Mao Cửu nhìn chăm chú vào sắc mặt của Lục Tu Giác, chú ý đến biến hóa trên biểu cảm của hắn. Cậu vừa thấy sắc mặt Lục Tu Giác lộ ra vẻ đau đớn thì lập tức xé bùa xuống, đánh thức hắn từ trong cộng tình.
Cậu vội lấy bình nước ra, vặn nắp rồi đưa cho hắn: “Không sao chứ? Có bị ảnh hưởng gì không?”
Lục Tu Giác nhận bình nước, nhìn Mao Cửu đang lo lắng cho mình, hắn vươn người tới “bẹp” một cái, hôn lên mặt Mao Tiểu Cửu.
Lục Tu Giác vui vẻ hài lòng uống nước, uống xong chỉ vào Vu bị dây thép ghim lên tường, nói: “Bà ta bị thôn dân lột da mà chết.”
Nghe vậy, Mao Cửu kinh ngạc: “Sao lại thế được?”
Cậu tưởng Kháp Quả trả thù.
Lục Tu Giác cười trào phúng: “Sau khi Kháp Quả chết bị Hắc Vu lợi dụng, dùng oán khí của cô ấy dung hợp với Gia Đề để luyện thành oán cổ. Oán cổ luyện thành, oán khí tận trời quấn quanh Cực Lạc Thôn thật lâu không tan. Mọi người trong thôn đều sợ hãi, những chuyện trái lương tâm bọn họ đã từng làm đều khiến bọn họ không đủ tự tin. Vu sợ hãi, muốn đẩy hết sai lầm hại chết Kháp Quả lên người kẻ khác, đứa nhỏ bị lột da, mổ bụng, móc mắt là do những người đã cưỡng hiếp Kháp Quả làm. Bởi vì Vu dụ dỗ bọn họ, đẩy hết nguyên do lên người đứa nhỏ kia. Nhưng oán khí vẫn không tan, Vu nghĩ đến người đàn ông đầu tiên cưỡng hiếp Kháp Quả, vì vậy người trong thôn xử hắn bằng cực hình. Oán khí của Kháp Quả vẫn còn, chẳng những không giảm mà còn nặng nề hơn. Vu muốn đẩy hết sai lầm lên đám đàn bà, đàn ông trong thôn nhưng lại bị bọn họ chỉ trích ngược lại rằng bà ta là người trực tiếp hại chết Kháp Quả, bà ta mới là người sai. Cho nên thôn dân lột da Vu ném xuống dưới đàn tế.”
Nghe xong, quả nhiên là chó cắn chó, miệng đầy lông.
“Sau khi Vu chết, oán khí của Kháp Quả vẫn không tiêu tan?”
Lục Tu Giác: “Đúng vậy, cho dù cả thôn này có chết sạch thì cũng không, sự trả thù của Kháp Quả đã kéo dài mười mấy năm rồi, còn có thể sẽ tiếp tục trả thù nữa.”
Mao Cửu cảm thấy lời Lục Tu Giác nói đầy ẩn ý, hỏi: “Nói rõ em nghe xem.”
Lục Tu Giác kể những chuyện mình đã thấy khi cộng tình cho Mao Cửu nghe, một lúc lâu sau, thần sắc Mao Cửu phức tạp.
“Thì ra là vậy. Kháp Quả trả thù, oán khí, còn cả cái gọi là chân tướng nữa.”
Tất cả mọi suy đoán đều sai ngay từ đầu rồi, bọn họ nghĩ sai về nhân tính, không chỉ là thôn dân, mà còn cả Kháp Quả.
Mao Cửu: “À mà tên Hắc Vu tính kế hại chết Kháp Quả sao rồi?”
Tuy kẻ trực tiếp hại chết Kháp Quả là thôn dân, nhưng người quạt gió thêm củi sau lưng lại là Hắc Vu.
Hắc Vu vì luyện ra oán cổ đã dùng thủ đoạn quá hung tàn, đã đạt được mục đích rồi nhưng không biết kết cục của hắn như thế nào, hình như cho đến giờ cũng chưa từng thấy hắn.
Lục Tu Giác: “Chết rồi, gieo gió gặt bão.”
Lúc tên Hắc Vu nọ luyện chế oán cổ cũng không ngờ được oán cổ sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn, lúc oán cổ mất khống chế đã giết hắn luôn.
Lục Tu Giác nắm tay Mao Cửu: “Đi thôi, anh biết Gia Đề ở đâu, ở chỗ đó điện thoại có thể bắt được tín hiệu, chúng ta có thể gọi điện thoại.”
Có vài thứ là do oán khí ngưng tụ mà thành, lâu ngày không tiêu tan. Nhưng có một số người còn ác độc hơn cả quỷ dữ, phải giao cho cảnh sát giải quyết.
Lúc này, cách đây hơn ngàn dặm, một chiếc trực thăng ngược nắng bay đến, chuẩn bị tiến hành buôn lậu kim cương như bình thường.
Dụng cụ của bộ phận đang đóng quân ở sườn núi Tuyết sơn Mặc Thoát lại bắt đầu phát hiện vật thể bay không xác định, vì vậy báo cáo lên cấp trên xin tiếp viện.
Ở một nơi khác, Cực Lạc Thôn đang cuồng hoan.
Ban ngày say ngã xuống trên quảng trường, buổi tối trăng lên, ánh trăng màu ngân bạch tưới xuống, bọn họ tỉnh lại.
Tiếp tục cuồng hoan.
Đạp lên tiếng nhạc, ánh lửa lay động, vòng quanh đàn tế sống một cách mơ màng.
Đây là lúc duy nhất bọn họ có thể không cần phải cố kỵ về thân phận hay giai cấp để cuồng hoan, tận hưởng cực lạc.
Súc sinh hạ đẳng bị buộc lên cây gậy, đặt lên đống lửa nướng. Tiếng xin tha hoảng sợ đều bị đè ép bởi tiếng hoan hô ầm ĩ, mỗi người, dù là già trẻ gái trai đều nở một nụ cười chúc mừng.
Bọn họ đắm chìm trong cực lạc và hạnh phúc, không cảm thấy mình làm sai điều gì. Nếu có sai thì cũng nhất định là người khác sai, người khác dụ dỗ khiến bọn họ phạm sai lầm.
“Trên thế giới này không có nơi nào là cực lạc, chỉ những kẻ lừa mình dối người.”
Bởi vì chỉ có lừa mình dối người mới có thứ gọi là cực lạc.
Ngay cả thần linh cũng không thể tận hưởng cực lạc vĩnh viễn, trừ phi tự mình lừa mình, giấu giếm sai lầm, bất hạnh và tai họa. Sau đó tạo nên cực lạc trên nỗi đau đớn của người khác.
“Nhưng mà, nên tỉnh lại rồi.” Chưởng quầy quay đầu lại: “Không phải sao?”
Sau lưng cô ta có bảy người, bảy lão già già nua, ánh mắt đục ngầu. Bọn họ già đến độ làm người ta sợ hãi, thân thể héo rút lại như con nít, làn da nhăn dúm dó xệ xuống. Giống như một cái cây già hơn ngàn năm, mọi người nhìn thấy, theo bản năng chỉ có thể nhớ đến hai chữ già nua.
Bảy người có nam có nữ nằm liệt trên ghế, vừa hoảng sợ vừa tức giận nhìn chưởng quầy. Khi bọn họ mở miệng nói chuyện thì giọng lại là của thanh niên.
Bọn họ chỉ trích, chẳng lẽ chưởng quầy muốn phá hỏng quy tắc của thôn này sao? Không sợ bị Gia Đề trừng phạt sao?
Sau đó lại dịu giọng khuyên bảo chưởng quầy, đừng vọng tưởng đến những thứ mình không nên có, cũng đừng phá hủy cực lạc của cả Cực Lạc Thôn.
Cô có thể hưởng thụ phú quý, cực lạc, quyền lợi và thanh xuân vĩnh viễn, chỉ cần cô đừng vội xúc động.
Chưởng quầy đảo mắt qua từng người một, sau đó nghiêng đầu, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống đám thôn dân ngu muội đang cuồng hoan ở bên dưới, nở một nụ cười trào phúng.
“Các người... cho rằng mình đã quên thứ mình gọi là cực lạc thật ra là gì rồi sao?”
Bảy người này là khách quý ở lầu bảy của nhà trọ, bởi vì quy tắc cho nên bọn họ biết được một vài bí mật mình không nên biết, cho nên họ phải trả giá bằng tuổi thanh xuân.
Đến khi nghe những lời này, bọn họ khó chịu nhìn chưởng quầy, ác ý ẩn chứa trong đó cũng đủ để bóp chết cô.
Chưởng quầy cười: “Bên dưới cực lạc của Cực Lạc Thôn chồng chất mấy vạn bộ xương trắng, oán khí bốc tận trời, các người còn có thể yên tâm hưởng thụ à?”
Bọn họ khó chịu nói: “Đó cũng không phải là lỗi của chúng tôi.”
“Không phải lỗi của chúng tôi, năm đó chúng tôi không biết gì cả.”
“Chúng tôi chỉ là trẻ con, sai lầm của người lớn tại sao lại đổ lên đầu chúng tôi?”
“Chúng tôi không phạm sai lầm gì cả.”
“Chúng tôi không sai, cô không thể trách oan chúng tôi được. Tôi chưa từng hại ai cả!”
“Chúng tôi không hại ai cả, cô dựa vào đâu mà nói chúng tôi sai?”
Bọn họ mồm năm miệng mười nhấn mạnh mình chưa từng hại người, lại còn nói một cách đúng lý hợp tình. Mà biểu cảm của bọn họ cũng cho chưởng quầy thấy rằng bọn họ không hề nghĩ mình sai gì thật.
Chưởng quầy nở nụ cười, trong mắt đầy lạnh lẽo: “Các người giết biết bao nhiêu khách ở ngoài vào thôn như thế mà không gọi là sai sao?”
Bọn họ tức giận cãi lại: “Sao có thể nói là chúng tôi giết được? Sao cô lại vô sỉ như thế, vô lý đẩy hết tội giết người lên chúng tôi?”
“Kẻ lừa gạt bọn họ vào là cô.”
“Kẻ ép bọn họ tham gia trò chơi giai cấp là tư tế.”
“Kẻ thua trong trò chơi là bọn họ.”
“Thứ khiến giai cấp của bọn họ giảm không ngừng rồi biến họ thành súc sinh hạ đẳng là quy tắc.”
“Kẻ giết chết bọn họ là thôn dân.”
“Kẻ đẩy bọn họ xuống đàn tế là thôn dân.”
“Kẻ hại chết bọn họ là Gia Đề.”
Bọn họ đồng thanh nói: “Không phải chúng tôi!”
Chưởng quầy nói: “Kẻ hạ lệnh không phải là các người à? Kẻ chế định quy tắc không phải là các người à? Lợi dụng tro cốt của bọn họ luyện thành kim cương mang đi bán không phải là các người à?”
Bọn họ rất kinh ngạc: “Chúng tôi chỉ nói mà thôi, các người tự nguyện đi chấp hành mệnh lệnh mà? Cũng tự nguyện đi nghe theo quy tắc mà? Không phải là lỗi của chúng tôi, không phải là tội của chúng tôi.”
Chưởng quầy cười ha hả: “Không hổ là thôn dân của Cực Lạc Thôn, thế hệ trước mang huyết mạch đê tiện, dơ bẩn lại tạo ra đời sau tàn nhẫn, đê tiện là các người đấy.”
Rõ ràng là kẻ cầm dao giết người nhưng lại yên tâm thoải mái đẩy hết sai lầm lên con dao ấy.
Thứ giết người là con dao mà, sao lại có thể trách người cầm dao được? Người cầm dao rất vô tội mà? Bọn họ chỉ sai khiến con dao đó giết người thôi, ai mà ngờ nó sẽ nghe lời chứ?
Bọn họ rất vô tội.
Đây là tư tưởng của thôn dân ở Cực Lạc Thôn, từ thế hệ trước truyền đến thế hệ sau, đối xử tàn nhẫn với kẻ khác nhưng vẫn chưa từng cảm thấy bản thân mình làm gì sai.
Huyết mạch của bọn họ và sự giáo dục kéo dài như thế khiến loại quan niệm vặn vẹo này vẫn còn được bảo tồn đến nay.
Chưởng quầy cười xong bỗng lạnh mặt hỏi bọn họ: “Các người không nhớ tôi là ai thật à?”
Bọn họ nhìn kỹ chưởng quầy, gương mặt trắng trẻo mềm mượt, ngũ quan diễm lệ như bông hoa Cách tang dưới chân núi*, cho dù năm tháng đã vùi lấp đi mỹ lệ thuở thanh xuân niên thiếu nhưng lại trao cho cô vẻ thành thục, diễm lệ của người phụ nữ trưởng thành.
*Cách tang hoa (格桑花) (Gesanghua): hay còn được gọi là hoa Sao nhái, trong tiếng Tây Tạng, 格桑 nghĩa là hạnh phúc, là một loại hoa bình thường mọc trên cao nguyên, thân mảnh nhỏ, trông có vẻ yếu ớt trước gió.
Nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại thấy rất quen thuộc, một gương mặt quen thuộc như thế... không nhớ nổi, không nhớ nổi.
Chưởng quầy chậm rãi bật cười, không phải lúm đồng tiền diễm lệ phong trần, mà là ngượng ngùng, thuần khiết giống như bông tuyết liên mới nở trên đỉnh tuyết sơn.
Bộ dạng quen thuộc này là cái bóng đè vào sâu trong đáy lòng bọn họ. Nỗi sợ hãi chôn sâu trong ký ức của bọn họ kèm theo gương mặt cô gái đã tạo nên nỗi sợ ấy, kẻ đã phá hủy sự yên ổn của cả thôn, một nỗi sợ kinh khủng phát ra từ nội tâm.
Bọn họ thất thanh kêu lên sợ hãi: “Kháp Quả!!”
Chưởng quầy thu lại nụ cười: “Thì ra các người còn nhớ, nhưng thật đáng tiếc, tôi không phải là Kháp Quả, tôi là Tô Ba.”
Kháp Quả Tô Ba, bông tuyết liên mỹ lệ thuần khiết trên đỉnh tuyết sơn.
“Kháp Quả là chị của tôi.”
Kháp Quả Tô Ba không phải là một đóa tuyết liên, mà là một đóa tịnh đế tuyết liên*.
*Tịnh đế liên là một đóa hoa sen “sinh đôi”, hai bông cùng chung một cuống. Được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao, thuần khiết, quý hiếm nên ngày xưa thường được dùng để tiến vua, vì thế có tên “Tịnh Đế“. Có nhiều truyền thuyết hay về loài hoa này lắm, mọi người có tò mò thì tìm thử ha:“>
Đứa trẻ bị đưa đến xin cầu phúc là Tô Ba chứ không phải Kháp Quả.
Bởi vì lúc được sinh ra, Tô Ba quá yếu ớt nên bọn họ đưa Tô Ba đi cầu phúc trước. Sau đó nhận được lời tiên đoán như nguyền rủa của Vu, cặp song sinh Kháp Quả Tô Ba bị nhốt trong hầm ngầm nuôi cho đến lớn.
Cha mẹ chết đi, người chị Kháp Quả nhận trách nhiệm chăm sóc đứa em Tô Ba yếu ớt này. Bởi vì thân thể Tô Ba quá yếu ớt, nếu không chuẩn bị kỹ càng mà tùy tiện rời khỏi tuyết sơn thì cô sẽ không sống nổi.
Cho nên khi Kháp Quả bị cả thôn cô lập, ức hiếp vẫn không chịu rời khỏi Cực Lạc Thôn, lúc bị Vu xua đuổi cũng im lặng chịu đựng.
Cô gái mỹ lệ nhu nhược này vì thân nhân duy nhất trên đời mà cố chịu đựng ác ý của thôn dân, cũng vì sợ em gái mình cũng phải chịu sự đối xử bất công này nên không dám để nó ra ngoài.
Sau đó Kháp Quả bị đám đàn ông trong thôn cưỡng hiếp, tuyệt vọng đến nỗi sắp phát điên đến nơi nhưng cũng không rời khỏi Cực Lạc Thôn. Bởi vì Tô Ba vẫn còn dưỡng bệnh dưới tầng hầm.
Tô Ba thấy Kháp Quả bị bạo hành, vốn là một thiếu nữ lớn lên một cách vô ưu vô lự dưới sự yêu thương của cha mẹ và chị gái, trong vòng một đêm trở nên mẫn cảm, âm trầm, trong lòng tràn ngập căm hận.
Rất nhiều lần Tô Ba muốn nhào ra khỏi tầng hầm chặt đầu, xử cực hình đám đàn ông gây ra hành vi man rợ ấy lên người Kháp Quả.
Nhưng lần nào Tô Ba cũng bị Kháp Quả nhốt lại dưới tầng hầm, chỉ có thể đứng cách một cái sàn nhà nghe tiếng kêu đau đớn của Kháp Quả.
Chị em song sinh luôn có một chút cảm ứng tâm linh. Nỗi đau đớn của Kháp Quả khiến tinh thần và tâm lý của Tô Ba trở nên vặn vẹo.
Sau khi Kháp Quả chết càng làm Tô Ba hắc hóa. Kháp Quả bị luyện chế thành oán cổ, oán khí dâng tận trời, bao phủ cả thôn.
Tô Ba dùng khuôn mặt giống như đúc Kháp Quả xuất hiện trước mặt đám thôn dân đang nghĩ mình đã trở về cuộc sống hạnh phúc, yên bình trước đây, nhìn ánh mắt hoảng sợ và cầu xin của bọn họ, cô hận đến nỗi muốn giết chết bọn họ.
Nhưng không được.
Nếu giết họ nhanh như thế thì quá hời cho họ rồi.
Cô muốn làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau, cũng vĩnh viễn không được siêu sinh, biến thành súc sinh không bằng heo chó, lần lượt phải thừa nhận nỗi đau đớn vì bị lửa nóng bỏng cháy.
Khắc sâu nỗi đau đớn này vào chỗ sâu trong linh hồn bọn họ, tra tấn ngày này qua ngày khác, nhưng sự vô tri của bọn họ khiến bọn họ dần quên đi nỗi đau, thậm chí bị đời sau của những kẻ còn sống sót lợi dụng.
Tô Ba đương nhiên sẽ tương kế tựu kế, tất cả đau đớn như ngàn kim xuyên tim mà năm đó cô phải chịu, người chị thân yêu của cô chết một cách thê thảm như thế, đám thôn dân ngu muội vô tri này chỉ mất có mười mấy năm đã muốn hóa giải lòng thù hận này sao?
Nghĩ đẹp quá đấy.
Tô Ba lên kế hoạch mười mấy năm, cô muốn vạch trần kế hoạch này trong đêm nay, vạch trần những lời nói dối của Cực Lạc Thôn. Cô muốn khiến bọn họ phải rơi từ cực lạc vào địa ngục trong đêm nay!
Kỳ Chu trở về báo đã chuẩn bị xong mọi chuyện cho Tô Ba.
Tô Ba hỏi cậu ta: “Người vô tội đã thả ra hết chưa?”
Kỳ Chu nói: “Khách bên ngoài đến và các thiên sư đều được thả ra hết rồi. Ba vị thượng sư cũng nghe theo sự nhắc nhở của tôi đưa bọn họ rời khỏi Cực Lạc Thôn, có lẽ đêm nay sẽ ra khỏi được khu Hồng Tuyết.”
Tô Ba im lặng một lúc lâu, nói: “Kỳ Chu, cậu cũng đi đi.”
Kỳ Chu ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt vẫn chẳng thay đổi: “Mạng của Kỳ Chu được cô cứu về, cho nên chỉ thuộc về cô thôi.”
Tô Ba nhìn Kỳ Chu thật lâu, thấy vẻ kiên trì trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của cậu ta. Cô nở một nụ cười trào phúng, trong lòng cũng cảm thán khác biệt giữa người với người sao lại có thể lớn như thế.
Sao lại có người có thể lương thiện như thế, nhưng cũng có người có thể ác độc đến nỗi khiến người ta kinh hãi?
Kỳ Chu lạc vào Cực Lạc Thôn từ 6 năm trước, được Tô Ba cứu giúp nên sau đó đều đi theo bên cạnh Tô Ba, giúp cô trả thù.
Tô Ba biết hết chân tướng những việc xảy ra năm đó, ngay cả việc chị mình sao lại bị luyện thành cổ, sau đó việc cô trả thù bị tên Hắc Vu nọ biết được, sự tồn tại của cô cũng bị phát hiện.
Tên Hắc Vu nọ muốn tạo ra một con oán cổ nghe lời đúng nghĩa nên trong quá trình luyện chế bị Gia Đề đã biến thành oán cổ giết chết.
Gia Đề đã dung hợp với Kháp Quả lặng lẽ đưa Tô Ba ra khỏi Cực Lạc Thôn, hy vọng cô không bị thù hận trói buộc mà sống sót rời khỏi Cực Lạc Thôn, xuống núi sống một cách bình an.
Tô Ba lê thân xác yếu ớt suýt chút nữa đã bị lạnh chết trên tuyết sơn, may mà có môn đồ Mật Tông cứu cô, đưa cô xuống sống mấy năm trong một cái thôn bình thường dưới chân núi.
Cuối cùng Tô Ba vẫn trở lại Cực Lạc Thôn, bắt đầu trả thù.
Thật ra Tô Ba cũng muốn buông tay, nhưng khi cô thấy thôn dân của Cực Lạc Thôn vẫn không biết hối cải như trước thì quyết định trả thù. Cực Lạc Thôn tà ác, nếu không có người đặt dấu chấm hết thì vẫn sẽ tiếp tục kéo dài như vậy.
Đó là bản chất tà ác của nhân tính.
Ba vị môn đồ Mật Tông đưa theo các thiên sư trẻ tuổi vội vã đi khỏi Cực Lạc Thôn, lúc đến cửa thôn, bọn họ quay sang hỏi các môn đồ.
Vì bọn họ phát hiện thiếu hai người Trương Tư Đạo và Trần Dục, ba vị môn đồ Mật Tông nói có hai vị đại sư tương trợ nên bọn họ sẽ không sao đâu.
Các thiên sư yên tâm nhưng ba vị môn đồ Mật Tông lại không có ý định đi tiếp, mà là ngồi xuống một chỗ cách thôn không xa để niệm kinh.
Các thiên sư khó hiểu nhìn nhau.
Có người hỏi, một trong số ba người im lặng một lúc lâu mới nói: “Siêu độ.”
???
Bọn họ hoang mang nhưng cũng chỉ đứng phía sau chờ đợi. Tuy không biết mình đang chờ thứ gì nhưng lờ mờ cũng có thể hiểu được vài chuyện.
Cùng lúc đó, doanh địa đang đóng ở giữa sườn núi nghênh đón một nhóm người thần bí.
Bộ trưởng Vương đích thân ra đón, người dẫn đầu gỡ mũ áo choàng để lộ một cái đầu trọc ngăm đen. Đôi mắt cơ trí đầy vẻ tang thương của Lạt Ma Mật Tông đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bộ trưởng Vương.
Mao Cửu và Lục Tu Giác chạy vội trong mật thất dưới nền đất, trước đó đi chậm nên không nhận ra sự thay đổi, bây giờ chạy như thế này mới phát hiện mật thất dưới đất đang không ngừng nghiêng qua, từ từ hạ xuống dưới.
Chạy càng nhanh thì phát hiện đường phía dưới càng lúc càng nghiêng, hơn nữa còn cảm nhận được nhiệt độ ở bên dưới cũng càng lúc càng cao.
Mãi đến khi không thấy đường đi tiếp nữa thì hai người mới dừng lại. Trước mặt là một cái mương rộng, bên dưới là vực sâu hơn trăm mét. Thỉnh thoảng có thể nghe được bên trong vang ra những tiếng... thét chói tai.
Mao Cửu giật khóe miệng, nghe âm vực cao bén nhọn như con gái thế kia là biết ai rồi.
Thái dương Lục Tu Giác giật điên cuồng, hắn nói: “Nếu tính không sai thì từ lúc bọn họ mất tích đến giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi. Chẳng lẽ từ lúc rớt xuống đó tới giờ đều luôn hét ầm ĩ như thế đấy hả?”
Mao Cửu: “Em nghĩ vậy.”
Nghe độ khàn của tiếng hét thì chắc là đúng rồi đấy.
Lục Tu Giác hận sắt không thành thép: “Gào mấy tiếng đồng hồ cũng không dùng cái đầu nghĩ xem nếu nó có ý muốn làm hại bọn họ thì sao mà để bọn họ gào lâu như vậy!”
Mao Cửu im lặng.
Bọn họ nhìn xuống, thật ra đứng ở trên là có thể thấy được luôn cảnh tượng ở bên dưới rồi.
Hai cái bóng người nhỏ như kiến bị hai cái xúc tua nhìn như đuôi rắn đuổi theo chạy tán loạn, còn vừa chạy vừa gào cao nhân cứu mạng.
Ngu xuẩn, rớt hố thôi mà cũng lừa được hai tên ngốc to con này.
Mao Cửu nhìn Lục Tu Giác: “Xuống cứu không?”
Lục Tu Giác ghét bỏ: “Không muốn xuống.” Dừng một lúc lại bổ sung: “Mất mặt.”
Mao Cửu cũng không muốn xuống, mất mặt.
Nhưng thời gian chẳng đợi ai cả, phải giải quyết chuyện này nhanh, mà...
Mao Cửu nói: “Không thì chúng ta tìm các sư phụ trước đi.”
Lục Tu Giác bị chữ “các” của Mao Cửu lấy lòng, hơn nữa hắn cũng không muốn xuống đối diện với hai thằng ngốc kia, gật đầu: “Ừ.”
Mao Cửu nhìn xuống cái hố sâu cả trăm mét này một vòng, vừa tìm vừa nói: “Trần Dục và Trương Tư Đạo gào cao nhân cứu mạng chắc là vì gặp sư phụ và các vị đại sư, nên bọn họ hẳn là ở một chỗ nào dưới đấy.”
Lục Tu Giác cũng bước tới một bước tìm, lúc này, Mao Cửu gợi ý: “Tìm trong mấy khe hở trên vách tường ấy, sư phụ em chắc chắn ở trong đó.”
Lục Tu Giác cười, Mao Cửu nói câu này chứng tỏ cậu rất hiểu sư phụ mình, tình cảm của hai người rất thân thiết.
Quách Vân Đường đừng bên rìa nhìn xuống, càng nhìn càng ghét bỏ Trần Dục.
Mao lão cũng không thèm cười nhạo nữa, cười nhạo hai đứa nhóc không não này không thú vị gì hết trơn.
Hai người đang tạm đình chiến, Mao lão chán muốn chết: “Sao bà lại thu tên đồ tôn này thế?”
Quách Vân Đường: “Chán quá tìm chuyện làm cho vui.”
Mao lão nghĩ, mấy lúc chán thì nhìn có vẻ thú vị đấy.
Quách Vân Đường lơ đãng ngẩng đầu, thấy đối diện có hai người đi lòng vòng, trong đó còn có đồ đệ yêu quý của bà nữa. Bà khựng lại, dùng khuỷu tay chọt Mao lão, ý bảo ông ngẩng đầu nhìn.
Bà định hạ nước nhờ Mao lão giúp.
Đằng sau là đám bạn già, thấy hai người diễn kịch cũng đều giúp đỡ, dù sao thì chuyện này liên quan đến mặt mũi và tôn nghiêm.
Bà vừa thấy Lục Tu Giác thì biết Bộ Môn Liên Quan đã báo chuyện bọn họ mất tích lên rồi, người đầu tiên mà bọn họ tìm để giúp đỡ nhất định là đứa đồ đệ tuân thủ hứa hẹn tạm lui khỏi giới thiên sư của bà.
Nếu như chúng nó phát hiện bọn họ không chỉ bình an mà còn nhàn nhã thế này thì không phải là đã bại lộ hành vi rảnh rỗi sinh nông nỗi ấu trĩ của bọn họ sao? Khiến cho giới thiên sư chấn động một trận.
Truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm.
Vì thế bà muốn ngụy tạo mình nhìn có vẻ chật vật chút, ít nhất thì cũng thể hiện rằng bọn họ không phải chỉ đơn thuần vào du lịch mà là có làm việc tý xíu.
Nhưng mà Mao lão không cho bà cơ hội này, Mao lão vừa ngẩng đầu thấy Mao Tiểu Cửu nhà mình thì kinh ngạc, nghiêng đầu vội “bẹp” một cái lên mặt Quách Vân Đường, giây tiếp theo bị đá bay lên cao rồi văng ra ngoài.
Các vị đại lão phía sau không hiểu gì hết trơn: Ớ, lộ rồi!
Mao Cửu đứng ở trên thì phát hiện một chỗ cách nền đất hơn mười mét có một cái động cao khoảng hai mét, hơn nữa còn có thể thấy được ở trên đó có người.
Vì vậy cậu chạy đến hướng đó, rút kiếm đồng tiền có buộc chỉ đỏ, cắm vào vách đá rồi vừa trượt vừa chạy xuống, may là vách đá nghiêng chứ không phải dựng thẳng nên có thể giảm xóc.
Đến khi Mao Cửu chạy tới phía trên khe hở của vách đá thì thấy bóng của Mao lão bị đá bay ra ngoài, giật mình vội nhảy xuống.
Còn Trần Dục và Trương Tư Đạo đang chạy vừa thấy Mao lão bay ra thì tưởng cao nhân, vội vàng nhào tới ôm đùi.
Vừa nhìn, ố ồ, đại lão.
Ôm đùi chặt muốn chết.
Mao lão có muốn bán thảm cũng không kịp.
Mao Cửu lo lắng nhảy xuống, vừa thấy vẻ mặt cười ngượng ngùng của Mao lão thì dừng bước, thu tâm trạng lo lắng lại.
Mao lão giật khóe môi, đá Trần Dục và Trương Tư Đạo văng ra, che bụng “suy yếu” nói: “Đồ nhi, vi sư vừa mới đại chiến 300 hiệp, bây giờ đang yếu lắm, mau lại đây đỡ vi sư nào.”
Mao Cửu lướt qua Mao lão nhìn Gia Đề bỗng biến ngoan ngoãn sau lưng ông, lạnh nhạt: “Sư phụ, người nghĩ con là trẻ con à?”
Mao lão ôm ngực: “Trong lòng vi sư, con mãi mãi là một đứa trẻ.”
Mao Cửu nhịn hết nổi, đạp một chân tới.
Hai thầy trò người đánh người tiếp, so chiêu.
Mao Cửu bực sư phụ nhà mình gần chết, có biết tâm trạng cậu lúc nghe Mao lão xảy ra chuyện là thế nào không?
Cảm tưởng như trời sập tới nơi ấy.
Bối cảnh âm nhạc toàn là “Cha già của con ơi ~~”
Kết quả là cậu lo lắng chạy tới nơi này mà sư phụ lại vui vẻ thoải mái như đi du lịch mạo hiểm vậy.
Không đánh một trận thì không nguôi được mà.
Quách Vân Đường đứng bễ nghễ nhìn từ trên xuống, cười trào phúng. Sau đó nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ngạo mạn của Lục Tu Giác đang từ từ trượt xuống, hú hồn.
Lục Tu Giác treo ngược như dơi, lạnh lùng đối diện với Quách Vân Đường: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Quách Vân Đường yên lặng che bụng: “Dạ dày vi sư đau lắm.”
Lục Tu Giác: “...”
Các đại lão • quần chúng cạp dưa • giới thiên sư giả vờ bày thần sắc tiều tụy, ý đồ muốn chứng minh bọn họ bị cầm tù dưới nền đất thật, mới vừa đại chiến 300 hiệp với quái vật rồi cuối cùng mới cứu vớt được thế giới.
Lục Tu Giác bực bội, bỗng cảm thấy trước đây mình cứ lo lắng như thằng ngốc ấy.
Hắn cũng muốn đánh một trận giống Mao Cửu.
****************
Đọc chương này cảm xúc phập phồng không:v Spoil: chương sau có tựa là “Chân tướng”:“>
Tuần này lên chương sớm, tui biết mấy người chờ mòn mỏi mừ:v tui vẫn đọc cmt của mọi người nha, tại hông có thời gian để rep với chỉnh sửa thôi. Tui đang cố chạy để chuẩn bị hàng tồn cho hai tuần thi sắp tới, cả tết nữa, hứa hẹn một mùa Tết quành tráng với tầm chục chương truyện hê hê:“>