Thiên Sứ Đích Mỉm Cười | Nụ Cười Của Thiên Sứ

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2

Từ ngày mùng 10 tháng 6 đến ngày 25 tháng 7, cái tên Nhiễm Dịch Khiếu như đã trở thành một khối tâm bệnh của tôi, lúc nào cũng như chực chờ nhảy ra khiến bản thân càng muốn hiểu rõ hơn về nó. Tuy không nói nhiều, nhưng những ánh mắt mang ý vị thâm trường cứ luôn nhìn tôi cùng những lời thăm hỏi cổ vũ lại càng làm gánh nặng trong lòng tôi lớn hơn nữa. Lý chủ nhiệm lại như gần như xa nói: “Không chọn học sinh này, sẽ là trách nhiệm của nhân viên phòng tuyển sinh mà chọn học sinh này, lại là gánh nặng của nhà trường.” Tuy rằng xã hội hiện nay đã từng bước giảm bớt thái độ kỳ thị với người tàn tật, cũng đã ban hành rất nhiều chính sách bảo vệ quyền lợi cho họ —— nhưng trong lòng ai cũng rất rõ ràng nhận thức một thực tại rằng: ngay từ khi kết cấu sinh lý của những người tàn tật khác với người bình thường, thì mối quan hệ của họ với xã hội đã không còn đơn giản như trước nữa.

“Học sinh này nếu thành tích học tập không tốt thì đã chẳng nói làm gì, nhưng mà thành tích tốt thì phải làm thế nào để nó rút lui đây.” Ai, thực thảm. Người ta là vì cậu ấy tàn tật mà không muốn nhận vào, tôi cũng xanh xao, cũng tiều tụy, thế mà khi cậu ấy tới, tôi lại thành một người đáng giá. Vì sao lại là tôi, vì sao lại ném chuyện này lại cho tôi cơ chứ? Đôi lúc, tôi như nhìn thấy ảo giác ngay giữa ban ngày, như nhìn thấy nam sinh tên Nhiễm Dịch Khiếu kia, giữa một khoảng trời cười lạnh nhìn tôi. “Thầy xem, thầy xem, thầy không thể khiến em rút lui được đâu. Hừ hừ…”

Cho nên, tôi chỉ có thể cầu nguyện nam sinh này khảo sát năng lực sẽ thật kém, sẽ không thể qua được kỳ thi. Như vậy, tôi vừa có thể buông tảng đá mang tên gánh nặng trong lòng kia xuống, lại vừa có thể hoàn thành công việc một cách viên mãn.

.

.

Ngày 25 tháng 7.

Văn phòng trúng tuyển.

Chúng tôi mắt thâm quầng hệt như mấy con gấu trúc, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Tôi rốt cục cũng đã hiểu ra vì sao Lý chủ nhiệm lại đặt nhiều hy vọng vào việc tham gia đợt tuyển sinh lần này. Đó là một loại cảm giác quyền uy tuyệt đối, nắm trong tay quyền lực cao nhất. Chỉ cần gạch nhẹ một cái, một người cố gắng suốt 12 năm trời sẽ ngay lập tức hoặc là được chọn, hoặc là bị từ chối, hay cũng có thể nói rằng, chỉ bằng sự lựa chọn của một người nhỏ bé, sẽ quyết định vận mệnh cả đời của hàng ngàn người khác. Ngay khi quyết định của một người được đưa ra ——– sẽ có rất nhiều gia đình nhận được giấy báo ngay lập tức vui mừng đến nhảy nhót, nhưng cũng sẽ có rất nhiều gia đình không nhận được mà ôm đầu khóc rống ——— đối với phần tử trí thức như chúng tôi mà nói, không thể phủ định rằng cảm giác ấy chính là một thể nghiệm xa hoa, một thứ khoái cảm vô cùng xa xỉ.

Có lẽ, thể nghiệm và khoái cảm ấy của tôi cũng phải tập trung hết lên người một nam sinh tên là Nhiễm Dịch Khiếu kia rồi.

Ngay từ ngày tuyển sinh đầu tiên bắt đầu, Vương chủ nhiệm đã vô cùng chiếu cố tôi. Ông âm thầm thông báo cho tôi biết, thí sinh tàn tật luôn gọi điện thoại tới kia đã không còn gọi nữa, thế nên họ cũng chẳng thể biết rốt cục nó muốn tham gia khảo sát thế nào, “Áp lực thật là không nhỏ nhỉ, tiểu tử.” Vương chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai tôi.

Lòng tôi chợt nhảy dựng lên, áp lực từ trên bả vai trực tiếp đập thẳng vào tim. Chiến dịch sao lại thành khó đoán như thế chứ, ngay cả lối đánh của đối thủ cũng chẳng thể hiểu nổi nữa. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ còn biết hy vọng có thể từ những cuộc nói chuyện qua điện thoại kia thu thập được chút ít tin tức: “Chủ nhiệm, học sinh kia nói gì trong điện thoại vậy, ngài nói cho tôi biết được không?”

Vương chủ nhiệm nghiêm túc nhìn tôi, lúc ấy tôi đột nhiên lại thấy trong mắt ông ánh lên chút thương cảm.

Có lẽ là do ngữ khí của ông có vài phần trầm trọng, mới khiến tôi thấy người này thật sự quá mức nghiêm túc, hệt như một thẩm phán trên một tòa án tối cao, nhưng lại có vài phần xót xa không rõ nguyên nhân.

“Nó chỉ lặp đi lặp lại mãi một câu: Thưa thầy, nếu năm nay em không qua được đợt khảo sát, thì thầy hãy trả lại hồ sơ cho em, sang năm em sẽ thi lại……”

Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy trong lòng nghẹn đầy u buồn.

Sau lúc ấy, tôi lại không còn thấy một Nhiễm Dịch Khiếu cười lạnh đứng giữa một khoảng trời rộng kia nữa, mà thay vào đó lại là một cậu nhóc luôn mang ánh mắt tràn ngập ưu thương, đứng rất xa, lẳng lặng nhìn tôi, đôi môi khép lại như muốn khóa chặt mọi hy vọng vào trong lòng.

Tôi tự dưng có một mong muốn, muốn được nhìn thấy cậu nhóc ấy.

Tôi muốn nhìn thấy nam sinh này! Cho dù chỉ là một bộ hồ sơ nho nhỏ, dán một tấm ảnh chụp cho dù không giống người thật đi chăng nữa ——– những cuộc điện thoại tra tấn tôi, tra tấn mọi thành viên trong tổ tuyển sinh nhỏ bé này, không biết đã ấp ủ những tâm tình như thế nào… Mọi người đều đang rất chờ đợi ngày mùng 6 tháng 8 đang dần trôi tới……

Ngày 6 tháng 8

Hệt như mọi buổi sáng chói lọi khác, ánh mặt trời vẫn tỏa nắng như trước.

Khi tôi bước vào văn phòng tuyển sinh, ngay lập tức một trận kinh hô đánh úp tới. Đúng là một buổi sáng kỳ quái, từ trước tới nay, giáo viên của phòng tuyển sinh không phải thần kinh đều đã bị rèn đến cứng như sắt, kiên cường vô cùng hay sao, như thế nào còn phát ra một loại cảm thán nặng nề như thế? Tôi dùng một loại ánh mắt trì độn nhìn đến chỗ mọi người đang tụ tập ———— A, bọn họ đều đang chụm lại trước bàn làm việc của tôi, đều đang chụm lại ở…….

Hả?

Đều đang đứng trước máy tính của tôi?

Sau khi tôi bước vào, ánh mắt của mọi người lại ngay lập tức tập trung trên người tôi ——— cái loại ánh mắt phức tạp đồng loạt chằm chằm vào người khác thật khiến người ta giật mình.

Tôi đại khái có thể đoán ra một chút nguyên nhân. “Làm sao vậy? Có tin gì từ Thiên Tân rồi à? Hẳn là gặp phải chút vấn đề gì rồi.” Tôi mạnh mẽ cười cười.

Thật lạ là mọi người cũng không hề tranh nhau bàn luận, chỉ có giáo viên Triệu đang ngồi trước bàn làm việc của tôi chậm rãi đứng lên. “Cậu tới xem đi, hồ sơ của Nhiễm Dịch Khiếu đã đến rồi đây này.”

……

Phản ứng của tôi có điểm trì độn.

Hồ sơ của Nhiễm Dịch Khiếu đã đến rồi ——–

“Tới xem đi…… Thật sự cũng chẳng biết phải nói gì nữa……”

Mọi người lại đồng loạt nhìn chòng chọc vào màn hình máy tính đang sáng kia.

Biểu tình nhàn nhạt, ánh mắt trong suốt.

Tôi không biết bản thân đang mang loại tâm tình gì khi nhìn hồ sơ của Nhiễm Dịch Khiếu nữa. Những câu chữ in hoa thể Tống cứng nhắc từng nét từng nét phác nên một bản hồ sơ đánh giá con người trong ảnh.

“Học sinh giỏi nhất Thiên Tân.”

“Năm 1998, là một trong ba học sinh giỏi nhất thành phố Thiên Tân”

“Năm 1999, là cán bộ xuất sắc của thành phố Thiên Tân.”

“Chiều cao: 1m81”

“Năm 2000, bị tai nạn giao thông phải cắt bỏ một phần cơ thể, không còn chân trái.”

Trên tấm ảnh chụp là hình một nam sinh lẳng lặng nhìn về phía trước, trên mặt không có bất kỳ một nét tươi cười nào. Ngay cả trong tưởng tượng cũng như trong mộng của tôi, nó cũng không xinh đẹp đến mức như vậy, thế nên tôi thậm chí còn hoài nghi có phải giờ phút này mới là một cảnh tượng trong giấc mơ của mình hay không. Nó xinh đẹp như vậy, dù kỹ thuật chụp ảnh kém đến mức nào cũng không thể làm lu mờ đi quang mang xinh đẹp của nó. Nó cứ như vậy lặng lặng nhìn chúng tôi, nhìn người chụp sau màn ảnh và nhìn những giáo viên tuyển sinh, như thấu mọi tâm tư của chúng tôi, khiến mọi thứ như đột nhiên vỡ òa.

Bên cạnh có người khịt khịt mũi, mới đầu chỉ khẽ khàng, sau đó hàng loạt thanh âm nổ ra càng ngày càng lớn, càng lúc càng lớn, hệt như gió bão gào thét trong một văn phòng nhỏ xíu.

“Chấp nhận nó đi!! Không phải nó là một học sinh vô cùng xuất sắc hay sao. Chúng ta làm người cũng đừng có tuyệt tình như vậy chứ!”

“Làm sao có thể nói không chứ! Chắc chắn không từ chối được rồi! Đồng ý đi!”

“Trời ơi, sao nó lại đáng thương như vậy chứ. Ta cũng không nhẫn tâm đến mức ấy……”

“Thật đáng thương…… Đừng để nó không được lên cấp a……”

Tôi máy móc quay sang nhìn Vương chủ nhiệm, lại một lần nữa nhìn thấy sự xúc động đang cố gắng ẩn nhẫn hiện trên khuôn mặt cứng nhắc của ông. Ông cũng im lặng nhìn tôi, hồi lâu sau, hệt như một loại nghi thức, chủ nhiệm chậm rãi nói: “Cậu thấy sao? Nó thuộc phạm vi cậu tiếp nhận mà.”

Tôi gật gật đầu.

Có lẽ vậy.

Đó kỳ thực là một nghi thức.

“Cậu có đồng ý chấp nhận học sinh này không?”

Tôi gật gật đầu.

“Giao cho tôi đi.”

Tôi nghe thấy bản thân nói ra những lời ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.