CHƯƠNG 32
.
Thời gian đôi khi trôi qua thật thong thả, nhưng cũng có lúc lướt đi thật nhanh. Thực ra thứ trôi qua nhanh ấy chính là một thời tuổi trẻ xa xỉ của tôi, còn thứ thong thả là tâm tình mãi chẳng chuyển biến.
Quay đi quay lại đã đến Tết âm lịch, tôi gọi điện cho mẹ nhắc bà phải chú ý an toàn, nhân tiện nói rằng mình có ca trực, tết âm năm nay không về được. Mẹ tôi cũng chẳng nhắc nhở thêm gì nhiều, chỉ khẽ thở dài nói rằng, một người nào đó nếu đã không thể gắng gượng được nữa thì vẫn còn gia đình làm chỗ dựa cho anh ta. Lúc nghe thấy câu ấy nước mắt tôi lại không kìm nén được mà lăn xuống. Gần đây tôi thật dễ khóc, đúng kiểu người càng sống lâu lại tính cách lại càng hóa trẻ đi.
“Tiểu Vân này, 25 tháng 2 đừng quên gọi điện về cho nhà đấy.”
“Sao thế ạ?” Tôi không nhớ ra nổi hôm đấy có ý nghĩa gì với mình.
“Có người nói, muốn ở nhà chờ điện thoại của con.”
……
“Tiểu Vân?”
“Tiểu Vân?”
“Con có về nhà không?”
“Tiểu Vân, mau cho mẹ số điện thoại mới của con đi……”
“Tiểu Vân……”
……
Ngày 25 tháng 2 là sinh nhật của Dịch Khiếu.
Còn của tôi là ngày 11 tháng 2.
Tôi hay nói giỡn rằng ngày sinh theo âm lịch của mình với ngày sinh theo dương lịch của em sẽ có một năm trùng nhau.
Nói là nói vậy nhưng tôi không ngờ Dịch Khiếu nghe thế lại đi dò lịch vạn niên, hơn nữa còn xem xét vô cùng cẩn thận.
Sau đó em nói với tôi rằng phải 148 năm nữa sinh nhật hai chúng tôi mới hoàn toàn trùng nhau.
Lúc đấy hai đứa đều đã thành xương trắng cả rồi. Tôi cười nghiêng ngả nói.
Vẻ mặt Dịch Khiếu hình như rất chán nản. Nhưng rồi rất nhanh em lại trở nên vui vẻ.
Cũng chẳng sao. Mộ của chúng ta nhất định phải thật gần nhau, như vậy đến ngày sinh nhật chung đấy, từ nắm xương của em photpho bay lên, từ nắm xương của anh cũng thế, hai ngọn ma trơi cùng quẩy party mừng sinh nhật.
Hôm ấy chắc chắn sẽ có thật nhiều thật nhiều ma trơi lập lòe xinh đẹp, sáng như sao, cũng nhiều như sao.
Dịch Khiếu thật là một người kỳ quái. Thường thì nghề thầy thuốc hay bào chế thuốc sẽ toàn là những người theo chủ nghĩa vô thần, căn bản không tin những điều sau khi người ta chết đi kia. Nhưng Dịch Khiếu lại tin, em tin linh hồn chắc chắn tồn tại, cho rằng con người sau khi chết đi trở nên nhẹ hơn là vì linh hồn đã bay đi. Tôi không rõ vì sao em lại tự tin như vậy, nhưng tôi rất thích ngắm khuôn mặt của Dịch Khiếu khi em tự vạch ra tương lai 100 năm sau của mình, bởi vì trên khuôn mặt ấy có cái hồn vô cùng xinh đẹp, tựa như đang tỏa ánh hào quang rực rỡ đến vô ngần.
Khi nghĩ tới chuyện 100 năm sau ấy, lòng tôi cũng trở nên mềm nhũn, cảm giác như chuyện đó ngay ngày hôm sau sẽ xảy ra.
Nhưng giờ, cùng lắm mới có một năm mà thôi.
Vật chẳng giống người.
Ngày 11 tháng 2, tôi không gọi điện về nhà.
Tôi ba mươi tuổi. Thật nhanh. Đã ba mươi rồi.
Ngày 25 tháng 2, tôi ở nhà đặt một chiếc bánh ngọt lớn, cắm lên đó hai ngọn nến đủ để thắp cả một đêm này.
Sau đó tôi dọn giá vẽ ra, trải giấy trắng, giữa ánh nến lòe sáng, vẽ tranh.
Vẽ tóc trước tiên.
Tôi rất thích mái tóc bay bay của em, nhất là trước kia tóc em còn hơi dài, khẽ bay loạn che đi vầng trán của em. Mái tóc em so với những người khác mềm hơn nhiều, từng sợi mỏng manh, lúc nào cũng nhẹ nhàng trước trán, khiến em nhu thuận vô cùng. Đương nhiên em không phải là người như vậy, tôi biết em là người rất kiên cường, luôn dùng những lời lẽ bén nhọn mà cự tuyệt người khác.
“Vì sao lại chỉ phân một mình em đến phòng ngủ của khoa y vậy?
“Em hoàn toàn có thể sống một mình.”
“Không cần. Em hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân.”
“Một mình em là được rồi. Em sẽ không mang phiền toái đến cho thầy đâu.”
“Thầy —— căn bản không tin vào khả năng tự lập của em?”
Đúng là một đứa nhỏ thích đâm chọc người khác, chẳng đáng yêu chút nào hết. Nhưng tôi lại vừa vẽ tranh lại vừa nhung nhớ.
Sau đó vẽ tới khuôn mặt của em.
Mặt em nho nhỏ, đường nét rất rõ ràng, hốc mắt hệt như một hồ nước sâu nhưng lại có vẻ hòa nhã vô cùng. Khuôn cằm so với những nam sinh khác nhỏ hơn, cho nên khi em rơi lệ, nước mắt lướt qua xương gò má rồi sẽ trực tiếp rơi xuống, hệt như có linh hồn, dùng sức đập thẳng xuống đất.
Lần đầu tiên tôi thấy Dịch Khiếu khóc như một người bình thường là khi em bị người ta cường bạo. Em lặng lẽ rơi lệ, chậm rãi kéo tôi lại, kêu tôi ngồi xuống, vòng tay trái qua nách phải tôi, bắt chặt lấy vai trái của tôi, còn tay phải vòng ra phía trước gắt gao túm lấy vai trái tôi. Em ôm tôi rất chặt, như đang cố bắt chặt lấy nắm rơm cuối cùng.
Em nói, tối hôm trước em bị người cường bạo.
Em nói, trên thế giới này không có một tòa án nào có thể đòi lại công bằng cho em.
Em nói, vì mình bị đứt một chân, thế nên ngay cả cơ hội để chạy trốn cũng không có.
Lúc trước cứ nghĩ rằng, lúc ấy là thời điểm em đau khổ nhất, về sau mới biết được, thì ra nỗi đau lại là vô tận.
Tôi lau nước mắt, bắt đầu vẽ đôi mắt em.
Mắt em không lớn, nhưng đôi đồng tử đen láy của em dường như lại chiếm tất cả diện tích, thế nên ánh mắt em có vẻ tăm tối nhưng cũng sáng ngời. Hàng lông mi thật dài, rũ xuống, thực dễ dàng che giấu đi tâm sự thật của em. Ánh mắt ấy ngay từ đầu đã hấp dẫn tôi ——— ngay từ tấm ảnh chụp không thật kia ——- để tôi chờ mong trong vô biên vô tận.
Ánh mắt ấy từng do dự, từng lạnh lẽo châm biếm từng khờ dại, từng dịu dàng lại cũng từng khóc, từng cười mà đẹp nhất là một khắc kia rõ rang em đang cười rạng rỡ, nhưng rồi lại khẽ khàng rơi lệ, khiến cả thế giới, cả đất trời cũng trở nên ướt lạnh.
Em nói, tâm nguyện cả đời đều được vui vẻ, là tâm nguyện xa xỉ nhất.
Em nói, Mặc Vân, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau có được không? Vĩnh viễn cũng không……
Hóa ra, cũng là một tâm nguyện xa xỉ.
Khi vẽ xong đôi mắt em cũng là lúc tôi tạm dừng lại. Tôi phải ổn định lại tâm trạng của mình mới có thể xác định bản thân có cầm chắc được ngòi bút hay không. Tôi bước quay trở về chiếc bàn trước mặt, từng ngụm từng ngụm uống hết cốc nước, thấy nến đã cháy được hai phần ba rồi.
Tôi không muốn để tâm tới thời gian nữa, quay lại, tiếp tục vẽ mũi em.
Mũi em không thực xinh đẹp, nho nhỏ, nhưng so với người khác thì lại rất dài, rất thẳng. Nhìn từ bên cạnh thì thấy giống hệt mũi của Trương Tín Triết, nhưng giờ tôi chỉ có thể dùng đường cong để phác thảo nó sao cho thật đẹp mà thôi.
Tôi thích nhất là vẻ mặt của em, khi chóp mũi em hơi hếch lên, khẽ nhăn lại.
Lúc ấy đã về chiều, ánh dương quang nhiễm sắc vàng, khiến cảnh vật có chút hư ảo.
“Em vừa nói gì hả? Cái gì gần cơ? Nói to lên nào!”
“A, không có gì! Em chưa nói gì mà! Thầy nghe lầm rồi!”
“Không thể nào, chắc chắn thầy nghe thấy cái gì đó rồi mà! Dịch Khiếu, không được nói dối thầy ———“
“Thật sự không có gì mà. Thầy tha cho em đi.”
“Thầy nhận là mình không chăm chú nghe, Dịch Khiếu, em nhắc lại lần nữa cũng có chết người đâu ———–“
“Trời ạ ——– thầy năm nay mấy tuổi rồi chứ, thế mà cũng đi làm nũng……”
“Thầy ——– thầy ——– đâu có làm nũng đâu, em đừng có lôi vấn đề tuổi tác của tôi ra đây, như thế thật quá đáng mà!”
“Nhưng thầy đúng là già hơn em nhiều lắm đó nha.”
“Em không thể coi như mình không biết được hay sao? Không thể xem nhẹ chuyện này được sao?”
“A! Lần trước chẳng biết ai cứ liên tục nhấn mạnh bản thân ăn nhiều cơm hơn em những mười năm ấy nhỉ……”
……
Tiếng cười vui vẻ tựa như từ trong ***g ngực truyền ra. Tôi đột nhiên bẻ đôi chiếc bút trong tay, sau đó ngơ ngác nhìn bức tranh chưa vẽ xong trước mắt.
Điện thoại đặt ở ngay đằng sau tôi, không cần nhìn tôi cũng biết nó đang chờ đợi điều gì.
Mày đang đợi cái gì? Tôi tự hỏi chính mình, mày đang do dự cái gì?
Mày có yêu em ấy không? Có còn yêu em ấy hay không?
……
Có.
Mày có hy vọng em ấy luôn vui vẻ hay không? Có muốn khiến em ấy hạnh phúc hay không?
……
Có.
Gọi điện thoại cho em ấy đi. Em ấy đang đợi điện thoại của mày đấy.
………………………
Gọi cho em ấy đi!
………………………
Không.
Tôi không thể.
Tôi không muốn mình hại em thêm lần nào nữa.
Bởi tôi còn yêu em, muốn em luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc. Cho nên, tôi không muốn thương tổn em thêm một lần nào nữa.
Tôi đã sai ngay từ đầu, nếu đã qua rồi, thì giờ tôi không muốn uống lại ly rượu độc ấy để giải khát nữa.
Em mới hai mươi tuổi, có thể sẽ sống thêm tám mươi năm nữa. Trong tám mươi năm ấy, em sẽ gặp được người tốt hơn tôi rất nhiều, yêu em hơn tôi rất nhiều, có tư cách yêu em, khiến em hạnh phúc hơn tôi. Mà… người ấy… chắc chắn không phải tôi.
Sự tồn tại của tôi là một sai lầm, tôi không thể tiếp tục ở bên em tám mươi năm ấy, tôi không xứng.
Tôi không thể trở thành đôi chân của em, không thể thay em chịu đựng mọi bi thương, không thể lau khô những đau xót khổ sở trong đôi mắt em.
Thực ra, tôi chẳng thể làm được bất cứ điều gì.
“Mày đã thề với cha mẹ em ấy rồi mà, không gặp em, không viết thư cho em, không gọi điện cho em, không giữ liên lạc với em. Mày đã đáp ứng rồi mà.”
Tôi thì thào lẩm bẩm.
Tôi vô ý thức nhấc tay, cẩn thận vẽ từng nét xuống dưới chiếc mũi của em. Bờ môi của em hơi mỏng, đường cong hơi ngạnh, lại còn có chút khó gần mà miết xuống, hệt như người ta thiếu nợ gì em vậy. Tôi lúc nào cũng khuyên em phải vui vẻ một chút, thử mỉm cười với người khác. Em nghe thấy lại có chút khinh thường mà khẽ nghiêng đầu, nói một loạt những câu chẳng hợp với tuổi của mình chút nào.
“Dịch Khiếu, em phải thật vui vẻ……. thật hạnh phúc nhé……” Tay tôi đột nhiên phát run, bờ môi kia mãi chẳng thể vẽ thêm được nét nào.
“Em phải cười nhiều hơn với người khác đấy, có biết lúc em cười lên em đẹp đến mức nào không? Mọi người khi thấy nụ cười của em sẽ cảm động đến phát khóc đó……” Đúng vậy, tôi đang khóc, cố gắng vẽ khóe miệng em cong lên, cong lên.
“Anh hy vọng em cả đời đều tươi cười, đều vui vẻ, hạnh phúc, xinh đẹp, cả đời này…… cả đời……”
Tiếng chuông điểm mười hai giờ từ một nơi thật xa vang tới. Dường như cũng đúng lúc ấy, cây nến cuối cùng trên bàn cũng đã cháy hết.
Không gian chìm vào bóng tối.
Tôi lẳng lặng ngốc nghếch ngồi đó, chân dung của Dịch Khiếu hiện ra thật rõ ràng trong đầu tôi. Em đang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng vô tận.
Dịch Khiếu.
Sinh nhật vui vẻ.
Sinh nhật vui vẻ…