Trong bệnh viện M,hắn ngồi tựa vai vào thành giường bấm bấm gì đó trong điện thoại rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.Nó ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với những biểu hiện mà nó cho là đáng yêu đó băng ánh mắt khó hiểu.
Một lúc sau,hắn vứt chiếc điện thoại qua một bên,ánh mắt hằn lên một tia chán ghét,nhưng chỉ trong phút chốc,hắn vội thu lại ánh mắt của mình vì thấy nó đang nhìn vào mình.
- Hôm nay là thứ mấy?-Hắn hỏi.Nó như người ở trên trời bị câu nói của hắn kéo về thực tại.Nó vội trả lời.
- Hôm nay là ngày thứ bảy.
- Ở học viện có họt động gì không?-Hắn lại hỏi.
- À,ngày mai có cuộc họp ở trường,ai cũng phải có mặt.-Nó đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ cao cả này.Ngày hôm qua,Gia Long đã nhờ nó nói với hắn vậy mà nó quên béng đi.
Hắn không nói gì,lẳng lặng di chuyển ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ,nơi có khu vườn hoa hồng trắng.Hắn nhìn từng cảnh vật với ánh mắt u buồn,đôi mắt đã đẹp nay lại càng đẹp hơn.Bỗng nhiên,hắn rút sợi dây chuyền nước ra rồi đứng phách dậy và bước thẳng ra ngoài.Nó ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng hắn rồi vội vã chạy theo.
Hắn đi ra khỏi cổng bệnh viện và bước lên con siêu xe đã được chuẩn bị sẵn rồi chạy mất hụt.Nó ngơ ngác,vội bắt chiếc taxi gần đó rồi chạy theo chiếc xe của hắn.Ngồi trong xe,nó hồi hộp lo lắng cho sức khỏe của hắn.Bệnh tình của hắn cũng chưa khỏi hẳn mà.Rút chiếc điện thoại trong túi ra,nó vội bấm số điện thoại của Khôi và gọi.
- "Alô."-Giọng nói lạnh lùng của Khôi vang lên khiến nó run nhẹ.
- Cậu mau mau qua đây.Moon đang chạy xe đi đâu đấy.-Nó run run,vừa lo vừa giận.
- "Tại sao?"- Khôi kiệm lời.Trong lời nói có mang theo âm hưởng lo lắng.
- Tôi cũng không biết nữa.Tôi nói với cậu ấy chuyện học viện ngày mai tổ
chức cuộc họp rồi cậu ấy chạy mất tiêu.-Nó sợ hãi trả lời.Khôi đáng sợ thật.
- "Đang ở đâu?"-Khôi hỏi.
- Đường XYZ.- Nó nhìn lên tấm biển quảng cáo mà nói.
- "Được rồi"
Sau câu nói của Khôi,nó chỉ còn nghe được tiếng tút tút dài dằng dẳng.Nó sợ hãi bật khóc khi không thấy chiếc xe của hắn đâu nữa.Vậy là nó đã mất dấu.Giờ chỉ còn trông chờ vào Khôi.
Còn Khôi,anh vội chạy nhanh ra ngoài nhà xe trong ánh mắt tò mò của học sinh trong trường.Cậu khởi động xe rồi phóng như bay trên đường.Đến con đường mà nó nói,Khôi giảm vận tốc rồi tìm con xe của hắn nhưng vô ích.Khôi mệt mỏi chạy xe về nhà hắn thì thấy hắn đang ngồi trên sô pha và vô tư ăn bỏng ngô rồi xe phim trong sự tức giận của Khôi.Khôi đi đến ngồi bên cạnh hắn,nhìn hắn với ánh mắt nảy lửa.
Cảm nhận được ám khí đang bao quanh mình,hắn lạnh xương sống.Nhìn qua tảng băng ngàn năm đang gồi bên cạnh mình,hăn gượng cười nhẹ một cái rồi nói:
- Chuyện gì mà mày nhìn tao ghê vậy?-Hắn giả ngu.
- Mày còn hỏi hả.Mày có biết tao đã phải bỏ học để đi kiếm mày không?Mày
biết tao kiếm mày mệt lắm không?-Khôi tức giận hét lên.Bao bức xúc kìm nén của cậu nảy giờ đều được bộc phát ra hết.
- Tao sorry.Tại tao có việc.-Hắn vỗ vỗ vai Khôi giảng hòa.
Lửa giận trong người Khôi cũng từ từ hạ dần.Cơn đói bụng ập đến.Đúng là từ sáng đến giờ,anh chưa có một cái gì bỏ vào bụng.Khẽ nhìn xug quanh nhà,không thấy một người giúp việc nào,Khôi hỏi:
- Giúp việc nhà mày đâu hết rồi?
- Không biết,tao mới về nhà mà.-Hắn trả lời.
Đột nhiên,mắt Khôi sáng lên,khẽ nhìn qua hộp bỏng ngô trê tay hắn,anh giật phắt lấy rồi ăn vô tư.Hắn ngạc nhiên nhìn hộp bỏng ngô biến mất không dấu vết,rồi lại nhìn qua tên thủ phạm đang vô tư sơi mà không để ý đến hắn.
- Mày ngon nhỉ.- Hắn ghiến răng nghiến lợi nói.
- Tao tìm mày đói bụng gần chết,ngay cả hộp bỏng ngô mà mày cũng tính toán à.-Khôi không rời mắt khỏi hộp bỏng ngô mà nói.
- Ok,coi như tao bù cho mày vậy.-Hắn khẽ nói.
Nhìn Khôi ăn như bị bỏ đói lâu năm,hắn cười nhẹ một cái.Thật không ngờ lại có một ngày hắn nhìn thấy được Khôi vứt bỏ lớp vỏ lạnh lùng mà sống thật với chính mình như vậy.
Bât chợt,Khôi nhớ ra mình hình như đã bỏ quên một thứ gì đó.Nhớ đi nhớ lại và cuối cùng là:
- Mày gọi điện cho Uyên đi.Cô ấy lo cho mày lắm đó.- Khôi nhẹ giọng.
- Sao?Vậy là con nhỏ đó đi tìm tao à?Sao nảy giờ mày không nói.-Hắn hét lên.Vội vàng lấy chiếc điện thoại trong túi ra rồi gọi cho nó.
Thấy tên hắn hiển thị trên màn hình điện thoại,nó vui mừng bắt máy rồi hỏi tới tấp.
- Cậu sao rồi?Cậu đang ở đâu?Có biết tôi lo lắm không hả?-Nó hét qua điện
thoại.
- Cô đang nói chuyện với ai đấy.Tôi không sao.Về nhà đi.Tôi đang ở nhà.
- Hihi...Sorry,được rồi,tôi về nhà ngay.-Nó cười giảng hòa rồi lên taxi và chạy nhanh về biệt thự.
Bước vào nhà,thấy hắn bình yên ngồi trên ghế cùng với Khôi,mọi lo lắng hoàn toàn biến mất.Nghe tiếng bước chân,hắn quay lại nhìn thì thấy nó đang nhìn mình,cười nhẹ một cái với nó rồi quay lại tiếp tục xem ti vi.Nụ cười của hắn lọt vào mắt nó,khuôn mặt nó đỏ ủm lên.Vội càng chạy vào trong để che dấu khuôn mặt đáng xấu hổ này.
- Nè,đi đâu đấy?-Hắn hỏi.
- Tôi vào bếp làm đồ ăn cho cậu.Bộ cậu không đói à.-Nó không quay mặt lại mà trả lời.
- Không,tôi không đói nhưng thằng Nic đói.Làm gì cho nó ăn đi.-Hắn nói rồi tiếp tục xem phim.
Còn nó thì đi thẳng vào phòng bếp.Sau 5' vật lộn với đóng đồ ăn.Nó cuối cùng cũng làm ra được vài món cơ bản.Khẽ ra kêu cả hai vào,nó đi đến dọn các món ra trước mặt hai người.Khôi đang đói bụng nên ăn ngâu nghiến.Còn hắn,suốt cả buổi nó chỉ thấy hắn gắp được vài miếng.Ăn xong,hắn và Khôi có việc phải đi đâu đấy,còn nó thì về phòng để chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai.
Trên con đường quốc lộ,một con sieu xe phóng như bay và dừng lại trước một tòa nhà lớn mang tên R.I.P.Khẽ lấy chiếc mặt nạ đeo vào,hắn và Khôi bước xuống xe.Cả hai đi vào trong tòa nhà và lên tầng cao nhất.Đứng trước chiếc cửa có ghi bảng hiệu "Leader".Đẩy cửa ra và bước vào,hắn ngồi lên chiếc ghế của mình,còn Khôi thì ngồi đối diện.
Lấy một tập hồ sơ màu đen,Khôi quăng lên trước mặt hắn.Lẳng lặng nhìn tập hồ sơ trước mặt,hắn lấy lên và mở ra.Bên trong là sơ yếu lý lịch của một người mang tên Nguyễn Hoàng Kỳ Nam.Chưa nhìn qua nội dung,hắn lại ném qua cho Khôi rồi nói:
- Đọc đi.
- Họ tên là Nguyễn Hoàng Kỳ Nam,17 tuổi.Con trai của chủ tịch tập đoàn Nguyễn Kỳ.Hiện đang điều hành tổng công ty IslAnd ở Anh.Từ nhỏ đã sống với dì dượng.Ba là Nguyễn Kỳ Nguyên.Mẹ là Hoàng Phương Quyên.Thuộc gia tộc King-Queen.Nằm trong top 10 bảng xếp hạng quý tộc.Từng là hội trưởng hội học sinh của Moon.-Khôi tuôn một tràng.
- Hắn ta đang ở đâu?
- Anh.
- Được rôi,ra ngoài đi.
Nghe được lệnh của hắn,Khôi đứng dậy rồi bước thẳng ra ngoài.Khi đã nghe thấy tiếng đóng cửa,hắn cầm tập hồ sơ lên rồi khẽ lấy tay vuốt vuốt vào khuôn mặt của chàng trai tên Kỳ Nam rồi nói:
- Rất vui được gặp lại.
Trong bar tiếng nhạc sập sình lúc nhanh lúc chậm,ở trong một góc tối,một cô gái bắt chéo chân rồi nhâm nhi ly rượu trên tay,điệu bộ thật tao nhã nhưng cũng rất cuốn hút.Từng cử chỉ của cô đều lọt vào trong mắt của một chàng trai đứng cách đó không xa.Chàng trai khẽ bước đến bên cạnh bàn của cô.Ngồi xuống bên cạnh cô,cẩm lấy ly rượu của mình rồi cụng vào ly của cô.Cô hơi ngạc nhiên khi thấy hành động của anh và còn ngạc nhiên hơn khi thấy khuôn mặt hoàn mĩ của anh.Cô không ai khác mà là Thiên My,còn anh cũng không phải ai xa lạ mà là Rin.
- Sao lại là anh nữa?-Cô nhếch nhác mở miệng.
- Tại sao lại không phải là tôi.- Rin hỏi xoáy lại cô khiến cô hơi có tý chán ghét.
- Hứ,anh ở đây làm gì?
- Đây là bar của tôi.Tôi muốn ở đâu là quyền của tôi.-Rin đá đểu
- Vậy thì tùy anh,tôi đi.-Nói xong,Thiên My bước đi trước con mắt ngạc nhiên của Rin.
Giữ chặt lấy tay cô và níu lại,không ngờ lực kéo của anh quá mạnh khiến người cô ngồi lên trên đùi anh,cả người của cô đều tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh.Nữa ngày trời,cô mới phát hiện ra tình cảnh éo le của mình.Quay lại nhìn cái tên đã gây ra vụ việc này thì một lần nữa,do khoảng cách quá gần,khuôn mặt cô chạm vào mặt anh.
Mắt chạm mắt.môi chạm môi.Không thể nào,đây là second kiss của cô.Tại sao cả hai nụ hôn của cô mà tên này lại cướp mất vậy chứ.Cô vội vàng đẩy anh ra,giơ tay lên định cho anh một tát thì anh đột nhiên hiểu ý của cô liền bắt lấy tay cô lại rồi khẽ nói:
- Là cô hôn tôi đấy chứ.Tôi vô tội.
- Anh còn dám nói,nếu không phải anh kéo tôi thì đâu có ra nông nổi này.-
Thiên My trút giận lên người Rin.
Cô bây giờ mới nhớ ra,mình đang ngồi trong lòng Rin.Cô vội vàng bỏ Rin ra rồi bước xuông nhưng đã bị cánh tay ai đó giữ lại.
- Anh vô sỉ.Mau bỏ tôi ra.-Thiên My gần như là hét lên.
- Tôi vô sỉ à?Cho cô nói lại.-Rin dùng ánh mắt đe dọa nhìn Thiên My.
- Tôi nói là anh vô sĩ.Dù anh có bắt tôi nói lại cả ngàn vạn lầ vẫn vậy thôi.-
Câu nói của Thiên My vừa dứt thì đột nhiên,Rin hôn vào môi cô một lần nữa.Thiên My trợn tròn mắt lên nhìn Rin.Cái quái gì đang diễn ra thế này,nụ hôn thứ ba trong đời của cô.Bỗng nhiên,Thiên My ngừng dãy dụa,nước mắt của cô rơi xuống,đi vào trong đôi môi của hai người,mặn chát.
Rin hốt hoảng vội buông Thiên My ra,lấy tay lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt đầy hoàn mỹ của My.
- Đáng ghét,anh là đồ đáng ghét.-Thiên My vừa khóc vừa nói,vừa đánh mạnh vào ngực Rin.
- Anh xin lỗi.-Rin cầm chặt lấy tay Thiên My rồi nói.
- Anh chết đi.-Thiên My rút tay của mình ra rồi bỏ đi.
Trong tiếng nhạc sập sình,Rin ngồi một mình trong góc tối,Ron đi ra,ngồi bên cạnh Rin,vỗ vỗ vai anh rồi khẽ nói:
- Mày yêu rồi Rin ạ.