Thiên Sư Chấp Vị

Chương 3: Q.3 - Chương 3




Wakabayashi va người vào khung sắt phía sau rơi thẳng xuống, bên dưới đều là những hòn đá sắc lẹm, vài cảnh sát trẻ sau khi nhìn thấy thảm trạng của cậu ta, cũng không dám tiến lên.

Aota Shigeru không cho Niếp Hành Phong tới gần hiện trường, kéo đến một bên khuyên anh trở về, Niếp Hành Phong đáp ứng, nói: “Nếu tra ra đồng tiền xu kia có vấn đề gì, lập tức cho tôi biết.”

Anh tạm biệt Aota Shigeru, trở lại Ikebukuro* (phường lớn nhất nằm ở Toshima , là một khu thương mại và giải trí của Tokyo , Nhật Bản), vào một quán cà phê ngồi xuống gọi điện thoại cho Trương Huyền.

Tam lưu thiên sư thì cũng là thiên sư, đã xảy ra sự kiện quỷ dị đến mức độ này, tự nhiên người Niếp Hành Phong nghĩ đến đầu tiên là Trương Huyền, nhưng thực đáng tiếc, điện thoại vẫn không liên lạc được, anh không có biện pháp, đành phải gọi điện thoại cho em trai. Niếp Duệ Đình vừa nghe anh muốn tìm Trương Huyền, lập tức cười rộ lên.

“Thực sự nhớ Trương Huyền như vậy thì từ lúc đầu dẫn cậu ấy đi cùng có phải tốt hơn không? Bây giờ có gọi điện thoại đến cũng vô dụng, cậu ấy không ở đây.”

Không có tâm tình nói lại lời trêu ghẹo của em trai, Niếp Hành Phong hỏi: “Cậu ta đi đâu ?”

“Không biết, cậu ấy không có tới công ty, cũng không gọi điện thoại xin phép, em còn nghĩ anh phải biết chứ.”

“Nếu em gặp cậu ấy, thì bảo cậu ấy lập tức gọi điện cho anh.”

Ngắt điện thoại, Niếp Hành Phong cúi đầu quấy cốc ca-cao nóng trong tay, đây là đồ uống Trương Huyền đề cử với anh, lúc không muốn ăn uống hoặc khi khó chịu, uống cốc ca-cao nóng sẽ làm tâm tình thả lỏng.

“Tiên sinh, tôi có thể ngồi xuống đây không?” Có người đi đến trước bàn, mỉm cười hỏi.

Niếp Hành Phong ngẩng đầu, thấy một ông già khoảng bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, khuôn mặt hồng hào, sống lưng rất thẳng, làm cho anh nhớ tới ông nội, hơn nữa ngoài ý muốn của anh chính là, ông lão nói chuyện bằng tiếng Trung.

Anh gật gật đầu, mời ông lão ngồi xuống.

“Ấn đường của cậu phát ra màu tím ảm đạm, gần đây mọi việc chắc là không thuận lợi đúng không?”

Niếp Hành Phong kỳ quái nhìn ông lão, phát hiện mắt ông ta rất tối, giống như một lỗ đen sâu thẳm, có thể dễ dàng đem người ta cuốn vào trong đó.

Thần trí choáng váng, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng lập tức liền tỉnh táo lại, Niếp Hành Phong trong lòng rùng mình, đề phòng nói: ” Jinguji tiên sinh, ông không biết rằng tùy tiện sử dụng thuật thôi miên với người khác là một thói quen không tốt sao?”

Tối hôm qua khi Niếp Hành Phong tìm tư liệu về gia tộc Jinguji, từng nhìn thấy qua ảnh chụp của ông lão này, có điều chỉ là một bức ảnh chụp nghiêng khá mờ, ông ta là ông nội của Jinguji Keiji – Jinguji Masato, luôn luôn ru rú trong nhà, trên internet cơ hồ tìm không thấy ảnh chụp thẳng mặt của ông ta.

Jinguji Masato mày hơi nhíu lên, cười nói: “Thuật thôi miên là cách gọi của người Phương Tây, gia tộc Jinguji chúng tôi gọi là ‘hoặc tâm’ , có điều hiệu quả giống nhau. Người trẻ tuổi, vừa rồi hơi thất lễ, có điều tôi cũng chỉ là muốn nhìn xem lực ý chí của cậu như thế nào thôi, bởi vì tình cảnh của cậu bây giờ khá là phiền toái.”

“Tình cảnh phiền toái?”

Niếp Hành Phong cũng sẽ không khờ dại cho rằng Jinguji Masato xuất hiện là trùng hợp, hỏi: “Sao lại nói như vây?”

Jinguji Masato cao thấp đánh giá anh, nói: “Tôi thấy cậu mi khoan (mặt mày) ngay ngắn, mắt lộ thần thái, là tướng đại phú đại quý, mệnh hỏa, hỏa phát tài, vốn là chuyện tốt, đáng tiếc năm nay là năm thủy, thủy khắc hỏa, mọi việc bất lợi, thậm chí nguy hiểm cho sinh mệnh.”

Khó trách năm nay anh hay gặp quỷ như vậy, thì ra là thế, điểm này Trương Huyền cũng không nhắc tới với anh. Xem ra nói đến thuật bói toán, tiểu thần côn so với gia tộc Jinguji còn kém xa.

Niếp Hành Phong sắc mặt không thay đổi, chỉ hỏi: “Nên làm thế nào để hóa giải?”

“Gặp phiền toái thì phải lập tức dứt ra ngay, không quan tâm đến, mới có thể bảo toàn tánh mạng. Đem chuyện Anna nói lại cho tôi, để tôi thay cậu giải quyết.”

Jinguji Masato tiến lên cầm lấy tay Niếp Hành Phong, nhưng sau khi nhìn thấy ấn kí chữ S trên cổ tay anh, thần sắc biến đổi, cười buông lỏng tay ra.

“Khó trách ác linh lại kiêng kị cậu như thế, hóa ra cậu có liên hệ với Thiên sư giáo, tôi thật là không có mắt.”

“Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ một mình tôi hẳn là có thể ứng phó được.”

Không biết mục đích của Jinguji Masato là gì, Niếp Hành Phong thực tự nhiên từ chối.

Jinguji Masato không thèm để ý, mỉm cười nói: “Quả nhiên là nghé mới sinh không sợ cọp (ví là lớp trẻ dũng cảm, mạnh dạn, dám nghĩ dám làm), có điều đừng xem thường ác linh kia, ả ta đối với Anna chấp niệm rất sâu, không chiếm được thứ ả muốn, nhất định sẽ không ngừng quấy rầy, nếu chống đỡ không nổi thì đến tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô ta đi luân hồi.”

Sau khi ông lão rời đi, Niếp Hành Phong ngồi ở trên ghế, bổng nhiên thấy buồn ngủ, tựa lưng vào ghế ngồi nặng nề ngủ.

Vừa tỉnh lại, bên tai vẫn như cũ là tiếng âm nhạc du dương trầm bổng, Niếp Hành Phong cử động vặn mình, ánh mắt xẹt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên kinh ngạc phát hiện bên ngoài đã tối đen.

Anh không có khả năng ngủ lâu như vậy!

Niếp Hành Phong vội gọi nhân viên cửa hàng tới tính tiền, thuận tiện hỏi: “Tôi có phải đã ngủ quên ở đây rất lâu rồi không?”

Nhân viên cửa hàng nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Hẳn là không có.”

Nhất định là Jinguji Masato giở trò quỷ, ông ta không chỉ có thôi miên ý thức của anh, còn thôi miên cả nhân viên cửa hàng, nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ giữa gia tộc Jinguji và gia tộc Kikufuma có mối liên hệ gì đó?

Sự tình tựa hồ phức tạp nhiều so với tưởng tượng, Niếp Hành Phong ra khỏi quán cà phê, lập tức gọi điện thoại cho Lý Đình, nhưng lại không có người nghe, anh đành phải gửi tin nhắn lại, nói cho cô ấy biết nơi này xảy ra chút phiền toái, hoạt động hội chợ hủy bỏ, nói cô lập tức đặt vé máy bay về nước.

Gửi tin nhắn xong anh lại gọi điện thoại cho Aota Shigeru, di động vang thật lâu mới chuyển được, tiếng rẹt rẹt truyền đến, thanh âm thực hỗn loạn, giống như là chương trình phát thanh tần số sóng không tốt phát ra vậy.

“Aota, là cậu hả?”

Không có hồi âm, trong tiếng rẹt rẹt mơ hồ xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc, làm anh có dự cảm không tốt, Niếp Hành Phong vội kêu lên: “Xảy ra chuyện gì? Aota, cậu có thể trả lời tôi không?”

“Rời đi! Mau rời đi! Trốn. . . . . .”

Tiếng la hét của Aota Shigeru đột nhiên vang lên, tựa hồ như là cậu ta liều chết nói ra, chữ “Trốn” vừa mới nói ra, điện thoại liền bị ngắt, lưu lại tiếng tút tút liên hồi.

“Aota!”

Aota Shigeru nhất định là xảy ra chuyện, là đại sự sống còn, nếu không với cá tính không chịu thua của cậu ấy, tuyệt đối sẽ không nói ra từ ‘trốn’.

Niếp Hành Phong không kịp nghĩ lại, đóng di động liền phóng tới ga tàu điện, ai ngờ mới vừa chạy đến đầu phố, một chiếc xe có rèm che đột nhiên từ trong bóng đêm bay nhanh đến, đâm vào trước ngực anh, Niếp Hành Phong bị thúc bay ra xa mấy mét, ngã mạnh ở ven đường, trong lúc bị ngã phật châu trên cổ tay bị đứt ra, văng tung tóe.

Người lái xe ánh mắt đỏ đậm, cổ lệch sang một bên tựa lên lưng ghế dựa, thấy Niếp Hành Phong ngã xuống đất không đứng dậy nổi, khuôn mặt tràn đầy vết máu của cậu ra nổi lên một nụ cười vặn vẹo, giẫm chân ga, chạy như bay mà đi.

Wakabayashi Ibu!

*******

“Tiên sinh, ngài trước tiên phải đi chuyến tàu tốc hành từ Narita* (Narita là một thành phố ở tỉnh Chiba , khoảng 60 km về phía đông của trung tâm Tokyo . Thành phố này nổi tiếng nhất là các trang web của sân bay quốc tế của Tokyo, sân bay Narita .bạn Huyền đáp máy bay xuống đây) đến nhà ga Tokyo, sau đó đổi sang đi tuyến tàu điện Yamanote*(là tuyến xe lửa đi vòng quanh Tokyo), là có thể đến Ikebukuro, nếu không kịp, cũng có thể đi chuyến tàu tốc hành đến Ikebukuro sau một tiếng nữa.”

Được một thanh niên đẹp trai hỏi đường, nữ tiếp viên phục vụ ở sân bay trong mắt tim hồng bay ra, giải thích nhiệt tình chi tiết, chỉ tiếc cố gắng nói đến n lần, người đẹp trai này vẫn không hiểu gì.

“Vậy xe taxi đâu? Xe taxi, là TAXI!”

“Nếu đi Xe taxi, từ Narita đến Ikebukuro giá rất cao, hơn nữa lúc này lại là giờ cao điểm tắc xe, vẫn là đi tàu tốc hành thì sẽ nhanh hơn.”

Thấy người thanh niên đẹp trai lắp bắp nói tiếng Nhật, nữ tiếp viên liền giải thích bằng tiếng Anh, chỉ tiếc tiếng Anh của vị thanh niên đẹp trai này so với tiếng Nhật còn kém hơn, hai người hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.

“Này, đi giúp đại ca ngươi đi, cậu ta hình như hoàn toàn nghe không hiểu người ta đang nói cái gì.”

Tiểu Bạch và Hoắc Ly đứng ở cách đó không xa nhìn, thấy Trương Huyền mất nửa ngày mà không làm được gì, Tiểu Bạch mất kiên nhẫn, đề nghị với Hoắc Ly. Nó hiện tại đang ló mặt ra ngoài từ ba lô của Hoắc Ly, chút pháp thuật nhỏ của Hoắc Ly vừa đi ra khỏi khu vực hải quan liền mất đi hiệu lực, vì thế Tiểu Bạch liền từ thú bông biến trở về nguyên hình.

Hoắc Ly có chút chần chờ, “Không được, nếu đại ca biết chúng ta cũng đến Nhật Bản, nhất định sẽ đuổi chúng ta về.”

“Đuổi chúng ta về? Cậu ta biết nói tiếng Nhật không? Ngôn ngữ không thông, không có chúng ta, cậu ta làm thế nào tìm người được?”

“Nhưng chúng ta cũng không biết mà.”

“Hồ ly ngốc, là ngươi không biết, không phải ta. Mau tới đó, ta giúp cậu ta phiên dịch.”

“Ngươi. . . . . .”

“Nhanh lên!”

Tiểu Bạch đặt một bàn chân lên bả vai Hoắc Ly từ phía sau. Hoắc Ly bị quát lớn, không dám tiếp tục trì hoãn, vội chạy tới, túm túm ống tay áo Trương Huyền kêu: “Đại ca.”

“Tiểu Ly, cô ta nghe không hiểu tiếng Nhật anh nói!”

Sớm đã biết Hoắc Ly đi theo, có điều hiện tại không có thời gian tính sổ với nó, thấy nó tự động hiện thân, Trương Huyền lập tức oán giận nói.

Tiểu Bạch châm biếm: “Là cậu nghe không hiểu những gì người ta nói chứ gì? Cậu bảo cô ta lặp lại lần nữa, ta sẽ phiên dịch cho cậu.”

Nữ tiếp viên rất kỳ quái nhìn xung quanh, không rõ thanh âm nho nhỏ kia là từ đâu truyền đến, cũng may cô nghe không hiểu tiếng Trung, không biết Tiểu Bạch đang nói cái gì.

Vì thế Trương Huyền nhờ cô ta nói lại một lần nữa, dưới sự phiên dịch lưu loát của Tiểu Bạch, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ, chờ cô gái rời đi, cậu vỗ mạnh đầu Hoắc Ly.

“Dám lén lút đi theo, quay về anh sẽ tính sổ với bọn em!”

Hoắc Ly cười hì hì không dám hé răng, Tiểu Bạch lại than thở nói: “Không có chúng tôi thì bây giờ cậu vẫn còn đang loay hoay ở đại sảnh sân bay đấy.”

Đây là lời nói thật, hiện tại là mùa du lịch, Trương Huyền mất hai ngày mới mua được vé, vẫn là khoang hạng nhất, kết quả sau khi xuống phi cơ thì không biết nên đi theo phương hướng nào. Sân bay Narita lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, nếu không có Tiểu Bạch, cậu còn không biết phải chật vật ở đó tới khi nào.

Sau khi thuận lợi lên tàu tốc hành đi đếnTokyo, Trương Huyền hỏi Tiểu Bạch: “Ngươi không phải là người của mấy trăm năm trước sao? Sao lại biết nói tiếng Nhật?”

“Làm ơn đi, cậu quên ta trước kia làm gì à? Một thiên sư vĩ đại, hẳn là đối các loại sự vật đều phải học tập cẩn thận, phải hiểu biết nhiều mới có thể không ngừng bỏ cũ lấy mới. Sư phụ ta đều có nghiên cứu pháp thuật của các quốc gia, cho nên ta không chỉ có thể nói tiếng Nhật, còn có thể nói tiếng Triều Tiên, tiếng Anh, tiếng Malaysia, thời đại Minh triều việc buôn bán với các quốc gia khác cũng không kém so với hiện tại, muốn học ngôn ngữ rất dễ dàng.”

“Tiểu Bạch, thật là giỏi nha!”

Hoắc Ly nhìn về phía Tiểu Bạch trong ánh mắt lập tức toát ra hai hình trái tim, Tiểu Bạch ở trên đùi nó khoan thai bước qua bước lại, ngửa đầu hừ nói: “Đó là đương nhiên.”

“Ngươi không nói cho ta biết kiếp trước của ngươi là người thời Minh!”

Tiểu Bạch kỳ quái nhìn Trương Huyền, “Có cái gì cần thiết phải nói sao?”

Trương Huyền nghiêng đầu ngẫm lại, chuyện có biết kiếp trước của Tiểu Bạch hay không tựa hồ là không có quan hệ gì, chính là không biết vì cái gì, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Quên đi, hiện tại không dư thời gian đi để ý tới quá khứ của Tiểu Bạch, con hắc miêu này cũng không quan trọng như chiêu tài miêu, hai ngày này cậu vì tìm Niếp Hành Phong, suýt nữa đã gọi điện thoại đến hư cả di động, nhưng làm thế nào cũng không liên hệ được, thậm chí hiện tại đang ở Nhật Bản, cũng không – cảm giác thấy khí của anh ta, anh ta đeo phật châu, trên người còn có huyết chú do mình thêm vào, như vậy mà vẫn cảm ứng không được khí của anh ta, chẳng lẽ. . . . . .

Chiêu tài miêu không phải là ‘đi đứt’ rồi chứ?

Trương Huyền lập tức lắc đầu bác bỏ. Niếp Hành Phong mệnh thuộc loại phá rồi sau đó lại lập, lần này đi về phía đông tuy rằng hung hiểm, nhưng hẳn là không đến nổi mất mạng.

Sau khi tới trạm Tokyo, Trương Huyền lại đổi sang tàu điện đi Ikebukuro, thật vất vả tìm được khách sạn Niếp Hành Phong vào ở, ai ngờ hỏi thăm xong mới biết được, Niếp Hành Phong chỉ ở tại đây một đêm rồi trả phòng , hỏi nguyên nhân, nhân viên khách sạn lại ấp úng không nói.

Trương Huyền ra khỏi khách sạn liền gọi điện thoại cho Lý Đình, lại không ai nghe máy. Một cái điện thoại thì không liên hệ được, một cái thì không ai nghe, làm cậu tức giận ở tại chỗ vòng vo mấy vòng, mới nghĩ ra tìm nhân viên chi nhánh bên này để hỏi.

Điện thoại ở công ty chi nhánh cuối cùng chuyển được, đối phương nói cho cậu biết khách sạn chủ tịch vào ở có án mạng xảy ra, cho nên bọn họ đã chuyển sang một khách sạn khác gần đó.

Trương Huyền lập tức đến khách sạn kia, đi quầy phục vụ hỏi thăm thì lại nghe nói Niếp Hành Phong và Lý Đình từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa trở về. Niếp Hành Phong sáng sớm hôm qua đã đi ra ngoài, còn Lý Đình lại là mười giờ tối vừa nhận một cuộc điện thoại xong thì vội vàng rời đi, bởi vì điện thoại là gọi thông qua quầy phục vụ, cho nên nhân viên phục vụ mới biết.

“Tôi muốn đến xem phòng của bọn họ, làm ơn dẫn đường.”

“Thực xin lỗi, liên quan đến sự riêng tư của khách. . . . . .”

Trương Huyền xuất ra thẻ nhân viên ở Niếp thị, lướt qua mặt nhân viên phục vụ một cái: “Tôi là Interpol, cảnh sát quốc tế, you know? Tôi hiện tại đang điều tra một vụ án giết người, hãy phối hợp hỗ trợ!”

Thấy Trương Huyền vẻ mặt lời lẽ chính nghĩa lại còn nói tiếng Anh hù dọa, Tiểu Bạch cúi đầu lui vào trong ba lô của Hoắc Ly, làm như không nghe thấy.

“Hiểu rồi, là có quan hệ đến vụ án giết người ở khách sạn kia phải không? Hai vị khách này có phải là nhân chứng không? Nghe nói bọn họ chính là bởi vì bên kia xảy ra chuyện nên mới chuyển tới đây.”

“Phải . . . . . Đúng vậy!”

“Tội phạm thật ác độc, ngài sĩ quan, các vị nhất định phải mau chóng bắt được hung thủ về quy án đấy.”

Khách sạn gần đó mới xảy ra giết người, nhân viên phục vụ dễ dàng bị Trương Huyền hù dọa, lấy chìa khóa phòng của hai người cho cậu, lại từ ngăn quầy phục vụ lấy ra một cái di động.

“Di động này là nhân viên quét dọn của chúng tôi nhặt được vào buổi sáng, tại cửa phòng của vị tiểu thư đó, ngài xem có cần xác nhận hay không?”

“Cám ơn.”

Trương Huyền nhận lấy di động, cầm chìa khóa vào thang máy lên lầu.

Ở trong thang máy Tiểu Bạch hỏi Trương Huyền, “Môn phái Thiên sư có chiêu gạt người này sao?”

“Môn phái Thiên sư không có, nhưng thám tử thì có. Ta trước kia làm việc cho văn phòng thám tử đi khắp nơi, chiêu này dùng thuần thục nhất.”

Hoắc Ly lo lắng hỏi: “Nếu Niếp đại ca nhìn thấy anh sử dụng thẻ nhân viên làm chứng nơi nơi giả danh lừa bịp, có thể sa thải anh hay không?”

“Sẽ không, anh ra đã quen rồi.”

Trương Huyền mở ra di động của Lý Đình, thấy điện báo mới nhất đều là của mình. Khó trách không ai tiếp , đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm cho cô ấy gấp đến độ ngay cả di động rơi mất cũng không biết?

Xem cuộc gọi cũ hơn, chính là điện báo của Niếp Hành Phong vào lúc bảy giờ tối hôm qua, bất quá biểu hiện không nhận cuộc gọi, cậu mở hộp thư, bên trong vang lên giọng nói dồn dập của Niếp Hành Phong.

“Tôi ở đây xảy ra chút chuyện, hoạt động hội chợ lần này hủy bỏ, cô lập tức đặt vé máy bay về nước.”

Trong hộp thư đi có biểu hiện lúc hơn tám giờ Lý Đình từng gửi điện trả lời Niếp Hành Phong, nhưng không chuyển được, sau đó cô lại gọi cho Hajimu Iyoshi và Aota Shigeru, cũng đều không liên hệ được.

Xem ra chiêu tài miêu gặp chuyện không may có liên quan đến vụ án giết người này, anh ta có lẽ là tra được gì đó, cảm thấy nguy hiểm, mới bảo Lý Đình về nước? Nhưng cô ấy tại sao lại không rời đi, ngược lại giữa đêm khuya lại đi ra ngoài?

Trong phòng Niếp Hành Phong có luồng âm khí đậm liệt, Trương Huyền đi vào liền hắt xì, nhìn nhìn xung quanh, vali hành lý còn đặt gọn gàng tại chỗ, trong tủ quần áo treo vài bộ quần áo, xem ra lúc anh ta rời đi, trừ bỏ mấy thứ cần thiết, những thứ khác đều không mang đi.

Đi vào phòng ngủ, Trương Huyền tim đột nhiên đập mạnh, rốt cục cảm giác được khí của Niếp Hành Phong.

Cậu vội vàng tháo đồng hồ lấy được từ Niếp Hành Phong trên cổ tay ra, đứng ở chỗ có cảm ứng cực mạnh, đem đồng hồ vàng ném lên không trung, quát: “Thiên địa có lệnh, thần nghiễn tứ phương, kim mộc thủy hỏa thổ, tôn ngô tìm lệnh, sắc!”

Đồng hồ sau khi kịch liệt rung động, rơi cạch xuống mặt sàn, Tiểu Bạch thấy thế, cả kinh kêu lên: “Số chết!”

“Đồng hồ vàng của ta a!”

Tiếng kêu của Trương Huyền so với Tiểu Bạch còn thảm hơn, vội vàng tiến lại nhặt đồng hồ lên, sau khi phát hiện không có bể hư, lúc này mới yên tâm.

“Không hổ là đồng hồ hàng hiệu, rớt như vậy mà không bị bể.”

Tiểu Bạch và Hoắc Ly trên trán đều nổi lên ba đường gân xanh, Hoắc Ly tức giận nói: “Đại ca anh thật quá đáng, Niếp đại ca hiện tại sinh mệnh có nguy hiểm, anh không lo đi tìm anh ấy, còn lo lắng cái gì đồng hồ vàng chứ!”

“Ai nói anh không lo lắng anh ta? Không có đồng hồ thì làm sao tìm ra chiêu tài miêu hả?”

Trương Huyền khép hai ngón tay, lại ném đồng hồ lên, sau đó ngón tay ở giữa không trung cấp tốc vẽ bùa, miệng niệm bùa chú tìm người.

Lần này đồng hồ không rơi xuống mà hóa thành một ngọn lửa xanh vọt ra ngoài cửa sổ bay đi, Tiểu Bạch hoảng sợ, kêu lên: “Cậu cưỡng ép dùng huyết chú, cẩn thận bị thương. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Trương Huyền đã thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, Tiểu Bạch vội nhảy đến cửa sổ, thấy thân ảnh cậu ta lảo đảo, rơi xuống trước mặt tiền khách sạn.

“Có lầm hay không vậy, nơi này hình như là hơn mười tầng mà.”

“Yên tâm đi, đại ca của ta không có việc gì.”

Hoắc Ly túm cổ Tiểu Bạch, đem nó nhét vào ba lô, cũng thả người nhảy xuống. Tiểu Bạch duỗi móng vuốt cố gắng ló đầu ra, than thở: “Ta không phải sợ cậu ta có việc, ta là sợ người khác nhìn đến sợ hãi mà xảy ra chuyện.”

Trương Huyền chạy theo ngọn lửa xanh vọt tới đầu phố, ngoắc ngoắc gọi một chiếc xe tắc xi ở ven đường, nói với Tiểu Bạch: “Nói lái xe đuổi theo đoàn lửa xanh kia.”

“Lão Đại, người thường không nhìn thấy nó đâu.”

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm hướng đi của đoàn lửa, chỉ huy lái xe, lái xe ngồi ở đằng trước rất kinh ngạc không biết giọng nói bắt nguồn từ đâu, không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu xem bọn họ, Trương Huyền nói: “Tiểu Bạch, ngươi nói cho ông ta, chúng ta chính là dùng máy phiên dịch đời mới nhất, thông qua âm tần tự động phiên dịch.”

Tiểu Bạch đem lời nói phiên dịch ra, lái xe nghe xong vẻ mặt tán thưởng: “Hiện đại khoa học kỹ thuật thực phát triển, dùng đều là kính ngữ, bây giờ rất ít người có thể nói được kính ngữ tốt như vậy .”

“Tiểu Bạch không phải nói rất tốt, mà là chỉ biết nói cổ văn.”

Hoắc Ly nhỏ giọng than thở đổi lấy một cước của Tiểu Bạch.

Tắc xi đi theo đoàn lửa chạy đến một giao lộ vắng lặng, thấy đoàn lửa dừng lại, chỉ quanh quẩn tại đó, Trương Huyền trả tiền xuống xe, chờ xe đi rồi, cậu niệm chú ngữ thu hồi đồng hồ vàng, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.

“Nơi này có thi khí.” Tiểu Bạch khịt mũi nói.

Đã là mười một giờ đêm, ngã tư đường có vẻ thực trống trải, Trương Huyền dạo qua chung quanh một vòng, đột nhiên nhìn thấy phật châu rơi ở ven đường.

Phật châu bị đứt, chứng minh Niếp Hành Phong từng gặp nguy hiểm ở đây, may là trên người anh ta có huyết chú của mình, hẳn là không có việc gì, nhưng tại sao khí đến đây lại biến mất? Nơi này có thi khí, chẳng lẽ lại là oan hồn lệ quỷ lấy mạng?

Trương Huyền vỗ cái trán, rên rỉ: “Chủ tịch, tần suất gặp quỷ của anh sao lại cao như vậy chứ? Ra nước ngoài mà vẫn có thể dẫn quỷ bám theo.”

“Niếp đại ca rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?” Hoắc Ly ở bên cạnh sốt ruột hỏi.

“Theo lý luận mà nói anh ta hẳn là mất mạng, nhưng theo tình mà nói thì anh ta nhất định còn sống. Mệnh của anh ta cường ngạnh như vậy, chỉ sợ muốn chết cũng không chết được.”

“Nếu Niếp đại ca căn bản không có khả năng có việc gì, vậy sao anh còn lo lắng một đường đuổi theo tới đây làm gì?”

Tiểu hồ ly lắm miệng đổi lấy một cú đánh vào đầu, Trương Huyền trừng mắt nói: “Anh vui vẻ, được chưa?”

Chưa thấy qua con hồ ly nào ngu ngốc như vậy, Tiểu Bạch tức giận đến phất cái đuôi vào người Hoắc Ly, sau đó nhảy đến trên vai nó, hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Trương Huyền nhức đầu, đột nhiên mắt sáng lên, lấy điện thoại Lý Đình ra, tìm số di động của Aota Shigeru. Cậu từng xem qua lịch trình của Niếp Hành Phong, biết Aota Shigeru là bạn của Niếp Hành Phong, lại là cảnh sát, có lẽ từ chỗ anh ta có thể nghe được tin tức gì đó.

Điện thoại không ai tiếp, Trương Huyền nghĩ nghĩ, đem điện thoại để bên tai Tiểu Bạch, nói: “Hỏi quầy phục vụ xem số điện thoại của sở cảnh sátTokyolà bao nhiêu.”

Sau khi tra được dãy số, Trương Huyền lập tức gọi, rồi lại đưa cho Tiểu Bạch, “Nói Aota Shigeru tiếp điện thoại.”

“Đã trễ thế này, cảnh sát người ta đã sớm tan ca về nhà rồi .”

“Sẽ không, trò giải trí lớn nhất của người Nhật Bản chính là tăng ca, cảnh sát càng muốn lấy thân làm gương, như thế nào có thể không tăng ca?”

Điện thoại rất nhanh liền chuyển được, nghe xong Tiểu Bạch nói, đối phương hỏi: “Xin hỏi anh có quan hệ thế nào?”

“Là bạn.”

“Tìm Aota Shigeru có chuyện gì?”

“Việc riêng.”

“Xin hỏi anh họ gì?”

Tiểu Bạch nhìn Trương Huyền liếc mắt một cái, “Bạch.”

“Xin chờ một chút, tôi lập tức đi tìm.”

Hơn mười phút sau.

Hoắc Ly nhịn không được, hỏi: “Người còn không có tới sao? Từ『 lập tức 』trong tiếng Nhật có phải ý nghĩa khác với tiếng Trung không vậy?”

Trương Huyền vẻ mặt bi thảm gật đầu, “Nếu không thì ngắt điện thoại trước chờ thêm một lát rồi gọi lại? Di động của anh không phải là mạng cố định, đây là điện thoại quốc tế, cứ chờ thế này, phí điện thoại nhất định sẽ rất cao.”

Liếc mắt nhìn hai huynh đệ dở hơi một cái, Tiểu Bạch nhấc chân chỉ chỉ phía trước, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng vấn đề phí điện thoại.”

Hai người quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện xung quanh không biết khi nào thì xuất hiện hơn mười người cảnh sát, mỗi người cầm súng trong tay, chậm rãi vòng thành hình tròn vây quanh bọn họ.

“Không được nhúc nhích!”

Hoắc Ly lập tức giơ hai tay lên , nhưng nhìn sang thấy Trương Huyền và Tiểu Bạch không hề động tĩnh lại ngượng ngùng mà thả tay xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.