Thiên Sứ Đích Mỉm Cười | Nụ Cười Của Thiên Sứ

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 10

Vốn nghĩ rằng chỉ cần để mọi người hay tới đây, Dịch Khiếu có thể nói chuyện nhiều hơn, hòa nhập với tập thể nhiều hơn. Thế nhưng về sau, tôi mới nhận ra tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi ———- Dịch Khiếu căn bản không hề thích chỗ đông người. Nếu biết nhà tôi đang có người khác tới chơi, em sẽ không đến, thậm chí cả tuần sau cũng không đặt chân tới đây nửa bước ———- thế nên tôi phải đặt ra một quy định với các nam sinh trong lớp mình, có việc muốn tìm tôi thì chỉ được đến vào ngày thứ ba, thứ tư, những ngày còn lại tôi phải làm thí nghiệm……

Tôi đương nhiên sẽ không thừa nhận: việc thiên vị nhất bên trọng nhất bên khinh này là sự thật ———

Thực ra tôi cũng không muốn người khác quấy rầy mình mấy ngày thứ hai, thứ năm và chủ nhật, bởi vì tôi muốn vẽ chân dung Dịch Khiếu, vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt nước cùng đôi mắt mông lung……

Muốn ghi tạc trong lòng một chút biểu hiện yếu ớt của em.

Để mái tóc ngắn hơi ẩm của em xõa tung trên gối, một bên mặt tỳ lên bàn tay trắng nõn, làm nổi bật những ngón tay thon dài của em. Khuôn mặt vương nét lười biếng đặt trên gối, để lộ một đôi mắt đen vô cùng xinh đẹp, lại cố ý không muốn để nó lộ ra chút ánh sáng ngời lên trong ấy, chỉ thản nhiên rũ xuống, hàng lông mi như che đi cả một bầu tâm sự ẩn thật sâu. Sau đó ——– cả không gian như nhu hòa đi, trở nên vô cùng sạch sẽ, khiến người ta phải thấy thương tiếc.

Muốn nói ra, nhưng thiếu niên kia lại đang thiêm thiếp, có chút mơ hồ, tâm tư lại như khép kín, vô cùng động lòng người ——– cứ như thế, trong tranh ngoài tranh, không biết là ai đang khiến tâm người nhuyễn đi……

Để Dịch Khiếu nhìn đi chỗ khác quả nhiên là một quyết định chính xác, ít nhất tôi còn có thể chuyên tâm hoàn thành bức tranh của mình. Tôi phát hiện ánh mắt Dịch Khiếu như có một loại ma lực, khi em nhìn một ai đó, người kia sẽ cảm thấy ánh mắt em như có thể nhìn thấu cả lòng mình, khiến mọi tâm tư của người đó không thể che giấu được sau đôi mắt của em. Thế nên tôi không dám để ánh mắt Dịch Khiếu quấy nhiễu mình trong lúc bản thân đang vẽ tranh, hoặc cũng có thể nói, không dám để tia tình tự của tôi quấy nhiễu chính bản thân mình.

Thế nhưng, dù là như vậy, đôi khi chính bầu không khí quá mức im lặng kia lại khiến tôi cảm thấy không tài nào thở nổi. Đặc biệt là khi ánh mắt sâu kín của Dịch Khiếu khẽ lướt qua.

Chăm chú như thế, hệt như đã trải qua biết bao gian khổ, mọi ồn ào hỗn độn đều đã được thanh lọc, rõ nét, linh hoạt kỳ ảo, vô cùng vô hạn bao phủ tôi trong đó. Khiến trái tim đã trải qua biết bao thăng trầm này của tôi cũng nhịn không được mà khe khẽ rung động ——–

Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi ———- tôi ————

Tôi biết trình độ vẽ tranh của mình không cao, nhưng em đã đáp ứng tôi, mặc kệ bức tranh của tôi có thành cái loại bộ dáng gì, em cũng hứa không chê nó khó coi…… Không đến mức đấy đâu mà!

Thật hối hận …… khi không lại đi hợp tác với một đứa trẻ thế này ——-

Thế nên, tôi lại sửa thêm lần nữa, cứ sửa đi sửa lại thế vẫn chưa thấy thật hài lòng. Tôi phải đưa một Dịch Khiếu thật chân thực vào trong bức tranh, để bức tranh ấy ẩn chứa một cảm giác, cảm giác như người trong tranh là một thiên sứ……

Đương nhiên, tôi dĩ nhiên cũng đã nhiều lần tự phủ định sự tồn tại của Dịch Khiếu trong bức tranh của mình. Chỉ cần em ở phía sau tôi, nhìn thấy bức tranh tôi đang vẽ, lộ ra một chút biểu tình nhíu mày, tôi chỉ biết: bức tranh này mình phải bắt đầu lại từ đầu rồi

Dịch Khiếu a ——– không phải em đã nói mặc kệ bức tranh thành ra cái gì, em cũng hứa sẽ không bắt bẻ hay sao……

“Vì sao?”

“Hả?”

Sau khi bức tranh hoàn thành, Dịch Khiếu theo thói quen đứng phía sau tôi, lại theo thói quen nhíu nhíu mày, rồi nói ra những lời này.

“Vì sao trong bức tranh thầy vẽ nét mặt của em, đều có một loại cảm giác sầu khổ thế?”

Em đi lên từng bước, đầu ngón tay chạm nhẹ lên bức tranh. “Vì sao ánh mắt này, lại ẩn ẩn bi thương như vậy?”

Tôi không nói gì.

Không phải đây mới là Dịch Khiếu ư? Tôi tự hỏi chính mình. Ánh sáng bao bọc dáng người trong tranh, ẩn ẩn tia xanh lam nhẹ nhàng, uẩn nhiễm một loại cảm giác bi thương. Không phải như vậy sao? Tôi quay đầu nhìn Dịch Khiếu ——- không phải, trong ánh mắt em rõ ràng không hiện tâm sự ra ngoài rõ ràng như thế. Trong ánh mắt ấy của em, vĩnh viễn chỉ có ẩn nhẫn ——– không cho bất luận kẻ nào thấy được tâm sự của mình.

Vậy nên, hình ảnh trên bức tranh ấy chỉ là hình ảnh một thiếu niên có chút khiếm khuyết trong lòng tôi, giống như thiếu niên tôi vĩnh viễn nhớ rõ —– lạc giữa bầu không trung rộng lớn, ánh mắt tràn ngập ưu thương nhìn tôi.

Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ, ngón tay Dịch Khiếu vẫn chậm rãi lướt theo từng đường nét. “Em trước kia cũng đã từng có người khác vẽ cho, nhưng biểu tình lại không thế này, không thế này đâu.”

“Hả? Em trước kia cũng làm mẫu cho người khác vẽ à?”

Dịch Khiếu gật gật đầu. “Cũng từng có ba người gì đó, đều trả tiền cho em.”

Dịch Khiếu dùng một loại ánh mắt xảo quyệt nhìn tôi.

Hóa ra, em cũng biết giở trò quỷ trêu chọc người khác.

Tôi phối hợp rên rỉ một tiếng, cõi lòng đầy thống khổ. “Dịch Khiếu à, đây là em cố ý nhắc nhở rằng thầy không trả tiền công cho em chứ gì?”

“Cũng có chút ý tứ vậy đấy ạ.” Dịch Khiếu hơi ngẩng đầu, lộ ra biểu tình có chút ngây ngô và kiêu ngạo, “Trước kia có nhiều người muốn em làm người mẫu cho họ vẽ lắm, nhưng em không thích. Em chỉ làm mẫu cho một thầy giáo trong học viện mà thôi.”

“Ồ, hẳn em đã từng đi chụp hay làm mẫu gì gì đó rất nhiều rồi nhỉ. Thầy có thể học hỏi không đây?”

“…… Chỉ sợ ——— dụng ý của thầy là muốn nhìn em trần truồng thôi.”

“A ———-” Cằm tôi cũng đã sắp rớt xuống đất, “Em ——– em ——— em làm người mẫu lõa thể cho người ta?”

“Đúng vậy.”

Không biết vì sao, tôi có cảm giác như đang bị một con sâu béo múp gặm nhấm, vô cùng khó chịu.

“Đừng có đoán bừa dụng ý của thầy thế.” Tôi quay đầu lại, nhìn bức tranh của mình mà uể oải vô cùng.

“Thầy chỉ muốn thấy trước kia em thế nào thôi.”

Tôi chỉ muốn nhìn hình dáng của em khi em vẫn còn ở trên thiên đường.

“……”

“Em trước kia vui vẻ hơn bây giờ nhiều. Hạnh phúc như đã ngấm vào tận trong cốt tủy, muốn giấu cũng giấu không được.” Dịch Khiếu thản nhiên nói, “Em chưa từng nhìn thấy mình như thế này, hóa ra cảm giác em mang đến cho người ta lại là như vậy.”

Giọng nói Dịch Khiếu nghe có chút uể oải.

Em chậm rãi, nhẹ nhàng lùi lại, ngồi trên giường, không nói lời nào.

“Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy mà, em soi gương sẽ thấy……. Chắc là ————– tư thế với ánh sáng có vấn đề, với cả cũng là do thầy vẽ không đẹp nữa……”

“Em muốn làm mẫu cho thầy vẽ.” Giọng nói của Dịch Khiếu nghe không khỏi có phần ảo não, “Em hy vọng có thể nhìn thấy bản thân mình dưới ngòi bút của thầy, nhưng em không thích mình biến thành như vậy, em không thích.”

“Cái kia ———” Đầu óc tôi suy nghĩ thật nhanh, có lẽ đây là một cơ hội…… “Em có thể thử cười lên xem sao, bức tranh sẽ có một cảm giác khác ngay.”

“Cười ư?” Dịch Khiếu cúi đầu, xấu hổ cắn cắn môi, “Em thà làm mẫu lõa thể cho thầy vẽ còn hơn.”

Cằm tôi lại một lần nữa rơi xuống đất.

Tôi lần đầu tiên phát hiện hóa ra Dịch Khiếu cũng có thể nói chuyện thẳng thắn như thế ———- em muốn nhưng thầy thì không dám đâu……

“Em không cười được.” Dịch Khiếu bướng bỉnh nói.

“Không một ai có thể không cười mãi. Trừ phi là em không muốn thôi.” Tôi buông bút, đưa áo lông cho em.

“Em không phải không muốn. Nhưng mà…… nhưng mà……” Em cúi đầu, “Mỗi lần em muốn cười, trong lòng sẽ ngay lập tức thấy bi thương vô cùng.”

“Đó chỉ là thứ áp lực em tự tạo cho mình mà thôi.” Tôi ngồi xuống ghế, kiên nhẫn nhìn em, “Dịch Khiếu, em nói xem, em trông thế nào?”

Dịch Khiếu không nói gì. Thật lâu sau em mới mở miệng: “Cùng lắm cũng đẹp hơn thầy.”

Trừng ——— đúng là mấy thói hư tật xấu trong lớp em học cũng rất nhanh!

“Khụ khụ…… hình dung thế cũng được. Dù sao thầy cũng đã trải qua nhiều chuyện, gặp gỡ không ít người, em ấy à? Em vừa đẹp lại vừa thông minh, thành tích cũng rất xuất sắc, sao phải thấy bi thương như thế, không phải còn rất nhiều người tàn tật bất hạnh hơn em nhiều hay sao?”

“Hơn nữa, trong lớp, hay là nữ sinh trong trường này, cũng có rất nhiều người để ý đến em đấy.”

Dịch Khiếu nhìn tôi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, hiện ra một cái —— xem như —— là một nụ cười.” Đúng vậy, rất nhiều nữ sinh để ý đến em, nhưng chỉ cần em nói mình là người tàn tật thiếu mất một chân, họ sẽ không để ý đến em nữa.”

Tĩnh lặng.

“Ở bên cạnh em, áp lực tuyệt đối không hề nhỏ hơn chính bản thân em có ——– ánh mắt của người khác em không thể xem nhẹ được: cô ấy đang thương hại em ư? Hay là thực sự thích em? Cuối cùng thì sao? Em nghĩ, trong lòng cô ấy hẳn đã rất rõ ràng rồi, đúng không?”

“Mà em lại không thể chấp nhận việc người khác vì thương hại mà đón nhận mình. Em, không, cần.” Dịch Khiếu nắm chặt tay, gằn từng tiếng nói, “Em có thể tự sống sót trên thế giới này, cho dù có một mình cô độc đi chăng nữa. Nhưng em không cần sự thương hại của người khác, rơi nước mắt chỉ khiến em thấy khó chịu, em ghét khóc lóc, em ghét bộ dáng không chút cốt khí.”

“Dịch Khiếu……. như thế…… có phải là áp lực quá lớn hay không……”

“Vậy thì sao? Có đánh gãy răng, bắt nuốt hết máu, muốn em nhịn nhục cầu xin người khác, em cũng không làm.”

Tôi ngay lập tức nhớ tới lời em nói trước khi trúng tuyển qua điện thoại: thầy ơi, nếu năm nay em không qua được lần khảo sát này, thầy hãy trả hồ sơ lại cho em, năm sau em lại đi thi……

Tôi yên lặng xoay người, mở cửa sổ, để gió đêm thổi đi cảm giác thiếu thoải mái trong lòng. Tôi biết Dịch Khiếu đang nhìn lưng mình, hòa lẫn trong đó là một loại cảm giác bi thương.

“Thầy…… em biết…… thầy rất tốt với em, lo lắng cho em, sợ em thấy đau khổ, nhưng em ——- em có nguyên tắc của mình, em sẽ không cúi đầu đâu, nếu không thì sao em có thể chống đỡ đến tận bây giờ……”

“Thầy biết…… Thầy biết mà……” Tôi khẽ thở dài, “Thầy không trách gì ý em, nhưng mà, em thử nhìn đại thụ ngoài cửa sổ kia mà xem, cái cây ấy —— mùa hè năm này, chạc cây cao nhất của nó bị gãy rồi. Vì sao ư? Không phải vì nó không đủ cứng cáp, mà là vì cứng cáp quá sẽ không thể đối mặt chống lại những hoàn cảnh đòi hỏi sự mềm dẻo. Trong cơn mưa gió bão bùng, thật ra những nhánh cỏ nhỏ và những bụi cây kia có khi lại sinh tồn dễ dàng hơn.”

Dịch Khiếu đi tới đằng sau tôi, cùng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đại thụ bị gió đánh gãy chạc cây kia.

“Nó thật cao.” Dịch Khiếu thản nhiên nói.

Lòng tôi run mạnh lên. Lời Dịch Khiếu nói như nhát búa bổ mạnh vào lòng tôi. Tôi biết suy nghĩ của mình với Dịch Khiếu khác nhau, nhưng tôi không thể không thừa nhận lời em nói rất có đạo lý. Nếu đến đỡ ——— đến trợ giúp ——— đến chăm sóc ———- nó còn có thể ngã xuống sao?

Có đôi khi, tầm quan trọng của hoàn cảnh bên ngoài, so với đặc tính của chính bản thân sự vật càng có thể quyết định vận mệnh của nó hơn.

Sau đó, Dịch Khiếu lại một lần nữa khiến tôi giật mình.

Em chỉ vào đại thụ kia, vô cùng bình tĩnh nói: “Cây cỏ và bụi rậm sẽ bị nước lũ nhấn chìm, đại thụ cũng sẽ bị gió bão sấm chớp tàn phá, một khi hủy diệt đến nhanh như vậy ———- thầy sẽ lựa chọn cái gì?”

“Nếu đổi lại là thầy, thầy sẽ chọn thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.