Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 87: Chương 87: Trò chơi giai cấp




Kỳ Chu bình tĩnh lại, khoá cửa rồi ngồi đối diện với Mao Cửu, nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết bí mật của thôn, nhưng tôi muốn biết các cậu là ai, đến đây làm gì.”

Cậu ta ngưng một lát rồi như sợ Mao Cửu hiểu lầm, vội giải thích: “Tôi chỉ muốn xác nhận các cậu có thể sống sót được trong thôn này không, đừng có để đến lúc đó đã không cứu được người còn tự hại mình. Nếu, nếu các cậu chỉ là khách tham quan bình thường thì đừng hỏi gì cả, nhân lúc chưa bắt đầu chia giai cấp, chưa trầm luân, mau rời khỏi cái thôn này đi.”

“Tôi là thiên sư.”

Kỳ Chu đánh giá tuổi tác của Mao Cửu, cười khổ, muốn nói rồi lại thôi. Cậu ta nâng chung trà, uống hết nước bên trong, hai mắt vô thần nhìn vào bấc đèn: “Các cậu vẫn nên nhân lúc này đi khỏi thôn đi. Ba người đi cùng cậu hẳn là môn đồ của Mật Tông đúng không? Người trong thôn khá là kính trọng các môn đồ Mật Tông. Các cậu còn chưa bắt đầu chia giai cấp cho nên muốn đi cũng dễ hơn nhiều.”

Mao Cửu bình tĩnh nói: “Nếu cậu cảm thấy tôi không có năng lực cứu cậu thì tại sao lúc trước còn trăm phương nghìn kế ám chỉ chúng tôi?”

Kỳ Chu: “Đã tuyệt vọng thì tôi có thể thử mọi thứ.” Cậu ta bực bội cào tóc: “Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu chia lại giai cấp, nếu tôi không thể thắng trong trò chơi thì sẽ trở thành vật hiến tế.”

“Tôi đã là giai cấp súc sinh hạ đẳng rồi, nếu còn không thắng nữa thì sẽ chết đấy. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, mọi người trong thôn đều đã trầm luân vào trò chơi này rồi, cho dù biết cuối cùng có thể sẽ chết thì bọn họ vẫn không thể nhịn nổi, điên cuồng nâng niu trò chơi này. Bọn họ là một đám con bạc đã đánh mất lý trí.”

“Tôi là thiên sư, có lẽ có thể cứu cậu.”

Kỳ Chu cười khổ lắc đầu: “Cậu tưởng trước đây chưa từng có thiên sư đến à?”

Đồng tử Mao Cửu co lại, ngoài mặt bình tĩnh: “Thế à? Cuối cùng bọn họ thế nào?”

“Chết, hoặc thành vật hiến tế... Phần lớn là thành vật hiến tế, chỉ cần không có ý đồ chạy ra khỏi thôn --- trước đây có một thiên sư trẻ tuổi muốn chạy ra khỏi thôn, bị đánh chết. Những người khác đều trở thành vật hiến tế, hình như Gia Đề thích thiên sư hơn.”

“Gia Đề?”

“Thần linh mà thôn này tôn thờ.”

Mao Cửu hỏi: “Pho tượng trong phòng bếp sau quầy kia?”

Kỳ Chu kinh ngạc: “Anh thấy rồi à?”

Mao Cửu gật đầu, “Đó là thần gì thế?”

Kỳ Chu nói: “Là một vị Hộ Thần bảo vệ Phật Tổ trong truyền thuyết, đám vật hiến tế đó đều là dùng để hiến cho Hộ Thần.”

“Chỉ có tà thần mới cần con người làm vật hiến tế.”

Kỳ Chu cười nói: “Trong mắt của thần linh thì người và heo chó có gì khác nhau đâu? Cúng heo sữa hay cúng con người thì khác gì nhau? Với chúng mà nói thì chỉ là đồ ăn để lấp bụng thôi.”

Mao Cửu: “Công bằng mà nói thì tôi không quen vị thần nào cho nên không biết thần linh có xem con người như heo chó không. Nhưng ít nhất thì tôi biết con người khi cúng bái cho thần linh sẽ không dùng đồng loại, mà loại thần nào lại xem con người như đồ ăn thì tuyệt đối không phải là thần linh. Bởi vì thần linh chưa bao giờ cần kẻ khác phải cúng bái.”

Có lẽ giống như những gì mà Kỳ Chu nói, trong mắt của thần, con người và heo chó đều như nhau. Mà đã như thế thì đương nhiên sẽ không cần con người phải cúng bái. Có lẽ có vài vị thần nổi hứng chấp nhận sự thờ cúng của con người, nhưng số lượng ít vô cùng, huống chi ở cái thời đại này không còn dấu vết của thần linh, có lẽ bọn họ đã vứt bỏ loài người từ lâu rồi.

Kỳ Chu nói: “Nếu như cậu nói thì có lẽ... nó là quái vật thật.”

Mao Cửu tranh thủ hỏi cậu ta: “Gần đây trong thôn có thiên sư đến không? Khoảng hơn mười người... hoặc là có mấy chục người xa lạ vào thôn?”

Kỳ Chu nhíu mày: “Có... Bọn họ ở khu nhà dân, làm súc vật hạ đẳng ---”

Mao Cửu vội hỏi: “Bọn họ còn sống không?”

Kỳ Chu nói: “Cậu yên tâm đi, bọn họ còn sống, nhưng nếu bọn họ không thể thắng được lần phân chia tiếp theo thì sẽ bị biến thành vật hiến tế cho Gia Đề.”

Mao Cửu thở phào một hơi, không sao thì tốt.

Kỳ Chu lại nói tiếp: “Nhưng mà lúc ấy có hai nhóm người đến, nhóm đầu không sao, nhưng nhóm thứ hai vừa đến đã mất tích, không ở khu nhà dân, cũng không xuất hiện trong thôn. Tôi biết đến bọn họ là vì lúc ấy bọn họ giống như các cậu vậy, nhất quyết đòi đến nhà trọ ở, bọn họ đòi ở lầu bảy... Nếu lên lầu bảy thì hẳn là làm khách quý, nhưng sau đó tôi lại chẳng thấy họ nữa.”

Mao Cửu bỗng thấy hoảng hốt, tay hơi run rẩy.

Nhóm người thứ hai trong lời Kỳ Chu hẳn là nhóm Mao lão đến để tìm các thiên sư trẻ, cũng tức là sư phụ của Mao Cửu không ở trong thôn này, bọn họ biến mất mà không rõ đi đâu.

Tuy cậu biết với năng lực của sư phụ thì sẽ không có nguy hiểm gì, sợ là sợ bọn họ bị các thiên sư trẻ làm cho vướng víu tay chân.

Mao Cửu lập tức hỏi về thôn, còn có trò chơi giai cấp của cái thôn này.

Kỳ Chu nói: “Tôi là khách tham quan đi lạc vào thôn này từ 6 năm trước, cho nên chỉ có thể thăm dò được quy tắc cơ bản của nó chứ những chuyện trước đây thì không rõ lắm. Tôi không phải người trong thôn nên không biết những chuyện bí mật sâu kín hơn, tôi chỉ có thể nói những gì tôi biết về trò chơi giai cấp.”

Kỳ Chu không biết trò chơi này bắt đầu lưu hành ở Cực Lạc Thôn từ lúc nào. Lúc ấy cậu ta chỉ là một người khách tham quan bình thường may mắn vượt qua được khu Hồng Tuyết nhưng lại bất hạnh lạc vào Cực Lạc Thôn.

Năm đó cậu ta còn có mấy người đi cùng nhưng sau đó đều chết hết, chỉ còn lại một mình cậu ta.

Mao Cửu bỗng nói: “Chờ đã, cậu bao nhiêu tuổi?”

Kỳ Chu rất bình tĩnh: “Phát hiện rồi à?”

Mao Cửu sợ hãi.

Cái gọi là Cực Lạc Thôn, cái gọi là cực lạc, tức là trường sinh bất lão.

“Tôi 24 tuổi.”

Kỳ Chu bò lên Tuyết sơn Mặc Thoát năm 18 tuổi, nói là khách tham quan cứ thật ra là thôn dân dưới chân núi. Nơi đó bọn họ có một cái lễ thành niên, vào năm 18 tuổi phải bò lên đỉnh núi Tuyết sơn ngắm mặt trời mọc.

Ở Cực Lạc Thôn 6 năm khiến cậu ta gầy yếu như một thiếu niên chưa trưởng thành.

Ban đầu vào thôn cũng gặp những thôn dân nhiệt tình kia, Kỳ Chu rất đơn thuần, tin tưởng bọn họ. Sau đó tham gia trò chơi giai cấp của bọn họ, khi đó thân thể của cậu ta khá là cường tráng cho nên đã thắng.

Khi đó Kỳ Chu trầm mê vào cực lạc, hoàn toàn không muốn về nhà. Tại sao phải về nhà? Ở chỗ này cũng tốt mà, chỉ cần ăn nhậu chơi bời chứ chẳng phải lao động vất vả gì.

Còn có người hầu để sai sử.

Mãi đến khi đồng bạn cùng đi bị biến thành vật hiến tế, bị giết trên dàn tế mà thôn dân lại làm như không thấy gì ăn thịt người kia thì cậu ta mới cảm thấy hoảng sợ. Cậu ta hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy thôn dân ở nơi này vặn vẹo đến mức đáng sợ.

Cậu ta muốn chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy kết cục của những kẻ muốn đào tẩu, cậu ta biết mình không trốn thoát được, đành phải tiếp tục ở lại, vì giữ mạng nên đành phải liên tục tham gia trò chơi giai cấp này.

Nhưng sau đó trò chơi càng ngày càng tàn nhẫn, mất nhân tính. Cậu ta không thể nhẫn tâm như thế, mà quan trọng là cậu ta sợ mình cũng sẽ đánh mất nhân tính, trở thành một kẻ chỉ biết lạm sát, trầm mê vào hưởng lạc.

Trong thôn ngoại trừ thôn dân, thật ra còn có một phần là người ngoài tới. Bọn họ từ kháng cự, sợ hãi ban đầu trở thành trầm mê, vì muốn đạt được địa vị cao hơn mà hoàn toàn đánh mất nhân tính.

Kỳ Chu nói cái gọi là trò chơi giai cấp là quy tắc mà thôn này chế định, chủ yếu chia thành người thống trị và kẻ bị nô lệ.

Nói tóm lại là chia thành hai trận doanh, một là khu nhà trọ, hai là khu nhà dân. Mỗi ba năm sẽ đổi vị trí một lần, nhưng có lần vì high quá chơi chết một tên nô lệ, cho nên vì tránh loại tình huống này bọn họ đành phải đổi thành mỗi năm mỗi thay vị trí.

Bây giờ những người trong khu nhà trọ là người thống trị, phân chia cấp bậc theo tầng lầu. Tầng càng cao thì cấp bậc cũng càng cao. Dưới cùng là nô lệ hạ đẳng, tức là súc sinh hạ đẳng.

Bởi vì nô lệ cũng giống như súc sinh, không có quyền lợi gì cả.

Những giai cấp bên trên có thể nắm sự sống chết của súc sinh hạ đẳng trong tay.

Thật ra khu nhà dân cũng tương tự như thế, nhưng vào đợt chia giai cấp mỗi tháng một lần thì bọn họ được gọi là khu săn bắn.

Mao Cửu hỏi: “Cụ thể hơn thì chuyện này nghĩa là sao?”

“Nghĩa là, vị trí người thống trị đổi mỗi năm một lần là giữa khu nhà trọ và khu nhà dân --- mọi người đều chia ra ở hai nơi này. Sau đó mỗi tháng sẽ tổ chức trò chơi giai cấp một lần, nói thẳng là đi săn. Khu nhà dân sẽ cung cấp khu vực săn bắn, cung cấp con mồi. Bên trong khu nhà dân cũng tổ chức đi săn, mà súc sinh hạ đẳng ở khu nhà trọ sẽ trở thành con mồi của họ. Mọi người nếu thua trong trò chơi tổ chức mỗi tháng này sẽ bị hạ một cấp bậc, mà cấp bậc bị hạ xuống thấp nhất sẽ trở thành vật hiến tế, bị hiến cho Gia Đề.” Kỳ Chu chuyển chủ đề: “Làm khách mới đến thì cho dù không phải súc sinh hạ đẳng, không ở khu nhà dân thì cũng phải tham gia vào trò chơi này. Nhưng trước đó các người có thể có quyền lực cao nhất, giống như khách quý vậy. Nếu các người may mắn thì sẽ có thêm một tháng cầm quyền.”

Mao Cửu nghĩ một lúc, bỗng hỏi: “Quyền lực tối cao nghĩa là chúng tôi có thể ra khỏi thôn này sao? Còn có thể đưa người đi cùng?”

Kỳ Chu nói: “Đúng vậy.”

“Trước kia từng có người đi chưa?”

“Trước khi tôi đến thì không biết, nhưng sau đấy thì không có. Người bên ngoài đến không ai cảm nhận được thôn này không ổn, chờ đến khi phát hiện ra thì lại vì mạng sống và quyền lợi mà dần đánh mất nhân tính, nhất là khi bọn họ nhận ra được rằng bọn họ không già đi.”

Tham lam và hưởng lạc là thói hư tật xấu của con người, đến khi phát hiện mình chỉ cần dùng bất kì một loại thủ đoạn nào miễn là thắng được trò chơi thì có thể nhận được quyền lợi to lớn, không cần phải lao động cũng có thể ăn uống, chơi bời, càng đáng sợ hơn là bọn họ còn được trường sinh bất lão.”

Nói cách khác, chỉ cần bọn họ bảo đảm bản thân mình có thể chiến thắng trong trò chơi thì có thể được hưởng thụ cực lạc vĩnh hằng.

Đấy là cực lạc.

Thế giới cực lạc không phải là như thế sao?

Cho nên đến khi một người có được quyền lực cao nhất thì sao lại có thể nỡ rời khỏi Cực Lạc Thôn? Dù không bị dụ hoặc thì sau khi dùng hết mọi thứ để bò lên được vị trí cao nhất cũng không thể nào từ bỏ thành quả chiến thắng rất khó để đạt được ấy.

Mao Cửu cảm thấy rất khó giải quyết, thôn này vẫn thần bí như trước.

Kỳ Chu chỉ biết những thứ ngoài mặt như thế, sâu xa hơn thì chẳng biết gì cả.

Nhưng cái thôn này lại có thể làm cho tất cả mọi người đều trường sinh bất lão, đây là vấn đề lớn nhất.

Ngoại trừ thần linh và những vật đã chết thì không có một thứ gì có thể trường sinh bất lão. Bởi vì trường sinh bất lão nghĩa là trường sinh bất tử. Đây là đặc quyền của thần linh, là đặc quyền của Thiên Đạo.

Chẳng lẽ Cực Lạc Thôn được Thiên Đạo ưu ái, được thần linh trợ giúp?

Nếu là thế thì cậu lại không thấy đây là ưu ái, mà là đáng thương. Nơi này làm cho cậu cảm thấy Cực Lạc Thôn là sân đấu thú của thần linh, rảnh thì đến xem con người tàn sát lẫn nhau.

Loại suy nghĩ này hơi đáng sợ, Mao Cửu không muốn nghĩ thần linh lại ác độc và lạnh nhạt như thế. Nhưng vì sao thôn dân ở Cực Lạc Thôn lại không già đi?

Vì sao bọn họ lại phân chia ra giai cấp? Chia ra từ bao giờ? Trò chơi này bắt nguồn từ đâu? Trò chơi này thì lại liên quan gì đến Gia Đề?

Rất nhiều vấn đề ùn ùn kéo tới, nghĩ càng nhiều sẽ phát hiện càng nhiều vấn đề. Cậu vốn tưởng đến tìm Kỳ Chu thì có thể giải đáp được một vài nghi hoặc, nhưng ai ngờ lại làm cậu nghi ngờ càng nhiều hơn.

Nhưng mà ít nhất thì Kỳ Chu đã làm cho cậu hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ, còn xác nhận được chỗ ở của các thiên sư trẻ nữa.

Ngoại trừ nhóm sư phụ, nhưng nếu khách quý ở lầu bảy biến mất thì những kẻ đang ở đó lúc này hẳn là biết được tung tích của họ.

“Phải rồi.” Kỳ Chu bỗng nói: “Có lần tôi lên hầu hạ khách quý trên lầu bảy vô tình nghe bọn họ nhắc đến tinh thạch.”

“Tinh thạch?”

“Đúng vậy. Lúc ấy bọn họ đang thảo luận... để tôi nhớ xem, hình như là nói thế này --- “Đám tinh thạch gần đây có chất lượng quá kém, giá cả hơi thấp”, “Tôi thấy đúng là chẳng ra gì, chỉ cần nhìn một cái đã thấy kém, dù sao cũng chỉ là một đám súc sinh đê tiện chất lượng kém thôi”, “Các cậu nhớ viên tinh thạch lần trước không? Vô cùng thuần khiết, xinh đẹp, tinh thạch của thiên sư đấy“.”

Hai câu cuối cùng rất kỳ lạ, tinh thạch có quan hệ rất rõ ràng đến súc sinh, sau đó nhắc đến tinh thạch của thiên sư lại có thể cảm nhận được không phải là chuyện gì tốt.

Mao Cửu hơi hãi hùng, cậu cảm thấy mình đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ như thế nhưng không có chuyện nào mang đến nỗi băn khoăn nặng nề mà còn khủng hoảng, khiếp sợ như ở Cực Lạc Thôn này.

“Phải rồi, nguyên liệu nấu ăn của các người ở đâu ra thế?”

Lục Tu Giác đi trong thôn không một bóng người, đến một nơi rất xa khỏi nhà trọ thì tiếng ồn ào cuồng hoan mới dần biến mất.

Bên tai là tiếng gió thổi, không có tuyết.

Vậy thì thôn này không có tuyết rơi, trên đất không có tuyết đọng lại là vì vốn chẳng hề có.

Năm đó hắn đi lạc vào thôn này cũng chưa từng thấy nơi này có tuyết rơi, vừa ra khỏi thôn lại gặp ngay bão tuyết.

Thôn này không bình thường, giống như một nơi bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy.

Cái này thì đúng là hợp với yêu cầu của một thế giới cực lạc, ngăn cách với thế nhân.

Nhưng như thế cũng chứng tỏ rằng nơi này rất nguy hiểm, nếu tất cả mọi thứ đều là hư ảo thì sao?

Khu nhà dân và khu nhà trọ đều ở hai đầu của thôn, lấy đàn tế làm trung tâm chia ra. Nếu muốn đến khu nhà dân thì phải đi xuyên qua đàn tế, hắn vừa đến được đàn tế thì dừng lại.

Lục Tu Giác đứng bên dưới ngẩng đầu quan sát, đàn tế rất đơn sơ, hình dạng như một cái sân khấu cao khoảng 3 mét.

Hai bên có thềm đá có thể đi lên được, bên trên đàn tế có một cái hố hãm xuống, lúc hiến tế sẽ trói vật hiến tế lại rồi vứt vào trong hố. Chờ Vu sư cầu nguyện xong thì phiến đá dưới đáy hố sẽ mở ra, người bị đặt bên trên sẽ rơi xuống dưới.

Nhưng sẽ không chết, Lục Tu Giác tận mắt nhìn thấy đã từng có người rơi vào, ngày hôm sau vẫn sống sót trở về. Lúc ấy hắn tưởng đấy là tập tục tế thần của bọn họ, ít nhất thì không làm ai mất mạng.

Phía trước hố trên đàn tế là một cái giá gỗ cao khoảng hai mét, là loại giá gỗ mà người cổ đại dùng để cột tội phạm để tra khảo. Phía trên nó còn treo đầy xiềng xích, giống dùng để tra tấn hơn là tế thần.

Lúc ấy thôn dân giải thích đó là dùng để trói những người phạm sai lầm, cầu xin thần linh tha thứ.

Lục Tu Giác nhảy xuống hố, ngồi xổm xuống gõ lên phiến đá.

Ánh sao chiếu sáng phiến đá, hắn ngồi tập trung nhìn thì có thể thấy được đồ án bên trên. Vẽ một cái thôn, có thôn dân và một con quái vật mặt ưng, thân rắn với vô số đuôi rắn.

Thôn dân quỳ lạy con quái vật kia, giống như xem nó là tín ngưỡng, cúng bái nó.

Trên đá còn khắc bốn, năm khung hình, kể về nguồn gốc của Cực Lạc Thôn và thần linh mà bọn họ tín ngưỡng.

Sau khi xem xong, Lục Tu Giác nhíu mày rồi cúi người xuống thấp hơn, chợt nghe bên dưới truyền tới một tiếng vang lớn. Hắn sững lại, tập trung lắng nghe, giây tiếp theo lập tức đứng dậy chống lên sân khấu, nhảy ra khỏi hố.

Mới vừa nhảy ra thì phiến đá bị mở ra, tiếng động truyền đến từ bên trong lại càng thêm rõ ràng.

Tiếng động đó giống như rất nhiều, rất nhiều con rắn đang trườn trên mặt đất, phần bụng chúng ma sát với sàn nhà nên phát ra tiếng sột soạt, sột soạt. Tràn ngập dưới nền đất làm người ta nghe mà tê dại da đầu.

Lục Tu Giác quan sát cái hố sâu không thấy đáy ấy một lúc lâu, cuối cùng vẫn xoay người đi.

Bây giờ quan trọng nhất là xác nhận xem các thiên sư có ở trong khu nhà dân bên kia không, còn phải chắc rằng bọn họ vẫn an toàn nữa.

Nếu các thiên sư không ở Cực Lạc Thôn thì không cần phải tốn thời gian ở nơi này.

Khu nhà dân của Cực Lạc Thôn thật ra là một cái trạch viện lớn, bốn phía bên trong đều trống trải, uốn lượn khắp nơi. Người không biết đường thì rất khó ra khỏi đây bởi người ở cũng rất nhiều.

Nếu Lục Tu Giác không phải cũng từng ở khu này thì e là phải lạc đường.

Bên trong khu nhà dân cũng có chia giai cấp, cũng chia cấp bậc theo nơi ở. Không giống như nhà trọ quyết định giai cấp bằng số tầng, khu nhà dân quyết định bằng vòng ngoài và vòng trong.

Ở bên ngoài là cấp cao nhất, bên trong là thấp nhất, hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng, bình thường thì bên ngoài là thấp nhất, càng vào trong thì địa vị càng cao.

Nhưng khu nhà dân này thì không, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần càng ở gần ngoài thì càng có thể rời khỏi chỗ này.

Lục Tu Giác nhảy lên tường, lẻn vào trong.

Khu nhà dân rất yên tĩnh, bên ngoài rất yên tĩnh, không có đèn.

Hắn đi vào trong, càng đi vào bên trong càng nghe được tiếng động. Tiếng động càng lúc càng ồn, không phải tiếng người mà là tiếng đinh đang khi rèn đúc gì đó.

Nhiệt độ không khí tăng cao, độ ấm xung quanh đều tăng lên.

Nhưng gần vào trong Lục Tu Giác lập tức cảm nhận được cơn nóng, hắn ngưng lại một chút, bỗng xoay người trốn vào phòng kho, bên dưới có một nhóm người đi ngang qua.

Nhóm này gồm sáu người, trên tay mỗi người đều cầm một cái mâm. Trên mâm phủ một lớp vải màu xanh lam. Một cơn gió thổi qua, thổi tấm vải trên mâm của người cuối cùng phất lên, nhưng rất nhanh đã rơi xuống.

Trong chớp mắt ấy cũng đủ để Lục Tu Giác thấy bên trong là thứ gì, là một đống kim cương thô*.

*Nguyên toản (原钻): Là loại kim cương tự nhiên chưa qua xử lý, cắt gọt, đánh bóng.

Kim cương thô màu đỏ.

Lục Tu Giác đi theo sau bọn họ, nhìn bọn họ bưng mấy cái mâm ấy vào một căn phòng bịt kín. Trong vòng còn mơ hồ truyền đến tiếng cắt đồ.

Hắn rất quen với tiếng động này, đó là tiếng máy cắt kim cương.

Bọn họ đang cắt đá, tạo kim cương.

Nơi này... có quặng à?

Lục Tu Giác hơi kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.

Cực Lạc Thôn gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, chế độ bên trong cũng thế, nhưng bọn họ cắt kim cương làm gì? Trong thôn cũng đâu có ai đeo kim cương hay có chỗ nào dùng kim cương để trang trí đâu?

Vậy bọn họ dùng kim cương làm gì?

Suy tư một lúc thì lập tức hiểu ra.

Cực Lạc Thôn có liên lạc với bên ngoài, chẳng những có mà còn rất chặt chẽ nữa.

Cực Lạc Thôn có giao thương với người bên ngoài.

Có lẽ điều này có thể giải thích được việc người trong thôn không cần phải lao động cũng có thể thoải mái hưởng thụ.

Lục Tu Giác nhìn quét qua những người đi vào và những người ở sẵn bên trong, không thấy gương mặt nào quen thuộc.

Hắn không lo rằng bên trong có lẽ sẽ có người mình không biết, bởi vì hắn có thể phán đoán được bằng hắc khí trên mặt bọn họ. Ít nhất thì mỗi người trước mặt hắn đều có một màn hắc khí bao trùm, chỉ khác mỗi đậm hay nhạt thôi.

Nghĩ một lúc, hắn quay đầu đi lại đường cũ. Quan sát đám người bưng kim cương thô kia rồi dựa theo kiến trúc đi tìm thử, phát hiện bọn họ bước ra từ một căn phòng khác.

Bên ngoài căn phòng này có người canh giữ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có người đi ra, trên tay cầm một cái mâm.

Lục Tu Giác quan sát một lúc, có người mở cửa đi ra. Người bên ngoài khám xét cả người cậu ta rồi mới thả cho đi.

Người này mặc một bộ quần áo chống phân huỷ, trên mặt còn đeo mặt nạ phòng độc, toàn thân bị bọc kín mít. Đi một hồi cậu ta mới tháo mặt nạ trên mặt xuống, dáng vẻ mỏi mệt.

Người nọ đi đến gần thì Lục Tu Giác mới thấy rõ bộ dạng của cậu ta. Hơi híp mắt đi theo phía sau. Mãi cho đến một chỗ không người mới đột nhiên ra tay.

Thân thủ của người nọ cũng không tệ, nhưng mà so với Lục Tu Giác thì lại chẳng ra gì.

Lục Tu Giác đá mông cậu ta một cái, khiến cậu ta bay thẳng ra ngoài.

Người nọ cạp một đống bùn, vội vã phun ra, tức giận gào lên: “Mẹ bà, ai đánh lén ông?? Đừng có để ông bắt được, bằng không thì ---”

Lục Tu Giác lạnh lùng: “Bằng không thì sao?”

“Đệt! Ngay cả giọng nói cũng là giọng ông mày ghét nhất, muốn chết hay gì?”

Lục Tu Giác dẫm lên lưng cậu ta, dùng sức ấn xuống.

Người nọ như một con rùa bị lật ngửa, tay chân quơ quào thế nào cũng không nhúc nhích được.

“Trần Dục, ngon nhờ?”

Trần Dục lập tức bất động, như một con cá khô.

“Không nói giọng của tôi là giọng cậu ghét nhất nữa à?”

Trần Dục đào bùn muốn tự chôn mình vào luôn.

Lục Tu Giác đá cậu ta một cái, “Đứng dậy.”

Trần Dục vội nhảy lên xoa tay cười nịnh nọt: “Lục sư thúc.”

Lục Tu Giác ngoài cười nhưng trong không cười liếc cậu ta, người sau căng da đầu, tinh thần cũng kéo căng như dây đàn.

“Lục sư thúc, con sai rồi.”

Lục Tu Giác cười: “Cậu sai chỗ nào? Cậu không sai, cậu giỏi lắm mà? Dám kéo theo một đám thiên sư gà mờ vào khu Hồng Tuyết, vào Thánh Mộ? Còn không chịu nghe theo lời dặn, thấy mình giỏi lắm chứ gì? Cậu giỏi, cậu ngon thì bây giờ rời khỏi Cực Lạc Thôn xem, xách theo cái đám thiên sư gà mờ kia nữa, dẫn theo sư tổ và các vị đại sư khác an toàn rời khỏi chỗ này thử đi?”

Trần Dục bụm mặt, trái tim bị chọc cho đau nhói.

Từ lúc gặp đến giờ Lục Tu Giác cũng không nói một chữ thô tục nào, nhưng vẫn làm cậu ta tự thấy xấu hổ gần chết.

Nói thật thì Trần Dục là người dẫn đầu trong nhóm các thiên sư trẻ tuổi, phải làm một tấm gương tốt. Lần này cậu ta cũng phải chịu chút trách nhiệm về việc tất cả thiên sư bị lừa nhốt trong Cực Lạc Thôn.

Thân là người dẫn đầu, chỉ cần cố gắng ngăn cản là có thể tránh để các thiên sư khác xông vào khu Hồng Tuyết. Cho dù có gặp phải cũng nên xin chỉ thị của sư phụ, dù sao thì khu Hồng Tuyết cũng rất nguy hiểm.

Nhưng Trần Dục tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa còn có một vị sư thúc được gọi là thiên tài, là người duy nhất sống sót trở về từ Thánh Mộ như Lục Tu Giác, cậu ta cũng có chút xíu tâm tư riêng.

Nói thật, chuyện này cậu ta cũng phải chịu chút trách nhiệm.

Bỗng, một tia sáng chiếu đến, ở phía xa có người hỏi Trần Dục: “Ai đó?”

Trần Dục giật mình, thấy Lục Tu Giác không dao động mới biết chỗ hắn đang đứng khá đặc biệt, vừa đủ để ẩn thân. Vì vậy Trần Dục quay đầu nói: “Đội nhặt tinh thạch, đang trong thời gian nghỉ ngơi.”

“Đang nghỉ ngơi thì nhanh về đi, đừng có đi lung tung bên ngoài.”

“Biết rồi.”

Chờ người nọ đi rồi, Trần Dục mới nói với Lục Tu Giác: “Lục sư thúc, về phòng nói chuyện đi.”

Lục Tu Giác gật đầu đi theo Trần Dục.

*************

Nên tui bonus thêm một chương:“>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.