Trương Tiểu Đạo đi đến muốn giúp đỡ.
Mao Cửu kêu cậu ta lùi lại: “Cậu bị thương rồi, quay lại ngồi nghỉ ngơi với đám nhóc kia đi, đừng tạo phiền phức nữa.”
Trương Tiểu Đạo không tình nguyện chờ Mao Cửu sầm mặt mới lùi lại thật. Thấy đám người Lương Thanh Doanh nghe tiếng nên ngẩng đầu dùng ánh mắt không hiểu gì nhìn cậu, đột nhiên cậu muốn chơi xấu ngồi lì trên mặt đất không muốn nhúc nhích.
Sao lại có thể so sánh cậu với đám nhóc này chứ? Sao mà so được? Cậu hiểu chuyện hơn nhiều mà!
Tuy cậu với bọn họ cũng chẳng chênh tuổi bao nhiêu.
Lương Thanh Doanh vỗ chỗ trống bên người mời Trương Tiểu Đạo ngồi. Cậu chàng ủ rũ cụp đuôi.
Mao Cửu cầm kiếm đồng tiền vung tay một cái, chỉ thẳng vào cây đa: “Ra đây đi. Ngươi đã lừa gạt rất nhiều thiên sư ở đế đô, cũng lừa được Bộ Môn Kia. Thông minh, rất thông minh. Ta vốn tưởng đám nhân viên nghiên cứu ra Gif Tử Vong đã rất thông minh rồi, nhưng người ta tính kế nhiều như vậy cũng chỉ mượn tay kẻ khác để giết người, không phá quy tắc. Ngươi thì lợi hại rồi, chỉ một mình ngươi đã có thể chơi một mớ thiên sư quay mòng mòng, còn lừa được Thiên Đạo.”
Mao Cửu tán thưởng, rồi lại tiếc nuối nói: “Chết sớm cũng thật đáng tiếc, nếu ngươi có thể tồn tại, gặp được kỳ ngộ, đi hướng chính đạo thì nói không chừng bây giờ đã công thành danh toại.”
Những người ở đây ngoại trừ Mao Cửu thì không ai hiểu được ý ngầm trong lời của cậu, chỉ cảm thấy có gì đó sâu xa lắm. Nhưng bọn họ thấy khi Mao Cửu nhắc đến hai chữ “chết sớm” thì cây đa kia bắt đầu điên cuồng, kích động, giống như bị cậu làm cho tức giận.
Tiếng “xì xào” vang lên, là do dây mây cọ lên nhau tạo ra. Nếu chỉ một tiếng động nhỏ thì còn đỡ, nhưng có ngàn, có vạn sợi dây mây cọ lên nhau thì sẽ tạo thành một đống tạp âm, hội tụ lại giống như tiếng sấm vậy.
Tiếng động đó giống như đang hò hét, điên cuồng, phẫn nộ la ó, nó tưởng đã tìm được người có thể nghe được tiếng nó phẫn nộ, để nó phát tiết. Nhưng đáng tiếc là, nó hiểu lầm.
Mao Cửu lạnh nhạt: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Dây mây đồng loạt ngừng lại, ngây ngẩn.
Mao Cửu nói: “Hai chúng ta không phải đồng loại, ta cũng không có học ngôn ngữ của ngươi.”
Cây đa già câm như hến.
Không khí ngưng đọng lại, nhưng cho dù là mọi người ở phía sau đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong màn không khí căng thẳng ngập trời này, ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu hồi hộp, hoá thành từng cây kim đâm vào da thịt.
Thì Mao Cửu lại giống như không cảm nhận được gì, hoặc nên nói, không phải không cảm nhận được, mà là thờ ơ, không để cây đa già trước mặt vào trong mắt.
Chỉ là tà môn ngoại đạo sao có thể lọt được vào mắt cậu?
Từ nhỏ đã có thiên phú xuất chúng, đạo pháp cao siêu, xuất thân từ danh môn chính phái là những điều khiến Mao Cửu tự thấy tự hào, cũng là điều khiến cậu có thể kiêu ngạo. Nhưng mà loại kiêu ngạo này chỉ nhằm vào những đồng đạo có thể so sánh được với mình mà thôi.
Tuổi tác, thiên phú, con đường, trình độ đạo thuật, chỉ có bằng cậu trên những phương diện này thì mới có thể so sánh được.
Giống như “Tảo bà bà” trước đó, hay bí mật bên dưới cây đa hôm nay, đều là kẻ có thiên phú trác tuyệt, nhưng lại đều đi vào con đường tà ma ngoại đạo. Đối với loại người này, Mao Cửu không thèm so sánh, cũng chưa bao giờ để bọn họ vào mắt.
Ngay cả điểm mấu chốt cũng không thể giữ được thì còn thua cả kẻ thất bại nữa.
Mao Cửu như ngại chưa chọc giận đủ, tiếp tục nói thêm một câu: “Ta cứ thích thấy ngươi khó chịu để chế nhạo ngươi đấy.”
Tức á!
Chỉ trong một nháy mắt, cây đa nổi điên, mất lý trí, dây mây đầy trời nhào đến, nhìn kỹ có thể thấy được đám xúc tu trên mỗi một sợi dây mây đều đang mở ra, đong đưa trái phải như một đám giun.
Công kích dày đặc như thế e là sẽ lan đến những học sinh sau lưng, Mao Cửu ném một đống bùa cho Trương Tiểu Đạo, để cậu bảo vệ những người phía sau rồi mới nghênh đón đám dây mây.
Kiếm đồng tiền mỗi lần vung lên là mỗi lần chém đứt một sợi dây mây, đều mang đến nỗi đau đớn và thương tích nặng nề cho cây đa già. Nhưng có lẽ là lời của Mao Cửu vừa rồi đã thật sự chọc giận nó, cho nên dù nó có chịu đựng cơn đau thì nó cũng muốn giết Mao Cửu.
Mao Cửu không cho nó cơ hội, đạp lên phần thô tráng của dây mây, nhảy tới nhảy lui trong một rừng dây mây, cách thân cây ở trung tâm càng lúc càng gần.
Thứ trong trung tâm của thân cây là nhược điểm của cây đa, một khi Mao Cửu tiếp cận thì chẳng khác nào nó tự bại lộ nhược điểm của mình ra trước mắt cậu.
Cho nên những công kích sau đó của cây đa đều không phải vì lửa giận nữa, mà là vì bảo vệ mạng sống. Nó liều mạng cản trở Mao Cửu đến gần. Sau đó bắt đầu hoảng sợ, không chọn đường mà tập trung hoả lực công kích đám người Trương Tiểu Đạo, làm cho Mao Cửu phân tâm.
Nhưng nó lại xem nhẹ hào khí của Mao Cửu, cậu ném cho Trương Tiểu Đạo tận mấy chục lá hoả phù, uy lực của mỗi một lá không phải như bùa mà Trương Tiểu Đạo vẽ, đây là bùa Mao Cửu tự mình dùng chu sa để vẽ ra.
Dây mây tập trung đến đó chẳng những không thể công kích được bất kì ai bên phía Trương Tiểu Đạo, mà còn bị đốt mất rất nhiều dây mây. Dây mây của nó muốn lớn lên cũng không dễ.
Cây đa già trộm gà không được còn mất nắm thóc phát hiện Mao Cửu vẫn kiên định tiến tới, đã đến rất gần trung tâm của thân cây rồi. Dưới sự hoảng sợ, cũng vì muốn bảo vệ tính mạng, cây đa cũng bất chấp mình sẽ bị tổn hại bao nhiêu.
Nó quấn hết tất cả dây mây vào với nhau, giống như quấn đồng trong dây điện vậy, tạo thành một sợi dây thô tráng như cái thùng ném về phía Mao Cửu.
Mao Cửu vội tránh thoát, dây mây đập về phía những căn phòng, phá nát một nửa chúng. Mao Cửu híp mắt, trốn tránh trên chỗ đất trống, không có dây mây đầy trời làm bàn đạp, tuy tần suất công kích đã giảm bớt, nhưng cũng làm cho cậu trở thành mục tiêu dễ bị công kích.
Ngay lúc sợi dây mây tiếp theo ném đến, Mao Cửu thả người nhảy lên, nhảy lên nó. Tốc độ của dây mây vô cùng nhanh, ban đầu đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.
Chờ Mao Cửu đứng vững lại, cậu chưa kịp phản ứng thì chỗ mắt cá chân đã nhói đau. Cậu cúi đầu nhìn mới phát hiện mắt cá chân mình bị một đám xúc tua cắm vào.
Cậu nhíu mày chặt đứt xúc tua và cả đám xung quanh, tạo ra một khoảng trống. Dây mây cho dù quấn lại thành một thì cũng để lộ mớ xúc tua hút máu giống như con giun ra ngoài.
Như vậy thì cho dù có người nhảy lên cũng sẽ bị chúng chọc trúng một cách bất ngờ, bị chúng hút máu.
Phản ứng của Mao Cửu khá nhanh, không chờ nó chui vào mạch máu đã chặt đứt rồi, phần còn lại còn đang cố gắng vặn vẹo muốn chui vào.
Cậu rút từng sợi ra xong thì lại phát hiện có vô số xúc tua mọc lên, Mao Cửu cười một cái.
Không hổ là đại thụ, sức sống thật ngoan cường.
Cậu trở tay dùng sức cắm kiếm đồng tiền vào dây mây dưới chân, cắm hết vào đến tận chuôi kiếm. Việc này làm cho dây mây như một con rồng bị rút gân, róc xương, đau như sông cuộn biển gầm, lăn qua lăn lại.
Mao Cửu nắm chặt chuôi kiếm đồng tiền, ổn định lại thân thể. Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, cậu kéo sợi chỉ đỏ trên thân kiếm một cái, giống như chạm vào cơ quan gì đó, kiếm đồng tiền đột nhiên cao hơn một nửa, từ một thanh đoản kiếm biến thành một thanh trường kiếm. Thân kiếm vốn rộng bằng ba đồng tiền, bây giờ biến thành hai đồng.
Mao Cửu đứng lên, nắm kiếm chạy lên theo hướng dây mây quay cuồng. Một phần ba của thanh kiếm còn cắm thật sâu vào dây mây, cậu chạy như thế làm cho trên dây mây xuất hiện một cái miệng vết thương sâu mười mấy centimet.
Cây đa già bị đau, từ thân đến chạc cây đều run bần bật.
Mãi cho đến khi Mao Cửu ngồi xổm trên thân cây, cây đa đã uể oải không động đậy nổi. Một tảng dây mây rơi xuống đất, nhúc nhích không được.
Mao Cửu bễ nghễ nhìn cái kén khổng lồ màu trắng bên dưới, cậu nhảy thẳng xuống, chặt đứt bốn sợi dây đỏ khổng lồ cung cấp máu. Cái kén khổng lồ màu trắng phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống nhân loại.
Một lượng máu lớn trào ra từ trong kén, nhiễm đỏ nó.
Mao Cửu lạnh nhạt liếc cái kén, cậu đứng trên một sợi dây mây cách mặt đất tận nửa thước. Ném xuống ba lá bùa Ngũ Lôi rồi vội vàng móc ra khăn tay mà Lục Tu Giác luôn bắt cậu mang theo, che lên mũi, sau đó dẫn động bùa Ngũ Lôi.
Ngũ Lôi hoả mang theo tia tím đốt cháy kén khổng lồ, tiếng kêu thảm thiết thê lương liên tục vang lên, cái kén không ngừng đong đưa nhưng có làm thế nào cũng không thể tắt được Ngũ Lôi hoả. Đột nhiên, một cánh tay khô héo xé rách kén muốn bò ra ngoài.
Nhưng cánh tay khô héo đó vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài thì lập tức biến đen, sau khi biến thành màu đen như than thì lại vỡ thành bột phấn. Bàn tay đó vội vã rụt về, nhưng cả cái kén khổng lồ lại bị Ngũ Lôi hoả nướng cháy, thứ bên trong đau đớn, giãy giụa xin tha.
Nhưng, ngôn ngữ của Mao Cửu và nó khác nhau.
Mao Cửu tỏ vẻ vô tội, ai bảo nó làm người không làm, một hai đòi làm yêu. Làm yêu thì thôi đi, còn đi về hướng tà môn ngoại đạo, không phải muốn chịu chết thì là gì?
Một lúc lâu sau, Mao Cửu cảm thấy hơi hôi, vì vậy lùi ra, cách xa cái kén thêm tí. Mãi cho đến khi cái kén bị đốt thành màu đen, xuất hiện một cái khe chọt nhẹ cái là nát.
Mao Cửu lấy chuôi kiếm đánh mấy cái lên kén, cái kén lập tức nứt ra, để lộ bãi nước đen có mùi rất gay mũi và một cái thi thể khô queo.
Bãi nước đen đó là máu tươi, thi thể hơi lạ, nửa trên là người, nửa dưới là thân cây khô héo, chân bị gộp lại với nhau, nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra là đùi người. Phần đầu thi thể sắp biến thành cây rồi, còn có làn da với hoa văn thô ráp đặc trưng của cây cối nữa.
Nó có bốn cái tay, bốn cái chân, phần đầu lại có bốn khuôn mặt.
Nói ngắn lại, đó là một cái thi thể rất quái dị.
Mao Cửu rũ mắt nhìn hồi lâu, xoay người nhảy lên thân cây. Cây đa khô héo trong nháy mắt, chạc cây che trời biến thành cành khô, lá cây rụng hết xuống đất, biến thành màu đen rồi nhanh chóng hư thối, chảy thành nước đen phát ra mùi vị tanh tưởi.
Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng toàn khung cảnh, xua tan âm khí mang đến ấm áp.
Mọi người cùng trải qua một đêm sinh tử vội ôm nhau khóc thút thít an ủi, vừa vui mừng vừa chua xót. A Húc chạy tới định ôm Lương Thanh Doanh lại bị cô nàng đá văng ra.
Trương Tiểu Đạo chạy đến dưới cây đa, Mao Cửu cũng nhảy xuống.
Cậu nhóc lập tức hỏi: “Anh Cửu, giải quyết rồi ạ?”
Mao Cửu gật đầu.
Trương Tiểu Đạo đi tới một bước, làn da bị ánh mặt trời chiếu lên. Cậu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn mặt trời trên đầu đang chuẩn bị ngả về Tây, kinh ngạc nói: “Giữa trưa á?”
Mao Cửu: “Ngay từ đầu đã không tối rồi.”
Trương Tiểu Đạo: “Hả?”
Mao Cửu: “Các cậu bị lừa. Không phải cậu đã đến xem rồi thử hả? Đến đây không được bao lâu thì sao có thể tối ngay được?”
Trương Tiểu Đạo mở to miệng, cậu nhớ lúc mình bước vào hẻm Tân Tứ đã là hoàng hôn, lúc đi đến đây lại bỗng có cảm giác như nửa đêm rồi.
Thì ra ngay từ khi bắt đầu đã bị lừa gạt rồi sao?
Thị giác, cảm quan đều bị lừa gạt.
Cho nên cho dù cậu có đứng ở ngoài do dự, hay không định vào rồi muốn đi ra, cho dù cản được đám Lương Thanh Doanh vào trong thì cũng không trốn thoát được. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu đi vào con ngõ nhỏ thì bọn họ đã bị cây đa già kia theo dõi, bị coi là con mồi rồi.
Trốn đâu cũng không thoát.
Nói đến cây đa, Trương Tiểu Đạo đột nhiên hỏi: “Anh Cửu, anh nói thụ quan nghĩa là gì thế?”
Mao Cửu: “Lấy thụ làm quan.”
Ý trên mặt chữ, xem cây như quan tài, nhưng cái này thì liên quan gì đến những chuyện này, vì sao cây đa đó không phải yêu nhưng lại hút máu, giết người? Thứ dưới thân cây đa là cái gì? Mấy năm qua cây đa này đã giết vô số người nhưng sao lại chưa từng bị thiên sư ở đế đô phát hiện?
Mấy vấn đề này thật ra Mao Cửu đều biết đáp án hết, mà cũng trùng hợp thôi. Đều là những chuyện vô tình phát hiện được, nếu muốn nói đáp án thì phải nói từ chuyện điều tra Gif Tử Vong.
Mao Cửu và Lục Tu Giác lúc điều tra Gif Tử Vong có tìm Dư Tiêu Hồn hỗ trợ manh mối về đối thủ một mất một còn của cái nhóm nhỏ trong tổ nghiên cứu ở công ty kia, phát hiện đúng là có chuyện gì đó kì lạ.
Biết nguồn gốc của Gif Tử Vong đương nhiên sẽ biết hết tất cả.
Năm đó sticker cho camera điện thoại còn chưa thịnh hành nhưng cũng đã có người đưa ra khái niệm. Đó là đề tài nghiên cứu của nhóm người đã chết kia, tổng cộng có sáu người, bởi vì bọn họ đều là người trẻ tuổi cho nên hiểu được sở thích của người trẻ.
Hơn nữa nhóm trưởng là du học sinh, rất có hứng thú với ngày lễ Halloween hay lễ hội ma quỷ bên đó. Vì vậy ý tưởng Gif Tử Vong được ra đời.
Nhưng công ty đối địch có một người nhóm trưởng cùng ý tưởng với cậu ta nhưng lại chậm hơn một bước, sau khi thám thính được tin nghiên cứu của bọn họ đã thành công thì mua chuộc lao công trộm thành quả nghiên cứu của bọn họ. Mà bản thân hắn lại đến dời sự chú ý của bọn họ, lúc ấy cả nhóm đang ăn mừng.
Vì quá kích động nên làm đổ rượu, chập điện, cháy.
Lúc ấy tên nhóm trưởng của công ty đối địch vì sợ hãi nên lúc chạy ra ngoài nhân tiện khoá cửa, làm cho sáu người bên trong bị thiêu chết trong biển lửa.
Vì thế tên đó dù là gián tiếp hay trực tiếp thì sáu người kia vẫn vì hắn nên mới chết. Sau khi sóng gió đi qua, hắn lại dùng thành quả nghiên cứu của sáu người bọn họ để tuyên bố với bên ngoài, nhảy lên thành nòng cốt trong công ty.
Còn sáu người đã chết kia vì quá đau đớn nên giấu hồn phách vào phần mềm Gif Tử Vong, trải qua một đoạn thời gian mới có lại ý thức. Bởi thế bọn họ vô cùng hận kẻ kia, phải biết rằng bọn họ trốn trong internet, có thứ gì phổ cập tin tức mới nhanh hơn internet đâu?
Kẻ thù hại chết bọn họ lợi dụng thành quả nghiên cứu của bọn họ để công thành danh toại, oán khí này thúc đẩy bọn họ điên cuồng muốn trả thù. Nhưng bọn họ bị nhốt trong phần mềm, không thể đi ra ngoài được.
Cho nên bọn họ nghĩ ra được một cách lợi dụng việc hợp tác với lệ quỷ khác. Bọn họ giúp lệ quỷ hấp dẫn những người không hiểu chuyện đi mạo phạm, lệ quỷ có thể tìm được thế thân, nhưng điều kiện là phải đến giết chết kẻ thù giúp bọn họ.
Đám quỷ đầu tiên họ hợp tác là một nhà cũng bị lửa thiêu chết kia, cũng là nhóm người Từ Võ. Đáng tiếc cuối cùng cả nhà kia đổi ý, tìm được thế thân rồi thì đi đầu thai, không chịu giúp bọn họ giết kẻ thù.
Bởi vì mắc mưu bị lừa một lần cho nên lần thứ hai họ cẩn thận hơn nhiều. Bọn họ hợp tác với cây đa, thứ bên trong cây đa già kia giết người không vì muốn đầu thai, mà là vì muốn chắc bụng.
Nó rất vui lòng giết người.
Cho nên hai bên vô cùng vừa lòng với việc hợp tác này, bọn họ cũng càng thêm tận tâm. Bởi vì muốn lừa thêm nhiều người cho nên đã chuẩn bị rất nhiều.
Vốn kế hoạch này cũng không tệ, nhưng lại gặp phải người khó đối phó.
Mao Cửu và Lục Tu Giác sau khi điều tra rõ mọi chuyện thì nói chuyện với đám oan hồn trong trang web, dùng máy tính để giao lưu.
Ngay từ đầu đám oan hồn không muốn nói chuyện với Mao Cửu, Lục Tu Giác vừa uy hiếp vừa dụ dỗ mới có thể lừa được chúng nó phản chiến.
Lục Tu Giác nói: “Chỉ cần giết chết thì có ích lợi gì? Không phải hắn vẫn hưởng thụ thành quả nghiên cứu của các người mười mấy năm rồi sao? Có vợ có con, tiền tài hay địa vị đều có. Cho dù giết thì hắn cũng đã hưởng thụ được những thứ hắn không đáng để hưởng, cuối cùng chết là xong, mọi người vẫn sẽ cho rằng sticker là hắn nghiên cứu phát minh ra, hắn vẫn là nhân tài, là nòng cốt của xã hội, không chừng mọi người còn cảm thấy tiếc hận vì hắn chết sớm nữa.”
Lời này vừa nói ra thì đám oan hồn lập tức sôi trào.
Lục Tu Giác nói: “Không thì báo cảnh sát đi. Thu thập chứng cứ rồi báo cảnh sát. Làm cho hắn thân bại danh liệt, nhốt hắn vào tù chịu tra tấn, cuối cùng bắn chết.”
Oan hồn trong trang web im lặng một lúc lâu, vậy mà đã đồng loạt đồng ý, phản chiến vô cùng nhanh chóng, nhất trí cảm thấy cách trước đó giết chết kẻ thù quá thô bạo lỗ mãng, quá đơn giản, không thoả hận.
Bởi vì đã đạt thành hiệp định cho nên oan hồn nói chuyện cây đa cho Mao Cửu. Cứ tra từ đó về trước là có thể tra được rất nhiều thứ. Dù sao thì tìm đúng hướng thì sẽ không cần phải đâm đầu loạn xạ như ruồi nhặng nữa.
Liên hệ đến vài việc, tra được mọi chuyện xong thì Mao Cửu đã đoán ra được nguyên nhân.
Thông tin quá mức khổng lồ, Trương Tiểu Đạo suy nghĩ một lúc lâu thì đột nhiên phát hiện: “Sao Lục thiếu không đến?”
Mao Cửu: “Đi báo cảnh sát rồi. Lát nữa sẽ đến.”
Trương Tiểu Đạo: “...”
Mao Cửu phụ trách đến cứu đám Trương Tiểu Đạo, Lục Tu Giác thì đi tố cáo kẻ thù của đám oan hồ, thuận tiện còn đưa cảnh sát đến xử lý vụ án ở đây.
“Cho nên nó liên quan gì đến thụ quan?”
Mao Cửu nói: “Cậu có từng thấy ai dùng cây đa để làm quan tài chưa?”
Chưa á.
Thụ quan là tập tục của quý tộc Mông Cổ thời cổ đại, đào rỗng thân cây rồi đặt thi thể người chết vào. Gọi là thụ quan táng. Nhưng nói chung là sẽ không ai dùng cây đa để làm thành quan tài.
Cây đa, cây hoè đều là thuần âm, là cây dưỡng quỷ. Cho dù là gia đình bình thường thì đều kị trồng cây đa hay cây hoè trước đình viện, chỉ trồng hai loại cây này ở nơi công cộng trống trải mà thôi.
Bởi vì hai loại cây này không chỉ nuôi quỷ mà còn chiêu quỷ, xem cây đa như quan tài không phải là đang nuôi quỷ hả?
Nhưng cây đa này không phải nuôi quỷ bình thường mà là bị bắt nuôi quỷ.
Trong tư liệu Mao Cửu tra được, cây đa này đã được trồng mấy trăm năm, đã sớm có linh khí. Tuy linh khí mờ nhạt không đủ để hình thành linh thức nhưng dùng nơi sống làm linh nhãn, chỉ cần có thời gian thì việc thành yêu cũng không phải là không thể.
Đây cũng là điều khiến thiên sư ở đế đô nhắm một mắt mở một mắt với toà hung trạch này, cỏ cây muốn thành yêu không dễ dàng. Bọn họ không đành lòng, nên sau khi nơi này trở thành hung trạch cũng chỉ đến phong ấn.
Nhưng các thiên sư cũng bị nó lừa, cho rằng thứ chân chính hại người là lệ quỷ trong hung trạch.
Thật ra không phải, thứ hại người là kẻ đã cướp đoạt linh khí của cây đa, ý đồ muốn dùng cách tà môn ngoại đạo để biến thành yêu.
Kẻ đó chính là cái kén khổng lồ sắp biến thành một cái cây để thay thế cây đa già.
Lúc căn nhà số 114 hẻm Tân Tứ bắt đầu xảy ra chuyện chết người là vào thời kỳ mẫn cảm, khi mà Hoa Quốc vừa mới thành lập, lúc đó đã chết rất nhiều người. Người trong kén là một thanh niên khi đó bị bắt, bị làm hại.
Cha mẹ của thanh niên là giáo sư, cậu ta còn có một cô em gái. Tính cách của thanh niên rất quái gở, thích nghiên cứu huyền học, vì thế nên bị kẻ thù của cha mẹ công kích, đăng lên báo. Rất nhanh sau đó cả nhà bọn họ bị xem là loạn đảng, bị đưa đi tra tấn.
Thanh niên trơ mắt nhìn cha mẹ và em gái mình bị tra tấn gần chết, cuối cùng phát điên giết chết cha mẹ và em gái. Dùng bí thuật cất cha mẹ và em vào cây đa trước đình viện, sau đó tự sát ở bên trong.
Sử dụng bí pháp, thanh niên bắt đầu thử thay thế cây đa, thành yêu. Sau đó tình cờ nhìn thấy kẻ thù đã hại chết cả nhà mình đến lén trộm nghiên cứu của cha mẹ, phẫn nộ tột cùng giết chết đối phương.
Cậu ta bất ngờ phát hiện máu tươi có thể giúp cậu ta thành yêu nhanh hơn, giành được quyền điều khiển năng lực của cây đa. Vì thế cậu ta giết người càng lúc càng nhiều, giấu thi thể vào thân cây đa, dùng cách nào đó để mê hoặc những người đến xem xét.
Cuối cùng thậm chí còn có thể huyễn hoá ra được thân thể để đi gạt người, cậu ta lừa được một nữ sinh. Cô gái đó yêu cậu ta, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thật của cậu ta thì bị hù đến chết.
Cậu ta khinh thường hút máu cô ta, vì vậy thanh danh của căn hung trạch số 114 được truyền ra ngoài. Sau đó có một nhà bốn người dọn vào ở, thanh niên đã sớm biến thành quái vật làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau, cuối cùng dẫn thiên sư đến cửa.
Thiên sư không phát hiện ra vấn đề của cây đa, chỉ cho rằng việc cây đa dính máu là vì bị lệ quỷ trong nhà lây dính, bởi thế nên phong ấn toàn bộ căn nhà số 114, làm cậu ta không thể ra ngoài dụ dỗ người vào để hút máu nữa.
Cuối cùng Gif Tử Vong tìm đến cửa muốn hợp tác, thanh niên đồng ý.
“Cho nên đó là nguyên nhân khiến các cậu phải trải qua chuyện sinh tử.”
Mao Cửu giải thích xong, Trương Tiểu Đạo im lặng một hồi lâu.
Chuyện này đúng là... phức tạp.
Vốn chỉ là Gif Tử Vong, vậy mà lại có thể kéo ra được nhiều chuyện như thế, cũng rất bất ngờ đấy.
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, không bao lâu sau có tiếng người, tiếng bước chân đi thẳng về phía này. Mãi cho đến khi có rất nhiều người đứng ngoài cửa hỏi có ai không thì đám A Húc mới lớn tiếng trả lời.
Sau đó có người nói bọn họ tránh ra, cảnh sát phải nổ súng mở khoá, chưa kịp nói xong thì cửa đã bị đá văng.
Lục Tu Giác đẹp trai bước vào, tiện miệng độc địa nói: “Vô nghĩa ghê.”
Cảnh sát đang chuẩn bị nổ súng: “...”
Lục Tu Giác nhìn xung quanh, vừa thấy Mao Cửu thì bước nhanh đến đẩy Trương Tiểu Đạo đứng cạnh cậu ra, nói: “Anh đưa cảnh sát đến rồi, mà kẻ thù hại chết đám oan hồn trong trang web cũng đã sa lưới. Có lẽ khoảng hai ngày nữa là có thể thấy báo chí đưa tin.”
Mao Cửu cười tủm tỉm, “Anh Lục lợi hại nhất.”
Trên mặt Lục Tu Giác ngượng ngùng nhưng cái đuôi trong lòng đã vểnh lên tận trời.
“Không bị thương chứ?”
Mao Cửu: “Không.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vứt Trương Tiểu Đạo qua một bên, nhưng không bao lâu thì Dư Tiêu Hồn đến. Hắn đứng ở xa nhìn cậu, ánh mắt đầy lo lắng.
Trương Tiểu Đạo thở dài đi qua đó.
Không giãy giụa.
***************
Xong vụ này.
Hmm, như tui đã nói từ trước thì xưng hô của thiên sư với ma quỷ và của ma quỷ với thiên sư đều dùng ta - ngươi cho văn hơn, mọi người thấy không ổn thì cmt cho tui biết nhớ.