“Chúa a, cảm tạ Người ban cho con lương thực dồi dào, tuy con và Người không quen biết nhau, nhưng con xin cảm tạ! Amen!”
Đêm nay, bão tăng cường độ, mưa rền sấm chớp quét qua thị thành, trên đường không một bóng người, chỉ có tiếng gió rít gào luồn qua phố
Đang lúc cậu ở trong phòng, ngồi trên giường, cố gắng cởi quần áo Duy Minh sau khi cầu nguyện, đèn trên trần tối một chút, sau đó ‘phụt’ một tiếng, mọi nguồn sáng đều tiêu thất, bóng đêm bao phủ, làm cậu không nhìn rõ bàn tay mình
– “Cúp điện?”. Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khắp nơi, lại chạy ra ban công, phát giác cả khu phố đều được phủ sơn đen, điện bị ngắt
Cậu ghét nhất cảm giác mờ mịt không chút ánh sáng này, có gió có mưa lại không điện, làm cậu mau chóng cảm giác không thở được
Cậu nghĩ, chắc chắn ông trời đang trêu ngươi cậu, nên mới nhẫn tâm cắt điện, mang đi mọi nguồn sáng vào lúc này
Vào phòng nhìn Duy Minh ngủ say như chết, quần áo Duy Minh mặc trên người cậu mới cởi được phân nửa, vốn cậu nên hưng trí lăn qua lăn lại trên giường cùng Duy Minh, nhưng bây giờ tâm trí cậu lại lâm vào bất an
– “Duy Minh, tỉnh tỉnh….. Anh tỉnh tỉnh……”. Cậu lắc lắc Duy Minh, nhưng Duy Minh không có phản ứng, vì vừa rồi hắn bị chuốc rất nhiều rượu, bây giờ a, đã bất tỉnh nhân sự
Cậu cũng không có tâm tình tiếp tục, đến phòng khách tìm một cuốn sách, cố gắng quạt quạt thổi gió lên mặt mình. Nhiều không khí tiến vào mũi như vậy, cậu mới có thể hô hấp được
Nỗi sợ này luôn ám ảnh trong cậu, vì anh trai ra đi vào một đêm bão bùng, nên cậu mới chán ghét bão đến vậy, thân thể cũng có phản ứng mãnh liệt với bão
Duy Minh từng muốn dẫn cậu đi khám, nhưng cậu cự tuyệt
Cậu nghĩ việc này không có gì to tát, dù sao khi bão đến, Duy Minh lúc nào cũng ở bên cạnh nói chuyện với cậu, phân tán lực chú ý của cậu
Hai người nhiều năm qua đều như vậy, nếu có điện, cả hai liền xem TV, nếu không, liền thắp nến chơi bài
Chính là chưa lần nào như bây giờ, gọi thế nào Duy Minh cũng không tỉnh. Ngồi một mình trong phòng khách, cậu thực hoảng sợ, lòng hoang mang. Sách tuy vẫn cố gắng đều đặn quạt gió vào mặt, nhưng cậu vẫn không hô hấp được, ngực đau buốt
Có lẽ, phải nghe theo lời Duy Minh, bệnh này của cậu cần phải gặp bác sĩ
Đúng, nếu chứng bệnh này không chữa khỏi, ngày nào đó Duy Minh mất đi, một mình cậu làm sao sống sót? Càng nghĩ, cậu càng lắc đầu
Sau đó, cậu thực sự chịu không nổi nữa, liền cầm sách chạy vào phòng Duy Minh, ngồi bên giường Duy Minh, quạt thật mạnh vào người
Không biết đã qua bao lâu, điện vẫn chưa có lại. Cậu lọt thỏm trong bóng tối thì thào, hệt như người mắc bệnh thần kinh, phe phẩy thân thể đang ngồi xếp bằng, hô hấp từng ngụm từng ngụm, sau đó không ngừng niệm:
– “Mình muốn gặp bác sĩ, mình muốn gặp bác sĩ, đợi đến mai bão đi, mình sẽ đi gặp bác sĩ”. Duy Minh không tỉnh, cậu mới biết bóng tối đáng sợ đến đâu
Duy Minh nằm bên cậu trở mình vài lần, cuối cùng mới ngáp dài
– “Làm sao vậy?”. Duy Minh vẫn còn say, nhưng lúc ngủ hắn vẫn có thể nghe Tiểu Tất liên tục thì thào bên tai mình, thanh âm thập phần bất an, nên, hắn mở mắt
– “Cúp điện!”. Cuốn sách trong tay vẫn không ngừng quạt
– “Anh hỏi em đang làm gì”
– “Dưỡng khí xuống quá thấp, em thở không được”
Duy Minh vừa nghe liền hiểu cậu tái phát bệnh cũ. “Đợi anh một lát”
Xuống giường, Duy Minh vào phòng kho mang vài bình đèn pin cao áp ra, mở đèn pin chiếu thẳng lên trần nhà, ánh sáng đuổi đi một gian phòng đen tối
– “Có tốt hơn chút nào chưa?”. Đại khái vì cơn say khó chịu, sau khi mở đèn, Duy Minh quay vềổ chăn không nhúc nhích
– “Trong kho anh còn dấu thứ gì nữa? Có bình ôxi không? Lấy ra một bình cấp cứu đi!”. Có ánh sáng tốt hơn nhiều, nhưng là, cảm giác hít thở không thông vẫn tràn trong phổi cậu, tắc lại trong khí quản. Dù cậu cố dùng sức mở miệng thật lớn, không khí vẫn không tiến vào
Duy Minh bất ngờ kéo cậu vào ngực, cuốn sách trong tay cậu rơi xuống giường
Chăn trên giường cuộn thành một đoàn, Duy Minh áp sát mặt vào mặt cậu, giữ chặt lấy cằm cậu
– “Đừng náo loạn, hiện tại em rất không thoải mái”. Cậu không có quạt, hơi thở suy yếu đến lợi hại
– “Hô hấp nhân tạo đi!”. Giọng nói Duy Minh có chút trầm khàn, mùi rượu hỗn loạn xông thẳng vào mặt cậu
– “Người nào làm hô hấp”. Cậu muốn đẩy tay Duy Minh ra, nhưng Duy Minh đã hôn môi cậu trước, nhẹ nhàng mang không khí vào miệng cậu
– “Đợi một chút sẽ có điện, bão cũng qua!”. Thanh âm Duy Minh vững vàng ôn nhu, bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, rồi tách ra, Duy Minh lại ôm cậu
– “Em không ngủ được”. Trận hoảng hốt kia, sau khi tiếp xúc thân cận với Duy Minh, dần dần dịu đi. Vì thế cậu phát giác, kì thật mình không mạnh mẽ như tưởng tượng, anh trai cùng cha mẹ mất đi, bao năm nay cậu vượt qua được, cũng nhờ có Duy Minh chăm sóc
Là Duy Minh lặng thầm chăm sóc cậu như vậy, cậu mới áp chế được nỗi bất an mất đi người thân
– “Cho em…. Một lần hô hấp nhân tạo nữa”. Duy Minh lại hôn cậu
Sau đó, cậu bật cười với chiếc hôn không ngừng của Duy Minh
Nếu một người sống đến đời chỉ có vận may hữu hạn, vậy cũng không quan trọng; dù vài năm nay Duy Minh mang đến khoái hoạt đã tham ô hết những hạnh phúc về sau của cậu, vậy cũng không sao
Cậu biết vô luận thế nào, Duy Minh thủy chung vẫn bầu bạn bên cậu, dù cậu dùng hết hạnh phúc của mình, Duy Minh cũng sẽ nhường phúc phần của hắn cho cậu
Huống hồ, chính mình cũng có thể tự tạo dựng hạnh phúc. Một chút cảm động nho nhỏ, một trận hôn môi nho nhỏ, cảm nhận tâm tư kia của Duy Minh, cậu liền cảm thấy hạnh phúc lặng lẽ thoát thai từ đáy lòng
Duy Minh là bầu dưỡng khí của cậu, lại là cỗ máy chế tạo hạnh phúc cho cậu
Con đường tìm kiếm thiên sứ này, thật đúng là vạn phần gập ghềnh
Chính là những việc phải làm tiếp theo, là cố gắng không để mình hai lòng, mới có thể hảo hảo ở bên cạnh Duy Minh!
Tình yêu, không phải chỉ cần có mở đầu, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, phải giữ gìn rất nhiều
Cho nên, dù hôm nay Thượng Đế bày trò cúp điện, cũng không sao
Dù sao, chỉ cần hai người bọn họ có thể vĩnh viễn bên cạnh nhau như vậy, cậu cũng sẽ không so đo bất kì điều gì
Hạnh phúc, ngay tại nơi này, trong tay cậu
《 Toàn văn hoàn 》