Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 75: Chương 75: Sticke




*Trong vụ án lần này, thỉnh thoảng tui hay dùng danh từ tiếng Anh, bởi vì dùng tiếng Việt thì một là quá dài, hai là không đủ ý, cho nên nếu các cô thấy khó chịu thì có thể cmt cho tui.

**Giải thích một vài thuật ngữ trong vụ án mới:

Livestream: Phát sóng trực tiếp, Streamer: Người phát sóng trực tiếp, Donate: Tiền hoặc hàng hoá được tặng hoặc quyên góp cho một người hoặc một tổ chức nào đó.

Sticker: Loại sticker được dùng trong vụ này giống như kiểu hiệu ứng gắn vào ảnh và video ấy.

Gif: Là ảnh động, không đến nỗi được gọi là video bởi vì không có âm thanh và không dài như thế, tầm hai, ba hoặc mười giây thôi.

Bạn có biết sticker là gì không?

Bạn có biết bộ sticker mới nhất, được hoan nghênh nhất là cái nào không?

Bạn có biết... camera có thể chụp được ma quỷ không?

Mọi người ơi, mọi người ơi, hoan nghênh mọi người đến buổi livestream của Tiểu Ngư, trả lời những câu hỏi mà bạn thắc mắc!

“Phụt, ha ha ha, Tiểu Ngư lại quậy phá rồi kìa.”

“Tiểu Ngư, hôm nay lại dùng sticker gì đấy?”

“Tiểu Ngư làm bài tập chưa? Ngày mai có tiết của bà cô khó tính đấy.”

“Đậu mé lớp trưởng, đừng có làm tôi gặp ác mộng ô kế?”

......

Nhóm chat lớp bắt đầu nói chuyện khí thế ngất trời, đề tài bay càng ngày càng xa, sau đó bắt đầu nói chuyện không biên giới. Người khởi xướng là Tiểu Ngư thấy vậy thì không vui, nhưng cũng không thể nói thẳng ra, cô ta nghĩ một lúc rồi định nói một câu, nhưng vừa đánh một nửa đã xoá đi. Cô nàng mở camera của điện thoại, bật sticker, chọn trong đám mới vừa tải hôm nay, ngửa đầu 45 độ bắt đầu quay, biểu cảm vô cùng quái dị.

Sau khi xem lại cảm thấy vừa lòng thì gửi vào nhóm lớp, bên trong bạo nổ, có người tỏ vẻ chịu không nổi, nhưng càng nhiều người gửi thắc mắc.

Bấm mở gif sẽ phát hiện ban đầu là một cô bé xinh đẹp, bày ra các loại tạo hình đáng yêu với màn ảnh. Đột nhiên giữa không trung xuất hiện một bàn tay hư thối màu trắng xanh bóp lấy cổ cô ta.

Hình ảnh chân thật vô cùng ban đầu doạ được không ít người. Nhưng những người trong nhóm đều biết đó chỉ là một công cụ mà thôi, lúc trước Tiểu Ngư đã gửi không ít gif vào nhóm, lúc ấy mọi người bị doạ đến nỗi suýt báo cảnh sát. Nhưng sau đó Tiểu Ngư vội vàng giải thích, nói đó là vì cô ta vô tình bấm vào một cái liên kết dẫn đến một trang web, mấy thứ này đều được tải ở chỗ đó.

Bên trong có không ít sticker thú vị, nhưng phần lớn đều là các loại hắc ám, kinh dị.

Những đứa trẻ ở lứa tuổi của Tiểu Ngư đều cảm thấy nó rất có cá tính, vì vậy mọi người đều đến hỏi Tiểu Ngư xin cái link đó.

Tiểu Ngư chưa từng được mọi người chú ý nhiều như thế, cho nên không muốn giao cái link đó ra. Cho dù có người đưa tiền muốn mua nhưng cô ta cũng không chịu bán. Trong lòng cô ta nghĩ nếu cái liên kết này lộ ra ngoài thì mấy cái sticker độc đáo kia sẽ trở nên đại trà mất, đến lúc đó thì còn ai chú ý đến cô ta nữa?

Hơn nữa có mấy người muốn mua bộ sticker đó, Tiểu Ngư đương nhiên vui vẻ giao dịch, chỉ cần không phải mua cái link là được, dù sao thì trong cái trang web kia còn có rất nhiều loại khác, bán một loại thì còn rất nhiều.

Cô ta tự phân loại giá cả của mấy bộ sticker đó, những bộ cô ta từng dùng thì bán giá thấp một chút, chưa từng dùng thì bán giá cao hơn, độc nhất vô nhị bán đứt luôn thì bán với giá cao nhất. Bởi vì đều là học sinh cho nên việc bán đứt mấy bộ sticker chỉ là số ít mà thôi.

Nhưng mà nói thật thì thể loại sticker trong trang web kia đúng thật là rất nhiều. Đôi khi Tiểu Ngư cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ tại sao một trang web có một đống sticker độc đáo như thế lại không có mấy người biết đến?

Nhưng mà rất nhanh thì loại nghi ngờ này biến thành cảnh giác và lo lắng, càng ít người biết đến thì cô ta càng có lợi. Tốt nhất là cái trang web này chỉ nằm trong tay cô ta, chỉ một mình cô ta biết mới được.

Tiểu Ngư không muốn có người nhảy ra tranh giành tài nguyên với mình, từ khi biết đến cái trang web này, chỉ dựa vào việc bán sticker cho nhóm học sinh mà đã kiếm được một đống tiền tiêu vặt rồi. Nếu như bị người khác biết... Tiểu Ngư lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Lúc này, trong nhóm có rất nhiều người dò hỏi: “Tiểu Ngư, cậu tải sticker ở đâu thế?”

Người hỏi ra câu này có lẽ là mới đến, chỗ này vốn chỉ là nhóm chat lớp, bởi vì mấy cái gif của Tiểu Ngư tạo sự chú ý của rất nhiều học sinh, thậm chí còn có học sinh của trường khác nữa.

Cái nhóm Wechat đó đã có hơn 500 người rồi, bởi vì đã đầy nhưng vẫn có người không ngừng thêm người khác vào, cho nên Tiểu Ngư mở ba nhóm chat, đương nhiên là không phải cả ba đều đầy giống như cái này.

Nhóm này thuần tuý là để cô ta thí nghiệm sản phẩm mới, người trong hai nhóm khác đều là khách hàng.

Mồm năm miệng mười dò hỏi, có mấy người mới vào biết quy định thì lập tức hỏi có thể mua một cái sticker hay không. Đối với những người như thế, Tiểu Ngư sẽ chủ động kết bạn, nói chuyện riêng một hồi lại căn cứ theo tình huống để thêm người vào hai cái nhóm khác.

Lúc này có một người trong nhóm, không để avatar nói một câu: “Các cậu có biết người chụp ảnh thật sự có thể chụp được quỷ không?”

Những lời này nói theo câu mở đầu của Tiểu Ngư, vì vậy có rất nhiều người trả lời.

“Nghe nói chụp ảnh thật sự có thể chụp được thứ gì đó, thực tế thì không chỉ có camera, có một vài máy móc hiện đại cũng có thể chụp được những thứ không thuộc thế giới này, trên mạng không phải đã từng truyền ra mấy bức ảnh chụp được bóng trắng hoặc là ảnh người đang ngủ, nhưng sau đó không biết sao đã bị xoá đi sao?”

“Nói vậy cũng đúng, còn có một vài video kiểu búp bê của con nít tự di chuyển nữa.”

“TV tự nhiên bật, đèn tự tắt, trong nhà tất cả đều có dấu vết từng bị xê dịch. Đôi mắt của bọn họ không thể nhìn thấy, không thể phát hiện, nhưng nghe nói chỉ cần có cameras là có thể nhìn thấy được.”

“Có người nói, loại sản phẩm công nghệ cao như cameras, vào lúc quay video hoặc chụp ảnh sẽ ảnh hưởng đến từ trường, không, không thể nói là ảnh hưởng. Phải nói là cộng hưởng đè lên từ trường của thứ gì đó, vì vậy có thể chụp được những thứ đó.”

......

“Mà, Tiểu Ngư chụp mấy thứ đó có thể nào cũng dẫn... mấy thứ đó đến không?”

Mọi người lập tức im lặng, lặng ngắt như tờ.

Cái gọi là quỷ, là những thứ mà nội tâm của mọi người đều không thừa nhận, cảm thấy đó là một thứ không thể nào tồn tại nhưng vẫn sẽ cảm thấy kiêng kị và sợ hãi. Nhất là Tiểu Ngư quay mấy cái gif đó quá giống thật, so sánh thử mà nói thì những sticker tìm được trên thị trường đó, nhất là sticker đẹp, cho dù cũng là chủ đề kinh dị nhưng lại làm giả trân. Ít nhất cũng có thể làm người ta nhận ra là giả.

Dù sao thì cũng là một trò chơi giải trí thôi, làm thật quá lại hù chết người thì làm sao?

Hồi năm 2000 có một loại virus nữ quỷ tàn sát bừa bãi trên mạng, đó cùng lắm chỉ là một cái mã đơn giản dùng để đùa giỡn mà thôi, nhưng sau đó lại vì quá kinh dị, hù chết mấy người mà bị liệt vào danh sách virus cấm.

Cho nên nếu là sticker dùng để kiếm lợi nhuận thì sẽ cố tránh khả năng dính phải án mạng, tính giải trí cũng cao hơn làm cho mấy loại sticker đó không quá đáng sợ, nhưng mà mấy cái gif Tiểu Ngư quay trông thật vô cùng, cũng đáng sợ vô cùng.

Trong nhóm có người đưa ra cái nghi hoặc này lại giải trừ sự hoài nghi của Tiểu Ngư, vì sao cái trang web kia có nhiều sticker chủ đề kinh dị như thế mà lại rất ít người biết đến? Hẳn là bởi vì quá thật, quá khủng bố cho nên không qua được ải xét duyệt, không thể dùng để kiếm lời, cũng không có tiền làm quảng cáo, cho nên dần bị bỏ hoang.

Đúng lúc để cho một học sinh trung học như cô ta kiếm lời.

Tiểu Ngư giải quyết được mối lo ngại trong lòng thì nhẹ nhõm hơn nhiều, nói: “Tôi đã quay nhiều như vậy, nếu thật sự có dẫn mấy thứ đó đến thì sao tôi lại còn sống được đến bây giờ? Mà, nếu tới thật mới là hay đấy, đến lúc đó nó mới thật sự là Gif Tử vong.”

Gif của Tiểu Ngư có tiếng trong đám học sinh trung học, được đặt cho một cái tên, gọi là Gif Tử vong.

Bởi vì mấy cái gif mà cô ta quay phần lớn đều rất máu me, bên trong ít nhiều gì cũng sẽ xuất hiện tay chân của kẻ nào đó đang dần đến gần người quay, dùng nhiều cách thức giết chết người kia, đương nhiên là gif ngắn như thế thì sẽ không thể nào xuất hiện hình ảnh người quay bị giết chết.

Nhưng sau khi xem xong mọi người đều có thể cảm giác được người bên trong sẽ bị giết, cũng có thể đoán được người đó bị giết bằng cách nào.

Đây mới là chỗ thật sự hấp dẫn người khác của sticker trong tay Tiểu Ngư.

Đủ kinh dị, đủ kích thích, cũng đủ để làm người khác phải chú ý, tò mò.

Sau đó có người dò hỏi giá cả với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư kết bạn với bọn họ rồi nói chuyện phiếm một lúc, vì thế cho nên cô ta không nhìn thấy sau đó trong nhóm có người nói: “Đã có người chết.”

Rất nhiều người trong nhóm đều truy vấn người nói câu đó, nhưng đều không nhận được câu trả lời. Qua một lúc sau mọi người cũng chuyển chủ đề, phần lớn là thảo luận về gif của Tiểu Ngư, spam dần thả trôi cái câu nói kia.

Bởi thế nên Tiểu Ngư không hề ý thức được nguy hiểm đang cận kề, cũng không chú ý đến những lời này.

Mấy người trong nhóm cũng không để ý, dù sao thì người đó chỉ nói có người đã chết, nhưng mà ai chết mới được? Không hề có tin tức gì trên báo đài, cũng không có tin đồn gì cả, mọi người đều nghĩ người vừa nói ấy muốn loè bịp thiên hạ nhưng cuối cùng không tìm được lý do gì để bịa cho nên lặn luôn.

Chỉ có một người để ý đến, vì thế kết bạn với người kia, gửi một câu “Tôi tin cậu, tôi là một trong các quản lý của diễn đàn Ghost“.

Lúc ấy không nhận được câu trả lời nào, mãi cho đến hai, ba ngày sau mới được chấp nhận. Sau khi được chấp nhận cũng không trả lời lại, vì vậy Lương Thanh Doanh chủ động nhắn tin tự hỏi.

Lương Thanh Doanh là người quản lý diễn đàn Ghost chủ động kết bạn kia, là một người yêu thích những chuyện thần quái. Dựa theo nghiên cứu của cô nàng về quỷ thần nhiều năm nay, cô nàng luôn cảm thấy mấy cái gif của Tiểu Ngư đều lộ vẻ âm trầm, tà khí, quá bất thường.

Vì vậy nên mới vào trong nhóm chat đó để tìm hiểu rõ ràng, nhưng từ đó đến nay cũng chưa từng nghe có chuyện gì quỷ dị xảy ra, bởi thế cô nàng mới chỉ nghi ngờ mà thôi. Mãi cho đến khi một người gọi là Tật Phong Truy Mộng Giả gửi một câu chat kia thì trực giác của Lương Thanh Doanh lập tức kêu gào kết bạn với người này.

Đầu tiên là tự giới thiệu một cách ngắn gọn, Lương Thanh Doanh biết Tật Phong Truy Mộng Giả là một chàng trai, vì thế đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi: “Về cái Gif Tử vong kia, cậu nói có người chết là sao?”

Tật Phong Truy Mộng Giả im lặng, một lúc lâu sau cũng không trả lời. Lương Thanh Doanh kiên nhẫn ngồi chờ, chờ cả một tiếng, cuối cùng người nọ đáp lại một câu: “Cậu tin có quỷ không?”

Lương Thanh Doanh không tức giận, kiểu người nói chuyện thế này thì nhất định là có chuyện muốn kể, phần lớn là thật sự gặp được chuyện gì đó, nếu không thì sẽ không cẩn thận như thế. Cô nàng chỉ cảm thấy mừng rỡ, không sợ người kia kéo dài hay do dự, chỉ sợ người nọ nói đùa, trêu mình thôi.

Vì thế cô nàng châm chước cách dùng từ, sau đó viết hết những nghiên cứu và suy nghĩ của mình về thần quái trong mấy năm qua rồi gửi cho đối phương.

Sau khi người kia xem xong, trả lời: “Thần quái không phải là một trò chơi, những thứ này nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều. Cậu đừng có không tin, càng không tin thì càng muốn chơi, sau đó sẽ bị thứ này quấn lên người, cuối cùng phải trả một cái giá rất đắt, rất thảm thiết.”

Lương Thanh Doanh nói: “Tôi quen một vị đại sư, một vị thiên sư trừ ma. Anh ấy rất lợi hại, có thể giải quyết bất kì loại quỷ quái, tà linh nào, cho nên tôi không sợ, tôi tin tưởng, tôi càng tôn trọng hơn. Tôi không giống như những người chỉ thuần tuý cảm thấy thần quái là một trò chơi gây kích thích, tò mò.”

Tật Phong Truy Mộng Giả do dự một lát, hỏi: “Cậu nói thật sao?”

Lương Thanh Doanh: “Thật! Tôi đã nghiên cứu thần quái bốn năm rồi, luôn giữ thái độ cẩn thận, tuyệt đối không hề có ý đùa giỡn.”

Tật Phong Truy Mộng Giả: “Không, tôi hỏi cậu quen thiên sư trừ ma thật sao?”

Lương Thanh Doanh:...

“Thật.”

Tật Phong Truy Mộng Giả gửi cho Lương Thanh Doanh một cái địa chỉ, nói: “Ngày mai cậu đến đây, chúng ta gặp mặt, tôi sẽ nói chuyện mấy cái gif tà môn kia cho cậu nghe, dăm ba câu trên Wechat không thể nói rõ được.”

Lương Thanh Doanh lập tức nói: “Được, không thành vấn đề.”

Sau khi thoát khỏi Wechat, Lương Thanh Doanh lên Weibo, bấm vào cái acc trong danh sách theo dõi đặc biệt kia, mở Weibo của Cửu sư thúc. Sau đó gửi một cái tin nhắn, nhưng đối phương cũng không trả lời cô nàng ngay.

Cô nàng cũng không vội, người ta bây giờ là võng hồng hơn trăm vạn fans. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người nhắn tin cho anh ấy, có thể trả lời tin nhắn của cô nàng thì đã đáng mừng lắm rồi, huống chi chỉ là chờ một, hai ngày.

Ném điện thoại xuống, Lương Thanh Doanh lấy quần áo trong tủ đi tắm. Lúc đi ngang qua gương còn dừng lại ngắm, thấy tóc của mình đã dài hơn một chút rồi, tuy ngắn nhưng lại mềm mại vô cùng.

Vừa đưa tay sờ là có thể cảm nhận được chất tóc tốt đến đâu.

Lương Thanh Doanh mím môi cười, cô gái trong gương nghịch ngợm linh động. Sau khi mất đi mái tóc dài không chỉ không giảm bớt vẻ xinh đẹp của cô nàng, mà ngược lại nhờ khí chất và tính cách lại trở nên sinh động hơn nhiều. Hơn nữa, không biết có phải là vì suýt chết một lần hay không mà nay lại có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện trước nay bản thân chưa từng nghĩ đến.

Ví dụ như cậu lớp trưởng trước đây cô nàng từng thích, bây giờ có là gì đâu? Còn không đẹp trai bằng Cửu sư thúc!

Ví dụ như diễn đàn Ghost trước đây, cô nàng chỉ cảm thấy hứng thú với những chuyện thần quái mà thôi, ngay cả lúc trước muốn có được thành tích tốt cũng đi đường bàng môn tả đạo. Bây giờ những thứ bàng môn tả đạo đó có là gì? Đại sư ở trên mạng cũng có là gì? Sánh được với Cửu sư thúc sao?

Tất cả đều có vẻ kém hơn.

Không sai, Lương Thanh Doanh là cô bé lúc trước từng giao dịch với Tảo bà bà, kết quả lại dẫn đến một con Thực Phát Trùng, suýt chút nữa đã bị ăn hết da đầu. Lúc ấy sau khi quỷ cổ Thực Phát Trùng được giải quyết, ba của cô nàng đã đưa cô đến bệnh viện trị liệu, chỉ một tuần sau đã giảm bớt, sau đó bắt đầu mọc tóc mới.

Sau lần đó Lương Thanh Doanh trở nên rộng lượng, hoạt bát, vậy mà hấp dẫn được sự chú ý của vị lớp trưởng kia. Nhưng mà cô nàng lúc này lại nhanh gọn từ chối các loại thính bả của lớp trưởng, bởi vì so với một cậu lớp trưởng chưa trưởng thành, chỉ biết học hành thì rõ ràng là Cửu sư thúc đẹp trai, giỏi giang hơn nhiều.

Không chỉ đẹp mà còn có đạo thuật cao siêu, thân thủ lợi hại, hoàn toàn là trang bị của một vị nam chính.

Tuy cô nàng biết mình không phải nữ chính, nhưng mà so sánh một lúc lại thấy lớp trưởng đúng thật là không bằng nổi.

Đừng hỏi làm sao Lương Thanh Doanh biết vị thiên sư lúc ấy cứu mình là Cửu sư thúc, bài đăng trên Weibo kể như thế rồi, cô nàng thân là chính chủ sao lại có thể không nhận ra?

Thật ra Lương Thanh Doanh cũng là một thành viên trong Hội những người thích chuyện thần quái, cô nàng tham gia vào các diễn đàn, các hiệp hội, trước đây cũng vì như thế cho nên mới được người ta giới thiệu cho quen biết với Tảo bà bà. Cô nàng là một trong số các quản lý của diễn đàn Ghost, một diễn đàn thần quái lâu đời. Trong đó có rất nhiều cao nhân bình thường đều lặn mất tăm, bây giờ phần lớn người mới đều bị kéo sang Weibo và Tieba, còn những diễn đàn lâu đời thế này nếu không có người dẫn dắt sẽ không thể tìm ra được.

Lương Thanh Doanh vẫn rất tự hào với chuyện này.

Cô nàng tắm rửa xong thì lên giường ngủ, giữ tinh thần ngày mai đến gặp Tật Phong Truy Mộng Giả theo hẹn.

Thời gian lùi lại mấy ngày trước.

Tiểu Ngư báo giá với mấy người kia xong thì gửi phần mềm của sticker sang cho bọn họ, lúc cô ta quay lại xem đã phát hiện hướng gió trong nhóm đã chuyển trở về chuyện học tập rồi, dù sao thì phần lớn đều là học sinh, sự chú ý vẫn đặt vào việc học tập.

Tiểu Ngư nhíu mày, mấy người quan tâm đến gif ít ỏi vô cùng.

Đừng thấy người trong nhóm này nhiều mà lầm, người thật sự bỏ tiền để mua sticker rất ít. Người mua xong rồi quay lại mua tiếp lại càng ít hơn.

Gif Tử vong cũng chỉ có thời gian mười mấy giây, kinh dị thì có đó, nhưng lại không có gì để người ta cảm thấy đặc biệt, không gây được sự tò mò hiếu kỳ. Người xem sẽ cảm thấy kích thích, nhưng lại không muốn bỏ tiền ra để mua.

Nếu... Nếu thời gian của mấy cái đó có thể kéo dài hơn thì tốt rồi. Giống như livestream ấy, cô ta biết bây giờ mấy streamer kia chỉ dựa vào donate là có thể kiếm được mười mấy vạn một tháng.

Nhưng cô ta lại không muốn livestream, chỉ muốn làm cho người khác cảm thấy hứng thú để mua sticker mà thôi, cũng không phải làm chuyện gì thương thiên hại lí.

Tiểu Ngư căm giận nghĩ vậy, sau đó bấm vào cái link tình cờ nhìn thấy kia, mở trang web quen thuộc, lúc trang web kia hiện lên, trên mặt cô ta hiện rõ vẻ chán ghét.

Dù có vào trang web này bao nhiêu lần thì mỗi lần đều bị doạ giật mình.

Trang web cũng trang trí theo chủ đề kinh dị, hơn nữa còn thật vô cùng, cũng không biết là do công ty nào phát hành, đáng sợ muốn chết.

Tiểu Ngư vừa tìm sticker kinh dị mới nhất, vừa oán giận: “Dù có là chủ đề kinh dị thì ít nhất trang web phải làm đáng yêu một chút mới có thể hấp dẫn sự chú ý chứ? Chẳng trách làm đẹp như vậy mà lại không có ai biết đến, không biết tuyên truyền còn bị thiếu hụt thẩm mỹ, đáng đời chỉ có mình tôi biết.”

Trong căn phòng tối đen, chỉ có chiếc máy tính phát ra ánh sáng mập mờ, cô gái vừa sưu tầm vừa lẩm bẩm, sau đó lại bưng cái ly sứ bên cạnh lên uống một ngụm nước. Đột nhiên cô ta bỗng nhìn thấy một thứ, vội vàng thả cái ly ra.

Không để ý nên cái ly rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành làm cho cô ta giật mình.

Tiểu Ngư tức giận: “Cái mẹ gì thế?”

Lúc xoay người lại ngón tay không cẩn thận lướt qua mảnh vỡ sắc bén, đổ máu.

Tiểu Ngư hoảng hốt thu tay lại, chán ghét nhăn mặt: “Phiền phức.”

Cúi đầu nhìn xuống máy tính.

Trên màn hình đang hiển thị một loại sticker, bên trên có giới thiệu kỹ càng, tỉ mỉ, quan trọng nhất là loại này có thể quay được một cái gif dài đến mười phút, làm người ta mừng rỡ.

Tiểu Ngư vui như điên, không chỉ là vì có thể quay được một cái gif dài đến mười phút, mà còn có thể chế tạo ra được hiệu quả đáng sợ như thế. Nếu chèn thêm chút hiệu ứng thì không phải là sẽ biến thành video thần quái dài tận mười phút hả?

Cô ta nhanh tay ấn chuột, tải mớ sticker này về.

Mới vừa nhấn xác nhận tải đã xuất hiện một cái bảng, bên trên viết một đống thứ cần chú ý. Tiểu Ngư bĩu môi nhưng vẫn đọc kỹ mấy thứ này. Trong đó viết nếu muốn dùng mấy cái này thì phải đi đến một vài chỗ hoang vắng mới có thể có hiệu quả được.

Mấy chỗ hoang vắng đó nhất định phải là những địa điểm đã được chỉ định.

Tiểu Ngư do dự, cách làm này có thể nào là lừa đảo không?

Vì sao lại phải đi đến những chỗ hoang vắng? Vì sao lại phải nhất quyết là chỗ đã được chỉ định? Chẳng lẽ đây là một tổ chức lừa đảo? Bọn họ muốn dùng cách này để lừa gạt những người nhẹ dạ tự đến, sau đó lừa bán người hả?

Tiểu Ngư khinh thường suy nghĩ này, thủ đoạn lừa đảo ngu xuẩn như thế thì ai mà tin được?

Nhưng mà nghĩ lại thì bây giờ muốn gạt người phải dùng kỹ thuật cao siêu như thế hả? Lừa đảo mà còn phải tốn sức nhiều như thế? Hơn nữa, nếu người khác không mắc bẫy, không tải về hoặc tải rồi nhưng lại không đến những chỗ hoang vắng kia thì cũng sẽ không bị lừa.

Cho nên chắc là không phải lừa đảo.

Tiểu Ngư vừa suy nghĩ vừa vô thức nhấn xác nhận tải, chờ đến khi cô ta hoàn hồn thì đã tải xong rồi.

Dừng một chút, Tiểu Ngư bĩu môi: “Dù sao thì chỉ cần có thể đem đi bán là được, nếu là lừa đảo thật thì... kêu thêm mấy người cùng đi, bọn họ có thể lừa được nhiều người như thế sao?”

Tiểu Ngư bấm cái like cho sự cơ trí của mình, đắc ý nở nụ cười trước màn hình máy tính.

Cô ta hoàn toàn không phát hiện sau cổ cô ta có một bàn tay màu trắng xanh đã bắt đầu hư thối, đang dùng một loại tư thế muốn bẻ cổ cô ta thong thả thò đến gần.

Ngày hôm sau, Lương Thanh Doanh đến nơi đã hẹn.

Chuyện làm cô nàng bất ngờ là tin nhắn cô gửi cho Weibo Cửu sư thúc ngay sáng hôm sau đã nhận được hồi đáp, hơn nữa đối phương còn cẩn thận hỏi lại. Nghĩ một lúc lại nói chuyện mình chuẩn bị đi gặp chàng trai kia, báo địa điểm, sau đó hỏi xem anh ấy có muốn đến cùng hay không.

Đối phương trả lời rằng sẽ đến, sau đó chạy đến luôn.

Nhưng việc làm cô nàng thất vọng là Trương Tiểu Đạo đến chứ không phải là Cửu sư thúc lúc trước cứu cô một mạng. Cũng may Trương Tiểu Đạo là đồ đệ của Mao Cửu, là một thiên sư có đạo thuật không đến nỗi kém.

Trương Tiểu Đạo nhận ra Lương Thanh Doanh, hơi ngạc nhiên.

Hai người hàn huyên một lúc, sau đó Lương Thanh Doanh nói với cậu về chuyện mấy cái gif kinh dị kia.

Trương Tiểu Đạo hỏi có thể cho cậu xem thử không, sau đó Lương Thanh Doanh tìm trong album ảnh một cái gif mà cô nàng cảm thấy sởn tóc gáy nhất, đưa cho cậu xem.

Chỗ quay và góc độ của cái gif đó đều có hơi quỷ dị, camera hẳn là quay từ dưới lên. Tiểu Ngư ở bên trong có động tác rất kì lạ, bởi vì có bật filter, cô ta lại chọn một góc khá đẹp để quay cho nên có vẻ rất đáng yêu.

Cảnh phía sau lưng Tiểu Ngư là một căn phòng sáng ngời, mọi người có thể thấy được một cái trần nhà sạch sẽ. Trên trần một giây trước vẫn rỗng tuếch, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đen thui, dán lên trần nhà, vặn vẹo một cách đáng sợ, giống như một cái thi thể bị cháy đen. Cái bóng đó dường như xoã tóc rối tung, không thể thấy được mặt nhưng lại làm người ta cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm người bên dưới.

Hiệu quả thật vô cùng, hơn nữa thứ xuất hiện trên trần nhà chỉ thoáng xuất hiện một giây, cũng bởi vì chỉ có một giây cho nên có vẻ chân thật vô cùng, giống như là lúc quay vô tình quay được một thứ gì đó, tạo thành hiệu quả vô cùng oanh động.

Lúc trước là cái gif này làm cho rất nhiều người hiểu lầm, sau đó Tiểu Ngư ra mặt giải thích mới làm cho Gif Tử vong của cô ta nổi tiếng.

Trương Tiểu Đạo nhíu mày xem xong cũng cảm thấy thứ nằm trên trần nhà không phải là thứ mà khoa học kỹ thuật làm ra được. Quá chân thật, quan trọng nhất là cậu thường xuyên nhìn thấy quỷ, cũng rất quen thuộc, là thật hay giả thì cậu vẫn có thể phân biệt được, nhưng mà bởi vì cách một cái màn hình, mà thứ kia lại chỉ xuất hiện có một giây, cậu không thể chắc chắn được.

Cậu ngẩng đầu hỏi: “Còn nữa không?”

Lương Thanh Doanh vội vàng nói: “Còn.”

Trương Tiểu Đạo xem mấy cái gif khác, cậu phát hiện mấy cái này không mang lại loại cảm giác chân thật mãnh liệt giống như cái đầu tiên.

Lương Thanh Doanh chờ cậu xem xong thì nói: “Tôi luôn cảm thấy cái đầu tiên rất âm trầm, rất bất an, nhưng những cái sau đó thì không có cảm giác này.”

Trương Tiểu Đạo kinh ngạc nhìn Lương Thanh Doanh, không ngờ cô nàng lại mẫn cảm với những thứ này như thế.

Hai người ngồi chờ ở quán cà phê trên đường cả nửa tiếng thì người hẹn bọn họ mới đến, gặp rồi mới biết người kia là một nam sinh, quần áo sạch sẽ gọn gàng.

Nam sinh kia nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cả hai người, vừa đến thấy hai người còn nhỏ tuổi hơn mình thì còn hơi hối hận, nhưng tới thì cũng đã tới rồi, ngồi xuống nói mấy câu cũng chẳng sao.

Nam sinh tự giới thiệu: “Tôi tên Từ Văn Đông, năm nhất đại học. Tôi ở phía Nam thi đậu vào một đại học ở đế đô, vốn cũng không biết đến những chuyện thế này, chỉ là đột nhiên nhìn thấy một cái gif ở trên mạng, sợ hãi vô cùng. Ban đầu tôi trốn tránh không muốn để ý tới, vất vả lắm tôi mới tránh thoát được những cái ác mộng đó, tôi thật sự không muốn dính dáng đến nữa. Tôi rất sợ hãi... Ài, tuy tôi sợ nhưng lại không thể làm trái lại lương tâm của mình. Cô bé động chạm đến mấy thứ kia còn chưa ý thức được sự nguy hiểm, mắt thấy cô bé càng chơi càng lớn, lòng tôi lo lắng vô cùng nên cố tìm cách vào được nhóm Wechat của bọn họ, muốn nhắc nhở bọn họ đừng đùa quá trớn, mà tôi cũng không dám nói quá nhiều, tôi... Tôi vẫn sợ.”

Từ Văn Đông lặp lại, cường điệu nỗi sợ của hắn, hơn nữa lúc nhắc đến những thứ đó đúng thật thể hiện sự sợ hãi, thậm chí còn run rẩy, có thể nói với hắn, một lần nữa gặp và tiếp xúc với mấy thứ kia là một chuyện vô cùng tra tấn, giày vò.

Vào nhóm Wechat nhắc nhở một câu hẳn đã là cực hạn của hắn rồi.

Nhưng dù có sợ hãi thì hắn vẫn đồng ý hẹn Lương Thanh Doanh ra để kể lại những cơn ác mộng đáng sợ đã chôn giấu trong trí nhớ, cũng đủ thấy được đây là một thanh niên có tâm địa thiện lương.

Trương Tiểu Đạo hỏi: “Cậu nói “mấy thứ đáng sợ đó” cụ thể là cái gì?”

Từ Văn Đông uống một ngụm trà, đè nén sự sợ hãi: “Cái này phải nói đến lúc mà tôi chưa vào đại học, năm đó tôi mới 11, có một ngày trong lớp đột nhiên thịnh hành một loại sticker để quay gif...”

***********

Alo alo, chương đã quỵt của tuần trước đây nhaaaaa:vvv tui đang ngồi nghe Huỳnh Lập kể chuyện ma vừa sửa nài, khóc!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.