Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi khuấy động cả một gian phòng.Nằm trên chiếc giường yêu quý,Nhi mơ hồ quơ quơ tay nhằm mục đích tắt chiếc báo thức đáng ghét.Tìm mãi nhưng không thấy chiếc đồng hồ đâu,Nhi tức giận ngồi thẳng dậy,dụi dụi mắt rồi la hét điên cuồng.
- Có để cho tôi yên không hả???
- Chị mà ngủ nữa là trễ học thật đó nha.
Trước mặt Nhi là cậu em trai yêu quý đang cầm chiếc đồng hồ báo thức trên tay.Mặt Key nhăn lại trông đến đang yêu,đôi môi chúm chím cất lên giọng nói ngàn vàng.
- Key...Cưng để cho chị ngủ thêm lát nữa đi mà.- Nhi khẩn khoản nài xin.Gì chứ...Ở trước mặt cậu em trai vô cùng dễ thương này thì cô có thể thoải mái cởi bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng mà sống thật với bản thân.
- Chị Kan à....Coi như em cầu xin chị.Chị dậy nhanh đi nếu không đứa em đẹp trai của chị sẽ bị hoàng thái hậu chém đầu mất.- Key tự kỉ.
- Mặc xác cưng...Chị NO quan tâm.- Nói rồi,Nhi tiếp tục chui vào trong chăn và trở lại với giấc mộng đẹp của mình.
- Chị muốn em dùng biện pháp mạnh chứ gì...OK,được thôi,Key đẹp trai rất sẵn lòng.- Key tiếp tục sự nghiệp ngơi ca vẻ "đẹp trai" vốn có của mình.
- Thôi...thôi được rồi.Chị tự dậy.Chị không muốn tắm đâu.- Nhi cươi gượng giảng hòa.Nói xong,cô nhanh chân bước xuống giường rồi phi thẳng vào nhà vệ sinh để lánh nạn.
Key nhìn bà chị đáng yêu của mình khẽ cười đểu một cái.Cái biện pháp mạnh mà Key nói thì hầu như lúc nào cũng đem ra dọa Nhi và vẫn thành công như thường.Vì sao ư???Có ai muốn mới sáng sớm mà tắm nước đá không???Muốn nắm điểm yếu của Nhi khi ngủ rất dễ.Chỉ cần mang một thau nước đá đến rồi đổ hết vào người cô là OK...Lần sau sợ đến già.Và đó cũng là lí do khiến cô trở nên sợ....đá.
Từ từ bước ra khỏi phòng Nhi,Key nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bắt đầu cười hả hê.Chẫm rãi bước xuống nhà,nơi có hoàng thái hậu Diana đang ngồi,Key bắt đầu kể được những chiến công vang dội khi hù dọa được cô chị yêu quý Nhi.Bà Diana ngồi nghe Key kể thì chỉ biết cười.Con trai bà thật láu cá.
Sau 15' tự kỉ với cái nhà vệ sinh,Nhi bước xuống trong bộ đồng phục của học viện.Đi kèm là chiếc ba lô yêu dấu và cái laptop khá quan trọng mà hầu như lúc nào cô cũng mang theo bên người.Nhi từ từ đi đến chào bà Diana rồi bước lên con xe yêu quý và phóng vụt đến học viện.
Ngồi trong lớp học,nó vẫn đang thả tâm hồn của mình theo mây gió mà không hay biết Thiên Minh đã ngồi cạnh nó từ lúc nào.Thấy nó vẫn mãi không có phản ứng gì cho thấy nó đang sống,Thiên Minh tò mò hỏi.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Khẽ giật mình một cái,nó quay sang nhìn Thiên Minh với ánh mắt khác thường rồi chậm rĩa trả lời.
- Chỉ là tôi đang nghĩ nếu một ngày mọi người biết được gương mặt thật của tôi thì sao nhỉ?
- Có sao đâu.Biết rồi thì thôi,khỏi mất công dấu diếm.-Thiên Minh nhún vai,nhẹ nhàng trả lời.
- Nhưng nếu như vậy thì tôi sợ sẽ một lần nữa tổn thương.- Ánh mắt của nó lộ ra một tia lo lắng.
- Không sao đâu.Có anh ở đây.Sẽ không ai làm hại em được.- Thiên Minh trấn an nó.
- Nhưng cậu sẽ không thể mãi mãi ở bên tôi được.Nếu một ngày nào đó,cậu biến mất thì tôi biết làm sao?- Nó hoang mang.
- Em yên tâm.Nếu có ngày đó thì anh sẽ nhờ thượng đế mang một thiên thần khác đến thay anh bên em,yêu em và mang cho em thật nhiều hạnh phúc.- Thiên Minh dịu dàng mỉm cười.
- Cậu yêu tôi sao?- Nó hoài nghi.Ánh mắt toát lên một vẻ cô độc đến lạ thường.Bàn tay run lên từng đợt,đợi chờ câu trả lơiời tự chính miệng của anh.
- Nếu anh nói "anh yêu em" thì sao?Em có yêu anh không?- Thiên Minh cười nhạt.Trên khuôn mặt anh chất chứa rất nhiều hy vọng.Hy vọng nó yêu anh.
- Đừng yêu tôi.Anh sẽ không hạnh phúc.-Nó nhàn nhạt trả lời sau đó bước đi.
Trong lớp học yên tĩnh chỉ còn lại một mình anh.Bất giác,anh cười,một nụ cười khinh bỉ.Khinh bỉ chính mình.Đã có một người con gái bị anh dùng câu nói này làm tổn thương.Và bây giờ là đến lượt anh tổn thương.
Con người phức tạp thật.Người yêu mình thì mình lại không yêu.Còn người không yêu mình thì mình lại yêu say đắm.Cứ như vậy tạo thành một vòng luẩn quẩn mãi mãi không thể dứt được.Tại sao ông trời cho họ gặp nhau,yêu nhau mà không cho họ đến với nhau.
Hàng loạt cảm xúc đang cuốn lấy Thiên Minh khiến anh đau đến trái tim như không còn máu.Từ mình đứng dậy,anh bước ra ngoài.Đi đến cánh đồng hoa hồng trắng,anh thả cơ thể mình tự do trên bãi cỏ xanh.Gió mát lùa quá người anh,khẽ đùa nghịch.Cứ như vậy,anh chim vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Tin tức Trân chưa chết nhanh chóng được loan truyền ra ngoài.Nghe tin này,Nhi và Trúc mừng đến phát khóc.Cả hai vội chạy đến biệt thự Hoàng Gia và tận mắt nhìn thấy Trân đang mạnh khỏe,cả hai vui mừng ngồi lì ở nhà Trân tâm sự thâu đêm.Còn Gia Long vẫn vậy,vẫn mãi miết đi tìm Trân.
Ngày hôm nay,sau khi tan học,Gia Long nhanh chóng tạm biệt mọi người rồi leo lên con siêu xe nhanh chóng đi đến biệt thự Hoàng Gia khi nghe Trúc và Nhi nói Trân đang ở đó.
Dừng lại trước cổng biệt thự,Gia Long vội bước xuống xe rồi đi đến bấm chuông inh ỏi.Cô hầu hôm bữa bước ra,nhìn thấy Gia Long,cô ta tức giận hét lên.
- Cậu lại đến đây làm gì?
- Xin chị,cho em gặp Kun.- Gia Long khẩn khoản.
- Tôi đã nói tiểu thư Kun mất rồi mà.Chính cậu cũng tận mắt nhìn thấy còn gì.-Cô hầu nhăn mặt quát.
- Em biết là Kun vẫn đang còn sống và đang ở trong nhà.Xin chị cho em gặp cô ấy.- Gia Long gần như muốn khóc,đôi mắt anh đỏ hoe.
- Xin lỗi nhưng...
- Chị để cho hắn ta vào đi.- Chưa để cô người làm nói hết câu,Trân nhìn Gia Long với đôi mắt lạnh lùng rồi thẳng thừng nói.
- Em...Anh xin lỗi.- Nhưng vớ được vàng,Gia Long vội vàng chạy đến,nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của Trân rồi khẩn trương nói.
- Ở đây không thích hợp.Đi chỗ khác nói chuyện.- Trân lạnh lùng.
Nói xong,cô bước thẳng lên xe của Gia Long,yên vị trên chiếc ghế phụ.Gia Long cũng vội ngồi vào vị trí lái xe và khởi động máy rồi chạy mất hụt.Dừng lại trước quán cafê Kiu Kiu,cả hai cùng bước xuống xe.Chọn cho mình chiếc bàn khuất xa tầm nhìn của mọi người,Gia Long gọi đồ uống.Không muốn lãng phí thời gian,Trân đi thẳng vào vấn đề.
- Anh muốn gì?Nói nhanh đi.
- Xin em đừng giận anh.Tại lúc đó anh không bình tĩnh được.- Gia Long cố gắng giải thích.
- Tôi không quan tâm.-Trân lãnh đạm.
- Những ngày qua,anh đã tự suy ngẫm với chính mình.Và kết quả là em đã cướp gọn trái tim anh.Em chiếm lấy nó rồi thì em phải chịu trách nhiệm đi chứ.
- Ý anh là...
- Anh yêu em.- Gia Long lấy một chiếc hộp nhỏ trong ba lô rồi đưa ra trước mặt Trân và nói.
Thấy những hành động vừa rồi của Gia Long,Trân mắt chữ O miệng chữ A không còn gì để nói.Cổ họng cô như bị ứ nghẹn lại.Gia Long vẫn giữ nguyên động tác,không hề có ý định thu hồi chiếc hộp về.Những ánh mắt của tất cả mọi người trong quán dường như đều đổ dồn về phía đôi trai tài gái sắc này.
Mãi không nghe được câu trả lời cùng phản ứng của Trân,Gia Long bỏ chiếc hộp nhỏ xuống bàn rồi chậm rãi đi về phía sân khấu.Cầm micrô lên,anh nhẹ nhàng cất tiếng hát của mình.
Bao nhiêu đêm anh luôn trông mong một người là em đó
Khi cô đơn anh luôn nghĩ đến một người là em đó
Có biết bao dại khờ có biết bao đợi chờ
Riêng anh tưởng mình đang trong mơ
Và anh như thêm ngu ngơ vẩn vơ từ ngày mà em tới
Em mang cho anh bao yêu thương và một cuộc sống mới
Cứ lớn thêm từng ngày cứ vấn vương từng ngày
Những giây phút ta gần bên nhau
Này em niềm hạnh phúc trong anh là được nắm đôi tay nhỏ bé của em
Hãy giữ mãi nụ cười ấy nhé
Và ngàn lời yêu trong anh như tia nắng mai
Đang chờ đợi một ngày nào bình minh tới
Là khi em hé môi cười bao giây phút tuyệt vời
Mang ánh sáng cho tâm hồn anh
Một điều nguyện ước là dù ngày mai cách xa
Tình yêu đó sẽ vẫn mãi trong tim ta
Một bài hát dành tặng chẳng nói lên tất cả
Nhưng anh hứa sẽ mãi hát vang câu ca!
Hứa sẽ mãi mãi luôn quan tâm bên em
Dù bao sóng gió vòng tay ấy luôn dành trọn cho em
Người dấu yêu.
- Anh đã chờ ngày hôm nay rất lâu rồi em biết không.Chờ một người con gái đến xóa tan sự băng giá trong con tim anh và sưởi ấm nó.Người đó không ai khác chính là em.Người con gái đã cho anh biết thế nào là yêu,là thương,là nhớ,là đau.Hoàng Thiên Bảo Trân.Làm bạn gái anh nhé!!!- Bài hát kết thúc,anh đem những lời chân thật từ tận đáy lòng của mình thổ lộ với Trân.trên tay anh còn có cả một chùm bong bóng hình trái tim màu hồng rất đẹp mắt.
Trong khi mọi người đang đắm chìm trong màn cầu hôn lãng mạn thì Trân lại há hốc kinh ngạc.Cô không thể ngờ được Gia Long lại có thể làm những thứ này vì cô.Mãi vẫn không thấy phản ứng của cô,tất cả mọi người trong quán Cafê cùng nhau đồng loạt hô to.
- Nhận lời đi...Nhận lời đi...Nhận lời đi...
Những câu nói đó vẫn không ngừng vang lên cho đến khi Trân chậm rãi bước đến bên cạnh Gia Long và dõng dạc nói "Em đồng ý."
Nghe được câu trả lời từ chính miệng của Trân,Gia Long vui sướng đi xuống bàn lấy chiếc hộp nhỏ rồi mở ra.Oà...Ánh hào quang của kim cười tỏa sáng lấp lánh.Một sợi giây chuyền hình trái tim,bên trong lồng hình ảnh chiếc máy bay đang bị cháy làm bằng kim cương trắng.Anh từ từ đeo sợi giây chuyền lên cổ của cô.
- Sao lại là máy bay.- Trân thắc mắc.
- Vì chính chiếc máy bay này đã cho anh biết anh yêu em đến nhường nào.Đã cho anh biết giữa em và Phương Linh,ai mới là người quan trọng.- Gia Long cẩn thận giải thích.
Sợi giây chuyện đã đẹp,đeo lên cổ ngọc ngà của cô càng tỏa sáng nhiều hơn.Trân xúc động ôm lấy Gia Long,tất cả mọi người trong quán nhìn hai người ghen tỵ.Qủa thật là một đôi trai tài gái sắc.
Nhưng liệu sau này có còn sóng gió nào khiến cả hai phải chia lìa không?Tình yêu của họ có mãi vẹn toàn như vậy?Có một người thứ ba trong mối tình đẹp như mộng này không?Những chương tiếp theo chính là câu trả lời.
Thông báo: Vì sắp đến kỳ thi học kì 2 nên đây sẽ là chương cuối cùng trước khi Min ngừng viết...Nhưng đọc giả yên tâm,khi nào thi xong,Min sẽ đăng tiếp.Đừng bỏ truyện nha.Cho Min xin ít bình luận đi ạ...Khen chê gì cũng được.... :D
Còn nữa,có nhiều người hỏi Min là vì sao Thiên My đã nói chết rồi mà những chương sau mình lại nói đến cô ấy.
=> Xin thưa với đọc giả rằng: Đó là một phần trong câu chuyện của Min,không thể tiết lộ.Sau này mọi người cũng sẽ hiểu ra mà thôi.
=> Lời cuối cùng,Min chúc các đọc giả thi tốt nè,được điểm cao nè và mang phần thưởng về cho mình nữa... :)