Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
trên đường về, Trần Hi và Lục Chinh cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt
Do Lục tổng hào phóng, xé rất nhiều đồ ăn vặt nên ăn không hết.
“Để đó đi.” Lục Chinh bảo Trần Hi đang bối rối không biết để món nào mình không thích lại... à, Trần Hi không có món nào là không thích. cô chỉ để một ít bánh quy mà mình thấy không ngon miệng lắm ở trên xe, rồi xách một cái túi lớn về nhà.
anh thấy Trần Hi xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà 33 tối đen không chút ánh sáng, nhíu mày rồi từ tốn nói: “Em chưa từng mời anh lên nhà em.” Trong ánh mắt lạnh băng của Lục Chinh thêm vài phần trách móc, Trần Hi ngẩn người, nghĩ tới chuyện Lục Chinh từng mời mình tới biệt thự, hơi đắn đo dò hỏi: “anh muốn lên lầu ngồi không?”
“Nếu em đã mong mỏi như vậy, anh đành lên ngồi vậy.” Lục Chinh mặt không đổi sắc nói.
Trần Hi mím môi, khẽ gật đầu.
cô đợi Lục Chinh khóa kỹ xe, sau đó mới dẫn Lục Chinh vào tòa nhà.
Tòa nhà này trông giống một ngôi nhà cổ xây cách đây nhiều năm, cầu thang rất hẹp, hơi dốc, không chỉ vậy, hành lang tối om, toát ra mùi vị cổ quái của những căn nhà cổ.
Lục Chinh đang mặc một bộ vest vô cùng đắt tiền, nhưng chẳng thèm để ý, mặt mày lạnh nhạt, cứ như bình thường mà đi theo Trần Hi. Khi đi qua mấy lầu kia, xuyên qua ánh sáng le lói mà đèn điện thoại Trần Hi chiếu ra, anh cẩn thận nhìn mấy cánh cửa sắt lạnh lẽo đang đóng chặt, tới khi sắp bước lên chiếu nghỉ lên lầu bốn, Trần Hi đột nhiên hít hít mũi.
“Hử?” Trong điện thoại có chức năng đèn pin, Trần Hi lo Lục Chinh không nhìn rõ nên bật đèn ở mức sáng nhất, lúc này ánh mắt cô rơi vào vách tường rất khuất chỗ chiếu nghỉ.
“Đây là...máu?” Trần Hi thấy kinh ngạc, bởi vì cô nhớ rõ trên mảng tường không có vết máu nào, phát hiện này khiến Trần Hi có phần thắc mắc, cô bèn ngồi xuống cẩn thận quan sát mặt tường, rồi lại ngẩng đầu nhìn cầu thang, cảm thấy hình như có người bị lăn xuống cầu thang, đập đầu chảy máu. Tuy máu đã khô, nhưng vết máu hãy còn mới, càng làm Trần Hi thêm nghi ngờ.
cô chớp mắt, nhìn xung quanh, bỗng thấy một cái kẹp cà vạt vô cùng tinh xảo.
Là kẹp cà vạt của đàn ông, mặt trên có đính đá quý nhỏ, trông rất đẹp.
cô cầm lên nhìn thử.
Lục Chinh cũng nhìn sang, thấy trên tay cô là kẹp cà vạt, anh trầm tư nhíu mày.
Cái này trông quen quen.
“Đưa cho anh xem.” một cái kẹp cà vạt tinh xảo như thế này không có khả năng xuất hiện ở nơi cũ nát như tòa nhà này, kẹp cà vạt của đàn ông thích hợp với chỗ xa hoa hơn mới phải.
Mặc dù Lục Chinh thấy gu này chả ra làm sao...Lục tổng không thích kẹp cà vạt khảm đá quý, mà thích mấy cái khiêm tốn nội liễm hơn, nhưng mà anh cũng phải công nhận cái kẹp cà vạt này được làm rất cẩn thận. Đá quý đính ở trên tuy là cực kỳ nhỏ, nhưng lại rất sáng, không phải hàng rẻ tiền.
Thấy Trần Hi ban đầu còn hơi lơ mơ, lúc sau như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt hơi đổi, Lục Chinh cầm kẹp cà vạt hỏi, “Người quen à?”
“Em không quen. Chỉ là một người gần đây em rất ghét.” Trần Hi khựng lại rồi nhẹ nhàng nói.
Lục Chinh lặng lẽ cất cái kẹp này đi.
Lúc về phải ngẫm kỹ lạ, cái kẹp cà vạt...
một tia sáng lạnh lùng chợt lóe qua mắt Lục Chinh
anh đã nhớ ra vì sao cái kẹp này lại quen đến vậy, cách đây không lâu, vị Triệu phó tổng Triệu thị - Triệu Viễn Đông đã từng khách sáo mời anh uống một ly cà phê, mặc dù anh không đồng ý, mong Triệu phó tổng đi nhanh giùm, nhưng một thoáng liếc nhìn, anh đã thấy cái kẹp cà vạt bị anh cười nhạo kia.
Nghĩ tới đây, quay sang thấy trên gương mặt trắng trẻo của Trần Hi có phần mờ mịt, Lục Chinh híp mắt, vươn tay xoa xoa đầu cô, từ tốn nói: “Em đừng lo. sẽ không có ai tới quấy rầy nữa.” anh không ngờ, Trần Hi và Triệu thị hình như có mối quan hệ sâu xa nào đó
Đầu tiên có vẻ cô biết tiểu công chúa của Triệu thị, sau đó, Triệu Viễn Đông còn tự mình tới cửa tìm cô.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Trần Hi, lẽ nào ông ta đã tìm tới không chỉ một lần?
Xem ra, cái người bị ngã cầu thang vỡ đầu chảy máu, chật vật bò đi này chính là Triệu Viễn Đông?
đang còn nghĩ ngấm, nhìn thấy Trần Hi đang cúi đầu, giống như không vui, Lục Chinh bỗng cười hừ một tiếng, nói, “Ngã hay lắm!”
thật ra anh chỉ đơn giản nghĩ là Triệu Viễn Đông ngã đúng lắm, thấy Trần Hi không nghe thấy tiếng mình, bước lên lầu mở cửa sắt, Lục tổng liền đi tới trước vết máu, nhìn xuống vết máu đã biến thành màu đen kia, không hài lòng, thậm chí còn có phần tiếc nuối mà nói: “Sao không ngã gãy chân đi!”
một người đàn ông trung niên có gia đình có sự nghiệp, thường xuyên tới tìm cô bé ngâ y thơ đơn thuần làm gì?!
Ông ta muốn làm gì?
Cái loại mặt hàng như Triệu Viễn Đông, nên ngã gãy chân, lăn ra khỏi tòa nhà này.
Đột nhiên, ánh mắt Lục Chinh nhìn về cánh cửa sắt lầu ba.
Hình như anh nghe thấy tiếng cười trộm đằng sau cánh cửa ấy.
Lại nghĩ tòa nhà này đều là hàng xóm của Trần Hi, có lẽ ai đó đã nhìn thấy cảnh tượng Triệu Viễn Đông ngã cầu thang, Lục Chinh lại hừ lạnh thêm một tiếng, lạnh lùng nhìn thoáng qua cánh cửa sắt kia, cẩn thận chỉnh lại tây trang rồi mới bước vào nhà Trần Hi.
Lúc anh bước vào nhà cô, chợt im lặng một lúc, sau đó lại làm như không có việc gì mà bước vào căn phòng nhỏ hẹp, có phần nghèo khó này, tiện tay đóng cửa nhà. Trần Hi đã đi vào phòng cất cặp sách và đồ ăn vặt, anh đi vào phòng khách không lớn lắm, thấy một cái bàn, trên đó để một tấm ảnh chụp của một ông lão.
Im lặng một lúc, Lục Chinh hơi cúi người, khom lưng chào ông lão, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Sau khi anh làm xong lễ nghi mới xoay người nhìn mấy tấm ảnh trên cái bàn nhỏ bên cạnh, trên đó có hình của ông lão, của Trần Hi, và một người có nét giống với Trần Hi, nhưng mà khác với vẻ trầm lặng của Trần Hi, cô gái trong ảnh lớn tuổi hơn một chút, nụ cười rạng rỡ hơn, vẻ mặt hưng phấn*, đôi mắt tươi sáng đẹp đẽ.
*thần thái phi dương: dịch ra là vẻ mặt hưng phấn.
Vẻ đẹp tươi sáng lại chẳng thể nhìn ra từ trên người cô gái nhút nhát, mềm yếu như Trần Hi, Lục Chinh nhìn một lúc, cảm thấy có chút kỳ lạ. Bởi vì phần lớn ảnh này đã bị tàn phá, hình như bị xé mất...một người?
“Đây là mẹ em.” Trần Hi bước từ trong phòng ra, rót nước mời Lục Chinh, thấy Lục Chinh đang nhìn mấy tấm ảnh, liền tự hào giới thiệu, “Bà ấy là người mẹ tốt nhất trên đời.”
“Trước kia cô đối xử với em rất tốt sao?” Lục Chinh nhận ly nước, uống một ngụm, bình tĩnh hỏi.
“Mẹ em mất sớm, bà ấy và em chưa từng sống chung với nhau.” Trần Hi vừa cầm giẻ lau bên cạnh nghiêm túc lau khung ảnh, đây là công việc hàng ngày của cô, dù khung ảnh sạch sẽ nhưng cô vẫn muốn lau thêm.
Lúc cô nói chuyện này cực kỳ bình tĩnh, nhưng gương mặt lạnh lùng của Lục Chinh nháy mắt đã hiện lên sự kinh ngạc. anh khá bất ngờ trước câu trả lời này, mãi một lúc sau, nhìn Trần Hi cởi áo khoác đồng phục, lộ ra vóc dáng gầy yếu, anh mới khàn giọng hỏi lại: “Em chưa từng sống cùng mẹ sao?” Lần đầu tiên anh thấy như có thứ gì nghẹn lại nơi cổ họng, lúc này anh mới hiểu, ngày hôm đó khi anh tới Khương gia, tại sao cô lại thể hiện ánh mắt thân thiết với Khương phu nhân như vậy.
anh vốn cho rằng đó là bản năng gần gũi của cô gái nhỏ với những người phụ nữ lớn tuổi, nhưng giờ ngẫm lại...
cô không có mẹ ở bên.
“Em nói rồi, em mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa.” Trần Hi cảm thấy Lục Chinh không cần phải buồn thay cho mình, thấy đôi mắt đen trầm của anh đang nhìn mình, cô cong mắt cười, cẩn thận đặt những tấm ảnh lên bàn, đẩy Lục Chinh tới ngồi trên ghế sofa thủng lỗ nhà mình, nói, “Hơn nữa anh đừng cảm thấy em rất đáng thương. thật ra em rất hạnh phúc. Bởi vì ông ngoại với mẹ đều rất yêu em.” Trong miệng cô chỉ nói thân phận của hai người, Lục Chinh im lặng một chút, nhưng vẫn không hỏi cô câu “Vậy bố em đâu?”
Bản năng mách bảo anh không nên hỏi vấn đề này, cho nên không mở miệng nói.
Trần Hi cũng không hề có ý định nhắc tới bố mình.
cô chỉ thấy hơi khẩn trương, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Chinh.
“Nhìn anh làm cái gì?” Lục Chinh đột nhiên mở miệng hỏi.
“không. Chỉ là...” Trần Hi vặn vặn góc áo, tuy là có hơi ngại, nhưng cũng thấy một chút vui vẻ, thế là nghiêm túc nói, “anh là người bạn đầu tiên tới nhà em chơi.”
Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ hàng xóm, cô vẫn luôn giữ khoảng cách với bạn học. Bởi vì cô là con mọt chỉ biết gặm sách không biết vui chơi, tính cách trầm lặng không biết cách kết bạn. Thậm chí ngay bây giờ, cô rất thân thiết với nhóm Khương Noãn, nhưng mấy cậu ấy chưa từng tới nhà mình bao giờ.
Lục Chinh là người bạn đầu tiên tới nhà cô làm khách, Trần Hi thậm chí còn không biết nên chiêu đãi anh ra sao.
“anh ăn đồ ăn vặt đi.” cô lại lôi đống đồ ăn vặt mới lấy từ trên xe xuống, đặt trước mặt Lục Chinh.
Chiêu thức mượn hoa hiến phật này khiến Lục tổng câm lặng.
cô bé này chắc là quên ai đã mua đồ ăn vặt rồi.
Lấy đồ Lục tổng mua để chiêu đãi Lục tổng? trên đời này cũng chỉ có Trần Hi mới làm được.
anh lạnh mặt đẩy đống ăn vặt sang một bên, thấy đối diện là một cái TV Sony CRT* đã không còn sản xuất từ lâu, lại nhìn xung quanh, tuy là rất sạch sẽ nhưng một số đồ trong nhà đã quá cũ, thấy Trần Hi vẫn chớp đôi mắt to nhìn mình chờ mong, anh mím bờ môi mỏng, đành lạnh mặt cầm bừa một lát khoai tay từ đống đồ ăn vặt, mặt vô cảm cho vào miệng ăn, lạnh lùng nói, “Cảm ơn em đã chiêu đãi.”
*bản gốc là đại thí cổ TV, từ đại thí cổ dịch ra là mông bự, nhưng cái này là để chỉ TV Sony đời cũ, phần đuôi TV khá lớn.
Câu khích lệ của anh đã khiến cô bé vui ngay tắp lự, cô cũng không ngồi nữa mà quay quanh ghế sofa.
“Lục Chinh, anh, anh có muốn uống thêm nước không?”
Lục Chinh âm thầm nhớ lại, lúc trước mình mời Trần Hi làm khách, mình cũng ngớ ngẩn như này?
anh hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, lắc lắc đầu đi qua phòng khách, ngẫm nghĩ rồi quay qua đẩy cửa phòng mà Trần Hi vừa cất cặp sách.
trên cái giường nho nhỏ, một con gấu bự được đặt trên giường đầy nâng niu...
Nhìn quen ghê.
Lục Chinh hơi nhướng mày, cảm thấy con gấu bự này vô cùng đẹp trai.
Gửi kèm cái hình TV Sony CRT