Thiên Sư Chấp Vị

Chương 10: Q.3 - Chương 10




“Bầu trời sao vào đêm mùa thu hóa ra lại đẹp như vậy.”

Sakurai ngồi ở bên cạnh Jinguji Masato, chỉ vào phía xa xa trên bầu trời nói: “Ông nội, ông xem kìa, ngôi sao đó thật là sáng.”

Không có tiếng trả lời, Jinguji Masato ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.

Đã thói quen với sự trầm mặc, Sakurai tiếp tục nói: “Chúng ta hình như lâu thật lâu rồi chưa có lên sân thượng ngắm sao. Kỳ thật cháu cảm thấy như bây giờ thật tốt, chúng ta có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không phải suy nghĩ gì về bói toán, thứ danh vọng mang đến không phải cũng chính là vì vui vẻ sao?”

Gió lạnh thổi qua, cắt ngang giọng nói đầy vẻ xa xôi, cô lấy lại tinh thần, vỗ vỗ vai ông nội, “Gió nổi lên rồi, để cháu đi lấy áo khoác cho ông nội.”

Tiếng bước chân dần dần đi xa, ánh mắt Jinguji Masato vẫn như trước dừng ở nơi xa xa, đột nhiên thân mình ông ta run lên, con ngươi đột nhiên mở to, đôi mắt vẩn đục ngập tràn sự sợ hãi.

Có một hình bóng từ trong bóng đêm chậm rãi hiện ra, di chuyển lại, thân ảnh nhạt nhẽo càng ngày càng rõ ràng, giống như linh hồn của bóng tối, lay động theo màn đêm, nhưng không có thoát ra hẳn, bởi vì thân mình hắn chính là một mảnh hắc ám, không, xác thực mà nói, là hắc ám theo hắn di động mà di động, không ngừng vây quanh Jinguji Masato.

Sự sợ hãi và âm u lạnh lẽo không hiểu từ đâu cuốn lấy ông ta, Jinguji Masato toàn thân run rẩy kịch liệt, tay cố sức muốn chuyển xe lăn rời đi, đáng tiếc hai tay cứng còng không theo sự khống chế mà trượt sang một bên.

“Thế nhân đều là ngu xuẩn như vậy, rõ ràng có thần chú phục sinh, lại vẫn không biết cách vận dụng.”

Giọng nói châm biếm, trong trẻo dễ nghe, lại tràn đầy lãnh ý, theo bóng đen tới gần, Jinguji Masato đột nhiên hoảng sợ nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy tối tăm, nhìn không thấy đồng tử, giống như dùng một viên ngọc đen đính ở trong mắt, lóng lánh toát ra ánh sáng của tử vong.

“Người vô dụng không có tư cách sống ở trên đời này, thần chú đã lưu truyền lâu rồi, lúc này cũng nên thu hồi.”

Thân thể Jinguji Masato run rẩy càng thêm lợi hại, con mắt vì hoảng sợ biến thành màu xám trắng, nhưng nháy mắt đã bị hắc ám tràn ngập, trong đồng tử phóng đại hiện lên một bàn tay, hắc ám theo cái tay kia tới gần, rất nhanh đã hoàn toàn chiếm cứ tầm mắt ông ta. . . . . .

“A!”

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Niếp Hành Phong bị tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh, lập tức vươn người, hai tay hung hăng bóp ở trên cổ Trương Huyền.

Tiểu thần côn chết tiệt, đây là khoang hành khách hạng nhất trên máy bay JAL, không phải đang chơi trò tốc độ, cậu ta kêu to như vậy, nói không chừng sẽ bị xem như tội phạm cướp máy bay.

Bị bóp nói không nên lời nói, Trương Huyền liều mình giơ báo chí trong tay lên, ý bảo Niếp Hành Phong buông tay.

“Tiên sinh, xin hỏi xảy ra chuyện gì?”

Có hai tiếp viên hàng không vội vàng chạy tới hỏi, Niếp Hành Phong buông tay ra, nói: “Không có việc gì, bạn tôi lên cơn động kinh, có điều giờ đã trở lại bình thường rồi.”

Đuổi tiếp viên hàng không đi, Niếp Hành Phong quay đầu căm tức nhìn Trương Huyền, thấp giọng quát: “Cậu nếu còn dám lên tiếng, tôi lập tức đem cậu đến sông Amazon cho cá sấu ăn!”

Trương Huyền liên tục lắc đầu, vội đem báo chí đưa cho anh, chỉ vào tin tức trên trang đầu.

Tin tức ở trang đầu in tiêu đề rất lớn – đại sư xem bói trượt chân chết, bên cạnh còn kèm theo ảnh chụp của Jinguji Masato.

Niếp Hành Phong sửng sốt, vội nhìn kỹ tờ báo, bên cạnh Trương Huyền nhép miệng ra dấu nói, “Hình như là nói Jinguji từ trên sân thượng ngã xuống, rơi chết phải không?”

“Báo chí nói then cài cửa của vòng bảo hộ trên sân thượng không khóa, cửa bị gió thổi mở ra, lúc ấy Jinguji ở ngay bên cạnh cửa, ông ta không thể khống chế xe lăn phanh lại nên bị ngã xuống từ trên sân thượng, chết ngay tại chỗ.”

“Ách.”

Tử vong đối với Trương Huyền mà nói là chuyện rất nhàm chán, cậu ta không có chút hưng trí nào, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ai ngờ cánh tay bị thúc thúc, Niếp Hành Phong hỏi cậu, “Cậu không thấy là kỳ quái sao? Sakurai thoạt nhìn là một cô gái rất cẩn thận, Jinguji lại mới vừa mắc bệnh nặng, cô ta sao lại có thể không chú ý tới then cài cửa của vòng bảo hộ?”

“Được rồi được rồi, anh là chủ tịch của tập đoàn tài chính Niếp thị, không phải chủ tịch của tập đoàn trinh thám Niếp thị, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra ngoài ý muốn mà.”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Suy nghĩ nhiều sẽ nhanh già đi đấy, anh cũng không muốn già sớm chứ? Hành trình dài như vậy, ngủ một giấc đi, bả vai của tôi cho anh mượn để dựa đấy, lần này miễn phí.”

Trương Huyền thực săn sóc nhắc nhở chú ý sau cùng, tiến lên ôm lấy Niếp Hành Phong, cũng đem đầu dựa vào, không đợi anh phản kháng cái gì, tiếng ngáy đã vang lên.

Drop Dead! Chết tiệt! Anh đang trẻ như vậy, vừa không có chuyện già, mà cũng sẽ không già sớm!

Nhìn đến ánh mắt chú ý không ngừng từ bốn phía bắn tới, Niếp Hành Phong rốt cục nhịn không được lại làm chuyện người văn minh không nên làm, ở trong lòng tiếng Anh tiếng Nhật đều được sử dụng mắng Trương Huyền đến cùng.

*******

“Niếp đại ca uống trà, trà mát trừ hoả, Tiểu Bạch, mau đưa mấy tờ nhật báo tài chính và kinh tế của mấy ngày nay lấy lại đây, Niếp đại ca mỗi ngày đều xem mà, à, chắc tất cả mọi người đều đói bụng rồi nhỉ, em đi nấu cơm. . . . . .”

Hoắc Ly ngẫu nhiên cũng có lúc thông minh, sau khi về nhà thấy sắc mặt Niếp Hành Phong càng ngày càng đen, vội nói chuyện hoà giải, cái người thần kinh thô lại cố tình lại như không nhìn thấy không khí lạnh lẻo trong phòng lúc này, ngông nghênh đi đến trước hương án của tổ sư gia cung kính vái lạy, lại đốt ba nén hương.

Niếp Hành Phong ngồi ở trên sô pha nhà mình. . . . . . Không, anh hiện tại đã không muốn tiếp thu nơi này là nhà của mình, trong nhà anh sẽ không có một đống các loại đĩa trò chơi để bừa bãi, sẽ không có một quả cầu thủy tinh đặt ở trên miệng bình gốm sứ thời Tống, rồi giấy ghi chép dán trên bức tranh thời nhà Minh, cái chặn giấy hình sư tử bằng ngọc thì chạy tới phòng bếp làm đá mài dao, và quan trọng nhất là, ở giữa phòng khách nhà anh tuyệt đối không thờ phụng hương án của Trương thiên sư!

Nghĩ đến chính mình mới rời đi, ba tên này liền đem nhà mình biến thành như vậy, Niếp Hành Phong thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống của mình, sau này ở đây làm sao mà sống nổi.

Tiểu Bạch còn đang thực cố gắng tha đống báo chí tới, Nhan Khai thì cung kính đứng ở một bên, hỏi: “Chủ nhân, xin hỏi chỗ cư trú của ta ở đâu?”

“Tùy tiện, làm sao đều được.” Niếp Hành Phong hữu khí vô lực phất phất tay, “Chỉ cần ngươi thích.”

Nhan Khai quay đầu nhìn nhìn, ánh mắt dừng lại ở thanh đao treo trên tường, trong nháy mắt, giống như nghe được có tiếng vang boong boong từ thanh đao truyền đến, hắn hưng phấn mà đi tới đó, tay chạm nhẹ lên vỏ đao, đầu ngón tay khi vừa chạm đến đến thân đao không tự chủ được phát ra run rẩy, khen: “Hảo đao!”

“Đúng vậy, ” Hoắc Ly ân cần bưng trà cho mọi người, nói;”Nhìn qua thực sắc bén nha, em vốn định lấy nó làm dao xắt củ cải, có điều đại ca không cho, nói đó là bảo bối của Niếp đại ca, không được lấy làm linh tinh.”

Niếp Hành Phong hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm nếu Trương Huyền thực để cho người khác dùng đao kia đi xắt củ cải, anh nhất định sẽ đá cậu ta từ trên mái nhà xuống.

Nghe xong lời nói của Hoắc Ly, Nhan Khai quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, xin chỉ thị của anh, Niếp Hành Phong xua tay, “Không sao, thanh đao này ta tặng cho ngươi.”

Bảo đao tặng anh hùng, ít nhất ở trong tay Nhan Khai, vận mệnh của nó sẽ không bị lưu lạc đến thành dao xắt củ cải.

“Tạ ơn chủ nhân!”

Nhan Khai thân hình chợt lóe, một luồng sáng bạc quanh quẩn quanh thanh đao, rồi kết hợp nhất thể với thân đao.

“Chủ tịch, sắc mặt anh nhìn không được tốt lắm, giống như là đang bực mình ấy.”

Thắp hương xong, nhìn đến Niếp Hành Phong ngồi ở sô pha vẻ mặt xanh mét, Trương Huyền hậu tri hậu giác hỏi.

“Tôi nhớ rõ, khi tôi thu nhận cậu vào ở từng có ba điều quy ước.”

“Nhớ rõ, cho nên tôi không có ở trong này đàm thần luận quỷ, lớn tiếng ồn ào, dán bùa linh tinh.”

Nhìn thấy Trương Huyền vẻ mặt vô tội, Niếp Hành Phong cười khẩy.

Là không dán bùa, có điều đem cả đạo quán nhà cậu ta tới, tiểu thần côn chết tiệt này!

Nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai Niếp Hành Phong đến công ty, không biết có phải là ảo giác không, anh phát hiện nhân viên khi chào hỏi anh, biểu tình đều rất khác thường. Tới tầng cao nhất, anh cố ý đứng ở trước tấm gương lớn nhìn một chút xem quần áo của mình, nhưng không có phát hiện chỗ nào quái dị. (đoạn này sao tự nhiên thấy anh Phong thật là thú vị)

“Chào chủ tịch!”

Trương Huyền tới công ty trước, vừa thấy anh liền cười hì hì chào hỏi, Niếp Hành Phong đáp lại rồi hỏi: “Cậu xem thử kiểu tóc của tôi hôm nay có gì kỳ quái phải không?”

“Vẫn giống như trước kia mà, đẹp đến nổi làm người người oán hận.”

“Vậy còn quần áo, màu sắc phối hợp giữa cà- vạt và quần áo có phải không phù hợp với nhau không?”

“Sao lại như thế được? Anh nếu không thích màu của cà- vạt, không bằng chúng ta trao đổi đi!”

“Không có việc gì .”

Thấy hai mắt Trương Huyền sáng long lanh ghé lại, Niếp Hành Phong vội vàng lắc mình đi vào văn phòng.

Có thể là chính mình đa nghi, mắt thẩm mỹ của Trương Huyền rất tốt, cậu ta nói không thành vấn đề, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Văn phòng đã được quét dọn thật sự sạch sẽ, có điều lại cảm thấy có chút xa lạ, Niếp Hành Phong suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến là trên bàn không có đặt hóa đơn. Rất quỷ dị có phải không? Theo cá tính của Trương Huyền, lần này ở nước ngoài tróc quỷ, phí khu quỷ hẳn là sẽ tăng lên lên một bậc mới đúng.

“Trương Huyền.”

Cửa mở ra, Trương Huyền thò đầu vào, “Chuyện gì?”

Niếp Hành Phong vẫy tay bảo cậu ta tiến vào, hỏi: “Hóa đơn đâu?”

“Hóa đơn gì?” Trương Huyền nháy mắt mấy cái.

Dám giả bộ hồ đồ với anh!

Niếp Hành Phong thanh thanh giọng, nói: “Chính là hóa đơn khu quỷ, mỗi lần đều có.”

Anh đã sớm tính toán tiền trả, từ chỗ em trai nghe được Trương Huyền lần này lại là vô cớ bỏ việc, còn ngồi khoang hạng nhất đi Nhật Bản, chỉ sợ tháng này tiền lương của cậu ta cũng không còn mấy, nếu không trả thù lao, cậu ta thật sự là phải đi ăn không khí .

“Chủ tịch, anh nói như vậy, là vũ nhục lớn nhất đối với những người học đạo thuật như chúng ta!”

Trương Huyền phụng phịu, nghiêm trang nói: “Tôi làm việc có nguyên tắc của tôi, nếu anh ủy thác tôi khu quỷ, thù lao tôi sẽ tính toán rõ ràng với anh, có điều lần này là tôi tự nguyện đi, nếu đòi anh phải trả thù lao, vậy thì danh dự của tôi ở đâu?”

Người này cả ngày ở nhà anh hết ăn lại uống, còn dám ở trong này nói chuyện danh dự.

Lười phản bác, Niếp Hành Phong từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu, nhanh chóng ký tên, đưa cho cậu ta, “Đây là tiền thù lao, là tôi chủ động trả, cho nên không cần Trương thiên sư cậu lo lắng về vấn đề danh dự.”

“Di! Di!”

Trương Huyền tiếp nhận chi phiếu, nhìn nhìn, đột nhiên kêu to: “Chủ tịch, anh không có viết số tiền, thật hồ đồ !”

“Số tiền tự mình điền đi.”

“. . . . . . Muốn tôi tự mình điền số tiền, anh không sao đấy chứ?” Trương Huyền thật cẩn thận hỏi.

“Không cần phải không? Vậy thì tôi lấy lại.”

“Cần cần cần! Nếu không có việc gì nữa, tôi đi ra ngoài làm việc.”

Sợ Niếp Hành Phong đổi ý, Trương Huyền vội vàng đem chi phiếu bỏ vào túi, xoay người bỏ chạy. Niếp Hành Phong gọi cậu ta lại, kéo ngăn kéo ra, lấy ra thứ đã sớm chuẩn bị tốt đặt lên bàn, đẩy về phía cậu ta.

“Đây là nước hoa CK mùa hè số lượng có hạn cậu muốn tôi mua.”

Bình nước hoa được đóng gói tỉ mỉ, dây nơ lam nhạt thắt ngoài giấy gói màu trắng bạc, thanh lịch tinh xảo, Trương Huyền sửng sốt một chút, lập tức mắt xanh cười đến híp lại.

“Đã sang mùa thu, loại sản phẩm số lượng hạn chế này trong nước đều đã bán hết, vậy mà anh lại còn có thể mua được.”

“Lúc tôi đi dạo phố ở Roppongi ngẫu nhiên nhìn thấy, liền thuận tiện mua.”

“ Roppongi ? Mấy ngày vừa rồi chúng ta hình như là cùng nhau đi dạo phố mà, anh mua khi nào? Sao tôi lại không biết?”

Tránh ánh mắt nghi hoặc của Trương Huyền, Niếp Hành Phong mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

Đương nhiên sẽ không nói mình đã đi đến hết tất cả mấy cửa hàng nước hoa nổi tiếng ở Tokyo, mới mua được bình nước hoa này. Thấy Trương Huyền còn đứng ở đó chờ câu trả lời thuyết phục, Niếp Hành Phong giận tái mặt, nói: “Còn sửng sờ ở đây làm gì? Lập tức đi làm việc! Hôm nay không đem công tác tồn lại làm xong thì không được tan tầm!”

“Đã hiểu!”

Trương Huyền hưng phấn mà làm tư thế tuân lệnh, chạy ra, khi đi tới cửa bổng nhiên xoay người lại, cười nói: “Chủ tịch, lần này tôi đã quên mua lễ vật cho anh, đến ngày lễ tình nhân nhất định sẽ đáp lễ!”

Nhìn thấy cửa nhẹ nhàng đóng lại, Niếp Hành Phong nhăn mặt nhíu mày.

Lễ tình nhân?

Đáp lễ vì cái gì phải chờ tới lễ tình nhân. . . . . .

Đột nhiên tiếng chuông vang lên cắt ngang nghi hoặc của Niếp Hành Phong, anh vừa tiếp điện thoại, chợt nghe tiếng cười của em trai từ phía đầu bên kia vang lên.

“Lần này cùng tình nhân đi nước ngoài nghỉ phép, chơi có vui vẻ không?”

“Cái gì mà cùng tình nhân nghỉ phép, anh là đi công tác!”

“Ha, công tác mà cần đến sân bay đưa tiễn, rồi làm cả thệ huyết đính ước sao? Em chỉ biết Trương Huyền không đi làm thì nhất định là đi Nhật Bản tìm anh, đúng là những người có tình yêu cuồng nhiệt. . . . . .”

“Em tối hôm qua có phải đã uống rất nhiều rượu đúng không? Ở trong này nói lung tung.”

“Được rồi đại ca, chuyện của anh toàn bộ công ty. . . . . . Không, toàn bộ thương giới mọi người đều biết, không cần giấu diếm có được không? Mở ngăn kéo thứ hai bên trái của anh ra đi, em đã giúp anh giữ tờ báo lại, trên đó viết rất rành mạch.”

Trong lòng như có tiếng cảnh báo liên hồi, Niếp Hành Phong vội vàng mở ra ngăn kéo, bên trong có một tờ báo giải trí, đầu đề đăng một bức ảnh màu to chụp anh và Trương Huyền ôm nhau ở sân bay, bên cạnh còn có tiêu đề bắt mắt.

『Tin tức giật gân, chủ tịch Niếp thị hóa ra là GAY; đưa tiễn ở sân bay, tình nhân là một mỹ nam tử! 』

Phía dưới còn có một bức ảnh chụp ở một góc độ khác, Trương Huyền giơ tay vẽ bùa lên cổ tay anh, chụp trông càng bắt mắt.

Trước mắt Niếp Hành Phong tối sầm, lập tức lớn tiếng nói: “Đừng nghe đống paparazi này nói bậy, đều là hiểu lầm, kỳ thật. . . . . .”

“Đại ca, nếu anh nghĩ muốn phủ nhận, vẫn là nên suy nghĩ một cái cớ thuyết phục thì tốt hơn đấy, em nghĩ, có người rất hy vọng nghe được lời giải thích của anh.”

Đột nhiên dự cảm có điềm xấu, Niếp Hành Phong vội hỏi: “Em có ý gì?”

“Rất không may, ông nội nhìn thấy được tờ báo này , ông bảo em chuyển lời cho anh, cuối tuần này, mang tình nhân bí mật của anh đi gặp ông.”

“Em không giải thích thay cho anh sao hả?”

“Giải thích cái gì? Hai người đã ở chung . . . . . .”

“Chết tiệt, em không phải cũng đem chuyện đó nói cho ông nội chứ?”

“Thực xin lỗi, anh hai, em không phải cố ý bán đứng anh, nhưng anh hẳn là biết thủ đoạn của ông nội, em không cẩn thẩn nên lỡ miệng. . . . . . Được rồi, cuối tuần em cũng quay về nhà cũ, huynh đệ đồng lòng, thời khắc mấu chốt em nhất định sẽ chắn đao thay cho anh. . . . . .”

“Ông nội có phải rất tức giận không?”

“Không có, ông rất bình tĩnh, có điều, em không biết đó có phải là sự yên lặng trước bão táp hay không, cho nên em thật lòng nhắc nhở: trước khi đến đó, tốt nhất chiếu theo những gì ông nội yêu thích đem Trương Huyền ‘đóng gói tỉ mỉ’ một chút, gia tăng ấn tượng tốt.”

Tiểu thần côn cũng không phải quà tặng, đóng gói tỉ mỉ cái gì!

Niếp Hành Phong tức giận ngắt điện thoại, rống to: “Trương Huyền, cậu lập tức biến mất cho tôi!”

Cả tòa nhà của Niếp thị dưới tiếng rống giận dử rung lên ba lần.

******

“Ta hỏi hai ngươi, nếu có người đưa chi phiếu bỏ trống cho các ngươi, số tiền tùy ngươi điền, các ngươi sẽ điền nhiều hay ít?”

Khi ăn cơm chiều, Trương Huyền đem vấn đề làm mình suy nghĩ cả ngày nói ra, tuy rằng cậu cũng không ôm quá lớn hy vọng Tiểu Ly và Tiểu Bạch có thể cung cấp đáp án hợp lý.

Hoắc Ly dọn dẹp cầm chén đũa ra, nói: “Để em gọi điện thoại kêu Niếp đại ca đến ăn cơm, thuận tiện hỏi anh ấy một chút.”

Sau khi trở về từ Nhật Bản, Niếp Hành Phong chỉ ở trong nhà một ngày, liền chuyển lên căn phòng trống ở trên phòng này một tầng, đem căn phòng này chính thức tặng cho bọn họ, chỉ khi dùng cơm mới xuất hiện.

“Hồ ly ngốc!” Tiểu Bạch coi thường vẫy vẫy cái đuôi, “Trong những người chúng ta biết, có thể có tiền phóng khoáng đưa chi phiếu trống chỉ có chủ tịch, ngươi còn đến hỏi anh ta? Không phải làm cho Trương Huyền khó xử sao!”

“Không cần kêu, chiêu tài miêu đêm nay có bữa tiệc xã giao, không về ăn cơm.”

Nếu không như thế thì cậu làm gì nhàm chán nhờ hai con vật này cố vấn về vấn đề phức tạp như vậy?

Con hỏa hồ ly ngốc này sống uổng phí mấy trăm năm, còn không bằng một con mèo, vì thế Trương Huyền lập tức đem lực chú ý chuyển sang Tiểu Bạch, hỏi: “Ngươi sẽ điền nhiều hay ít?”

Tiểu Bạch dùng ống hút uống nước hoa quả, từ từ đáp: ” Dưới tình huống bình thường, đối với một con mèo mà nói, tiền giá trị còn không bằng một con cá, bất quá nếu bất buộc phải điền, ta điền mười vạn.”

“Tại sao?” Hoắc Ly tò mò hỏi.

“Ngốc, mười vạn là đủ để mua thức ăn dành cho một con mèo ăn cả đời, dù điền nhiều hơn nữa ta cũng không thể tiêu được có đúng hay không?”

“Vậy ta đây điền hai mươi vạn, mười vạn cho Tiểu Bạch thức ăn cho mèo, mười vạn mua một quán gà rán!”

Trương Huyền buồn rầu nằm úp sấp trên bàn, rên rỉ: “Hai người các ngươi trừ bỏ chuyện ăn uống thì không có lý tưởng lớn nào khác sao chứ?”

“Vậy cậu chuẩn bị điền nhiều ít?” Tiểu Bạch hỏi lại.

“Nếu ta điền một triệu, các ngươi nói có phải có điểm . . . . . . Quá phận? Chủ tịch nhất định cho rằng trong mắt ta chỉ nhìn đến tiền.”

Tuy rằng cậu thích tiền, nhưng tuyệt đối không đến trình độ tiền tài tối thượng, nếu điền như vậy chiêu tài miêu sau này nhất định sẽ xem thường cậu. . . . . .

“Cậu sao lại không viết một triệu đi?” Tiểu Bạch cười khẩy.

Không hiểu rõ được một triệu giá trị đến đâu, có điều Tiểu Bạch nói nhất định không có sai, Hoắc Ly lập tức gật đầu phụ họa.

“Các ngươi cũng cho rằng không tốt lắm đúng không?”

Xem hai người biểu tình, Trương Huyền thở dài, đôi mi thanh tú rất đau khổ nhăn lại, “Nhưng mà nếu viết mười vạn, ta là không phải thực mệt? Chỉ tính phí dụng đi Nhật Bản đã trên một vạn . . . . . .”

“Một triệu? Mười vạn?”

Hai lựa chọn tuyệt đối rất cách biệt, Hoắc Ly nghĩ nghĩ, đề nghị: “Nếu không cộng lại rồi chia đôi là được.”

“Phiền toái.” Tiểu Bạch một bác bỏ, “Kỳ thật ta cảm thấy được chủ tịch là đang khảo nghiệm cậu yêu tiền đến đâu, không bằng nhờ hạc sử hỗ trợ quyết định.”

“Tiểu Bạch ngươi thật sự là quá thông minh, sau này ta sẽ mời ngươi ăn cá chép.”

Trương Huyền nhãn tình sáng lên, không thể không thừa nhận nhờ hạc sử là biện pháp tốt. Làm cho lão thiên gia quyết định, cho dù có viết số tiền lớn, cậu cũng có cái cớ ứng đối.

Cậu vội lấy tờ chi phiếu trống ra, gấp vài cái thành hình con hạc giấy, chạy vào phòng ngủ – cái phòng lớn vốn là phòng của Niếp Hành Phong trước đây.

Nửa tiếng sau, Hoắc Ly ghé vào khe cửa xem trộm, thấy trong phòng ngủ bốn vách tường đều dán đầy giấy viết các mức số tiền, một con hạc trắng khéo léo đang bay múa giữa không trung, Trương Huyền thì ngồi xếp bằng ở trên giường, hướng về phía hạc giấy không ngừng vung tay.

Nó nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, “Ngươi nói, hạc sử thật có thể thay đại ca chọn ra số tiền thích hợp sao?”

“Đương nhiên có thể, hạc sử rất thông minh, có điều nếu nó cũng giống Trương Huyền yêu tiền như mạng thì ta cũng bó tay.”

Hoắc Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý, làm cả nửa tiếng mà vẫn chưa được gì, xem ra còn lâu mới xong, vì thế tiểu hồ ly quyết định rút lui, để đến ngày mai sẽ hỏi kết quả.

“A ——”

Sáng sớm, tiếng hét thảm đột nhiên từ trong phòng ngủ truyền ra, Ngay sau đó Trương Huyền đi chân trần chạy ra, đôi mắt xanh thẳm trừng lớn, kêu lên: “Có quỷ! Có quỷ!”

“Mới sáng ra đừng làm ồn, bắt quỷ không phải là thế mạnh của cậu sao? Bắt nó không phải là được sao.”

Tiểu Bạch ngửa mặt hướng lên trời nằm ở sô pha ngủ, bị đánh thức, không kiên nhẫn lầu bầu.

“Không phải cái loại quỷ này, là gặp quỷ!”

“Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?” Hoắc Ly đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe tiếng quát to, vội chạy đến.

“Gặp quỷ, giữa ban ngày gặp quỷ , hạc sử của anh không thấy, mấy tờ giấy dán ở trên tường cũng không thấy đâu cả!”

Tưởng tượng đến hơn mười vạn tiền như vậy biến mất, mắt xanh của Trương Huyền nhất thời nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ muốn nhảy từ tầng mười tám này xuống cho rồi.

“Mấy tờ giấy đó a, buổi sáng lúc em quét dọn hỏi anh còn cần hay không, anh nói không cần, cho nên em đều xé xuống , có điều không nhìn thấy hạc sử.”

“Anh có nói không cần sao hả? Anh sao lại có thể không cần hạc bảo bối đáng yêu kia được!”

Vừa nghe nói bị xé xuống, Trương Huyền khóc không ra nước mắt, nghĩ muốn nhảy lầu đồng thời cũng muốn túm tiểu hồ ly đi cùng.

Ngày hôm qua cả ngày đều vì công việc mà phấn đấu, cậu quá mệt mỏi , hơn nữa cái giường cỡ King Size thật sự rất thoải mái, cho nên điều khiển hạc không bao lâu, cậu liền ngủ quên, quỷ mới biết hạc sử sau đó đã bay đi chỗ nào.

Buổi sáng tiểu hồ ly vào phòng quét dọn cậu có biết, có điều lúc ấy đang ngủ say, thuận miệng đáp vài câu, ai ngờ tỉnh dậy mở mắt liền phát hiện hạc sử không thấy, cũng chẳng khác nào nói thù lao khu quỷ lần này lại bay mất.

Nghe Trương Huyền nói, Hoắc Ly cũng sốt ruột, nói: “Vậy, vậy làm sao bây giờ? Nếu không để em xuống dưới chỗ thùng rác tìm xem thử, có lẽ còn chưa bị chở đi.”

“Anh cũng đi!”

Bỏ qua chuyện nhảy lầu , Trương Huyền vội vàng thay áo khoác rồi chạy ra ngoài, vì tờ chi phiếu trống kia, đừng nói thùng rác, dù là bãi rác cậu cũng sẽ không chút do dự nhảy vào.

“Này, này, các ngươi từ từ. . . . . .”

Tiểu Bạch thanh âm quá nhỏ, không kêu được hai người. Nhìn thấy cửa bị đóng lại, nó vội nhảy xuống, nhảy đến trên cửa sổ nhìn xuống xem.

Tám giờ sáng, xe rác sẽ đúng giờ đến thu rác, Tiểu Bạch vừa nhảy lên cửa sổ, vừa vặn nhìn đến cái đuôi của xe rác đi khuất ở trước cửa khu chung cư.

Nó suy nghĩ một chút, lại xoay người chạy vào phòng ngủ Trương Huyền nhìn xung quanh. Lẽ ra hạc sử có linh tính, một khi bị giao cho sứ mệnh, cho dù chủ nhân không khống chế, nó cũng sẽ không bay loạn, lại càng không có chuyện khôi hài bị người ta xem như rác rưởi thu dọn đi như vậy, nói không chừng là vừa rồi Trương Huyền rất kích động nên bỏ sót chỗ nào đó.

Nhìn nhìn sang trái nhìn nhìn sang phải, rất nhanh Tiểu Bạch liền phát hiện ở trên bóng đèn thủy tinh phía trên đỉnh có một tờ giấy nhỏ, xuyên qua thủy tinh, có thể mơ hồ nhìn đến trên đó viết con số mười lăm vạn, hạc sử liền dừng ở bên cạnh tờ giấy.

Xem ra hạc sử không tham tiền giống như Trương Huyền, số tiền thế này là vừa phải, đáng tiếc cậu ta không phát hiện ra nó ở đây.

Nhưng mà làm sao để lấy nó xuống đây?

Lấy đồ từ trên bóng đèn thủy tinh đối với một con mèo nhỏ mà nói thật sự có chút khó khăn, Tiểu Bạch chạy qua chạy lại một chút, rất nhanh liền dừng lại, hít sâu, dựng thẳng chân mèo lên tận lực làm ra bộ dáng chỉ quyết, vẽ bùa giữa không trung, quát: “Hạc sử trở về!”

Không nể mặt Tiểu Bạch một tí nào, hạc trắng không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.

Có lầm hay không vậy, nói như thế nào thì kiếp trước nó cũng là đệ tử đắc đạo của thiên sư, nếu kiếp này có chứa trí nhớ ngắt quảng của kiếp trước, vậy đạo thuật hẳn là cũng sẽ linh nghiệm chứ, có lẽ mấu chốt là phải có lòng tin.

Tưởng tượng thấy tiểu hồ ly nhìn đến mình tìm được hạc sử, sẽ làm ra biểu tình sùng bái, Tiểu Bạch lập tức tin tưởng, chân mèo vung lên giữa không trung, quát: “Trở về!”

Oanh! Một luồng sáng hiện lên, ngọn lửa xuất hiện, hạc sử cùng tờ giấy đồng thời hóa thành tro tàn.

Không. . . . . .

Tình trạng xảy ra tuyệt đối ngoài ý muốn, quá sợ hãi, Tiểu Bạch sợ tới mức vươn chân dùng sức bắt lấy hai cái lổ tai, nháy mắt mấy cái, phát hiện mình không thể xoay chuyển sự thật trước mắt này, lập tức lủi ra ngoài không dám quay đầu lại thoát khỏi hiện trường.

Chi phiếu biến thành tro cũng không phải lỗi của nó, dù sao Trương Huyền bám lấy bên người chủ tịch, muốn kiếm tiền, về sau vẫn còn có cơ hội, đúng không?

—— còn tiếp ——

Lời cuối sách

Độc giả thân ái, mọi người có khỏe không.

Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm này, hy vọng chuyện thần quái không quá đáng sợ này có thể làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ.

Chúng ta rốt cục lại gặp nhau ở 《 ngũ viên 》, vì chủ tịch, Trương Huyền lần này đem chính mình sung quân tới Nhật Bản, cái này coi như là ngoài ý muốn đi du lịch, cho nên, mọi người cũng có thể đi theo cậu ta hưởng thụ một chút lạc thú chuyến du lịch hải ngoại, cộng thêm lạc thú gặp quỷ.

Linh cảm về chuyện《 ngũ viên 》đến từ chính mỗi lần tôi đi chùa cầu nguyện, không cần bỏ ra số tiền lớn, lại có thể gặp điều tốt, nếu cầu nguyện trở thành sự thật, thì phải là rất may mắn, bất diệc nhạc hồ. Còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là ngũ viên rất khác biệt, nó là đồng tiền duy nhất của nước Nhật không có đánh dấu số Ảrập, cho nên rất nhiều du khách Âu Mĩ đều không nhớ được mặt của nó, căn cứ vào đủ các yếu tố trên khiến cho tôi quyết định lấy nó để viết thành câu chuyện này, tuy rằng, vẫn như trước không đáng sợ tý nào.

Chủ tịch khi cầu nguyện đến tột cùng đã nói cái gì, tin tưởng tất cả mọi người có thể đoán được, tôi đột nhiên phát hiện đem anh ta viết thật sự rất khó tính, có điều Trương Huyền thích là tốt rồi. Bên trong nhiều ít có nhắc tới thân phận của Trương Huyền, tuy rằng vẫn là một ẩn số, về phần trình độ cảm tình của hai người, hẳn là là chủ tịch đối với Trương Huyền là ba phần hữu tình, bảy phần tình cảm lưu luyến, Trương Huyền đối với chủ tịch là bảy phần hữu tình, ba phần là tình cảm lưu luyến.

Mặt khác, quan niệm về giao thông của chủ tịch tuyệt đối là sai lầm, thuần túy là nội dung câu chuyện cần, việc này ở tập tiếp theo có giải thích, anh ta bình thường lái xe chính là rất vững vàng, mọi người nhất định phải đi lại cẩn thận, không thể xông loạn vượt đèn vàng đèn đỏ.

Kế tiếp sẽ có trường hợp phải gặp ông nội, hy vọng tam lưu thiên sư có thể vượt qua được.

Cuối cùng, hẹn gặp lại các bạn ở tập sau!

Cảm ơn một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.