Thiên Sứ Đích Mỉm Cười | Nụ Cười Của Thiên Sứ

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 13

Mùa đông chậm rãi đến gần, cũng xem như là yên ả. Sau vụ ký túc xá của Dịch Khiếu tôi quả thực không gặp phải chuyện gì khó khăn nữa. Trong lớp vẫn ồn ào tràn đầy sức sống, ngoại trừ việc kỳ thi cuối kỳ sắp tới thì không có chuyện gì khiến các sinh viên nhiệt huyết kia phiền lòng cả Dịch Khiếu vẫn duy trì trạng thái im lặng như của một nhân viên trực ban, số sách trên giá bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân đội bóng rổ của lớp lại thắng, Ti Viễn được phong là cầu thủ xuất sắc nhất…… Lại nói, Ti Viễn hình như lâu rồi chưa tới quấy rầy tôi ———

“Ngẫm lại xem nào, hình như lần trước Ti Viễn mượn quần lót vẫn chưa trả lại……” Tôi ngồi trên chiếc sopha trong phòng trực ban lẩm bẩm nói.

Dịch Khiếu đang uống nước, nghe thấy những lời này của tôi thiếu chút nữa sặc chết.

“Khụ khụ…… khụ khụ khụ khụ…… Em van thầy ——– thầy cũng là thầy giáo, nói năng nhã nhặn một chút không được sao?”

“Nhưng đấy là sự thật mà.” Tôi nghịch nghịch miết ngón tay, phẫn nộ nói, “Nghĩ mãi mới nhận ra Ti Viễn đã lâu không đến nhà thầy chơi rồi, chẳng biết nó bận cái gì a?”

Dịch Khiếu nghĩ nghĩ, thản nhiên nói, “Cậu ấy chắc bận nhiều chuyện lắm, thành người nổi tiếng rồi mà.”

“Trước kia nó cũng rất nổi tiếng mà, lúc đấy cũng đâu quên đến nhà thầy nói chuyện đâu ———- giờ lại tự dưng im lặng thế, thật không quen chút nào……”

“……”

“Nhưng mà ———- nói đi cũng phải nói lại ———“

Tôi một lần nữa ngồi thẳng lưng, thần tình hưng phấn nói, “Nó sẽ không, sẽ không yêu đương rồi chứ??”

“Đó là chuyện riêng của người ta, thầy sao tự dưng lại trở nên hưng phấn thế.” Dịch Khiếu vẻ mặt khinh thường liếc tôi một cái.

Thằng nhóc xấu xa, ánh mắt kia là cái loại gì hả? Hả hả hả???

“Thì sao? Quan tâm đến sinh viên của mình một chút cũng không được à? Nó có rượu mừng chẳng lẽ có thể thiếu phần của thầy sao? Lén lút thế này chắc chắn là muốn quỵt rượu đây. Không được! Việc này thầy không thể không quản! Thầy phải gọi điện hỏi nó!” Tôi vừa nói vừa vớ lấy điện thoại ở phòng trực ban.

“Alo. Anh là…?” Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy miễn cưỡng của Ti Viễn.

“Tôi là ——– thanh tra viên điều tra hộ khẩu đây!” Tôi cố ý nghiêm trang nói.

“…… Thầy Trần……” Ti Viễn trầm mặc một lúc, rồi đè thấp giọng nói.

“Ha hả, thế mà cũng bị em nghe ra. Thế nào, quần lót của thầy em vẫn cầm đúng không?”

Ti Viễn rên rỉ một tiếng. “Ôi thầy ơi, chắc anh không phải là người thiếu thốn quần lót chứ, chỉ vì chuyện này mà gọi điện cho em à? Cước điện thoại di động đắt lắm đó ——–“

“Còn nói nữa ——— khai mau, lâu rồi chưa đến chỗ tôi “báo cáo tư tưởng”, tiểu tử em lại lông bông ở đâu rồi?”

“Nào có ạ, dạo này hơi bận chút thôi.” Ti Viễn nói thật nhỏ, tôi chợt liên tưởng ra bộ dáng gãi đầu ủ rũ của cậu ta.

Trên mặt tôi không khỏi nở ra một nụ cười tươi rói.

Nhưng giọng Ti Viễn rất nhanh đã hào hứng trở lại. “Thầy, anh đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho em có việc gì thế? Không phải là về vụ quần lót nhỉ, có phải có chuyện gì cần tìm đến em không?”

“Hì, cũng không có gì, đã lâu không gặp tự dưng lại thấy nhớ em. Gần đây có khỏe không?”

“Ừm! Em rất tốt. Anh giờ đang ở đâu? Để em qua đó nói chuyện nhé?” Giọng Ti Viễn phát ra ngày càng cao hứng.

“Thầy á?” Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Dịch Khiếu ——— người đang ngồi phía sau đọc sách, mặc quần áo thường ngày cúi đầu.

Cúi đầu ——-

“A ——— thầy ———- thầy đi ra ngoài rồi, em không cần đến đây đâu, thầy tùy tiện hỏi thăm vậy thôi.”

Không biết vì sao bản thân lại nói như vậy, đến tôi cũng thấy kỳ lạ.

Trong lòng bỗng nhiên quay cuồng loạn thất bát tao một loạt các loại từ ngữ: là chuyện riêng tư…… của hai người…… là duy nhất…… không được để bị quấy rầy……

Không muốn…… người khác biết……

“Có gần đấy không? Em không ngại đi đâu, vừa hay em đang chán.” Ti Viễn vẫn hy vọng hỏi tiếp.

“Ha hả…… không cần đâu. Em thật là ngốc. Đúng rồi, thầy muốn hỏi em cái gì ấy nhỉ?” Lòng bỗng dưng không hiểu vì sao lại thấy lo lắng, đột nhiên quên mất gọi điện thoại cho Ti Viễn làm gì. Thật là càng cuống càng nghĩ không ra, tôi vội vàng làm bộ hỏi Dịch Khiếu, để em nhắc tôi. Cũng không biết là em cố tinh không để ý, hay là vì đang cúi thấp đầu không phát hiện, mà em không chút phản ứng. Tôi bất đắc dĩ, đành phải ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: “Ha ha, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là quan tâm tới em một chút thôi. Gần đây lớp học có khỏe không?”

Ti Viễn ở bên kia trầm mặc hồi lâu, tôi lại nghe thấy có người gọi cậu ta: “Ti Viễn, 215 ngả bài, ba thiếu một……”

“Ha hả, xem ra cuộc sống của một nghiệp dư như cậu cũng khá là phong phú nhỉ.” Tôi cười cười nói.

“…… Ừm……” Ti Viễn không chút để ý thấp giọng đáp lời.

Một lúc lâu nữa, cậu ta mới nói: “Em vẫn tốt. Lớp cũng tốt lắm.”

Thanh âm của cậu ta, đục ngầu như nước sông, cuồn cuộn không rõ.

“Ha hả, tốt là được, tốt là được rồi. Cứ như vậy đi, không để em mất cơ hội chơi bài nữa, cúp máy nhé.” Tôi cuống quít ngắt điện thoại, không biết vì sao lại thấy chột dạ. Vừa quay đầu lại, thấy Dịch Khiếu vẫn ngồi đó vùi đầu vào quyển sách của em, không động đậy một chút nào.

Tôi tức giận đi tới vỗ lên đầu em một cái. “Hay thế cơ à? Vừa rồi thầy ra điệu bộ muốn em nhắc, em sao lại không để ý tới thầy hả?”

Dịch Khiếu ngẩng đầu, sâu kín liếc tôi một cái.

“Em có nhìn thấy điệu bộ gì của thầy đâu. Hai người nói chuyện phiếm gì với nhau em cũng đâu có nghe.”

“Nói như thật ấy nhỉ ——- em không nghe lén thầy nói chuyện á? Ai mà tin được chứ, em không thấy tò mò sao?”

Dịch Khiếu khẽ nhíu mi, thần sắc đột nhiên hiện lên nét phiền toái. Em xỏ giầy bước xuống giường, ở một bên nói với tôi: “Được rồi được rồi, cũng không còn sớm nữa, em còn muốn đọc sách, thầy không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi thôi.”

“Vì sao lại muốn thầy đi, em chưa từng đuổi thầy như thế mà ——-“

“Em còn muốn học nữa ———- thầy đang làm việc thiếu đàng hoàng đấy ———“

“Ai nói thầy làm việc không đàng hoàng tử tế chứ.” Tôi nhanh chóng túm lấy túi sách của mình trong tay Dịch Khiếu, “Em xem thầy mang đồ đến đây này, thầy đến chính là để học đấy.”

“Thầy ở nhà làm không phải tốt hơn sao……”

“Nhưng mà thầy muốn học với em.”

Dịch Khiếu đột nhiên ngừng tay. Thực ra, mọi động tác của em, cũng như động tác của tôi, đều ngừng lại.

Tay em vẫn đặt trên dây túi sách của tôi, đầu cúi thấp, em cứ trầm tĩnh mãi như vậy…… Vì sao tự dưng tôi lại thấy muốn khóc lóc thế này……

Tuy rằng chỉ là một câu nói đùa, nhưng hình như còn có ý nghĩa gì khác nữa

Hơn nữa ———- hình như Dịch Khiếu không thích người ta đùa giỡn

Đang lúc tôi ở một bên đang xấu hổ đến mức sắp phát điên, chuông điện thoại lại đột nhiên kêu lên chói tai, khiến chúng tôi giật mình nhảy dựng ——- cũng ———– giảm bớt sự căng thẳng vô hình vừa nãy……

Dịch Khiếu rốt cục buông túi sách của tôi, đi qua nhấc điện thoại.

“Alo, xin chào.”

Tôi khoa trương ở phía sau Dịch Khiếu nhẹ nhàng thở phào một cái.

“Alo, xin chào. Xin hãy nói gì đó ạ.”

Tâm trạng thoáng lơi lỏng của tôi lại như bắt đầu nhảy dựng lên. Không hiểu vì sao đột nhiên tôi lại thấy căng thẳng trở lại……

“Hãy nói gì đó đi ạ!” Thanh âm Dịch Khiếu cũng to hơn.

Sao thế? Tôi theo phản xạ mà tỉnh lại, thấy Dịch Khiếu vô cùng nghiêm túc nói: “Không biết cậu là ai, nhưng cậu về sau đừng có gọi điện tới đây nữa!” “Cạch!” một tiếng, Dịch Khiếu cúp điện thoại.

“Sao lại thế này?” Tôi bước tới, thấy Dịch Khiếu phẫn nộ thở hổn hển, oán hận nhìn điện thoại.

“Cũng không biết sao lại thế, mấy ngày nay em cứ nhận được những cú điện thoại không ai nói năng gì thế này. Có hôm lại còn gọi lúc nửa đêm, phiền chết đi được.”

Gì cơ? Gọi điện thoại quấy rầy á?

Tôi lại trở nên hưng phấn, thần kinh đột nhiên chuyên chú ——– thao thao bất tuyệt: “Dịch Khiếu à, thầy dám chắc đây là do một người hâm mộ em gọi tới đó ———- em đừng trợn mắt như thế a, để thầy nói hết đã ——– em bộ dạng đẹp như vậy, thầy đã sớm thấy lạ là vì sao ánh mắt của các em nữ sinh lại không chằm chằm nhìn em…… Em nghe thầy nói này, sau này có ai còn gọi kiểu này nữa, em đừng nói bằng giọng tức giận như thế nữa…… Nữ sinh ấy mà, bình thường hay thẹn thùng lắm…… Em cứ hỏi thẳng, là người khoa nào, có phải muốn làm bạn với mình hay không ——-Đấy! Dịch Khiếu, thầy thấy đây là cơ hội tốt đó ———“

Có người chọc chọc tay tôi. Tôi quay đầu lại, thấy Dịch Khiếu lại dùng ánh mắt kinh điển có chút khờ dại xen lẫn cuồng vọng kia mà nhìn tôi ——- trong tay em, là túi sách của tôi.

“Thầy, em đã lo liệu vụ này ổn thỏa cả rồi.”

“Nhưng mà thầy cũng đâu nói là thầy muốn đi đâu ……”

“Này! Em cứ thế này dám đuổi thầy đi sao…….”

“Thầy sẽ buộc tội em không tôn trọng giáo viên…… Này! Này!! Này!!”

“Dịch Khiếu, chúng ta nói chuyện chút đã, cái vụ điện thoại quấy rầy kia phải truy rõ ngọn nguồn……”

“Thầy, đó là chuyện riêng của em!” Dịch Khiếu xoay người che trước cửa, không kiên nhẫn mà bất đắc dĩ nhìn tôi, “Em giờ phải đi tắm, không phải thầy muốn giảng giải dạy dỗ lúc em đang tắm chứ.”

Tôi giờ mới phát hiện, mình đã đuổi theo em tới tận cửa phòng tắm. “Được rồi được rồi, em đi tắm đi, thầy sẽ ra ngoài, phí nhiều nước miếng thế này chẳng tốt tý nào.” Tôi phẫn nộ xoay người, đáy lòng lại bỗng dưng quay cuồng dao động.

Kỳ lạ, hai ngày nay sao tôi bỗng dưng lại thấy đầu mình trống rỗng thế?

Trong phòng tắm ẩn ẩn truyền tới thanh âm nước chảy. Bên trong nhất định là đang có hơi nước bốc lên, cách một cánh cửa tôi cũng có thể cảm giác được làn khí nóng ấy đang quanh quẩn ——–

Cách —— cánh —— cửa ——– này???

Không ổn. Tôi xoay người vào phòng bếp, lôi từ trong tủ lạnh ra một lon bia giải tỏa cơn khát của mình. Lại tùy tiện kiểm tra hệ thống lò sưởi trong phòng ——- quá nóng, cái lò sưởi này sẽ làm cháy sạch mặt tôi mất……

Mặt khác, trong lòng tôi cũng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt……

A!!!”

Trong phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn.

“Sao thế Dịch Khiếu, em không sao chứ?” Tôi chỉ sải vài bước lớn từ phòng bếp đến trước cánh cửa phòng tắm đang bị khóa.

“A ——– em ——– em ——— em bị chuột ——— rút ———- đau quá ———” Thanh âm Dịch Khiếu tràn đầy thống khổ.

“A! Thầy vào ngay đây!” Tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cửa vọt vào. Bên trong quả nhiên là một mảnh hơi nước, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, ngay cả khuôn mặt đầy thống khổ của Dịch Khiếu cũng chỉ loáng thoáng, lại càng thương tiếc.

Tôi lập tức túm lấy khăn tắm lớn bên cạnh, quấn lung tung trên người em vài cái, rồi cúi xuống bế lên.

Có cảm giác không cân bằng cho lắm. Tôi nao nao, nhận ra em chỉ có một chân.

Không kịp đau lòng, tôi ném mấy suy nghĩ phiền não đó ra khỏi đầu, lập tức ôm em ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.

“Sao lại bị chuột rút? Đau ở đâu?” Tôi buông em ra, liền vội vàng hỏi dồn.

“Ở cẳng chân ——– cẳng chân ——-” Dịch Khiếu nắm chặt lấy mép giường, thân thể căng cứng.

Tôi túm chặt lấy chân trần của em, kéo mạnh, đem chân bó và không bó tách sang hai bên. Đau một chút mới tốt, lòng tôi thầm nói với em.

Dịch Khiếu khó nhịn rên rỉ một tiếng, một phần là vì đau đớn do chuột rút, một phần là vì tôi dùng sức, chân em giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiểm giữ của tôi.

“Đừng lộn xộn, sẽ tốt lên ngay thôi.” Tôi an ủi em, cố gắng đem chân đang co quắp của em kéo thẳng lại.

Là lúc khó chịu nhất.

Dịch Khiếu cả người cứng đờ, lập tức lớn tiếng rên rỉ. Em gắt gao nắm chặt lấy mép giường, run rẩy, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng sức ưỡn người ra phía trước. Cùng lúc đó, thân thể hoàn mỹ của Dịch Khiếu hệt như phát sáng, từ trong chiếc khăn tắm bị trượt xuống lộ ra, mang theo những bọt nước trong suốt còn đọng lại, đột nhiên, không chút đề phòng, hiện ra đầy đủ trước mắt tôi ———-

Trong đầu tôi “Oanh” một tiếng, cứ như vậy phía dưới không kìm nén được liền cương lên!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.