Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Chương 22: Chương 22: Vĩ thanh




Anh từ trong nước sông lạnh như băng ló đầu lên, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là đỉnh núi âm u nối liền thành một vùng phía xa xa, sương đen lượn quanh xuyên qua ngọn núi, ngăn cản đường nhìn, đầu đau dữ dội, khiến anh không thể nào tập trung tinh thần, chỉ có thể mơ hồ nhận ra bờ cách mình không xa lắm, ven bờ đầy đá núi kỳ quái và hoa đỏ diễm lệ, âm phong trên mặt nước xoay vòng gào thét, mang theo lãnh ý thấu xương, có điều đối với anh bây giờ mà nói cũng coi như là cứu vớt, cái giá lạnh kích thích giác quan, khiến anh chưa đến nỗi mất đi thần trí vì choáng đầu, trong lúc hôn mê lại trở thành bữa ăn trong bụng ác quỷ dưới nước.

Nam nhân chịu đựng mùi tanh tưởi do nước sông chảy xiết mang tới, ra sức bơi về phía bờ, trong thời gian dài theo nước chìm nổi, đây đã trở thành vận động máy móc theo bản năng để tự cứu mình, con sông chảy xiết kéo chậm tốc độ, lại phải cẩn thận đề phòng lũ ác quỷ tập kích, thành ra bờ sông nhìn như rất gần trên thực tế mất của anh thời gian gấp bội, đến khi anh rất vất vả mới đến gần bờ, dùng tay túm một mỏm đá nổi lên, anh cảm giác thể lực đã bị tiêu hao sạch.

Lúc lên bờ, một chân của anh bị túm lấy, anh mơ hồ thấy từng khúc xương trắng hếu dưới mặt nước, xương tay ác quỷ chộp vào chân anh, giống như không cam lòng thức ăn đến miệng còn bị vuột mất, hô hoán đồng bọn cùng tới giúp, sức lực vượt quá bình thường, nam nhân bị lôi về phía sau nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa lại ngã vào trong nước.

Một tay nam nhân bám vào mỏm đá, tay kia rút vũ khí, một đao chém xuống, mấy cái xương tay túm chặt không buông kia bị chém đứt, biến mất trong con sông, anh nhân cơ hội rút chân ra, xoay người lăn mấy vòng dưới đất, tránh thoát lũ ác quỷ truy đuổi.

Tình hình trên bờ cũng không tốt lắm, nam nhân hô hấp ngụm lớn, để giảm bớt khó chịu do đau đầu và vết thương trên cánh tay mang lại cho mình, âm phong tung hoành, quần áo ướt đẫm bị thổi dán sát người, có thể nhìn rõ toàn bộ cánh tay phải của anh đều rách toác, những chỗ khác cũng đầy vết cào, kia đều là kiệt tác của lũ ác quỷ.

Nam nhân toàn thân lạnh phát run, gần như không cầm nổi binh khí, di động lại vang lên đúng lúc này, tiếng leng keng vui vẻ rất không phù hợp với không khí nơi này, nhưng đã đánh thức thần trí anh, vội vàng lấy ra nghe, vì tay không nghe sai bảo run rẩy liên tục không cầm nổi điện thoại, anh nằm xuống đất, để di động bên tai, thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện rất gay go!”

Đối diện truyền đến tiếng kêu quang quác liên tiếp, anh nghe kể lại, ký ức từ từ trở nên rõ ràng, những việc trải qua lúc trước được sắp xếp mạch lạc hoàn chỉnh trong đầu, anh cố gắng để mình tỉnh táo lại, chỉ có như vậy, anh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.

Rất nhanh đã kể lại xong, anh hít sâu một hơi, để giọng nói của mình nghe không đến mức quá tệ, sau đó nói: “Từ giờ trở đi, tất cả làm theo lời ta nói.”

Ngắt điện thoại, anh phát hiện bản thân sắp bị âm phong thổi đông cứng, dùng mũi đao chống đất cắn răng đứng lên, chuyển đến nơi khuất gió gần đấy, u ám vô biên bao phủ xung quanh, bầu trời mờ mịt gần như nối liền với mặt đất, ngay cả con sông cách đó không xa cũng lờ mờ khó phân biệt, ngoại trừ hoa đỏ nở rộ ven bờ, hết thảy đều là màu đen, dường như ở đây chưa từng tồn tại ánh mặt trời.

Đau đớn thỉnh thoảng từ cánh tay và gương mặt truyền đến, anh nhịn đau, cúi đầu suy tính tiếp theo mình nên làm gì, hoặc là nói bản thân có thể làm những gì.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân, một đôi giày thêu xanh biếc lọt vào mắt anh, làn gió thơm hất vào mặt, đè lên âm khí lượn lờ bốn phía, anh kỳ quái ngẩng đầu, liền thấy một cô gái mặc váy thêu màu xanh đứng đối diện, dung mạo đẹp đẽ thoát tục, khiến cô nhìn thoáng qua vừa giống quỷ vừa giống yêu, còn mang theo phần khí khái anh hùng đủ để lãnh đạo bóng tối, như quỷ mị hiện ra trước mắt anh, mắt phượng quan sát anh, vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Ngươi xem ra rất cần giúp đỡ.” Mỹ nữ mở miệng nói chuyện trước tiên, tiếng nói ưu mỹ, mang theo sự dịu dàng mê hoặc lòng người.

“Là có chút không xong.” Trước mặt người xa lạ, anh cố gắng khiến mình giữ vững trạng thái bình tĩnh, nhìn cô gái, nháy mắt trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ, sau đó đưa ra lựa chọn, mỉm cười hỏi lại: “Nếu như tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, cần phải trả cái giá thế nào?”

“Ta rất thích thanh đao này của ngươi.”

Mỹ nữ nhìn cổ khí nắm chặt trong tay anh, trong mắt lóe lên thần thái vô cùng ao ước, trong nháy mắt, u ám bốn phía dường như đều bị thần thái kia lấn át, cảm nhận được khí thế phô trương bức tới, anh không chút do dự đưa đao tới.

“Khế ước thành lập.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.