Về đến khách sạn, Simon bật máy tính lên và kiểm tra vị trí của cô, chỉ để chắc chắn gã đã thuyết phục được là cô an toàn và cô không chạy tháo thân để tìm đến cuộc sống thực sự của mình. Tốt - cả chiếc Explorer và điện thoại di động đều ở nguyên chỗ đó, không di chuyển, nên có thể cô đang ở trên giường. Gã cài chương trình gửi tin nhắn tới điện thoại cầm tay nếu thiết bị định vị bắt đầu di chuyển, chỉ để phòng nếu cô nàng lại giở trò lừa bịp.
Gã rất muốn được ở lại, nhưng khi hôn cô gã cảm nhận được sự dè dặt từ phía cô, có vẻ cô không muốn dính dáng với gã nữa, ít ra là vẫn chưa. Gã ghét phải đợi, nhưng dù sao gã cũng sẽ đợi. Tuy nhiên lúc này bức màn bí ẩn giữa gã và Andie đã hạ xuống, bản năng mách bảo gã phải hành động nhanh và gọn. Cô ấy đã từng kiếm sống bằng cách hầu hạ đàn ông, giấu đi các nhu cầu của bản thân và chỉ thể hiện những gì đàn ông thích nhìn thấy. Cô ấy cần thời gian, đúng vậy, nhưng cô ấy cũng cần được người khác ham muốn vì chính con người mình. Cần được tán tỉnh, đeo đuổi; cần một người đàn ông để chiều chuộng cô ấy.
Kiên nhẫn là một hình thức khác của sự cứng đầu. Có thể điều đó có nghĩa gã là một thằng khốn vì không chịu bước ra khỏi cuộc đời cô và để cô yên thân, sau tất cả những việc đã làm và những đớn đau gây ra cho cô. Thế thì sao? Gã thà làm một thằng khốn để có được cô còn hơn làm người tử tế mà mất cô mãi mãi.
Nếu như Andie không hề có phản ứng gì, gã đành chấp nhận mất cô và để cô tự do, nhưng cô lại ngồi bối rối trên chiếc ghế, và gã đủ hiểu phụ nữ để biết cô đang nhớ lại những gì xảy ra giữa họ. Gã đủ hiểu cô, nhờ buổi chiều họ bên nhau, biết cô trông sẽ như thế nào khi khao khát. Cô muốn tỏ ra dửng dưng nhưng không thể, chẳng khác gì gã tỏ ra hờ hững với cô. Gã muốn làm điều đó; gã muốn quên cô ngay khi bỏ đi. Và lần đầu tiên trong đời gã, điều đó không xảy ra. Gã phải đối mặt với thực tế, chứ không phải là hoa hồng với ba thứ mơ ước viển vông, và những gì xảy ra giữa họ là thực - chưa được công khai, chỉ mới chớm, nhưng là có thực.
Chắc chắn cô vẫn ở nhà, ít nhất là lúc này, Simon bèn lấy đồ nghề sơ cứu ra và cẩn thận khử trùng vết thương trên cánh tay rồi xịt thuốc gây tê. Giảm đau chỉ là tạm thời nhưng cũng giúp gã bớt đau khi khâu. Vết rách lỗ chỗ khiến vết thương càng đau hơn. Sau khi chấm một chút kháng sinh lên trên các mũi khâu, gã đặt một miếng băng dán lên rồi cẩn thận gói ghém bộ sơ cứu mini, ghi chú những thứ cần bổ sung. Gã luôn mang bộ sơ cứu bên mình và nó đã cứu sống gã nhiều lần. Ở vùng nhiệt đới, một vết thương hở, dù nhỏ thế nào, cũng dễ gây chết người như chơi.
Sau đó, vừa ngáp gã vừa vốc vào miệng mấy viên thuốc kháng viêm trước khi trút bỏ quần áo. Tắt đèn xong gã vật ra giường. Điện thoại sẽ báo khi có tin nhắn đến, và đánh thức gã nếu cô quyết định đào tẩu, nhưng gã khá chắc chắn cô sẽ không đi đâu đêm nay. Nếu có ấp ủ mưu đồ gì trong đầu, cô sẽ giả bộ ở yên đó vài ngày hòng bịt mắt gã. Cô nàng ngấm ngầm, quỷ quyệt nhưng gã còn cáo hơn. Gã đi ngủ vì biết rõ rằng lúc này mọi chuyện đều được kiểm soát.
***
Andie ngủ dậy muộn bất thường và cuối cùng cũng loạng choạng lê được vào phòng bếp lấy một tách cà phê lúc 11 rưỡi. Đầu cô đau như búa bổ, có lẽ do hậu quả từ việc tăng tiết adrenaline, hoặc cũng có thể do cô đang thiếu một liều cafeine. Cô thường ra khỏi giường vào khoảng 8 giờ, đủ thời gian cho mấy việc lặt vặt trước khi đi làm, vậy là hôm nay cô uống ly cà phê đầu tiên trong ngày muộn ba tiếng so với mọi khi.
Cô uống hai viên aspirin rồi mang tách cà phê ra phòng khách. Bật chiếc ti vi cũ lên, cô cuộn tròn trong một góc sofa, lúc này chẳng muốn gì hơn là nhấm nháp cà phê và chờ hai viên aspirin phát huy tác dụng. cô xem ít tin tức buổi trưa, đủ để biết khả năng bão lại về chiều nay, và sau đó, dù đã uống cà phê, ngủ díp cả mắt.
Hai tiếng gõ cửa dứt khoát đánh thức cô. Chắc là hàng xóm, Andie cáu kỉnh nghĩ, quá muộn để quan tâm xem cô có sao không sau những tiếng đổ vỡ đêm qua. Ít nhất họ cũng nghe thấy tiếng cô đạp đổ cái ghế, nhưng có ai thèm đoái hoài liệu là trộm cắp hay có chuyện gì? Nếu cô nghe thấy tiếng động tương tự như vậy bên nhà hàng xóm, ít nhất cô cũng đập vào tường và gọi to xem mọi chuyện có ổn không.
Andie dừng lại trước khi mở khóa, vạch mành cửa và nhìn ra ngoài. Cô thấy mình đang nhìn chằm chằm Simon, bởi vì gã đang đứng chắn ở cửa vào. Không khí như rút hết khỏi buồng phổi của cô, như thể cô nhìn ra ngoài và thấy một con sói khổng lồ đang đứng đó. Gã nhìn cô qua lớp kính và nhướng mày lên như để nói, Sao hả?
Quá choáng váng, Andie để rơi tấm mành và đứng đó cả phút, cố gắng quyết định xem có nên mở cửa hay không. Cô đã mong là gã rời thành phố rồi. Vì cái quái gì mà gã còn lởn vởn ở đây nhỉ? Còn chuyện gì để nói đâu?
“Em nên mở cửa thì tốt hơn,” gã nói qua cánh cửa gỗ. “Tôi sẽ không đi đâu.”
“Có gì mới à?” cô càu nhàu, mở khóa và kéo cửa ra. Gã bước vào, một nụ cười thoáng trên môi. “Chuyện gì vậy?” cô hỏi, gạt mớ tóc rối bù ra khỏi mặt. Thậm chí cô còn chả thèm dùng lược cào qua, cóc thèm quan tâm.
“Tôi tới xem em có muốn đi ăn trưa không. Chắc là không nhỉ,” gã nói, giọng thoáng chút hài hước.
Andie ngáp và đi về phía sofa, co chân lên rồi nhét đôi chân trần xuống dưới đệm. Cô vẫn mặc chiếc quần ngủ và áo cộc tay, nên cô chẳng ra ngoài để ăn trưa hay làm gì khác. “Tôi cũng đoán là không,” cô lặp lại, nhăn nhó với gã. “Tôi vẫn chưa ăn sáng. Cảm ơn vì đã mời. Anh còn muốn gì nữa?”
Gã nhún một bên vai. “Đến đưa em đi ăn trưa thôi. Có gì đâu.”
Làm như cô tin chuyện đó ngay ấy. “Ừ, đúng rồi. Anh có làm gì mà không có ý đồ đâu.”
“Sống là trên hết.” Gã ngửa đầu, hít hà không khí. “Cà phê mới pha à?”
“Chưa lâu đâu.” Andie tính lại thời gian. Cô đã chợp mắt lâu hơn cô tưởng. “Pha cách đây một tiếng, chắc mùi vị vẫn chấp nhận được.” Cô cần thêm cà phê nên ngồi dậy và đi vào bếp, cầm theo cái cốc. “Anh muốn uống thế nào đây?” cô hỏi khi mở tủ bếp và với chiếc cốc khác, cao giọng để gã ở phòng khách vẫn nghe thấy.
“Đen,” tiếng gã vang lên ngay sau lưng làm cô giật mình, suýt đánh rơi chiếc cốc. Gã vươn ra để chụp lại, tay gã vòng quanh tay cô. Ngay tức thì cô thoát ra khỏi vòng ôm của gã, nhấc bình cà phê khỏi máy hâm nóng, đổ đầy hai cốc.
“Tạo ra chút âm thanh khi anh di chuyển đi,” cuối cùng cô lạnh nhạt lên tiếng.
“Tôi có thể huýt sáo.”
“Cái gì cũng được. Chỉ cần đừng ú òa tôi như thế.” Andie lại tỏ ra mất bình tĩnh hơn những gì cô muốn gã thấy, bởi vì khoảnh khắc đó khiến cô nhớ lại ký ức sống động khi gã đứng sau cô trên ban công căn hộ tầng thượng và làm tình với cô, thậm chí còn không quay người cô lại để hôn. Lúc đó, với gã cô không hơn một món đồ chơi tình dục, nhưng cô thì mờ mắt vì khoái cảm và qua buổi chiều nó nảy nở trong đầu cô tới mức cô nghĩ gã sẽ mang mình đi cùng. Cô vẫn thấy bỏng rát bởi nỗi nhục nhã khi bị rũ bỏ.
Cô đặt chiếc cốc xuống và hít một hơi thật chậm, thật đều. “Tôi cứ nghĩ anh đã đi rồi chứ,” cô nói chả kiêng nể gì. “Tôi muốn anh biến đi.”
“Bởi vì đêm qua tôi đã hôn em à?” Ánh mắt sắc sảo của gã nhìn cô chăm chú.
“Bởi vì anh là anh, tôi là tôi. Tôi biết trước đây tôi là người như thế nào, nhưng kể từ sau vụ tai nạn tôi chỉ có một mình…” Chết tiệt, gã thừa biết điều đó; gã theo dõi nhất cử nhất động của cô suốt thời gian qua. “Và tôi nghĩ được ở một mình là điều tuyệt nhất với tôi. Tôi luôn quyết định sai lầm khi dính dáng tới đàn ông. Buồn nhỉ, nhưng mà đúng vậy đấy.”
“Tôi chẳng yêu cầu em phải quyết định điều gì. Em phải ăn, đúng không nào? Vậy thì đi ăn trưa thôi. Hay ăn sáng. Lúc nào cũng có thể tới một quán bánh kếp mà.” Giọng gã nhẹ nhàng, dễ chịu và nếu không cảnh giác có lẽ cô đã nhầm đó là sự an toàn. Một quán bánh kếp thì nguy hiểm tới mức nào? Vấn đề ở chỗ, chẳng có điều gì là an toàn với người đàn ông này, ít nhất là từ gã và lý do chính là những kinh nghiệm xương máu của cô với gã.
Cô lắc đầu. “Tôi chẳng muốn đi đâu với anh hết.”
“Nếu em chịu đi, tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của em.”
Andie cứng người, giận chính mình vì lời đề nghị quá cám dỗ và gã biết tỏng. Cô biết mình phải tránh xa gã, thật xa, nhưng gã đã đem cơ hội cho cô khám phá bất cứ điều gì về gã ra làm mồi nhử, và cô lao vào nó như con chim ưng lao vào con thỏ. Gã nhìn cô bằng vẻ thú vị lấp lánh trong mắt, khóe miệng cong lên, sự cảnh giác trong gã hạ xuống, vẻ vô cảm thường ngày biến mất, và Andie run rẩy trước sự lôi cuốn ấy. Tuy nhiên, cô cố không để mình bị lung lạc. “Tôi chẳng muốn biết gì về anh hết.”
“Chắc chắn là em muốn biết, kiểu như làm thế nào tôi lại có một hình xăm trên mông chẳng hạn.”
“Anh chẳng có cái hình xăm nào trên mông hết!” Andie bật lại, lườm gã. Cô đã thấy cặp mông gã và cô đâu có mù; cô hẳn phải trông thấy một hình xăm nếu có chứ.
Gã bắt đầu tháo thắt lưng.
“Này, đừng có làm thế!” cô hét lên, cảnh báo. “Anh không cần phải…”
Gã nắm lấy dây khóa và kéo nó xuống.
Andie quên béng mất mình đang nói gì.
Gã quay lại, móc ngón cái vào cạp quần jeans và lôi xuống. Gấu áo bao quanh cạp quần để lộ những đường cong cơ bắp; gã với ra sau để kéo áo lên và nó kia rồi, chếch trên hông phải là một mẫu vẽ trừu tượng như hình mê lộ uốn cong huyền bí. Ngón tay cô đột nhiên co giật trước ham muốn mãnh liệt được vươn ra và chạm vào nơi ấy.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, cố lấy giọng bình thản. “Hình lạ đấy. Nó có nghĩa là gì vậy?”
Gã kéo quần lên, nhét đuôi áo vào trong, quay mặt lại với cô khi kéo khóa và cài thắt lưng, ánh nhìn thích thú. “Tôi sẽ nói cho em biết khi chúng ta ăn.”
“Chết tiệt,” cô gầm gừ, rồi quay gót đi vào phòng ngủ sửa soạn.
Mười phút sau Andie bước ra ngoài, chỉ đánh răng, chải đầu, thay bộ đồ ngủ bằng quần jean và áo thun tháo mỗi một nút trên cùng vì giờ cô không mặc đồ khoét sâu nữa - vết sẹo trên ngực luôn nhắc nhở cô rằng mọi chuyện đã khác. Cô thậm chí còn chẳng buồn trang điểm tí nào, bởi vì cô đâu có cố quyến rũ gã hay bất cứ ai khác. Sục chân vào đôi dép xỏ ngón, cô nhìn xuống những móng chân trần của mình và khịt mũi. Vẻ ngoài của cô đối lập với hình ảnh khi Rafael trao cô cho gã, nhưng nếu gã không thích cô như này thì cứ việc biến.
Gã mỉm cười khi thấy cô, nụ cười chân thành. “Em đẹp lắm,” gã nói.
Một câu nói trái ngược hẳn với những gì cô nghĩ, cô vội dừng lại, miệng há hốc. “Tôi, ừ, cảm ơn anh. Nhưng… mắt anh có vấn đề à?”
“Không, mắt tôi không có vấn đề gì cả,” gã trịnh trọng trả lời như thể đấy không phải là câu hỏi tu từ. Gã vươn ra chạm vào tóc cô. “Tôi hơi tiếc những lọn tóc xoăn nhưng tôi thích màu này. Giờ em không chưng diện, không dễ vỡ. Tốt. Miệng em vẫn… thôi đừng để ý.”
“Đừng để ý cái gì?” Gã vờn cô như vờn một con cá mắc câu. Cô biết, nhưng chẳng làm gì khác được. Miệng cô làm sao nhỉ? Cô không nên hỏi tới vì câu trả lời chắc chắn liên quan tới cái giường và cô không muốn nhắc đến nó, nhưng… miệng cô thế nào nhỉ?
“Tôi sẽ nói với em khi chúng ta ăn,” gã nói.
Cho tới tận khi họ ngồi trong quán của chuỗi nhà hàng IHOPs, có thực đơn trong tay, cà phê bốc khói trước mặt, Andie mới nhận ra gã nói gã sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô, nhưng không nói sẽ trả lời trung thực. Bực mình vì không nghĩ ra cái bẫy đó sớm hơn, cô đập thực đơn xuống bàn và nhìn gã thất vọng. “Trả lời bất cứ câu hỏi nào là một lẽ, nhưng liệu anh có nói thật hay không?”
“Tất nhiên,” gã trả lời không ngần ngại, quá trơn tru nên cô biết mình đã mắc bẫy.
“Anh nói dối.”
Gã đặt menu xuống. “Andie, thử nghĩ xem. Việc gì tôi phải giấu em hay em phải giấu tôi?”
“Làm sao tôi biết được? Nếu tôi biết mọi thứ về anh tôi đã chẳng phải hỏi, thế giờ tôi bắt đầu được chưa?”
“Câu trả lời hay.”
Simon mỉm cười với cô. Cô ước gì gã đừng cười như thế nữa. Khi gã cười, cô quên mất gã là kẻ chuyên giết người thuê, quên mất thứ chảy trong huyết quản của gã là nước đá, và việc gã đã làm cô đau đớn hơn bất kỳ gã đàn ông nào trên đời khi bỏ rơi cô. Nhưng nghĩ về việc ấy khiến cô nhớ ra hình xăm trên hông gã và không hiểu sao trước đây cô lại không phát hiện ra nó.
“Thế hình xăm của anh có ý nghĩa gì?”
“Tôi chả biết. Nó là mốt hình xăm của tụi nhóc bây giờ. Tôi vừa dán nó sáng nay.”
Đang nuốt dở ngụm cà phê, cô sặc và bụm tay lên miệng và mũi, cố không phun cà phê ra khắp bàn. Sau khi cố gắng nuốt xuống, cô cười vì gã đã khéo léo gài cô làm theo những gì gã muốn. “Anh ăn gian và tôi đã mắc bẫy. Tôi biết anh chẳng có cái hình xăm nào hết mà.”
Người phục vụ tới, giấy bút sẵn sàng. “Quý khách đã chọn được món chưa ạ?”
Andie gọi trứng bác, thịt xông khói, bánh mỳ nướng, Simon gọi một phần y hệt và thêm khoai tây sợi chiên giòn. Người phục vụ vừa đi khỏi, cô đặt cốc cà phê xuống để không làm mình bẽ mặt vì sặc nếu chẳng may gã còn chiêu trò gì giấu trong tay áo hay trong quần không chừng.
Có vô số điều Andie muốn hỏi gã, nhưng có vài điều cô không dám hỏi bởi vì không chắc mình muốn nghe câu trả lời. Cô cảm thấy như mình đang cầm gậy chọc vào một con hổ, cho dù con hổ có mời cô thì đây là một trò quá mạo hiểm.
Cô bắt đầu với câu hỏi dễ nhất, cho mục đích của riêng mình. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lông mày gã nhướng lên đôi chút vì ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. “Ba mươi lăm.”
“Ngày sinh của anh?”
“Mùng 1 tháng 11.”
Andie im lặng. Cô muốn biết họ thật của gã, nhưng có lẽ chỉ nên biết vậy thì hơn. Những bí mật của gã đen tối hơn của cô, những ranh giới càng khiến gã thành một kẻ hung dữ và buồn bã.
“Hết rồi à?” gã nói, khi không thấy câu hỏi nào khác. “Em chỉ muốn biết ngày sinh và tuổi tôi thôi à?”
“Không, đó không phải là tất cả. Việc này khó hơn tôi tưởng.”
“Em có muốn biết tôi giết người lần đầu tiên năm bao nhiêu tuổi không?”
“Không.” Cô vội vàng nhìn quanh xem có ai nghe thấy không, nhưng giọng gã quá thấp và chẳng có ai nhìn họ kinh sợ hết.
“Mười bảy tuổi,” gã thản nhiên tiếp. “Tôi phát hiện ra mình có năng khiếu bẩm sinh trong việc giết chóc. Tuy nhiên tôi đã thôi không làm việc đó từ năm ngoái, sau khi ngồi trong nhà nguyện của một bệnh viện và khóc vì đã đứng ngoài phòng bệnh để lắng nghe câu chuyện giữa em với y tá. Và tôi biết em không chỉ còn sống mà còn nguyên vẹn. Tôi đã bỏ nghề từ khi đó.”