Thiên Sư Chấp Vị

Chương 2: Q.1 - Chương 2




Sáng sớm ngày hôm sau, Niếp Hành Phong cùng với Niếp Duệ Đình đi đến công ty.

Cao ốc của tập đoàn Niếp thị gồm hai mươi ba tầng, ba tầng lầu trên cùng là phòng tài vụ, phòng hành chính tổng hợp, văn phòng của các thành viên trong ban giám đốc, và văn phòng của thư ký và trợ lý, thang máy đi thẳng lên ba tầng này có ba cái, khi lên thang máy, nhân viên các phòng khác đều thực tự giác dồn lại cùng một chỗ, chừa ra một khoảng không gian rộng rãi cho các vị cấp cao.

Tới tầng cao nhất, trong thang máy chỉ còn lại có hai người bọn họ, Niếp Duệ Đình lúc này mới nói: “Anh hai, anh ngày đầu tiên đi làm, ít nhất tươi cười với mọi người một cái, anh không thấy vừa rồi trong thang máy lặng ngắt như tờ à?”

“Vào thang máy không phải nên im lặng sao?”

“Sai!”

Niếp Duệ Đình lắc lắc ngón tay, sửa lại: “Nhân viên tập đoàn Niếp thị chúng ta tuổi trung bình là ba mươi hai tuổi, anh nghĩ rằng khi bọn họ vào thang máy sẽ im lặng như mấy người cao tuổi sao? Là do mặt anh lạnh lùng hù dọa mọi người. Vừa rồi khi đến công ty, anh có nhìn đến bảng chữ vàng ‘thân ái hòa nhã chăm chỉ thiết thực’ treo phía trên đại sảnh hay không, ở trong một công ty, sự thân thiện rất trọng yếu.”

“Anh xem rồi, không chỉ có nhìn những thứ đó, còn nhìn đến một thứ càng thú vị bên cạnh nó, a, không nghĩ tới lầu chúng ta cũng có, anh còn tưởng là đang vào đạo quán.” Cửa thang máy mở ra, Niếp Hành Phong chỉ vào chỗ gương đồng được treo cao trên tường nói.

Gương đồng màu xám u ám, ở giữa lấy đường cong ngăn cách, hình thành hai cực âm dương, phong cách cổ xưa tao nhã. Treo trên một góc cao rất khó thấy được, đáng tiếc Niếp Hành Phong thị lực đã ngoài 2. 0, muốn không nhìn thấy cũng khó.

“Ha ha. . . . . .” bị vạch trần, Niếp Duệ Đình đành cười che dấu.

Đi vào văn phòng, Niếp Duệ Đình rung chuông gọi thư ký Lý Đình đưa cà phê tới, lại hướng Niếp Hành Phong lấy lòng: “Anh hai, phòng này anh có vừa ý không? Em dựa theo sở thích của anh để bố trí đấy.”

Niếp Hành Phong nhìn chung quanh một chút, gật đầu hài lòng, “Cám ơn em ở văn phòng anh cũng treo lên một cái kính chiếu yêu.”

“Đó không phải kính chiếu yêu, là pháp khí trừ tà.”

“Có cái gì khác nhau?”

Niếp Duệ Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy phải giải thích rõ ràng như thế nào quả là một quá trình gian nan.

“Trên lý luận hẳn là không có gì khác biệt. . . . . . anh hai, uống cà phê.”

Tiếp nhận cà phê em trai ân cần đưa lên, Niếp Hành Phong ý bảo cậu ta ngồi xuống, hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Anh biết Niếp Duệ Đình đối với chuyện huyền bí mặc dù không bài xích, nhưng cũng không tôn sùng, treo pháp khí ở công ty, chắc chắn có nguyên nhân.

Quả nhiên Niếp Duệ Đình thực thần bí sáp lại gần, nói: “Gần đây trong công ty giống như có thứ gì đó không sạch sẽ.”

“Du hồn? Lệ quỷ?”

“Cái gì cũng không có.”

“Hả?”

“Chính là cái gì đều nhìn không thấy mới càng kinh khủng.”

“Làm ơn dùng thứ ngôn ngữ anh hiểu được để giải thích!”

Niếp Hành Phong xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình hoàn toàn không thể tiêu hóa những lời Niếp Duệ Đình nói, dù sao anh cũng đã ở nước ngoài hai năm.

“Là như thế này. . . . . .”

Mấy ngày trước đây, phòng tài vụ bắt đầu vô duyên vô cớ sáng đèn cả đêm, cửa sổ mở toang ra. Lúc ấy không ai để ý, tưởng người cuối cùng rời phòng đã quên đóng, nhưng mà hiện tượng kỳ quái rất nhanh lan sang cả phòng hành chính tổng hợp, tiếp theo là phòng máy tính, phòng thư ký, hơn nữa rất nhiều người tăng ca muộn còn nghe được trên hành lang không ngừng truyền đến tiếng bước chân, nhưng ra ngoài nhìn, lại ngay cả cái bóng cũng không có.

“Anh hai, anh nói có đáng sợ hay không?”

Niếp Hành Phong lắc đầu.

Không nhận được sự đồng tình, Niếp Duệ Đình thực nhụt chí, khắp thiên hạ cố chấp nhất có lẽ chính là anh trai cậu.

“Nhưng mà người khác đều cảm thấy sợ hãi, anh cũng biết hiện tại con người rất mê tín,chưa đến một ngày, toàn bộ công ty liền loan truyền ồn ào huyên náo, vì để làm yên lòng nhân viên, em đành mời Lâm tiên sinh đến giúp đỡ xem phong thuỷ, ông ấy nói cao ốc âm khí không nặng, chỉ cần treo pháp khí lên ở các tầng, liền tránh được việc lạ phát sinh, cho nên em liền làm theo.”

“Lâm tiên sinh là ai?”

“Anh ở nước ngoài đã lâu, ngay cả Lâm Thuần Khánh cũng không biết, hiện tại ông ấy chính là nhân vật hết sức có ảnh hưởng trong giới thuật sĩ, nghe nói ông ấy đạo hạnh cao siêu, còn dám đấu pháp với lệ quỷ.”

“Đấu pháp với lệ quỷ? Em chính mắt nhìn thấy sao?”

Lại vì sự cứng đầu của anh trai mà thở dài, Niếp Duệ Đình lắc đầu, “Không có, hì hì. . . . . . Cái loại sự tình này, vẫn là không thấy có điều tốt hơn.”

” Sau khi treo pháp khí lên, việc lạ còn phát sinh nữa không?”

“Không có, hết thảy đều quay lại bình thường, anh nói có kỳ quái không?”

Niếp Hành Phong không tin quỷ thần, có điều lại biết yên ổn lòng người rất quan trọng, chỉ cần mọi người có thể tĩnh tâm làm việc, treo pháp khí cũng không tổn hại gì.

“Một khi đã như vậy, cứ để như thế đi, Nhưng mà tầng này thì lấy xuống, tầng này chỉ có hai người chúng ta, anh không sợ quỷ thần, em đừng có nói với anh là em sợ đấy.”

Tầng cao nhất này ngoài văn phòng của hai người bọn họ, chỉ có mấy gian phòng họp lớn nhỏ, khi nào họp mới dùng đến, cho nên Niếp Hành Phong mới đề nghị như vậy.

“Ai nói em sợ? Anh hai muốn lấy xuống cũng được, em theo anh!” Bị nói như thế, Niếp Duệ Đình lập tức không cam lòng yếu thế trả lời.

Vì thế pháp khí tại hành lang bị tháo xuống, Niếp Hành Phong cầm gương đồng nhìn nhìn một chút, rồi tiện tay cho vào trong ngăn kéo.

Một ngày rất nhanh liền kết thúc, bữa tối khi Lý Đình vào, đem đồ ăn tiện lợi mua ở nhà ăn của công ty đưa cho Niếp Hành Phong, cô vốn là thư ký của Niếp Duệ Đình, được điều tạm lại đây hỗ trợ.

Mùi đồ ăn rất nhanh tràn ngập cả văn phòng, cơm nước xong, Niếp Hành Phong tắt điều hòa, đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí, ai ngờ khung cửa sổ thật sự rất chặt, anh đẩy nửa ngày, mới miễn cưỡng mở ra được một nửa, bên ngoài gió đêm thổi vù vù, đã là lúc vạn nhà đều bật đèn.

Anh duỗi lưng một chút, rồi quay lại bàn tiếp tục làm việc, chờ tạm thời làm xong công việc, đã qua mười một giờ, rèm cửa bỗng nhiên bay phần phật, gió đêm thổi vào làm giấy tờ bay tung tóe.

Niếp Hành Phong vội chạy tới đóng cửa, thật vất vả mới kéo được cửa vào, đang muốn buông rèm che xuống, chợt thấy trên mặt thủy tinh mơ hồ ánh lên một bóng người, tóc dài bay bay, đứng ở phía sau, anh vội quay đầu lại, nhưng không thấy có người.

Ngồi máy tính lâu quả nhiên không tốt, nhìn lung tung sẽ xuất hiện bóng chồng.

Tiếng chuông vang dội truyền đến, Niếp Hành Phong mở di động, là Niếp Duệ Đình.

“Anh hai, anh còn ở công ty?”

“Đúng vậy, em đang ở đâu? Ồn ào như vậy.”

“Quán bar, em đương nhiên phải thừa dịp tuổi còn trẻ hưởng thụ cuộc sống, không giống anh, chỉ biết đến công việc. Thế nào? Muốn lại đây cùng nhau uống chén rượu không?”

“Không đi, anh về thẳng nhà luôn.”

Xem ra anh cũng nên giống em trai học được cách hưởng thụ cuộc sống mới phải, ví dụ như, về nhà ngâm nước ấm tắm.

Tắt điện thoại, Niếp Hành Phong cầm lấy cặp táp ra khỏi văn phòng, vừa lúc thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, anh đi vào thang máy, mới vừa ấn phím xuống lầu một, chợt nghe có tiếng giày cao gót, một cô gái dáng người cao gầy bước nhanh tới.

Niếp Hành Phong vội đè lại phím mở cửa, chờ cô gái vào thang máy, lúc này mới thả tay ra.

Cô gái cũng không tỏ vẻ lễ phép gì với hắn, hơi cúi đầu, mái tóc dài buông xuống, che khuất một nửa khuôn mặt.

Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi hai, cửa vừa mở ra, ba cô gái líu ríu đi vào, nhưng khi đồng thời nhìn đến Niếp Hành Phong, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.

Trong đó một người là Lý Đình, cô gật đầu chào hỏi Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong lùi vào bên trong, để một khoảng trống cho các cô, ba người liên thanh nói lời cảm tạ, nhưng vẫn rất mất tự nhiên đứng về một phía, tạo ra một khoảng cách với hắn.

Nhớ tới lời khuyên của Niếp Duệ Đình, Niếp Hành Phong cảm thấy mình nên phát triển sự thân thiện một chút, vì thế chủ động chào hỏi.

“Các cô sao lại về muộn như vậy?”

Một người nói: “Cuối tháng có rất nhiều tài liệu phải xử lý, tan tầm thì đã muộn, vừa lúc chị Lý Đình nói gần đây có mở một nhà hàng mới, sau mười một giờ bữa đêm bọn họ sẽ giảm giá, cho nên chúng tôi rủ nhau cùng đi.”

“Đừng về quá muộn, phụ nữ ở bên ngoài không an toàn.”

“Cám ơn chủ tịch, chúng tôi đón tắc xi về nhà, lại ở cùng một khu nhà trọ, sẽ không xảy ra việc gì.”

Thang máy chạy nhanh xuống lầu một, sau khi cửa thang máy mở ra, Niếp Hành Phong nhấn phím mở cửa ở bên cạnh người, ý bảo mấy cô gái đi trước, ba người nói lời cảm ơn rồi ra khỏi thang máy, nhưng cô gái vào thang máy cùng lúc với hắn lại vẫn đứng ở đó, không có dấu hiệu đi ra ngoài.

Niếp Hành Phong kỳ quái nhìn cô, cảm thấy mở miệng hỏi thì có chút đường đột, do dự một chút, liền ra thang máy.

Anh đi về phía trước vài bước, theo bản năng quay đầu lại,trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, anh chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt, lập tức đèn báo lại hướng lên phía trên dời đi.

Có thể là cô ấy bỏ qua tầng trệt.

Niếp Hành Phong đi vào bãi đỗ xe ngầm của công ty, lái xe ra khỏi chổ đổ xe , ai ngờ mới vừa quẹo vào đường xe chạy, thì nhìn đến có người đứng ở phía trước, giống như là đột nhiên hiện ra, bất ngờ làm anh không kịp phanh xe, chỉ nghe phịch một tiếng, đầu xe nặng nề đâm vào người nọ.

Phản ứng đầu tiên chính là đâm bị thương người, Niếp Hành Phong cuống quít nhảy xuống xe, thế nhưng phía trước lại không có gì, đèn ở bãi đỗ xe không phải rất sáng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng đường xe chạy thẳng tắp không có thứ gì.

Đầu xe bóng loáng như gương, hoàn toàn không có dấu vết va chạm, Niếp Hành Phong nhíu mày nhìn xung quanh, lại đi về phía trước vài bước, sau khi xác nhận trên đường không ai, anh vỗ vỗ trán.

Nhất định là mệt nhọc quá độ sinh ra ảo giác.

Anh quay lại, đang muốn mở cửa lên xe, ánh mắt đảo qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên nhìn đến một bóng người chợt lóe.

Vội vàng xoay người, ai ngờ người nọ liền đứng sát ở phía sau anh, hai người mặt gần kề sát nhau, chợt nhìn đến khuôn mặt phóng to, Niếp Hành Phong lắp bắp kinh hãi.

“Cô. . . . . .”

Có cổ hơi thở lạnh như băng truyền đến, anh theo bản năng lui mấy bước về phía sau, nhận ra quần áo đối phương là cô gái vừa rồi cùng mình vào thang máy, có điều gương mặt bị tóc che lấp, thấy không rõ lắm, đèn huỳnh quang của bãi đỗ xe phát ra ánh sáng bạc ảm đạm, chỉ nhìn thấy cổ tay cô gái đó trắng đến kinh người.

“Tiểu thư, vừa rồi tôi có đụng bị thương cô không?”

Cô gái không nói gì, chỉ đem tờ giấy nắm ở trong tay đưa tới trước mặt anh, Niếp Hành Phong nhận lấy, là một bảng biểu báo cáo số liệu tài chính rất bình thường, anh kỳ quái lật xem một lát, ngẩng đầu đang muốn hỏi, trước mặt đã không một bóng người.

Không có nghe tiếng bước chân, cô gái đó đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, nếu trong tay không có tờ giấy kia, anh có lẽ đã nghĩ mình lại bị ảo giác.

Niếp Hành Phong không hiểu ra sao quay vào xe, đem bảng báo cáo ném qua một bên, mở máy, nhấn ga, xe thế nhưng vẫn bất động.

Thực là gặp quỷ, sao tất cả chuyện đêm nay đều quái lạ thế này?

Tay nắm vô lăng của anh đột nhiên căng thẳng, lập tức tự giễu cười rộ lên.

Nục cười, trên đời này làm gì có quỷ, đều là tự mình dọa mình.

Niếp Hành Phong cúi đầu kiểm tra chân ga, tờ giấy đặt ở bên cạnh lại rung rinh rơi xuống trước mặt anh, kính chiếu hậu chiếu ra thân ảnh một người phụ nữ, cô lẳng lặng ngồi ở phía sau Niếp Hành Phong, thấy anh căn bản không quan tâm đến bảng biểu báo cáo, sắc mặt âm trầm xuống, trùng hợp Niếp Hành Phong ngẩng đầu, nhìn qua kính chiếu hậu vừa vặn đối diện với cô ta.

Đột nhiên nhìn đến có người ở trong xe, Niếp Hành Phong hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, ghế ngồi rộng rãi phía sau lại trống không. Trong xe có loại không khí âm lãnh hoàn toàn không giống giữa hè, anh còn chưa kịp phản ứng lại, liền phát giác một đôi tay lạnh như băng bóp chặt cổ anh, làm anh không thể hô hấp.

“Tại sao lại không xem! ?”

Tiếng kêu giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, khàn khàn chói tai, Niếp Hành Phong giãy dụa muốn đẩy cô gái ra, tiếc rằng thân thể không có chút khí lực nào, anh bị đôi tay vô hình bóp chặt, đè xuống.

“Buông tay. . . . . .”

Móng tay bén nhọn đâm vào da thịt Niếp Hành Phong, tiếng kêu biến mất ở trong bàn tay lạnh lẽo, lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng làm cho anh thấy trước mắt trắng xóa, ý thức dần dần biến mất.

Lá bùa từ trong túi áo bay ra, không gian tối tăm trong xe đột nhiên vọt ra một luồng ánh sáng, người phụ nữ ngẩn người, nghiêng đầu nhìn đạo phù, do dự mà buông lỏng tay ra.

“Có lẽ, anh có thể giúp chúng tôi. . . . . .”

Sáng sớm, tiếng chuông trong trẻo đánh thức Niếp Hành Phong khỏi giấc mộng, anh tìm nửa ngày mới phát hiện di động rớt trên mặt đất, vội thò người nhặt lên.

“Anh hai, tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh mấy lần, sao anh lại không tiếp?” Niếp Duệ Đình ở đối diện hỏi.

Tối hôm qua?

Đầu hỗn loạn suy nghĩ một hồi sau, mới đột nhiên nhớ tới giấc mơ cổ quái kia, Niếp Hành Phong theo bản năng nhu nhu cổ.

“Em đã khuya mới gọi phải không? Có thể anh ngủ rồi nên không có nghe được.”

“Cũng không phải đã khuya, em vốn muốn rủ anh cùng nhau đi ăn bữa đêm, ai ngờ anh không thèm nhận điện thoại, vậy đi, một lát nữa gặp lại ở công ty.”

Cái con người này, thư ký của nó còn làm việc đến tận khuya, nó lại tan tầm sớm đi quán bar, là thật sự tính toán đem việc công ty đều giao hết cho mình quản lý sao?

Niếp Hành Phong cười ngắt điện thoại, ánh mắt đảo qua bàn, tươi cười nháy mắt trở nên đông cứng.

Tờ bảng biểu báo cáo tài chính kia đoan đoan chính chính nằm trên cái bàn ở bên cạnh giường.

Đi làm lúc chín giờ là thời gian cao điểm , thang máy lên tầng cao nhất đều đang vận hành, Niếp Hành Phong đành phải đi thang máy thường lên tầng mười rồi mới vào được thang máy lên tầng trên, cửa thang máy sắp sửa đóng lại, một người trẻ tuổi đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn cầm thiệt nhiều túi giấy, vừa chạy vừa kêu: “Xin chờ chút, xin chờ chút.”

Khuôn mặt tuấn tú mặt mang ý cười, làm cho Niếp Hành Phong tâm mạnh nhảy dựng.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Trương Huyền, người hai ngày trước ngồi chung máy bay với anh, hiện tại lại xuất hiện ở công ty anh, đây là chuyện Niếp Hành Phong không bao giờ nghĩ tới.

Niếp Hành Phong đứng ở tận cùng bên trong, Trương Huyền không nhìn thấy anh, sau khi vọt vào thang máy, liền thấp giọng hỏi người bên cạnh.

“Trong đại sảnh sao lại có gương đồng thế?”

Người nọ trả lời, “Treo gương đồng đương nhiên là để trừ tà.”

“À.”

Nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong đột nhiên nhớ tới hoàng phù, hai ngày nay mặc kệ anh thay quần áo như thế nào đi nữa, lá bùa giống như là mọc rể cứ xuất hiện trong túi áo anh, thật là đủ quỷ dị.

Tới tầng mười sáu, trong thang máy chỉ còn lại có Trương Huyền và Niếp Hành Phong, phát hiện ra Niếp Hành Phong, Trương Huyền miệng lập tức mở lớn, vẻ mặt bất khả tư nghị.

“Là anh!”

Vài ngày không gặp, Niếp Hành Phong sắc mặt ảm đạm thêm vài phần, lại nhìn thấy dấu tay sâu và đen trên cổ hắn, Trương Huyền cười rộ lên.

Gần đây tài vận không tồi, mới vừa đi Italy buôn bán lời một chuyến trở về, hiện tại ở công ty lại có người gặp chuyện, nhìn anh ta bộ dáng rất có tiền, ha ha, lại sắp phát tài .

Niếp Hành Phong còn không biết mình đang bị tính kế, nhìn đến đôi mắt màu xanh nhạt lộ ra vẻ thân thiện, anh đành phải gật đầu chào hỏi.

“Thực trùng hợp.”

Trương Huyền nhiệt tình tiến đến bên cạnh anh, nói: “Thật sự rất trùng hợp, chúng ta lại là đồng nghiệp, anh mới được điều tới từ chi nhánh Italy phải không?”

“Phải . . . . ..” Nói như vậy cũng không sai.

Thấy Trương Huyền không biết mình, Niếp Hành Phong cũng không giải thích nhiều.

“Chúng ta đây một lần nữa làm quen một chút, tôi tên là Trương Huyền.”

Trương Huyền đưa tay ra, túi giấy vì động tác mạnh của cậu ta mà rơi xuống, cậu ta vội rút tay về đi nhặt mấy túi giấy bị rơi.

Trên túi là chữ Italy, xem ra là Trương Huyền mua quà cho các đồng nghiệp, hơn nữa số lượng không ít, hàng hóa ở bên kia giá rất cao, mua từng này quà nhất định tốn không ít tiền của cậu ta.

Ở trên máy bay Niếp Hành Phong thấy ngay cả thực phẩm trên khoang máy bay cậu ta cũng gói về nhà, còn tưởng rằng cậu ta là người keo kiệt, hiện tại anh phát hiện phán đoán của mình hình như là sai.

Nhìn đến bộ dáng chật vật của Trương Huyền, Niếp Hành Phong khóe môi mỉm cười, cúi người giúp cậu ta nhặt túi giấy lên, mùi CK thơm ngát truyền đến, anh nhịn không được chủ động đến gần, “Cậu mua không ít quà tặng nhỉ.”

“Đúng vậy, dù sao cũng không tốn tiền của tôi.”

“Cái gì?”

“A, không có gì.”

Cậu cũng không thể nói này đó đều là bắt khách hàng mua cho, lần này cậu thật là hao tâm tổn trí tróc quỷ , vất vả mất nửa cái mạng, mới buôn bán lời thêm được một chuyến du lịch Italy miễn phí, người Italy đúng là keo kiệt.

Trương Huyền luống cuống tay chân sửa sang lại mấy cái túi, nói: “Tôi làm việc ở phòng hành chính tổng hợp, anh thì sao?”

Niếp Hành Phong còn chưa kịp trả lời, thang máy đã đến tầng hai mươi, cửa thang máy mở ra, Trương Huyền vội dùng thân mình chặn lại cửa, nói với Niếp Hành Phong: “Tôi làm việc ở ngay tại tầng này, anh có rảnh thì tới tìm tôi uống trà, tôi có chuyện trọng yếu nói với anh.”

Cậu ta nói xong nói vội vã đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lại, Niếp Hành Phong nghe được bên ngoài lại có tiếng đồ bị rơi xuống đất rầm rầm.

Buổi sáng làm xong công việc, Niếp Hành Phong lấy tờ bảng biểu báo cáo ra xem thêm một lần nữa.

Tối hôm qua không phải là mơ, có một cô gái cổ quái chặn anh lại rồi lại buông tha anh, sau đó làm thế nào để về nhà thì trí nhớ có chút mơ hồ, giống như là theo bản năng đi về, cũng như con người mặc kệ say rượu thế nào, đều có thể quay về đến nhà mình.

Bảng biểu anh lật qua lật lại xem mấy lần, là mấy phần số liệu rất bình thường, anh vốn học tài chính, cả ngày tiếp xúc với số liệu, nếu có cái gì không ổn, tuyệt không thoát khỏi ánh mắt của anh.

Như vậy, cô gái đưa bảng biểu cho anh là có dụng ý gì?

Niếp Hành Phong rung chuông kêu Lý Đình vào, hỏi: “Cô có biết tối hôm qua người đi cùng thang máy với chúng ta là người làm bộ phận nào không ?”

Lý Đình nghĩ nghĩ, nói: “Tôi còn tưởng chủ tịch kêu cô ấy lên, nhân viên bình thường sẽ không đến tầng này, có điều tôi cũng không chú ý cô ấy là ai, để tôi hỏi Dương Dương và Triệu Dực Chi thử xem.”

Dương Dương cùng Triệu Dực Chi là hai cô gái đi cùng với Lý Đình tối hôm qua, các cô làm việc ở phòng hành chính tổng hợp, gần đây bị Niếp Duệ Đình gọi tới giúp Lý Đình, bởi vì Lý Đình đồng thời làm thư ký cho hai người, có những việc làm không kịp.

“Thuận tiện đem một phần hồ sơ nhân viên phòng quản lý, phòng tài vụ và các phòng hành chính cho tôi.”

Anh mới vừa tiếp nhận công ty, cần mau chóng hiểu rõ cấp dưới mới có thể phối hợp làm việc. Ai ngờ buổi sáng mới công đạo xong, giữa trưa Niếp Duệ Đình liền vội vàng chạy vào.

“Anh hai, nghe nói anh muốn giảm biên chế?”

“Hả?”

Niếp Duệ Đình chạy đến trước mặt hắn, tận tình khuyên bảo: “Anh nên hiểu rõ ràng, mới vừa tiếp nhận công ty mà liền giảm biên chế, thực dễ dàng làm nhân tài bỏ đi.”

Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu ta, “Ai nói muốn giảm biên chế?”

“Em thấy Lý Đình soạn tài liệu nhân viên giúp anh, liền nghĩ đến. . . . . . ha ha. . . . . .”

Phát hiện mình lầm, Niếp Duệ Đình không dám nói lung tung, ngoan ngoãn ngồi vào một bên.

Không để ý tới thằng em trai ngu ngốc, Niếp Hành Phong tiếp tục xem tài liệu, hiện tại anh đang xem hồ sơ của phòng tài vụ, trưởng phòng tài vụ đương nhiệm là Chu Ngôn, phó phòng là Lý Thuận Trường. Chu Ngôn là ‘nguyên lão ba đời’, Niếp Hành Phong đã biết ông ấy từ trước, Lí Thuận Trường hai năm trước mới được thăng chức lên, hồ sơ nhận xét anh ta công tác nghiêm túc cẩn thận, rất có tài cán.

Điện thoại vang lên, là Lý Đình.

“Chủ tịch, Dương Dương bọn họ nói tối hôm qua đi thang máy với chúng ta là Trần Tuyết Nhi của phòng tài vụ, có điều họ cũng không dám khẳng định, bởi vì Trần Tuyết Nhi đã nhiều ngày rồi không đi làm, cũng không xin phép, phòng tài vụ đã đem chuyện này báo cho phòng hành chính tổng hợp, hiện tại nhân viên phòng hành chính tổng hợp đang tính liên hệ với người nhà của Trần Tuyết Nhi.”

Phòng tài vụ và hành chính tổng hợp cách nhau rất gần, nhân viên hẳn là rất quen thuộc nhau mới đúng, tại sao bọn họ không thể khẳng định cô gái kia là ai?

Niếp Hành Phong đặt điện thoại xuống, lật đến hồ sơ của Trần Tuyết Nhi, cô ta là tốt nghiệp hệ tài chính quản lý, được phòng tài chính của công ty sắp xếp tới làm ở phòng tài vụ, trên lý lịch dán ảnh chụp của cô ta, dung mạo thanh tú, tóc dài, xem bộ dáng thì là cô gái tối hôm qua, nhưng tựa hồ lại không quá giống.

Niếp Duệ Đình đang ở bên cạnh nhàm chán lật xem báo chí, thấy thế lập tức tiến lại đây, hưng phấn nói: “Anh hai, anh rốt cục có hứng thú với con gái , đây quả là hiện tượng tốt.”

“Em nói bậy bạ gì đó?”

Niếp Hành Phong đẩy cậu ta ra, tiếp tục xem tài liệu phòng hành chính tổng hợp, lại lật đến hồ sơ của Trương Huyền.

Trên ảnh chụp là khuôn mặt ý cười tràn đầy ôn hòa, bên cạnh đó viết, Trương Huyền, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học XX, tốt nghiệp khoa quản lý, vào làm ở công ty được một năm bảy tháng.

Lời nhận xét về câu ta chỉ ngắn ngủn nói mấy câu: công tác nhiệt tình, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, không có sở trường đặc biệt, cần rèn luyện từ từ, Niếp Hành Phong xem xong nhận xét, lập tức kết luận .

Trương Huyền, bằng cấp bình thường, năng lực công tác bình thường, điểm duy nhất không bình thường của cậu ta chính là khuôn mặt này.

Niếp Duệ Đình lại giống ruồi bọ ghé lại đây, nhìn tư liệu về Trương Huyền bật cười: “A, hóa ra anh hai cũng cảm thấy hứng thú với người xinh đẹp dễ nhìn, Trương Huyền quả không tồi, tính cách tốt, bề ngoài lại đẹp, ở công ty rất được lòng mọi người.”

“Em biết cậu ta?”

“Đương nhiên, nhân viên mấy tầng cao thấp không có ai không biết cậu ta.”

“Sở trường không phù hợp, cậu ta sao lại làm việc sẽ ở phòng hành chính tổng hợp?”

“À, nghe nói là cậu ta tự tiến cử, nói không thích làm việc phải động não nhiều, cái loại công việc sắp xếp hành chính thích hợp với cậu ta nhất.”

A, thật đúng là giống những lời mà Trương Huyền sẽ nói.

“Anh không phải là có ý với cậu ta chứ? Nếu anh thích, em lập tức nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem cậu ta tặng cho anh.”

Niếp Hành Phong lần này xuống tay không lưu tình, một quyền đánh em trai, lạnh lùng nói: “Anh không biết em còn có đoạn tay áo chi phích.”

Niếp Duệ Đình đau đến oa oa kêu to: “Còn không biết là ai có cái sở thích kia đâu? Anh đến giờ ngay cả bạn gái cũng không có, khi đại học thật vất vả lắm mới kết giao được một người, còn để cho người ta đá một cái, nói không chừng là người ta biết sở thích của anh, cho nên mới. . . . . .”

“Xú tiểu tử, em còn dám nói!”

Niếp Hành Phong thân thủ cầm lấy cái chặn giấy trên bàn, Niếp Duệ Đình thấy tình thế không ổn, không dám tiếp tục lắm miệng, tháo chạy như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.