Ánh sáng kia đi khắp trên vòng tay một lát lại đột nhiên biến mất, vòng tay lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Tất cả vừa rồi như ảo giác, nhưng Cố Lâm Tĩnh biết đó cũng không phải ảo giác. Vòng tay làm bằng gỗ này là Phượng Tiêu dùng tay vụng về khắc từng chút một, để tặng cho y ở một thời không không biết làm quà sinh nhật.
Ở trong thời không kia, Phượng Tiêu vẫn là Phượng Tiêu, có thêm mấy phần hơi thở sinh hoạt hơn bây giờ. Vẻ xa cách trên mặt khi gặp được Cố Lâm Tĩnh ở thời đại kia, là ôn hòa và dung túng không gì sánh được.
Đối mặt với từng bước tới gần của Cố Lâm Tĩnh, hắn lùi lại từng bước.
Phượng Tiêu là tiên nhân của Cửu Trùng Thiên, thủ đoạn phi thường, nếu thật sự muốn né tránh cái hôn khẽ kia, Cố Lâm Tĩnh tuyệt đối không hôn được. Nghĩ đến dung túng của Phượng Tiêu khi đó, bây giờ trong lòng Cố Lâm Tĩnh hơi ghen tị, y ngay cả tay Phượng Tiêu cũng chưa từng nắm đâu.
Mặc kệ đó có phải kiếp trước của họ hay không, nụ hôn kia y lại không cảm nhận được, cảm giác này thực sự xấu.
Lúc Cố Lâm Tĩnh tắm xong ra khỏi phòng, Phượng Tiêu đã ngồi trước bàn ăn.
Tư thế của hắn rất thanh thản, trên bàn ăn bày bữa sáng, được hắn mua sau khi thức dậy. Nhưng vì thời gian lâu, bữa sáng đã hơi nguội.
Phượng Tiêu thật sự không ngờ hôm nay Cố Lâm Tĩnh dậy muộn như thế, mặt trời đã lên cao, người này mới xuất hiện.
Cố Lâm Tĩnh không đợi hắn lên tiếng, đã mang bữa sáng vào bếp hâm nóng lên.
Bữa sáng được hâm nóng hơi ảnh hưởng cảm giác, hai người cũng không để ý.
Thật ra Phượng Tiêu vẫn có phần không thích ứng, hắn rõ ràng cảm nhận được Cố Lâm Tĩnh có tâm sự. Trước kia trên bàn ăn người này cũng không thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không phải dáng vẻ hôm nay, hôm nay y im lặng khác thường. Hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm môi hắn, muốn nói lại thôi.
Ban đầu Phượng Tiêu tưởng khóe miệng mình dính cái gì, sau khi hắn rất bình tĩnh lau đi, Cố Lâm Tĩnh vẫn là dáng vẻ không yên lòng, điều này khiến lòng hắn nghi ngờ.
Cũng may nửa đoạn thời gian sau của bữa sáng, Cố Lâm Tĩnh khôi phục bình thường, y nói: “Tiêu ơi, hôm nay anh có bận không, đến công ty cùng tôi, tiện thể xem giúp tôi tình trạng phong thủy công ty chúng tôi như thế nào.”
Lời nói phía sau của Cố Lâm Tĩnh nửa là nói đùa nửa là nghiêm túc, y đã nghĩ kỹ rồi, nếu Phượng Tiêu bằng lòng, lời này xem như trò đùa, nếu Phượng Tiêu không bằng lòng, vậy là một vụ làm ăn.
Phượng Tiêu chậm rãi ăn cái bánh bao canh cuối cùng, trong sự thỏa mãn lạ thường hắn gật đầu, ậm ờ đáp một tiếng. Hắn sắp lấy được bằng lái rồi, hôm nay cũng không có việc gì, vốn cũng định ở cùng Cố Lâm Tĩnh.
Nhìn thấy hắn đồng ý, Cố Lâm Tĩnh cười một cái.
Về phần giấc mơ hôm qua, y không nhắc một chữ nào cho Phượng Tiêu. Thứ giống thật mà là giả, vốn cũng không nên nhắc, quan trọng là cho dù đó là kiếp trước của họ, vậy có liên quan gì, không có quan hệ với đời này của bọn họ.
Yêu hận biệt ly đời trước, không ảnh hưởng đến bọn họ đời này. Cho dù Phượng Tiêu là tiên nhân của Cửu Trùng Thiên, y cũng phải kéo tiên nhân này xuống phàm trần giữ lại bên cạnh mình.
Khi Cố Lâm Tĩnh muốn giấu giếm tâm trạng của bản thân, đương nhiên có thể giấu giọt nước cũng không lọt.
Chí ít Phượng Tiêu không nhận ra được tâm trạng sóng lớn dưới mặt ngoài bình tĩnh của y, ngược lại hắn nhận ra hôm nay trên người Cố Lâm Tĩnh có mùi linh khí lưu chuyển, linh khí rất tinh khiết.
Nhưng nhìn kỹ lại không có gì cả, linh khí này giống như bị y nhiễm phải trong lúc vô tình.
Cố Lâm Tĩnh là linh thể trời sinh, nhưng lục khiếu trong cơ thể không thông, không thể tu hành, người như vậy luôn luôn sống không quá ba mươi tuổi. May mà trong cơ thể y còn có một khiếu thông, một khiếu này cực nhỏ, xem như hy vọng duy nhất.
Nếu y có thể nối liền với linh khí thiên địa, vậy tuổi thọ tăng lên là không có vấn đề gì.
Về điểm này Phượng Tiêu vẫn rất có hứng thú với Cố Lâm Tĩnh, còn có một điều đó là, y rõ ràng là người linh thể, quỷ yêu đều muốn thực dụng, người như vậy hẳn là rất dễ gặp một vài thứ, nhưng trên cơ thể người này xác thực không có tí mùi bị quỷ yêu đụng vào, cũng thực sự vô cùng kiếm thấy.
Phượng Tiêu nghĩ như vậy, nghĩ ngợi lại nghĩ đến sư phụ Quan Trần của hắn, nghĩ tới nghĩ lui có lẽ là miếng ngọc mang theo phù lục sư phụ hắn đưa cho Cố Lâm Tĩnh, che chắn linh thể trên người y, cho nên mới tránh khỏi quỷ yêu.
Cách nói này thật ra không đáng cân nhắc, dù sao lần đầu tiên Phượng Tiêu nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh đã phát hiện trên người y có vấn đề. Lần trước Đạo Thanh kia đột nhiên làm khó Cố Lâm Tĩnh, nói trên người y có sát khí. Có lẽ đặc biệt không phải ngọc, mà là Cố Lâm Tĩnh.
Theo ý nghĩ này, Phượng Tiêu đi theo bên cạnh Cố Lâm Tĩnh, có lẽ sẽ phát hiện nhiều thứ hơn. Nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều theo phương diện này, giữa hắn và Cố Lâm Tĩnh không nên xuất hiện những đồ vật vô căn cứ đó.
Lúc Cố Lâm Tĩnh dẫn theo Phượng Tiêu đến công ty, Tiểu Diêu lễ tân công ty nhìn thấy họ vội vàng đứng lên chào hỏi.
Tiểu Diêu vô cùng tò mò về Phượng Tiêu, dù sao cô ở công ty lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy sếp tổng dẫn người đến công ty, hơn nữa tư thế rất thân mật.
Điều này khiến trong lòng người ta đành phải hoài nghi quan hệ của hai người.
Trong lòng Tiểu Diêu xoay mấy loại suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không dám bộc lộ mảy may, người lần trước muốn thử tìm hiểu cuộc sống riêng của sếp tổng đã bị sa thải không tìm thấy cái bóng rồi.
Công ty và phúc lợi của Cố thị cô đều rất hài lòng, còn muốn ở thêm mấy năm nữa, tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì không nên có.
Cố Lâm Tĩnh nhìn lễ tân trên mặt hiện lên ý cười quen có: “Tiểu Diêu, đây là Phượng Tiêu.”
Tiểu Diêu nở một nụ cười chuyên nghiệp đúng mực với Phượng Tiêu: “Chào anh Phượng.” Trong lòng nâng địa vị Phượng Tiêu lên cao nhất. Cố Lâm Tĩnh giới thiệu như thế là đang nói với các cô, về sau Phượng Tiêu đến công ty, không cần hẹn trước, có thể trực tiếp đi gặp Cố Lâm Tĩnh.
Quan trọng nhất là Cố Lâm Tĩnh không giới thiệu thân phận của Phượng Tiêu, vậy hẳn là còn thật mật hơn cả bạn bè.
Đại sảnh dưới lầu Cố thị người đến người đi, tất cả mọi người chào hỏi Cố Lâm Tĩnh, Cố Lâm Tĩnh trò chuyện một lát rồi dẫn Phượng Tiêu đến thang máy chuyên dụng đi lên tầng.
Ở cửa thang máy, y nói: “Tiêu à, sau này anh muốn tìm tôi, đến thẳng đây là được.”
Phượng Tiêu gật đầu, tỏ ý biết rồi.
Văn phòng của Cố Lâm Tĩnh ở một tầng riêng, bên ngoài cửa phòng làm việc của y là chỗ thư ký, bên cạnh chỗ thư ký là phòng trợ lý. Cố Lâm Tĩnh giới thiệu từng người cho Phượng Tiêu.
Vào văn phòng y nói: “Thế nào, phong thủy chỗ chúng tôi ra sao?”
Phượng Tiêu nghe xong, nghiêm túc nhìn một lượt, gật đầu nói: “Phong thủy rất tốt.” Hắn cũng không nói tốt ở đâu, nhưng chỉ một câu như vậy lại vô cùng nghiêm túc.
Cố Lâm Tĩnh vốn chỉ nói đùa một câu, không ngờ hắn sẽ nghiêm túc trả lời như thế.
Nhìn dáng vẻ tin thật của Phượng Tiêu, ý cười trên mặt y lớn hơn.
Cố Lâm Tĩnh đi vào văn phòng đương nhiên phải làm việc, dù sao y là một sếp tổng cũng không phải chuyện gì cũng có thể tránh.
Ban đầu y muốn bảo Phượng Tiêu nếu cảm thấy nhàm chán, thì đi dạo xung quanh.
Ai biết y còn chưa mở lời, Phượng Tiêu đã đi đến phòng tiếp khách bên cạnh y.
Nhìn thấy hắn không có ý định muốn rời đi trước, ngoài miệng Cố Lâm Tĩnh không nói gì, trong lòng lại bị sự dịu dàng lơ đãng của Phượng Tiêu gõ một cái, rung rung động động, rất khó nói ra là cảm giác gì.
Trên mặt Cố Lâm Tĩnh cả năm treo nụ cười ôn hòa, nhưng mỗi lần ai đi vào báo cáo công việc đều kinh hồn táng đảm. Y sẽ không chửi người, nhưng nếu bạn thật sự phạm sai lầm, y cũng sẽ không che giấu, sẽ chỉ vạch ra không hề nể tình, bảo bạn làm lại.
Quản lý bộ phận tiêu thụ vốn kinh hồn bạt vía nhất, mức tiêu thụ tháng này và tháng trước của họ so ra giảm một chút. Dựa theo trước kia, Cố Lâm Tĩnh chắc chắn sẽ tìm nguyên nhân từ mọi phương diện, phân tích sai lầm trong công việc của họ.
Quản lý này vốn đã chuẩn bị xong bị phê bình, nhưng hôm nay tâm trạng Cố Lâm Tĩnh tốt, nhìn thấy những bảng báo cáo này, cũng chỉ nói một câu với anh ta, tháng sau cố gắng.
Lúc quản lý bộ phận tiêu thụ ra khỏi văn phòng, trên mặt vẫn là vẻ mặt khó mà tin nổi.
Sau đó anh ta đăng thông báo trong nhóm, nói hôm nay tâm trạng của sếp Cố cực kỳ khác biệt, có gì cần báo cáo thì mau đi vào.
Anh ta gửi tin nhắn xong, bị những quản lý bộ phận khác thầm mắng ở trong lòng một câu tên chó chết này lại muốn lừa bọn họ.
Nói như thế nào đây, những người như họ đều là tử đạo hữu bất tử bần đạo, mỗi lần người đầu tiên nhìn thấy Cố tổng đều sẽ tìm cách kéo những người khác cùng xuống nước. Bộ phận tiêu thụ thường xuyên đến báo cáo, bọn họ làm không ít chuyện kéo người xuống nước.
Sói tới rồi sói tới rồi lời này nói nhiều sẽ không có ai tin, nhìn nhóm chat im lặng, quản lý bộ phận tiêu thụ thở dài, rõ ràng anh ta nói thật, sao lại không có ai tin chứ.
Trong lúc làm việc Cố Lâm Tĩnh bớt thời gian hỏi thư ký của mình Phượng Tiêu đang làm gì, nhận được trả lời Phượng Tiêu đang xem phim truyền hình, y cười một tiếng. Chuyện Phượng Tiêu thích xem những phim truyền hình máu chó kia, hai người họ ở chung một mái nhà, đương nhiên y đã biết từ lâu.
Y sợ Phượng Tiêu nhàm chán, dù sao có rất nhiều công việc không tránh được phải xử lý, y muốn dẫn Phượng Tiêu đến nơi mình làm việc, cho hắn biết mình ở đâu. Cũng may, Phượng Tiêu lại dùng cách này nói cho y biết mình hết thảy đều tốt.
Nghĩ tới những điều này, Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng xử lý công việc trong tay.
*
Khi Phượng Tiêu đang mặt không biểu cảm xem cô gái bị chàng trai ôm khóc nức nở trên TV, Cố Lâm đẩy cửa vào.
Hắn ngẩng đầu, Cố Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua màn hình TV, đi tới nói: “Đói chưa?”
Phượng Tiêu tắt TV, nói: “Hơi hơi.”
Cố Lâm Tĩnh mỉm cười: “Vậy tôi mời.”
Phượng Tiêu gật đầu, trên phương diện này hắn chưa bao giờ khách sáo với Cố Lâm Tĩnh.
Lần này Cố Lâm Tĩnh dẫn Phượng Tiêu đi ăn cơm Tây, hai người ở phòng riêng, về phần có lễ nghi hay không cũng không có ai để ý, ăn đồ ngon bất kể là cơm Tây hay là cơm Trung đều có thể khiến lòng người vui sướng.
Ăn xong, Cố Lâm Tĩnh vốn muốn đi xem phim với Phượng Tiêu, kết quả còn chưa mở miệng, y đã nhận được điện thoại của Sở Đại, nói là trên công trường xảy ra chuyện.
Cố Lâm Tinh cau mày, bởi vì liên quan đến Phượng Tiêu, y để lại số điện thoại cho Sở Đại. Nhưng Sở Đại trước giờ sẽ không gọi cho y, liên quan đến việc công đều phải theo quy trình, nếu việc tư Sở Đại vẫn phân rất rõ.
Thật ra Sở Đại cũng không muốn gọi cuộc điện thoại này, nhưng những ngày gần đây, trên công trường của họ thường xuyên xảy ra chuyện lạ. Có lúc là nửa đêm có người nghe thấy tiếng khóc, có lúc là nửa đêm có người nhìn thấy cái bóng trong suốt, v.v.
Đối với chuyện này, anh ta vốn định tìm Phượng Tiêu, cũng báo lên mấy lần, muốn bảo Cố thị điều tra xem có phải có người ác ý tung lời đồn đại không. Kết quả cũng không có vấn đề gì, hôm nay trên công trường lại xảy ra một chuyện, có người rơi từ trên giàn giáo xuống, người đó hoảng sợ nói là có người đẩy mình từ phía sau.
Sở Đại lưỡng lự một lát vẫn trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Lâm Tĩnh.
“Thú thật tôi cũng không muốn làm phiền Cố tổng, nhưng việc này quá lạ.” Sở Đại nói trong điện thoại, thật ra anh ta cũng biết việc này tốt nhất trực tiếp tìm Phượng Tiêu tốt hơn, Phượng Tiêu là đại sư, đến xem một cái là được.
Nhưng việc này suy cho cùng liên quan đến Cố thị, cũng nên nói trước một tiếng với Cố Lâm Tĩnh mới tốt.