“Đa tạ huynh, những việc này chúng ta tạm thời khoan bàn đến, đợi khi trở về Xích Kinh mới thương lượng, còn về việc mà huynh vừa nói, muội hy vọng huynh có thể ủng hộ muội, Duyệt Nhi biết trong lòng huynh đang lo lắng sau khi muội dính líu tới Ma Huyễn thành sẽ đem lại không ít phiền phức, nhưng ca huynh đừng quên, Thành Nhi và Dịch Nhi là cốt nhục của hắn, cho dù muội có không muốn cùng hắn có quan hệ thế nào thì phần huyết thống này vĩnh viễn không thể cắt đứt, hơn nữa muội chẳng phải người sợ chết, cho dù không dính dáng đến Ma Huyễn thành thì phiền phức cũng dứt không hết! Với thân phận là một luyện đan sư, nguy hiểm hơn ngự lực sư và ngự thú sư, điều này ắt huynh cũng hiểu rõ.” Lam Tử Duyệt mỉm cười nói, về phần Nam Cung Thần Huân, nàng đã đáp ứng yêu cầu của Lam Tử Duyệt trước, vì phần ái tình thuần khiết đó, lần trở về này, nàng sẽ trợ giúp hắn một tay, giúp hắn vượt qua ải này.
“Duyệt Nhi, huynh tôn trọng quyết định của muội, muội thật sự trưởng thành rồi, không còn là tiểu Duyệt Nhi cần huynh bảo vệ nữa, cũng không còn là tiểu muội muội hay khóc nhè như xưa nữa.” Lam Tử Thiên niết niết gương mặt mềm mại của Lam Tử Duyệt, ôn nhu nói, bất luận hắn Duyệt Nhi đưa ra quyết định gì hắn đều tôn trọng, chỉ là lần này sau khi trở về Xích Kinh, hắn tuyệt đối không để ai ức hiếp muội muội của mình.
“Duyệt Nhi biết huynh là tốt nhất.” Khắc này, Lam Tử Duyệt giống như một nữ hài được ca ca sủng nịnh đến hư, cười đến vô ưu vô lo.
“Trở về nghỉ ngơi đi! Ngày mai phải khởi hành sớm? Muội hôm nay cũng mệt rồi, nên nghỉ sớm mới phải.” Lam Tử Thiên đau lòng nói, kéo Lam Tử Duyệt đi về phía xe ngựa. Lam Tử Duyệt cứ như thế ngẩng nhìn bóng lưng tuấn dật trước mặt, mặc Lâm Tử Thiên kéo mình đi, hơi ấm nơi bàn tay ấy khiến lòng nàng ấm áp, ca huynh là một người nhu tình tựa thủy, sau này ai lấy được nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều dậy, vui vẻ lên đường, Niên Bình Sùng sau một đêm trăn trở suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, hắn vẫn sẽ cùng nam nhân bà duy trì mối quan hệ bằng hữu không dễ dàng này, cho nên, mới sáng sớm, hắn đã cùng Lam Dịch Dịch nháo loạn một hồi, ầm ĩ đòi ăn xong mới lên đường.
Xe ngựa một mực thúc chạy trên đường, đến giữa trưa, đã cách thị trấn tiếp theo không xa.
Xe ngựa của Long Thiên Tuyệt ở phía trước, đột nhiên có 2, 3 chiếc xe ngựa dừng lại bên ven đường, xe của họ bị cứ thế bị chặn lại.
Thịnh Đông quan sát xung quanh, dừng xe ngựa, liền bẩm báo “Bẩm báo thành chủ, phía trước bị xe ngựa khác chặn đường, hơn nữa trên trời xuất hiện đám mây đen, một mực không tan, hẳn là ngăn trở đường đi.”
“Bổn tọa biết rồi, bổn tọa xuống xem thử.” Long Thiên Tuyệt đáp lời.
“Thiên Ngâm, đi, đi xuống nhìn xem.” Long Thiên Tuyệt đã nghe sự tình hắc vân (mây đen), chuyện này chỉ sợ có điểm kỳ quặc, hắn vẫn nên đích thân đi xem.
“Ân! Đệ và huynh cùng đi, rốt cuộc là kẻ nào vô vị như vậy, cho mấy đne phủ kín, hắn sẽ phá nát mây đen này, phải nghiêm túc giáo huấn tên đó một phen.” Long Thiên Ngâm buồn bực nói, đường rộng thênh thang vậy mà cũng vướng phải phiền phức.
Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm nhanh chóng bước xuống xe ngựa.
Long Thiên Tuyệt quay đầu nhìn, Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch vừa đúng lúc mở cửa xe ngựa, cũng chuẩn bị bước xuống xe.
Long Thiên Tuyệt tức tốc bước qua, nói: “Dịch Nhi, Thành Nhi, phụ thân ôm các con xuống xe.”
“Cám ơn phụ thân, phụ thân thật tốt!” Lam Dịch Dịch ngọt ngào nói, vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt cổ Long Thiên Tuyệt, trong lòng vui vẻ không thôi.
Sau khi ôm Lam Dịch Dịch xuống xe ngựa, Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Thành Thành, nó cắn chặt môi dưới, cũng không đưa tay cho Long Thiên Tuyệt.
“Thành Nhi….” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng gọi.
Lam Thành Thành ngẩng đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, mới chầm chậm đưa tay về phía Long Thiên Tuyệt, bất thình lình có một người phụ thân, nó vẫn có chút không quen cho lắm.
Long Thiên Tuyệt nở nụ cười, hắn sẽ dùng phần tình thương vốn có của một người phụ thân cảm động Thành Nhi, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến Thành Nhi cả ngày đều mỉm cười khi đối diện với người khác.
Lam Tử Thiên và Niên Bình Sùng đều đồng thời bước xuống xe ngựa.
“Dịch Nhi, mẫu thân con đâu? Không phải đến giờ còn đang ngủ nướng đi?” Niên Bình Sùng nhìn xe ngựa của họ u phiền nói, Huyền lão gia xem ra cũng già thật rồi, đến giờ còn chưa xuất hiện.
“Niên thúc thúc, thúc sai rồi, mẫu thân không phải đang ngủ nướng mà là người mệt quá dậy không nổi. Niên thúc thúc thúc nói nhỏ thôi, đừng đánh thức mẫu thân.” Lam Dịch Dịch làm động tác xuỵt xuỵt.
“Biết rồi, biết rồi, đi, đi phía trước xem thử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Niên Bình Sùng nhìn Long Thiên Tuyệt, trong lòng ít nhiều cảm thấy tên này thật chướng mắt, dù gì trước giờ việc ôm Thành Nhi và Dịch Nhi đều do hắn phụ trách, giờ thì tốt rồi, hắn có người nối nghiệp rồi.
Long Thiên Tuyệt bước về phía trước, vừa nhìn, là Nam Cung Thần Huân và Mộc Thành Phong, Thiên Tú Vy và Lam Tử Nhu bọn họ, vừa đứng ngay dưới đám hắc vân đó, không biết đang thương thảo chuyện gì.
Vừa nhìn thấy Thiên Tú Vy, Lam Thành Thành liên nhớ đến sự tình đêm qua, oán giận trong lòng lập tức trỗi dậy, thân hình nhỏ bé trong phút chốc bay lên, hướng về phía Thiên Tú Vy.
“Thành Nhi….” Long Thiên Tuyệt vội hét lên, Thành Nhi là đang nóng lòng phục thù sao?”
“Phụ thân, sao người lại phải ngăn ca ca, bọn họ đáng chết, phụ thân chắc người không biết, mẫu thân đêm qua vì bảo vệ Thành Nhi và Dịch Nhi, lo chết đi mất, mẫu thân không chấp nhận Thành Nhi và Dịch Nhi chịu phải nửa điểm khinh thường, Dịch Nhi và Thành Nhi cũng không cho phép kẻ nào khinh khi người, nữ nhân thối nhất định phải chết.” Lam Dịch Dịch khi đối diện với kẻ thù đều nhẫn tâm tàn độc, tuyệt không mềm lòng, điểm này, hai huynh đệ ngược lại tương đối giống nhau.
“Dịch Nhi, phụ thân không phải muốn ngăn cản Thành Nhi báo thù, mà là lo lắng cho Thành Nhi, làm việc tuyệt không thể lỗ mãng hành sự, Dịch Nhi con cũng phải ghi nhớ điểm này, bất luận kẻ thù là ai, cũng không nên khinh suất.” Long Thiên Tuyệt kéo cánh tay nhỏ nhắn của Lam Dịch Dịch, bên đi bên nói.
“Phụ thân,điểm này Dịch Nhi rất rõ, mẫu thân cũng thường nói với Dịch Nhi và ca ca.” Lam Dịch Dịch ngẩng gương mặt nho nhỏ của mình, nhu nhu nói, âm thanh nhu nhu của Dịch Nhi khiến trong lòng của Long Thiên Tuyệt trở nên mềm mại.
“Mẫu thân đem các con dạy dỗ thật tốt.”
“Cái kia, nam nhân bà vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, đem hài nhi của mình dạy dỗ thành thiên tài, đâu giống như kẻ nào, không làm gì cả liền có được hai đứa con thiên tài!” Niên Bình Sùng bước phía sau Long Thiên Tuyệt, châm chọc bất mãn.
Lam Tử Thiên lắc đầu bật cười, Bình Dương thiếu chủ này thật là được lý không tha người.
Long Thiên Tuyệt cũng không so đo với Niên Bình Sùng, điều Niên Bình Sùng nói là sự thật, hắn thật sự cái gì cũng chưa làm, liền có được hai hài nhi thiên tài.
Long Thiên Ngâm trừng mắt nhìn Niên Bình Sùng, tên này, là đang đố kỵ với đại ca sao? Có bản lĩnh thì tự mà sinh một đôi hài tử thiên tài đi! Sao lại nói thẳng như vậy!
“A! Ngươi …. Ngươi muốn làm gì?” Lam Thành Thành thình lình xuất hiện trước mặt Thiên Tú Vy, khiến Thiên Tú Vi hoảng sợ ngã xuống mặt đất, bọn họ không phải đã chết rồi hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
“A! Công chúa, người sao vậy, có bị thương ở đâu không?” Hỷ Nhi kinh hãi kêu to, chỉ mong thu hút sự chú ý của Nam Cung Thần Huân.
Mộc Thành Phong và Nam Cung Thần Huân đều kinh ngạc nhìn Lam Thành Thành, tốc độ quá nhanh! Sau đó ngẩng đầu nhìn bọn Long Thiên Tuyệt đang bước về phía họ.
“Giết ngươi.” Lam Thành Thành lệ khí đầy người, bên trong thân hình nhỏ nhắn tỏa ra sát khí xung thiên, ngay cả Mộc Thành Phong và Nam Cung Thần Huân đều cảm nhận được, hai người đều kinh ngạc cúi đầu nhìn Lam Thành Thành.
“Hỗn xược, tuổi còn nhỏ đã ra tay tàn độc, lớn rồi thì ra thể thống gì, Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho Vy Nhi!” Thiên Tú Vy bộ dạng nũng nịu, khóc tựa lê hoa đái vũ, đáng thương hề hề.
“Vy Thành công chúa, kẻ hỗ xược mới là ngươi, trước mặt bổn cung, cả gan * Hoàng Thượng.” Lam Tử Như đã nhẫn nhịn ả Thiên Tú Vy này một ngày một đêm rồi, cả ngày này, ả Thiên Tú Vy này cứ bám lấy Hoàng Thượng, kẻ mù cũng biết tham vọng của ả.
“Hoàng Thượng ……” Thiên Tú Vy không ngờ Lam Tử Nhu sẽ nói với ả như vậy, ánh mắt khẩn cầu nhìn Nam Cung Thần Huân.
“Im miệng hết cho trẫm.” Nam Cung Thần Huân tức giận quát, hắn chán ghét đám nữ nhân này, phiền chết hắn, một chút cũng không giống Duyệt Nhi, nàng vẫn luôn hiểu hắn.
Nam Cung Thần Huân nhìn Lam Thành Thành, đứa trẻ này là hài nhi lần trước gọi Duyệt Nhi là mẫu thân đây sao? Nhưng lại cảm thấy không giống lắm, khí chất không tương đồng.
“Ca ca, giết ả ta đi, một hồi mẫu thân dậy cũng sẽ trừ khử ả, miễn cho mẫu thân phải thân phải động thủ, khiến người lại mệt.” Lam Dịch Dịch xa xa hét lên.
Nam Cung Thần Huân kinh ngạc quay đầu, thì ra chúng là huynh đệ song sinh, hài tử đang nói mới chính là đứa bé ngày trước hắn gặp.
Nam Cung Thần Huân trong nháy mắt đau nhói, lòng hắn thật sự khổ không thể tả, nhưng lại chẳng một ai thấu hiểu.
“Bái kiến Hoàng Thượng.” Niên Bình Sùng chắp tay nói.
“Miễn lễ.” Nam Cung Thần Huân nhàn nhạt nói, cũng không ngẩng đầu.
“Long Thiên Ngâm của Ma Huyễn Thành bái kiến Hoàng Thượng.” Long Thiên Ngâm cũng chắp tay hành lễ, trong Niên Xích Quốc Nam Cung Thần Huân địa vị cao nhất, lúc gặp vẫn nên hành lễ.
Còn Long Thiên Tuyệt chỉ gật nhẹ, cũng chẳng hành lễ, Ma Huyễn thành của hắn có thể nói là độc bá một phương, xét về tình thế mà nói, không nằm trong phạm vi cai quản của Hoàng Đế Xa Xích Quốc, nhưng vì không muốn dẫn đến tranh nghị, về danh nghĩa vẫn là thuộc về Xa Xích Quốc.
“Không cần đa lễ.” Nam Cung Thần Huân cũng đoán ra thân phận của Long Thiên Tuyệt, hắn không nói thẳng thì hắn cũng không vạch trận.
Mộc Thành Phong cũng hướng họ gật gật đầu, xem như hỏi thăm.
“Tử Thiên….” Nam Cung Thần Huân đột nhiên phát hiện Lam Tử Thiên sau lưng Long Thiên Tuyệt vẫn một mực im lặng, kinh ngạc thốt lên, từ khi Duyệt Nhi xảy ra chuyện, Tử Thiên cũng không gặp hắn nữa, hắn biết không phải Lam Tử Thiên không muốn gặp hắn mà là sau khi gặp hắn sẽ nhớ đến nỗi thống khổ khi mất đi Duyệt Nhi.
“Hoàng Thượng, người vẫn khỏe chứ?” Lam Tử Thiên mỉm cười, phảng phất trở về ngày tháng trước kia.
Một nụ cười nhàn nhạt, mọi thứ đều bất ngôn nhi dụ *(*không nói cũng hiểu), Nam Cung Thần Huân biết, Tử Thiên đã buông xuống rồi.
“Hết thảy đều rất tốt, chỉ là thiếu mất người bằng hữu như ngươi bên cạnh.” Nam Cung Thần Huân mỉm cười nói, về sau có phải hắn lại có thể như trước cùng nhau đối tửu đương ca, ôm rượu vui hoan.”
“Nếu vậy thì thật tốt.” Lam Tử Thiên cũng đã buông xuống rồi,Duyệt Nhi cũng đã trở về, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi.
Nam Cung Thần Huân lại ngẩng nhìn xung quanh nhưng lại không thấy thân ảnh mà hắn muốn tìm, trong lòng toan đầy mất mát.
Lam Tử Nhu cũng giáp mặt Lam Tử Thiên, ả biết, thân phận của mình đã cao quý hơn xưa, ca ca Lam Tử Thiên này, ả không gọi cũng được, huống hồ hắn đã dọn ra khỏi phủ cũng đã đoạn tuyệt qua lại với phủ Thừa Tướng, ả muốn biết khi Lam Tử Thiên gặp lại mình sẽ có nét mặt gì, vạn không ngờ Lam Tử Thiên chỉ liếc nhẹ qua ả rồi như không thấy gì, thật đáng hận, nói thế nào thì ả cũng là phi tử của một nước. Đám người này, cư nhiên lại không có người nào hành lễ với nàng, thể diện của ả còn đâu?
“Cữu cữu, muốn hàn huyên thì đợi xử lý nữ nhân đó rồi hãy nói.”Lam Dịch Dịch ngẩng gương mặt không cao hứng của mình nói, rất bất mãn về việc hai người cứ mãi hàn huyên tâm sự, mẫu tử họ đêm qua mới từ động rắn đó thoát chết đó!
“Cữu cữu? Ngươi là hài tử của ai? Sao lại gọi hắn là cữu cữu?” Lam Tử Nhu kích động chạy đến trước mắt Lam Dịch Dịch, không ngừng thẩm vấn, vừa nghe thấy tiếng cữu cữu này, Lam Tử Nhu liền nghĩ ngay đến Lam Tử Duyệt, Lam Tử Thiên chỉ có một muội muội duy nhất chính là Lam Tử Duyệt, vậy chắn chắn là Lam Tử Duyệt, chỉ có hài tử của Lam Tử Duyệt mới gọi Lam Tử Thiên là cữu cữu.
“Ngươi là ai? Ngươi hỏi ta là ta phải nói ngươi nghe sao?” Lam Dịch Dịch không nghe ra khẩu khí thẩm vấn,gương mặt nho nhỏ không vui của mình ngẩng nhìn nữ tử ăn mặc lòe loẹt trước mặt, nó ghét nhất là loại nữ nhân mông ngẩng trên lời này.
“Ngươi….” Lam Tử Nhu không ngờ một tên tiểu hài tử lại cho nàng coi sắc mặt.
“To gan, không được vô lễ với Nhu Phi nương nương!” Cung nữ bên cạnh Lam Tử Nhu bước ra, quát Lam Dịch Dịch.
Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Ngâm, Niên Bình Sùng, Lam Tử Thiên đều không vui nhíu mày nhìn vị cung nữ đó, cung nữ bị dọa đến tâm kinh hồn phách, ả cũng không nói sai, đám người này sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như muốn nuốt chửng người khác vậy?
“Là Nhu Phi nương nương thì thế nào? chẳng lẽ phi tử của Hoàng Thượng liền có thể quản chuyện thần dân, gọi ai là cữu cữu cũng phải quản? Hơn nữa, người ta gọi là cữu cữu của ta, không phải cữu cữu của ngươi, ngươi kích động thế làm gì?” Lam Dịch Dịch mới không cần biết ả là ai! Chọc nó không vui thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Hắc Hắc!”
“Hề hề!”
Long Thiên Ngâm và Niên Bình Sùng nhịn không được bật cười, tiểu Dịch Nhi này thật biết ăn nói, ngay cả phi tử của Hoàng Đế cũng không sợ.
Thiên Tú Vy cười lạnh nhìn Lam Tử Nhu, nhất quốc phi tử cư nhiên ngay cả một tiểu hài tử cũng đối phó không xong, thật là mất mặt.
“Ngươi ….” Bị Niên Bình Sùng và Long Thiên Ngâm cười như vậy, Lam Tử Nhu càng thẹn quá hóa giận, tức giận đến không nói nên lời.
“Ngươi cái gì mà ngươi, hôm nay là do ngươi chọc giận tiểu gia ta, tránh ra, đừng cản đường, tiểu gia ta hôm nay không rảnh bồi ngươi, nếu sau này ngươi còn dám chọc đến tiểu gia ta đây thì nên cẩn thận một chút.” Lam Dịch Dịch ra dáng tiểu đại nhân, lướt qua Lam Tử Nhu, bước đến trước mặt Thiên Tú Vy.
Lam Tử Nhu chỉ có thể phẫn nộ nhìn thân ảnh Lam Dịch Dịch phía trước, trong lòng ả hiểu rõ nhất, Nam Cung Thần Huân sẽ không có khả năng nói giúp cho mình.
“Ca ca, huynh khi nào lại trở nên mềm lòng như vậy, huynh khi nãy đáng lẽ phải một chưởng đánh chết ả ta, theo lời Huyền gia gia nói để nữ nhân này lưu lại thế gian này là một đại họa.” Lam Dịch Dịch không vui nhìn Lam Thành Thành, nhân từ đối với kẻ thù chính là đẩy bản thân vào vòng nguy hiểm, đạo lý này, huynh ắt phải hiểu rõ hơn đệ.
“Dịch Nhi, không phải ta không giết ả mà là đã nghĩ ra cách khác hay hơn, ả không phải thích rắn lắm sao? Huynh nhớ đêm qua mẫu thân đã thu về vài con rắn, chi bằng để mẫu thân tỉnh dậy, gậy ông đập lưng ông, vậy không phải có ý nghĩa hơn sao? Những con rắn độc đó chắc chắn sẽ khiến ả hưởng thụ hơn bao giờ.” Lam Thành Thành tà ác nói, nét mặt này của nó có vài phần tương tự Lam Tử Duyệt.
“Cái gì? Các ngươi đang nói gì? Bổn công chúa ta đã làm sai chuyện gì? Sao lại đắc tội với các ngươi, nếu các ngươi đối xử với bổn công chúa như vậy thì tâm địa các ngươi ngoan độc đến cỡ nào!” Thiên Tú Vi biện giải cho bản thân, cho dù trong lòng vẫn thập phần lo sợ, nhưng bọn họ không có chứng cứ xác thực, thách họ cũng chẳng dám động đến nàng, Hoàng Đế Xa Xích Quốc còn đang đứng ở đây đây này! Hắn chắc không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn công chúa của một thành cứ thế chết đi như vậy được đi! Thiên Tú Vy vẫn cảm thấy còn chút cơ may.
Long Thiên Tuyệt mỉm cười, im lặng không lên tiếng, cứ để hai huynh đệ nó tự mình giải quyết vậy! Hài tử của Long Thiên Tuyệt hắn muốn chơi như thế nào cũng được.
Mộc Thành Phong nhíu mày nhìn Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành, chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi phải tìm Thiên Tú Vy báo thù?
“Để coi ngươi còn có thể mạnh miệng đến khi nào, đồ không biết xấu hổ, rõ ràng ngươi mới chính là nữ nhân tâm địa ngoan độc lại còn dám bảo chúng tôi độc ác, thật không sợ tổ tông mười tám đời thành Thiên Vy bị ngươi làm mất hết thể diện, còn không biết xấu hổ mà lớn tiếng ồn ào, ngươi không biết thẹn thì để tiểu hài tử là ta đây thẹn giùm!” Lam Dịch Dịch mặc kệ có ai ở đây, đối với những kẻ nó ghét nó tuyệt không buông tha, nhưng nếu như là ngươi nó thích vậy thì miệng của nó cũng như quết phải đường, ngay cả chú chim nhỏ trên cây cũng bị nó dụ xuống.
“Ngươi …. Tên tiểu tử nhà ngươi dám bôi dọa thanh danh bổn công chúa?” Thiên Tú Vy cũng tức giận đến không thốt nên lời, đáng thương thay ả vừa mới chê cười Lam Tử Nhu ngay cả một tên tiểu hài tử cũng đối phó không xong, bây giờ đến phiên ả, thế nhưng lại không hay chính ả lại trở thành trò cười trong mắt Mộc Thành Phượng – người vẫn còn ngồi bên trong xe ngựa.
“Chúng tôi có bôi dọa thanh danh của ngươi hay không trong lòng ngươi tự hiểu, công chúa ngươi đừng bảo với tiểu gia ta ngươi không quen biết một nữ nhân biết ngự xà, tất cả đều do ả triệu hồi.” Lam Dịch Dịch cười lạnh nói.
Nam Cung Thần Huân quan sát Lam Dịch Dịch, thật là một hài tử miệng mồm lẻo mép, tu vi của chúng xứng danh thiên tài, một đứa kim bậc, một đứa huyền bậc, thật sự khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác.
“Ngự xà? Ta không quen, người đáng sợ như vậy bổn công chúa làm sao quen biết được.” Thiên Tú Vy giảo biện, trong lòng phi thường lo sợ, không thể nào, chẳng lẽ Phần Cơ nhiệm vụ thất bại, thời canh này còn chưa trở về ắt đã thất bại rồi, nhưng nghe khẩu khí của Lam Dịch Dịch này dường như Phần Cơ đã bán đứng ả, làm sao bây giờ, ả phải làm sao mới đúng đây?
Hỷ Nhi sau khi nghe lời Lam Dịch Dịch vừa nói cũng bắt đầu sợ hãi, Phần Cơ thất bại rồi, đám người đó đến là để báo thù.
Hỷ Nhi đang mải mê suy nghĩ biện pháp, đột nhiên, một trận gió thổi đến, ngân quang lướt qua, Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi trong chốc lát đã bị bao vây bởi một đàn rắn.
“A…..! Cứu mạng!”
“AAAAA….” Hai tiếng thét chói tai vang lên.
Mọi người không ai đoái hoài gì đến Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi, chỉ quay đầu ngẩng nhìn.
Chỉ thấy Lam Tử Duyệt một thân bạch y,mái tóc dài qua eo, tùy ý lay động tựa vũ ý phiêu sa, tựa tơ tằm phảng phất bay lượn, như hoa mai mới chớm nở, vi kiến phồn hoa, đuộm vẻ điềm tĩnh, trên mặt đeo nửa bên mặt nạ, ý vị bên môi, khí chất tao nhã, đôi mắt xinh đẹp ẩn dưới chiếc mặt nạ ấy lộ ra vài phần nhàn nhạt hững hờ.
Nam Cung Thần Huân ngẩn ngơ nhìn Lam Tử Duyệt, đêm qua từ miệng Mộc Thành Phong hắn đã dò thám được Lam Mân Côi chính là Lam Tử Duyệt, Duyệt Nhi của hắn, theo như Mộc Thành Phong nói,Duyệt Nhi không bị mất ký ức, nàng ấy nếu đã không bị mất đi ký ức nhưng lại không nhận hắn, vậy có phải nàng ấy còn hận hắn hay không? Hận hắn không thể bảo vệ nàng thật tốt.
Ngược lại, Mộc Thành Phong thế nhưng lại cười lạnh nhìn Lam Tử Duyệt, Lam Tử Duyệt này không phải cuồng vọng lắm sao? Vậy thì để hắn gây chút phiền toái cho Lam Mân Côi, vừa hay tối qua cùng Nam Cung Thần Huân trò chuyện, hắn cũng thuận tiện tiết lộ với Nam Cung Thần Huân rồi.
Lam Tử Duyệt chầm chậm bước đến, Long Thiên Tuyệt tức tốc bước đến, ôn nhu hỏi: “Duyệt Nhi ngủ ngon chứ?”
“Không hề, bị mọi người làm tỉnh giấc, đang tức giận đây, tránh ra, đừng cản đường, ta phải tìm người tính sổ!” Lam Tử Duyệt không hiểu phong tình đáp, đây không phải lúc đàm tình thuyết ái.
“Được, bổn tọa bồi nàng.” Long Thiên Tuyệt cũng không tức giận, giọng nói ngược lại ôn nhu hơn.
Long Thiên Ngâm nhìn nét mặt ôn nhu của Long Thiên Tuyệt có chút không tin được, hắn sắp không nhận ra đại ca của mình rồi, đại ca có phải đã tìm ra pháp bảo gì hay không? Nhanh vậy đã học được cách truy đuổi nữ nhân, không được, một hồi phải đích thân đi hỏi huynh ấy.
“Mẫu thân.”
“Mẫu thân.” Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành đồng thời lên tiếng.
Lam Tử Duyệt chẳng để ai vào mắt, trực tiếp đi đến bên cạnh Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, nàng nhìn Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi, bọn họ sau khi hét lên cũng bắt đầu chiến đấu với độc xà.
Lam Tử Duyệt phất nhẹ cánh tay, ngân quang chợt lóe, độc xà không biết bị dịch chuyển đến nơi nào, nàng không muốn nghe thấy tiếng quỷ hét như giết phải heo này, dứt khoát dịch chuyển đống độc xà đó.
“Lam Mân Côi, ngươi muốn chết? Cư nhiên cả gan đùa bỡn bổn công chúa!” Rắn không còn, Thiên Tú Vy lại khôi phục bộ dạng như xưa.
“Ngươi mới là muốn chết, ngươi nhìn xem, đây là ai?” Lam Tử Duyệt nhấc tay, lại một đạo ngân quang lóe lên, Phần Cơ xuất hiện trước mặt Thiên Tú Vy, Phần Cơ đầu tóc bơ phờ, toàn thân trên dưới rách rưới,trên đùi đều là vết máu loang lổ, ngũ quan mê hoặc không còn kiều diễm mà thậm đượm mùi máu, chẳng khác gì một nữ quỷ.
“Chậc! Nam nhân bà, ngươi làm bằng cách nào đấy? Cư nhiên có thể khiến ả biến thành bộ dạng này. Hề hề! Nhưng như vậy mới hả giận được, đêm qua chúng ta giết độc xà thật sự mệt muốn chết, chi bằng cũng đem hai nữ nhân này biến thành bộ dạng này luôn đi! Thành chủ Thiên Vy thành nhất định vô cùng cảm tạ ngươi, miễn cho danh tiếng thành Thiên Vy bị nàng ta làm cho ô uế, thành chủ Thiên Vy thành đến lúc đó già rồi còn mất thể diện, ngươi làm vậy thế nhưng lại có thể giữ lại được chút danh tiếng cho thành Thiên Vy rồi.” Niên Bình Sùng hùng hồ lý lẽ đầy mình nói, cười hề hề nhìn Lam Tử Duyệt.
“Lăn sang một bên đi, danh dự của thành Thiên Vy liên quan gì đến ta.” Lam Tử Duyệt cho Niên Bình Sùng một cước.
“Ai! Bổn thiếu chủ đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng suốt ngày cứ đá chân của ta chứ, ngươi xem ngươi xem, lỡ như ngươi đá gãy chân ta rồi thì ngươi phải nuôi bổn thiếu chủ ta cả đời đấy!” Niên Bình Sùng cười cợt nhả.
“Đi, cố nãi nãi nuôi ngươi, uy cẩu thì còn được.” Lam Tử Duyệt đẩy Niên Bình Sùng ra, chỉ khi giải quyết xong ả Thiên Tú Vi này thì cơn giận của nàng mới tiêu tan.