Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 67: Chương 67: Các vi kỳ đạo




“Tam vị có lẽ hiểu lầm rồi, Lam Mân Côi ta không hề quản chuyện bao đồng của các ngươi, trong giang hồ, các vi kỳ đạo, chỉ là Lam Mân Côi ta thân phận luyện đan sư, có người đến tận đây tìm ta chữa trị, sao ta có thể cự tuyệt không cứu?” Lam Mân Côi ánh mắt sắc bén, âm trầm chất vấn hắn.

“Tuy rằng ngươi không lo chuyện bao đồng, nhưng kẻ mà ngươi cứu lại chính là người mà Qủy Cốc Tam Ưng ta hạ độc, Luật Thành thiếu chủ đó ỷ thế hiếp người, Qủy Cốc Tam Ưng bọn ta chỉ muốn hắn nếm chút mùi trừng phạt, xem như cảnh cáo, nhưng chưa được mấy ngày,Bán Nguyệt Tu Hoa trên người hắn đã được hóa giải, bọn ta vô cùng khó chịu, cho nên, lần này đích thân đến đây là muốn nhìn xem Lam Mân Côi luyện đan sư lẫy lừng trong truyền thuyết rốt cuộc là bộ dạng gì? Không ngờ lại là một nha đầu, lông mao còn chưa mọc đầy, lại ngang nhiên đối đầu với những bậc tiền bối giang hồ là bọn ta, thật là không hiểu quy tắc giang hồ.” Người ngồi giữa không vui lên tiếng,ánh mắt sau mặt nạ khinh bỉ nhìn Lam Tử Duyệt.

“Ồ! Vậy không biết quy tắc giang hồ mà ba vị nói là gì?” Gì mà quy tắc giang hồ, ba tên lão già này, chỉ cho phép họ phóng hỏa, không cho người khác đốt đèn sao? Chẳng qua sợ nàng giải được độc, ảnh hưởng đến tiếng tăm trên giang hồ của bọn họ thôi.

“Hừ! Quy tắc trên giang hồ mà bọn ta nói ngươi không hiểu sao?” Tên ngồi giữa không những hỏi ngược lại, ngữ khí vô cùng giận dữ.

“Hừ! Quy tắc giang hồ mà các ngươi nói,còn không phải không cho người khác mạnh hơn mình sao? Qủy Cốc Tam Ưng các ngươi vừa chính vừa tà, không tính là người tốt, cũng không phải kẻ xấu, tam vị chẳng lẽ chưa từng nghe nói, Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, phù sự tân nhân hoán cựu nhân, chỉ cho phép các ngươi một đời anh minh, nhưng lại không cho phép hậu bối kế tục sao? Các ngươi thế này, lại nói gì đến quy tắc giang hồ chứ, đây còn không phải là phản bội đạo nghĩa giang hồ sao?” Lam Tử Duyệt dáng vẻ hiên ngang, lời lẽ sắc bén, dưới mặt nạ hoa hồng xanh chính là ánh mắt áp bức, nhẹ nhàng hiện lên nụ cười khuynh thành, không che giấu được khóe miệng tuyệt mỹ đầy tự tin đó, khí chất khiến người người ngưỡng mộ, nàng ghét nhất những tên tưởng mình tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ rồi lại cho mình cái quyền làm gì cũng đúng.

Mộc Thành Phong kinh ngạc! Lam Mân Côi lúc này khí thế hào hùng, tựa một nữ hoàng, khiến người khác tự nguyện phục tùng, hắn chưa từng gặp được nữ nhân nào có khí chất tương đồng như vậy, trong lúc đó, Mộc Thành Phong không khỏi liếc nhìn Lam Mân Côi vài lần.

Lam Tử Thiên càng kinh ngạc thì càng đau lòng, hắn trước giờ chưa thấy khí chất lăng người thế này của Duyệt Nhi, Duyệt Nhi trước kia ôn nhu thiện lương ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết, sáu năm nay, Duyệt Nhi rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, khiến muội ấy trở thành như vậy?

Nhưng Huyền Cơ Tử lại vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lam Tử Duyệt, gương mặt tươi cười quan sát Lam Tử Duyệt.

Long Thiên Tuyệt thời khắc này cũng bị mê hoặc bởi Lam Tử Duyệt, nàng và nữ nhân hắn từng gặp không giống nhau, nàng ấy dường như rất hiểu rõ cách sống của thế giới này, thời điểm nào nên dùng phương thức gì đối xử với người nào, nàng dường như nắm rất rõ.

“Hừ! Đúng là một nha đầu thúi xảo ngôn lệnh sắc, đừng cho rằng mới có chút tiếng tăm trên giang hồ, thì cả gan trước mặt Qủy Cốc Tam Ưng ta diễu võ dương oai ….”

“Câm miệng, bọn tiểu tốt giang hồ các ngươi, mẫu thân ta, lại có thể để các ngươi gọi tới gọi lui sao?” Lam Thành Thành tức giận hét lên, thân hình nhỏ nhắn đã bay lên trời, trực tiếp đối diện với Qủy Cốc Tam Ưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.