Thiên Sư Chấp Vị

Chương 8: Q.1 - Chương 8




Mới ra cửa, cậu liền thấy trên vùng đất rộng rãi bằng phẳng tập trung mười mấy người đàn ông cao lớn thô kệch, mỗi người cầm trong tay vũ khí, quây thành vòng tròn đưa bọn họ vây vào ở giữa, chậm rãi tới gần.

“Hì hì, các vị đại ca, giựt tiền hay là cướp sắc? Sắc thì không có , muốn nói tiền thì, tôi trên người còn có hai nghìn, mọi người kết giao làm bằng hữu, tôi mời mọi người ăn bữa cơm, việc này kết thúc được không?”

Trương Huyền cười ha ha, lại không ai để ý đến cậu, Hoắc Ly nhìn mọi người tới gần, dao ở dưới ánh trăng loang loáng ánh xanh, sợ tới mức liều mạng trốn ở sau lưng Trương Huyền, pháp thuật hù dọa người của nó còn chưa vận dụng linh hoạt, hơn nữa ở thời điểm đang sợ hãi, cũng quên sạch .

“Đại ca, mấy ngàn đồng không đủ dùng đâu, trong túi tiền không còn nữa sao?”

Trương Huyền đem Hoắc Ly đẩy ra, tiếp tục thương lượng với mấy người đang vây đi lên: “Nếu không bốn nghìn thế nào? Vậy, giá cuối, năm nghìn, liền năm nghìn, em của tôi chỉ trị giá năm nghìn. . . . . .”

“Đại ca!” Tiểu hồ ly phát ra ngữ khí oán hận.

Không ai để ý tới những lời của Trương Huyền, tên cầm đầu thủ thế, một tiếng rít gào, bọn chúng cùng lúc xông lên.

“Này, thật sự tới à, ta đây rốt cuộc đã có thể phụng bồi.”

Trương Huyền miệng hay nói giỡn, nhưng xuống tay không hàm hồ, thong dong tiếp quyền cước bay tới, lại nhấc chân đem hai người trước mặt đá bay đi ra ngoài, kéo tiếp một người lấy làm lá chắn, rồi vọt vào giữa đem mấy người còn lại đều quật ngã xuống đất.

Cậu là thiên sư hạng ba, nhưng không phải là võ sư hạng ba, từ nhỏ đã rèn luyện, luận đánh nhau, quyền đạo hắc đạo cũng không phải là đối thủ của cậu, huống chi mấy tên tôm tép này.

Những người đó thấy tình thế không ổn, vội vàng lui về phía sau, Trương Huyền phủi phủi bụi đất trên người, cười nói: “Không đánh nữa hả, ta đây cáo từ .”

Hoắc Ly nóng nảy, kêu: “Bọn họ trói em lâu như vậy, còn nói phải đốt nướng em, không thể dễ dàng như vậy thả bọn họ.”

“Ừm, nói cũng phải.” Trương Huyền nhìn tên đại ca cầm đầu, “Là ai thuê các ngươi bắt em trai ta?”

Thấy hắn không nói, Trương Huyền xoa xoa cằm, cười hì hì nói: “Quên đi, ngươi không nói ta cũng đoán được, khách hàng của các ngươi nhất định là nghĩ muốn dẫn ta đi nơi khác, để dễ ra tay đối phó Niếp Hành Phong đúng không? Các ngươi đúng là không có mắt, đối phó với chủ tịch Niếp thị, sau này còn có đường sống sao?”

Thấy người nọ biến sắc, Trương Huyền biết mình đoán không sai, cậu rất đắc ý, kéo Hoắc Ly đi. Vừa rồi cậu liền đoán được, cho nên mới bỏ thêm bảo vệ ở trên người Niếp Hành Phong, nhưng mà, tốt nhất là nhanh nhanh trở về, trong khoảng thời gian đó, không biết chiêu tài miêu một người có chống đở nổi không.

Trương Huyền đi đến chỗ đậu xe, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng xe vọt tới, biết không hay, cậu vội quăng tiểu hồ ly lên không trung, còn mình lại bị chiếc xe tải lao nhanh đâm tới cả người bị văng vào cửa xe ở phía sau.

Chiếc xe cũ nát dưới sự va chạm của xe tải, cùng trượt về phía trước, Trương Huyền bị kẹp vào giữa không thể nhúc nhích, tên lái xe còn sợ chưa đủ mạnh, lui xe về phía sau một chút, lại một lần nữa phóng lên, thúc cậu vào giữa hai chiếc xe, cửa kính xe bị đâm cho thay đổi hình dạng, thủy tinh văng khắp nơi.

“Đại ca!”

Hoắc Ly bị ngã mạnh trên mặt đất, chờ đến lúc đứng lên, thì nhìn thấy Trương Huyền bị đâm đang rơi từ trên đầu xe xuống, ngã sang một bên, mắt nó lập tức đỏ lên.

Đại ca nhất định bị đâm chết, những người này giết đại ca, tất cả đều đáng chết!

Lửa giận nảy lên, Hoắc Ly tay nắm thành quyền, Lửa vốn ẩn sâu trong cơ thể liền lập tức theo cổ tay thoát ra, đó là sức mạnh tinh túy của nó, nó tuy rằng chỉ là tiểu hồ ly pháp thuật kém cỏi, nhưng một khi nảy sinh lệ khí, bản tính hung tàn nguyên bản thuộc loại động vật liền thực tự nhiên bị kích động.

Vốn sợ hãi, lo lắng đổi thành phẫn nộ, những người này nếu dám làm hại đại ca nó, nó sẽ đem bọn họ chôn cùng!

Không ai chú ý tới thân hình bé nhỏ đứng ở trong bóng đêm, Hoắc Ly thật sự quá nhỏ, bọn cường đạo căn bản không đem nó để vào mắt, chính là một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương đột nhiên vang lên, dưới ánh trăng, âm thanh vang dội như đâm vào trái tim bọn chúng.

Tên lái xe mới vừa xuống xe, thấy những người khác đều thối lui về phía sau, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện đứa nhỏ kia hai mắt hóa thành ánh sáng xanh, tối tăm như ma trơi, lóe ra tia nhìn hung tàn ngoan lệ, đứa nhỏ trong tay còn nắm một cái vòng lửa sáng quắc, Xích Hỏa ở trên cánh tay nó bốc cháy hừng hực, nó thế nhưng lại không có một chút biểu tình đau đớn.

Này một màn quỷ dị làm cho hắn trong lòng sợ hãi, bản năng lập tức xoay người bỏ chạy, dưới chân lại bị lửa cuốn lấy, hung hăng đánh lên cái cây ở một bên, hôn mê bất tỉnh.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là cái gì?

Tên đại ca đột nhiên nhớ tới người thuê cho hắn một lá bùa, hắn còn tưởng rằng ra vẻ huyền bí, không nghĩ tới đứa nhỏ này thực sự cổ quái.

Hoắc Ly nhìn thẳng bọn họ, chậm rãi đi tới, trên cánh tay Xích Hỏa hừng hực, đáng sợ âm trầm, dù những người này bình thường nhìn quen cảnh đẫm máu, cũng cảm thấy sợ hãi, bọn chúng đều lui về phía sau, tên đại ca cảm thấy lo sợ, thấy nó càng lúc càng gần, vội vàng vung tay đem phi đao phóng tới.

Đao đến gần Hoắc Ly, như tờ giấy lơ lửng rồi rơi xuống trên mặt đất, Hoắc Ly khua những vòng lửa, Xích Hỏa như rồng bay ra, cuốn quanh thân tên cầm đầu.

“Đi chết đi!”

******

Niếp Hành Phong ngồi ở trong văn phòng, có chút tâm thần không ổn, đồng hồ treo tường phát ra âm thanh tích tắc khô khan, một chút một chút kích thích sự bình tĩnh của anh.

Kiều Linh cũng không giống như cô ta đã nói là sẽ tới ngay, đã hơn mười một giờ, cô ta vẫn không xuất hiện, cũng không liên lạc, Niếp Hành Phong thử gọi di động cho cô ta, nhưng không thấy ai nghe, cũng không thấy gửi tin trả lời.

Anh có loại trực giác, Kiều Linh nhất định là đã xảy ra chuyện.

Linh. . . . . .

Bị tiếng di động đột nhiên vang lên làm hoảng sợ, Niếp Hành Phong vội vàng nghe máy, bên kia vang lên giọng của Niếp Duệ Đình.

“Anh hai, anh đang ở đâu?”

“Anh ở công ty, em thì sao?”

“Em mới rời khỏi nhà cũ, ông nội ngủ rồi, em mới dám đi, anh đang ở công ty, vậy để em tới đó tìm anh, chờ em chút.”

“Muộn quá rồi, em không cần đến. . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời, đối diện đã thấy tắt máy, có thể là tín hiệu không tốt, Niếp Hành Phong gọi lại mãi không được.

Anh buông di động, tiếng chuông lại vang lên, là số điện thoại công cộng, anh ấn nút nghe, không ngờ lại là Kiều Linh, tiếng hô hấp của cô rất nặng nề, như là vừa mới kịch liệt chạy trốn.

“Chủ tịch, anh bây giờ đang ở đâu?”

“Tôi còn ở công ty, cô thế nào? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”

“Tôi đang ở buồng điện thoại công cộng. Chạng vạng sau khi tôi nói chuyện với anh không lâu có người đến tìm tôi, nói là trợ lý của anh, anh bởi vì bây giờ phải tham dự hội nghị, không thể gặp tôi, cho nên phái hắn tới lấy tư liệu.”

“Tôi không cử ai đi tìm cô.”

“Tôi cũng hiểu được có chút không thích hợp, liền nói tài liệu không có mang theo ở trên người, không ngờ hắn thừa dịp tôi không chú ý, chuốc thuốc mê, đến lúc tôi tỉnh lại, liền phát hiện mình bị trói trong một gian phòng, may là cửa sổ phòng đó có thể mở ra, tôi cởi dây thừng, từ cửa sổ nhảy xuống, bây giờ đang vội trở lại.”

“Nhảy lầu? Cô có bị thương không? Nhanh tìm một chỗ trốn đi!”

“Không sao, tôi từng học võ vài năm, từ lầu hai nhảy xuống với tôi mà nói không tính là cái gì. Người đó đã lấy mất túi tài liệu, có điều trước đó tôi có lưu lại, bỏ vào trong hòm thư, bây giờ tôi lập tức tới tìm anh, gọi điện trước chính là nhắc nhở anh cũng phải cẩn thận.”

“Kiều Linh?”

Bên kia đã dập điện thoại .

Kiều Linh nói chuyện thực gấp gáp, căn bản chưa cho Niếp Hành Phong cơ hội đáp lời, nhưng anh theo lời tự thuật vững vàng bình tĩnh của đối phương là hiểu rõ được cá tính của cô gái này, sau khi bị đánh thuốc mê bắt cóc mà còn có thể trấn định như thế, cô hẳn là không có vấn đề gì.

Vì thế Niếp Hành Phong lập tức điện thoại cho bảo vệ ở phía dưới, bảo bọn họ nếu nhìn thấy Kiều Linh, lập tức đưa cô ấy lên.

Buông điện thoại, Niếp Hành Phong đi toilet rửa mặt, khi rút khăn tay ra lau mặt, chợt nghe tiếng nước tí tách, anh kỳ quái nhìn vòi nước, hệ thống vòi nước là cảm ứng, không có khả năng nhỏ nước, trong một chốc cúi đầu kia, anh đột nhiên nhận thấy trên gương tựa hồ có bóng người chợt lóe, một cô gái ở tại phía sau, con mắt xám trắng nhìn thẳng hắn.

“Ai!”

Niếp Hành Phong lập tức xoay người, sau lưng lại không có một bóng người, có điều hình ảnh chợt lóe vừa rồi làm cho tim anh đập nhanh, tựa hồ có luồng không khí lạnh như băng không ngừng thổi lại đây, anh quét mắt nhìn chung quanh một cái, khi phát hiện trong cái toilet cũng không quá lớn này chỉ có một mình anh, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ở chung một chỗ với Trương Huyền lâu ngày, thần kinh của anh cũng trở nên yếu đi, việc này không phải là hiện tượng tốt.

Niếp Hành Phong đem khăn tay ném vào thùng rác, mở cửa rồi đi ra ngoài.

A!

Một cô gái đang đứng ở cửa, khi Niếp Hành Phong mở cửa đi ra ngoài, thật tự nhiên xuyên qua người cô ta đi tới phía trước.

Kinh hãi, Niếp Hành Phong vội vàng quay người lại, cô gái đó vẫn đứng ở cửa, nghe thấy anh kêu sợ hãi, cũng xoay người lại.

“Trần Tuyết Nhi!”

Khuôn mặt này gần đây anh đã nhìn rất nhiều lần, tuyệt đối không lầm, sở dĩ một tiếng kêu ra tên Trần Tuyết Nhi, là bởi vì anh nhìn thấy trước ngực cô gái đó máu tươi không ngừng trào ra theo quần áo chảy xuôi đến trên mặt đất, tiếng tí tách vừa rồi không phải tiếng nước nhỏ giọt, mà là tiếng máu tươi từ ngón tay cô ta nhỏ xuống mặt đất.

Trần Tuyết Nhi giờ phút này cả người như ngâm ở trong máu, cô ta lại như thể là không hề có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn Niếp Hành Phong, trên mặt nổi lên nụ cười thảm đạm quỷ dị.

Trước mắt hoa lên, khi Niếp Hành Phong nhìn kỹ lại, lại phát hiện trước mặt đã trống không.

Chẳng lẽ là anh quá mức mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác?

Niếp Hành Phong vỗ vỗ trán, nghi hoặc quay về, khi đi đến cửa văn phòng, đột nhiên dừng bước.

Trên cửa thủy tinh dính một mảng lớn chất lỏng màu đỏ, như mực nước chảy xuống, trong quá trình chảy xuống mơ hồ hình thành một dáng người, khoảng không tĩnh lặng trong hành lang dài vang lên tiếng phụ nữ trầm thấp rên rỉ, Niếp Hành Phong lớn tiếng quát: “Là ai giả thần giả quỷ?”

Không ai trả lời anh, tiếng rên rỉ thê lãnh hình như lớn hơn một chút, Niếp Hành Phong nhìn chằm chằm cánh cửa, lớp chất lỏng từ trên thủy tinh bóng loáng chậm rãi, không tiếng động chảy xuống, càng lúc càng nhiều, tựa hồ như được chỉ dẫn, tràn đầy đến trên mặt đất, sau đó chảy về phía trước.

Phía sau lưng dâng lên cảm giác nhè nhẹ mát lạnh, anh khống chế không được ý chí của mình, không tự chủ được theo dòng máu chảy xuôi đi về phía trước, đi đến phía cửa phòng chứa đồ tạp vật.

Máu vẫn không hề ngừng chảy, thuận theo khe cửa chảy vào, giống như ảo thuật, rất nhanh liền toàn bộ biến mất ở phía bên trong.

Niếp Hành Phong đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa. Có điều khóa cửa rất đơn giản, anh lấy từ trong túi ra một sợi dây cứng, nhét vào khóa cửa, chậm rãi di động vào, tạch một tiếng, đem khóa cửa mở ra .

Ai, không ngờ chuyện mờ ám anh thường làm khi học đại học, lại có một ngày có đất dụng võ.

Phòng chứa đồ tối om cái gì đều không thấy rõ, Niếp Hành Phong sờ soạng ấn chốt mở, đi vào.

Bên trong chất đống tài liệu và đồ đạc vứt đi lung tung khắp nơi, anh đẩy đồ đạc linh tinh ra, đi vào trong phòng, ở cửa vấp phải thứ gì đó, giấy tờ chất thành đống lớn phía trước bị va chạm rơi xuống, đổ sang một bên.

“Ôi trời. . . . . .”

Giấy rơi xuống sàn, Niếp Hành Phong nhìn thấy rõ ràng thứ được dấu ở bên trong, thất thanh kêu lên.

Trần Tuyết Nhi nằm cong queo dưới đống giấy tờ, quần áo một mảnh màu đỏ, chỗ ngực trái tràn đầy máu đã biến thành màu đen, ở giữa đỉnh đầu còn cắm một thứ gì đó rất kỳ quái, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía anh, khóe miệng tựa hồ lộ ra nụ cười lạnh, giống hệt biểu tình vừa rồi anh nhìn thấy.

Lần này không phải ảo giác, Trương Huyền không nói sai, Trần Tuyết Nhi thật sự là ở trong này xảy ra chuyện, còn bị người giấu thi thể ở phòng chứa đồ tạp vật. . . . . .

Không kịp nghĩ lại, Niếp Hành Phong vội đi ra, nghĩ muốn quay về văn phòng gọi điện thoại báo cảnh sát, ai ngờ mới ra cửa, liền cảm giác toàn thân lạnh cả người, hai chân như là bị dính ở tại trên mặt đất, nửa bước cũng không cử động được, chất lỏng quỷ dị từ bốn phía chậm rãi chảy về phía anh, vây lấy. . . . . .

Một bàn tay lạnh như băng từ phía sau hung hăng bóp chặt cổ của anh, nhưng lập tức lại buông lỏng ra, khi Niếp Hành Phong ngã sấp xuống, mơ hồ nhìn đến có cô gái mặc váy đen đứng ở phía trước.

Là Trần Băng Nhi.

Tựa hồ có bóng người băng qua người mình, đi đến phía Trần Băng Nhi, Niếp Hành Phong nhìn không thấy người, chỉ nhìn đến trên mặt đất không ngừng xuất hiện một đám dấu chân đỏ như máu, vẫn kéo dài đến trước mặt Trần Băng Nhi.

Yết hầu như là bị thứ gì đó chặn lại, phát không ra âm thanh, chỉ nhìn đến chất lỏng quỷ dị đỏ sẫm càng lúc càng nhiều, như là đại dương mênh mông biển rộng, vây quanh anh, rồi chậm rãi từng chút từng chút cắn nuốt. . . . . .

******

Kiều Linh đáp tắc xi tới, người bắt cóc cầm luôn cả túi xách của cô, bất quá trong túi quần của cô còn có chút tiền lẻ, miễn cưỡng có thể trả tiền xe.

Bảo vệ đã nghe điện thoại của Niếp Hành Phong, sau khi nghe nói cô là Kiều Linh, lập tức mang cô đi lên tầng cao nhất.

Vào thang máy, bảo vệ lợi dụng ánh sáng từ bốn phía vách tường trong thang máy lặng lẽ đánh giá Kiều Linh, dù sao một cô gái xinh đẹp muộn như vậy tới tìm chủ tịch công ty, sẽ làm cho người ta nhiều ít suy nghĩ theo hướng không đứng đắn, huống chi cô gái quần áo còn không chỉnh, vì thế bảo vệ theo bản năng nhìn cô vài lần.

Ai ngờ vài lần nhìn lén, hắn đột nhiên phát hiện phía sau Kiều Linh tựa hồ có một bóng người màu đen, lúc đầu hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện bóng đen càng lúc càng lớn, cũng có xu thế bao phủ lấy toàn thân Kiều Linh.

Một tiếng cổ quái hoảng sợ từ miệng bảo vệ truyền ra, Kiều Linh hoảng sợ, kỳ quái nhìn về phía hắn, thấy hắn chỉ vào sau lưng mình, môi run run, lại không nói nên lời.

Kiều Linh nhìn xem vách tường đối diện, trên mặt phẳng bóng loáng trong như gương không nhìn thấy gì, nhưng có loại trực giác, có người ở sau lưng cô, gió lạnh không ngừng truyền đến, cô vội xoay người nhìn.

“A. . . . . .”

Lúc xoay người, tóc dài đột nhiên bị người dùng lực túm lấy, Kiều Linh bị đau ngửa người về phía sau, cô luyện qua võ thuật, thân mình mềm mại, lập tức liền thuận theo lực của đối phương ngả về phía sau xoay người, trong nháy mắt, cô phát hiện phía sau không có một bóng người, nhưng có lực đập thật mạnh vào lưng, hất cô ra.

Thang máy không gian quá nhỏ, Kiều Linh đụng vào vách tường đối diện rồi ngã xuống đất, nhìn đến cảnh tượng cổ quái, bảo vệ sợ tới mức thân mình run lẩy bẩy, tay không ngừng run rẩy ấn nút mở cửa, đáng tiếc thang máy không theo ý nguyện của hắn, vẫn chậm rãi đi lên, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Kiều Linh bị rơi hoa mắt choáng váng đầu, nằm ở trên mặt đất, khẩn trương nhìn khắp thang máy, lại không nhìn thấy cái gì, chỉ có cảm giác lạnh như băng càng ngày càng mãnh liệt, lập tức có thứ gì đó lành lạnh đột nhiên động vào hai má của cô.

Cô trở tay bắt lấy, cảm giác giống như cổ tay người, kinh hãi vội vàng buông ra, cái tay kia lại kéo cô, đem cô nhấc lên, lại một lần ném vào tường.

Lúc bị ném, Kiều Linh mơ hồ nghe được có tiếng rên rỉ kì lạ vang lên ở bên tai, bảo vệ run rẩy lui ở một góc, ánh mắt nhìn cô tràn đầy hoảng sợ, cô vội kêu: “Mau mở cửa thang máy!”

Cô cảm giác bảo vệ nhất định là nhìn thấy gì đó, mới có thể sợ hãi như vậy, nhưng mà cô lại không nhìn thấy, trong không gian nhỏ hẹp, cái gì đều nhìn không tới ngược lại càng đáng sợ, cô nghĩ hiện tại tốt nhất là nhanh chóng đi ra ngoài, nói không chừng mới có thể có người giúp đỡ.

Nhưn bảo vệ không có động tác gì, hắn phát ra một tiếng kêu bi thảm, thân mình thực quỷ dị dán vào vách tường, chậm rãi di động lên trên vách tường thang máy, hắn hai tay ở không trung liều mạng giãy dụa, nhưng không ngăn lại được lực lượng kia, vì thế, thân mình rất nhanh liền bị treo lên giữa không trung, rồi sau đó ngã mạnh xuống dưới.

Đinh. . . . . .

Thời khắc mấu chốt, thang máy tới đỉnh tầng, cửa phát ra một tiếng vang nhỏ rồi mở ra .

Kiều Linh bổ nhào vào bên cạnh bảo vệ, lôi kéo hắn đi ra khỏi thang máy, hai người vừa mới đi ra, cửa thang máy liền đóng lại, đèn hiện lên số một rồi lại dời nhanh xuống phía dưới.

Bảo vệ nằm đó vẫn không nhúc nhích, hình như là bị ngất đi.

Ngay lúc này bị ngất đi có lẽ cũng là loại may mắn? Kiều Linh quỳ rạp trên mặt đất, tự giễu nghĩ.

Toàn thân cô run rẩy kịch liệt, hơn nữa ngày mới vất vả đứng lên, ai ngờ mới vừa đứng vững, chợt nghe đến trong không gian mờ ám truyền đến tiếng phụ nữ rống giận.

“Tại sao không giết cô ta! ?”

Thanh âm giống hệt chần chờ nói: “Là anh trai cô ấy làm, không liên quan gì đến cô ấy. . . . . .”

“Ta mặc kệ, bọn họ tất cả đều phải chết! Ta cần sức lực của bọn họ!”

Theo tiếng oán độc quát to, thân thể Kiều Linh lại một lần nữa bị khí thế cổ quái cuồn cuộn nâng lên, đụng vào trên tường, lập tức một bàn tay lạnh như băng bóp chặt lấy cổ họng cô, đem cô chuyển dời về phía trước.

Kiều Linh ra sức giãy dụa, cũng đấm tay về phía trước, chính là trừ bỏ cảm giác được trên cổ bị áp chế, cô căn bản không thể chạm đến vật thể gì, nắm tay chém ra rơi vào khoảng không.

Thân mình bị treo đến giữa không trung, bàn tay bóp chặt cổ họng buông lỏng ra, cô bị gió lạnh quấn lấy đẩy về phía thang máy, cửa thang máy như bị lực mạnh kéo ra, mở sang hai bên, Kiều Linh không cách nào chống cự được, dán vào cửa thang máy rồi ngã xuống vào bên trong, cô tay mắt lanh lẹ, lúc rơi xuống, một bàn tay bám lấy mép rãnh một bên của thang máy, tay kia vươn lên, lấy khửu tay ngăn trở hai cánh cửa thang máy đóng lại, để tránh cửa kẹp lại, cứ như vậy, cô cả người đung đưa ở trong khoảng không, sức lực lại chỉ dựa vào bốn ngón tay.

Sẽ chết sao?

Vừa rồi khoang thang máy đã đi xuống, nói đúng ra hiện tại dưới thân cô là độ cao hai mươi ba tầng, ngã xuống kết quả có thể nghĩ, hơn nữa nếu hiện tại có người dùng thang máy, cô cũng chỉ có một con đường chết, càng đừng nói lực lượng cổ quái kia cũng sẽ không buông tha cô.

Trong lòng tuyệt vọng cùng sợ hãi đạt tới đỉnh điểm, Kiều Linh kêu lên: “Cứu mạng. . . . . .”

Không có khí lực hét to lên, nhưng ngay sau đó cửa thang máy lại đột nhiên mở ra khe hở rất lớn, có người cố gắng đẩy cửa ra, một bàn tay vươn vào đây, nắm chặt cổ tay cô.

“Chủ tịch. . . . . .”

Niếp Hành Phong hợp lực đem Kiều Linh lôi ra, sau khi đi ra, Kiều Linh toàn thân mệt mỏi nằm ẹp trên mặt đất, Niếp Hành Phong cũng không tốt hơn là mấy, anh ngồi ở bên cạnh Kiều Linh, lòng còn sợ hãi một màn quỷ dị vừa rồi.

Rõ ràng chất lỏng đỏ tươi ướt át đã bao vây lấy anh, tùy thời sẽ đưa anh bao phủ, lại trong một khắc biến mất hầu như không còn, trên mu bàn tay anh có ký hiệu cổ quái không ngừng lóe ra ánh sáng, ở trong hành lang dài âm u hiện lên rõ ràng, vết máu ảo giác phút chốc bị đánh tan, đó là bùa chú Trương Huyền vẽ trước khi đi.

Không ngờ tiểu thần côn còn có chút tài năng, thời khắc mấu chốt cứu anh một mạng.

“Anh thế nào?”

“So với cô không tốt hơn là mấy.” Niếp Hành Phong cười khổ một tiếng, nâng Kiều Linh dậy, “Tới văn phòng tôi rồi nói sau.”

Trong hành lang dài lẳng lặng một chút tiếng động cũng không có, lực lượng cổ quái kia đã hư không tiêu thất, giống như hết thảy phát sinh vừa rồi đều chính là bóng đè.

******

“A. . . . . .”

Nhìn thấy ánh lửa bay về phía chính mình, tên đại ca ngoại trừ phát ra rên rĩ, không hề có sức phản kháng, hắn toàn thân giống bị dây thừng trói chặt, ngay cả một chút cũng không hoạt động được, mắt thấy mình sẽ bị hỏa long cắn nuốt, khi hỏa long đang ép đến trước mắt hắn lại bị người kéo lại, ngọn lửa rít gào lao chồm lên mặt hắn, nhưng lại không tiếp tục tiến lên.

“Đại ca?”

Hoắc Ly ngạc nhiên nhìn Trương Huyền vừa mới đứng dậy đang bắt lấy Xích Hỏa của nó, cái xiềng xích liệt hỏa kia quấn quít lấy tay cậu không ngừng thiêu đốt, nhưng một chút cũng không làm cậu bị thương.

“Đem thứ này thu hồi lại, không đáng vì những người này mà hủy đi đạo hạnh của mình.”

Trương Huyền nói, ánh lửa bổng nhiên tắt ngúm, Xích Hỏa đã tự bay trở lại trên cánh tay Hoắc Ly, lui về trong cơ thể nó.

“Đại ca, may là anh không sao.”

Thấy Trương Huyền không có việc gì, Hoắc Ly cười đến mày cong tít, lệ khí lập tức biến mất, chạy lên ôm lấy Trương Huyền, lại bị cậu đẩy ra. Trương Huyền cười dài nhìn bọn cướp, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Hai anh em này căn bản không phải người!

Đây là suy nghĩ của những người ở đây, con người sao có thể bị xe đâm mà vẫn còn bình yên vô sự như vậy?

Rõ ràng là giữa hè, mọi người trên người lại mồ hôi lạnh như mưa, Tên đại ca hai chân run không ngừng, ngơ ngác nhìn Trương Huyền đi đến trước mặt mình, hắn miễn cưỡng kêu lên: “Ngươi muốn làm gì? Giết, giết người là trái pháp luật, ngươi phải ngồi, ngồi tù. . . . . .”

Nếu không run rẩy và nói năng lắp bắp, những lời này nói được coi như có khí khái, Trương Huyền nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ta chưa bao giờ động thủ với con người.”

“Cái, cái gì?”

Tên đại ca ngơ ngác nhìn Trương Huyền, khuôn mặt lại chớp mắt một cái trở nên xanh mét, hắn tinh tường nhìn đến sau lưng đối phương có quái vật giương nanh múa vuốt, không, không phải ở sau lưng, phải nói vốn liền ở trên lưng cậu ta, chính hiện lên như mây mù, dữ tợn nhìn mình.

Kia, đó là. . . . . .

Đó căn bản là thứ không thuộc về nhân loại, chẳng lẽ nói người này. . . . . .

Tên đại ca chưa kịp kêu ra tiếng, trong mắt đã trợn trắng, cảm giác trong cơ thể sức lực như bị rút ra, trái tim chợt nhảy rộn, nhanh đến mức làm cho hắn thở không nổi.

Trương Huyền cười cười với hắn.

“Ai, ngươi nhìn tới rồi? Thật xin lỗi, trên đời chỉ có một loại người có thể nhìn thấy, thì đó là người chết.”

Đáng tiếc tên đại ca không có cơ hội đáp lại, trái tim hắn sau vài lần đập kịch liệt đột nhiên yên lặng, ngửa mặt ngã xuống về phía sau.

“Hà Tráng, sinh vào giờ Thìn năm Nhâm Ngọ, chết vào giờ Tý năm Canh Tuất, thọ hai mươi chín tuổi, chết vì tim suy kiệt do cực độ sợ hãi.”

Giọng nói trong trẻo từ xa xa vang lên, mọi người quay đầu lại, thấy một thanh niên tóc dài mặc tây trang màu trắng nháy mắt di động đến trước mặt, trên tay nâng sổ sách, cười dài nói.

Rõ ràng là một người thanh niên cực tao nhã, nhưng lại một lần nữa làm cho mọi người ở đây nổi mồ hôi lạnh.

“Ôi trời, người này, người này gót chân không có chạm đất. . . . . .”

Có người kêu to, thanh niên mặt nhăn mày nhíu, vung tay lên, ngoại trừ Trương Huyền và Hoắc Ly đứng ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, những người còn lại đều ngất xỉu.

“Thật sự là không có trình độ, chân không chạm đất có cái gì quái lạ đến vậy? Có ai nghe nói qua quỷ chân chạm đất?”

Thanh niên than thở, rồi giơ tay lên, một cái dây xích sắt từ trên trời cuốn lấy thân hình Hà Tráng, dây xích như câu dẫn, hồn phách rung rinh liền theo vòng trang sức rời khỏi thân thể, đứng ở bên cạnh hắn.

“Quỷ, quỷ.”

Hoắc Ly giật mình kêu lên, trốn phía sau Trương Huyền, ôm chặt lấy thắt lưng cậu, thần tình khẩn trương nhìn nam nhân quái dị này.

Thanh niên áo trắng rất không cao hứng, bĩu môi với tiểu hồ ly, “Ta là quỷ, ngươi là yêu quái, có cái gì phải sợ?”

Trương Huyền sờ sờ đầu Hoắc Ly, cười nói với thanh niên: “Lần này tới rất nhanh, có điều sao lại chỉ có một mình ngươi?”

Thanh niên nhún nhún vai, “Không có biện pháp, hiện tại tỉ lệ tử vong rất cao , chúng ta đều phải chia nhau làm việc, nếu không làm sao có thể thu cho hết? Ngươi lại chạy tới đây làm cái gì? Một tên tam lưu thiên sư, cũng theo chúng ta tranh giành công việc.”

“Là do bọn hắn chọc ta trước.”

Không để ý tới lời nói thầm của Trương Huyền, thanh niên áo trắng đem ánh mắt chuyển tới trên người Hoắc Ly.

“Tiểu hồ ly có chút nghĩa khí, nên tiếp tục phát huy, tương lai nếu tới thời điểm gặp lại ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Hắn cười nháy mắt mấy cái với Hoắc Ly, dắt hồn phách của Hà Tráng xoay người đi, thân ảnh màu trắng rất nhanh nhạt dần dưới ánh trăng, Hoắc Ly sửng sốt nửa ngày, đột nhiên kêu lên.

“Em biết rồi, đại ca, hắn là quỷ Vô Thường!”

Trương Huyền đem tiểu hồ ly ngốc nghếch kéo vào trong lòng, xem như an ủi nó, bất quá thấy nó không có chú ý tới câu nói Bạch Vô Thường nói lúc gần đi, liền yên tâm.

Vô Thường nhất định là nhìn thấy cái gì, cho nên mới nhắc nhở Hoắc Ly, có điều chuyện tương lai ai cũng không thể đoán trước, tiểu hồ ly vẫn là cái gì cũng không biết thì tốt hơn.

“Chúng ta trở về đi, xem chiêu tài miêu thế nào .”

Trương Huyền trèo lên chiếc xe đã bị đâm cho thay đổi hình dạng, khởi động xe, Hoắc Ly ngồi vào chỗ bên cạnh, nhìn cậu, vẻ mặt sùng bái.

“Đại ca, em sai lầm rồi, luôn nghĩ anh là tam lưu thiên sư, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, ngay cả hắc bạch vô thường đều nhận thức, hơn nữa pháp thuật của anh cũng rất cao, xe bị vỡ thành như vậy, anh lại một vết thương cũng không có, đem một chiêu này cũng dạy cho em nha.”

Đáp lại nó chính là chiếc xe không thể phát động kêu lên những tiếng quái lạ, Trương Huyền nhíu mày.

“Bị tên chủ xe lừa rồi, cái xe hỏng này còn chưa dùng được vài ngày đã thành như vậy, sau này phải bắt hắn bồi thường mới được.”

Dưới sự cố gắng không ngừng của cậu, sau năm phút đồng hồ xe cuối cùng cũng bắt đầu khởi động, Hoắc Ly nhìn thân xe đã biến hình nghiêm trọng, thực hoài nghi chiếc xe này có thể an toàn chạy về tòa cao ốc của Niếp thị hay không.

“Đại ca, xe chạy rất chậm, những người đó sẽ đối phó với chủ tịch của anh đúng không? Phải nhanh một chút, nếu không sẽ không kịp .”

“Yên tâm, chiêu tài miêu không dễ dàng chết như vậy, anh ta không phải rất cứng đầu sao? Đêm nay sẽ cho anh ta lưu lại một hồi ức phi thường khoái trá, ha ha. . . . . .” Trương Huyền thoải mái tự nhiên nắm tay lái, huýt sáo nói.

Hoắc Ly thông cảm lắc đầu, “Làm chủ tịch của anh, thật sự là rất đáng thương.”

Nó nghiêng đầu xem phía sau lưng Trương Huyền, rất kỳ quái lúc ấy Hà Tráng nhìn thấy gì, sợ tới mức đi đời nhà ma, nhưng nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn thấy cái gì.

Có điều, nó có phát hiện mới về pháp lực của Trương Huyền, đại ca tuyệt đối là tam lưu thiên sư giả trư xơi hổ, đến lúc thật sự phát uy, kinh khủng giống như sứ giả Câu Hồn từ địa ngục tới.

Về sau nhớ rõ nhất định không cần đắc tội đại ca, nếu không mạng nhỏ khó giữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.