Alaric nhận thấy nàng đầu hàng sau một chút đắn đo và tận dụng ngay cơ hội, kéo nàng lại gần để môi họ chạm nhau. Chàng giữ yên như thế trong giây lát, hưởng thụ cảm giác đôi môi hấp dẫn ấy trên môi mình. Sau đó, môi chàng nhấn tới, di chuyển một cách thích thú trên môi nàng, mạnh hơn, sâu hơn cho đến khi cả hai đều thở gấp.
Chàng nuốt lấy hơi thở của Keeley, thưởng thức nó như thể nàng đã trở thành hơi thở của chàng, như thể nàng được hút vào cơ thể và trở thành một phần sự sống trong chàng. Nhẹ nhàng và mềm mại, đôi tay nàng vuốt ve vai chàng rồi ôm lấy gáy nàng. Nàng hôn chàng ngấu nghiến, thổi bùng ngọn lửa vốn đã mất kiểm soát đang thiêu đốt cơ thể chàng.
Lưỡi chàng xát mạnh lên môi nàng rồi vụt vào trong chạy dọc theo làn môi. Lưỡi nàng rón rén tiến đến chạm vào lưỡi chàng, chàng rên lên khi cuối cùng lưỡi họ cũng đã cuốn lấy, quyện chặt vào nhau. Thoạt đầu nụ hôn chỉ mang chút đùa bỡn nhưng sau đó trở nên gấp gáp hơn như thể không bao giờ là đủ và đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Chàng lướt tay trên mặt nàng, bàn tay khum lại ve vuốt ôm ấp gương mặt ấy, những ngón tay lùa vào mái tóc dày dặn. Quá chặt cho một cái ôm. Chàng giữ rịt lấy nàng và không hề nơi tay.
Chàng ôm Keeley trọn trong vòng tay, đẩy lưỡi sâu vào hệt như chàng muốn đẩy một thứ khác vào người nàng. Nóng bỏng và ẩm ướt như miệng nàng, đê mê như cảm giác nàng mang đến, chàng chỉ có thể tưởng tượng nơi nữ tính chặt khít của nàng sẽ nuốt lấy chàng một cách mãnh liệt và chào đón chàng vào sâu bên trong.
Chàng phải dứt mình ra khỏi nàng. Chàng đã gần như muốn đưa nàng lên giường, muốn xốc váy nàng lên và có nàng ở đây, ngay lúc này. Nhưng chàng tuyệt nhiên không muốn làm thế với nàng. Nàng xứng đáng nhận được sự âu yếm chậm rãi và nhẹ nhàng. Những nụ hôn và những lời ngọt ngào từ người yêu. Nàng xứng đáng được nghe lời ngợi khen xinh đẹp và rằng nàng đã khiến chàng cảm thấy như mình là đàn ông duy nhất trên thế giới ra sao. Chàng chẳng mong thô lỗ, chớp nhoáng với nàng.
Tim chàng đập dồn dập khi rời môi khỏi nàng. “Xem nàng làm gì ta đây này, cô gái,” chàng thì thầm, mỗi từ ngữ thốt ra đầy đau đớn qua cổ họng căng cứng.
Cứ như chàng đã phải nuốt phải mảnh thủy tinh vỡ. Da chàng căng ra. Cơ thể quá nặng nề. Chất đàn ông sắp bật tung ra và vết thương đau nhói như trên lửa địa ngục. Chàng muốn nàng nhiều hơn theo từng nhịp thở.
Đây không phải là chàng. Những gì chàng cảm thấy gần như là nỗi ám ảnh. Không. Không phải gần như mà thực sự là thế. Thực sự đó là nỗi ám ảnh. Chàng đã muốn phát điên khi nàng rời khỏi phòng và không quay trở lại. Chàng ra khỏi giường, vã mồ hôi và nguyền rủa theo từng cử động. Chàng đi đi lại lại trong phòng, nhìn ra cửa sổ, lắng nghe âm thanh ngoài cửa, khắc khoải khi tiếng bước chân nàng nhỏ dần.
Cuối cùng chàng chỉ chịu đựng được thế. Chàng nhất định phải rời khỏi phòng. Ra bên ngoài, nơi chàng có thể hít thở. Nơi chàng có thể cảm thấy được là chính mình nhiều hơn và thoát khỏi sự điên rồ kìm kẹp chàng mỗi khi nghĩ về nàng. Điều đó phải dừng lại.
Keeley đã làm chàng mất hết nhuệ khí. Nàng khiến chàng cảm thấy mình tựa như một cậu bé chưa hề chứng tỏ được khí phách.
“Chúng ta không thể tiếp tục làm thế,” nàng thì thầm đáp lại. “Làm ơn đi, Alaric. Em dường như không có khả năng từ chối chàng bất cứ điều gì.”
Đôi mắt nàng cháy lên vô vàn cảm xúc. Hối tiếc. Khao khát. Các tia sáng nhỏ màu vàng ánh lên trong đôi mắt nâu và cặp mày đen của nàng hoảng hốt nhíu lại.
Đó là những lời chàng muốn nghe nhưng không phải qua giọng nói đau khổ thế này. Nàng trông như sắp rớt nước mắt khiến chàng sụp đổ. Nàng gần như nài nỉ khiến chàng mềm lòng. Chàng siết chặt nàng, hài lòng với việc chỉ đơn thuần ôm lấy nàng trong lúc nguyền rủa số phận, trách nhiệm và tất cả những điều đang âm mưu giằng lấy người thiếu nữ này ra khỏi vòng tay mình.
“Ta xin lỗi, Keeley. Ta thấy mình không thể ngăn bản thân đón nhận khoái cảm từ những đụng chạm của nàng. Nàng là một chứng nghiện. Một chứng nghiện ta không thể dễ dàng hưởng thụ trọn vẹn. Ta nghe những lý lẽ của nàng và ta hiểu rõ, nhưng khi hai ta nhìn nhau tất cả các lý do đều bay biến. Ta chỉ biết nếu không được chạm vào nàng, không thể hôn nàng, ta sẽ điên mất.”
Nàng ôm lấy mặt chàng và trao cho chàng ánh mắt buồn rười rượi làm ruột gan chàng quặn thắt. “Những lời của chàng quá đỗi ngọt ngào và mang đầy sức nặng. Em cất giữ chúng trong tim, cảm thấy đầy hân hoan và cũng đầy khao khát nhưng em nhận ra những cảm giác đó thật vô vọng. Chàng không bao giờ thuộc về em. Cũng như em sẽ không bao giờ là của chàng. Sự điên rồ này sẽ chỉ tiếp tục hành hạ chúng ta mà thôi.”
“Ta không thể, ta sẽ không thể chấp nhận rằng chúng ta không thể ở bên nhau dù chỉ trong chốc lát,” chàng thì thầm. “Chàng phải có còn hơn không sao? Chẳng phải nếm trải một chút hương vị ngọt ngào vẫn đỡ hơn là hối tiếc, cay đắng cả đời sao?”
“Giống như vết thương vậy. Thà chịu một vết chém nhanh gọn và được thoát khỏi sự đau đớn hơn là chờ đợi cơn đau quằn quại.”
Chàng nhắm mắt lại trước sự quyết đoán trong giọng nói của Keeley. Nàng thực sự tin vào những gì mình nói. Điều đó có lý, đúng vậy. Nhưng chàng không đồng ý. Thưởng thức vị ngọt ngào của nàng được lúc nào hay lúc đó, còn hơn không bao giờ có được. Chàng phải thuyết phục nàng.
Từ từ chàng buông nàng ra. “Ta sẽ để nàng đi... vào lúc này. Ta không muốn gây đau khổ cho nàng. Điều cuối cùng ta muốn là làm nàng buồn. Ta thích nàng trách móc hoặc ra lệnh cho ta với nụ cười xấc xược hơn. Vì vậy, hãy cười lên nào, Keeley. Mỉm cười vì ta.”
Khóe miệng nàng nhếch lên, nhưng đôi mắt chất chứa tất cả nỗi buồn mà bản thân chàng cũng cảm thấy. Thật điên rồ. Chàng chưa từng thất bại trong việc đạt được thứ mình muốn. Chưa từng bị phụ nữ từ chối. Nhưng Keeley... Keeley thật khác biệt và quan trọng là phải theo đuổi nàng một cách kiên nhẫn. Lúc này chàng quyết định rút lui. Chàng muốn nàng tự nguyện. Chàng muốn nàng hoàn toàn đầu hàng.
“Bây giờ nếu chúng ta đã nói xong những điều không nên làm thì chàng cần nằm trở lại xuống giường,” nàng nói quả quyết, tất cả các biểu hiện đau khổ đã biến mất.
Chàng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy cứng rắn kia. Nhưng sự thật ẩn sâu trong đôi mắt nàng. Đôi mắt không bao giờ nói dối.
“Vâng, thưa lang y. Ta nằm đây. Ta thấy tất cả chuyện vừa rồi đã rút cạn sức lực của mình rồi.”
Chàng thận trọng ngả người ra sau, đầu đặt lên một chiếc gối mềm. Mắt chàng nhắm nghiền khi sự mệt mỏi tấn công. Sau đó chàng cảm thấy hơi thở ấm áp cùng nụ hôn ngọt ngào từ môi nàng đặt lên trán mình.
“Ngủ đi, chiến binh,” nàng thì thầm. “Em sẽ ở đây khi chàng tỉnh giấc.”
Chàng mỉm cười và để mình lơ mơ trôi vào giấc ngủ, giữ chặt lời hứa của nàng trong trái tim.