Phi Yên mỗi lần uống rượu, chỉ cần một chút đã say khướt, lần này cố tình uống rất nhiều, kết quả là say đến nỗi trong đầu có cái gì xuất hiện đều nói ra miệng hết, có điều cũng chỉ nói khe khẽ mấy câu, không có sức nôn hay làm loạn như mọi khi. Phục vụ thấy cô nằm nói chuyện một mình cũng đã được hai tiếng nên tốt bụng lục điện thoại của cô gọi cho người nhà.
- Chuyện gì vậy?_ Âm thanh khàn khàn hơi ngái ngủ của Nguyên Phong vang lên trả lời điện thoại. Đột nhiên Phi Yên chủ động gọi, cảm giác thật không bình thường.
- Ơ, sao lại là đàn ông thế này..._Phục vụ quán bar lẩm bẩm thắc mắc. Chẳng lẽ là người chuyển giới? Nghĩ đến đây anh ta thấy hơi sợ sợ.
Nguyên Phong cảm thấy kì lạ, rõ ràng là số của Phi Yên, sao lại có giọng đàn ông trả lời? Lại còn hỏi tại sao anh là đàn ông? Phải để anh hỏi mới đúng!
Phục vụ quán e dè lên tiếng hỏi, trong lòng không ngừng an ủi rằng đây là người khác nghe hộ điện thoại mà thôi, tuyệt đối không phải là người chuyển giới, tuyệt đói không phải!
- Xin lỗi, anh làm ơn chuyển máy cho chủ số di động này được không ?
Nguyên Phong tiếp tục ngẩn người, chẳng lẽ điện thoại này không phải của anh hay sao mà phải chuyển máy! Việc này so với chuyện Bánh bao nhỏ nhịn ăn còn kì quái hơn a!
- Tôi chính là chủ số máy. Anh tìm ai?
Đầu day bên kia im lặng sau một hồi hoảng loạn bắt đầu nói rõ:
- Hôm nay có một cô gái đến đây uống rượu, sau đó say và ngủ ở đây được hai tiếng rồi. Tôi định gọi taxi, nhưng đợi lâu quá, vả lại có vẻ không an toàn lắm. Cô ấy tên..tên là gì nhỉ?...Hình như là Phi Yên, trong máy của cô ấy ghi như vậy. Ờm, cuộc gọi gần nhất là cho anh, được lưu là “dì cả“. Anh có phải dì cả của cô ấy không?
- Cái gì? Tôi ?
Nguyên Phong ngỡ ngàng, không biết nói cái gì, bèn cứ như vậy hét lên với người ta rồi đồng ý đến đón Phi Yên. Cô gái này thật hết thuốc chữa rồi. Lưu số của anh là “dì cả”?
Nguyên Phong phóng xe đến quán bar, cảm ơn phục vụ mấy câu rồi đón Phi Yên về. Dù sao thì cũng là người ta tốt bụng, nếu không cứ để Phi Yên nằm đó hoặc gọi taxi cho cô trong tình trang như vậy, đúng là không biết kết quả thế nào.
- Đi bộ, không đi xe...không đi xe...Đi bộ, không đi xe...Đi xe thối chân...
Phi Yên vừa được dìu đi vừa lảm nhảm, vô tình sáng tác được một câu rất vần. Cô cứ nói như thế cho đến khi ra đến xe. Nhìn thấy chiếc xe ô tô, cô bỗng vùng vằng không chịu lên, nói tiếp:“Đi bộ, đi bộ, đi bộ mới khỏe. Đi xe đều là đồ khoe khoang xấu tính! Tôi đi bộ chân tôi mới đẹp, chân anh toàn mỡ!”
Nguyên Phong ôm mặt. Được rồi, đi bộ thì đi bộ, sáng mai đến lấy xe. Dù sao cô cũng say rượu, nhường cô một chút.
Vậy nên, hai người đi bộ về nhà Phi Yên. Thực ra có thể đi 15 phút đến nơi, nhưng Phi Yên cứ vừa đi vừa vung tay rồi dừng lại, cho nên đã gần 30 phút chưa về đến nhà. Đi được một lúc, Phi Yên đột nhiên liêu xiêu va vào cột điện suýt ngã, may mà Nguyên Phong đỡ được. Phi Yên nhìn chằm chằm Nguyên Phong một lúc, gí sát mặt mình vào mặt anh rồi đẩy anh ra đi tiếp. Được một đoạn nữa, cô dường như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi:
- Anh là Nguyên Phong đúng không?
- Ừ._Nguyên Phong trả lời, cũng không tệ, còn nhớ được ra anh.
- Vậy anh là thằng Nguyên Phong nào? Tôi nhớ tôi quen hai người mà..._Phi Yên giơ hai ngón tay ra, lắc đi lắc lại như trẻ mẫu giáo lần đầu học đếm số.
Nguyên Phong sặc nước bọt, cô hỏi như thế là sao? Lại còn thằng nữa chứ!
- Bỏ đi, thằng não cũng thế, đều xấu tính như nhau.
Thế là Phi Yên đi tiếp. Nguyên Phong thở dài. Sau đó, Phi Yên lại ngoái đầu, nheo nheo mắt nói :
- Nhưng mà hai người đó đều là một mà, đúng không?
Nguyên Phong có chút giật mình, chưa kịp nói gì thì não bộ Phi Yên đã kịp hoạt động trở lại. Cô chăm chú nhìn Nguyên Phong, nói khẽ như gió thổi:
- Anh là Dương Nguyên Phong...cũng là anh ấy...Đúng rồi...đều là một...
Cô thấy hàng trăm âm thanh nói tên của Nguyên Phong ở trong đầu mình, họ Dương, rồi lại họ Vương, nói rằng, cô đã bị nói dối...Phi Yên lùi mấy bước, dứt khoát quay đầu chạy thật nhanh...
Nguyên Phong thấy cô chạy đi như vậy, bỗng cảm thấy hoảng hốt, ngay lập tức đuổi theo. Tất nhiên, Phi Yên bình thường đã chạy chậm do thể lực không tốt, hôm nay lại say, Nguyên Phong dễ dàng đuổi kịp, kéo cô ôm vào từ đằng sau. Phi Yên giãy giụa muốn chạy thì Nguyên Phong ở sau thở dài thì thầm :
- Em biết rồi à?
Phi Yên ngây người, đầu óc lúc này đã tỉnh hẳn rượu. Anh thừa nhận, lại còn hỏi cô với vẻ rất bình tĩnh, khiến cô thấy rất khó chịu. Cô đẩy Nguyên Phong ra bảo :
- Hôm nay tôi không biết, anh định bao giờ nói cho tôi? Anh muốn nói dối đến khi nào?
- Vốn dĩ định quay về rồi nói cho em luôn, nhưng hình như em vẫn chưa biết phải đối mặt như thế nào, nên cho em thời gian, vậy thôi. Đừng nghĩ linh tinh._ Nguyên Phong chậm rãi trả lời, hoàn toàn không lúng túng trước câu hỏi của Phi Yên.
Phi Yên giật mình, đúng là cô chưa chuẩn bị để đối mặt. Cô vần đang muốn lẩn trốn. Sợ anh không về, sợ anh giận, sợ không tìm được anh, sợ không thể nói chuyện, nhưng lại sợ anh về, cũng sợ nói chuyện với anh.
- Nhưng mà bây giờ em biết rồi, vậy thì em phải đưa ra quyết định. Nói cho em biết, tôi đã xác định rõ rồi, tôi thích em, tôi thích ở bên cạnh em. Cho nên em phải cho tôi câu trả lời.
- Chúng ta là anh em. Đúng vậy, hơn nữa, không sống cùng nhau, không liên hệ thì chúng ta vẫn sống tốt...Tôi vẫn có công việc, anh vẫn tự theo đuổi nguyện vọng. Chẳng phải đã không còn liên quan nữa rồi sao? Chẳng phải là không cần đến nhau sao?
- Ai nói với em như thế? Em tin rằng em sống tốt? Cũng cho rằng tôi sống tốt? Ai nói với em chúng ta không liên quan?_Nguyên Phong nhìn thẳng vào mắt Phi Yên đặt câu hỏi. Cô gái này luôn tự lừa dối mình, lừa dối người khác như vậy...Thật đáng ghét!
Phi Yên im lặng ngây ngốc nhìn Nguyên Phong, chậm rãi nghĩ xem, rốt cuộc, mình đối với Nguyên Phong là như thế nào. Trong đầu cô tua đi tua lại vô số hình ảnh về cô và Nguyên Phong. Lí trí bảo là không, nhưng trái tim cứ chạy đi chạy lại bảo không phải, không biết, không phải, không biết, không biết, không biết...
- Chỉ có em là luôn lẩn trốn, còn tôi vẫn cứ dõi theo em trưởng thành, tìm hiểu về em, vẫn cứ nắm tay em, lo lắng cho em. Tôi cố gắng, tôi chần chừ không về, cũng đa phần là vì em. Em cũng nên làm gì đó, phải không?
Phi Yên vẫn im lặng trước sự tấn công dồn dập của Nguyên Phong. Cô không biết nói cái gì bây giờ.
- Em có thích tôi không?_Nguyên Phong tiếp tục thở dài, hỏi thẳng Phi Yên.
Phi Yên ngước mắt nhìn, tự hỏi bản thân. Mà, thực ra, không cần tự hỏi, cô cũng biết, cô có thích anh, chẳng qua là cô muốn chối bỏ nó, giống như trước kia phải rời xa anh, cô cũng tự lừa gạt rằng, anh không quan trọng, cô không cần phiền muộn, cũng không cần để anh biết gì về cô.
- Tôi không biết.
- Vậy tôi giúp em biết.
Nói rồi Nguyên Phong ôm đầu Phi Yên áp sát vào ngực trái của mình, hỏi:
- Nghe thấy gì không?
- Nghe thấy tiếng tim đập bình bịch._Phi Yên lí nhí nói.
- Như vậy là thích rồi._Nguyên Phong nói rồi buông Phi Yên ra, nắm lấy tay cô. Thật là nhanh gọn, như vậy đã giúp cô xác định rõ ràng. Cô cứ ép anh, cho nên anh đành phải lưu manh với cô vậy.
Phi Yên nhăn nhó không phục. Nói như vậy mà nghe được hay sao? Cô đáp:
- Nói như anh thì tất cả bác sĩ khoa tim mạch đều thích bệnh nhân của mình rồi.
- Đúng vậy. Lần nghe nhịp tim đầu tiên, họ cũng bị rung động, nhưng về sau nghe nhiều quá đến mức không có cảm giác gì nữa._Nguyên Phong thản nhiên giải thích, nói đơn giản như giải toán lớp Một.
Phi Yên không biết nói gì, trong lòng cô có cảm giác thật ba chấm trước suy nghĩ vươn tới những vì sao của Nguyên Phong, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười. Không hiểu sao khi Nguyên Phong xấu tính như vậy, cô đều cảm thấy thú vị và vui vẻ. Mẹ nó, hình như đầu cô bị úng nước rồi, và người dội nước không ai khác chính là Nguyên Phong. Ai, thật là!