Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 7: Chương 7: Quỷ Diện Sang*




*Quỷ Diện Sang (鬼面疮) và Nhân Diện Sang (人面疮): Loại trước là cổ, loại sau là oán quỷ. Bề ngoài gần giống nhau, tồn tại dưới dạng những khối u bám trên lưng người, hấp thụ cảm xúc tiêu cực của người bị bám mà lớn lên, đến khi có đầy đủ ngũ quan sẽ vặn vẹo, rên rỉ, la hét bên tai cùng với gặm cắn máu thịt của người bị bám đến khi người đó khô héo mà chết.

Lục Hạc Tư có chút lảo đảo hướng tới toa xe có giường nằm mà chạy, đụng phải vài người cũng không thèm để ý, một mạch vùi đầu chạy vào trong, đóng cửa lại liền nằm lên một cái giường trống.

May mắn chính là toa xe có giường này cách toa hắn vừa ngồi cũng không xa, mà gian phòng này là bọn họ trước khi lên xe đã thuê, tổng cộng bốn chỗ nằm, ngoại trừ hai người Lục Hạc Tư cùng Mân tỷ cũng không còn ai. Sau khi thuê cả phòng, Lục Hạc Tư lại không quen ngủ giường này, liền thuê thêm ở khu ghế, nhàm chán thì ra đó ngồi.

Lúc này xảy ra chuyện liền vội vàng trở lại nằm trên giường, toàn thân cuộn tròn, hai tay ôm chặt lấy đầu. Chỉ một lát sau, cả người liền toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi phát run. Nhìn qua giống như người đang phát bệnh nguy kịch đến tính mạng.

Mân tỷ vội vàng nhưng lại đến chậm một bước, bị khóa ở ngoài cửa phòng, có chút nôn nóng dậm dậm chân, tay giơ lên lại buông xuống, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ gõ, dò hỏi: “Bo, Boss...”

“Câm miệng!”

Bỗng nhiên người bên trong hét lớn khiến Mân tỷ sợ tới mức tim đập chậm một nhịp, có điều cô thật nhanh đã phản ứng lại, Lục Hạc Tư không phải đang mắng cô. Nghe Lục Hạc Tư bên trong thống khổ than nhẹ, Mân tỷ vừa khẩn trương vừa nôn nóng lại không có biện pháp.

Cô thiếu chút nữa nhịn không được gọi điện thoại cho Lục gia cầu cứu, nếu là bị vị Lục gia Lục thiếu kia biết được Boss xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ lập tức phái người đem Boss mang về đế đô, cũng sẽ liên hệ người tài ba dị sĩ giúp Boss loại bỏ thứ trên người.

Nhưng là... Boss không cho cô liên hệ Lục gia. Lúc thanh tỉnh đã tàn nhẫn cảnh cáo như vậy, Mân tỷ bây giờ nghĩ đến vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

“Cút!”

Mân tỷ trừng mắt nhìn cánh cửa. Sau một lúc lâu cắn cắn môi đỏ, nhíu mày lá liễu: “Chết thì chết! Còn tốt hơn trơ mắt nhìn Boss bị con quỷ kia phá đến chết!”

Nói xong liền gọi đến Lục gia, lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn đặt trên vai Mân tỷ: “Cần giúp sao?”

Mân tỷ hoảng sợ, quay đầu nhìn thì ra là thanh niên vừa ngồi ở đối diện... chỉ là bệnh tình của Boss cần phải bảo mật. Mân tỷ lập tức biểu đạt ý định đuổi người: “Không cần, làm ơn đi cho“.

Mao Cửu đương nhiên không nghe lời cô nói, ngưng mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, chau mày.

Lúc này động tĩnh bên trong phòng càng lúc càng lớn, mấy cô tiếp viên đều nhìn về phía bên này. Mân tỷ trong lòng càng thêm nôn nóng, cảm thấy có lẽ là Mao Cửu đứng ở chỗ này quá gây chú ý, vội vàng nói: “Mời cậu lập tức đi cho, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đến!”

Đôi mắt đen bóng của Mao Cửu đạm mạc liếc nhìn cô, vốn dĩ quần áo của cậu đã cổ quái, càng không cần nói đến khí chất lãnh đạm thâm trầm càng khiến cho cậu trở nên thần bí khó lường.

Mân tỷ có chút sợ, lui về phía sau vài bước: “Đừng tưởng rằng cậu có võ tôi liền sợ cậu!”

Mao Cửu giơ lên ngón trỏ chỉ chỉ trong phòng: “Hắn giống như rất thống khổ, thật sự không cần giúp?”

Có lẽ là ánh mắt đen bóng của Mao Cửu lộ ra vẻ chân thành, lại có lẽ vì hành động giúp người vừa rồi của cậu lại còn cùng vị đại thẩm kia khí thế ngất trời trò chuyện, làm Mân tỷ trong nháy mắt tin vào ý tốt của cậu, chỉ là vẫn còn tâm tình phòng bị, huống hồ ngay cả Trương thiên sư nổi tiếng trong giới phong thủy đều phải đối với bệnh tình của Boss bó tay không có biện pháp, huống chi là thanh niên bình thường trước mắt.

Ôm ý tưởng không có hy vọng cùng với không muốn liên lụy người vô tội, Mân tỷ vẫn là lắc đầu từ chối sự trợ giúp của Mao Cửu.

“Được thôi.” Mao Cửu cũng không bắt buộc, xoay người vừa đi vừa nói: “Có việc thì đến tìm tôi.”

Mân tỷ gật đầu nhìn Mao Cửu rời đi. Sau đó xoay lưng, nhưng mới vừa xoay được nửa người, đột nhiên một trận gió nhỏ nổi lên làm rối loạn đầu tóc chỉnh tề của cô. Ngay sau đó chính là một tiếng “phanh” vang dội, cửa bị mở ra.

Mân tỷ trợn mắt há hốc mồm, nhìn Mao Cửu ở bên cạnh vừa dùng chân đá văng cánh cửa, nhân lúc cô còn không kịp phản ứng và mấy cô tiếp viên vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Ngay trước mặt cô, đóng cửa lại!

Lục Hạc Tư trán đổ mồ hôi, gắt gao bắt lấy lan can inox trên mép giường, bởi vì sức lực quá lớn thiếu chút nữa vặn gãy lan can. Đột nhiên hắn đứng lên hung hăng đánh lên bụng phải của chính mình một quyền, đau thì có đau, nhưng lại không giảm bớt được gì, thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng cười nhạo sắc nhọn kia.

Tiếng cười nhạo kia đến từ thứ quỷ dị trên lưng của hắn, Lục Hạc Tư biết thứ này, nhưng lại không biết vì sao lại dính đến nó.

Đổi lại là trước đây, ai nhắc đến mấy thứ thần thần quỷ quỷ này sẽ bị hắn răn dạy một phen, hiện giờ chính mình bị dính phải thứ quỷ dị này, lúc ban đầu lại nghĩ mắc phải căn bệnh gì kì quái. Đến khi bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng không thể không đi đến phía Nam tìm kiếm truyền nhân của Thiên Sư Đạo Trương thiên sư, không nghĩ tới đối phương cũng bó tay không còn cách nào.

Sau khi bất lực chẩn bệnh, Trương thiên sư cảm thán nói: “Thứ tà vật này quá mức âm u dơ bẩn, nếu là có ngọn lửa chí dương chí cương đốt trừ, thì chỉ là việc dễ như trở bàn tay.”

Có thể dùng lửa chí dương chí cương cũng là người có dương hỏa, đó căn bản là nhân tài thể chất cực dương một trong vạn người.

Nói cách khác, thứ trên người Lục Hạc Tư không thể trừ, hắn chỉ có thể chờ chết.

Lục Hạc Tư không tin quỷ thần không sợ tử vong, lại không thể nào chịu đựng cái chết uất ức này.

Nếu thật là không thể vãn hồi được đường sống, hắn là muốn dù cắt bỏ da thịt cũng phải giết chết thứ đồ vật quỷ quái này!!

Đang lúc Lục Hạc Tư cảm thấy mình sẽ lựa chọn cách chết tuyệt vọng ngọc nát đá tan kia, cửa bỗng nhiên bị đá văng ra. Ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy có người vọt vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó liền đi về phía hắn. Tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt của người vừa tới, nhưng nhìn bộ quần áo đặc biệt kia, vẫn có thể nhận ra chính là thanh niên thú vị ngồi đối diện lúc nãy.

Lục Hạc Tư tự giễu cười cười, chỉ mong thanh niên đừng bị hắn dọa ngất. Ngay sau đó, cằm của hắn bị một bàn tay bóp chặt, nâng lên.

Mao Cửu đóng cửa lại, cảm nhận hơi thở quá mức âm lãnh kia. Hơi thở này lúc cậu còn rất nhỏ đã từng cảm nhận được, đó là đến từ những thứ cực kỳ âm độc. Nhưng những thứ đó phải là người đại gian đại ác mới có thể dính tới, người trước mắt này quanh thân chính khí, tà ám không thể dễ dàng tiếp cận. Nghĩ một chút, có lẽ là bị hãm hại.

Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm Lục Hạc Tư, Mao Cửu vẻ mặt nghiêm túc, thâm trầm nói: “Nghe tôi nói không? Nghe thấy không?”

Lục Hạc Tư cảm thấy gân xanh trên trán nhảy dựng, ngay cả đau đớn trên lưng đều vì quá mức tức giận mà giảm bớt không ít. Lục • thiếu nữ • Hạc Tư ngẩng cằm, cắn răng: “Nghe được, buông tay!”

Mao • bá đạo tổng tài • Cửu lúc này mới không hề tà niệm buông tay, ngay lúc Lục Hạc Tư mới vừa thở ra một hơi, cậu bỗng nhiên vén tây trang cùng áo sơ mi, lộ ra phần lưng trần trụi mà khủng bố đến cực điểm.

Lục Hạc Tư sửng sốt một chút, ngay sau đó trong mắt hiện lên sát ý mãnh liệt. Nhưng sát ý kia rất nhanh bị một câu lẩm bẩm của Mao Cửu làm cho biến mất.

“Quỷ Diện Sang...”

Lục Hạc Tư bắt lấy Mao Cửu: “Cậu nhìn ra được đây là Quỷ Diện Sang?”

Mao Cửu gật đầu.

Phần lưng của Lục Hạc Tư chen đầy mặt người khủng bố vặn vẹo, nói là mặt người chi bằng nói là mặt quỷ còn có lý hơn. Những cái mặt quỷ kia vặn vẹo mà khủng bố, hầu như chiếm cứ toàn bộ phần lưng, thậm chí có xu thế tiếp tục sinh trưởng, đang say sưa gặm cắn máu thịt.

Mao Cửu nhìn liền ghê tởm, nhanh chóng buông quần áo, che lại thứ đồ vật âm tà này.

Quá ghê tởm!

Quả nhiên dù là xem bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy ghê tởm.

Lục Hạc Tư ánh mắt sáng rực, giống như nhìn thấy hy vọng.

Hắn hỏi rất nhiều đại sư, những người đó ánh mắt đầu tiên đều tưởng là Nhân Diện Sang. Còn lộ vẻ căm ghét cùng cự tuyệt cứu giúp hắn, mãi đến khi Trương thiên sư nhìn thật kĩ mới nói đây là Quỷ Diện Sang.

Hai thứ này tuy chỉ khác một chữ, nhưng khác biệt lại rất lớn. Cái trước (Nhân Diện Sang) vì làm quá nhiều chuyện ác nên gặp báo ứng, khoa học giải thích đây là một loại ung nhọt. Cái sau (Quỷ Diện Sang) chính là một loại cổ, cực kì tà ác cổ.

Thanh niên trước mắt này tuổi còn trẻ, nhưng chỉ một ánh mắt đã nhìn ra đây là cổ. Như vậy có phải chứng minh cậu có thể diệt trừ thứ quỷ quái này?

Lục Hạc Tư quá mức vui vẻ, vừa định dò hỏi, giây tiếp theo sắc mặt liền tái nhợt, cắn răng than nhẹ, thân thể đau đến run bần bật.

Mao Cửu thở dài, mềm lòng. Cậu đè thân thể Lục Hạc Tư lại, cởi tây trang của hắn để lộ áo sơ mi trắng bên trong, sau đó cắn rách ngón trỏ nhanh chóng vẽ lên một cái bùa. Bùa vừa hoàn thành, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên bên tai. Thứ bên dưới áo giãy giụa muốn chạy ra nhưng bị huyết phù trấn giữ, chậm rãi hóa thành một làn khói xám cùng với một mùi gay mũi tanh tưởi, phía dưới chảy ra nước đen.

Mao Cửu nhăn mặt, vội vàng che mũi nhảy ra xa.

Cho nên mới nói cậu thật sự ghê tởm loại đồ vật này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều thật ghê tởm. Lớn lên đã xấu còn thật thối, chỉ nhìn qua một lần cũng có thể trở thành ác mộng thời thơ ấu, hiện giờ gặp lại cũng không thể khá hơn.

Lục Hạc Tư cũng có thể cảm giác được thanh niên vẽ vài thứ trên lưng mình, sau đó chính là một trận đau đớn xưa nay chưa từng có, đau đến muốn đánh người. Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có một thanh âm nói hắn nên tin tưởng thanh niên này, kiên trì không nhúc nhích.

Bởi vậy hắn liền nhịn, một phút đồng hồ trôi qua như một ngày khổ hình. Nhưng chịu đựng xong hắn liền phát hiện những tiếng kêu thảm thiết mỗi ngày quanh quẩn bên tai, phần lưng đau đớn rõ ràng, tất cả đều biến mất, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hô mưa gọi gió trên thương trường nhiều năm, Lục Hạc Tư trước nay khôn khéo khó có được một lần hoảng hốt, sau đó giống như choáng váng duỗi tay sờ đến phần lưng, kết quả lại sờ đến một mảng da thịt bóng loáng.

Lục Hạc Tư không dám tin tưởng, mang vẻ mặt ngốc bức đứng dậy mở cửa, đem Mân tỷ đứng giữ ở cửa vừa mới kết nối được điện thoại kéo vào, sau đó đóng cửa.

Mân tỷ cầm di động vừa mới chuyển được cuộc gọi: “???”

Lục Hạc Tư: “Giúp tôi cởi quần áo.”

Mân tỷ: “......!!!” Boss, tôi vẫn chưa có chồng!

Lục Tu Giác ở đầu bên kia: “...... Đậu má!”

Lục Hạc Tư: “...... Không phải, nhìn giúp tôi phần lưng.”

Mân tỷ bỗng nhiên phản ứng, vén áo sơ mi lên nhìn. Vốn là chuẩn bị để bị dọa khóc, không ngờ lại nhìn thấy vòng eo nho nhỏ bóng loáng... Ôi mẹ ơi, eo thật đẹp*!!!

*Nguyên văn: 哎妈呀贼带劲儿 ngộ cũng hổng hiểu, mò một hồi Bái cưa thì nó đại khái là từ địa phương Đông Bắc.

Không đúng! Đây là... hết rồi?

“B, Boss, không còn.”

“Cái gì?”

“Không còn, không còn, Boss, quái vật kia không còn nữa, đã hết rồi.”

Mân tỷ mừng đến phát khóc.

Lục Hạc Tư sửng sốt, rốt cuộc hoàn hồn tìm kiếm Mao Cửu.

Nhưng mà Mao Cửu đã sớm bị mùi tanh tưởi kia làm cho chán ghét bỏ chạy, trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của cậu.

Lúc này Lục Tu Giác ở đầu bên kia điện thoại: “Quái vật gì? Lão tam, lão tam! Nhanh nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách lão tử động tác lớn, chạy tới đón anh!”

Lục Hạc Tư không còn lời để nói, tiếp nhận điện thoại: “Lão tử của chú cũng là lão tử của anh, đừng có mẹ nó cả ngày lão tử lão tử!”

“Hử? Chưa chết à?”

“Được rồi được rồi, anh không sao. Đừng kinh động lão đầu, cũng không cần phiền phức. Anh không có việc gì, chỉ là lần này phải cảm tạ một người, nếu không có cậu ấy, Lục thiếu, người anh này của chú thật sự không còn”

Mà Mao Cửu bên kia vừa quay về chỗ ngồi vừa ngậm ngón tay bị cắn rách, máu của cậu rất là quý giá á.

Từ trong ra ngoài đều có tinh hoa thuần dương của ánh nắng, là bảo bối chí cương chí dương, tất cả các loại tà vật ở trước bảo bối này đều phải tan thành tro bụi.

Thứ ở trên người Lục Hạc Tư, để ở trước mặt bất kì vị thiên sư nào cũng có thể sầu sứt đầu mẻ trán. Quá mức âm tà, quá mức khó chơi.

Nhưng để ở trước mặt Mao Cửu lại chỉ cần một cái huyết phù!

- --------------------------------------

Meo meo, phúc lợi Trung Thu của mọi người, Trung Thu không ai rủ đi chơi, nhàm chán một hồi thì nhớ ra mình có một cái hố chưa lấp, nên bò lên góp một viên gạch đây. Xin lỗi vì đã biến mất quá lâu, sau chương này tui lại lặn không hẹn ngày ngoi lên đây ~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.