoại thương của Trương Huyền rất nặng, máu vẫn chảy không ngừng, lệ quỷ hoàn toàn chẳng coi cậu ra gì, một lần nữa điều khiển đao phong, trong lúc nhất thời đoản kiếm dài biến thành trường đao nhất loạt lao về phía cậu, ác quỷ bên ngoài ngửi được mùi máu tươi, càng thêm hưng phấn, mấy con đạo hạnh cao thậm chí không kiềm chế được, chọc thủng cửa xông tới, bị Trương Huyền trở tay đập ra ngoài, lại tung người né tránh đao kiếm lệ quỷ khống chế.

Cậu cũng không sợ mấy con quỷ mị này, nhưng thiếu Tác Hồn Ti, dù sao vẫn bó tay bó chân, thậm chí ngay cả đạo bùa cũng không có, trong những lần cậu bắt quỷ trước kia đây là chuyện có một không hai, giờ phút này có thể dùng được chỉ còn bùa chú, trong lòng vội vã muốn tìm Bé con, cậu bất chấp kiêng kỵ về linh lực sở trường, ngưng thần bắt pháp quyết, đao kiếm lệ quỷ bị pháp quyết đập tan tành, chưa đến mấy hiệp, dưới cương khí thuần khiết, lệ quỷ ngay cả hình người cũng không duy trì được nữa, mỗi lần pháp quyết đánh bị thương một chỗ, thân hình nó liền run rẩy cực độ, dần dần biến trở lại hình dạng ác quỷ mặt xanh nanh vàng.

“Cho dù giết ta, ngươi cũng trốn không thoát!”

Nghe nó uy hiếp, cương khí pháp quyết càng lúc càng thâm độc, mỗi lần từ trên không đánh xuống, gân cốt ác quỷ liền đứt mất một đường, tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa nó cũng sẽ bị cương khí hoàn toàn cắn nuốt, mắt thấy nhãn đồng xanh sẫm của nam nhân tràn đầy sát khí, kim quang trong con ngươi lấp lánh, mặc dù là lệ quỷ cũng cảm thấy lạnh tim, sau khi xương sống cũng bị gãy mất, nó rốt cuộc thỏa hiệp, kêu lên: “Ngươi đắc tội người bề trên, ở đây rất nhiều người đều muốn giết ngươi, ngươi nhìn bên ngoài mà xem, nhưng con quỷ đó đều muốn ăn thịt ngươi, muốn sống trở ra, trừ phi ngươi hợp tác với ta!”

Điều này lệ quỷ không nói Trương Huyền cũng biết, không có người trên đỉnh ngầm đồng ý, mấy con quỷ chết đói làm sao dám trắng trợn tập hợp ở chỗ này, nhưng cậu giờ đây đã bốc lên nộ khí, hoàn toàn khinh thường đề nghị của lệ quỷ, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, ta từ trước đến nay không thích bàn điều kiện với người khác.”

Tiếng ầm ầm vang dội truyền đến, lệ quỷ bị lệ phong quét qua, đâm vào bên cạnh cửa sổ gỗ, song cửa bị đập vỡ, nhất thời hơi nóng phả vào mặt, lửa lớn hừng hực từ dưới đáy vọt lên, ra là âm hỏa đến từ bát viêm hỏa địa ngục.

Nhớ tới cảm giác đã từng chịu đựng trong luyện ngục, lệ quỷ rên lên, nhưng không chống lại được lệ phong cường đại, ngã lăn ra phía ngoài, đúng vào thời khắc then chốt, quần áo trên vai bị kéo lại, Trương Huyền lạnh lùng đứng ở phía trên, ác quỷ thấy cậu có ý tha mạng, vội vàng nói: “Cứu ta cứu ta!”

Dám giả mạo sư phụ, chỉ điều này thôi đã là tội ác tày trời, có điều tuân theo đạo lý xử sự luôn thiện chí giúp người của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền tốt bụng nói: “Cho ta một lý do để cứu ngươi.”

“Con trai ngươi không sao, ta chỉ đưa nó đi, người bên trên nói nó hữu dụng…”

Có câu quỷ thoại liên thiên, nhưng nhìn ánh mắt lập lòe của ác quỷ, Trương Huyền biết chân tướng không đơn giản như vậy, lớn tiếng quát: “Cấp trên của ngươi là ai?”

Ác quỷ không nói, nhìn ý tứ nếu không kéo nó lên, nó sẽ không nói, Trương Huyền không lằng nhằng thêm với nó nữa, đang muốn kéo nó lên, bỗng nhiên vài bóng quỷ từ ngoài phòng nhảy vào, trong lúc Trương Huyền đánh trả, chúng nhân cơ hội bắt lấy ác quỷ, lôi nó vào địa ngục.

Chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thật dài truyền đến, cửa sổ gỗ vốn vỡ nát một lần nữa khôi phục nguyên trạng, mặc cho Trương Huyền đập thế nào, cũng không mở được nó ra nữa.

Quay đầu lại, cửa gỗ rất mỏng bị lũ quỷ tấn công lung lay sắp đổ, có lẽ kẻ hại cậu muốn để lệ quỷ dùng tiên tì thảo áp chế linh lực của cậu trước, rồi thả quỷ chết đói vào ăn thịt cậu, nhưng lệ quỷ vì cướp công, không làm vậy, ngược lại đặt kết giới xung quanh, việc này nói về một trình độ nào đó đã giúp cậu một đại ân.

Hậu quả của việc sử dụng linh lực quá độ chính là chỗ từng bị kiếm đâm trên toàn thân đồng loạt đau đớn, cũng may do dược tính của tiên tì thảo, đầu còn đang choáng váng, đau đớn ngược lại không rõ ràng như trước kia, Trương Huyền gắng gượng ngồi xuống cái vật thể còn có thể gọi là ghế dài kia, dùng pháp chú cầm máu vết thương trước ngực mình, nghĩ đến đám quỷ mị bên ngoài kia, cậu có chút phát sầu.

Trương Huyền lắc lắc đầu, ánh mắt rơi xuống đồng tiền vừa bị rơi mất trong lúc đánh nhau, cậu đưa tay nhặt lên, vốn định dùng nó che giấu thân phận trà trộn đi ra ngoài, ai ngờ lúc khom lưng, một tờ đạo bùa vàng óng ánh từ trong túi phất phơ rơi ra, cậu nhặt lên nhìn một cái, vậy mà lại là đạo binh phù sát quỷ thần.

Bộ quần áo này là cậu mua của Mặt Ngựa, Mặt Ngựa thân là quỷ sai, không có khả năng mua quần áo còn tiện thể tặng đạo bùa, Trương Huyền sau khi sửng sốt lập tức hiểu ra, vội vàng móc túi áo, quả nhiên trong túi còn có tờ thần binh phù giống vậy.

“Chủ tịch, yêu anh chết mất!”

Tuy Nhiếp Hành Phong không hiểu bùa chú, nhưng làm ra chuyện này chỉ có một mình anh, Trương Huyền thấy đạo bùa, như người chết đói đột nhiên nhìn thấy đồ ăn ngon, tức thời toàn thân đầy sức lực, đau đớn do linh lực phản phệ gây ra cũng chẳng thấy khó chịu bao nhiêu, lấy di động ra gửi tin nhắn.

Chủ tịch quá keo kiệt, đồ này càng nhiều càng ít, phải đốt thêm nhiều chút chứ, tốt nhất là hỏa tiễn gì gì đó, đúng rồi, tiền âm phủ ở cõi âm cũng rất quan trọng.

Sau khi dặn dò mọi việc xong, ở cuối Trương Huyền còn bỏ thêm câu em yêu chiêu tài miêu, đang muốn ấn gửi, chợt nghe oành một tiếng, cửa phòng bị âm khí liên tục đập vào rốt cuộc nứt ra, cánh cửa đổ vào phía trong, vô số âm hồn ác quỷ kêu gào xông vào.

Dám quấy rối trong lúc cậu đang tâm sự với chiêu tài miêu, tội không thể tha!

Nhãn đồng xanh mực của Trương Huyền hiện lên vẻ không vui, ấn nút gửi đi, vừa vặn mấy con quỷ cũng lao đến gần, cậu đầu cũng không ngẩng lên, tay cầm bùa chú vung một cái về phía trước, thần binh phù giữa đường hóa thành lưỡi dao, cắt đứt yết hầu ác quỷ, tay kia nhanh chóng cất di động, miệng đọc chú ngữ, dùng một đạo bùa chú khác cũng hóa thành lưỡi đao, bổ về phía mấy con ác quỷ khác.

Thế là lũ quỷ chết đói ở bên ngoài tùy thời chờ phát động, muốn chia một chén canh liền thấy cửa phòng bên kia kim hoa nổi lên bốn phía, trong phút chốc, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương của quỷ loại mới chạy vào, xương cốt tứ chi đều bay ra, có một vài con tự chạy ra, có một số thì bị đánh bay ra, lệ khí bay lượn theo lũ quỷ xông ra ngoài, một vài con tiểu quỷ pháp lực kém nháy mắt bị lệ phong cuốn mất tăm mất tích.

Theo lệ khí, một bóng dáng khá dài từ trong nhà chậm rãi đi ra, hai tay nam nhân đều cầm đao, trên lưỡi đao cong lên dính đầy quỷ khí, đó là máu và hồn phách ác quỷ lưu lại, đang gián tiếp nói cho chúng biết — cho dù là quỷ, dưới đao của hắn, cũng phải hồn phi phách tán.

Hai tròng mắt nam nhân u ám, ánh kim dao động giữa con ngươi, lại không phải là quỷ, cũng không phải nhân loại bình thường, một thân bạch y hơi dài bị thấm đầy máu, kia vốn là mỹ vị mà lũ quỷ mưu toan chia nhau đánh chén, lúc này lại khiếp sợ trước vẻ nham hiểm hung ác trên người nam nhân, không ai dám tiến tới mạo phạm, với mỗi bước đi của cậu không tự chủ được lui về phía sau, nơi vốn huyên náo hỗn loạn chợt im phăng phắc, trả lại bầu không khí yên ắng thuộc về cõi âm lúc thường, một con quỷ chết đói đang phủ phục ở cửa bị đạp phải, xương cốt lập tức gãy thành mấy đoạn, lại kiêng kỵ sát khí của đối phương, cắn chặt răng không dám kêu gào.

Đối với biểu hiện e dè của bầy quỷ, Trương Huyền rất hài lòng, mắt lam nheo lại, cao giọng quát lên: “Tránh ra!”

Đối phó với quỷ mị, hai chữ vậy là đủ rồi, song lời này căn bản không cần cậu nói, chỉ cỗ sát khí kia, cũng đủ khiến bầy quỷ kinh hãi, rất tự giác tránh sang hai bên, ngay sau đó một con đường dài thẳng tắp xuất hiện ngay trước mặt Trương Huyền.

Cậu không biết con đường này thông đến đâu, cũng không biết hành tung của Bé con, bây giờ việc duy nhất cần phải làm là trong thời gian ngắn nhất tìm được Bé con, đưa bé rời đi, về phần Tác Hồn Ti, linh lực hiện giờ của cậu bị tiêu hao quá nhiều, không thể triệu hồi, chỉ đành chờ sau này có cơ hội đi tìm lại.

Trương Huyền không nhìn vô số quỷ mị hai bên đang thèm thuồng mình, cấp tốc đi về phía trước, bước chân bị tâm trạng nôn nóng lôi kéo, càng chạy càng nhanh, mắt thấy sắp vượt qua bức tường do quỷ chết đói quây thành, đột nhiên vang lên tiếng kêu quái dị, một con quỷ từ trong lệ phong xông ra, vươn móng vuốt chụp vào đầu cậu.

Trương Huyền nghiêng người né tránh, tiện tay một đao chém nó xuống chân, nhưng khí thế hung ác của nó ảnh hưởng đến các con quỷ khác, lũ quỷ khác cũng rục rịch, không sợ chết phát động tấn công về phía cậu, con đường dài vốn rõ rệt trong nháy mắt biến mất trong quỷ ảnh lay động, bầy quỷ vây lại, hòng tập hợp quỷ khí nuốt trọn cậu.

Nếu đã động thủ, Trương Huyền không kiêng nể thêm nữa, sải bước đi về phía trước đồng thời loan đao trong hai tay bay múa, ánh đao chiếu sáng không gian bị quỷ ảnh che lấp, mỗi lần vung lên, liền có tiếng thét chói tai truyền đến, quỷ quái biến mất dưới lưỡi đao sắc bén, quả nhiên gặp quỷ giết quỷ gặp thần giết thần, những con ác quỷ này bị khí thế của cậu chấn động đến sợ mất mật, nhưng không làm sao khống chế được, biết rõ là đường chết, vẫn cứ không thể không xông lên, hệt như con rối, không cách nào khống chế được vận mệnh của mình.

Trương Huyền rất nhanh đã phát hiện ra hiện tượng quỷ dị này, chẳng có con ác quỷ nào thực sự không màng sống chết, chúng chỉ bị một sức mạnh núp trong bóng tối dẫn dắt, dùng tính mạng để tiêu hao thể lực của mình, trong địa ngục thứ không thiếu nhất chính là ác quỷ, cỗ sức mạnh kia có thể không ngừng đưa bọn tiểu tốt ra liều mạng với mình, nhưng cậu thì không có khả năng chống đỡ mãi được.

Trong lúc chém giết lưỡi đao từ từ cùn đi, thần binh phù Nhiếp Hành Phong đốt cho cậu không phải vạn năng, chịu được đến giờ đã là kỳ tích, mất đi binh khí, với thể lực của cậu bây giờ, chỉ dựa vào pháp quyết bùa chú không thể chống đỡ quá lâu, đến lúc đó không phải bị lũ quỷ xé xác thì cũng là tự sát, biến thành quỷ giống chúng, điều kiện tiên quyết là — sau khi cậu tự sát, thực sự có thể biến thành quỷ.

Đôi mắt bởi lệ khí tuôn trào biến hóa thành màu đen như mực, lửa giận theo sát khí không thể nào khống chế xông lên, Trương Huyền múa song đao, vận dụng pháp lực vẽ một đường kết giới huyết sắc xung quanh phương vị bên thân mình, thừa lúc lũ quỷ không thể lập tức xông đến gần nghỉ ngơi một chút, đao điểm xuống đất, cậu híp hai tròng mắt, nhìn về phía quỷ quái con sau nối tiếp con trước mưu toan xông vào, sự kiêu ngạo tàn nhẫn thuộc về Hải Thần cũng không kìm hãm được nữa.

Từ lúc xuất đạo đến nay, việc bị quỷ truy đuổi đối với Trương Huyền như cơm bữa, nhưng đối với Huyền Minh mà nói, là nỗi nhục lớn không thể nào dễ dàng tha thứ, Tam Hoàng Ngũ Đế y còn không để mắt, huống chi là mấy con quỷ mị nho nhỏ này?

Trương Huyền trở tay cầm đao, lưỡi đao nhắm chuẩn hai ngón tay đang gập lại của mình, cậu ở nhân gian từng dùng thần lực dẫn ra Tứ Hải chi khiếu, có lẽ bây giờ phải thử dẫn sóng thần ở cõi âm xem sao, không biết ở đây dẫn ra nước biển hay là nham thạch liệt hỏa ở địa ngục nữa?

Trong nháy mắt tim đập dữ dội, xuất phát từ hưng phấn sắp được nhìn thấy dị cảnh, khiến tất cả yêu ma quỷ quái ở đây tuẫn táng theo mình cũng không tệ, trên gương mặt đẹp đẽ của Trương Huyền hiện lên nụ cười tàn nhẫn, lưỡi đao đang định vạch xuống, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng gọi, lập tức một vật bay tới, vừa vặn đập lên lưỡi đao, ra là chiếc huy hiệu hình tròn.

Trong tiếng kim loại vang lên leng keng, huy hiệu lộc cộc lăn đến bên chân, mặt phải đập vào tầm mắt Trương Huyền, là ảnh chân dung Nhiếp Hành Phong và Bé con, hình ảnh chợt kéo tâm trí tàn nhẫn của cậu trở về, đầu óc lấy lại tỉnh táo, nhìn người trên huy hiệu, cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu vừa rồi mình thực sự làm những chuyện kia, chẳng phải sẽ vĩnh viễn không được gặp lại họ nữa hay sao?

Mồ hôi lạnh túa trên trán, Trương Huyền nhặt huy hiệu lên, đúng lúc này, một bóng quỷ cường tráng lắc lư trước mắt cậu, Mặt Ngựa nhanh chóng chạy tới, thở ào ào kêu lên: “Ngươi làm sao tới đây? Cũng may ta chạy tới kịp.”

Tự nhiên gặp lại Mặt Ngựa ở nơi thế này, Trương Huyền hơi ngẩn ra, bản năng thúc đẩy cậu sinh lòng cảnh giác với mỗi người ở nơi này, đang muốn né tránh, canh tay mình đã bị Mặt Ngựa nắm lấy, nhanh chóng quan sát ác quỷ bốn phía, nói: “Sao ngươi lại chọc phải đám quỷ chết đói này? Đi trước rồi nói.”

Hắn giậm xà mâu trong tay, nhất thời một tiếng vang dội từ mặt đất truyền tới, chấn động đến mức lũ quỷ đều phải bịt tai lùi về phía sau, Trương Huyền thấy Mặt Ngựa lại dùng đầu mâu vẽ mấy bùa chú cổ quái ngay cả thiên sư xem cũng không hiểu, sau đó không nói lời nào, tay túm lấy cậu xoay người chạy, khiến cậu ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Pháp thuật Mặt Ngựa thế nào Trương Huyền không biết, nhưng cậu cảm thấy kỹ thuật chạy trốn của vị quỷ sai này tuyệt cao, không bao lâu sau đã bỏ rơi lũ ác quỷ không còn bóng dáng, lại tìm một tảng đá lớn tiện để ngồi, dừng lại ở bên khuất gió, trên dưới quan sát cậu.

“Mấy canh giờ không gặp, ngươi đi dạo trong luyện ngục hả? Vừa rồi ta còn tưởng mấy con ác quỷ này đang chọn thủ lĩnh, không ngờ là ngươi.”

Những chuyện đã trải qua sau khi chia tay Mặt Ngựa cho dù không phải luyện ngục, cũng chẳng kém bao nhiêu, chiến đấu một hồi lại thêm vết thương trên người, Trương Huyền cảm thấy có chút thoát lực, thần binh phù Nhiếp Hành Phong đốt cho cậu biến trở lại lá bùa, đạo bùa đen nhánh một màu, không thể dùng lại, cậu ném lá bùa đi, ngồi xuống tảng đá, tự giễu nói: “Ta bị gài bẫy.”

“Này không cần ngươi nói, quỷ cũng nhìn ra được, một đám vong linh ác quỷ kia đang bị giam giữ sắp đưa vào luyện ngục chịu khổ, oán khí ngút trời, ở giữa còn có vài đường kết giới cửa khẩu, cộng thêm âm sai giữ cửa, cho dù là quỷ mị Phong Đô, cũng không dám tới gần nữa bước, nếu không có người cố ý dẫn ngươi tới, ngươi căn bản không vào được.”

Nhớ tới bát viêm hỏa địa ngục bên dưới nhà gỗ, tim Trương Huyền nảy một cái, nhìn Mặt Ngựa, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào đi tới?”

“Ta là Mặt Ngựa cơ mà, trong địa phủ này còn có chỗ nào ta không thể đi hay sao? Không đến được ta làm sao áp quỷ?”

Cho dù đến được, cũng không có khả năng trùng hợp như vậy.

Trương Huyền không để lỡ nụ cười gian xảo không phù hợp với khí tức lộ ra trên khuôn mặt dài nhìn có vẻ trung hậu kia của hắn, song bất kể trùng hợp hay là có ý đồ khác, hắn cũng đã cứu mình hai lần, Trương Huyền không chọc thủng lời nói dối của hắn, hỏi: “Ta bị lạc mất Bé con, làm sao mới có thể tìm được nó?”

“Nhóc con kia hả?”

Mặt Ngựa quay đầu quan sát mọi nơi, giống như mới phát hiện ra Bé con mất tích, hắn gãi gãi đầu, lầm bầm: “Người lạc đường ở cõi âm cũng không dễ tìm lắm đâu, nhất là trẻ con, nếu nó không cẩn thận đánh mất đồng tiền ta cho, khả năng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị quỷ ăn tươi.”

Bị ăn tươi còn chưa biết là ai đâu.

Nhiều lần chứng kiến dị năng của Bé con, Trương Huyền cũng không lo lắng lắm bé bị quỷ chết đói làm hại, cậu sợ là những kẻ đối phó cậu đã giành cướp Bé con đi trước, thủ đoạn của ác quỷ địa phủ nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi, cho nên việc cấp bách trước mắt là nghĩ tất cả biện pháp tìm thằng bé về.

“Cho ngươi năm trăm triệu, giúp ta tìm Bé con về.” Cậu đưa ra yêu cầu.

Mặt Ngựa xoa xoa thiết mâu trong tay: “Ta vừa lĩnh công cán, phải đi áp giải…”

“Một tỷ.”

Lần này Mặt Ngựa không dài dòng nữa, cười cười với cậu: “Thành giao, nhưng ngươi phải nhớ đến lúc đó đừng có quỵt tiền.”

“Ta lấy danh nghĩa…” Hai chữ thiên sư đảo một vòng quanh mép, Trương Huyền giữa chừng đổi thành — “Chủ tịch bảo đảm.”

“Được rồi, nếu đã giúp ngươi một lần, ta đây đành giúp người thì giúp cho chót, song ta không có cách nào tính ra nhóc con ở chỗ nào, chỉ có thể dẫn ngươi đi tìm một người, ngươi còn chịu đựng được không? Có muốn ăn chút bánh bao không?”

Mặt Ngựa đưa tay lên không trung bắt mấy cái, lập tức hai cái bánh bao xuất hiện trong tay hắn, còn như vừa mới ra lò, một mặn một chay nóng hôi hổi, Mặt Ngựa rất hào phóng đưa hết cho Trương Huyền.

Địa phủ còn có bánh bao nóng?

Trương Huyền nghi ngờ nhìn Mặt Ngựa, lại nhìn bánh bao nóng trong tay, sau khi xác định có thể ăn được, không chút do dự nhét vào miệng, từ lúc vào địa phủ đến giờ cậu chưa ăn gì, lại còn uống hai hớp canh nấu bằng tiên tì thảo, sau một phen ác chiến cảm giác choáng váng do tiên tì thảo mang đến cho cậu đã biến mất, nhưng bụng càng đói hơn, chút đồ nóng này tới thật đúng lúc.

“Địa phủ các ngươi bây giờ mở cả ngành dịch vụ cơ à? Còn bán cả bánh bao nóng.” Cậu nhai bánh bao, nhồm nhoàm nói.

Mặt Ngựa dẫn cậu đi về phía trước, nói: “Quỷ cần ăn đồ nóng làm gì? Đây là ta lấy từ dương gian cho ngươi.”

Mắt lam đảo qua, biểu cảm “đây không phải là đốt cho ngươi đấy chứ”, Mặt Ngựa lập tức lắc đầu: “Thường xuyên qua lại hai cõi âm dương, người bên trên ấy ta cũng quen không ít, lấy một cái bánh bao của ông chủ cửa hàng bánh bao đã tính là gì chứ, cùng lắm thì trở lại trả tiền cho hắn.”

Dừng một chút, hắn lại nhấn mạnh: “Tiền thật.”

Trương Huyền không hứng thú với loại tiền tệ sau này Mặt Ngựa sẽ trả, lấy tốc độ cực nhanh ăn xong bánh bao thịt, lại bắt đầu sang bánh bao rau, nói: “Chờ chốc nữa tìm được Bé con, nhớ lấy thêm mấy cái bánh bao tới.”

“Tìm được hay không còn chưa biết đâu, ngươi nghĩ thật là lâu dài.” Mặt Ngựa than thở: “Bà ấy lại nổi danh nhận tiền không nhận người, nhận người còn xem tâm trạng, đến lúc đó bà ấy có giúp hay không, thì phải xem tài ăn nói cùng vận may của ngươi.”

“Là ai vậy? Khó như thế?”

“Mạnh Bà.”

“Phụt!” Nhân rau vừa ăn vào trong miệng bị phun tất ra ngoài, Trương Huyền sặc ho khan: “Ai?”

“Thứ cho ta nói thẳng, Trương Huyền, pháp lực và học thức của ngươi còn thấp hơn ta tưởng tượng.”

“Chẹp, không phải là ta không biết vị đại tỷ này, ta chỉ muốn bày tỏ sự kinh hãi của mình một chút thôi.” Trương Huyền nói: “Cho nên ở đây còn có người phát triển sản nghiệp thứ hai, ngoài bán canh ra, còn kiêm cả bói toán.”

Mặt Ngựa cười ha ha, vẻ mặt thần bí: “Ngươi biết vì sao mọi người ai cũng uống canh Mạnh Bà không?”

Đến đoạn tám chuyện, Trương Huyền cảm thấy lúc này không có Hamburger ở đây đúng là một tổn thất lớn, lại nhét bánh bao vào miệng, hỏi: “Không phải là quy củ trước khi đầu thai à?”

“Quy củ cũng có nhân tình, trong canh kỳ thực có thể thấy những chuyện đã trải qua trong quá khứ của mỗi người, nhìn mãi đến khi người ta nản lòng thoái trí, không thể làm gì khác hơn là uống canh để quên đi.”

“Lẽ nào không ai sau khi xem xong ngược lại muốn nhớ hay sao?”

“Có chứ, còn không ít đâu, lúc này thì chỉ có thể cưỡng chế thôi.”

Nói cách khác là tiên lễ hậu binh, Trương Huyền nhai bánh bao, đang định nói bóng nói gió với Mặt Ngựa về vị Mạnh Bà được yêu thích trong truyền thuyết này một chút, đừng để bà ta cũng tiên lễ hậu binh với mình, phía trước bỗng truyền đến tiếng gào trầm thấp, giống như tiếng dã thú gầm rú, âm thanh cũng không vang dội, nhưng mang ý cảnh cáo không cần nói cũng biết, âm phong quật tới trước mặt, mang theo mùi quái dị của thịt sau khi bị thối rữa.

Mặt Ngựa biến sắc, lập tức túm lấy cánh tay Trương Huyền ý bảo cậu dừng lại, lền thấy theo tiếng huýt gió, mấy con quái vật lớn từ bốn phía vây tới, đầu thú lớn mọc sừng rồng, thân mang lân giáp, khi cất bước, dưới chân thỉnh thoảng có ngọn lửa bốc lên, dáng dấp nó tương tự Khánh Sinh, nhưng lại không hoàn toàn giống, khí thế của nó chưa hẳn tàn nhẫn như Khánh Sinh, nhưng mỗi bước đi về phía trước, đã có thể khiến người ta cảm thấy được cỗ sát khí mãnh liệt, đó là vẻ uy phong thuộc về vương giả, dã thú không làm ra bất cứ hành động có tính công kích nào, nhưng Trương Huyền xem ra, bọn chúng xuất hiện tuyệt đối chẳng hữu hảo gì.

Sau khi phát hiện mình đang gặp phải thứ gì, Trương Huyền im lặng, thu lại miếng vỏ bánh bao cuối cùng, hỏi Mặt Ngựa: “Ngươi nói xem, đưa chút đồ ăn qua, có thể hóa thù thành bạn không?”

“Đây không phải là vườn bách thú.”

Trương Huyền bỏ bánh bao vào trong miệng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.