Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 55: Chương 55: Đất dưỡng thi




Mao Cửu và Lục Tu Giác đang đợi thang máy.

Lục Tu Giác hỏi: “Tiểu Sơn không theo về sao?”

Mao Cửu nói: “Tiền đội vừa nhắn tin tới, nói là Tiểu Sơn ở chỗ ông ấy một đêm.”

Lục Tu Giác nhướng mày: “Tiền đội vừa mắt Tiểu Sơn à?”

“Gì?”

Lục Tu Giác sửa miệng: “Tiền đội muốn nhận Tiểu Sơn làm đồ đệ à?”

Mao Cửu kinh ngạc: “Anh biết hả?”

“Đoán thôi. Tiền đội... ừm, cầu hiền như khát.”

Lục Tu Giác giống như một lời khó nói hết, nghe như có chuyện cũ gì đó.

Mao Cửu cúi đầu mỉm cười, sau một lúc lâu lại nghiêng đầu nhìn Lục Tu Giác, hỏi: “Anh... Mấy hôm nay anh đi đâu vậy?”

Tuy Lục Tu Giác nói là đi tới chỗ bộ môn kia báo chuyện Hắc Vu có thể sẽ gây hại đến đế đô, nhưng mà là đi đâu? Chỉ báo cáo thôi thì tại sao lại phải đi lâu như vậy?

Lục Tu Giác biến mất mấy ngày nay, Mao Cửu hoàn toàn không biết làm sao để tìm đối phương, cậu cũng không có phương thức liên lạc với Lục Tu Giác, trừ Lục Tam ca ra thì cũng không biết người thân hay bạn bè gì khác của hắn, thậm chí ngay cả chỗ làm của hắn cũng không biết luôn.

Thật ra nếu Mao Cửu muốn biết hành tung của một người cũng không có gì khó, cậu có rất nhiều thuật pháp có thể tìm được Lục Tu Giác, nhưng nếu làm như vậy thì không đúng lắm, cậu cảm thấy làm vậy không ổn. Cậu thông qua thuật pháp của mình để tìm Lục Tu Giác thì chỉ là hành vi từ một phía của cậu thôi, chứ không phải thông qua việc liên hệ với Lục Tu Giác để tìm hắn, cũng không phải là hắn tự nguyện cho cậu biết.

Bởi vì loại ý tưởng này cho nên khiến cậu ý thức được chênh lệch giữa mình với Lục Tu Giác, cũng hiểu rõ được giữa hai người xa lạ biết bao nhiêu. Cậu không biết Lục Tu Giác ngoại trừ sở thích mặc mấy bộ quần áo đáng yêu (nà ní????) ra thì còn thích gì khác, hoàn toàn không biết gì về người nhà, bạn bè hay công việc của hắn hết.

Cái này làm cho Mao Cửu cảm thấy hơi uể oải.

Nhưng Mao Cửu không phải là người dễ lùi bước như vậy, sau khi suy sụp trong chốc lát thì quyết định chủ động xuất kích, từng bước công phá, làm cho Lục Tu Giác hoàn toàn quen thuộc, thậm chí còn trở thành thói quen có cậu ở bên cạnh.

Một khi quen rồi thì việc triển khai theo đuổi hắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà muốn Lục Tu Giác không thể rời cậu, cách tốt nhất là tấn công vào sinh hoạt hằng ngày của hắn. Đầu tiên là bất tri bất giác chui vào sinh hoạt của hắn, lúc nào cũng xuất hiện trước mặt của hắn --- không, không thể lúc nào cũng xuất hiện. Khoảng cách sinh ra sự hoàn mỹ.

Bây giờ hai người ở cùng một nhà, nhưng không phải ở cùng một phòng --- đủ xa rồi.

Vậy thì công lược hắn từ trong sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh...

...

Mao Cửu im lặng, bỏ câu cuối đi, nói lại.

... Ví dụ như mỗi buổi tối cùng xem TV, trước khi đi ngủ chúc ngủ ngon, mỗi sáng rời giường cùng ăn sáng, cùng tập thể dục.

Cậu có thể bồi dưỡng sở thích giống như đối phương, hơn nữa sở thích của bọn họ thật ra cũng rất giống nhau rồi --- trừ chuyện cuồng quét dọn vệ sinh.

Nghe Mao Cửu hỏi, Lục Tu Giác vốn không kịp suy nghĩ định buột miệng nói ra, may là lời vừa ra đến đầu lưỡi kịp thời nuốt về.

Hắn soạn mấy cái bản nháp trong lòng, nghĩ ra vài cái rồi nhưng vẫn không vừa ý.

Nếu hắn nói thẳng mình đi báo chuyện Hắc Vu, thuận tiện đi xem phong thuỷ của đế đô, vậy thì giống như thừa nhận chuyện mình là phong thuỷ sư rồi! Dựa theo trình tự nói chuyện phiếm bình thường thì tiếp theo sẽ nói về đề tài này luôn.

Vậy thì đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện quá khứ bị che giấu và cái bí mật lớn nhất kia không thể không nói ra được, một khi nói ra thì hắn sẽ trăm phần trăm không theo đuổi được Mao Cửu.

Cho nên nhất định, kiên quyết không thể nói ra.

Vậy thì hắn phải nói mình đi du lịch sao?

Không.

Không đúng.

Lục Tu Giác đột nhiên nhớ tới hôm nay mình nói với Mao Cửu là đi báo chuyện về Hắc Vu, quá khẩn trương nên quên mất, cho nên bây giờ Mao Cửu đang hỏi hắn đi đâu.

Hắn không thể nói ra chỗ đó, nhưng hắn có thể nói chuyện bộ môn kia. Nhưng mà bộ môn đó...

Hắn hoàn toàn không muốn nhắc tới!

Nhưng tuỳ tiện lừa gạt lại có vẻ không thành tâm, cứ vậy tuỳ tiện nói ra một chỗ thì Mao Cửu, người không biết rõ đế đô, đương nhiên sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ. Nhưng Lục Tu Giác đã quyết định mình sẽ theo đuổi Mao Cửu, hơn nữa còn tự nhận mình sau này sẽ trở thành một bạn lữ đủ tư cách... cuốn sách kia nói rằng tuyệt đối không được nói dối với người mình thích... Trừ những lúc đặc biệt, có thể nói những lời nói dối thiện ý.

Tư thế tuỳ ý nói chuyện phiếm như bây giờ không thể nói là thời điểm đặc biệt được.

Lục Tu Giác liếc mắt nhìn Mao Cửu một cái, phát hiện đối phương không hề đặt lực chú ý lên người mình, xung quanh người cậu như có một khoảng không, cậu đang ngẩn người.

Lục Tu Giác kinh ngạc, khổ sở, phẫn nộ, còn có chút chua xót.

Bộ dạng của Mao Cửu rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đó, cậu ấy nghĩ đến cái gì? Nghĩ tới Trương Tiểu Đạo hả?

Chắc là vậy.

Lục Tu Giác khô khan, chua xót, ghen ghét nghĩ vậy, Trương Tiểu Đạo da thịt non mịn, hoạt bát đáng yêu, biết ăn nói, còn biết xum xoe hơn hắn, có thể hấp dẫn lực chú ý của Mao Cửu cũng rất bình thường.

Cả người Lục Tu Giác đều chấn động, sau đó ánh mắt lộ ra lạnh lùng.

Dù là vậy, Mao Cửu vẫn đang ở nhờ nhà hắn. Gần quan được ban lộc! (note trong sách viết vậy)

Theo đuổi một người là từng bước xâm chiếm vào sinh hoạt của người đó, làm cho đối phương tập mãi thành quen, cuối cùng không thể từ chối. Đến lúc đó lại tỏ tình thì không phải là nước chảy thành sông sao?

Hắn biết giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, ưu tú hơn cái tên không biết làm việc nhà Trương Tiểu Đạo kia biết bao nhiêu. Hơn nữa, quan trọng nhất là hai người bây giờ ở cùng một nhà, tuy không phải cùng phòng, cùng giường làm khoảng cách giữa bọn họ xa ra một chút.

Nhưng bọn họ có thể ở chung mọi lúc, hơn nữa, khoảng cách sinh ra hoàn mỹ.

Bọn họ có thể cùng xem TV, cùng nói chúc ngủ ngon, cùng ăn sáng, tập thể dục, không chừng trong quá trình đó có thể ôm vai, nắm tay.

Tưởng tượng tới mấy kế hoạch đó, Lục Tu Giác lập tức cảm thấy tiền đồ thật mỹ mãn, phấn khích hết cả người.

Mao Cửu và Lục Tu Giác đồng thời mím môi, mắt loè sáng. Một trái một phải, một người nghiêm túc, một người lạnh lùng, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt thì lại tự khôi phục bình thường.

Lục Tu Giác trả lời vấn đề của Mao Cửu: “Bộ môn kia, tôi tới chỗ bộ môn đó đó.”

Mao Cửu: “Bộ môn gì?”

Lục Tu Giác: “Bộ môn kia đó.”

Mao Cửu: “...”

Mọi người đều biết đó chỉ là một cái khái niệm rất mơ hồ.

Có lẽ hắn không muốn cho mình biết...

Mao Cửu tự an ủi mình, khoảng cách sinh hoàn mỹ, bây giờ hai người còn chưa xác nhận quan hệ, cậu cũng chưa theo đuổi được người ta, cho nên Lục Tu Giác giấu mình cũng rất bình thường.

Trên mặt Lục Tu Giác không có biểu cảm gì, trong lòng lại chờ mong phản ứng của Mao Cửu, nhưng Mao Cửu chỉ cười cười liền quay cái ót về phía hắn.

Lục Tu Giác mím môi, thất bại hả?

“Ngày mai cùng đi tập thể dục được không?”

“Ngày mai cùng đi ăn sáng được không?”

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó sửng sốt đều nhìn nhau mỉm cười. Nụ cười này khiến không khí khẩn trương giữa hai người tan ra trong nháy mắt.

Lục Tu Giác ôn hoà nói: “Tập thể dục trước, sau đó cùng ăn sáng.”

Mao Cửu gật đầu: “Được.”

Qua một lát, Mao Cửu làm như không để ý, đề nghị: “Tối nay xem phim chung không?”

Lục Tu Giác không đổi sắc: “Được.”

Nội tâm Mao Cửu / Lục Tu Giác: Cùng xem phim √ Cùng tập thể dục rồi ăn sáng √

Thang máy mở ra, Mao Cửu cúi đầu đi vào, mới vừa bước được nửa bước thì bị một người đụng phải. Lục Tu Giác nhanh tay ôm lấy Mao Cửu lách qua một bên, đợi đến khi đứng vững mới hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Mao Cửu lắc đầu: “Không sao.”

Cậu ngẩng đầu nhìn người đụng trúng mình, là một cô gái dáng người cao gầy, tóc ngắn, đội mũ lưỡi trai, còn mặc một cái áo gió chống thấm màu đen. Trong tay cô ta xách một cái thùng lớn, không thèm nhìn người bị mình đụng trúng là Mao Cửu, nhanh chóng đi ra.

Mao Cửu thật kinh ngạc vì sức lực của cô gái kia, rất lớn, trực tiếp đẩy cậu ra, hơn nữa, cánh tay bị đụng vào còn hơi đau nè.

Cái thùng trong tay cô ta thoạt nhìn cũng không nhẹ, đặt trên đất còn cao hơn đầu gối.

Mao Cửu hài hước nói: “Tôi lại cảm thấy cảnh này hơi quen quen, lúc trước hình như cũng bị người ta đẩy ra trước thang máy. Người đi cùng còn nói cô ấy là một người khá nổi danh ở chỗ này, ba ngày thì hai ngày bị cắm sừng. Nghe nói cũng là tập đoàn Hải Dược --- cô ấy họ Hoàng.”

Lúc này, Mao Cửu cuối cùng cũng chú ý tới chuyện vừa rồi không để ý tới. Trên người cô gái kia có quỷ khí, hơn nữa cái thùng cô ta đang ôm... có mùi máu tươi!

Lục Tu Giác không nói gì, vừa rồi vội vàng nhìn qua hắn cũng nhận ra đó là Hoàng Phẩm Nghi, nhưng bởi vì tâm trí đều đặt trên người Mao Cửu, trong khoảnh khắc không chú ý tới sự bất thường của cô ta.

Hai người nhìn chằm chằm Hoàng Phẩm Nghi đi tới bên cạnh xe --- bọn họ lúc này đều ở dưới hầm ngầm của khu chung cư, bãi đậu xe.

Hoàng Phẩm Nghi mở cốp sau xe, bỏ cái thùng lớn đó vào, còn có mấy cái túi rác. Sau khi cẩn thận đặt hai cái thùng thì đóng cốp, Hoàng Phẩm Nghi bỗng quay đầu, đôi mắt giấu dưới mũ lưỡi trai tựa như dòng nước tĩnh lặng nhìn Mao Cửu và Lục Tu Giác một lúc lâu.

Mao Cửu và Lục Tu Giác đều không tránh đi tầm mắt của Hoàng Phẩm Nghi, hai người bọn họ đều không phải người sẽ tránh né hay che giấu, hoàn toàn không lo lắng chuyện Hoàng Phẩm Nghi sẽ trả thù, cũng không sợ rút dây động rừng. Cùng lắm thì đánh một trận, sau khi đánh lại ép hỏi. Ép hỏi không thành thì bọn họ cũng có rất nhiều thuật pháp có thể khiến cho Hoàng Phẩm Nghi tự động mở miệng, dù cho cô ta có chết thì cũng có thể bắt được hồn phách của cô ta để hỏi chuyện.

Cũng may hai người nhìn chằm chằm cho nên làm Hoàng Phẩm Nghi không lo lắng hai người phát hiện ra cái gì, nếu đối diện với tầm mắt của cô ta mà lại tránh đi thì mới thật sự là trong lòng có quỷ.

Hoàng Phẩm Nghi thu hồi tầm mắt, vừa mở cửa xe vừa nghĩ: Bọn họ thật là đẹp trai, nếu có thể yêu đương thì tốt rồi. Nếu lại cắm sừng cô ta thì lại giết, cô ấy hẳn sẽ thích ăn.

Hoàng Phẩm Nghi khởi động xe lái ra ngoài, lúc rời khỏi hầm còn nhìn lướt qua kính chiếu hậu, phát hiện hai người kia vẫn còn nhìn mình, nhưng ngoại trừ cái này thì không có động tĩnh gì.

Cô ta cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu đuổi theo thì tốt rồi, cô ta sẽ có lý do giết bọn họ.

Bọn họ đẹp như vậy, quần áo ngăn nắp, còn có nhà ở đây, nhà chỗ này giá cả không rẻ. Bọn họ nhất định rất có tiền, có lẽ gia thế cũng không tồi, nhìn qua đều là nhân tài, tinh anh ưu tú, nếu có thể nhìn thấy dáng vẻ bọn họ khi bị doạ đến nỗi xin tha thì tốt rồi.

Ài, đáng tiếc, bọn họ không đuổi theo.

Vì thế, Hoàng Phẩm Nghi hơi hối hận việc mình gói thùng quá kín, nếu thấm ra chút máu thì không chừng có thể dẫn bọn họ cắn câu.

Lục Tu Giác cau mày, cả người toả ra hơi thở âm trầm: “Đuổi theo không?”

“Đi.”

Kế hoạch cùng xem phim bị ngâm nước nóng.

Hai người đều rất thất vọng, biến thất vọng thành phẫn nộ, phẫn nộ đối với Hoàng Phẩm Nghi.

Hai người một lần nữa lên xe, nhưng không lập tức lái xe đuổi theo. Mao Cửu móc ra một lá bùa trong túi, gấp thành hình chim hạc, mở cửa sổ thả nó ra ngoài. Hạc giấy nhanh chóng ổn định bay từ lòng bàn tay cậu ra ngoài, đuổi theo Hoàng Phẩm Nghi.

Mao Cửu lấy la bàn kính của mình ra nhìn. Kim trên la bàn chỉ về hướng nam, dần dần nghiêng đi. Mao Cửu ngẩng đầu: “Lục ca.”

Lục Tu Giác hiểu ý, lấy giấy bút ra, nhớ lại những tuyến đường giao thông của đế đô, căn cứ theo phương hướng kim la bàn chỉ rồi suy đoán lộ tuyến của Hoàng Phẩm Nghi, vẽ ra giấy.

Trong đầu hắn hiện ra bản đồ giao thông phức tạp, khổng lồ của đế đô, căn cứ theo hướng nghiêng của kim la bàn, cộng thêm thời gian, nhanh chóng đặt bút vẽ ra.

Sau một tiếng, kim trên la bàn điên cuồng chuyển động, sau đó nhanh chóng xoay vài vòng, cuối cùng ngừng ở hướng bắc.

Mà bút trên tay Lục Tu Giác cũng ngừng lại, sau đó chiếu khoảng cách trên lộ tuyến vừa vẽ đổi thành km. Mấy thứ này Mao Cửu cũng biết làm, cậu học thuật theo dõi bằng hạc giấy thì nhất định cũng phải học vẽ lộ tuyến rồi đổi thành km, nhưng cậu lại không quen đường quen nẻo ở đế đô.

Cho nên chuyện này đành giao cho Lục Tu Giác.

Cũng may là có Lục Tu Giác bên cạnh, nếu đổi thành người khác thì không nhất định có thể vẽ ra được, dù sao thì không phải ai cũng có thể nhớ rõ bản đồ giao thông phức tạp của đế đô.

Mao Cửu gập nắp la bàn, nói: “Bị phát hiện rồi.”

Hạc giấy bị thiêu huỷ.

Mao Cửu: “Sau lưng Hoàng Phẩm Nghi có đồng đạo.”

Như vậy thì có thể chứng minh Hoàng Phẩm Nghi không chỉ là một người không quyền không thế, mà còn là một cô gái có thể dùng thời gian mấy năm ngắn ngủi để biến một cái tập đoàn Hải Dược không hề nổi danh trở thành một công ty thực phẩm chức năng số một, số hai cả nước.

Hơn nữa Hoàng Phẩm Nghi còn có mệnh cách gần như thiên sát cô tinh, nhưng cậu lại thấy mệnh cách của cô ta rất bình thường, không có gì đặc biệt. Vậy thì khả năng còn lại là cô ta đã thực hiện giao dịch với thiên sư tu luyện tà thuật nào đó.

Còn tại sao khẳng định là thiên sư tu luyện tà thuật thì hãy nhìn quỷ khí quanh thân của Hoàng Phẩm Nghi, còn có biểu cảm lạnh nhạt, không hề sợ hãi khi vừa mới giết người, nếu có thể giao thiệp với loại người như thế thì hẳn không phải là thiên sư gì đứng đắn.

Lục Tu Giác ngẩng đầu: “Một tiếng đủ không?”

Mao Cửu hiểu ý Lục Tu Giác, ý hắn là trong một tiếng cũng sẽ khiến đối phương có thể có đủ thời gian dời trận địa, bọn họ có thể sẽ bắt hụt.

Kỳ thật nhìn vào độ ăn ý của hai người, không yêu nhau thì đúng là khó mà tin được. (tui chém thôi, đại ý là vậy:v)

Mao Cửu nói: “Tôi dùng bùa theo dõi cấp thấp.”

Nếu mấy vụ giết người tàn nhẫn lúc trước đều có liên quan đến tập đoàn Hải Dược, cũng chính là Hoàng Phẩm Nghi, vậy thì thiên sư sau lưng cô ta cũng không thể thoát được can hệ.

Nếu có thể hại người khác cung phụng cho một thứ tà ác như thế thì thủ đoạn của thiên sư kia hẳn cũng không thấp, có lẽ đạo thuật cũng không thấp, phần lớn thiên sư đều rất tự cao.

Gặp phải một đạo sĩ nhỏ, dùng bùa theo dõi cấp thấp, đối phương không những sẽ không trốn mà còn ở lại tại chỗ chờ Mao Cửu đưa tới cửa.

Độ ăn ý của hai người gần như chỉ cần một câu là có thể hiểu được ý của đối phương, cho nên Lục Tu Giác cũng hiểu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Không nói tới việc đối phương đang chờ để thu thập bọn họ, Lục Tu Giác càng muốn điên cuồng đập đối phương một trận. Kế hoạch cùng nhau ngọt ngào xem phim của hắn vốn thành công, giờ lại bị đánh gãy.

Ha hả, chuyện tốt không học lại học người ta gây rối, không phải muốn tìm chết sao?

Lục Tu Giác khởi động xe, vừa lái ra khỏi bãi đậu xe, lên đường lớn thì bắt đầu tăng tốc. Mao Cửu bình tĩnh ngồi, từ sau khi ngồi xe Trương Tiểu Đạo lái thì cậu phát hiện dù những người khác có lái nhanh thế nào thì cậu vẫn rất bình tĩnh.

Mao Cửu nhíu mày hỏi: “Thiên sư đế đô nếu đều đi hết để tổ chức thịnh hội thì đế đô không phải không có ai trấn thủ sao?”

Lục Tu Giác nói: “Thời gian cụ thể tổ chức chưa bao giờ được công bố, bây giờ không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị tiết lộ ra ngoài, làm cho đế đô liên tiếp bị phát sinh án mạng. Thiên sư thịnh hội cử hành bí mật, chỉ có những người nhận được thư mời mới có thể đi tham gia. Thịnh hội này rất quan trọng, đối với thiên sư mà nói, rất quan trọng.”

Hắn cường điệu vài lần “quan trọng” làm cho Mao Cửu không tiếp xúc nhiều với giới thiên sư cũng có chút xúc động trong lòng.

“Thịnh hội tổ chức rất nhiều lần, chưa từng có chuyện phát sinh nhiều chuyện thần quái như lúc này.”

“Có người nhân chuyện thịnh hội trù tính mấy sự kiện thần quái ở đế đô? Mục đích là muốn nhiễu loạn trị an ở đế đô...” Mao Cửu lẩm bẩm nói, lại phát hiện nếu tiếp tục nghĩ theo hướng này thì càng nghĩ càng phát hiện không đúng.

Cậu bỗng ngẩng đầu, nhìn Lục Tu Giác, nói: “Nếu như những chuyện thần quái giết người liên tiếp này đều đã được chuẩn bị, thì dựa theo suy đoán ban đầu của chúng ta là bọn họ muốn đế đô phải khủng hoảng, nhưng chỉ có như thế thôi sao?”

Lục Tu Giác nghiêng tai nghe: “Tiếp tục.”

Mao Cửu lớn mật suy đoán: “Lúc trước ở trong toà nhà dân cư kia nuôi một con Kiến Cổ tám năm, lần này thực phẩm chức năng của tập đoàn Hải Dược đại khái năm năm. Có lẽ còn có nhiều kế hoạch mà chúng ta không biết, vậy thì tạm không nhắc tới mấy cái này. Nếu Kiến Cổ thành thục thì sẽ sinh ra vô số Cổ anh, Cổ anh tràn vào đế đô, tạo thành khủng hoảng. Thực phẩm chức năng nếu lại phát triển thêm một đoạn thời gian thì có thể sẽ xuất hiện nhiều vụ án mạng như Hoàng Trung --- đúng rồi, còn có sự kiện moi tim. Một khi phát sinh liên tiếp những chuyện như thế, tới nỗi không thể che giấu hết thì truyền thông sẽ bắt đầu đăng tin, đến lúc đó cũng sẽ khiến cho xã hội khủng hoảng.”

Lục Tu Giác gật đầu: “Không khác mấy với suy đoán lúc trước của chúng ta.”

“Đúng. Nhưng nếu đây chỉ là mục đính ngoài mặt của bọn chúng thì sao?”

Lục Tu Giác nhìn vào đôi mắt ôn nhu sáng lấp lánh của Mao Cửu, lát sau lại quay về nhìn đường.

“Vậy thì cậu đoán thế nào?”

“Tôi lại nghĩ, nếu mục đích của bọn họ là khiến xã hội khủng hoảng, vậy thì ngay từ lúc Hành Thi xuất hiện kia và chuyện Hoàng Trung bị ngũ mã phanh thây nên lập tức bị tuyên truyền. Khả năng truyền bá tin tức của Internet thật sự rất nhanh, dù có bộ môn kia đứng ra ngăn cản nhưng cũng không là vấn đề gì với bọn họ, lúc trước video Hành Thi bị truyền ra ngoài các anh đã tiêu huỷ thành công rồi. Cái này chứng tỏ mục đích của Thảo Quỷ Bà và tổ chức sau lưng ả ta không phải là khiến cho công chúng chú ý. Nếu không thì chúng sẽ không để chúng ta yên ổn sau khi phá huỷ tâm huyết suốt tám năm của bọn chúng, còn giết Thảo Quỷ Bà. Cho nên tôi phỏng đoán rằng, nói bọn họ muốn tạo ra khủng hoảng thì thà nói họ muốn một bộ phận người nào đó chú ý.

Đúng vậy, một nhóm người nào đó. Thậm chí, có lẽ bọn họ còn càng không muốn bị công chúng chú ý hơn chúng ta. Bởi vì một khi khiến công chúng chú ý, chuyện này bị nghiêm trọng hoá, vậy thì nhóm thiên sư hẳn là cũng có thể nhận thấy được. Quốc gia gặp nạn, thiên sư thịnh hội đương nhiên sẽ tạm dừng, bọn họ cũng sẽ trở về xử lý những chuyện này, mục đích của bọn họ sẽ thất bại, cho nên mục đích của bọn họ không phải khiến công chúng khủng hoảng, mà là... thiên sư thịnh hội!”

Lục Tu Giác đánh tay lái, xe rẽ vào một con đường khác, đôi mắt nhìn thẳng đường phía trước, trong đầu lại liên hệ địa điểm tổ chức thịnh hội và lời của Mao Cửu lại, cuối cùng cho ra kết luận.

Phân tích của Mao Cửu có khả năng đúng rất lớn!

Mục đích của đối phương không phải tạo ra khủng hoảng, mà là thiên sư thịnh hội, nói chính xác là thiên sư.

Nếu muốn tạo khủng hoảng thì chỉ cần quăng một trái bom là được rồi. Không cần phải tốn thời gian bảy tám, năm để thực hiện mục đích này, khả năng duy nhất là chúng muốn nhắm đến thiên sư.

Thiên sư thịnh hội đưa toàn bộ thiên sư có danh vọng, đạo thuật cao và thiên sư tuổi trẻ có thiên phú tụ tập lại một chỗ, nếu bị tính kế một lưới bắt hết, vậy thì đó sẽ là tổn thất rất lớn đối với Hoa Quốc.

Toàn bộ giới thiên sư trong mười năm tới đều sẽ suy sụp xuống, mà lúc này, mấy quốc gia bên ngoài kia mấy năm nay đều đang nghiên cứu cái loại lực lượng siêu nhiên thế này, nếu không có thiên sư bảo vệ long mạch và người dân, một khi đối phương thật sự nắm được loại lực lượng siêu nhiên thế này, còn gây hại lên người của Hoa Quốc thì Hoa Quốc thật sự sẽ bất lực.

Đây mới là mục đích chân chính, ác độc mà kín đáo.

Lục Tu Giác rất coi trọng việc này, lập tức tỏ vẻ hắn sẽ liệt chuyện này vào nguy cấp và báo với bộ môn kia, để bọn họ tiến vào trạng thái khẩn cấp chuẩn bị chiến tranh.

Mao Cửu nghe xong trầm mặc, nội tâm: Lại là bộ môn kia, cuối cùng thì nó là bộ môn gì?

Lúc bọn họ đang phân tích thì cũng đã đến được địa điểm muốn tới.

Hai người xuống xe, nhìn biệt thự trước mắt.

Căn nhà này ở gần vòng đai hai, một căn nhà ba tầng, ước chừng 500 mét vuông, nằm sâu tận cuối cùng của một khu biệt thự.

Biệt thự màu trắng, từ trên xuống dưới đều sơn màu trắng. Bên ngoài là tường vây màu trắng, có một cái cửa sắt màu đen. Lui về phía sau vài bước là có thể thấy được biệt thự bên trong.

Mao Cửu nhìn căn nhà toàn bộ màu trắng này, cảm thấy có chút không thoải mái.

Lục Tu Giác lui về sau vài bước, thần sắc khó lường nhìn chằm chằm căn biệt thự.

Mao Cửu thấy vậy, hỏi: “Lục ca, anh cảm thấy căn nhà này có vấn đề không?”

Lục Tu Giác hỏi lại: “Cậu thấy sao?”

“Không thoải mái, cảm giác rất không thoải mái.”

Lục Tu Giác chỉ vào nó, nói: “Nơi này là tứ âm chi địa, một cái bố cục rách nát.”

Mao Cửu không hiểu: “Nghĩa là sao?”

Lục Tu Giác ngắn gọn nói: “Nơi dưỡng thi.”

Mao Cửu mở lớn mắt: “Đế đô còn sẽ có nơi dưỡng thi sao? Còn là ở trong một đám biệt thự như thế này nữa?” Quá kiêu ngạo.

Lục Tu Giác cười nói: “Thật ra đế đô có rất nhiều nơi thích hợp để dưỡng thi. Trước đây nó là hoàng thành, người chết rất nhiều. Có rất nhiều nơi đều là chỗ dưỡng thi trứ danh, khu cổng chợ Tuyên Võ bây giờ, lúc trước nó là nơi dùng để chém đầu. Chỗ đó oán khí nặng, tử khí nặng, quỷ khí cũng nặng. Cho dù bây giờ người đi lại nhiều, dương khí đầy đủ nhưng vẫn có những chuyện thần quái phát sinh vào đêm khuya. Loại nơi như thế, hình thương sát trọng, là nơi âm sát, cực hung, cực hiểm, cực ác, nếu lợi dụng một chút là có thể biến thành nơi để dưỡng thi. Nơi này trước kia có lẽ cũng là một nơi có rất nhiều người chết, sát khí nồng, âm khí nặng, là Tử Môn trong Bát Môn*. Nếu bên trong lại có đất cực âm hàn màu đen để chôn thi thể, cho dù không cần có bí pháp tu luyện, chỉ cần qua một thời gian cũng có thể thành cương (cương thi).”

*Bát môn của Kỳ môn Độn giáp bao gồm: Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn, xuất phát từ tám phương vị của Bát quái.

Mao Cửu như có điều suy ngẫm.

“Nếu suy đoán của cậu không sai, nếu Hắc Vu có liên quan đến những vụ án lần này thì có thể biết được Hành Thi của Trộm Kim Tặc là luyện ở đâu ra.”

Mao Cửu ngẩng đầu: “Hành Thi Trộm Kim Tặc là bị cổ của Thảo Quỷ Bà khống chế.”

“Cổ có thể khống chế thi thể nhưng không thể giảm bớt trình độ hủ hoá của bọn họ, làm bọn họ trở nên sinh động như thật, chỉ cần có nơi để dưỡng thi thì cho dù đã chết lâu cũng có thể khiến thân thể bọn họ tiếp tục sự trao đổi chất.”

************

Chương mới lên đây, xém tý tui quên đăng chương mới của tuần này luôn á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.